• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (6 Viewers)

  • Chương 820-821

Chương 820: Hết mình ủng hộ cậu Lý

Trang viên đổ sụp tạo ra vô số bụi bặm phiêu lãng theo gió.

Cũng may nơi này không phải khu náo nhiệt, gần đây không có nhà cửa nào cả.

Nếu người ở ngoài xa nhìn sang còn tưởng rằng lại xuất hiện bão cát.

Đám người nhà họ Na bò dậy từ dưới đất, nhìn phế tích trang viên đã trở thành bột mịn, khiếp sợ không gì sánh nổi.

Lúc này bọn họ mới biết được Lý Dục Thần cũng không phải khoác lác nói suông, anh thật sự có thể san bằng nhà họ Na.

Một cú đạp mà thôi.

Nhà họ Na quả thật đã bị san bằng dễ dàng như vậy.

Nhìn qua một vùng phế tích và bức tường lẻ loi trơ trụi đứng trong bụi mù, bọn họ nhớ tới Viên Minh Viên, nhớ tới triều đại cũ đã sụp đổ.

"Đại Thanh sắp bị diệt rồi!", một lão già nằm sấp trên mặt đất cất tiếng kêu khóc đau buồn.

"Đại Thanh đã sớm kết thúc rồi!", Na Nhữ Bình nhìn phế tích, lại nhìn bụi mù tung bay, sâu xa nói: "Là chính chúng ta vẫn còn sống ở trong mộng!"

Anh ta bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Lý Dục Thần trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quỳ một chân trên đất, nói:

"Cậu Lý, kể từ hôm nay, nhà họ Na tự động rời khỏi vị trí bốn gia tộc lớn thủ đô. Thủ đô vốn không nên có bốn gia tộc lớn! Na Nhữ Bình tôi đại diện nhà họ Na, hết mình ủng hộ cậu Lý phục hưng nhà họ Lý. Sau này phàm có chỗ cần dung, cậu Lý cứ việc mở miệng, Na Nhữ Bình sẽ xông pha khói lửa, nguyện ý đi đầu!"

Lý Dục Thần không nghĩ tới người đầu tiên của nhà họ Na tỉnh lại chính là vị công tử này.

Mà những người khác của nhà họ Na mặc dù rất kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản.

Na Nhữ Bình xoay người, nói: "Bố, các vị chú bác, các ông, thời đại đã thay đổi, chúng ta không thể giống như quá khứ nữa. Tiền triều hoàng mộng không phải vinh quang của chúng ta, mà là gánh nặng của chúng ta. Tôi muốn vứt bỏ gánh nặng này, để nhà họ Na nhẹ nhàng vùng lên. Hi vọng mọi người có thể ủng hộ tôi!"

Na Hy Nghiêu nhìn Na Nhữ Bình, sau khi kinh ngạc là có chút mừng rỡ.

Ông ta không nghĩ tới, đứa con trai từ trước đến nay vẫn luôn bình thường này của mình, vậy mà lại có quyết đoán như thế.

Mặc dù từ bỏ thân phận hoàng tộc sẽ khiến bọn họ khó chịu như bị vả mặt, nhưng con trai nói đúng, thời đại đã thay đổi. Có rất nhiều thứ đã sớm biến thành gánh nặng.

Hoàng Thượng đã sớm không phải chỗ dựa của nhà họ Na.

Nhà họ Na cần tìm kiếm một chỗ dựa mới.

Ông ta nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt này, với năng lực dậm chân một cái san bằng cả trang viên, điều này không trâu bò hơn Hoàng Thượng sao?

Trong nháy mắt Na Hy Nghiêu đã nghĩ thông suốt, thở dài nói: "Tôi già rồi, không theo kịp thời đại. Sự nghiệp cải cách to lớn, cứ giao cho mấy người người trẻ tuổi làm đi. Nhữ Bình, bây giờ bố sẽ truyền vị trí gia chủ cho con ngay trước mặt các ông các chú các bác".

"Hi Nghiêu, ông làm cái gì vậy?", một lão già nói.

Na Hy Nghiêu chắp tay với ông ta, lại cúi đầu với mọi người: "Tôi đã quyết định rồi, nếu như mọi người có ý kiến gì thì hãy nói ra luôn bây giờ, cứ coi như là hội nghị bầu cử của gia tộc chúng ta đi".

Mọi người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không có ai nói chuyện.

Lúc này, ai dám nói cái gì.

Lý Dục Thần vẫn còn đứng ở chỗ kia kìa.

Dậm chân một cái, cả tòa nhà đều sập. Nếu với người thì chẳng phải sẽ tan xương nát thịt sao?

Không thể không nói, mặc dù Na Hy Nghiêu là một người bình thường hèn nhạt, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế lại xứng đáng với vị trí gia chủ.

Lúc này ông ta nói muốn truyền vị trí đó cho con trai, ai dám phản đối?

Thế là việc truyền thừa vị trí gia chủ nhà họ Na đã được hoàn thành ngay trong tình cảnh không thể tưởng tượng nổi này, với một loại phương thức không thể tưởng tượng được, đồng thời còn được đồng ý một trăm phần trăm, không có người nào phản đối.

Lý Dục Thần mỉm cười, chậm rãi đi về phía bức tường trong đống phế tích.

Tại Na Hy Nghiêu đưa mắt ra hiệu, Na Nhữ Bình vội vàng đi theo.

Lý Dục Thần đột nhiên quay đầu, chỉ vào Lý A Tứ nói: "À đúng rồi, tôi phải thêm một điều kiện nữa, tôi muốn người này. Cứ để ông ta đến nhà cũ nhà họ Lý làm bảo vệ đi".

Lý A Tứ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thời gian anh ta đến thủ đô không lâu, vất vả lắm mới thông qua quan hệ đồng hương tìm được một công việc bảo vệ, còn là làm bảo vệ cho gia tộc lớn ở thủ đô.

Đội trưởng Dương từng vỗ bờ vai của anh ta, nói: "Cậu nhóc, làm rất tốt, đừng xem nhẹ công việc bảo vệ, nơi này là nhà họ Na, một con chó của nhà họ Na ra ngoài còn vẻ vang hơn trưởng làng của các cậu. Cậu hãy làm tốt công việc bảo vệ này, cũng sẽ có thể làm rạng rỡ tổ tông, vinh hoa phú quý".

Lý A Tứ lại không cảm thấy một con chó có thể vẻ vang hơn trưởng làng. Dù sao thì trưởng làng cũng được quản lý mười thôn, mấy ngàn người. Trưởng làng muốn đến nhà ai ăn thì đến, muốn ngủ với vợ ai thì ngủ, sao chó có thể so sánh được?

Nhưng mà Lý A Tứ cũng không hâm mộ trưởng làng. Anh ta chỉ muốn kiếm chút tiền, trở về xây nhà mới cho bố mẹ, cưới một cô vợ, sống một cuộc sống yên ổn.

Mặt khác, anh ta còn rất si mê với việc học võ công. Học được võ công mới có thể làm bảo vệ giỏi được. Làm bảo vệ giỏi mới có thể kiếm được tiền. Kiếm tiền mới có thể trở về nhà cưới vợ. Cưới vợ xong còn có thể phòng thân, phòng sói, phòng trưởng làng.

Anh ta vốn cho rằng rất nhanh sẽ có thể có được sống cuộc sống tốt, nhưng vào hôm nay, trong chốc lát này, mộng tưởng đã vỡ vụn giống như bọt xà phòng.

Đội trưởng Dương chết rồi.

Trang viên mà mình làm bảo vệ cũng đã sập.

Mà người phá hủy mộng đẹp của anh ta lại điểm danh muốn để anh ta đến một nơi khác làm bảo vệ.

Lý A Tứ cũng không biết có nên đồng ý hay không, nhưng sự thực là anh ta không đồng ý cũng không được, bởi vì các chủ nhân cũ của anh ta đã vui vẻ đồng ý rồi.
Chương 821: Oai hơn trưởng làng

Nhìn thái độ của Na Hy Nghiêu và Na Nhữ Bình hoan hỉ như muốn tiễn mình đi.

Lý A Tứ lại một lần nữa nghi ngờ khu vườn của nhà họ Na có phải bị anh ta phá sập hay không.

Thế nên ông chủ cậu chủ mới chán ghét mình.

Lý Dục Thần thấy Lý A Tứ bày ra vẻ mặt như đau đớn như trời sập thì ngạc nhiên, hỏi: “Anh không muốn à?”

Anh hỏi thế làm hai bố con nhà họ Na sợ thót tim.

Đây là cơ hội tuyệt diệu để nịnh bợ người được chỗ dựa chỉ đích danh muốn mang đi, tìm mòn mắt cũng không cơ hội này.

Hơn nữa sau này kể lại, nhà họ Lý có một bảo vệ từng làm ở nhà họ Na, nghe có vẻ như hai nhà thân thiết lắm.

“Này cậu, cậu tên gì?”, Na Hy Nghiêu còn chưa biết tên cậu bảo vệ may mắn này.

“Tôi tên là Lý A Tứ”.

“Ồ, Lý A Tứ…”, mắt Na Hy Nghiêu sáng lên: “Cậu xem cậu cũng họ Lý này, là duyên phận đấy. Ông trời đưa cậu đến nhà họ Na, chính là để cho hôm nay cậu gặp được cậu Lý. A Tứ à, đây là cơ hội nghìn năm có một! Cậu còn do dự gì nữa? Còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!”

Lý A Tứ hơi do dự, vì thế anh ta hỏi một câu mà đến chính anh ta cũng cảm thấy ngu ngốc, nhiều năm sau còn bị mọi người trong trang viên nhà họ Lý lôi ra chế nhạo, mỗi lần nhắc tới là anh ta chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào cho đỡ nhục:

“Đến chỗ cậu làm bảo vệ có oai hơn trưởng làng chỗ tôi không?”

Lý Dục Thần ngớ ra.

Câu hỏi này làm khó anh quá.

“Thế nào mới gọi là oai hơn trưởng làng?”, anh bèn hỏi.

“Trưởng làng không dám ngủ với vợ tôi”, Lý A Tứ trả lời.

Mọi người bật cười.

Lý Dục Thần cười nói: “Anh có vợ à?”

Lý A Tứ lắc đầu: “Chưa có”.

Thế là mọi người cười to hơn.

Nỗi sợ hãi về sự hủy diệt, nỗi ám ảnh về ác quỷ giờ phút này tan thành mây khói.

Cho dù nhà họ Na trở thành đống đổ nát, thì Na Nhữ Bình cho rằng, sau khi trang viên nửa cũ nửa mới bị phá hủy, bọn họ mới có thể thấy rõ thế giới thật sự bên ngoài, bắt đầu một hành trình mới.

Khi mọi chuyện đã kết thúc, vẫn còn có một bức tường cuối cùng sừng sững tại chỗ tựa như một tấm bia, dùng vết máu lưu lại khi đóng đinh ác ma thể hiện quyết tâm phá vỡ quá khứ cũ kỹ, sáng tạo và thay đổi không ngừng.

Lý Dục Thần đi về phía tấm bia đá.

Cái bóng của ác ma treo trên tường, vặn vẹo giữa đống hoang tàn.

Câu trả lời Lý Dục Thần dành cho Lý A Tứ vang lên gió:

“Yên tâm, anh nhất định sẽ oai hơn trưởng làng”.

Tác Lãng đứng giữa đống đổ nát, chiếc mũ vàng trên đầu ông ta đã biến đâu mất, đầu phủ đầy bụi, trên đỉnh đầu còn có một cọng cỏ nửa vàng nửa xanh không biết từ đâu bay tới.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một kẽ hở trên xương sợ của ông ta, ngọn cỏ cắm rễ trong kẽ hở ấy như cắm vào trong đất, trông có vẻ dồi dào sức sống.

Thấy Lý Dục Thần đi đến chỗ mình, Tác Lãng khom lưng, nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Lý”.

Lý Dục Thần nhìn đỉnh đầu của ông ta, cười nói: “Đầu mọc cỏ rồi kìa!”

Tác Lãng sờ đầu mình, nhổ ngọn cỏ ấy đi, ông ta cũng nở nụ cười, nói: “Lửa đồng thiêu chẳng tắt, gió xuân thổi sinh sôi”.

Lý Dục Thần nói: “Khô Mộc Phùng Xuân, Phá Ngõa pháp năng tu được giống như ông kể cũng hiếm thấy”.

Tác Lãng hơi xấu hổ, nói: “Hồi trẻ tu nhầm, sư phụ nói đâm lao thì theo lao, con đường nào cũng dẫn đến Linh Sơn”.

Na Nhữ Bình đi theo Lý Dục Thần không hiểu bọn họ đang nói gì, Lý A Tứ cũng không hiểu.

Lý A Tứ bị Na Nhữ Bình lôi đi cùng.

Anh ta không mấy kháng cự, trái lại từ khi hỏi câu về trưởng làng khiến người ta cười ngặt nghẽo, anh ta đã là người của Lý Dục Thần rồi.

Làm bảo vệ cho nhà họ Lý cũng không có gì không được, anh ta vốn là họ Lý.

Lý A Tứ không hiểu Lý Dục Thần và Tác Lãng đang nói gì, anh ta nhìn ngọn cỏ trên đầu Tác Lãng, bỗng nghĩ đến Cừu Trưởng Thôn cũng có cọng cỏ trên đầu trong phim hoạt hình, thế là lại nhớ đến trưởng làng quê mình.

Đương nhiên trên đầu trưởng làng không mọc cỏ, nhưng hình như cũng có sừng nhô lên.

Lý Dục Thần không nói chuyện với Tác Lãng nữa, anh nhìn về phía bức tường giữa đống đổ nát.

Na Nhữ An bị kiếm Huyền Minh ghim trên tường.

Thoạt nhìn anh ta đã chết rồi, chỉ có cái bóng treo trên tường trượt xuống dưới mặt đất, sau đó dưới về phía trước, vặn vẹo giữa đống gạch vụn.

Lý A Tứ nhìn cái bóng, cảm thấy kỳ lạ.

Lẽ ra, người dán chặt lên tường thì sẽ không có bóng, cho dù có thì cũng chỉ có tí tẹo thôi.

Nhưng bóng của người này vẫn kéo dài từ tường xuống mặt đất, điều này không khoa học chút nào.

Lý A Tứ thấy cái bóng giống như đang ngọ nguậy.

Anh ta lại nhìn người trên tường, ngực bị kiếm đâm thủng, chắc chắn đã chết đến không thể chết được nữa, không thể nào nhúc nhích được.

Rồi anh ta lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.

Lý A Tứ nhất thời không biết rốt cuộc mặt trời đang di chuyển hay là người chết động đậy, hoặc chỉ có trái tim của anh ta đang hoạt động.
Chương 822: Cậu vốn là ma

Lý Dục Thần đứng yên ở đó, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như ẩn chứa sát khí.

Anh dùng kiếm Huyền Minh ghim Na Nhữ An, kiếm khí khóa hồn phách của đối phương lại, khi Na Nhữ An bán linh hồn mình cho Minh Bộc, bọn họ đã trở thành một thể.

Hồn phách của Na Nhữ An bị khóa lại, tất nhiên cái bóng cũng không thể chạy trốn được. Dù gã cố gắng thế nào thì cũng có thể giãy giụa giữa đống đổ nát dưới ánh mặt trời, không thể hoàn toàn thoát khỏi cơ thể của Na Nhữ An.

Theo góc nhìn của Lý A Tứ và Na Nhữ Bình, Lý Dục Thần chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng Tác Lãng biết, Lý Dục Thần đang giao lưu với ảnh ma bằng thần niệm, tuy rằng Tác Lãng không nghe được.

“Đừng giãy giụa nữa, ông trốn không thoát đâu”, Lý Dục Thần nói.

Cái bóng giãy giụa, gã cười to trong thần niệm: “Hahaha, cậu cho rằng làm thế là có thể giết được tôi sao? Cậu không biết được tôi đâu!”

Lý Dục Thần cười nhạt: “Tôi biết đây là phân thân của ông, chân thân của ông đang ở biển Trầm Quang”.

“Hừ, Đạm Đài Ngọc đúng là phế vật, quả nhiên không đáng tin cậy. Xem ra cậu đã lấy được thánh vật của Hắc thủy Đường rồi”, thoạt nhìn cái bóng không hề lo lắng.

“Thì ra là do ông bố trí, dùng Đạm Đài Ngọc dẫn tôi vào địa cung, muốn mượn tay Quỷ Vương giết tôi!”

“Cậu nghĩ thế cũng không sai. Cậu có thể đánh bại Quỷ Vương, chứng tỏ thực lực của cậu không yếu. Một tầng lôi kiếp đã đã có được năng lực chiến đấu như thế, quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, đó chỉ là cương thi chết hơn nghìn năm thôi. Cậu biết khi còn sống nó mạnh đến mức nào không?”

Lý Dục Thần có thể tưởng tượng ra được khi Quỷ Vương còn sống mạnh ra sao, cộng thêm cờ Hắc Thủy U Minh, phải nói là cực kỳ đáng sợ.

Từ khía cạnh này có thể thấy được khi đó Ma giáo hùng mạnh nhường nào.

Mà đó mới chỉ là một trong năm đường ở ngoài, khó có thể tưởng tượng giáo chủ và các hộ pháp của Ma giáo đến tột cùng là những con quái vật như thế nào.

“Đừng nói nhảm nữa, ông quan tâm chính ông thì hơn. Đừng nghĩ là tôi không tìm được chân thân của ông thì tôi không làm gì được ông”, Lý Dục Thần nói.

“Cậu định tra tấn tôi à? Hahahaha...”, cái bóng chẳng những không sợ, trái lại còn rất phấn khích: “Cậu tra tấn đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp ấy, thế là cậu sẽ biết được tất cả bí mật của tôi! Hahaha...”

Lý Dục Thần cau mày.

Đương nhiên anh biết dùng Sưu Hồn Đại Pháp. Nhưng mà đó là cấm thuật.

Trong quy tắc được Tiên Môn trong thiên hạ tôn sùng, có rất nhiều thuật pháp bị cấm, Sưu Hồn Đại Pháp là một trong số đó.

Sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp không những có thể lục soát ký ức của người khác mà còn có thể thu hoạch hồn lực, thậm chí có thể bắt giữ được những cảm ngộ đặc biệt không thể miêu tả trong suy nghĩ của người bị thi thuật.

Nói cách khác, dùng Sưu Hồn Đại Pháp tương đương với phân giải hồn phách của người khác, hấp thu cho mình dùng.

Thuật pháp này còn tàn nhẫn và khủng khiếp hơn thuật luyện hồn trong công pháp ma đạo.

Một khi sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp mà bị phát hiện thì sẽ bị coi như ma đạo, bị Tiên Môn trong thiên hạ tiêu diệt.

Đương nhiên, quy định là quy định, nếu chỉ là quy định thì chắc chắn sẽ có người lén sử dụng.

Nhưng Sưu Hồn Đại Pháp có một khuyết điểm, hoặc nên nói là hệ quả tiêu cực, đó chính là sẽ tăng uy lực của Thiên Hình Lôi Kiếp.

Lôi kiếp vốn là kiếp số lớn nhất mà người tu hành phải đối mặt, đôi khi bản lĩnh hoặc vận may chỉ thiếu một chút cũng không vượt qua được lôi kiếp, mà nghe nói sau khi dùng Sưu Hồn Đại Pháp thì uy lực và thời gian của lôi kiếp sẽ tăng gấp bội.

Bởi vậy cho dù là ác nhân trong giới tu hành cũng không dám tùy tiện sử dụng loại pháp thuật này.

Lý Dục Thần là đệ tử của Thiên Đô, đương nhiên sẽ không dùng cấm thuật.

Ảnh ma cười điên cuồng hơn: “Hahaha, cậu không dám à? Sợ bị sư môn phát hiện sao? Sợ tu sĩ chính đạo trong thiên hạ này thảo phạt cậu? Thật ra đơn giản thôi, cậu giết hết người ở đây thì không có ai biết cả”.

Na Nhữ Bình và Lý A Tứ không nghe thấy bọn họ dùng thần niệm trò chuyện, nhưng không biết tại sao bọn họ lại cảm thấy ớn lạnh.

Ảnh ma nói tiếp: “Cậu lục soát hồn phách của tôi thì có thể biết được chân thân của tôi ở đâu, hơn nữa còn biết được nhiều bí mật khác, cớ gì không làm?”

“Cậu là đồ nhát gan à? Sợ bị sư môn trách phạt đến thế sao? Sợ bị người đời coi như tà ma ngoại đạo ư? Hahahaha...”

“Cậu không có cái gan ấy thì sao có thể báo thù cho nhà họ Lý? Những người được coi là nhân sĩ chính đạo sau lưng cậu đã tiêu diệt nhà họ Lý đấy! Vậy mà cậu vẫn còn lo thái độ của bọn họ. Hahahaha...”

Lông mày của Lý Dục Thần nhíu chặt hơn, sát ý trong ánh mắt cũng càng thêm rõ ràng.

Sức mạnh ẩn nấp trong huyết mạch lại rục rịch.

“Đến đây đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp, tiêu diệt tôi đi! Từ xưa đến nay, thần, ma thánh, Phật, vốn dĩ đều độc lập với thế tục, vốn dĩ đều duy ngã độc tôn! Cậu gánh trên vai những gánh nặng trần thế, cái này không bỏ được, cái kia cũng không nỡ buông, thế thì làm sao trở thành thánh?”

“Mau diệt tôi đi! Lục soát thần hồn của tôi, vậy là cậu sẽ biết được bí mật của ma giáo, cậu sẽ biết được ai là người giết hại người thân của cậu, và cậu cũng sẽ biết mẹ của cậu đang ở đâu!”

“Giết tất cả mọi người ở đây! Không một ai biết được đâu. Cho dù thành ma thì có sao? Cậu vốn là ma!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom