• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (6 Viewers)

  • Chương 606-608

Chương 606: Cách không lấy vật

Cô gái trẻ có làn da màu lúa mạch ở góc đông nam cũng nhìn chằm chằm về phía Lý Dục Thần, trong mắt có chút nghi ngờ, ẩn ẩn còn có một tia bất an.

Lý Dục Thần dường như không có việc gì, chỉ cười nhìn chị Mai: "Chiêu vừa rồi của tôi so với cách không lấy vật của Lan Môn các người thì thế nào?"

Chị Mai lắc đầu nói: "Cách không lấy vật, đó cũng chỉ là truyền thuyết, ngay cả sư phụ của tôi cũng không thể làm được".

"Nhưng có khẩu quyết và tâm pháp phải không?"

"Tính ra thì có đi, nó nằm trong chương cuối cùng của Đạo Thuật Lan Môn, nhưng tôi chỉ có thể đọc chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó".

"Vậy chị đã bao giờ nói nó cho người khác chưa?"

Chị Mai giật mình: "Tôi..."

Bà ta đương nhiên từng nói, trong những ngày tháng ở bên Liễu Kim Sinh, hai người tình đầu ý hợp, không có chuyện gì là không nói.

Liễu Kim Sinh là thiên tài của thế gia võ đạo, tuổi còn trẻ đã bước vào cánh cửa Tông Sư, chỉ là Đạo Thuật Lan Môn, đương nhiên khó có thể lọt vào mắt xanh của ông ta. Vì vậy trước mặt Liễu Kim Sinh, chị Mai cũng không coi bí thuật Lan Môn là bảo bối gì, có chỗ không hiểu sẽ nhờ Liễu Kim Sinh giải thích.

Liễu Kim Sinh có qua có lại, cũng sẽ truyền cho bà ta một ít võ đạo.

Nhớ lại những điều này, đó còn có thể coi là kỷ niệm ngọt ngào, đẹp đẽ, chị Mai chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào.

Nhưng sau khi Lý Dục Thần nhắc nhở như vậy, bà ta đột nhiên không rét mà run.

Liễu Kim Sinh đối xử tốt với bà ta, lẽ nào vì bí thuật Lan Môn?

Không thể nào, ông ta là Võ Đạo Tông Sư, có tuyệt học của nhà họ Liễu, còn cần bí thuật Lan Môn làm gì?

Trong lòng chị Mai bối rối, đầu choáng váng.

Cho dù bà ta trở mặt với Liễu Kim Sinh, nhưng vẫn còn cất giữ lại một vài kỷ niệm đẹp.

Bây giờ, muốn đánh nát một chút tốt đẹp còn xót lại sao?

Bà ta oán hận nhìn về phía Lý Dục Thần, cắn chặt răng, chợt nhận ra người đàn ông trước mặt này thật nhẫn tâm! Quả thật chính là ác ma!

Lý Dục Thần lại giống như không cảm giác được, tiếp tục hỏi: "Chị Mai, chị đi trộm đồ ở Cửu Long, không gặp được ba vị đảo chủ sao?"

"Đương nhiên là không gặp được, ba vị đảo chủ, hai Tông Sư, nếu gặp phải họ thì tôi còn có thể chạy thoát được sao?", Chị Mai trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu đang mong tôi bị bắt lại à?"

Lý Dục Thần cười nói: "Sao có thể như vậy? Tôi chỉ là thấy có chút kỳ lạ mà thôi, chị nói đảo Cửu Long có nhiều cao thủ như vậy, nhưng đồ vật lại bị trộm đi một cách dễ dàng".

Trái tim chị Mai lúc này thấy có chút lạnh, đầu óc cũng có chút mơ hồ, hỏi: "Ý cậu là gì?"

"Có khi nào, có người đang bảo vệ chị. Hoặc là nói, có người đã tạo điều kiện cho chị".

"Ý cậu là... Liễu Kim Sinh?"

Lý Dục Thần dời đi tầm mắt, nhìn trái phải nói: "Hôm nay có nhiều Tông Sư ở đây như vậy, hình như cũng không ai để ý đến việc tôi lấy một chiếc ly. Chị nói nếu tôi đi trộm Hỏa Long châu, có phải cũng rất dễ hay không?"

Lồng ngực của chị Mai phập phồng dữ dội.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, bà ta nhanh chóng nhận ra một số chuyện.

Liễu Kim Sinh đối xử tốt với bà ta vì học bí thuật Lan Môn - cách không lấy vật. Ông ta học cách không lấy vật, vì trộm Hỏa Long châu.

Vì trộm Hỏa Long châu, ông ta cần có một con dê thế tội. Mà bà ta là cao thủ Lan Môn, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nếu đúng như vậy thì tên Liễu Kim Sinh cũng quá đáng sợ, mà hai mươi năm nay của chính mình cũng quả thật là đáng buồn.

Nghĩ đến đây, trong mắt chị Mai đã tràn đầy nước mắt.

Lý Dục Thần thở dài, lấy ra một chiếc khăn giấy, đưa cho bà ta.

"Cậu thật là độc ác!", chị Mai oán hận nhìn anh, không nhận lấy khăn giấy: "Tại sao phải nói cho tôi biết? Cậu không cần phải nói cho tôi biết, có thể để cho tôi luôn mơ mơ màng màng như vậy cũng được".

"Hoa mai ngạo tuyết, lòng lại tư xuân. Nếu tôi không nói, thì chị sẽ mãi là con người của quá khứ. Chị Mai, chị yên tâm đi, những oan ức mà chị phải chịu, tôi sẽ giúp chị đòi lại toàn bộ".

Lý Dục Thần giơ tay muốn giúp bà ta lau nước mắt, nhưng cuối cùng cũng dừng lại, chia khăn giấy làm đôi, đưa cho ông chủ Vương và sư phụ Vinh.

Lúc này, ngoại trừ ông chủ Vương và sư phụ Vinh, không ai quan tâm đến nước mắt của chị Mai, vì vở kịch chân chính của đại hội võ lâm - quyết đấu giữa Tông Sư đã bắt đầu.

Nghe nói mấy lần đại hội võ lâm ban đầu, hai người Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân đã thật sự ra tay đối chiến. Nhưng thực lực của Tông Sư quá mạnh, lực phá hoại quá lớn, sau này đổi thành đấu văn.

Cụ thể chính là Tông Sư không trực tiếp ra tay, mà phái đệ tử ra luận võ, Tông Sư từ phía sau chỉ điểm, đồng thời cũng luận đạo.

Nếu đệ tử không thể phân rõ thắng bại, lẽ ra Tông Sư phải tự mình kết thúc. Nhưng trong mấy năm qua, cả hai đều không ai nắm chắc sẽ chiến thắng, sau khi luận đạo, thì kết thúc với tỷ số hòa, giao hẹn sang năm lại tiếp tục so đấu.

Vì vậy, mong đợi lớn nhất của mọi người cũng chỉ là luận đạo, Tông Sư luận đạo, nếu có thể hiểu được vài câu chữ cũng sẽ mang lại lợi ích cả đời.

Nhưng lần này, khi mọi người biết được Liễu Kim Sinh đã đột phá Tiên Thiên, bước lên đỉnh cao của võ đạo, thì kỳ vọng càng tăng cao, đều cho rằng chuyện ai là Tông Sư đứng đầu Nam Giang có thể kết luận trong năm nay.

Luận võ bắt đầu.

Đệ tử bên người Tông Sư cũng không nhiều, tài năng xuất chúng, sớm đã nổi tiếng thế giới, ví dụ như Liễu Chấn Võ bên người Liễu Kim Sinh và Viên Thiên Lãng bên người Hà Trường Xuân.

Hai người đều có tu vi Hoá Kình đỉnh phong.

Năm ngoái cũng là hai người này so tài, không phân rõ thắng bại.

Tất cả mọi người đang suy đoán về sự tiến bộ của hai người này sau một năm không gặp, không biết năm nay có kết quả như thế nào.

Liễu Chấn Võ bước ra ngoài.

Tuy nhiên, điều khiến người ta kinh ngạc là Viên Thiên Lãng bên người Hà Trường Xuân không hề động đậy.

Người bước ra chính là bố của Viên Thiên Lãng, lão gia chủ Viên Thọ, Viên Thọ Sơn.
Chương 607: Nam Giang có vị Tông Sư thứ ba

Đám người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Không phải là lão Viên muốn thay thế con trai ra trận đấy chứ?"

"Không thể nào, lão Viên biết võ công? Chưa bao giờ nghe nói!"

"Cho dù ông ta biết võ công, nhưng ông ta và Hà Tông Sư là quan hệ ngang hàng, sao có thể thay thế đệ tử Tông Sư xuất chiến được chứ?"

...

Lúc mọi người đang nghi ngờ trong lòng, Viên Thọ Sơn đã mở miệng:

"Rất nhiều người đều biết tôi và Hà Tông Sư là anh em tốt, nhưng ít có người biết tôi đã từng học nghệ dưới môn hạ của Tông Sư. Hôm nay là võ lâm tụ hội, theo quy củ của võ lâm, tôi cũng là đệ tử của Hà Tông Sư, Hà Tông Sư cũng là sư phụ của tôi. Hôm nay tôi muốn đại diện môn hạ của Hà Tông Sư so tài với môn hạ của Liễu Tông Sư, không biết có hợp quy củ hay không?"

Xung quanh lặng im, ai nấy đều nhìn về phía mấy vị Tông Sư hai nhà Tiền Cao trên ghế khách quý.

"Không có gì không hợp quy củ cả. Nhưng mà lão Viên…", Bách Phú Minh trầm ngâm nhắc nhở: "Tài năng sợ tuổi tác, ông đã cao tuổi rồi, vẫn nên cẩn thận thì hơn!"

Viên Thọ Sơn cười ha ha một tiếng, nói ra: "Cảm ơn Bách Tông Sư đã nhắc nhở, mặc dù Viên mỗ đã cao tuổi, nhưng vẫn còn sức đánh một trận".

"Ừm, nếu đã như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì", Bách Phú Minh nhìn về phía Liễu Kim Sinh: "Liễu Tông Sư, ý của ông như nào?"

Liễu Kim Sinh cũng cảm thấy rất bất ngờ về việc Viên Thọ Sơn xuất chiến, mặc dù cảm giác đối phương đột nhiên thay người xuất chiến dường như có âm mưu, nhưng ông ta không có lý do từ chối, liền nói: "Nếu lão Viên đã nguyện ý dạy dỗ đệ tử môn hạ của tôi một chú, đương nhiên tôi cầu còn không được. Chấn Võ, học hỏi lão Viên cho tốt, biết dừng đúng lúc là được".

Liễu Chấn Võ đáp một tiếng, sau đó liền chắp tay với Viên Thọ Sơn: "Lão Viên, xin chỉ giáo!"

Viên Thọ Sơn chắp tay đáp lễ: "Mời!"

Hai người triển khai tư thế.

Mọi người vốn cho rằng sẽ là một trận hiếu chiến.

Nhưng Viên Thọ Sơn vừa mới triển khai tư thế, rất nhiều người đều cảm thấy không đúng.

Phần lớn những người đang ngồi ở đây đều là cường giả Hóa Kình trở lên, rất nhiều chưởng môn các môn phái đều đến Hóa Kình đỉnh phong, kẹt ở tầng kia không có cách nào đột phá.

Mặc dù sau Hóa Kình đỉnh phong chính là Tông Sư. Nhưng Tông Sư và Hóa Kình giống như một cái trên trời một cái dưới đất vậy.

Mà uy thế bộc phát ra trên người Viên Thọ Sơn lại khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở. Đây không phải là thứ mà một võ giả Hóa Kình đỉnh phong nên có.

"Lão Viên là Tông Sư?"

"Đây là, Nam Giang chúng ta có tông sư thứ ba sao?"

"Hóa ra nhà họ Viên lại mạnh như vậy! Viên Thiên Lãng đã ở Hóa Kình đỉnh phong rất nhiều năm, không nghĩ tới lão Viên còn mạnh hơn con trai ông ta!"

Lúc đám người đang chấn động, mấy vị Tông Sư ở đây ngoại trừ Hà Trường Xuân ra thì những người khác cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Nhất là Liễu Kim Sinh.

Ông ta vô cùng chắc chắn Viên Thọ Sơn đã đến cảnh giới Tông Sư, mặc dù có thể là vừa mới đột phá, vẫn chưa ổn định, nhưng muốn đối phó với Liễu Chấn Võ chỉ là Hóa Kình đỉnh phong thì vẫn dư xài.

Đúng lúc này, Viên Thọ Sơn chuyển động. Ông ta vỗ ra một chưởng, khí thế hùng hồn như núi cao, chấn động như sấm rền.

"Tông Sư! Ông ta là Tông Sư!", có người hô lên.

Vừa rồi mọi người mới chỉ suy đoán dựa vào khí thế, chờ đến khi Viên Thọ Sơn ra tay, cuối cùng bọn họ đã có thể xác định ông ta chính là Tông Sư.

"Nam Giang có vị Tông Sư thứ ba!"

Mọi người vừa khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy rất hưng phấn.

Xuất hiện vị Tông Sư thứ ba, đây là sự vinh quang của toàn bộ võ lâm Nam Giang.

Liễu Chấn Võ bị khí thế của Tông Sư đè ép, gần như không có khả năng phản kích, chỉ có thể lùi lại muốn tránh thoát một chưởng của Viên Thọ Sơn. Mà ý chỉ của ông ta đã mất, dù cho tránh thoát được một chưởng này, đối mặt với Tông Sư cũng chỉ có thể nhận thua.

Nhưng không ngờ được là Viên Thọ Sơn căn bản không cho Liễu Chấn Võ cơ hội, ông ta lấy tốc độ nhanh hơn lao lên, vẫn là một chưởng kia, chưởng lực chưa hết đã dán lên lồng ngực của Liễu Chấn Võ.

Bị chưởng lực của Tông Sư đánh trúng ngực, chỉ cần một chưởng này là đánh thật, Liễu Chấn Võ chắc chắn sẽ phải chết.

Liễu Kim Sinh nhướng mày lên, trong đôi mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng lúc này ông ta không thể ra tay, bởi vì không hợp quy củ.

Bàn tay của Viên Thọ Sơn nhấn một cái lên lồng ngực Liễu Chấn Võ, Liễu Chấn Võ nhẹ nhàng bay lên giống như một cái lá cây, lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Đợi đến khi Liễu Chấn Võ bò dậy từ dưới đất, mọi người đều biết Viên Thọ Sơn đã nương tay.

Liễu Chấn Võ không bị thương, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngay cả một chiêu của Viên Thọ Sơn còn không tiếp nổi, đã không cần đánh nữa.

Người có sắc mặt còn khó coi hơn Liễu Chấn Võ là Liễu Kim Sinh.

Đệ tử luận võ, nhưng người tranh tài lại là sư phụ. Đồ đệ thua, người mất mặt cũng là sư phụ.

Nhưng người ta có thể dạy dỗ ra được một Tông Sư, nhà họ Liễu ở đời ông ta trở đi lại không có một người thừa kế Tông Sư nào nữa. Ván này, ông ta thua, không thể không nhận.

"Chấn Võ, lui ra đi", Liễu Kim Sinh trầm giọng nói.

Liễu Chấn Võ nghiêm mặt chắp tay với Viên Thọ Sơn, cả người dính đầy bụi đất về chỗ ngồi.

Viên Thọ Sơn cũng chắp tay: "Cảm ơn đã nhường!"
Chương 608: Quyết đấu sống còn

Xung quanh bắt đầu hò reo, rất nhiều người đều kêu hay, đồng thời đứng lên chúc mừng.

"Chúc mừng lão Viên, chúc mừng Nam Giang chúng ta lại có thêm Tông Sư!"

Cũng có người nịnh hót Hà Trường Xuân: "Chúc mừng Hà Tông Sư đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt!"

Hà Trường Xuân cười nhạt một tiếng: "Tông Sư không có sư phụ, ông ta đã rời núi rồi".

Mọi người đều khâm phục trước khí thế của Hà Trường Xuân, nhao nhao giơ ngón tay cái lên.

Viên Thọ Sơn hăng hái nhận lấy lời chúc của mọi người.

Ngay cả mấy vị Tông Sư trên sân, bao gồm cả Liễu Kim Sinh cũng phải chúc mừng ông ta.

Ở đây chỉ có góc chỗ đám người Lý Dục Thần đang ngồi là không có ai đứng lên.

Có người liền chỉ vào bọn họ chất vấn: "Ê, mấy người làm sao vậy, Nam Giang lại có thêm một vị Tông Sư, đây là chuyện may mắn của võ lâm của Nam Giang, tại sao lại không chúc mừng?"

Viên Thọ Sơn nhìn thấy Lý Dục Thần, chuyện cũ lập tức hiện ra rõ ràng trong lòng.

Con trai ông ta Viên Quốc Thành bị đánh chết, cháu trai Viên Thế Kiệt bị đánh thành tàn phế, lại thêm một màn hôm qua ở hồ Tiền Đường khiến ông ta vô cùng uất ức, làm cho nỗi hận trong lòng ông ta càng ngày càng lớn.

Viên Thọ Sơn cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sát khí, ôm quyền nói với đám người:

"Có lẽ mọi người đều đã nghe nói đến chuyện nhà họ Viên tôi gần đây không yên ổn, con tôi Quốc Thành bị giết, cháu trai tôi Thế Kiệt bị thương nặng đến nay chưa lành, tất cả đều là do cậu Lý kia ban tặng. Thù này không đội trời chung! Hôm nay là đại hội võ lâm, nếu cậu Lý đã tới tham gia, chắc hẳn cũng coi như là người trong võ lâm. Nếu đã là người trong võ lâm, vậy hãy làm theo quy củ võ lâm. Hôm nay, ngay trước mặt các vị Tông Sư cùng toàn bộ võ lâm Nam Giang, tôi muốn đánh một trận chiến sống còn với cậu Lý. Không biết cậu Lý có dám ứng chiến hay không?"

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dục Thần.

Trong đại sảnh an tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Người nơi này đều biết về ân oán giữa Lý Dục Thần và nhà họ Viên hoặc nhiều hoặc ít.

Nhưng cũng không có nhiều người biết Viên Quốc Thành chết như thế nào, người biết Viên Thế Kiệt tàn phế đã ít lại càng ít hơn. Mọi người đều cho rằng ân oán giữa Lý Dục Thần và nhà họ Viên là bắt nguồn từ nhà họ Lâm, là trận chiến Lâm Viên, chỉ bởi vì Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm nên mới có một màn ở hồ Tiền Đường hôm qua.

Bây giờ chính miệng Viên Thọ Sơn nói ra, mọi người mới biết được Lý Dục Thần giết Viên Quốc Thành, đánh Viên Thế Kiệt tàn phế.

Đây chính là mối thù lớn không chết không thôi!

Viên Thọ Sơn đề nghị có một trận chiến sống chết, theo quy củ của võ lâm thì rất hợp lý.

Nhưng vấn đề là thực lực bây giờ của Viên Thọ Sơn là Tông Sư!

Một vị Tông Sư khiêu chiến với người ta, đây không phải là muốn giết người sao?

Lý Dục Thần bị ngu mới có thể ứng chiến!

Nhưng ở trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, Lý Dục Thần lại chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng, cười như không cười nhìn Viên Thọ Sơn, nói:

"Không ngờ ông lại đột phá đến Tông Sư nhanh như vậy, lần trước tôi đánh cháu trai ông, sao ông lại không ra tay vậy?"

Anh vừa thốt ra lời này, mọi người càng thêm kinh ngạc, điều này chẳng khác nào đang thẳng thắn thừa nhận Viên Thọ Sơn lên án đều là thật. Vậy hôm nay, Lý Dục Thần muốn không đánh cũng không được.

Chẳng lẽ đầu óc tên nhóc này có vấn đề rồi sao? Thật sự có can đảm ra tay với Tông Sư, còn là quyết đấu sống còn nữa!

Đương nhiên Viên Thọ Sơn sẽ không thừa nhận khi đó ông ta còn chưa đột phá Tông Sư, không dám đánh với Lý Dục Thần.

Hôm nay ông ta có dũng khí dám quyết đấu cùng Lý Dục Thần, trừ việc ông ta đã có thực lực Tông Sư ra thì còn bởi vì có Hà Trường Xuân ở đây nữa.

Hà Trường Xuân là chỗ dựa của nhà họ Viên, trái lại, nhà họ Viên cũng là nơi để Hà Trường Xuân dựa vào. Phía sau mỗi một vị Tông Sư đều có thế lực cường đại chèo chống.

Hôm qua sau khi Lý Dục Thần công khai tuyên bố muốn chiếm đoạt nhà họ Viên, Hà Trường Xuân sẽ không có khả năng buông tha cho anh.

Viên Thọ Sơn muốn mượn cơ hội hôm nay để diệt trừ Lý Dục Thần, đồng thời để nhà họ Viên lật lại một kèo, khiến tất cả hào môn thế gia phản chiến ngày hôm qua phải hối hận.

Thậm chí ông ta đã nghĩ kỹ phương pháp trả thù nhà họ Tiền và nhà họ Cao rồi.

Ván này, ông ta chẳng những muốn chiến thắng trở về, mà còn muốn kiếm thật nhiều. Chẳng những muốn giết Lý Dục Thần, thâu tóm hết nhà họ Lâm, còn muốn cắn một miếng thịt trên người nhà họ Tiền và nhà họ Cao.

Mà lực lượng lớn nhất của ông ta đến từ Hà Trường Xuân đã luyện được võ hồn.

Võ hồn vừa ra, ai dám tranh đua!

Cho dù Liễu Kim Sinh cũng đột phá Tiên Thiên, có thể đánh ngang tay với Hà Trường Xuân, nhưng nhà họ Liễu cũng chỉ có một Tông Sư. Mà bên cạnh Hà Trường Xuân còn có Viên Thọ Sơn ông ta nữa. Lấy hai địch một, thắng thua đã rõ ràng.

Nhà họ Viên có hai Tông Sư, từ nay về sau đừng nói là Tiền Đường, cho dù là ở toàn bộ Nam Giang, ai dám xếp trước nhà họ Viên?

Viên Thọ Sơn nhìn Lý Dục Thần, cười lạnh nói: "Lúc trước không ra tay là vì không muốn chấp nhặt với cậu. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhiều lần đối nghịch với tôi, giết con tôi, làm tổn thương cháu tôi, còn tuyên bố muốn chiếm đoạt nhà họ Viên của tôi nữa. Vậy hôm nay tôi sẽ cho cậu một cơ hội, cậu và tôi hãy cùng nhau chấm dứt ân oán ở đây luôn đi".

"Ông thật sự muốn đánh với tôi?", Lý Dục Thần lắc đầu: "Có phải quá qua loa hay không?"

"Hừ! Làm sao, cậu không dám?"

Viên Thọ Sơn tỏ ra khinh thường. Vừa rồi ông ta đã phô bày ra thực lực của Tông Sư, cho rằng Lý Dục Thần sợ, cũng càng thêm tự tin về mình, đồng thời càng thêm khinh thường anh.

Lý Dục Thần khẽ thở dài một cái: "Cứ chết như vậy thì sẽ không thể nhìn thấy ngày nhà họ Viên suy bại đâu!"

Ý của anh là nếu Viên Thọ Sơn chết rồi sẽ không thể nhìn thấy nhà họ Viên suy bại, điều này thực sự đáng tiếc. Thế nhưng khi lời này lọt vào trong tai người khác, ai nấy đều tưởng rằng anh đang nói chính mình, bởi vì không nhìn thấy nhà họ Viên suy bại mà không cam lòng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom