• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (11 Viewers)

  • Chương 689-693

Chương 689: Đi tìm Nguyên Định Nhất

Lý Dục Thần khẽ thở dài một hơi. Sao anh có thể không hiểu được mục đích của Cổ Thủ Mặc chứ, vốn dĩ nể mặt tổ sư gia của Mao Sơn, anh cũng sẽ cho chút thể diện, dù sao chủ mưu Phan Phượng Niên đã chết. Nhưng Lưu Mạnh Vũ này lại quá ngu xuẩn, đã đến nước này rồi mà vẫn còn trốn tránh trách nhiệm.

Cổ Thủ Mặc tức giận đến run rẩy cả người, cả giận nói: "Im ngay! Ông đã dùng tới Tác Hồn Thuật còn nói chuyện này không liên quan tới ông? Phan Phượng Niên chỉ là phàm phu tục tử, ông đường đường là đệ tử Mao Sơn mà lại bị một kẻ phàm phu tục tử che mắt, còn không biết xấu hổ nói ra miệng? Chối đẩy như thế, đâu có chút suy nghĩ biết sai nhận sai nào?"

Lưu Mạnh Vũ hoảng hốt nói: "Sư huynh, tôi biết sai rồi! Nhưng điều này thật sự không thể trách tôi. Phan Phượng Niên nói chỉ cần tôi giúp ông ta làm chuyện này, ông ta sẽ chi tiền giúp chúng ta sửa chữa Vạn Thọ Cung. Hơn nữa ông ta còn nói, năm đó tám gia tộc lớn đã đuổi ông Lang ra khỏi Giang Đông, Mao Sơn chúng ta cũng góp sức. Nếu để cho ông Lang vùng dậy lần nữa, ông ta chẳng những sẽ trả thù bọn họ mà cũng sẽ tới trả thù Mao Sơn chúng ta".

Cổ Thủ Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Lưu Mạnh Vũ, lắc đầu nói: "Lưu sư đệ à Lưu sư đệ, ông đúng là quá hồ đồ! Mao Sơn còn phải sợ người khác trả thù sao? Từ khi tổ sư mở động thiên phúc địa tới nay đã trăm ngàn năm trôi qua, Mao Sơn chúng ta đã đắc tội biết bao nhiêu người? Nếu sợ người khác trả thù, còn học tu hành cái gì, học pháp cái gì? Lại nói, nhà họ Phan và ông Lang là phân tranh thế tục, sao Mao Sơn chúng ta lại có thể tham gia được?"

Lưu Mạnh Vũ nói: "Là thật, sư huynh, Phan Phượng Niên nói năm đó là Nguyên sư thúc của Vạn Ninh Cung tạo cục phá thế của Lang Dụ Văn, khiến đế quốc thương nghiệp của ông ta suy bại".

"Cái gì?", Cổ Thủ Mặc vô cùng kinh hãi: "Ông nói là Nguyên sư thúc? Làm sao có thể?"

"Đúng thế, Phan Phượng Niên nói chắc như đinh đóng cột, chính là bởi vì tôi tin vào lời của ông ta, lại nghĩ đến việc Nguyên sư thúc bây giờ đang bế quan, tôi làm vãn bối phải giải quyết phiền toái cho ông ta, cho nên mới..."

Lang Dụ Văn nghe vậy thì nhíu chặt mày lại.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói đến việc này, trước kia mặc dù biết nhà họ Phan và Mao Sơn qua lại thân mật, nhưng chưa bao giờ liên hệ Mao Sơn với việc làm ăn cả.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại một lần, có rất nhiều chuyện trước kia không nghĩ ra được, bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra.

Khoảng thời gian kia, đối mặt với tám hào môn hợp tác, Lang Dụ Văn cũng không từng sợ hãi, mà còn đưa ra sách lược ứng đối kỹ càng.

Nhưng ông ta từ trước đến nay rất hay bày mưu nghĩ kế lại đột nhiên tính sai từng bước, mỗi lần đến thời điểm then chốt luôn luôn xuất hiện sai lầm không thể giải thích được, hoặc là xảy ra điều không may, đến mức lúc nào cũng bị động, cuối cùng không thể thay đổi được gì.

Hóa ra tất cả những điều này đều là bị thuật sĩ Mao Sơn bày cục, hạ nguyền rủa.

Trong nội tâm đã sớm bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng của Lang Dụ Văn đột nhiên dâng lên một cơn giận.

Mười mấy năm qua, ông ta vẫn cho rằng mình thất bại là bởi vì thực lực không đủ, mưu kế không giỏi, sự kiêu ngạo năm đó cũng đã biến mất gần hết sau lần thất bại ấy, từ đó ở ẩn Thân Châu, không còn thể hiện tài năng nữa.

Nhưng sự thật lại là ông ta căn bản cũng không phải bại bởi tám gia tộc lớn, mà là bại bởi huyền thuật đạo môn, bại bởi lực lượng bên ngoài thế tục.

Cổ Thủ Mặc nghe Lưu Mạnh Vũ nói vậy vẫn không tin, nói: "Nhất định là Phan Phượng Niên kia nói lung tung, tôi phải đi tìm ông ta đối chất, không thể để cho ông ta hủy hoại danh dự của Mao Sơn chúng ta được!"

"Không cần", Lý Dục Thần bỗng nhiên nói: "Thành phố Long đã không còn nhà họ Phan rồi".

Anh nói ra lời này rất bình thản, nhưng chính vì giọng điệu bình thản này do thượng sứ Thiên Đô nói ra lại có lực lượng như sấm sét.

Chẳng những Cổ Thủ Mặc giật mình, ngay cả Lưu Mạnh Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ.

Lúc trước ông ta vẫn luôn bị nhốt sau cốp xe, cũng không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Phan.

Nếu nói bọn họ giết Phan Phượng Niên còn dễ hiểu, thế nhưng nhà họ Phan lớn như vậy, nhà họ Phan chiếm cứ nửa giang sơn thành phố Long, làm sao lại không còn chứ?

"Điều này sao có thể?"

Lưu Mạnh Vũ hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn Lý Dục Thần, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sự sợ hãi cực lớn.

Bây giờ ông ta mới phát hiện, người đứng ở trước mặt ông ta không chỉ là thiên sứ, mà còn là ma quỷ!

"Lý... Lý thiên sư, nhà họ Phan đã không còn, vậy chuyện về Nguyên sư thúc đã không có chứng cứ. Mong thượng tiên đừng dễ tin lời đồn!", Cổ Thủ Mặc nói.

"Lời đồn?", Lý Dục Thần cười ha ha: "Có phải lời đồn hay không, chờ tôi gặp ông ta rồi nói sau. Nguyên Định Nhất là sư thúc của ông?"

"Vâng", Cổ Thủ Mặc nói: "Nhưng mà ông ta xuất gia nửa đường. Lúc ông ta lên Mao Sơn, tôi đã ở trên núi rồi. Định Nhất sư thúc là do sư tổ tôi đưa lên núi. Trước khi sư tổ đi đã giao Vạn Phúc Cung cho sư phụ tôi, giao Vạn Ninh Cung cho Định Nhất sư thúc".

"Trước khi đến Mao Sơn ông ta làm cái gì?", Lý Dục Thần hỏi.

"Tôi cũng không biết", Cổ Thủ Mặc nói.

"Bây giờ ông ta đang ở đâu?"

"Ngay tại Vạn Ninh Cung", Cổ Thủ Mặc nói: "Định Nhất sư thúc đã bế quan vài chục năm, lúc này đi gọi ông ta xuất quan..."

"Ông sợ tôi làm hỏng việc tu hành của ông ta?", Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng: "Có muốn tôi đánh bay cả mái nhà của Vạn Ninh Cung không?"

Cổ Thủ Mặc đành phải đáp ứng: "Được, vậy tôi sẽ dẫn thượng tiên đi".

Lý Dục Thần lại nói: "Không cần, ông là vãn bối, đi gọi trưởng bối xuất quan không hợp lễ nghĩa. Tự tôi sẽ đi tìm ông ta".
Chương 690: Thù mới hận cũ

Nói rồi anh xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mạnh Vũ.

Lưu Mạnh Vũ vốn cho rằng Lý Dục Thần đi rồi, vừa thở dài một hơi, lại thấy anh quay đầu nhìn mình, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, thấy lạnh cả người.

"Ông định xử lý sư đệ của ông như thế nào?"

"Bẩm thượng tiên, Lưu sư đệ tự tiện sử dụng Tác Hồn Thuật, hại tính mạng người ta, điều này đã là vi phạm môn quy. Lập tức huỷ bỏ tu vi, trục xuất ra khỏi sư môn".

Lưu Mạnh Vũ hoàn toàn xụi lơ, huỷ bỏ tu vi lại trục xuất ra khỏi Mao Sơn, điều này còn khó chịu hơn cả giết ông ta.

"Sư huynh, tha cho tôi đi! Thượng tiên, tha cho tôi đi!"

Cổ Thủ Mặc thở dài, khom người bái Lý Dục Thần, nói: "Thượng tiên, việc này là tôi quản giáo không nghiêm, nể tình Lưu sư đệ cũng là bị người ta che mắt, mong thượng tiên khai ân, xử lý nhẹ tay".

Lưu Mạnh Vũ thấy được một chút hy vọng từ tuyệt vọng. Chỉ cần không trục xuất ra khỏi Mao Sơn, cho dù phải sám hối mười năm hai mươi năm, ông ta cũng nhận.

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, không phải ông ta vừa nói Phan Phượng Niên đã đồng ý với ông ta sẽ sửa chữa Vạn Thọ Cung sao, nhà họ Phan đã không còn, chắc chắn cũng không thể lấy được tiền của Phan Phượng Niên, vậy thì để một mình ông ta đi sửa Vạn Thọ Cung đi. Tu vi cũng không cần phế đi, bây giờ tôi sẽ giúp ông ta giải trừ một nửa cấm chú trên người, có thể tự do hành động, nhưng không thể sử dụng pháp lực. Lúc nào Vạn Thọ Cung sửa xong thì giải nốt một nửa cấm chú còn lại".

Cổ Thủ Mặc nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Cảm ơn thượng tiên!"

Mà Lưu Mạnh Vũ vừa mới dấy lên hy vọng lại bị dập tắt trong nháy mắt, rơi vào tuyệt vọng.

Vạn Thọ Cung! Phan Phượng Niên đã đồng ý sẽ chi ra vài tỷ!

Một mình phải sửa đến lúc nào mới xong?

Điều này không khác gì giam cầm làm việc khổ sai cả đời!

Vạn Ninh Cung cách Vạn Phúc Cung không xa.

So sánh ra, quy mô của Vạn Ninh Cung hơi nhỏ một chút, cũng ít người hơn rất nhiều.

Trên đường đến Vạn Phúc Cung, một tiểu đạo sĩ ngăn cản bọn họ.

Lần này Lý Dục Thần không thèm nói nhảm, trực tiếp túm lấy tiểu đạo sĩ kia rồi xông vào.

Vào bên trong cũng bị mấy đạo sĩ ngăn lại, bày trận đấu pháp, đương nhiên không phải là đối thủ của Lý Dục Thần, không cần tốn nhiều sức, bọn họ đã có thể xông thẳng vào nội điện.

Lúc này, bên cạnh bọn họ đã có một đống đạo sĩ vây quanh.

Những đạo sĩ này vừa sợ vừa giận, nhưng lại kiêng dè thủ đoạn của Lý Dục Thần, không dám tới gần.

Cũng có người lặng lẽ gọi điện thoại đến Vạn Phúc Cung cầu viện, nhưng kỳ quái là sau khi Vạn Phúc Cung bên kia nghe nói vậy lại không có bất kỳ ý kiến gì, còn cười ha ha hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa.

Đạo sĩ gọi điện thoại chỉ muốn chửi thề trong lòng.

Lý Dục Thần đứng trang nghiêm trước bức tượng thánh tổ sư Mao Sơn - Đào Hoằng Cảnh trong điện nửa phút để bày tỏ sự tôn trọng.

Sau đó anh nói:

"Gọi Nguyên Định Nhất ra đi, tôi lười tiến vào. Nếu không ra được, tôi sẽ phá hủy Vạn Ninh Cung của mấy người".

Giọng nói của anh truyền xa ra ngoài.

Đám đạo sĩ Vạn Ninh Cung không ai dám lên tiếng.

Sau khi yên lặng một lát, vẫn không có hồi âm, Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng, nói với Mã Sơn: "Anh Mã Sơn, chúng ta nên phá hủy miếu trước, hay là phá hủy tượng tổ tông của bọn họ trước?"

Mã Sơn nói: "Phá hủy cùng lúc đi!"

Những đạo sĩ kia nghe được đều hãi hùng khiếp vía.

Nếu như tượng tổ sư gia bị đập ngay trước mặt, vậy bọn họ đều có thể chết luôn được rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói bay bổng không biết từ nơi nào truyền đến:

"Là ai đến Vạn Ninh Cung giương oai, ép bản đạo gia xuất quan vậy?"

Chỉ thấy bức tường đằng sau đại điện mở ra, một đường đi sâu thăm thẳm xuất hiện.

Một lát sau, trong lối đi xuất hiện một bóng người.

Người này đi rất chậm, nhưng theo sự xuất hiện của ông ta , cả tòa đại điện đều bị đè nén, cứ như đang có một ngọn núi đi đến vậy.

"Cung nghênh sư tôn xuất quan!"

Các đạo sĩ ngoài điện cùng nhau hô to.

Người kia đi ra khỏi con đường, đi đến trước tượng đá của Đào Hoằng Cảnh mới dừng lại, bốn mắt nhìn nhau với Lý Dục Thần.

Chỉ thấy ông ta mặc một bộ áo đạo bào màu tím viền vàng, cầm phất trần, đầu đội khăn cửu dương, sau vẻ tiên phong là sự phúc hậu.

"Ông chính là Nguyên Định Nhất?"

"Không sai, bần đạo là Nguyên Định Nhất, trụ trì Vạn Ninh Cung, các hạ là ai? Vì sao lại đến đây?"

"Hai chuyện", Lý Dục Thần cũng không nói nhảm: "Chuyện thứ nhất, hơn mười năm trước, trận chiến giữa tập đoàn Lang thị và tám hào môn ở Giang Đông, ông đã dùng thủ đoạn ti tiện lập ra bố cục, làm hại ông Lang cửa nát nhà tan, hôm nay tôi và ông Lang đến đây để đòi lại công bằng".

Nguyên Định Nhất vuốt bộ râu hoa râm, cũng không phủ nhận mà cười nói: "Hóa ra là ông Lang, còn tìm được cao thủ".

Nói rồi ông ta nhìn Lý Dục Thần một chút.

Sau đó lại nhìn về phía Lang Dụ Văn: "Năm đó Hạng Vũ bốn bề là địch, Ôn Gian tự vẫn, không có mặt mũi nào trở về Giang Đông. Rốt cuộc ông Lang cũng là người có tri thức, biết ẩn nhẫn hơn Sở Bá Vương".

Bây giờ Lang Dụ Văn còn hận người này hơn cả tám gia tộc lớn, ông ta hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Không biết năm đó đạo trưởng nhận của tám hào môn bao nhiêu tiền? Tôi có thể ra gấp đôi!"

Nguyên Định Nhất không thay đổi sắc mặt, cười lắc đầu: "Ông không ra nổi đâu".

Lang Dụ Văn lại không nghĩ tới ông ta sẽ trả lời như vậy, lập tức ngạc nhiên, không tưởng tượng ra được rốt cuộc tám hào môn đã cho ông ta chỗ tốt gì.

Nguyên Định Nhất lại nhìn Lý Dục Thần, nói: "Cậu đã có thể xông vào Vạn Ninh Cung, chứng tỏ có chút bản lĩnh, xưng tên ra đi, môn nào phái nào? Tôi sẽ nói với sư trưởng của cậu vài tiếng, để bọn họ bớt đánh đòn cậu mấy cái".

"Sư tôn, cậu ta tên là Lý Dục Thần, là Tông Sư số một mới của Nam Giang!", có một đạo sĩ bên cạnh nói.
Chương 691: Ông không hiếu kỳ một chuyện khác là gì sao

"Hóa ra là Tông Sư!", Nguyên Định Nhất lộ ra nụ cười khinh miệt: "Đứng đầu Nam Giang? Ha ha, Hà Trường Xuân lại không có tiến bộ như thế sao? Còn không sánh bằng một người trẻ tuổi?"

Nói rồi ông ta liền bật cười ha ha, hoàn toàn không để Lý Dục Thần vào mắt.

Ông ta ngưng cười, nói: "Cho cậu một cơ hội, cậu muốn chết như thế nào? Tôi có thể thỏa mãn cậu. Đương nhiên, nếu như cậu không chọn, tôi có thể giúp cậu chọn. Tôi bế quan vài chục năm, đã nghiên cứu một số đạo pháp mới, đang không có chỗ thí nghiệm đây".

Lý Dục Thần cảm thấy rất buồn cười, nói: "Lão đạo, vừa rồi tôi nói tới tìm ông là có hai chuyện, ông không hiếu kỳ một chuyện khác là cái gì sao?"

Nguyên Định Nhất lắc đầu nói: "Tuổi còn trẻ đã thành Tông Sư võ đạo, đúng là có thể ngông cuồng một chút. Nhưng cậu ngông cuồng sai chỗ rồi, cũng ngông cuồng sai đối tượng rồi. Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, trên võ đạo còn có tiên đạo. Chức vụ Tông Sư mà cậu lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt tôi, ngay cả nhập môn cũng không bằng".

Ông ta dừng một chút, giống như đang chờ nhận lời chế giễu, nhưng lại không nhìn được biểu cảm mà ông ta muốn từ trên mặt Lý Dục Thần, liền cảm giác vô cùng thất vọng, sắc mặt thay đổi.

"Ông sẽ lập tức phải chết, người chết biết một chuyện cũng được, mà hai chuyện cũng thế, đều không quan trọng".

"Ông nói đúng, người chết không có gì quan trọng cả. Tôi vốn còn muốn hỏi một chút về Cung Lăng Yên, nhưng ông sắp phải chết rồi, không hỏi cũng được".

Nguyên Định Nhất nghe được ba chữ Cung Lăng Yên thì thay đổi sắc mặt, hỏi: "Cậu biết Cung Lăng Yên? Rốt cuộc cậu là ai?"

Bỗng nhiên ông ta lại trừng mắt Lý Dục Thần, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin tưởng được.

"Cậu họ Lý... Chẳng lẽ câu là... Giống... đúng là rất giống..."

Lý Dục Thần biết ông ta đã nhận ra thân phận của mình, ánh mắt anh trở nên hung dữ, nói ra: "Chuyện thứ hai mà tôi tới tìm ông chính là muốn hỏi một chút, năm đó nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì?"

Nguyên Định Nhất đột nhiên cười ha ha: "Nhóc con, cậu thật sự muốn biết năm đó nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nếu cậu biết, chẳng những không có tác dụng gì với cậu, nói không chừng cậu sẽ còn điên mất".

Lý Dục Thần nhíu chặt mày lại, không biết Nguyên Định Nhất nói lời này là có ý gì.

Nguyên Định Nhất thu hồi tiếng cười, lạnh lùng nhìn anh.

"Nhóc con, tôi quả thật không nghĩ tới thế mà con trai của Cung Lăng Yên và Lý Vân Hoa vẫn còn sống. Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, dù sao hôm nay cậu cũng sẽ chết. Điều này cũng không nên trách tôi, là tự câu đưa tới cửa muốn chết".

"Nói như vậy, năm đó huyết án của nhà họ Lý là do ông gây nên?", Lý Dục Thần lạnh giọng nói.

"Nếu cậu muốn nghĩ như vậy thì cứ coi như là vậy đi. Dù sao cậu nghĩ thế nào cũng không quan trọng, người chết nghĩ như thế nào cũng không đáng kể, đúng không? Hahahaha..."

Nguyên Định Nhất lại cười.

Tiếng cười của ông ta bỗng nhiên trở nên âm trầm không thể nắm lấy.

Ngay cả các đạo sĩ ngoài điện nghe được cũng sợ hãi trong lòng, không biết sư tôn nhà mình bị làm sao.

"Cung Lăng Yên à Cung Lăng Yên! Bà có tưởng tượng được không, cốt nhuc cuối cùng của bà và Lý Vân Hoa lại sắp chết trong tay tôi! Ai bảo lúc trước bà không nghe tôi, ai bảo bà không chịu theo tôi! Nếu như bà theo tôi, làm sao lại rơi vào kết cục như vậy!"

Trong giọng nói của Nguyên Định Nhất lộ ra vẻ ghen tỵ và căm hận.

Bộ mặt của ông ta bắt đầu trở nên dữ tợn, trong mắt lộ ra ánh sáng hung ác, vung phất trần trong tay lên, từng sợi phất trần phấp phới, lao về phía Lý Dục Thần.

Cái phất trần này là công lực suốt đời của ông ta ngưng tụ ra, cũng ngưng tụ cả hận ý mấy chục năm của ông ta.

Nguyên Định Nhất muốn phá hủy khuôn mặt vừa nhìn thấy đã khiến ông ta nhớ tới một người khác, cũng khiến trong lòng ông ta rất không thoải mái này đi, giống như phá hủy khuôn mặt khiến ông ta ghen tị năm đó.

Ông ta giống như nhìn thấy bọn họ thống khổ, bọn họ hối hận, bọn họ đáng thương quỳ trước mặt ông ta cầu xin ông ta hay tha cho con mình...

Từng sợi tơ phất trần kéo dài thẳng tắp, cứng rắn như thép, nhỏ như châm, lít nha lít nhít, trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể của Lý Dục Thần.

Sau đó tiếp tục kéo dài, tất cả đều đâm ầm ầm vào trong cánh cửa gỗ nặng nề của đại điện kia.

Nhìn qua, Lý Dục Thần đã chết đến mức không thể chết hơn.

"Lý Thiên Sách à Lý Thiên Sách, không nghĩ tới đúng không, cốt nhục cuối cùng của nhà họ Lý mấy người sẽ chết trong tay tôi! Nhà họ Lý sẽ tuyệt hậu trong tay tôi! Hahahaha..."

Khắp khuôn mặt Nguyên Định Nhất là vẻ dữ tợn, ánh mắt tràn đầy oán hận, giống như đã phát tiết toàn bộ oán khí góp nhặt mấy chục năm ra ngoài, sau đó cười như điên.

Lúc này, bên ngoài mới bộc phát ra những tiếng hoan hô.

Đã lâu rồi các đệ tử Vạn Ninh Cung không được thấy sư tôn ra tay, càng chưa bao giờ thấy pháp thuật bén nhọn như vậy.

Sau khi Nguyên Định Nhất cười xong, chợt thấy có chút không đúng, liền nhìn về phía Mã Sơn và Lang Dụ Văn đi theo Lý Dục Thần.

"Hả?"

Nguyên Định Nhất phát hiện thế mà hai người này lại không có một chút kinh ngạc và sợ hãi, giống như ông ta giết Lý Dục Thần đã sớm nằm trong dự đoán của bọn họ vậy.

"Hai người không sợ sao?"

Mã Sơn cười ha ha: "Sợ cái gì? Sợ mấy sợi tơ kia của ông á? Còn không dài bằng lông chim tôi đâu! Ha ha, tên lỗ mũi trâu này, có phải trong đũng quần ông không có hàng, cho nên mới cầm cái phất trần này trong tay chơi suốt ngày không? Hahaha..."

Nguyên Định Nhất giận dữ, phất trần trong tay chuyển hướng, tơ trắng khoan thai lùi về, nhắm ngay Mã Sơn, bắn ra lần nữa.

Thế nhưng lần này sợi tơ phất trần chỉ đi đến nửa đường, lại đột nhiên biến thành mềm nhũn, không còn khí thế như kim cương như lúc ông ta bắn Lý Dục Thần trước đó nữa, mà trở nên dặt dẹo, rơi xuống đất.

Mã Sơn chỉ vào phất trần trong tay ông ta, cười to nói: "Nhìn xem, mềm nhũn đi, ông đúng là không được rồi!"

Nguyên Định Nhất vừa sợ vừa giận, thu hồi phất trần xem xét kỹ.
Chương 692: Người biết bí mật đều phải chết

Vừa rồi ông ta đã lấy pháp lực kích phát sợi tơ phất trần, nửa đường bỗng nhiên gián đoạn, pháp lực không có cách nào truyền vào nữa, còn tưởng rằng là phất trần xảy ra vấn đề, thế nhưng nhìn kỹ lại vẫn tìm không ra vấn đề.

Mã Sơn trong lúc vô tình đã đâm trúng nỗi đau của ông ta. Năm đó lúc ông ta luyện công tẩu hỏa, mắc phải bệnh tật này, cho nên mới đến Mao Sơn xuất gia, bái chưởng giáo của Mao Sơn lúc ấy là Khuê Tiên Phượng làm sư phụ.

Nghe nói Mao Sơn có bí thuật gõ mai gọi rùa, vốn dĩ cho rằng có thể trị hết bệnh dữ của ông ta, lại không nghĩ sư phụ không chịu dạy ông ta, nói bệnh này của ông ta có thể trợ giúp ông ta tu hành, cho nên đến bây giờ bệnh này vẫn còn ở đó.

Nguyên Định Nhất vô cùng kinh sợ, cho rằng Mã Sơn mới thật sự là cao thủ, liền dồn hết toàn bộ lực chú ý vào trên người anh ta.

Mã Sơn nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta thì biết mình nói bậy nói bạ đại khái là trúng, càng thấy buồn cười, cười đến ôm bụng, không đứng thẳng lên được.

Nguyên Định Nhất không nhìn ra một chút thần khí dao động nào từ trên người Mã Sơn, càng cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, ông ta mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng.

Bây giờ ông ta mới phát hiện Lý Dục Thần bị sợi tơi phất trần xuyên qua, vốn nên thủng trăm ngàn lỗ, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa ngã xuống, trên người cũng không hề đổ máu, mà vẫn đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra một vẻ trào phúng, phối hợp với lời nói và tiếng cười của Mã Sơn, hai người giống như đang biểu diễn một vở hài kịch vậy.

Nguyên Định Nhất càng thêm tức giận. Nghĩ đến bị con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên ở trước mặt cười nhạo mình vô năng, cũng giống như bị Cung Lăng Yên biết bệnh của ông ta, lại giống như Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên đang cười nhạo ông ta, đây quả thực là một nỗi nhục cực lớn.

Bí mật giấu ở trong lòng mấy chục năm, không nghĩ tới bị Mã Sơn vạch trần, Nguyên Định Nhất đơn giản là muốn nổ tung ra.

Ông ta bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên phất trần.

Từng giọt máu tươi rơi vào bên trên sơi phất trần, ngay lập tức, những sợi tơ kia giống như rắn chết sống lại, lại tiếp tục chuyển động.

Sợi tơ đỏ trắng giao nhau bay múa một lần nữa, xuất hiện toàn bộ đại điện, giống như một tấm lưới lít nha lít nhít bao phủ lấy tất cả mọi người, bao gồm cả các đạo sĩ Vạn Ninh Cung.

"Sư tôn! Mau thả bọn con ra!"

Các đạo sĩ có chút sợ hãi la lên.

Nguyên Định Nhất lại không để ý đến bọn họ, mà lấy ra mấy lá bùa, rung tay lên, từng lá bùa chợt bốc cháy, hóa thành ngọn lửa bay ra ngoài, rơi vào trên sợi tơ đang bay múa.

Sợi tơ phất trần liền bốc cháy, nhanh chóng lan tràn đến cả tấm lưới, biến thành một tấm lưới lửa.

Tất cả mọi người trong lưới đều bị ngọn lửa bốc cháy hừng hực bao vây, giống như rơi vào lửa Địa Ngục.

"Sư tôn! Mau thả chúng con ra ngoài!"

"Sư tôn! Mau cứu con!"

"Sư tôn..."

Các đạo sĩ cảm thấy nguy hiểm, nhao nhao kêu to.

"Hahahaha...", Nguyên Định Nhất dữ tợn điên cuồng cười to: "Mấy người dám chế giễu tôi! Người biết bí mật của tôi đều phải chết! Ngay cả lão đạo Khuê Tiên Phượng kia cũng đã chết, huống chi là mấy người!"

Các đạo sĩ quay sang nhìn nhau, không thể tin được điều ông ta nói là sự thật.

"Sư tôn, người đang nói cái gì vậy? Chúng con không biết bí mật của người!"

"Đúng vậy sư tôn, chúng con không biết cái gì hết!"

...

Mã Sơn xem như đã hiểu ra, mình thuận miệng bịa chuyện, lại thật sự là vạch trần lão đạo sĩ này chim bé. Lão già này, vậy mà lại sợ để lộ bí mật mình bé đến mức muốn giết cả các đồ đệ, đây là ngắn đến mức nào chứ?

Lửa cháy càng ngày càng to, Mã Sơn quyết định đổ thêm dầu.

Anh ta tin tưởng Lý Dục Thần có thể phá được cục diện này, nếu Lý Dục Thần không phá được, như vậy nhất định phải chết rồi, nếu hẳn phải chết, vậy thì càng phải nói cho đã miệng.

"Ê, Khuê gì Phượng mà ông ta nói kia là ai vậy?"

Bên trong đám đạo sĩ có người không biết là ngu hay là ngốc, tức giận đáp lại một câu: "Tên của sư tổ mà anh cũng dám nói thẳng sao!"

Mã Sơn cười haha: "Đám ngốc nghếch này, mấy người còn không nghe rõ sao? Người nào biết bí mật của sư tôn mấy người đều bị ông ta giết, ngay cả sư tổ của mấy người cũng bị ông ta giết! Bây giờ mấy người cũng đã biết bí mật này, cho nên ông ta cũng muốn giết mấy người! Hahaha..."

Các đạo sĩ vẫn không dám tin tưởng.

"Anh nói bậy! Chúng tôi không biết cái gì cả!"

"Không biết sao? Vậy tôi nói cho mấy người biết, thứ trong đũng quần của sư tôn mấy người còn nhỏ hơn cả ngón út, ngắn hơn cả ngón cái của mấy người, chính là một hạt... đậu nành! Hahahaha... Đậu nành đại sư, tôi nói đúng không? Hahahaha..."

Lời của Mã Sơn khiến Lang Dụ Văn cũng không nhịn được nở nụ cười.

Bốn phương tám hướng đều là lưới tơ lửa cháy hừng hực, cả đại điện đều giống như Địa Ngục.

Thế mà hai người bọn họ còn ở chỗ này cười.

Mã Sơn còn dễ nói, từ nhỏ đã không sợ chết, bây giờ lại tập võ, nhưng Lang Dụ Văn chỉ là một thư sinh yếu đuối, lại không sợ chết, lúc này còn có thể cười, có một tinh thần không biết sợ khiến Lý Dục Thần không khỏi càng đánh giá ông ta cao hơn một chút.

Hai người này đứng đó cười, Lý Dục Thần cũng mỉm cười.

Các đệ tử Vạn Ninh Cung lại không cười được.

Bọn họ biết cho dù Mã Sơn nói không phải sự thật, nhưng cũng đúng đến tám chín phần mười. Vốn dĩ còn muốn giả ngu, nhưng bây giờ Mã Sơn vừa nói ra, muốn giả ngu cũng không được nữa.

Mấu chốt là đột nhiên biết hai bí mật, ngoại trừ sư tôn chim ngắn ra còn có tổ sư gia chết như thế nào. Nếu như chuyện này truyền đến Vạn Phúc Cung, Mao Sơn coi như có trò hay để xem.

Cho nên trong lòng mấy đệ tử thông minh đã biết rất rõ ràng, Nguyên Định Nhất tuyệt đối sẽ không để bọn họ được sống.

Còn có mấy người ngốc nghếch, hoặc là có quan hệ tốt với Nguyên Định Nhất, tự cho là thân tín của ông ta, vẫn còn đứng đó kêu gào:

"Sư tôn, bọn con không biết gì hết! Giết mấy người này, sẽ không có ai biết!"

Nhưng bọn họ nói kiểu này, sắc mặt Nguyên Định Nhất càng thêm dữ tợn.

"Tất cả mấy người đều phải chết!"

Ông ta vừa dứt lời, lại lấy ra mấy lá bùa, phun lên một ngụm máu rồi vung ra trong không trung.

"Càn khôn vô cực! Thiên la địa võng! Thu!"
Chương 693: Cậu không báo thù được đâu

Lưới lửa xung quanh lập tức nhanh chóng co lại. Mỗi một sợi tơ đều giống như lưỡi dao chém vào không gian, mang theo ngọn lửa hừng hực.

Nhiệt độ trong đại điện bỗng nhiên lên cao, mà không gian cũng đang không ngừng thu nhỏ.

Các đạo sĩ đều rơi vào tuyệt vọng, ngay cả hai chữ "sư tôn" cũng không kêu được nữa.

Mà đúng lúc này, chẳng biết từ lúc nào cũng không biết từ chỗ nào, trong đại điện bỗng nhiên sinh ra rất nhiều sương mù màu tím, lan dọc ra theo sàn nhà, giống như trong hư không có người cầm bình chữa cháy phun khắp nơi vậy.

Sương mù tím tản ra đến dưới chân mọi người, liền biến thành từng đám mây màu tím, bao vây mọi người lại.

Tấm lưới lửa kia vừa mới chạm vào đám mây màu tím, tất cả những ngọn lửa đang cháy liền bị dập tắt, mà sợi tơ như lưỡi dao cắt chém tất cả kia lúc chạm phải đám mây cũng giống như sợi bông đụng phải bông, thân thiết quấn quýt, không ai làm hại ai cả.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Mã Sơn và Lang Dụ Văn biết đó là cái gì, bọn họ đã tận mắt thấy Lý Dục Thần đạp chân lên đám mây màu tím này từ trên trời giáng xuống trong buổi hôn lễ độc đáo ở Tiền Đường.

Sắc mặt Nguyên Định Nhất trở nên trắng bệch, run rẩy nói:

"Cái này... Đây là... Tử... Tử..."

Ông ta ấp úng nửa ngày cũng không nói ra là tử cái gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.

Lý Dục Thần cầm Như Ý trong tay, nhẹ nhàng vung lên, mây tím cả phòng đều tập trung vào trong tay anh.

Mà ngọn lửa hừng hực trong đại điện bây giờ ngay cả một đốm lửa cũng không còn.

Tơ phất trần bay xuống đầy trời, phía trên còn dính từng vết máu, giống như tóc trắng mang máu.

Nguyên Định Nhất nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: "Cậu… Rốt cuộc cậu... Là ai?"

"Tôi là Lý Dục Thần, con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên, không phải Nguyên đạo trưởng quên nhanh như thế chứ?", Lý Dục Thần đáp.

"Không! Không có khả năng!", Nguyên Định Nhất không ngừng lắc đầu: "Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên thành đôi hai mươi năm trước, nếu như cậu là con của bọn họ, năm nay cũng chỉ tầm hai mươi. Cho dù Cung Lăng Yên di truyền hết gen thiên phú của bà ta cho cậu, cho dù lúc bà ta mang thai đã truyền cho cậu đạo pháp, cậu cũng chỉ mới tu hành hai mươi mấy năm, làm sao có thể sử dụng được Thiên Vu Tử Vân!"

"Thiên Vu Tử Vân?"

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Như Ý trong tay, cảm thấy có chút kỳ quái.

Đúng là trên Như Ý có viết hai chữ thượng cổ "Tử Vân", nhưng cũng không nhắc tới Thiên Vu.

Nếu thật sự là Thiên Vu, đó chính là thánh khí của Vu tộc.

Mà cho dù anh có là đệ tử của Thiên Đô, tiến vào Tàng Thư Các ở Thiên Đô, xem hết tất cả danh sách tiên khí trong thiên hạ, anh cũng không thể nhận ra được pháp khí này, làm sao Nguyên Định Nhất lại nhận ra?

"Ông nhận ra thứ này?"

Ánh mắt Nguyên Định Nhất lấp lóe, dường như đang né tránh cái gì.

"Hừ, chuyện đã tới nước này, nói cho cậu cũng không sao. Tôi vốn đến từ Vu tộc, nhiều thế hệ ẩn cư ở Miêu Cương, Thiên Vu Tử Vân là pháp nhân vu thuật thời thượng cổ truyền lại từ thời Nữ Oa Nương Nương. Cậu có thể sử dụng được pháp khí này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi".

Bây giờ Lý Dục Thần mới biết được không phải Nguyên Định Nhất nhận ra kiện pháp khí này, mà là coi mây tím thành bí thuật của Vu tộc. Nhưng điều này cũng có thể chứng minh Tử Vân Như Ý có lẽ cũng là một loại vũ khí.

"Nhưng mà nghĩ lại cũng bình thường, cậu là con trai của Cung Lăng Yên, nhà họ Cung là đời thứ hai của ma vu, cũng có vu pháp truyền thừa, còn có huyết mạch Thiên Ma. Xem ra, cậu đúng là đã kế thừa hoàn toàn gen của mẹ mình".

Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lý Dục Thần: "Cậu chưa được nhìn thấy mẹ mình, không biết bà ta đẹp đến mức kinh thế hãi tục như thế nào đâu. Chỉ cần nhìn thấy bà ta một lần là sẽ không bao giờ có thể quên được. Nếu như không phải do bà ta, tôi cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ ngày hôm nay. Có lẽ, bây giờ tôi vẫn còn đang yên ổn làm vu sư ở Miêu Cương".

Nói đến đây, giọng nói của Nguyên Định Nhất đột nhiên trầm thấp.

Lý Dục Thần vốn muốn chờ chính Nguyên Định Nhất nói ra, thế nhưng ông ta nói đến đây liền ngừng lại, cúi đầu trầm tư, giống như đang nhớ lại chuyện cũ gì đó không thể quên được.

Lý Dục Thần đợi một hồi, thấy ông ta không có ý định nói tiếp, liền hỏi: "Cho nên ông mới ghi hận trong lòng, diệt cả nhà họ Lý?"

Nguyên Định Nhất ngẩng đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Cậu rất muốn biết chân tướng nhà họ Lý bị diệt môn sao? Cậu rất muốn báo thù à? Ha ha, tôi nói cho cậu biết, mối thù này, cậu không báo được đâu! Cho dù cậu có thiên phú dị bẩm, cho dù cậu có pháp lực cao cường, cậu cũng không có khả năng báo thù!"

Lý Dục Thần nhíu mày: "Làm sao ông biết tôi không báo thù được?"

"Bởi vì kẻ thù của cậu, cậu không thể giết được. Còn không bằng không biết, nếu biết, cậu sẽ chỉ rơi vào thống khổ thật sâu thôi", Nguyên Định Nhất nói.

Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Nguyên Định Nhất, ánh mắt lộ ra một chút sát ý rét lạnh.

Nguyên Định Nhất không tự chủ được mà run rẩy một chút. Nhưng ông ta cũng không lùi bước, mà nhìn nhau với Lý Dục Thần.

"Ông chỉ đang giải vây cho mình, muốn dọa lui tôi thôi", Lý Dục Thần nói: "Ông cho rằng như thế, tôi sẽ buông tha cho ông sao? Nhà họ Lý diệt môn chính là do ông làm, đúng không?"

Nguyên Định Nhất bỗng nhiên cười haha: "Nhà họ Lý sao! Lý Dục Thần, hình như cậu còn chưa hiểu rõ về nhà họ Lý lắm thì phải. Cậu cũng quá coi thường thế gia số một thủ đô năm đó rồi! Nếu tôi có thể giết cả nhà họ Lý, vậy nhà họ Lý đã sớm bị diệt môn không biết bao nhiêu lần rồi".

"Cậu có biết năm đó nhà họ Lý có bao nhiêu cao thủ không? Mặc dù người bố kia của cậu chỉ là một cậu ấm chính thống, ngoại trừ chơi gái cái gì cũng không biết, nhưng mẹ cậu lại là cô chủ nhà họ Cung! Nhà họ Cung ở Tây Nam, ngay cả vu sư cũng không dám trêu chọc".
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom