• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (7 Viewers)

  • Chương 523-525

Chương 523: Trúng chiêu

Khi Trần Văn Học nhận được điện thoại của Lý Dục Thần, anh ta đang khổ sở bị một đám người vây quanh đòi nợ ở câu lạc bộ bá tước Đông Phương.

Người đầu tiên đến giải vây cho anh ta, không phải là bố của anh ta, mà là Hoàng Giai Huệ, cô cả nhà họ Hoàng mà anh không muốn ở rể.

Mấy ngày nay Trần Văn Học luôn ở bên mẹ, nỗi sầu khổ không có chỗ nào để giải tỏa, sợ bị mẹ nhìn ra, định tìm mấy người bạn rủ đi chơi.

Anh ta là con vợ lẽ của nhà họ Trần, thân phận vô cùng khó xử, anh ta không được lòng trong giới thượng lưu hàng đầu ở Thân Châu, dường như luôn thấp hơn người khác một cái đầu.

Trong mắt người tầng lớp thấp, nhà họ Trần lại là gia tộc lớn, địa vị không cân xứng, rất khó làm bạn.

Cho nên nhóm bạn bè của Trần Văn Học không cao không thấp, đương nhiên cũng không có nhiều bạn.

Hôm đó, anh ta hẹn bạn học cũ Lô Cương và Trương Tiểu Vũ đến câu lạc bộ bá tước Đông Phương. Đây là một trong câu lạc bộ nổi tiếng nhất Thân Châu, cũng là nơi các cậu ấm thế gia thường xuyên đến chơi.

Gia cảnh của Lô Cương và Trương Tiểu Vũ cũng coi là khá giả, gia đình cũng kinh doanh buôn bán, nhưng vẫn chưa đến mức thường xuyên đến những câu lạc bộ như này chi tiêu.

Ba người thuê một phòng riêng, uống mấy chai rượu, Trương Tiểu Vũ nghe nói các cô gái của bá tước Đông Phương vô cùng xuất chúng, chưa từng được hưởng thụ, liền xúi giục gọi các cô gái đến tiếp. Lô Cương không phản đối, tuy Trần Văn Học không có hứng thú, nhưng cũng không muốn làm anh em mất hứng, cùng lắm là thêm một hóa đơn trên thẻ thôi.

Tuy anh ta là con vợ lẽ, việc kinh doanh cũng bị thu hồi, nhưng tiền tiêu vặt vẫn đủ, mấy triệu với anh ta cũng chỉ là con số thôi.

Các cô gái tiếp rượu đến, đúng là nhan sắc hơn người, hai người Lô Cương và Trương Tiểu Vũ vô cùng hứng thú, bầu không khí trong phòng bao cũng càng lúc càng nóng.

Ban đầu Trần Văn Học còn uống rượu với vẻ chán nản, cũng không nhìn thẳng cô gái bên cạnh một cái.

Lô Cương nói: “Anh Văn, anh không có bạn gái, lại chưa kết hôn, việc gì phải dè dặt như vậy?”

Trần Văn Học vừa nghĩ, đúng thế, mình cũng không thích Hoàng Giai Huệ, chắc chắn phải hủy hôn sự này, đã không kết hôn, trong lòng việc gì phải áy náy chứ? Vậy là trút hết cảm xúc bực dọc dồn nén ra, điên cuồng ôm chặt hôn hít, trên cổ áo sơ mi thêm rất nhiều dấu môi đỏ chót.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiềm chế, không vượt quá giới hạn. Anh ta không làm, đương nhiên Trương Tiểu Vũ và Lô Cương cũng sẽ không làm chuyện vượt giới hạn. Cho nên tuy bầu không khí nóng bỏng, nhưng không khí của phòng bao vẫn khá sạch sẽ.

Lúc thanh toán, Trần Văn Học lấy thẻ VIP cao cấp rất có thể diện của anh ta ra cho nhân viên phục vụ quẹt. Nhưng nhân viên phục vụ quay lại nói với anh ta, thẻ của anh ta không quẹt được.

Ban đầu Trần Văn Học không để ý, cho đến khi đổi mấy thẻ liên tục, mới phát hiện, tài khoản dưới tên anh ta đều bị khóa.

Không cần đoán cũng biết là ai làm, ngoại trừ bố anh ta Trần Định Bang ra, không ai có năng lực khóa tài khoản của anh ta.

Lần này Trần Văn Học trố mắt, vì để ngăn anh ta giở trò bỏ trốn, lại dùng cả chiêu này, đúng là ác quá!

Có còn là bố ruột không?

Đương nhiên Trần Văn Học biết là người chèo lái của một gia tộc, phải suy nghĩ đến lợi ích của cả gia tộc, cũng chính là chủ nghĩa tập thể mà mọi người thường nói, cá nhân phải phục tùng tập thể.

Nhưng anh ta vẫn không thể chấp nhận hành vi bán con trai như này của bố.

Trần Văn Học bảo nhân viên phục vụ gọi quản lý câu lạc bộ đến.

Quản lý cậu lạc hộ họ Trương, lúc quản lý Trương đến, cứ mở miệng là cậu Trần, cậu chủ Trần, gọi vô cùng thân thiết, nghe nói Trần Văn Học muốn ký giấy nợ, cũng lập tức đồng ý, lấy giấy nợ ra bảo Trần Văn Học ký tên.

Trong lòng Trần Văn Học đang bốc hỏa, cũng không xem kỹ giấy nợ, liền cầm bút rồng bay phượng múa ký tên của mình.

Ba người vừa đến sảnh câu lạc bộ, vẫn chưa ra cửa, đột nhiên bảo vệ ở cửa chặn lại.

“Làm gì hả?”, Trần Văn Học chỉ từng thấy bảo vệ câu lạc bộ không cho người khác vào, chưa từng thấy không cho người ra: “Không biết tôi hả?”

“Xin lỗi, cậu Trần”, hiển nhiên bảo vệ biết anh ta: “Các anh vẫn chưa trả tiền phải không?”

“Tôi trả tiền hay chưa là chuyện anh cần quản hả?”, Trần Văn Học nổi nóng: “Gọi quản lý Trương của các anh đến đây!”

Bảo vệ cũng không tức giận, chỉ không cho họ đi, sau đó gọi quản lý Trương đến.

Một lúc sau, quản lý Trương đến.

Quản lý Trương vừa nãy còn mặt mày tươi cười giờ đã trở mặt, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cất bước chân gió lớn thổi cũng không lay động, ra vẻ ta là quản lý của câu lạc bộ cao cấp Thân Châu

“Quản lý Trương, thế này là sao? Chẳng phải tôi đã ký giấy nợ rồi sao?”, Trần Văn Học hỏi.

Quản lý Trương nói: “Cậu Trần, tôi cũng chẳng còn cách nào. Tôi vừa nhận được tin, tất cả ngân hàng và tổ chức tài chính tín dụng đều dừng cấp tín dụng cho cá nhân cậu, kể cả doanh nghiệp dưới tên nhà họ Trần các cậu. Việc này… có phải tôi có thể hiểu là, tín dụng cá nhân của cậu hoặc là quan hệ giữa cậu và nhà họ Trần xảy ra vấn đề nghiêm trọng phải không?”
Chương 524: Chuộc người

Quản lý Trương nói rất thong thả chậm rãi, thậm chí còn có ngữ khí chế nhạo.

“Đương nhiên rồi, cậu Trần là ai chứ, chúng ta biết rất rõ, nếu là số tiền nhỏ, tôi trực tiếp miễn phí cho cậu cũng được, nhưng số tiền lớn như vậy, tôi cũng không có quyền, hay là, tôi gọi điện cho cấp trên của chúng tôi xin cho cậu?”

Đương nhiên Trần Văn Học biết quản lý Trương đang từ chối, gọi điện xin ý kiến gì chứ, chỉ sợ là sớm đã xin ý kiến rồi, nếu không làm sao đột nhiên lại trở mặt?

Lư Cương nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải là thanh toán thôi sao, mỗi lần đều là Văn Học mời, hôm nay để tôi”.

Trương Tiểu Vũ cũng nói: “Để tôi, để tôi, bao nhiêu tiền”.

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn”, quản lý Trương bình tĩnh nói một câu, dường như đang nói một đồng bảy xu tám vậy.

Lư Cương và Trương Tiểu Vũ sợ giật mình, ngón tay vừa mở app trả tiền trên điện thoại liền cứng đờ.

“Bao nhiêu? Ông nói lại lần nữa đi!”

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn”, quản lý Trương nói lại lần nữa: “Đây còn là đã chiết khấu theo thẻ hội viên bạch kim của cậu Trần rồi”.

Lư Cương và Trương Tiểu Vũ đều nhìn thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt của đối phương, sau đó nổi lên cơn giận.

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn, vãi! Sao các người không đi cướp đi?”

Trần Văn Học cũng rất bực mình, cũng không phải lần đầu anh ta đến câu lạc bộ Bá Tước Đông Phương này, hôm nay cũng không gọi rượu đặc biệt đắt đỏ gì, càng không có phục vụ đặc biệt, tính hết tất cả cũng không vượt qua một trăm ngàn, sao bây giờ lại gần hai triệu rồi?

“Quản lý Trương, không thể tính bừa!”

Quản lý Trương dường như sớm đã liệu được anh ta sẽ nói như vậy, lấy hóa đơn ra nói: “Đây là hóa đơn cậu Trần đã ký tên, cậu tự xem đi”.

Trần Văn Học nhận lấy xem, trên hóa đơn viết rõ ràng tổng chi phí sau khi chiết khấu là một triệu bảy trăm tám mươi ngàn, lúc mình ký tên lại không xem, đúng là quá sơ suất rồi.

Nhìn lại hóa đơn thanh toán, giá rượu còn bình thường, chỉ là ba cô gái tiếp rượu, thông thường phục vụ như này sẽ thay thế bằng tên danh mục khác, nhưng hôm nay lại trực tiếp liệt kê ra, viết là: minh tinh tiếp khách.

Trần Văn Học kinh hãi.

Câu lạc bộ cao cấp như này đúng là có chương trình minh tinh tiếp khách giúp vui, giá cả cũng không có tiêu chuẩn gì, có thể hát một bài một trăm ngàn, cũng có thể uống một ly rượu hai trăm ngàn, còn tiền tip thì càng không cần nói.

Nhưng vấn đề là ba cô gái này cũng coi là minh tinh?

Trần Văn Học biết mình đã trúng chiêu, chắc chắn là có người tính kế anh ta, nhưng anh ta không nghĩ ra, là ai đã hại anh ta, tại sao phải hại anh ta.

Lúc này, đã có người bắt đầu vây xem.

Những người đến câu lạc bộ đều là người có thân phận có máu mặt, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười khúc khích.

Quản lý Trương thúc giục nói: “Thế nào, cậu Trần, cậu tự nghĩ cách, hay là tôi giúp cậu nghĩ cách?”

Trần Văn Học đang không biết phải trả lời thế nào, bỗng nghe có người nói: “Bao nhiêu tiền, tôi trả giúp anh ấy”.

Mấy người từ cửa đi vào, người dẫn đầu là một cô gái trẻ.

Quản lý Trương vừa thấy người đến, lập tức đổi mặt tươi cười: “Ôi, cô Hoàng, cô đến rồi!”

Người đến chính là Hoàng Giai Huệ, đối tượng mà nhà họ Trần định hôn sự cho Trần Văn Học.

Quản lý Trương đưa hóa đơn cho Hoàng Giai Huệ, trên mặt còn hiện nụ cười xấu xa không dễ phát giác.

Hoàng Giai Huệ nhìn hóa đơn một cái, cau mày, sau đó nhìn sang Trần Văn Học.

Khi nhìn thấy dấu môi đỏ trên cổ áo và trên cổ của Trần Văn Học, vẻ mặt liền biến sắc.

“Trần Văn Học, không ngờ anh là loại người đó!”, Hoàng Giai Huệ tức giận nói.

Trong lòng Trần Văn Học đang nổi lửa, lại thêm vốn dĩ không muốn liên quan gì với nhà họ Hoàng, cũng không thèm giải thích, đã sứt mẻ thì cho sứt mẻ luôn, không vui nói:

“Tôi là loại người nào?”

Hoàng Giai Huệ càng nổi giận, vứt hóa đơn lên mặt Trần Văn Học: “Đến câu lạc bộ chơi gái, chơi xong còn để vợ chưa cưới đến trả tiền, đúng là chỉ có anh, Trần Văn Học!”

Càng lúc càng nhiều người vây xem, có người nhận ra thân phận của họ, liền thì thầm to nhỏ.

Trần Văn Học hơi ngượng ngùng, nhưng lúc này anh ta lại không thể đi, quản lý Trương ngăn lại, muốn đu cũng không đi được.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông, lấy ra vừa nhìn số điện thoại, Trần Văn Học đã mừng đến suýt nhảy lên.

“Trời ơi, anh ta còn sống?”

Trần Văn Học cầm điện thoại, đi vào trong góc đại sảnh, vừa nói vừa cười lớn ha ha, giống như tên ngốc.

Lần này Hoàng Giai Huệ lại lúng túng.

Ngoài lúng túng, trong lòng cô ta cũng rất giận, giận gia đình sao lại tìm cho cô ta một người đàn ông như vậy để kết hôn, cho dù làm con rể ở rể cũng không được, người này không những nhân phẩm có vấn đề, mà còn là kẻ ngốc.

Quản lý Trương ghé đến nói: “Cô Hoàng, cô xem, hóa đơn này, cô có trả hay không?”

“Trả cái gì mà trả!”, Hoàng Giai Huệ không vui nói: “Ai thích trả thì đi mà trả!”

Nói xong, tức phừng phừng quay đầu bỏ đi.

Quản lý Trương bĩu môi, dường như không sầu lo vì hóa đơn này, cũng không giữ lại, chỉ là càng nhếch miệng cười hơn.

Trần Văn Học nghe điện xong, quay lại, phát hiện Hoàng Giai Huệ đã bỏ đi, liền hỏi Quản lý Trương: “Cô Hoàng đâu?”

Quản lý Trương cười lạnh lùng nói: “Vừa nãy người ta đồng ý giúp cậu trả tiền, cậu không nhận, bây giờ thì nhớ đến người ta rồi? Đương nhiên là đi rồi! Cậu Trần, có cần tôi cho người đuổi theo giúp cậu không?”

Trần Văn Học chắc chắn Hoàng Giai Huệ đã đi, thở nhẹ nhõm, nói: “Không cần đâu”.

Quản lý Trương nói: “Vậy hóa đơn của cậu làm thế nào? Hay là, tôi thông báo cho bố cậu cầm tiền đến chuộc người?”

“Ông dám!”, Trần Văn Học trừng mắt, lộ vẻ hung dữ.
Chương 525: Không phải hội viên không được vào

Quản lý Trương sợ giật mình, không hiểu tại sao Trần Văn Học bỗng nhiên như biến thành người khác. Dù sao ông ta cũng chỉ là quản lý của câu lạc bộ, đâu dám gọi điện cho Trần Định Bang.

“Ôi, tôi không dám, nhưng anh sử dụng dịch vụ, tôi thu tiền, đây là chuyện đương nhiên, đường đường cậu chủ Nhà họ Trần, cũng không thể ăn uống quỵt chứ?”

“Yên tâm, tôi đã sử dụng dịch vụ, sẽ không thiếu của ông một đồng”, Trần Văn Học cười nói.

Quản lý Trương cứ cảm thấy nụ cười của Trần Văn Học ẩn chứa điều gì.

“Cậu Trần, là cậu nói đấy nhé?’

“Là tôi nói”, Trần Văn Học gật đầu: “Tôi còn có người bạn sắp đến đây, ông sắp xếp cho tôi một phòng riêng đi”.

Quản lý Trương do dự một lúc, nói: “Được, nhưng mà cậu Trần, tôi phải nói trước, nếu không có tiền thanh toán, tôi chỉ đành báo cảnh sát”.

Trần Văn Học lạnh lùng hừ một tiếng. Đương nhiên anh ta biết, báo cảnh sát mà ông ta nói không phải là báo cảnh sát thật, mà là ám thị anh ta, một khi chuyện này truyền ra ngoài, có thể sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.

“Nếu ông có gan, bây giờ có thể đi báo luôn”, Trần Văn Học nói.

Quản lý Trương càng lúc càng không đoán được rốt cuộc Trần Văn Học đã gọi cứu binh gì đến, cậu ấm thế gia như này, nếu không phải người đứng phía sau đó cứ muốn hại anh ta, quản lý Trương tuyệt đối không có gan đắc tội.

“Cậu Trần, bây giờ nói gì cũng vẫn sớm, tôi sắp xếp phòng bao cho cậu trước, cậu cứ chơi trước, đợi bạn của cậu đến rồi tính”.

Trần Văn Học và Lô Cương, Trương Tiểu Vũ vào phòng bao.

“Anh Văn, thế này là sao?”, Lô Cương cũng không nghĩ ra tại sao Trần Văn Học đột nhiên như biến thành người khác.

“Yên tâm đi, có người đến giúp tôi thanh toán rồi”, Trần Văn Học ung dung thoải mái ngồi nằm trên sofa.

“Anh Văn, rõ ràng họ đang bẫy hại anh, chúng ta không thể trả hóa đơn này!”, Trương Tiểu Vũ nói.

“Không đương không trả, ai nói tôi sẽ trả tiền?”

“Chẳng phải vừa nãy anh nói có người đến thanh toán ư?”

“Vậy sao?”, Trần Văn Học ngửa cổ suy nghĩ: “Vậy coi như tôi dùng từ không đúng, không phải là thanh toán, là tính sổ”.



Quản lý Trương sắp xếp phòng bao xong cho Trần Văn Học, liền cầm điện thoại gọi đi:

“Cô Hoàng đã đi rồi… Đúng, chắc chắn là nổi giận… Trần Văn Học lại muốn mở phòng bao, nói là có bạn đến, có lẽ là gọi cứu binh gì đó… vâng… vâng… được, tôi biết rồi”.

Tắt máy, ông ta đến cửa, đặc biệt dặn dò bảo vệ mấy câu.

Câu lạc bộ cao cấp như Bá Tước Đông Phương, một ngày cũng không có mấy người đến, hơn nữa đều là chế độ hội viên, không phải hội viên thì cần hội viên đưa đến mới vào được, chỉ cần là hội viên, bình thường bảo vệ đều biết.

Quản lý Trương nói với bảo vệ, bất kể ai đến cũng phải thông báo với ông ta một tiếng. Ông ta muốn xem, bạn của Trần Văn Học là ai.

Nếu thực sự là đại phật nào, ngay cả ông chủ cũng không chọc được, thì không nói gì hết, ngoan ngoãn đến tiếp rượu xin lỗi cậu Trần.

Nhưng nếu chỉ là nhân vật bình thường, quản lý Trương phải đùa giỡn họ một trận mới được. Đó cũng là ý của người đứng phía sau ông ta.

Rất nhanh, bảo vệ gọi điện cho ông ta, nói bên ngoài có người lạ đến, tìm cậu Trần, không phải là hội viên, hỏi có cho vào không.

Quản lý Trương vừa nghe là người lạ, cũng không dám xác định lai lịch thế nào, bèn vội vàng ra cửa.

Lúc này Lý Dục Thần chắp hai tay phía sau, ngẩng đầu nhìn cách trang trí xa hoa hào nhoáng ở mặt tiền câu lạc bộ cao cấp yên tĩnh trong ồn ào này.

Anh phát hiện trên đá hoa bên trên cổng lớn có khắc nổi một hình được người ta sợ đến bóng loáng, khiến anh nghĩ đến khỉ đá ẩn giấu trên cổng Bạch Vân Quan.

Lý Dục Thần tiến lên một bước, đang định đưa tay sờ thì bị quản lý Trương quát ngăn lại:

“Đừng, đừng sờ, thứ này người bình thường không sờ được. Đây gọi là phú quý đầy nhà, chỉ có hội viên cao cấp ở chỗ chúng tôi mới được sờ”.

Lý Dục Thần rút tay lại, nhìn quản lý Trương.

Không biết tại sao, trong lòng quản lý Trương hơi run lên.

“Vậy thì, làm thế nào mới có thể trở thành hội viên cao cấp?”, Lý Dục Thần hỏi.

Nghe thấy lời này, quản lý Trương thở nhẹ nhõm, đoán rằng có lẽ người đối diện có thân phận bình thường, người của giới thượng lưu dù không phải là hội viên của Bá Tước, đâu có mấy người không biết yêu cầu của Bá Tước Đông Phương? Trừ phi anh ta không phải là người Thân Châu.

Nếu không phải người bản địa Thân Châu thì có gì phải sợ.

“Hội viên cao cấp yêu cầu tài sản cá nhân phải từ năm mươi triệu trở lên, cần có hai hội viên là người giới thiệu và người bảo đảm. Còn có hội viên bạch kim và hội viên kim cương, tài sản yêu cầu lần lượt là hai trăm triệu và năm trăm triệu, cũng cần hai hội viên cùng đẳng cấp là người giới thiệu và bảo đảm”, quản lý Trương vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của Lý Dục Thần: “Đương nhiên rồi, nếu tài sản từ hai tỷ trở lên, không cần giới thiệu, chúng tôi có thể tặng một thẻ VIP tôn quý nhất”.

Vẻ mặt Lý Dục Thần không hề dao động, chỉ khẽ mỉm cười.

Quản lý Trương không nhìn thấu được, hỏi: “Vậy, cậu muốn gia nhập hội viên đẳng cấp nào? Có cần tôi tiến cử người giới thiệu cho cậu không, nói không chừng có người cậu quen đấy!”

“Không, tôi không nhập hội”, Lý Dục Thần nói: “Tôi tìm Trần Văn Học, anh ta ở bên trong”.

Quản lý Trương thả lỏng khuôn mặt, xem ra không phải nhân vật lớn gì, nếu là nhân vật lớn, hai tỷ tài sản chứng minh chỉ là chuyện trong vài phút, đã nói đến đây rồi, chắc chắn sẽ làm thẻ VIP.

“Không nhập hội à… vậy thì khó xử rồi, chỗ chúng tôi chỉ mở cửa cho hội viên, không phải hội viên không được vào”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom