• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (11 Viewers)

  • Chương 846-850

Chương 846: Phan Vân Long

Vừa thấy mặt người này, Vương Bách Thuận liền biết chuyện này phiền rồi đây.

Người này tên là Phan Vân Long, là đại đệ tử của Tần Thụ Nghĩa, đồng thời được xưng là đại sư huynh của Sách Môn.

Phan Vân Long rất nổi danh trong giới, Tần gia lui ra khỏi tầm mắt của mọi người, mọi việc trong Tần Môn đều do Phan Vân Long xử lý.

Như Vinh Quảng Kiệt, tuy là con nuôi của Tần gia, được Tần gia yêu thương, nhưng thực lực và mức độ nổi tiếng lại kém xa Phan Vân Long.

Bàn về thế lực ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly, hắn ta mới là nhân vật hô phong hoán vũ chân chính.

Hơn nữa, nghe nói công phu của hắn ta được chân truyền từ Tần gia, đã bước vào hàng ngũ cao thủ, không biết bây giờ đã đạt đến cảnh giới nào.

“Anh Phan!”

Phần lớn người trong giới đều gọi Phan Vân Long là Phan gia, nhưng Vương Bách Thân và Tần gia cùng lứa, không thể gọi đệ tử của Tần gia là “gia” được, bèn gọi “anh” thể hiện sự kính trọng.

“Ồ, tứ gia ở đây à”, Phan Vân Long đáp lại, sau đó lại nhìn Vinh Quảng Kiệt nằm với vẻ mặt đau đớn trên mặt đất .

“Đại sư huynh! Cứu tôi!”, Vinh Quảng Kiệt khóc lóc gọi hắn ta.

Phan Vân Long đanh mặt: “Khóc cái gì mà khóc! Đệ tử Tần Môn chưa bao giờ khóc. Đừng có để sư phụ chúng ta mất mặt!”

Tiếng khóc tang của Vinh Quảng Kiệt lập tức im bặt, hắn ta nhịn đau, nuốt lời muốn nói lại trong bụng.

Phan Vân Long ngồi xổm xuống sờ vai hắn ta.

Vinh Quảng Kiệt kêu “á” lên.

Phan Vân Long cau mày, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Phân Cân Thác Cốt! Ai ra tay tàn nhẫn như thế này!”

Vinh Quang Kiệt đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra như mưa, hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Vân, nói: “Chính là thằng chó kia! Nó ra tay quá tàn nhẫn! Cánh tay tôi chắc chắn bị phế bỏ rồi, sư huynh anh phải báo thù cho tôi!”

Sau khi kiểm tra vết thương xong, Phan Vân Long không dám liều lĩnh chữa trị cho Vinh Quang Kiệt, chỉ nói: “Cậu yên tâm, ở thủ đô này không ai có thể bắt nạt đệ tử của Tần Môn. Ai làm cậu bị thương, sư huynh sẽ đòi lại gấp bội cho cậu”.

Vinh Quang Kiệt gật đầu thật mạnh, thù hận bao phủ trái tim hắn ta, đau đớn cũng vì thế mà giảm bớt đôi phần, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Vân và Lâm Mộng Đình, ánh mắt như muốn giết người, hắn ta nghiến răng nói: “Bọn mày chết chắc rồi!”

Phan Vân Long đứng dậy, nhìn Lâm Vân, lạnh lùng hỏi: “Cậu ra tay à?”

“Anh là ai?”, Lâm Vân quan sát Phan Vân Long vài lần, hỏi với giọng khinh thường.

Ánh mắt của Phan Vân Long sắc bén như lưỡi dao, hắn ta hừ lạnh, nói: “Hừ, ngay cả Phan Vân Long này mà cũng không nhận ra mà dám ở Phan Viên Gia đả thương người khác? Nhóc, to gan quá đấy!”

Lâm Vân cười khẩy, nói: “Tại sao tôi phải biết anh? Bởi vì anh họ Phan à? Phan Gia Viên là nhà anh mở à? Vậy nếu anh họ Tử thì cả Tử Cấm Thành thuộc về anh chắc?”

Mặt Phan Vân Long nặng như chì, hắn ta nổi giận: “Mồm mép tép nhảy, ngông cuồng vô tri, tôi phải thay mặt bố mẹ cậu dạy cho cậu một bài học!”

Hắn ta đang định động thủ thì đằng sau Vương Bách Thuận bỗng lên tiếng: “Khoan đã!”

Phan Vân Long quay đầu lại, cau mày nói: “Tứ gia có gì chỉ giáo?”

Vương Bách Thuận chắp tay, nói: “Anh Phan, e là có sự hiểu lầm ở đây. Tục ngữ nói, oan gia thì nên hòa giải chứ đừng gây thù, tôi muốn làm người điều giải, mọi người cùng đi đến vườn nhà tôi uống chén trà, nói rõ mọi chuyện, anh thấy thế nào?”

Sắc mặt Phan Vân Long hơi thay đổi, hắn ta nói: “Đáng lẽ Tứ gia đã nói thế thì tôi cũng phải nể mặt. Nhưng thằng nhãi này đánh sư đệ tôi bị thương, mà Tứ gia cũng biết đấy, sư đệ là đệ tử quan môn của sư phụ tôi, cũng là con nuôi của ông ấy. Cậu ta đả thương sư đệ ngay trước mặt mọi người, lại còn ra tay tàn nhẫn, trực tiếp phế bỏ hai tay của sư đệ tôi. Nếu tôi bỏ qua thì Phan Vân Long này về sau còn lăn lộn giang hồ thế nào nữa? Mặt mũi của Tần Môn bọn tôi biết để vào đâu? Tứ gia, không phải tôi không nể mặt ông. Nhưng cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải giải quyết xong từng việc. Chờ tôi đánh gãy hai tay hai chân của thằng nhãi này, nếu Tứ gia có nhã hứng thì tôi sẽ đến chỗ ông uống trà”.

Vương Bách Thuận thở dài, biết Phan Vân Long không chịu dừng tay.

Khó xử lý rồi đây. Nếu ông ta khăng khăng nhúng tay vào chuyện này, với thế lực của nhà họ Vương thì không khó để bảo vệ chị em cô Lý. Phan Vân Long lợi hại đến đâu thì cũng không dám xung đột trực tiếp với nhà họ Vương.

Nhưng làm thế chẳng khác nào trở mặt với Tần gia.

Từ góc độ lý trí, dù Vương Bách Thuận hay bất cứ ai của nhà họ Vương đều không thể đắc tội Tần gia – Tông Sư của Tần Môn – chỉ vì Lý Dục Thần vừa mới đến thủ đô được.

Vấn đề không phải là sợ hay không, mà là làm thế có đáng giá không.

Nếu Vương Bách Thuận làm vậy thì chắc chắn về nhà sẽ bị mắng.

Vốn dĩ địa vị của ông ta ở nhà đã thấp, nhiều trưởng bối trong tộc còn chướng mắt ông ta, bảo ông ta ngu dốt bất tài. Có vài người trẻ tuổi còn nói xấu sau lưng ông ta, nói ông ta là già không nên nết, chiếm lợi mà không làm, ông ta biết chứ. Chẳng qua ông ta cũng có chút danh tiếng trong chốn giang hồ, đại ca ông ta Vương Bách Xuyên cũng che chở, cho nên ông ta mới có một vị trí nho nhỏ trong gia tộc.

Nhưng từ góc độ đạo đức, nếu hôm nay Vương Bách Thuận nhắm mắt làm ngơ thì không hợp tình hợp lý.

Bởi vì chuyện này là vốn do Vinh Quảng Kiệt sai, huống chi mình còn đang cất hai quả cầu linh lung Thanh Ngọc Sư Tử mà Hầu Thất Quý đưa!

Vương Bách Thuận còn đang nghĩ làm sao để vẹn cả đôi dàng thì Lâm Mộng Đình lên tiếng.

“Tứ gia, việc này không liên quan đến ông, ông không cần cảm thấy khó xử. Tiểu Vân đánh người, bọn tôi dám làm dám chịu. Nếu nhà họ Lý dám trở lại thủ đô thì không sợ bất cứ ai hay bất cứ việc gì. Anh Phan đây khăng khăng muốn đánh gãy chân tay của Tiểu Vân phải không, cứ việc ra tay, có thể đánh gãy được hay không phải xem anh có bản lĩnh ấy không đã”.

Vương Bách Thuận vừa bội phục vừa lo lắng.
Chương 847: Kẻ tung người hứng

Bội phục là bởi vì cô gái này chẳng những tinh tế biết được cái khó xử của ông ta, còn giúp ông ta giải vây. Thật ra, lúc này Lâm Mộng Đình chỉ cần thuận nước đẩy thuyền khích vài câu, Vương Bách Thuận phóng lao thì phải theo leo, chỉ có thể kiên trì giúp đỡ hai chị em bọn họ. Vậy là đẩy nhà họ Vương đến mặt đối lập với Tần gia, nhà họ Lý có thể nhân cơ hội này bắt tay với nhà họ Vương để đối phó Tần Môn. Đây là một cơ hội quật khởi tuyệt diệu cho nhà họ Lý.

Rõ ràng cơ hội đã ở ngay trước mặt, nhưng Lâm Mộng Đình không làm vậy, mà cô thản nhiên thừa nhận em mình đánh người, đối mặt với Phan Vân Long hung hãn.

Thái độ hào sảng như thế sao người ta có thể không bội phục được?

Từ tính cách của cô Lý đương nhiên có thể nghĩ đến cách đối nhân xử thế của cậu Lý. Vương Bách Thuận nhớ đến công tử số một thủ đô Lý Vân Hoa năm xưa, bất cần đời, song cũng phóng khoáng hào hiệp, nổi tiếng khắp thủ đô Hoa Hạ, hầu như không ai không nể phục, không ai không yêu mến.

Mà điều Vương Bách Thuận lo là Phan Vân Long không giống như Vinh Quảng Kiệt. Hắn ta là cao thủ thật sự, hơn nữa phong cách làm việc dứt khoát, kiên quyết, là một kẻ tàn nhẫn. Hắn ta nói đánh gãy tay chân thì sẽ làm thật. Lại xem em trai của cô Lý, thiếu niên phóng khoáng, trông tuấn tú lịch sự, sau này thành người tàn phế chẳng phải vô cùng đáng tiếc sao?

Hầu Thất Quý đứng bên cạnh Vương Bách Thuận cũng rất lo lắng, nhưng ông ta không có quyền lên tiếng ở đây nên chỉ có thể lo lắng suông.

Phan Vân Long nhìn Lâm Mộng Đình, hắn ta rung động vì khí chất và vẻ đẹp của cô, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ý định của hắn ta, Phan gia cười mỉa, nói: “Nói thì tô son trát phấn đấy, nhưng không biết trình độ thì thế nào”.

Lâm Vân tỏ thái độ dửng dưng: “Trình độ thế nào, anh thử xem là biết”.

Nghiêm Cẩn tiến lên, nói: “Anh họ, nãy anh đánh đã tay rồi, lần này nhường cho em đi”.

Lâm Vân nói: “Anh đánh đã tay bao giờ? Tránh sang một bên đi”.

Nhưng Nghiêm Cẩn không chịu: “Anh đã đánh cả buổi rồi, không cho em đã ghiền tí à”.

Lâm Vân nói: “Chỉ là mấy tên bất tài vô dụng thôi, đủ cho anh đánh chắc? Lần này ít ra trông còn đỡ”.

Hai người bọn họ nhường qua nhường lại chọc giận Phan Vân Long, hắn ta nổi giận, nói: “Không sợ chết thì cả hai cùng lên đi!”

Nghe đối phương nói thế, Lâm Mộng Đình biết Phan Vân Long rơi vào bẫy rồi.

Nghiêm Cẩn bình thường kiệm lời, thật ra lại rất thông minh. Cậu ta nhận ra Phan Vân Long không phải là nhân vật đơn giản, một mình Lâm Vân chưa chắc đã thắng được hắn ta, cho nên mới cố ý phối hợp với Lâm Vân kẻ tung người hứng, chọc giận Phan Vân Long để hai người bọn họ cùng lên đánh.

Lâm Vân cũng tinh ranh, Nghiêm Cẩn vừa lên tiếng là hiểu dụng ý ngay.

Lâm Vân đang chờ câu này của Phan Vân Long, cậu ta cười khà khà: “Chính mồm anh nói đấy nhé!”

Vừa dứt lời, cậu ta lập tức xông lên, tung một chưởng đập lên ngực Phan Vân Long.

“Đại sư huynh cẩn thận, nó biết Ưng Trảo!”, Vinh Quang Kiệt nhắc nhở.

Nhưng Phan Vân Long không cần đối phương nhắc, hắn ta đã nhìn thấu trình độ đòn chưởng này của Lâm Vân. Hắn ta không sợ chiêu này, dù biến ảo thế nào thì chưởng lực vẫn ở đó. Hắn ta là đại đệ tử của Tần gia, là đồ đệ của Tông Sư, đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình đỉnh phong, qua vài năm nữa có lẽ có thể chạm đến ngưỡng cửa Tông Sư.

Thực lực của Lâm Vân kém xa hắn ta.

Nhưng điều khiến Phan Vân Long kinh ngạc là bộ pháp của Lâm Vân. Vừa bước một bước đã đến trước mặt hắn ta một cách kỳ dị. Khi hắn ta vô hiệu hóa chưởng lực của Lâm Vân chuẩn bị phản kích, đối thủ di chuyển nửa bước đã đến bên cạnh hắn ta.

Bộ pháp này hơi giống môn võ cổ Mê Tung Bộ của Tân Môn, nhưng cũng không giống hoàn toàn.

Rõ ràng công phu của Phan Vân Long mạnh hơn Lâm Vân, nhưng bởi vì bộ pháp kỳ lạ này khiến hắn ta tạm thời không thể đánh trả, chỉ có thể phòng ngự.

Lâm Vân ra tay liên tục, phát hiện Phan Vân Long công lực thâm hậu, không hề có sơ hở, tạm thời không thể công phá phòng ngự của hắn ta.

Hai người họ vờn nhau như thế một lát.

Đánh nhau trong cửa hàng thì vô cùng chật chội, nhưng thân pháp của bọn họ nhẹ nhàng, tiến lùi chỉ di chuyển trong nửa bước, không hề bị ảnh hưởng.

Thật ra, với thực lực của Phan Vân Long, lấy cứng chọi cứng, bộc phát chân khí thì trong không gian nhỏ hẹp này, dù bộ pháp của Lâm Vũ khéo léo đến mấy cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể liều mạng, thế thì cậu ta chắc chắn sẽ bại.

Chẳng qua Phan Vân Long cảm thấy tò mò về bộ pháp của cậu ta cho nên vẫn luôn quan sát, muốn khám phá điều kỳ diệu trong bộ pháp. Đây là suy nghĩ mà người tập võ nào cũng có, cứ thấy võ công mới lạ và lợi hại thì lại muốn tìm hiểu rõ ràng.

Theo Phan Vân Long, Lâm Vân không phải đối thủ của hắn ta, đối phương không thể trốn khỏi lòng bàn tay hắn.

Có câu người thường hóng hớt, người trong nghề biết chuyện.

Hầu Thất Quý không nhìn ra được hai người bọn họ ai thắng ai thua, trong lòng thấp thỏm không yên, bèn hỏi Vương Bách Thuận: “Tứ gia, ai có thể thắng?”

Vương Bách Thuận nghĩ thầm, ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?

Ông ta bèn hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Ai có phần thắng hơn?”

Vệ sĩ nói: “Phan gia đã là Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là lên đến Tông Sư, thằng nhãi kia không có phần thắng”.

“Nhưng sao tôi thấy bọn họ đánh đấm vẫn có qua có lại được thế?”

“Phan gia đang chơi đùa với cậu ta thôi, có lẽ là đang nghiên cứu lối đánh của cậu ta. Nhưng nếu Phan gia chỉ muốn thắng thì một chiêu là giải quyết xong”.

Vương Bách Thuận gật đầu, ông ta tin vệ sĩ của mình, dù sao ở phương diện võ đạo, vệ sĩ cũng là dân chuyên.

Hầu Thất Quý dần cảm thấy tuyệt vọng. Ông ta nhìn về phía Lâm Mộng Đình, rất muốn hỏi cô Lý, cậu Lý đâu rồi? Sao cậu ấy vẫn chưa đến?

Thật ra không chỉ có cậu ta, Lâm Mộng Đình cũng lo lắng.

Cô đã nhận ra Lâm Vân không phải là đối thủ của Phan Vân Long. Nếu cô ra tay, dùng thuật pháp giúp đỡ thì cũng chỉ có thể giúp Lâm Vân cầm cự thêm một lúc mà thôi.

Đương nhiên, còn có Nghiêm Cẩn. Nhưng Lâm Mộng Đình không rõ về thực lực của Nghiêm Cẩn. Cô chỉ nghe Lâm Vân nói hai anh em bọn họ phối hợp với nhau thì thần cản giết thần, Phật cản giết Phật. Tất nhiên là khoác lác rồi.

“Sao Dục Thần vẫn chưa đến?”
Chương 848: Thiền Dực Đao

Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, một mặt cô sợ Lâm Vân bại trận, mặt khác cô cũng lo lắng có phải Lý Dục Thần đã xảy ra chuyện gì trên đường hay không.

Một lát sau, mặc dù Phan Vân Long còn chưa khám phá ra bộ pháp của Lâm Vân, nhưng cũng nhìn ra một vài manh mối. Anh ta hiểu rõ nếu tiếp tục chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy chuẩn bị dốc sức giải quyết Lâm Vân.

"Nhóc con, cậu vẫn còn non lắm. Đi chết đi!"

Phan Vân Long nói xong, dang rộng hai tay, một luồng sức mạnh vô hình cực lớn trào ra. Sức mạnh này gần như không có điểm mù, trừ phi Lâm Vân có thể vòng qua phía sau lưng anh ta, nếu không cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ đòn đẩy này.

Khi Phan Vân Long duỗi cánh tay ra thì Lâm Vân đã biết anh ta muốn làm gì, cậu ta vừa lùi lại, vừa hét lớn: "Em họ tốt của anh, em còn đang chờ cái gì vậy?"

Phan Vân Long hoàn toàn không để ý đến Nghiêm Cẩn còn ở một bên, bởi vì anh ta sớm đã quan sát thấy chân khí trên người Nghiêm Cẩn quá yếu, võ công còn kém xa so với Lâm Vân trước mặt. Mà cứ cho là hai người này có xấp xỉ nhau thì dù đến giúp đỡ cũng chỉ là đi chịu chết.

Nhưng chẳng bao lâu, Phan Vân Long hiểu rằng mình đã sai.

Nghiêm Cẩn nhanh chóng lùi lại, một tiếng "Ầm", cậu ta va vào chiếc kệ cổ. Thứ gì đó trên kệ rơi rụng xuống đất.

Chân khí của Phan Vân Long ập đến như thủy triều, Lâm Vân đã không có cách nào tránh thoát.

Nhưng vào lúc này, Nghiêm Cẩn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Vân, cũng không biết từ đâu lấy ra một cây bút lông, nhẹ nhàng vung lên.

Không trung phủ mực, như có nét mực nhẹ nhàng lan rộng trên tờ giấy Tuyên Thanh vô hình.

Chỉ bằng một nét đã loại bỏ hoàn toàn chân khí của Phan Vân Long, giống như bị tờ giấy Tuyên Thanh vô hình kia hấp thụ.

Trong lòng Phan Vân Long vô cùng chấn động. Vào lúc này, chỉ có anh ta mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Đây không phải là võ công trong võ đạo!

Phan Vân Long có thể chắc chắn rằng thằng nhóc này biết pháp thuật!

Ngay khi anh ta đang khiếp sợ thì đòn phản công của Lâm Vân đã tới.

Từ khoảnh khắc Nghiêm Cẩn đứng ra, Lâm Vân đã nghĩ kỹ chiêu thức phản kích. Khi Nghiêm Cẩn vô hiệu hóa đòn tấn công của Phan Vân Long, trong lúc Phan Vân Long sửng sốt, Lâm Vân sẽ sử dụng kỹ năng di chuyển quỷ mị của mình để tiếp cận Phan Vân Long, một tay biến thành móng vuốt bắt lấy cổ họng của Phan Vân Long, tay kia thì lòng bàn tay đỏ thẫm, một đòn Chu Sa Chưởng đánh về phía mạn sườn của anh ta.

Phan Vân Long cũng không sợ cậu ta, chênh lệch về trình độ vẫn còn đó. Nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay đỏ thẫm của Nghiêm Cẩn, anh ta vẫn rất kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.

"Chu Sa Chưởng!"

Phan Vân Long cũng không biết Chu Sa Chưởng của Lâm Vân lấy ra chỉ để dọa người, anh ta không dám để cậu ta trực tiếp đánh trúng mạn sườn gần tim nhất, vì vậy anh ta trở tay đối chưởng với Lâm Vân.

Mà lúc này, ở bên kia, bút lớn của Nghiêm Cẩn vung lên một cái, nối tiếp một nét vừa nãy, vậy mà thật sự bắt đầu viết chữ trên không trung.

Phan Vân Long nhìn thấy những nét chữ lạ trên không trung, một nét bút một nét chữ, dài dài ngắn ngắn, hoặc là vững vàng, mạnh mẽ, hoặc mũi nhọn như đao, trong chữ ẩn chứa sát ý.

Phan Vân Long không thể không phân tâm, đưa tay kia ra, dùng hết sức đánh ra một đòn.

Chỉ là nếu làm như vậy, hai cánh tay của ạnh ta, một tay đối chưởng với Lâm Vân, một tay đối phó chữ trên không trung của Nghiêm Cẩn, thì anh ta không có cách nào ngăn cản bàn tay còn lại của Lâm Vân bắt về phía cổ họng của anh ta.

Chưởng phong hùng hồn va chạm với chữ trên không trung.

Mà lúc này, anh ta cũng đang va chạm với Chu Sa Chưởng của Lâm Vân.

Hai chưởng gặp nhau, Phan Vân Long ngay lập tức biết rằng Lâm Vân chỉ là phô trương thanh thế, Chu Sa Chưởng này mới là sơ cấp mà thôi, căn bản không có sức sát thương gì.

Ngược lại, tay kia của cậu ta, Ưng Trảo Chỉ Lực trên kỹ năng khóa cổ kia đã có mấy phần trình độ.

Nhưng với chút trình độ này, cũng không thể làm bị thương Phan Vân Long. Cơ thể Phan Vân Long có chân khí bảo vệ, cổ cứng như sắt thép, chỉ cần lắc nhẹ đầu một cái thì có thể thoát khỏi móng vuốt của Lâm Vân.

"Thằng nhóc, cậu vẫn còn thiếu chút nữa!"

Phan Vân Long chế nhạo, chỉ cần thêm ba phần lực trên bàn tay va chạm với Chu Sa Chưởng của Lâm Vân, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, thì cánh tay của Lâm Vân sẽ bị phế bỏ.

Tuy nhiên, chưa kịp dùng sức, anh ta đã cảm thấy cổ họng mình có chút lạnh buốt.

Mà Lâm Vân cũng đã trượt ra ngoài như một con lươn, lùi đến bên cạnh Nghiêm Cẩn.

Phan Vân Long đưa tay chạm vào cần cổ một cái, một mảnh máu đỏ tươi.

Anh ta nhìn về phía Lâm Vân và Nghiêm Cẩn với vẻ khó tin.

Lâm Vân cười hì hì giơ tay phải lên. Tay phải của cậu ta vẫn ở tư thế vuốt ưng, vừa mới tóm lấy cổ của Phan Vân Long.

Cậu ta chậm rãi nơi lòng ngón tay uốn lượn, chỉ thấy một lưỡi dao mỏng hơn tờ giấy ẩn giữa những ngón tay của cậu ta.

"Thiền Dực Đao!", Phan Vân Long kinh ngạc, hỏi: "Cậu là người của… Vinh Môn?"

Những chữ cuối cùng của anh ta đã mơ hồ không rõ, bởi vì vết thương trên cổ bị hở, yết hầu và mạch máu bị đứt, máu tươi phun trào.
Chương 849: Thuật hồi xuân

Khi Phan Vân Long ngã xuống, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, những người chứng kiến đều sợ ngây người.

"Sao có thể như vậy được?"

Đây là câu hỏi trong đầu tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Bách Thuận và Hầu Thất Quý.

Thậm chí ngay cả Lâm Mộng Đình cũng có chút kinh ngạc.

Mặc dù cô biết nếu hai anh em này hợp tác với nhau thì sẽ trở nên vô cùng lợi hại, nhưng cô không ngờ rằng bọn họ có thể cắt cổ Phan Vân Long, một Hoá Kình đỉnh phong chỉ trong chớp mắt.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là bọn họ thật sự có thực lực để khiêu chiến Tông Sư. Phan Vân Long có lẽ chịu thiệt bởi vì quá mức chủ quan, nếu anh ta nghiêm túc sử dụng toàn bộ sức mạnh ngay từ đầu, thì kết quả có lẽ sẽ ngược lại. Ít nhất anh ta sẽ không thua thảm như vậy.

Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, chính là cảm giác kinh hoàng bất an.

Dù sao cũng là trước mắt công chúng, đại đa số đều là người bình thường, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng giết người trên đường phố như vậy, ai nấy đều sợ đến mức thất kinh, có người la hét sợ hãi, có người quay đầu bỏ chạy, cũng có người to gan, lấy điện thoại di động ra quay video.

Vương Bách Thuận ngay lập tức phản ứng lại, ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh:

"Lập tức phong tỏa hiện trường. Không ai được phép quay video. Mỗi người được phát một trăm nghìn nhân dân tệ làm phí bịt miệng. Nửa câu về vụ việc ngày hôm nay cũng không được phép truyền ra ngoài".

Vệ sĩ ngay lập tức dẫn người đi chấp hành.

May mắn thay, người nhà họ Vương sớm đã tập trung ở đây, mà những người xem phần lớn đều là chủ cửa hàng và quầy hàng gần đó, bọn họ đều nhận ra Tứ gia. Ở Phan Gia Viên, mệnh lệnh của Tứ gia giống như thánh chỉ, có ai biết ông ta lại dám không nghe lệnh.

Cũng có một bộ phận khách du lịch và khách từ bên ngoài đến, nhưng phần lớn bọn họ đều đứng ở bên ngoài, không biết nhiều về những gì đang diễn ra bên trong này, chỉ biết là có đánh nhau, lại nghe nói có án mạng.

Người nhà họ Vương nhanh chóng khống chế hiện trường, không để sự việc lên men.

Nhìn Phan Vân Long nằm trên mặt đất, Vương Bách Thuận có chút khó xử liếc nhìn Lâm Mộng Đình một cái, nói: "Cô Lý, chuyện này có chút khó giải quyết rồi".

Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lâm Vân có phần nặng tay, nhưng cô cũng không trách Lâm Vân, bởi vì trong tình huống lúc đó, Lâm Vân là bên yếu thế. Nếu cậu ta không ra tay độc ác, để cho Phan Vân Long có cơ hội phản công, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

"Tứ gia, ai làm người đó chịu, chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy Tứ gia và các chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên".

Sau đó cô nói với Lâm Vân: "Tiểu Vân, chuyện hôm nay coi như xong, nhưng sau này ra tay phải biết nặng nhẹ. Em như vậy rất dễ gây rắc rối cho anh rể".

"Xì, anh rể mới không sợ rắc rối!", Lâm Vân nói.

Lâm Mộng Đình khẽ cau mày nói: "Anh rể của em đương nhiên không sợ phiền phức. Xưa nay những người phong hầu xưng bá, có ai sợ phiền phức? Nhưng đế vương cầm tướng, “hưng thịnh thì nhanh, suy vong lại bất chợt”, vì sao? Ngoại trừ chính mình làm nhiều chuyện bất nghĩa, phần lớn đều là vì người bên cạnh. Cho nên Gia Cát Lượng mới khuyên A Đấu phải thân hiền thần, xa tiểu nhân. Anh rể em là người phải làm việc lớn, em cũng đừng trở thành kẻ tiểu nhân bên cạnh anh rể! Nếu em dám cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, chị cũng sẽ không tha cho em!"

Vương Bách Thuận gật đầu liên tục sau khi nghe những lời đó. Người phụ nữ này quả thật không đơn giản!

Không cần gặp cậu Lý, mà chỉ nhìn người vợ cũng có thể hình dung ra phong thái của anh, chuyện nhà họ Lý chấn hưng tuyệt đối không phải là lời nói suông.

Hầu Thất Quý càng là bội phục không thôi. Vốn dĩ ông ta còn lo lắng về những người bên cạnh Lý Dục Thần. Ông ta muốn đi theo Lý Dục Thần, làm ra một hồi thành tựu to lớn, giao mấy chục năm tuổi già còn thừa lại của chính mình cho anh. Nhưng đúng như Lâm Mộng Đình đã nói, từ xưa đến nay, có vị vua nào không phải kẻ ác vây quanh, trung lương khó gần? Mà thứ đáng sợ nhất chính là người phụ nữ.

Lần đầu tiên gặp Lâm Mộng Đình, ông ta chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp, càng là xinh đẹp, thì ông ta lại càng lo cô chỉ là một bình hoa di động, nếu như cậu Lý sa vào sắc đẹp, thì còn đáng giá để ông ta giao phó tương lai của mình hay không?

Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, ông ta đã hoàn toàn yên tâm. Ngay từ đầu, tài năng mà Lâm Mộng Đình biểu hiện ra đã cho thấy cô chắc chắn không phải là một bình hoa. Mà những lời này với em trai ruột thậm chí có thể để lộ sự sáng suốt và rộng lượng của cô.

Lâm Vân thấy Lâm Mộng Đình nghiêm túc như vậy, lè lưỡi, nói: "Được rồi, được rồi, chị à, em cũng phục chị luôn đó, thân hiền thần xa tiểu nhân cũng nói ra rồi".

Cậu ta đột nhiên trừng mắt, chỉ vào Phan Vân Long trên mặt đất: "Nói đi cũng phải nói lại, tên này chỉ là ra mặt thay sư đệ của anh ta, tội không đáng chết. Nghiêm Cẩn, em xem thử một chút, xem có thể cứu sống anh ta hãy không".

Nghiêm Cẩn nói: "Bị anh cắt đứt yết hầu thì cứu như thế nào?"

Lâm Vân nói: "Cắt đứt yết hầu sẽ không chết ngay lập tức, vết thương do Thiền Dực Đao mà sư phụ Vinh cho anh tạo ra đều cực kỳ gọn gàng. Không phải anh rể đã dạy em pháp thuật gì mà 'Vạn Mộc Phùng Xuân' sao? Cây chết cũng có thể cứu sống, người này còn chưa có chết, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, em có thể thử một chút xem sao".

Nghiêm Cẩn bĩu môi: "Vậy để em thử một chút".

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, yết hầu bị cắt mà còn có thể cứu được sao?

Chỉ thấy Nghiêm Cẩn nâng tay trái lên, năm ngón tay duỗi ra, xa xa hướng về phía Phan Vân Long, hai mắt khép hờ.

Cổ họng của Phan Vân Long vốn dĩ máu chảy đầm đìa, nhưng bây giờ máu đã chảy chậm lại, chỉ một lát sau, máu đã ngừng chảy.

Tiếp đó, chỉ thấy bút lông trong tay phải của Nghiêm Cẩn vung lên một cách nhẹ nhàng, vết máu tươi trên cổ Phan Vân Long bị quét đi, để lộ ra chiếc cổ sạch sẽ, trên cổ có một đường màu trắng, đó chính là vết thương do Lâm Vân tạo ra.

Nghiêm Cẩn vung bút lông một lần nữa. Tuy nhiên, một nét này không còn tự do, phóng khoáng như trước mà trở nên ngưng trọng, trì trệ, đưa bút chậm chạp, giống như đang viết chữ "nhất" với tốc độ rất chậm.
Chương 850: Anh rể đến

Theo hành động quét ngang không trung của cậu ta, một vết mực nhàn nhạt hiện lên trên cổ của Phan Vân Long, che đi vết sẹo màu trắng.

Màu mực bỗng nhiên lóe lên, lúc ẩn lúc hiện. Khi màu mực nhạt dần, vết sẹo màu trắng kia cũng biến mất.

Mọi người thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc. Không ai dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ làm phiền đến việc thi pháp vị thiếu niên kia.

Nghiêm Cẩn khẽ thở ra một hơi, cất bút lông đi.

Lâm Vân vui vẻ hỏi: "Đã xong rồi sao?"

Nghiêm Cẩn nói: "Em không có thuật hồi xuân như anh rể, chỉ có thể giúp anh ta khép lại miệng vết thương, hòa tan một ít máu ứ đọng chảy vào khí quản làm tắc nghẽn phổi, tính mạng thì bảo vệ được, nhưng anh ta mất máu quá nhiều, nguyên khí bị tổn hại nặng nề, phổi cũng chưa thông hết, muốn khôi phục hoàn toàn thì phải đi tìm bác sĩ".

Lâm Mộng Đình cảm thấy rất kinh ngạc trước tu vi của Nghiêm Cẩn, chẳng qua cô hiểu rõ, đạo pháp của Nghiêm Cẩn không phải do Lý Dục Thần truyền dạy, mà là có một cơ duyên khác, Lý Dục Thần chỉ đóng vai trò điểm hóa.

Cái này gọi là mỗi người có một cơ duyên của riêng mình, muốn hâm mộ cũng không hâm mộ được.

Lâm Vân nói: "Như vậy cũng tạm được, cái này gọi là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Chẳng qua tên còn lại thật sự đáng chết!"

Cậu ta cười khẩy đi về phía Vinh Quảng Kiệt.

Lúc này, Vinh Quảng Kiệt đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Ngay cả đại sư huynh vừa bị thằng nhóc này cắt cổ, bây giờ lại được cứu sống như kỳ tích, hai thiếu niên đã không còn là con người nữa, đây rõ ràng là Diêm Vương sống! Muốn người khác sống thì họ phải sống, muốn người khác chết thì họ phải chết.

Vinh Quảng Kiệt giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng cũng muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, căng thẳng đến mức đi bậy ra quần.

Lâm Vân che mũi lại, mắng: "Chết tiệt, mùi ghê quá!"

Cậu ta không còn hứng thú trừng trị Vinh Quảng Kiệt nữa.

Lúc này, người nhà họ Vương cũng đã phong tỏa bên ngoài, hoàn thành việc xử lý người vây xem.

Vương Bách Thuận bịt mũi, nói với Lâm Mộng Đình: "Cô Lý, còn có hai vị thiếu gia, mời mọi người đến nhà nhỏ của tôi uống trà. Nơi này cứ giao cho người của tôi xử lý là được".

Lâm Mộng Đình cũng có chút không chịu nổi thứ mùi này, gật đầu nói: "Được, vậy thì làm phiền Tứ gia".

Vương Bách Thuận liếc nhìn Phan Vân Long, thì thầm vào tai người của mình vài câu rồi dẫn bọn họ rời khỏi Phan Gia Viên.

Hầu Thất Quý vốn dĩ muốn ở lại, dù sao đây cũng là cửa hàng của ông ta, nhưng tay của ông ta bị thương, Vương Bách Thuận muốn đưa ông ta đi bệnh viện. Tuy nhiên, Lâm Mộng Đình lại nói không cần, cô muốn chờ Lý Dục Thần đến chữa trị.

Thật ra Lý Dục Thần đã tới từ lâu. Lúc này, anh đang đi dạo ở khu chợ gần đó, mà những chuyện xảy ra ở đây không thoát khỏi thần thức của anh.

Anh cố ý không xuất hiện, chính là muốn nhìn một chút, xem thử Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đã tiến bộ đến đâu, bọn họ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Anh thật sự không quan tâm liệu Phan Vân Long có chết hay không. Nếu Lâm Vân giết anh ta thì cũng chẳng có vấn đề gì. Tuy nhiên, anh đồng ý với lời dạy dỗ Lâm Vân của Lâm Mộng Đình.

Lý Dục Thần biết rất rõ mình quá lợi hại trong thế giới trần tục này.

Anh cố tình để lại vết thương của kiếm Huyền Minh trên chân, dạy thần chú cho Lâm Mộng Đình để phòng ngừa bản thân mình mất khống chế, mà lạm dụng năng lực.

Ngoại trừ việc chăm sóc tốt chính mình, cũng phải quản lý tốt người bên cạnh. Từ xa xưa, kẻ mạnh đều có khả năng tự kiềm chế bản thân, nhưng lại đều thất bại trong tay người bên cạnh.

Sự lo lắng của Lâm Mộng Đình không phải không có lý.

Vào giờ khắc này, anh càng cảm thấy một người vợ tốt quả thật không thể thiếu. Chẳng trách có câu nói, đằng sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ ưu tú.

Bước ra khỏi cửa hàng của ông chủ Hầu, đi ngang qua trung tâm chợ, Vương Bách Thuận nhìn thấy từ xa có một chàng trai đang đứng giữa đường, chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn bọn họ.

Vương Bách Thuận đột nhiên sửng sốt. Trong mơ hồ, ông ta đã nghĩ đến một người, một người mà năm đó đã làm lu mờ, vượt qua ông ta về mọi mặt, khiến ông ta vô cùng hâm mộ, ghen ghét, nhưng lại không thể nào oán hận.

Ông ta đã đoán được người này là ai, lén lút liếc nhìn cô Lý bên cạnh mình.

Chỉ thấy trên mặt cô Lý lộ ra nụ cười vui vẻ, mà thiếu niên bên cạnh cô cũng đã chạy tới, gọi to: "Anh rể!"

Lâm Vân chạy đến chỗ cách Lý Dục Thần vài mét, đột nhiên phanh gấp một cái, dừng lại. Cậu ta nhớ ra mình không thể đoạt nổi bật với chị gái. Nếu như lúc trở về để mẹ biết được chuyện này, cậu ta chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.

Cậu ta đứng ở một bên, cười hì hì, chờ Lâm Mộng Đình đi đến, làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: "Chị, nhanh đến ôm anh rể đi!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom