• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (8 Viewers)

  • Chương 736-737

Chương 736: Trấn Châu Môn

Châu Khiếu Uyên là nhân vật lãnh đạo của võ đạo Hoa Đông, nổi tiếng ngang bằng với Tiêu Sinh, tông sư của thủ đô được gọi là Nam Châu Bắc Tiêu.

Nhà họ Châu được gọi là đệ nhất thế gia Kim Lăng, cũng là đệ nhất thế gia Giang Đông, có sức ảnh hưởng rất lớn trên xã hội.

Châu Khiếu Uyên đột nhiên phát thiệp mời, đương nhiên sẽ không phải là mời Lý Dục Thần đến uống rượu, rất rõ ràng, là vì chuyện của hiệp hội võ đao.

Lý Dục Thần không định đi, anh và Châu Khiếu Uyên không có giao tình gì, càng không cần giải thích với người ta.

Huống hồ anh đang muốn đến thủ đô, giải bài thơ, đợi Vương Sùng Tiên xuất quan, để điều tra rõ chân tướng chuyện nhà họ Lý diệt môn, chuyện này quan trọng, không thể chậm trễ.

Nhưng người được cử đến đưa thiếp mời nói một câu khiến Lý Dục Thần thay đổi chủ ý.

Người đó nói: “Ông Châu nói, nay ông ấy tuổi đã cao, không thể đích thân đến thành phố Hòa, bảo tôi thay ông ta đến trước mộ bạn cũ tế bái quét dọn”.

Lý Dục Thần nghĩ thầm, chẳng lẽ Châu Khiếu Uyên và ông cụ Lâm có giao tình cũ?

Nếu là như vậy, người ta gửi thiệp đến, thì cũng không tiện mặc kệ.

Anh cùng với Lâm Mộng Đình đưa người đó đến phần mộ hoang vắng bên hồ Linh Sơn.

Theo lời trăn trối cuối cùng của Lâm Thượng Nghĩa, mộ của ông cụ được xây dựng bên cạnh phần mộ của Lý Hữu Toàn.

Người đó nhìn hai phần mộ không có bia, hỏi: “Xin hỏi, đó là phần mộ của ông Lý phải không?”

Lý Dục Thần ngẩn người, hỏi: “Ông chắc chắn là họ Lý, không phải họ Lâm?”

Người đó nói: “Chắc chắn, là họ Lý, tên là Lý Hữu Toàn, ông Châu đã dặn rất rõ ràng”.

Lý Dục Thần kinh ngạc.

Châu Khiếu Uyên là người được kính trọng trong võ lâm, đại tông sư chiếm cứ Kim Lăng trăm năm, không cần thiết phải bịa ra những lời này để lừa anh đến Kim Lăng.

Trong lòng anh rất kích động.

So với chân tướng chuyện nhà họ Lý thủ đô diệt vong, anh càng bức thiết muốn biết nguyên nhân cái chết của ông nội Hữu Toàn hơn.

Dù sao mình cũng được ông Hữu Toàn nuôi lớn, cỏn thân thiết với so với ông nội Lý Thiên Sách. Hơn nữa, ông Hữu Toàn chết trong lòng mình, đến nay anh vẫn nhớ cảnh ông cụ người đầy vết thương và nụ cười mỉm cuối cùng trước khi chết.

Tiếc là anh không có chút manh mối nào về cái chết của ông Hữu Toàn, ngay cả rốt cuộc là sự cố bất ngờ hay là do con người làm cũng không biết.

Anh chỉ biết ông Hữu Toàn rời khỏi thành phố Hòa mấy tháng, không biết đã đi đâu.

Nếu Châu Khiếu Uyên và ông Hữu Toàn là bạn cũ, liệu ông ta có biết không?

Trong lòng Lý Dục Thần cháy lên tia hy vọng.

Anh chỉ tay, nói: “Đây là mộ của ông nội tôi”.

Người đó gật đầu, liền đi đến, nhỏ cỏ xung quanh phần mộ sạch sẽ từng chút một.

Thực ra quyền khai thác hồ Linh Sơn sớm đã thuộc về tập đoàn Kinh Lý, vùng tự nhiên hoang vu này cũng đã tiến hành quy hoạch cải tạo từ đầu, tuy còn giữ nét hoang vu vắng vẻ, nhưng vô cùng sạch sẽ, trước mộ rất ít cỏ.

Nhưng người đó vẫn làm vô cùng nghiêm túc.

Sau khi xử lý xong, ông ta mới châm lên cây hương đã chuẩn bị từ trước, cung kính khom lưng trước mộ.

Sau khi dọn dẹp tế bái xong, người đó nói: “Cậu Lý, tôi xin cáo từ trước, sau khi cậu đến Kim Lăng, liên lạc với hội trưởng Bách là được, ông ta sẽ đưa cậu đi gặp ông Châu”.

Lý Dục Thần tiễn người đó ra về, liền cùng Lâm Mộng Đình chuẩn bị khởi hành đến Kim Lăng.

Lần này, anh không ngự kiếm bay đi, mà trịnh trọng bảo tài xế lái xe đưa họ đi.

Đến Kim Lăng, liên lạc với Bách Phú Minh, Bách Phú Minh liền đến đón anh.

Họ bèn lên xe của Bách Phú Minh.

Xe của Bách Phú Minh rất bình thường, cũng không có tài xế, ông ta đích thân lái xe, đi về phía ngoại ô Kim Lăng.

Một chiếc xe như vậy vứt trên đường cũng không có ai chú ý, tuyệt đối không nghĩ được đây là xe của hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông.

Chiếc xe đi vào một nơi gọi là trấn Châu Môn, sau đó lại đi vào con đường làng, rồi lái qua một đền thờ, trên đền thờ viết ba chữ lớn “Thôn Chu Môn”.

Một con đường lớn thẳng tắp từ dưới cửa thông vào bên trong, sau khi đi mấy dặm, thì thấy một thôn trang nhỏ thanh tú.

Nhà trong thôn trang lại là một căn một sân, xây dựng vô cùng thẳng gọn. Sân viện của mỗi nhà cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, rất phù hợp với hình tượng nông thôn mới xinh đẹp hiện đại.

Chỉ là bên ngoài thôn có một con sông uốn khúc, cây cầu vòm ngọc trắng, hoa sậy mộc um tùm, cò trắng thoăn thoắt, vô cùng thanh tao yên tĩnh.

Bách Phú Minh nói với Lý Dục Thần: “Thầy đã cao tuổi, mấy chục năm trước đã không còn quản lý chuyện gia tộc. Vừa bắt đầu ẩn cư ở núi Tử Kim, sau này du lịch phát triển, núi Tử Kim càng ngày càng đông người, bèn chuyển đến núi Thanh Lương, rồi sau đó núi Thanh Lương cũng không còn yên tĩnh nữa, nên chuyển đến đây.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ.

Căn nhà này không khác gì với các căn nhà xung quanh, là một nhà nhỏ nông dân bình thường.

Xem ra tông sư Châu đúng là không có kênh kiệu gì, Lý Dục Thần nghĩ như vậy.

Cổng sân không khóa, Bách Phú Minh đẩy mở cửa đi vào, gọi hai tiếng: “Thầy ơi”, rồi nghe phía sau vang lên tiếng đáp lại: “Ây!”

“Ở đằng sau!”, Bách Phú Minh cười nói, liền từ lối đi bên cạnh căn nhà đi ra phía sau.

Phía sau cũng là một cái sân, rộng hơn sân trước một chút, được cải tạo thành vườn rau.

Một ông lão tóc bạc, đang ngồi dưới đất, vuốt ve ngọn rau xanh mởn phá đất chồi lên.
Chương 737: Dứt khoát

“Thầy ơi, cậu Lý đến rồi”, Bách Phú Minh nói.

Ông lão đứng lên, nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, lâu bàn tay đầy bùn đất lên chiếc áo vải thô của ông ta, cười ha ha nói: “Tốt, tốt, đến rồi là tốt, Bách Phú Minh, ông đưa họ vào ngồi trước đi, tôi đi rửa tay đã”.

Nói xong liền đến chỗ bể nước ở giếng bên cạnh rửa tay.

Nhìn ông ta, ngoài làn da, thì trông như một lão nông dân.

Lý Dục Thần không khỏi có thêm vài phần thiện cảm với vị Thái Đẩu võ lâm này.

Bách Phú Minh dẫn họ vào trong nhà.

Trong nhà bài trí rất đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ những đồ dùng cần thiết ra, gần như không có thêm thứ gì.

Chiếc bàn là bàn bát tiên, ghế là ghế dài, cũng không phải chất liệu gỗ quý đắt tiền gì, chỉ là gỗ bình thường. Bên cạnh còn có mấy ghế trúc rất tinh xảo, đặt dựa vào tường.

Bách Phú Minh kéo ghế dài ra, mời họ ngồi, vừa pha trà cho họ, vừa nói: “Những thứ này ấy à, đều do chính tay thầy làm đấy”.

Lâm Mộng Đình nói: “Ông Châu trở lại chất phác, gạt bỏ hư vinh, khiến người ta khâm phục”.

Bỗng nghe phía sau có người nói: “Khâm phục cái gì chứ, chỉ là một lão nông dân không có đất đai, không có việc gì thôi. Thế giới này ấy à, mãi mãi thuộc về thanh niên trẻ các cậu”.

Châu Khiếu Uyên từ bên cửa đi vào, phủi bụi trên người nói.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đứng lên.

Châu Khiếu Uyên vội vàng nói: “Ấy, hai người ngồi đi, hai người ngồi đi! Nông thôn đơn sơ một chút, hai người cứ tự nhiên. Phú Minh, đi pha hai ly café, thanh niên thích uống café, không thích uống trà này đâu”.

Lâm Mộng Đình phì cười một tiếng nói: “Ông Châu, uống trà không phải là quyền lợi riêng của người già, bây giờ thanh niên uống trà nhiều lắm”.

“Tôi biết, các cô cậu thích uống trà sữa”, Châu Khiếu Uyên đến bên bàn bát tiên, kéo ghế dài ngồi xuống: “Lần trước cháu cố đến thăm tôi, mang cho tôi một cốc. Mùi vị đó… nói thế nào nhỉ…”

Ông lão ngửa cổ nhìn trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng không hình dung ra, cười he he.

Lâm Mộng Đình nói: “Cháu cố hiếu kính với ông, mùi vị gì cũng đều ngon”.

“Ha, cô nhóc này biết ăn nói đấy! Tôi thích!”, Bách Phú Minh chỉ vào Lâm Mộng Đình nói với Châu Khiếu Uyên, sau đó cười lớn ha ha.

Bách Phú Minh cũng cười ha ha.

Lúc này, chỉ có Lý Dục Thần ngồi ở đó vẫn không nói gì, giống như thiếu niên thẹn thùng.

Châu Khiếu Uyên bỗng nhìn sang anh, nói: “Cậu nhóc nhà cậu, bên cạnh có cô gái tốt như vậy, số đào hoa đúng là giống y bố của cậu, sao lại không hay nói chuyện thế? Năm đó cái miệng của bố cậu ngọt đến mức có thể khiến mật chảy từ mông vịt ra”.

“Ông biết bố của tôi ư?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đương nhiên là biết, hồi nhỏ cậu từng đến Kim Lăng chơi, lúc tôi bế cậu, cậu còn tè dầm lên người tôi đấy!”, Châu Khiếu Uyên nói: “Cháu cố cháu nội tôi đều chưa từng tè dầm lên người tôi đâu, cậu thì hay rồi, vừa đến đã tè”.

Lý Dục Thần kích động đứng lên, cung kính khom lưng với Châu Khiếu Uyên: “Ông Châu…”

Anh vẫn chưa nói ra, Châu Khiếu Uyên đã ngăn lại nói: “Đừng khom lưng, tôi vẫn chưa chết! Cậu khom lưng khiến tôi nghĩ đến đám người Đông Doanh đó. Tuy nói bây giờ môi trường quốc tế thay đổi, hai nước hữu hảo, nhưng tôi là người sống trong thời đại đó, vừa nghĩ đến hành vi cầm thú của đám súc sinh đó là nổi giận, không chịu nổi! Không chịu nổi!

Liền không ngừng xua tay, bảo Lý Dục Thần ngồi về chỗ.

Lý Dục Thần chỉ đành ngồi xuống.

“Tôi biết cậu muốn hỏi gì, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lượt cậu hỏi”, Châu Khiếu Uyên nói: “Nếu cậu muốn biết thì phải trả lời cầu hỏi của tôi đã”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, ông Châu hỏi đi, tôi biết thì sẽ trả lời”.

Châu Khiếu Uyên bỗng tỏ vẻ mặt nghiêm túc, vẻ chất phác của lão nông dân vừa nãy biến mất, trên người toát ra vẻ uy nghiêm.

Không phải là uy thế dựa vào chân khí hay là sát khí,mà là uy nghiêm sinh ra đã có, không nổi giận mà đã nghiêm nghị.

“Tôi hỏi cậu, cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền phải không?”

“Đúng thế”.

“Nói như vậy, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông, Dương Nguyên Tấn cũng là do cậu giết?”

“Đúng thế”.

Châu Khiếu Uyên khẽ gật đầu, lại hỏi: “Liễu Kim Sinh ở thành phố Dũng có phải do cậu giết không?”

“Đúng thế”, Lý Dục Thần vẫn trả lời dứt khoát, không hề giải thích gì.

Lâm Mộng Đình ở bên cạnh rất muốn lên tiếng, cô há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Châu Khiếu Uyên cau mày, hình như hơi thất vọng.

“Cậu cũng giết cả người nhà họ Phan thành phố Long?”

“Đúng thế”, Lý Dục Thần trả lời.

Châu Khiếu Uyên chậm rãi nhắm mắt, thở dài một hơi.

“Vốn dĩ tôi hy vọng tất cả chỉ là tin đồn, không ngờ đều là thật. Cậu là hậu hân duy nhất của nhà họ Lý, vốn dĩ, nể mặt ông nội cậu, tôi cũng sẽ tha cho cậu. Nhưng tôi khôn thể trơ mắt nhìn cậu nhập ma sâu hơn, càng đi xa vào ma đạo. Năm đó bố cậu đã cưới một ma nữ, cũng chưa từng làm hỏng thanh danh của nhà họ Lý. Mặc dù nhà họ Lý biến mất hai mươi năm, nhưng trên giang hồ, chưa từng lưu truyền một tiếng xấu nào về nhà họ Lý. Sự trong sạch của bao nhiêu đời nhà họ Lý không thể hủy trong tay cậu”.

Nói xong, khí tức trên người Châu Khiếu Uyên bỗng biến đổi, trong uy nghiêm toát ra sát khí, mà trong sát khí mạnh mẽ này, lại ẩn chứa chín khí hào hùng cuồn cuộn.

Bách Phú Minh sợ giật mình, không ngờ sư phụ lại đột nhiên làm khó, muốn ra tay với Lý Dục Thần.

Ông ta vô cùng lo lắng. Mặc dù trong lòng cũng rất muốn biết rốt cuộc hai người này ai lợi hại hơn, nhưng ông ta không hy vọng họ xảy ra chuyện, đặc biệt là ân sư của ông ta.

Lâm Mộng Đình cũng lo lắng không thôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom