• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (12 Viewers)

  • Chương 594-596

Chương 594: Tham gia đại hội võ lâm

Lúc Viên Thọ Sơn đi theo Hà Trường Xuân vào địa cung Thành Hoàng Các để chọc thủng tầng giấy kia, lễ đính hôn của Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình cũng đã tiến vào hồi cuối.

Các khách khứa ngồi vào vị trí, ăn một bữa tiệc tối vui vẻ tại khách sạn Lâm Viên hồ Tiền Đường.

Sau tiệc tối, Lang Dụ Văn phụ trách triệu tập những gia tộc tuyên bố đầu tư hôm nay lại một chỗ để bàn bạc về chi tiếp gia nhập cổ phần.

Mà Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình thì ngồi lên xe về thành phố Hòa dưới sự chen chúc của bạn bè người thân.

Bốn gia tộc lớn thành phố Hòa cộng thêm nhà họ Thẩm thành phố Cô, nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, nhà họ Từ Cô Tô, nhà họ Trần Thân Châu, mấy chục chiếc xe sang trọng trùng trùng điệp điệp đi đến thành phố Hòa.

Mặc dù Cao Tử Hạng và Tiền Khôn không đi cùng, nhưng cũng phái xe và người đi theo chúc mừng.

Nhà họ Cao phái quản gia đi, mà nhà họ Tiền, dĩ nhiên chính là Tiền Hân Đồng làm phù dâu với Đinh Hương rồi.

Mã Sơn đã sớm cho người quét dọn sạch sẽ trong ngoài Ngô Đồng Cư, mở cửa đón khách.

Đối với Mã Sơn và Lý Dục Thần xuất thân bình dân mà nói, Ngô Đồng Cư này đã đủ lớn, bình thường ở có vẻ vô cùng rộng rãi, còn có thể dùng để luyện võ.

Nhưng hôm nay có nhiều khách khứa đến như vậy lại có vẻ hơi chật chội.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thượng Nghĩa tới Ngô Đồng Cư của Lý Dục Thần, nhìn trước sau một chút, nói: "Dục Thần à, hoàn cảnh nơi này không tệ, bố cục cũng coi như lịch sự tao nhã, nhưng bây giờ cháu đã là công tử nhà họ Lý ở thủ đô, nơi này nhìn có vẻ vẫn hơi nhỏ một chút".

Thế là sau khi mọi người ngồi ở Ngô Đồng Cư một lát, lại chuyển đến nhà họ Lâm.

Toàn bộ sơn trang Bắc Khê đều đã giăng đèn kết hoa, rực rỡ hẳn lên.

Cho dù nhà họ Lâm là thế gia trăm năm thì đây cũng là lần đầu đồng thời tiếp đãi nhiều hào môn đại tộc như vậy.

Lâm Thượng Nghĩa làm chủ nhân của nơi này, lúc tuổi già lại gặp được chuyện lớn như vậy thì cảm thấy rất vinh quang.

Đêm hôm ấy, sau khi mọi người giải tán, ông cụ đã quỳ gối trước bài vị tổ tông ở từ đường nhà họ Lâm, nước mắt tuôn đầy mặt.

Mà Lâm Thu Thanh thì gần như tiếp điện thoại suốt cả đêm.

Gần như tất cả những người đã từng làm ăn với nhà họ Lâm, hơn nữa gần đây đã cắt đứt quan hệ bởi vì nhà họ Viên, sau khi nghe được tiếng gió đều kịp thời gọi điện thoại tới, muốn khôi phục quan hệ với nhà họ Lâm.

Bởi vì có quá nhiều cuộc gọi, điện thoại của Lâm Thu Thanh vẫn luôn mở sẵn, thậm chí có một số người còn chấp nhất gọi một đêm, sợ chậm trễ, nhà họ Lâm sẽ không còn chấp nhận nữa.

Đinh Hương và Tiền Hân Đồng ở cùng với Lâm Mộng Đình, ba cô gái ngồi trong phòng hàn huyên một đêm.

Ngược lại Lý Dục Thần thì thanh nhàn ngủ cả một đêm.

Một đêm qua đi, khi ánh rạng đông chiếu sáng sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần đã về tới Ngô Đồng Cư.

Chị Mai, ông chủ Vương, sư phụ Vinh, Mã Sơn, Lâm Vân đều đã đợi sẵn ở đó.

Sau khi bọn họ tập trung liền đi đến Tiền Đường, tham gia đại hội võ lâm.

Võ Lâm Môn là cửa thành bắc của Tiền Đường cổ.

Bây giờ cửa thành sớm đã biến mất, chỉ còn lại di tích, mà xung quanh cửa thành cổ này lại có rất nhiều thứ được đặt tên theo hai chữ “võ lâm”, ví dụ như đường Võ Lâm, quảng trường Võ Lâm, công viên Võ Lâm, bến tàu Võ Lâm, trung tâm thương mại Võ Lâm...

Tiền Đường chú trọng võ thuật cũng được truyền thừa xuống bởi vì hai chữ này.

Cho đến khi đứng trước tấm bia đá biểu tượng của Võ Lâm Môn ở phố xá sầm uất, nghe chị Mai kể về chuyện cũ, Lý Dục Thần mới biết được cái tên đại hội võ lâm cũng không phải bởi vì những người đến tham dự đều là nhân sĩ võ lâm, mà là bởi vì lần tỉ thí đầu tiên của Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân năm đó diễn ra ở ngay Võ Lâm Môn.

Lần đó vẫn chưa thể phân ra cao thấp, hai người liền ước định trở về bế quan, một năm sau lại so tài tiếp.

Năm thứ hai vẫn chưa thể phân thắng bại.

Sau đó, hàng năm bọn họ đều sẽ gặp nhau vào khoảng thời gian này, địa điểm này. Càng ngày càng có nhiều người biết đến, lưu truyền càng ngày càng rộng, mọi người liền lấy cái tên "đại hội võ lâm", mượn địa điểm "võ lâm" để làm chuyện "võ lâm".

Chỉ là có nhiều người, đương nhiên không tiện giao đấu trong công viên, liền đổi thành tiến hành ở trung tâm hội nghị Nam Giang bên cạnh quảng trường Võ Lâm.

Không phải ai cũng có thể tham gia đại hội võ lâm, nhất định phải có thư mời mới có thể vào.

Trên tay chị Mai có thư mời, đây là Liễu Kim Sinh phái người đưa đến quán Giang Hồ.

Lúc trước Liễu Kim Sinh chỉ mời ba người của quán Giang Hồ, bên trên thư mời cũng viết chính xác "ba người Nhất Chi Mai", đương nhiên không bao gồm Lý Dục Thần.

Lần này liền lúng túng, Lý Dục Thần, Mã Sơn và Lâm Vân bị bảo vệ ngăn lại, nói không có thư mời không cho vào.

Chị Mai đã nói hết lời, nhưng bảo vệ không phải người trong võ lâm, không biết Nhất Chi Mai, Vương Thiết Thủ gì cả, ngay cả trong này muốn mở họp cái gì cũng không rõ ràng, nói cái gì cũng vô dụng.

Lúc này có hai chiếc xe tiến vào quảng trường, dừng lại bên ngoài trung tâm hội nghị.

Người trên chiếc xe đầu tiên đi xuống, Lý Dục Thần đều quen biết, chính là ba bố con nhà họ Viên: Viên Thọ Sơn, Viên Nãi Minh, Viên Thiên Lãng.
Chương 595: Trừ khi ông cầu xin tôi

Ba người xuống xe, Viên Thọ Sơn và Viên Nãi Minh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Viên Thiên Lãng thì chạy ra sau xe, khom người mở cửa xe, một người đàn ông trung niên đi xuống từ ghế sau.

Người này có dáng dấp bình thường, mặc quần áo rất bình thường, khuôn mặt bình thường đến mức ở trong một đám người sẽ không thể nhận ra được, nếu không phải bố con nhà họ Viên tỏ ra cung kính với ông ta, ai cũng sẽ không nghĩ tới ông ta chính là đại Tông Sư Hà Trường Xuân uy chấn Tiền Đường.

Lý Dục Thần đã từng nhìn thấy võ hồn của Hà Trường Xuân, so sánh với bản thân ông ta, võ hồn oai phong hơn nhiều.

Nhưng mà Lý Dục Thần cũng có thể nhìn ra được, chỉ trong thời gian hai, ba tháng ngắn ngủi, cảnh giới của Hà Trường Xuân lại tăng lên.

Viên Thọ Sơn dẫn Hà Trường Xuân đi tới cửa lớn trung tâm hội nghị.

Bảo vệ không biết Nhất Chi Mai, không biết Lý Dục Thần, thậm chí cũng không biết Hà Trường Xuân, nhưng anh ta lại biết bố con nhà họ Viên.

Đại hội võ lâm hàng năm, nhà họ Viên ra sức không ít, cũng được coi là một trong số những ban tổ chức.

Hà Trường Xuân thấy Lý Dục Thần chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào, cũng không có hỏi nhiều xem vì sao bọn họ lại đứng ở cửa đã tiến vào trung tâm hội nghị.

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày.

Lúc trước Hà Trường Xuân để võ hồn ra mặt, ước hẹn gặp nhau ở đại hội võ lâm với anh, trong lúc đó anh sẽ không dùng võ lực động tới nhà họ Viên, để tới đại hội võ lâm rồi giải quyết một thể.

Lý Dục Thần đã đồng ý, cũng đã thực hiện lời hứa, cho tới bây giờ anh vẫn chưa hề động vào nhà họ Viên.

Nếu tính như thế, Lý Dục Thần tham gia đại hội võ lâm có thể coi như là được Hà Trường Xuân gửi lời mời, mà bây giờ bị giữ ở cổng, Hà Trường Xuân không có khả năng không nhìn ra, thậm chí còn không hỏi một câu nào.

Hà Trường Xuân này đúng là kiêu ngạo!

Viên Thọ Sơn trông thấy Lý Dục Thần thì sửng sốt một chút, trong mắt toát ra vẻ thù hận. Đến khi ông ta biết Lý Dục Thần bởi vì không có thư mời nên bị từ chối ở ngoài cửa, liền không nhịn được bật cười đắc ý.

"Đây không phải cậu Lý ở thủ đô sao? Muốn đi vào à? Có cần tôi giúp cậu không?"

Lý Dục Thần không thèm để ý đến thái độ của Viên Thọ Sơn, sau khi kết thúc lễ đính hôn ngày hôm qua, nhà họ Viên đã không có ý nghĩa gì với anh cả.

"Không cần", Lý Dục Thần lạnh nhạt cười một tiếng, xoay người rời đi "Đại hội võ lâm gì chứ, không có thành ý như thế, không tham gia cũng được".

Chị Mai đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Lý Dục Thần, cũng rời đi theo anh.

Mấy người khác càng không cần phải nói.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng bâng quơ muốn đi như vậy, hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của Viên Thọ Sơn, ông ta vốn muốn sỉ nhục Lý Dục Thần một chút rồi để anh đi vào, không ngờ Lý Dục Thần lại hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, trực tiếp bỏ đi.

Viên Thọ Sơn lại không muốn để Lý Dục Thần đi.

Ông ta còn muốn mượn cơ hội hôm nay để đối phó với Lý Dục Thần, đây cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Viên.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, nhà họ Viên đã mất đại thế, dưới sự ủng hộ của các gia tộc lớn như Tiền, Cao, Trần, Từ, tập đoàn Kinh Lý thôn tính nhà họ Viên chỉ là vấn đề thời gian.

Viên Thọ Sơn biết rất rõ ràng, tất cả vấn đề đều bắt nguồn từ Lý Dục Thần, chỉ cần Lý Dục Thần chết, tập đoàn Kinh Lý sẽ không còn tồn tại, đương nhiên nhà họ Viên cũng sẽ được bảo vệ.

Qua hôm nay sẽ rất khó tìm được cơ hội để loại bỏ Lý Dục Thần.

"Dừng lại!", Viên Thọ Sơn hô.

Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, nhìn thấy vẻ mặt tức hổn hển của Viên Thọ Sơn, cười hỏi: "Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

Viên Thọ Sơn đột nhiên nóng lòng, bỗng không biết nên nói thế nào, nghĩ nửa ngày mới nói: "Lý Dục Thần, hôm nay là đại hội võ lâm Nam Giang, cậu không vào xem à?"

"Vậy ư? Nhưng tôi không có thư mời, không vào được!"

"Tôi có thể cho cậu vào", trên mặt Viên Thọ Sơn hiện ra vẻ đắc ý.

"Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn mắc nợ ơn ông", Lý Dục Thần lắc đầu nói.

"Không cần cậu trả ơn", Viên Thọ Sơn nói.

Lý Dục Thần vẫn lắc đầu: "Không được không được, không có ơn nào không phải trả cả, trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?", Viên Thọ Sơn vội hỏi.

"Trừ khi ông cầu xin tôi!"

Chị Mai bên cạnh bật cười phì một tiếng.

Viên Thọ Sơn thay đổi sắc mặt: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói là, nếu như ông cầu xin tôi thì sẽ không tính là tôi thiếu nợ ông, tôi sẽ đi vào".

"Cậu nói lung tung gì vậy! Mơ đi!", Viên Thọ Sơn cả giận nói.

"Vậy thôi, tôi đi đây".

Lý Dục Thần tiếp tục quay người muốn đi.

"Lý Dục Thần, sao cậu lại cứ phải làm rùa đen rút đầu vậy!", Viên Thọ Sơn hô: "Có gan thì vào đây cùng tôi, chúng ta kết thúc mọi chuyện!"

Lý Dục Thần không ngừng bước chân, cũng không quay đầu lại, nói: "Ông không cầu xin tôi, nói cái gì tôi cũng sẽ không đi vào với ông đâu".

Chị Mai nín cười, đi sau lưng anh.

Lúc này, ngay cả Mã Sơn và Lâm Vân đều đã thấy rõ, trên mặt lộ ra ý cười.

Sắc mặt Viên Thọ Sơn không ngừng thay đổi, lồng ngực liên tục trập trùng, cuối cùng vẫn lớn tiếng nói: "Chờ một chút!"

Lý Dục Thần dừng bước lại, quay người nhìn ông ta.

"Cậu... Cậu đi vào đi", Viên Thọ Sơn nói.

"Ông đang cầu xin tôi sao?"

"Thì… thì cứ xem như tôi đang cầu xin cậu là được!"

Mã Sơn giễu cợt nói: "Thôi đi, có ai cầu xin người khác như vậy không? Ít nhất cũng phải gọi một tiếng cậu Lý chứ!"

Sắc mặt Viên Thọ Sơn cực kỳ khó coi, sát ý bên trong ánh mắt đã không hề cố kỵ mà tràn ra ngoài.

Nhưng dù sao ông ta cũng là kiêu hùng một đời, đại trượng phu co được dãn được, liền nghiêng người sang bên cạnh nhường lối, đưa tay làm tư thế mời, nói:

"Cậu Lý, các vị, mời vào trong!"

Lý Dục Thần khẽ gật đầu, ngẩng đầu bước vào.

Những người khác cũng đi sau lưng anh.

Lâm Vân cực kỳ chán ghé người nhà họ Viên, nhìn thấy dáng vẻ này của gia chủ nhà họ Viên thì vô cùng hả giận, lúc đi qua bên cạnh Viên Thọ Sơn còn không quên nói một câu:

"Lão già, đây chính là ông đang cầu xin tôi đây đi vào đấy nhé!"
Chương 596:

Đại hội võ lâm không có nhiều người như Lý Dục Thần tưởng tượng, cũng chỉ có mấy chục người đến tham gia.

Chị Mai nói, mấy chục người này đại diện cho võ lâm Nam Giang.

Phần lớn bọn họ đều là trưởng môn hoặc trưởng lão của các môn phái, đều là nhân vật nổi tiếng ở địa phương, trong mắt đệ tử môn nhân, là tiền bối tôn trưởng vô cùng lợi hại.

Nhưng đến đây, người nào cũng nghiêm chỉnh ngồi trên vị trí của mình, chờ đợi hai đại tông sư đến, giống như học sinh ngoan ngoãn đợi giáo viên lên lớp sau tiếng chuông giữa giờ học.

Lý Dục Thần không có thiệp mời, đương nhiên không có chỗ ngồi, cũng may ở hội trường còn có mấy chỗ ngồi lẻ tẻ, chỉ là vị trí hơi xa một chút, ở trong góc. Người ngồi ở đây hiển nhiên thân phận địa vị đều thấp hơn một chút.

Lý Dục Thần cũng không để ý, đưa theo Mã Sơn và Lâm Vân qua đó.

Ba người chị Mai cũng dứt khoát bỏ chỗ ngồi của mình và ngồi cùng với anh.

Họ vừa mới ngồi xuống đã có hai người quen đi đến chào hỏi họ.

Một người là Lê Chấn Đông, một người Võ Tu Nghị, bây giờ đã đổi tên là Võ Đức Hổ, họ lần lượt đại diện cho phái Thiết Y và Ưng Trảo Môn.

Hai người thường xuyên đến quán Giang Hồ, đặc biệt là Võ Tu Nghị, còn làm nhân viên rửa rau ở quán Giang Hồ một thời gian, vô cùng thân thiết với họ.

Sau khi chào hỏi xong, hai người cũng không về chỗ ngồi, mà ghé lại ngồi bên cạnh sư phụ Vinh.

Hội trường này vốn dùng làm phòng trưng bày triển lãm, vô cùng rộng rãi, sau khi chuyển đi tất cả dụng cụ triển lãm và tường triển lãm, lại càng trống không. Hơn trăm người ngồi ở đây, cảm giác thưa thớt lẻ tẻ. Ngược lại là trong góc của họ, lại náo nhiệt vui vẻ hơn.

Chị Mai giới thiệu với Lý Dục Thần những người ngồi trong hội trường, còn những người mà bà ta không biết, thì Lê Chấn Đông và Võ Đức Hổ bổ sung tiếp.

Lý Dục Thần không có hứng thú với những người đó, chỉ nghe cho qua. Thực ra anh cũng không có hứng thú với cả đại hội võ lâm, đến tham dự, là vì muốn giải quyết một số việc.

Đại hội Tiên Môn tổ chức sáu mươi năm một lần, cũng gọi là hội Dạo Trì, mới khiến anh hứng thú.

Ngược lại là hai người ở trong góc đối diện thu hút sự chú ý của anh.

Hai người này không ngồi cùng nhau, một người ngồi ở góc Đông Bắc, một người góc Đông Nam.

Ở góc Đông Bắc là một người đàn ông trung niên, lùn thấp bé, để ria mép hai bên, trông cũng rất bình thường. Vì ngồi ở trong góc, chắc chắn thân phận địa vị không cao, đương nhiên không thu hút người khác chú ý.

Nhưng Lý Dục Thần cảm nhận được một luồng khí tức cường mạnh được kiểm soát từ trên người ông ta.

Đây là một cao thủ.

Ở góc Đông Nam là một cô gái trẻ, ngũ quan xinh đẹp, chỉ là da hơi đen, nhưng không phải là đen bẩm sinh, có lẽ là vì thường xuyên phơi nắng.

Cô gái này không phải là cao thủ võ đạo, nhưng có dị thuật, rất có thể là vu tu.

Tuy đã chú ý đến hai người này, nhưng không liên quan gì đến Lý Dục Thần, chị Mai cũng không giới thiệu với anh người ngồi trong góc, cho nên anh cũng chỉ lướt mắt nhìn qua một cái, không quan tâm nữa.

Một lúc sau, có ai người từ lối đi cho khách quý đi vào. Là hai người phụ nữ, một già một trẻ.

Mọi người trong hội trường xôn xao hẳn lên, đều lên trước cung kính chào hỏi.

Chị Mai lặng lẽ nói bên tai Lý Dục Thần: “Đó là Xà Bích Thanh, cũng là tông sư. Nhưng bà ta không phải người Nam Giang, chỉ ở tạm ở nhà họ Quan thành phố Âu. Cho nên thường khi nói đến tông sư Nam Giang, đều chỉ nói đến hai người Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân. Người bên cạnh bà ta là cô cả của nhà họ Quan thành phố Âu, Quan Nhã Lệ”.

Lý Dục Thần gật đầu. Thực ra anh vừa nhìn thấy Quan Nhã Lệ là đã đoán được thân phận của bà lão bên cạnh cô ta.

Xà Bích Thanh cười tươi chào hỏi mọi người, rồi ngồi về vi trí khách quý.

Quan Nhã Lệ lại nhìn ngó nghiêng cả hội trường, dường như đang tìm người. Nhìn một vòng, có chút thất vọng. Bỗng nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần ở trong góc, liền vui vẻ đi đến.

“Cậu Lý, sao cậu lại ở đây?”

“Chỗ này rất tốt”, Lý Dục Thần cười nói, sau đó nhìn sang bà lão trên vị trí khách quý: “Bà chủ Quan, vị đó là…”

“Bà ấy chính là bà dì của tôi, tôi cũng từng nhắc đến với cậu rồi, đợi đại hội lần này kết thúc, tôi đưa cậu đi gặp bà ấy. Nhưng…”, Quan Nhã Lệ cười giảo hoạt: “Con mắt của bà dì tôi rất kén chọn, muốn khiến bà ấy tin tưởng cậu, cậu phải lộ ra chút tài mới được”.

Gặp Xà Bích Thanh, là một trong mục đích chủ yếu mà hôm nay Lý Dục Thần đến đây.

Năm đó bà lão là khách quý của nhà họ Lý thủ đô, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội này, tìm hiểu bố mẹ của mình, và manh mối nhà họ Lý.

“Được, tôi sẽ cố hết sức”, Lý Dục Thần nói.

Quan Nhã Lệ đi về chỗ

Chị Mai kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Cậu quen biết người nhà họ Quan à?”

Lý Dục Thần: “Tôi chỉ quen Quan Nhã Lệ”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom