• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (8 Viewers)

  • Chương 585-587

Chương 585: Mọi chuyện đều đã được sắp xếp ngay từ đầu

Về phần chấn hưng lại nhà họ Lý, đương nhiên cụ cũng rất mong chờ nhưng chuyện này dễ gì chứ? Không cố gắng mấy thế hệ thì làm sao có thể chấn hưng lại cả một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lý được. Huống hồ, hiện tại vẫn còn chưa rõ kẻ địch của nhà họ Lý là ai.

Sau đó, nội bộ nhà họ Lâm gặp trục trặc, Lý Dục Thần từng ra tay giúp đỡ mấy lần nên tình hình mới thay đổi.

Trong lòng Lâm Thượng Nghĩa mới chấp nhận chuyện gả Lâm Mộng Đình cho Lý Dục Thần.

Thế nhưng, cụ không ngờ rằng, ngay cả con gái đầu của nhà họ Tiền cũng sẵn lòng lấy thân báo đáp.

Đó là nhà họ Tiền cơ mà!

Cụ chỉ ra quyết sách sai một lần mà suýt nữa đã vuột mất đứa cháu rể này.

Lâm Thượng Nghĩa hiểu rõ, nếu không có Lý Dục Thần thì hiện tại nhà họ Lâm đã tiêu rồi.

Còn hiện tại, sau khi trải qua cơn phong ba này, chẳng những nhà họ Lâm sẽ không sụp đổ mà trái lại sẽ còn bước lên một tầm cao mới.

Tiền Hân Đồng nói xong bèn tự nhiên phóng khoáng chìa tay ra với Lâm Mộng Đình: “Cô Lâm, à không, chắc phải gọi là bà Lý tương lai, chúc mừng hai người!”

Ban đầu, Lâm Mộng Đình bị ánh mắt quan sát không chút kiêng dè kia gây khó chịu, tuy bọn họ đều là con gái nhưng cũng không thể nhìn trực diện và mang tính xâm lược mạnh như vậy được.

Sau khi Tiền Hân Đồng nhắc tới chuyện “lấy thân báo đáp”, Lâm Mộng Đình cũng giật mình, bất giác lườm Lý Dục Thần một cái.

Thế nhưng, thấy Lý Dục Thần mỉm cười, ánh mắt trong trẻo, không hề lăn tăn chút nào, cô mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, không khỏi thấy hơi hổ thẹn.

Ở trước mặt Tiền Hân Đồng mà vị hôn phu của cô vẫn có thể chống lại được sức quyến rũ của cô ta, vậy tại sao mình chỉ mới nghe một câu mà đã rối lòng rồi chứ?

Sau khi nghe Tiền Hân Đồng chúc phúc, Lâm Mộng Đình nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt tay với cô ta, phóng khoáng nói: “Cảm ơn lời chúc phúc của cô Tiền. Cô Tiền mới là tiên trên trời, tôi còn thua cô Tiền nhiều”.

“Cô có khen tôi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi cậu Lý đây thích cô chứ không phải tôi!”, Tiền Hân Đồng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói.

“Đó là do anh ấy không có phúc phần!”, Lâm Mộng Đình cười nói.

Tiền Hân Đồng cười khúc khích, nói: “Tôi thấy là do anh ấy rất có phúc nên mới lấy được một người phụ nữ như cô Lâm đấy chứ”.

“Cô Tiền quá khen”, Lâm Mộng Đình nói: “Cô không cần gọi tôi là cô Lâm, cứ gọi tôi là Mộng Đình là được”.

Tiền Hân Đồng chớp chớp mắt, nói: “Ừm... Vậy chi bằng tôi gọi cô là chị dâu nhé!”

“Vậy thì… Không được ổn thì phải?”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, dù sao đây cũng chỉ mới là lễ đính hôn, họ vẫn chưa kết hôn mà!

Đinh Hương đứng bên nói: “Em thấy rất phù hợp mà”.

Lâm Mộng Đình liếc Đinh Hương một cái: “Đinh Hương! Em chớ nói lung tung!”
Chương 586: Thâu tóm nhà họ Viên

Bọn họ cố ý tổ chức ở giữa hồ để chỉ có thể đến đi bằng thuyền để những người ở đây có muốn bỏ chạy cũng chẳng dễ gì.

Chỉ có chỗ sau sân khấu là có cầu nối với đất liền nhưng nếu đi bằng lối đó thì sẽ bị mọi người trông thấy hết.

Hơn nữa còn không biết là bọn họ có cài cắm gì ở đó hay không.

Bên này vắng tanh vắng ngắt, lòng người bất an, bên kia lại vô cùng náo nhiệt.

Sau khi trò chuyện một lúc, Tiền Khôn nói: “Thưa mọi người, có phải là chúng ta nên dừng lại hay không, không thể giọng khách át giọng chủ được, hôm nay mục đích chính là tổ chức lễ đính hôn cho chú Lý và cô Lâm. Tôi tới trễ nên đã bỏ lỡ mất các đoạn thú vị trước đó, không biết tiếp theo có còn tiết mục gì thú vị nữa không?”

Từ Thông nói: “Ông Khôn, tiết mục thì chắc chắn là có rồi, đảm bảo sẽ làm ông hài lòng! Theo kế hoạch thì hiện tại đã tới lúc bà mối và phụ huynh hai nhà lên đọc lời chúc rồi. Tuy nhiên, tình huống của cậu Lý và cô Lâm khá đặc biệt, hôn ước của hai người được ông nội của cậu Lý và cụ Lâm lập với nhau, có giấy hôn ước làm bằng chứng. Hiện tại, ông nội của cậu Lý đã không còn nữa, chỉ còn mình cụ Lâm. Tiếp theo, chúng tôi xin mời cậu Lý giao giấy hôn ước cho cụ Lâm rồi mời cụ Lâm lên phát biểu”.

Mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.

Lý Dục Thần lấy một tờ giấy ố vàng ra giao tận tay cho Lâm Thượng Nghĩa, nói: “Ông nội Lâm, đây là giấy hôn ước năm xưa ông tự tay viết, hôm nay cháu mang nó tới đây, hoàn thành nguyện vọng của ông nội cháu”.

Lâm Thượng Nghĩa nhận tờ hôn ước, nhìn chữ ký và dấu điểm chỉ của mình và Lý Hữu Toàn trên đó, nhớ tới chuyện cũ chỉ như mới ngày hôm qua, không khỏi giàn giụa nước mắt.

Trong số những người ở đây, chỉ có mình Nghiêm Tuệ Mẫn là từng nhìn thấy tờ giấy hôn ước này. Khi bà ta nhìn thấy tờ giấy ố vàng, nhớ tới ngày đầu tiên gặp Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng hổ thẹn.

“Cụ Lâm, cụ nói mấy lời đi”, Từ Thông nói.

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu, bước lên trước mấy bước, không nén nổi xúc động.

Cụ run run kể lại chuyện mình ký giấy hôn ước với Lý Hữu Toàn, xác nhận chuyện Lý Dục Thần là con cháu của nhà họ Lý ở thủ đô.

Chuyện này khiến Tiền Khôn cũng phải giật mình.

Sau khi Lâm Thượng Nghĩa phát biểu xong đáng lẽ sẽ tới lượt người lớn của nhà họ Lý gửi lời cảm ơn nhưng hiện tại nhà họ Lý chỉ còn lại một mình Lý Dục Thần, không còn bậc cha chú nào.

Bởi vậy, Lý Dục Thần đích thân bước tới, nói: “Đúng vậy, nhà họ Lý không có người lớn ở đây nhưng cháu tin rằng, người lớn nhà họ Lý đều đang ở trên trời nhìn xuống. Cháu còn sống, còn đứng được ở đây là ý trời. Hôm nay, cháu muốn nhân cơ hội này tuyên bố với khắp thiên hạ một chuyện…”

Anh chỉ một tay lên trời, sắc mặt trở nên nghiêm trạng, giọng nói đầy âm vang.

“Lý Dục Thần tôi, đại diện cho nhà họ Lý, đã trở về rồi!”

Dứt lời, những đám mây đen trên trời tản ra, ánh nắng chiếu xuống, dát một luồng sáng vàng lên toàn bộ sân khấu.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Lý Dục Thần quanh quẩn trên mặt hồ.

“Nhà họ Lý... Trở về rồi... Trở về rồi...”

Một lát sau, xung quanh vang lên tràng pháo tay giòn giã.

Lâm Thượng Nghĩa rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Trời xanh không phụ lòng người! Hữu Toàn à, chú có thể mỉm cười nhắm mắt rồi, nhà họ Lý lại xuất hiện chân long rồi!”

Sau đó, Lang Dụ Văn đi qua cầu sang đây, bước lên sân khấu.

Mọi người đều lấy làm lạ, cố gắng đoán xem người này là ai.

Lang Dụ Văn hắng giọng một tiếng, nói to: “Tôi là Lang Dụ Văn...”

Anh ta vừa tự giới thiệu xong, đám đông lập tức xôn xao.

“Lang Dụ Văn? Chính là Lang Dụ Văn giàu nhất Giang Đông năm xưa, suýt nữa chỉ cần sức một người mà thay đổi tương lai cả nền thương mại của Hoa Hạ?”

“Là anh ta! Tôi nhận ra anh ta, anh ta đã già hơn hồi đó khá nhiều rồi”.

“Không phải anh ta đã bị tám gia tộc lớn nhất Giang Đông bắt tay nhau đuổi khỏi Giang Đông, sau đó mai danh ẩn tích rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây?”

“Chắc là cũng tới chúc mừng cậu Lý”.

...

“Tôi là Lang Dụ Văn, tổng giám đốc tập đoàn Kinh Lý. Tuy nhiên, tập đoàn Kinh Lý không phải của tôi, tôi chỉ là người quản lý giùm. Ông chủ thực sự của tập đoàn là anh Lý Dục Thần đến từ nhà họ Lý ở thủ đô”.

...

“Tôi đã bảo rồi mà, chẳng biết tập đoàn Kinh Lý này ở đâu ra, hóa ra là của cậu Lý”.

“Thật khó lòng tưởng tượng nổi, Lang Dụ Văn lại bằng lòng làm thuê cho cậu ta!”

“Bình thường thôi, người ta là nhà họ Lý ở thủ đô, là gia tộc số một hồi đó!”

...

Lang Dụ Văn đứng trên sân khấu chậm rãi phát biểu, giới thiệu về mục tiêu của tập đoàn Kinh Lý cũng như nói về tương lai của nhà họ Lý.

“Tôi tin rằng, trong vòng ba năm nữa, nhà họ Lý sẽ quay lại làm gia tộc số một thủ đô!”

Ồ!

Lần này, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc.

“Trời ạ, số một thủ đô! Đúng là mạnh miệng!”

“Bốc phét cả thôi, đừng nói ba năm, nếu có thể làm được điều đó trong vòng ba mươi năm là tôi đã phục sát đất rồi!”

“Ai cần cô phục chứ, người ta có tiếng tăm của nhà họ Lý sẵn rồi”.

“Vậy thì sao, hiện tại, bốn gia tộc mạnh nhất thủ đô không hề có tên nhà họ Lý, liệu bốn gia tộc kia có cho cậu ta cơ hội này không?”

“Xem ra lại có một trận chiến gió tanh mưa máu rồi đây!”

...

Lang Dụ Văn mỉm cười nhìn mọi người, chờ tiếng bàn tán nhỏ lại, anh ta mới nói tiếp:

“Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy chuyện này là bất khả thi nhưng có rất nhiều chuyện đều đi từ không thể tới có thể. Đương nhiên, muốn đứng đầu thủ đô chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Tiếp theo, tôi xin tuyên bố kế hoạch sắp tới của tập đoàn Kinh Lý, đồng thời là một bước đi cực kỳ quan trọng…”

Anh ta thoáng dừng lại, liếc nhìn về phía góc lác đác người ngồi.

“Chúng tôi sẽ thâu tóm nhà họ Viên ở Tiền Đường!”
Chương 587: Tạm thời tha mạng

Lời tuyên bố của Lang Dụ Văn chẳng khác gì một trái bom phát nổ giữa đám đông.

Cảm xúc kinh ngạc của mọi người thật khó tả thành lời.

“Anh ta vừa mới nói gì vậy?”

“Anh ta bảo sẽ thâu tóm nhà họ Viên!”

“Chẳng lẽ anh ta điên rồi sao? Anh ta có biết nhà họ Viên có khối tài sản lớn chừng nào không? Trừ phi là nhà họ Lý ở thời điểm vẫn còn hưng thịnh ngày xưa thì mới thâu tóm nổi chứ hiện tại, với sức của một mình tập đoàn Kinh Lý thì nằm mơ!”

“Cô đừng coi thường Lang Dụ Văn, năm xưa anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khiến toàn bộ Giang Đông rung chuyển. Hiện tại, anh ta mạnh mẽ trở về, mang theo tập đoàn Kinh Lý, cộng thêm có nhiều gia đình giàu có ủng hộ anh ta như vậy, chuyện này khó nói đấy!”

“Nếu cô nói nhà họ Viên sẽ bị tổn thất hoặc thậm chí thua trận chiến này thì tôi tin nhưng nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì tôi không tin”.

“Tôi cũng không tin, nhà họ Viên đâu phải chỉ có mỗi tiền thôi đâu. Chắc các cô không biết, Tông Sư Tiền Đường Hà Trường Xuân là anh em đồng hao với Viên Thọ Sơn đấy!”

“Hả? Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

“Nếu chuyện này là thật thì khó nói trước được điều gì. Ông ta là Tông Sư Võ Đạo! Là bộ mặt của Tiền Đường chúng ta! Một khi Tông Sư mà đã ra tay thì e là nhà họ Tiền và nhà họ Cao cũng không thể ngăn cản nổi”.

“Không biết có ngăn cản nổi không nhưng tối thiểu cũng phải nể mặt ông ta một chút”.

...

Lâm Thu Thanh có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, mới mấy tiếng trước ông ta còn đang tuyệt vọng nghĩ nhà họ Lâm sắp tiêu rồi, chỉ một, hai hôm nữa thôi là sẽ phải tuyên bố phá sản.

Tại sao đột nhiên lại thành ra sắp thâu tóm nhà họ Viên thế này?

Pha đổi chiều này nhanh tới mức ông ta không tiếp thu nổi.

Không riêng gì ông ta, ngay cả Lâm Thượng Nghĩa cũng vô cùng kinh ngạc.

Thâu tóm nhà họ Viên ư? Nói nghe thì dễ!

Cụ đã tung hoành trên thương trường mấy chục năm, trải qua bao phen chìm nổi nên hiểu rất rõ thực lực của những đại gia siêu giàu này.

Thế nhưng, Lang Dụ Văn đã nói ra mất rồi, quân tử không nói chơi, Lâm Thượng Nghĩa biết, người như Lang Dụ Văn sẽ không nói ra điều mà anh ta còn chưa chắc chắn.

Thế nhưng, anh ta lấy đâu ra niềm tin ấy chứ?

Chắc là...

Lâm Thượng Nghĩa nhìn về phía Lý Dục Thần...

...

Mới đầu, Viên Thọ Sơn hơi kinh ngạc, dù sao hai nhà họ Tiền và họ Cao cùng xuất hiện ở đây cũng khiến ông ta hơi bận tâm.

Thế nhưng, ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cười gằn với Lang Dụ Văn: “Nằm mơ giữa ban ngày, cậu muốn thâu tóm nhà họ Viên chỉ dựa vào sức một mình mình thôi ư?”

Cho dù Tiền Khôn và Cao Tử Hạng đứng về phe đối lập, Viên Thọ Sơn cũng không tin bọn họ thực sự sẽ vì Lý Dục Thần, vì tập đoàn Kinh Lý mà dồn nhà họ Viên vào chỗ chết.

Nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì dù nhà họ Tiền có bắt tay với nhà họ Cao thì bọn họ cũng sẽ vẫn bị lột mất một lớp da!

Huống hồ, Tiền Khôn hiểu rất rõ quan hệ giữa ông ta với Tông Sư Hà Trường Xuân. Có Hà Tông Sư ở đây thì nhà họ Tiền phải dè chừng ba phần.

Đây là điểm tựa niềm tin của Viên Thọ Sơn.

Viên Thọ Sơn nói xong, xung quanh im lặng hẳn.

Mọi người muốn biết Lang Dụ Văn sẽ nói cái gì, anh ta chỉ nói suông thôi hay sẽ làm thật.

Cuộc tranh chấp giữa hai nhà họ Lâm và họ Viên lúc nãy đã biến thành trận chiến giữa nhà họ Viên và nhà họ Lý hiện tại.

Nội dung của trận chiến này chuyển từ xem thử xem nhà họ Viên có thể xử được nhà họ Lâm hay không trở thành xem tập đoàn Kinh Lý có thể thâu tóm được nhà họ Viên hay không.

Lang Dụ Văn mỉm cười: “Không phải tôi mà là tập đoàn Kinh Lý, là nhà họ Lý ở thủ đô!”

“Khỉ gió! Nhà họ Lý ở thủ đô đã không còn nữa rồi! Chỉ dựa vào cậu ta thôi ư?”, Viên Thọ Sơn chỉ tay vào Lý Dục Thần: “Cậu ta là đứa con hoang ở đâu ra còn chưa biết, chẳng lẽ chỉ vì là họ Lý mà có thể mạo danh là con cháu nhà họ Lý hay sao? Nếu vậy thì chẳng lẽ người họ Lý trên đời này đều là bố mẹ của cậu ta ư?”

Nói đến đây, Viên Thọ Sơn bỗng nhiên rùng mình, ông ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm hẳn mấy chục độ, lạnh như đứng trên tảng băng ở Bắc Băng Dương vậy.

May mà ông ta có công phu nội lực sâu dày, có thể vận chân khí để bảo vệ kinh mạch, ông ta nhìn sang bên kia, trông thấy đôi mắt rét căm căm của Lý Dục Thần đang nhìn mình.

Anh chậm rãi bước tới, tiến về phía chính giữa sân khấu, nhìn Viên Thọ Sơn, nói:

“Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không giết người. Tuy nhiên, tôi đã ghi nhớ những lời ông nói rồi. Tôi đã hứa với Hà Trường Xuân sẽ không tổn thương tính mạng của người nhà họ Viên các ông trước khi đại hội võ lâm kết thúc. Ngày mai đại hội võ lâm sẽ khai mạc, mạng của ông còn được giữ lại được thêm bao nhiêu ngày phụ thuộc xem đại hội võ lâm sẽ diễn ra trong bao nhiêu ngày”.

Lý Dục Thần nói đầy lạnh lùng, lạnh như nhũ băng trên cánh đồng băng Siberia.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí lạnh giá đó.

Câu này còn ngang ngược hơn, khiến người ta chấn động hơn nhiều so với tuyên bố sẽ thâu tóm nhà họ Viên của Lang Dụ Văn.

Lý Dục Thần tiếp tục nói:

“Đương nhiên, ông cũng có thể bỏ trốn, dắt díu con cháu mai danh ẩn tích. Yên tâm, tôi sẽ không đi tìm ông. Bởi vì mạng ông không hề đáng giá tới thế, không đáng tôi phải tốn công đi tìm ông”.

Viên Thọ Sơn nhớ tới thực lực mà Lý Dục Thần thể hiện ở nhà họ Viên ngày hôm đó, trong lòng hơi run sợ.

Từng có khoảnh khắc, ông ta thực sự đã nghĩ tới chuyện tạm thời bỏ trốn.

Thế nhưng, nghĩ tới Hà Trường Xuân, trong lòng ông ta lập tức trấn tĩnh lại.

Dù tên họ Lý này có lợi hại tới đâu thì cùng lắm cũng chỉ là Tông Sư, trong khi Hà Tông Sư đã luyện được Võ Hồn, lên tới Tiên Thiên.

Viên Thọ Sơn không khỏi cười khẩy trong lòng. Ông ta cho rằng Lý Dục Thần cố ý nói vậy để ông ta bỏ trốn, nhà họ Viên không có chỗ dựa, như vậy tập đoàn Kinh Lý sẽ có thể thuận lợi thâu tóm tài sản của nhà họ Viên.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom