• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (10 Viewers)

  • Chương 555-557

Chương 555: Khó chịu hơn cả giết

“Bố không sao”, Trần Định Bang nói: “Cậu Lý đúng là có thủ đoạn thần tiên, nếu không phải tận mắt chứng kiến, dù thế nào tôi cũng không thể tin vết thương súng đạn có thể chữa được trong phút chốc”.

Trần Văn Học hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?”

Trần Định Bang nhìn hai tên côn đồ hôn mê, hiểu ra nói: “Là bố sơ suất, bố nên đưa theo vệ sĩ mới phải, hại liên lụy đến mẹ con!”

Trần Văn Học cũng tự trách nói: “Bố à, bố nói xem bố biết rõ mình có nhiều kẻ thù như vậy, làm sao có thể không đưa theo vệ sĩ chứ!”

Lý Dục Thần ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Hai người đừng kết luận vội, hai kẻ này, chưa chắc nhằm vào gia chủ Trần”.

“Hả?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Không thể nào! Chẳng lẽ là nhằm vào mẹ tôi?”

Vẻ mặt Trần Định Bang biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt lóe lên ý lạnh đáng sợ.

Lý Dục Thần đi đến, vỗ hai cái lên người hai tên côn đồ.

Hai tên côn đồ tỉnh lại, thộn mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của họ méo mó, tràn đầy đau đớn. Vì Lý Dục Thần đã thi triển thủ pháp trên người họ.

“Nói đi, ai sai các người đến? Tốt nhất là nói rõ luôn một lần đi”.

Giọng điệu của Lý Dục Thần rất thản nhiên, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.

Nhưng trong mắt hai tên côn đồ đầy vẻ kinh sợ. Chỉ có bản thân họ có thể cảm nhận được đau đớn trên người lúc này, và lực áp bức có thể trấn hiếp hồn phách người ta.

“Là ông Trương cử chúng tôi đến. Bảo chúng tôi giết hai người, một người phụ nữ họ La, một thanh niên họ Trần. Còn có một người họ Lý, nếu anh ta cũng có mặt, thì tiện tay giết luôn…”

Hai tên côn đồ nói ra toàn bộ như ống trúc đổ hạt đậu.

“Ông Trương?”, Trần Văn Học kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Trương Vinh Sanh?”

“Trương Vinh Sanh là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.

Trần Văn Học nói: “Trương Vinh Sanh là đại lão trong hắc đạo Thân Châu, cũng coi là nhân vật uy danh lừng lẫy. Thông thường người như ông ta sớm đã tẩy trắng lên bờ rồi. Nhưng người này hình như rất mê hắc đạo, cho nên vẫn luôn lăn lộn trong hắc đạo. Ở Thân Châu, không mấy người dám chọc vào ông ta”.

Lại nói: “Bố à, chúng ta và Trương Vinh Sanh trước nay nước sông không phạm nước giếng, tại sao ông ta phải làm vậy?”

Trần Định Bang cau mày, đoán được chân tướng sự việc, chỉ là còn cần chứng thực.

Lý Dục Thần nói: “Trương Vinh Sanh ở đâu, tôi đi bắt ông ta”.

Trần Định Bang nói: “Không phiền cậu Lý nữa, chuyện này, để tôi xử lý đi”.

“Bố, bố phải cẩn thận, Trương Vinh Sanh này có rất nhiều thuộc hạ liều mạng”, Trần Văn Học lo lắng nói.

Trần Định Bang hừ một tiếng: “Hừ, một tên lăn lộn hắc đạo thôi, thực sự cho rằng hào môn Thân Châu sẽ sợ ông ta chắc?”

Chỉ vào hai tên côn đồ, nói với Lý Dục Thần: “Giao hai người này cho tôi đi”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Ông cứ tự nhiên”.

Trần Định Bang lấy điện thoại, gọi cho tài xế.

Chỉ lúc sau, tài xế đưa mấy vệ sĩ lên.

Trần Định Bang bàn giao mấy câu, tài xế gật đầu, rồi cùng hai vệ sĩ đưa hai tên côn đồ đi.

Lúc này, bác sĩ riêng của nhà họ Trần cũng đến, ông ta không đến một mình, mà đưa cả một đoàn y tế đến. Ngoài ra, còn có máy móc thiết bị điều trị, lập tức biến nhà của La Bội Dao thành phòng cấp cứu.

Khi họ tiến hành kiểm tra cho La Bội Dao, lại nhìn thấy đầu đạn bên cạnh, liền ngẩn người kinh ngạc. việc này hoàn toàn lật đổ quan niệm y học và thế giới quan của họ.

Ánh mắt họ nhìn sang Lý Dục Thần, giống như nhìn một vị thần, tràn đầy kính sợ.

Đoàn y tế chỉ ở lại gần nửa ngày, chắc chắn La Bội Dao đã không sao, cũng đã truyền máu, liền rút về.

Trong nhà chỉ còn lại Trần Định Bang, Trần Văn Học và Lý Dục Thần.

Sau khi La Bội Dao tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi Trần Văn Học: “Bố con đâu? Bố con không sao chứ?”

Lúc đó Trần Định Bang mặc tạp dề đích thân hầm canh cho La Bội Dao trong bếp, khi ông ta bưng canh đi vào phòng bệnh, nghe thấy câu này, kích động đến run tay, sóng sánh văng cả canh ra ngoài.

“Bội Dao!”, Trần Định Bang ngồi trước giường, gần như sắp rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói ra lời: “Là anh đã liên lụy đến em!”

La Bội Dao cầm tay của ông ta nói: “Được rồi, không sao là tốt! Chúng ta phải cảm ơn cậu Lý”.

Trần Định Bang gật đầu, quay người sang Lý Dục Thần, cung kính khom lưng: “Cậu Lý, cảm ơn cậu đã cứu Bội Dao, và cả tôi, Trần Định Bang tôi nợ cậu hai cái mạng!”

La Bội Dao nói: “Dục Thần, dì muốn xin cháu một chuyện”.

Lý Dục Thần nói: “Cháu biết, dì muốn bảo cháu tha cho Trần Chí Hổ phải không?”

La Bội Dao gật đầu.

Lý Dục Thần cười nói: “Cháu vốn không muốn lấy mạng của Trần Chí Hổ, chỉ hù dọa anh ta thôi. Thương tích trên người anh ta, cũng chỉ đau ba ngày, đúng là sẽ càng ngày đau đớn hơn, nhưng sẽ không đau đến chết. Ba ngày sau sẽ không đau nữa, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là khỏi. Chỉ là sau này không thể hút thuốc uống rượu chơi gái nữa, nếu không sẽ lại đau”.

Trần Văn Học nghe thấy câu cuối cùng, không nhịn được phì cười một tiếng: “Sợ là còn khiến anh ta khó chịu hơn giết anh ta đấy!”
Chương 556: Thực lực của Trần Định Bang.

Hôm đó, những người dân Thân Châu vẫn trải qua một ngày bình thường, nhưng thế giới ngầm Thân Châu và thế gia hào môn lại trải qua một trận phong ba ảnh hưởng sâu rộng.

Không biết tại sao nhà họ Trần bỗng điều động lực lượng của cả gia tộc, phá hoại cắt đứt tất cả các cơ sở kinh doanh và chuyện làm ăn, từ sòng bài cho đến câu lạc bộ đêm, từ khu giải trí đến phòng mát xa xông hơi của của Trương Vinh Sanh, đại lão thế giới ngầm Thân Châu mà không hề báo trước.

Trương Vinh Sanh đứng hàng đầu trong thế lực ngầm Thân Châu, tuy thuộc thế giới ngầm, nhưng vẫn luôn tự cho mình là giới thượng lưu hào môn. Nhưng khi nhà họ Trần ra tay thực sự, chỉ cần một ngày, thế lực thế giới ngầm rộng lớn của ông ta đã bị đảo quét sạch sẽ.

Cả hai giới thế giới ngầm và giới chính trị kinh doanh cả Thân Châu đều căng thẳng, không biết nhà họ Trần muốn làm gì.

Trương Vinh Sanh nổi giận dẫn mấy chục thuộc hạ, cầm súng muốn liều mạng với nhà họ Trần. Nhưng ông ta vừa ra khỏi cửa, hang ổ đã bị đánh sập.

Lần này, Trương Vinh Sanh trố mắt. Đang đi giữa đường, đi tiếp cũng không phải, mà rút về cũng không phải. Chỉ dựa vào mấy chục khẩu súng trong tay, muốn liều mạng với nhà họ Trần, hoàn toàn là việc không thể nào.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, cho đến lúc này, Trương Vinh Sanh mới nghĩ đến gọi điện, điều động quan hệ mấy chục năm kinh doanh của ông ta.

Nhưng những người bạn đó của ông ta, bình thường sống sống chết chết tự xưng là đồng minh thân thiết, còn có những đại lão thế gia hào môn được ông ta che chở, không tắt máy thì cũng là không nghe máy.

Còn những người khó khăn lắm mới liên lạc được, cũng đều cười nói với ông ta, hỏi thăm vài câu. Chỉ có mấy người đồng ý giúp ông ta đi hỏi tình hình.

Trương Vinh Sanh gọi đi khắp một lượt các quan hệ xa gần, ông ta mới biết tình người ấm lạnh trên thế gian, đâu có bạn bè gì, đều là vì làm ăn thôi.

Lúc này ông ta càng hiểu một đạo lý, bất luận oai phong thế nào, thế giới ngầm vẫn là thế giới ngầm, mãi mãi không thể đối kháng được với thế gia hào môn có thể ảnh hưởng đến kinh tế và chính trị địa phương.

Ngược lại là những người bạn thường ngày ít qua lại, quan hệ rất bình thường lại trả lời điện thoại của ông ta, khiến ông ta vô cùng bất ngờ. Điều khiến ông ta bất ngờ hơn là, người bạn đó nói với ông ta, nguyên nhân nhà họ Trần động đến ông ta là vì ông ta phái người đi giết Trần Định Bang. Trần Định Bang trúng đạn ở chân, người phụ nữ trong lòng Trần Định Bang bị thương nặng, sống chết chưa rõ. Còn hai sát thủ mà Trương Vinh Sanh phái đi bị bắt tại chỗ, đã khai ra ông ta.

Trương Vinh Sanh ngẩn người trố mắt.

Chẳng phải là người mà Phan Phượng Anh bảo ông ta đi giết sao? Sao lại biến thành giết Trần Định Bang?

Nếu biết người phải giết là Trần Định Bang, cho dù là phụ nữ của Định Bang, cho Trương Vinh Sanh Trần một trăm cái gan, ông ta cũng không dám.

“Phan Phượng Anh!”

Trương Vinh Sanh nghiến răng nghiến lợi. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, mình đã bị Phan Phượng Anh hãm hại. Phan Phượng Anh muốn mượn đao của ông ta giết Trần Định Bang, âm mưu cướp gia sản của nhà họ Trần.

“A lô…”, ông ta nhớ ra một người, lấy điện thoại gọi đến một số rất ít liên lạc: “Phan Phượng Anh ở đâu”



Trần Định Bang vẫn luôn ở nhà của La Bội Dao, ở bên cạnh La Bội Dao, bưng trà bón thuốc. Chỉ có khi điện thoại đổ chuông, ông ta mới ra phòng khách nghe điện.

“Ông chủ, tất cả cơ sở kinh doanh ở Hoàng Phố của Trương Vinh Sanh đều sập rồi”.

“Ông chủ, tất cả cơ sở kinh doanh ở Dương Phố của Trương Vinh Sanh đều sập rồi”.

“Ông chủ, tất cả cơ sở kinh doanh ở Kim Sơn của Trương Vinh Sanh đều sập rồi”.



Từng cuộc điện thoại liên tiếp, không ngừng báo cáo nói.

“Ông chủ, Trương Vinh Sanh dẫn người ra ngoài rồi, có vẻ là đến nhà họ Trần chúng ta”.

“Ông chủ, hang ổ ở đường Ngu Viên của Trương Vinh Sanh bị chúng ta đánh sập rồi”.

Trần Định Bang lặng lẽ tắt máy, ngồi trên sofa phòng khách, châm một điếu thuốc.

Lý Dục Thần ngồi bên cạnh. Anh đã nghe thấy tất cả các cuộc điện thoại. Anh không thể không khâm phục sức hành động của Trần Định Bang và thực lực của nhà họ Trần.

Qua hành động của Trần Định Bang, Lý Dục Thần đã có nhận thức sâu sắc hơn về thực lực gia tộc lớn. Đây hoàn toàn không phải là cuộc đấu mà võ lực của một hai người có thể quyết định, mà là một cuộc chiến toàn diện. Một gia tộc, tài nguyên có thể điều động, thế lực của có thể điều động, số tiền có thể bỏ ra, mới là nhân tố mang tính quyết định thắng thua cuối cùng.

Nhà họ Trần ở Thân Châu, quả nhiên thực lực cường mạnh. So sánh ra, nhà họ Lâm ở thành phố Hòa còn kém hơn rất nhiều. Những gia tộc lớn ở thủ đô, có lẽ còn mạnh hơn nhà họ Trần.

Phải xây dựng thế lực của mình! Lý Dục Thần nghĩ, Với thực lực của mình, đương nhiên không sợ ai hết, cũng lắm là giết hết là được. Nhưng một khi đứng giữa sống chết, thế gia hào môn dốc hết toàn lực, Lý Dục Thần khó mà quan tâm chu toàn được hết người bên cạnh mình.

Ví dụ như nhà họ Viên ở Tiền Đường, bây giờ không có ý liều mạng, chỉ là vì họ cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, mà không muốn đấu sinh tử với Lý Dục Thần, không muốn chịu tổn thất không cần thiết, đặc biệt là tính mạng của nhân vật nòng cốt gia tộc.

Nhưng một khí đến lúc sinh tử tồn vong, họ buộc phải điều động tất cả lực lượng phản kích. Khi một gia tộc ngoan cố chống cự, không tiếc mọi tiền tài vốn liếng, tất cả tài nguyên, tất cả nhân lực quan hệ, sẽ vô cùng đáng sợ. Sức mạnh đáng sợ đó có thể cuốn trôi một thành phố. Lúc đó, Lâm Mộng Đình, Đinh Hương, Mã Sơn, tất cả mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm. Lý Dục Thần có lợi hại đi nữa, cũng không thể phân thân cùng lúc đến nhà họ Viên giết người, còn ở những nơi khác nhau ở Tiền Đường và thành phố Hòa bảo vệ nhiều người như vậy.
Chương 557: Vụ án thảm khốc

Đây còn chỉ là một nhà họ Viên ở Tiền Đường, sau này còn phải đối diện với thế gia thủ đô, còn cả môn phái giang hồ có thể ẩn nấp trong tối, cùng với ma giáo.

Lý Dục Thần học được rất nhiều từ Trần Định Bang. Anh cũng bắt đầu vẽ lên bản đồ thế lực của mình trong đầu.

Trần Định Bang hút hết một điếu thuốc, rồi mới lấy điện thoại ra, gọi đến một số: “Hai thuộc hạ của Trương Vinh Sanh đến giết tôi, tôi bị trúng đạn ở chân, người phụ nữ yêu thương của tôi bị trúng đạn ở lồng ngực, hiện tại sống chết chưa rõ. Hai sát thủ đã bị bắt, khai ra Trương Vinh Sanh. Bây giờ chắc chắn Trương Vinh Sanh đang hỏi thăm khắp nơi tại sao tôi phải ra tay với ông ta, ông nói tin này cho ông ta đi”.

Sau đó, ông ta lại gọi đến một số khác:

“Nếu Trương Vinh Sanh gọi điện hỏi thăm thông tin của phu nhân, ông nói với ông ta, buổi tối phu nhân sẽ đến biệt thự số bảy tập yoga”.

Sau khi tắt máy, ông ta lại gọi đến một số:

“Hôm này là ngày bà chủ tập yoga, ông nói với bà chủ, tối nay thầy dạy yoga của bà sẽ đến Thân Châu, bảo buổi tối bà ta đến biết thự số bảy đợi, ông không cần đến biệt thự số bảy, cứ nói ông đi đón thầy”.

Sau khi gọi xong, Trần Định Bang lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó nặng nề dựa vào sofa, nhả ra một làn khói trắng dày đặc.

Khói trắng lan ra khắp phòng khách, hồi lâu không tiêu tan.



“Được, tôi biết rồi”.

Trương Vinh Sanh đặt điện thoại xuống, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi thở mạnh ra.

Đến khi hút xong điếu thuốc, dường như ông ta hạ quyết tâm, ném đầu mẩu thuốc xuống đất, dẫm chân thật mạnh.

“Các anh em, đi thôi, cùng tôi đến biệt thự số bảy, giết con đàn bà đó!”, biệt thự số bảy xảy ra một vụ án thảm khốc.

Đại lão Trương Vinh Sanh thế giới ngầm Thân Châu dẫn người xông vào biệt thự, đã giết một bảo vệ và hai vệ sĩ, và Phan Phượng Anh, phu nhân của Trần Định Bang.

Trương Vinh Sanh cũng bị vệ sĩ của nhà họ Trần đuổi đến phía sau bắn chết trong lúc hỗn loạn.

Đến đây, đại lão Trương Vinh Sanh của thế giới ngầm Thân Châu oai phong gần hai mươi năm hoàn toàn biến mất, địa bàn của ông ta nhanh chóng được người khác tiếp nhận.

Không ai có thể nói rõ được nguồn gốc của việc này, có người nói là nhà họ Trần ra tay với Trương Vinh Sanh trước, trong lúc tức giận, Trương Vinh Sanh đã giết bà Trần.

Có người nói là bà Trần đắc tội với Trương Vinh Sanh, Trương Vinh Sanh đã giết bà Trần, mới chọc giận Trần Định Bang, trong một đêm đã tiêu diệt Trương Vinh Sanh.

Tóm lại, bà Trần là do Trương Vinh Sanh giết, còn Trần Định Bang cũng đã giết Trương Vinh Sanh, báo thù cho vợ.

Mọi người rất khâm phục Trần Định Bang, thứ nhất là tình nghĩa với vợ của mình, vì báo thù cho vợ, một đêm tiêu diệt thế lực thế giới giầm lớn nhất Thân Châu, sự quả cảm và gan dạ này không phải ai cũng có. Hai là thực lực mà nhà họ Trần thể hiện ra, từ nay trong hào môn của Thân Châu, lại tiến thêm một bước.

Ngay cả Lý Dục Thần cũng có vài phần khâm phục Trần Định Bang. Trong thời gian ngắn như vậy, đã xoay chuyển cục diện trông có vẻ bất lợi.

Phan Phượng Anh đã chết, ông ta có thể đón La Bội Dao vào nhà họ Trần một cách hợp lý. Cái chết của Phan Phượng Anh, cho dù nhà họ Phan nghi hoặc, cũng không có chứng cứ liên quan đến Trần Định Bang, hơn nữa còn phải cảm ơn Trần Định Bang ra tay quyết đoán, báo thù cho Phan Phượng Anh.

Lúc Trần Định Bang làm những việc này, cũng không giấu Lý Dục Thần và Trần Văn Học. Với Lý Dục Thần, đương nhiên có ý bán lòng tin, còn với Trần Văn Học, còn có ý dạy bảo giáo dục.

Lý Dục Thần biết Trần Định Bang đang bồi dưỡng Trần Văn Học như người thừa kế gia tộc, nếu không, âm mưu đấu đá trong gia tộc như này, tuyệt đối sẽ không cho Trần Văn Học biết.

Trần Văn Học dường như ngày đầu tiên biết bố của mình, ngoài khâm phục, càng thêm kính sợ. Cuối cùng anh ta đã biết, mình còn phải học rất nhiều rất nhiều, trong lòng càng sợ hãi, làm người chèo lái gia tộc không những không dễ dàng, sợ rằng cũng không có niềm vui gì.

Sau sự việc, Trần Văn Học hỏi Trần Định Bang: “Bố à, sao bố biết bà ta chắc chắn sẽ đến biệt thự số bảy? Tuy là ngày bà ta tập yoga, nhưng anh cả đang như vậy, sao bà ta còn có tâm trạng đi tập yoga?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom