• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (8 Viewers)

  • Chương 461-463

Chương 461: Thấy lệnh bài như thấy thiên sư

Còn chưa vào đông, nhưng người trong sân viện đều cảm thấy lạnh toát.

“Lý Dục Thần, cậu lại dám đến!”, Mao Khuê Sinh lên tiếng đầu tiên.

Lý Dục Thần nhìn ông ta một cái: “Ông đến từ phủ Thiên Sư phải không?”

“Đúng thế, bần đạo Mao Khuê Sinh, đệ tử thiên sư, phủ Thiên Sư làm việc theo lệnh, phụng thiên sư lệnh, đến bắt cậu, còn không mau bó tay chịu trói!”, Mao Khuê Sinh kiêu ngạo nói.

“Nói như vậy, chuyện hôm nay là do ông dẫn đầu làm?”

“Thế thì làm sao?”

Lý Dục Thần gật đầu, lại nhìn sang những người khác ở trong viện: “Các người cũng tham gia?”

Một người trong đó nói: “Phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, chúng tôi tuân theo hiệu lệnh của họ, đến chém yêu diệt ma!”

Người này nói năng hùng hồn, cảm giác như tràn đầy chính nghĩa.

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Được được được, xem ra đều có phần, tôi cũng đỡ phải phân chia, ông cụ Lâm đâu?”

Trương Đạo Viễn nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm thương người vô tội, ông cụ ở phòng khách, chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo chúng tôi về phủ Thiên Sư, ông cụ tự khắc an nhiên về nhà họ Lâm”.

“Ha ha ha…”, Lý Dục Thần bỗng cười lớn: “Sẽ không làm thương đến người vô tội? Những người bị thương vong trong sơn trang Bắc Khê nhà họ Lâm là người thế nào? Đừng nói với tôi họ cũng là đối tượng của các ông trừ yêu diệt ma?”

Trương Đạo Viễn hơi lúng túng nói: “Lúc đó xảy ra sự cố, là hiểu lầm”.

“Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm, mười mấy mạng người có thể cho qua ư?”

Lý Dục Thần bỗng nhìn sang Trương Đạo Viễn, trong mắt ý lạnh thấu xương.

Trương Đạo Viễn bị anh nhìn đến phát run, muốn giải thích, lại không biết nói thế nào.

Ông ta nhớ đến lão già mù lưng gù ra tay trước đó, liền đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện người này đã biến mất.

Bỗng nghe có người nói: “Đường đường tu sĩ chính đạo, việc gì phải giải thích với ma đầu, bắt lại là được”.

Liền thấy một đạo sĩ nhảy ra, giơ kiếm trong tay, giết về phía Lý Dục Thần.

Trương Đạo Viễn cách người đó hơi xa, muốn ngăn cản cũng không kịp.

Còn Mao Khuê Sinh cách gần hơn nhưng không có ý ngăn cản, chỉ thản nhiên nhìn.

Đạo sĩ đó xông đến trước người Lý Dục Thần, giơ kiếm chém xuống.

Lý Dục Thần đứng im bất động, đứng ở đó mặc cho hắn chém.

Nhìn thấy kiếm sắp chém lên người Lý Dục Thần, đạo sĩ đó bỗng bất động, dường như hóa đá, chỉ mở to mắt nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Bỗng nhiên, kiếm trong tay hắn dường như bị ép, dần biến dạng, và cả cơ thể của hắn cũng biến dạng theo.

Mọi người trơ mắt nhìn hắn méo nhỏ, biến nhỏ từng chút một, cuối cùng phụt một tiếng, chỉ còn lại một nắm bụi màu đỏ rực bay đi.

Trong sân viện yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều rơi vào kinh sợ.

Không ai từng thấy thủ đoạn như vậy, đây là võ công? Hay là thuật pháp?

“Quả nhiên là ma đạo!”, Mao Khuê Sinh nhìn Lý Dục Thần nói: “Tà công như vậy, không diệt trừ, chắc chắn là mầm họa thiên hạ! Mọi người đừng sợ, công phu ma đạo, nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi! Từ xưa tà không thắng chính! Hiệu lệnh!”

Ông ta cầm lệnh bài Long Hổ, giơ thật cao.

“Nhìn thấy lệnh bài, như nhìn thấy thiên sư, tất cả tu sĩ chính đạo, nghe hiệu lệnh của tôi, bắt lấy Lý Dục Thần, không màng sống chết!”

Trương Đạo Viễn không khỏi cau mày, Long Hổ thiên sư lệnh, ông ta cũng từng nghe rất nhiều lần, bốn chữ ‘không màng sống chết’ này, hiển nhiên là Mao Khuê Sinh tự thêm vào.

Lý Dục Thần có tội hay không, còn phải về phủ Thiên Sư, đợi thiên sư phán định, bây giờ chỉ là bắt giữ, làm sao có thể không màng sống chết chứ?

Nhưng thực lực đáng sợ mà Lý Dục Thần vừa thể hiện ra cũng khiến trong lòng Trương Đạo Viễn sợ hãi, nếu nói không phải ma công, ông ta cũng rất khó tin.

Nhưng lúc này, mặc dù có lệnh bài Long Hổ, ai dám tiến lên chứ?

Tiến lên rõ ràng là nộp mạng!

Có người hơi hối hận, vừa nãy không nên ở lại, góp vui cái gì chứ?

Đã có người định lén chuồn đi.

Có hai người đứng khá gần cổng viện, bèn lặng lẽ đến gần, vừa quay người định xông ra.

Cổng viện rõ ràng đang mở, nhưng hai người họ lại như đập vào cổng, ôi a một tiếng, bị bắn ngược trở lại, ngã mạnh xuống đất, mũi cũng bị đập vỡ.

Lại có người nhảy lên tường của sân viện, muốn nhảy qua tường bỏ chạy.

Nhưng trên tường dường như cũng có màn chắn, họ cũng đụng phải vỡ đầu chảy máu, ngã xuống.

Có người hét lớn nói: “Thế này là sao? Trương đạo trưởng, là ông khởi động trận pháp bảo vệ Thiên Tinh Quan sao? Mau đóng lại đi!”

Trương Đạo Viễn tỏ vẻ mặt khổ sở nói: “Thiên Tinh Quan là quan nhỏ, đâu có trận pháp bảo vệ gì?”

Lúc này mọi người mới xác định là Lý Dục Thần đang giở trò.

Nhưng xung quanh gió mát lồng lộng, cổng lớn mở rộng, bên trên tường viện còn có lá rơi xào xạc, đâu có màn chắn gì?

Lần này mọi người đều sợ hãi, nhìn sang Mao Khuê Sinh.

Mao Khuê Sinh biết, mình phải ra tay rồi.

Ông vẫn luôn không hành động, là muốn xem rốt cuộc Lý Dục Thần có bao nhiêu thực lực.

Nhưng cho đến bây giờ, ông ta cũng không nhìn ra.

Xem ra, phải dùng đến bản lĩnh trông nhà rồi!

Tay trái Mao Khuê Sinh giơ cao Long Hổ lệnh, lật tay phải, trên tay đã kẹp năm tờ lôi phù.

“Thiên sư Long Hổ ban cho tôi thần uy, trời giáng ngũ lôi, kẻ thuận theo tôi thì sống, kẻ phản nghịch lại tôi thì chết, tất cả như luật lệnh!”

Liền thấy năm tờ giấy bùa trong tay ông ta bay ra, thấp thoáng có điện quang lưu động, bay lên không trung, hư không sinh ra sấm sét.

Năm tờ bùa giấy mỗi tờ bắn ra một tia sét, năm đường sét bắn lên lệnh bài Long Hổ màu đen.

Lệnh bài Long Hổ được điện quang quấn quanh, từng vòng liên tiếp, phóng ra hào quang chói mắt.

Trong hư không thấp thoáng truyền đến tiếng sấm.

Gió mạnh nổi lên, lật tung bay tà áo của Mao Khuê Sinh, dưới ánh điện quang chiếu xuống, đúng là giống như thiên thần giáng lâm.

Những người trong viện nhìn mà ngẩn người.

Đặc biệt là Trương Đạo Viễn, nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.

Ông ta cũng biết thuật ngũ lôi, nhưng ông ta sấm sét mà ông ta dùng lôi phù triệu hồi ra, cũng chỉ có thể cháy chút lửa.

Đâu có uy mãnh như vậy, nhìn mà sợ hãi.

Mọi người đều khen ngợi:

“Không hổ là người của phủ Thiên Sư, chỉ dựa vào thần thuật ngũ lôi này, tà ma ngoại đạo gì, cũng đều tan thành mây khói!”

“Thượng sự Long Hổ uy võ!”

Sau đó có người hét: “Giật chết hắn đi! Giật chết tên ma đầu này!”

“Giật chết Lý Dục Thần!”

“Thiêu cháy hắn đi! Hóa thành tro!”



Mao Khuê Sinh tỏ vẻ mặt đắc ý, nhìn Lý Dục Thần, hô một tiếng: “Đi!”

Trên Long Hổ lệnh bắn ra một đường điện quang chói mắt, trực tiếp lao về Lý Dục Thần.
Chương 462: Thiên sư giá lâm

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lý Dục Thần chết chắc rồi.

Không ai có thể đối kháng với thiên đạo.

Trong mắt tu sĩ bình thường, sấm sét chính là tượng trưng của thiên đạo giáng uy.

Thuật pháp lợi hại nhất tu hành chính là lôi thuật, như thiên lôi Thần Tiêu của phái Thần Tiêu, ví dụ như thuật ngũ lôi của phái Chính Nhất

Thậm chí, độ kiếp trong truyền thuyết cũng là lôi kiếp là chính.

Một đường sấm sét từ trên Thiên Hổ lệnh trong tay Mao Khuê Sinh bắn ra cũng không nói được là kinh thiên động địa, nhưng chắc chắn da thịt người thường không thể chống lại được.

Một đòn này giáng xuống, còn không thành bã chắc?

Chỉ sợ ngay cả bã vụn cũng không còn!

Trong phút chốc, trong lòng mọi người lóe lên suy nghĩ.

Tuy nhiên, Lý Dục Thần chỉ đưa ra một ngón tay, đón lấy đường chớp điện đó.

Chớp điện rơi xuống giữa ngón tay anh, phóng ra rất nhiều hồ quang, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm sáng.

Tất cả mọi người đều trố mắt ngẩn người.

Ngay cả thiên lôi cũng không đánh thương được anh?

Có còn là người không?

Mao Khuê Sinh kinh ngạc, thuật ngũ lôi đã là thuật pháp lợi hại nhất của ông ta, mà còn là trong tình huống có sự hỗ trợ của Thiên Sư Lệnh Long Hổ, nếu không có lệnh bài, hiệu quả của ngũ lôi sẽ kém hơn nhiều, vốn không thể hình thành đòn cuối cùng ngũ lôi hợp nhất.

Vốn hy vọng đòn tấn công này sẽ đánh đối phương trọng thương, không giết thành bã, thì cũng cháy đen thi thể, vừa hay lập uy cho Long Hổ Sơn.

Không ngờ, Lý Dục Thần nhẹ nhàng đưa ra một ngón tay đã đỡ được đòn sấm sét.

“Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Làm sao có thể phá được thuật ngũ lôi của tôi?”

“Hừ, ngũ lôi nhỏ bé, có thể làm gì được tôi!”, Lý Dục Thần nói xong chỉ vào Mao Khuê Sinh: “Sấm sét của ông gọi đến, trả cho ông!”

Điểm sáng trên đầu ngón tay bỗng sáng lên, lại biến về một đường điện quang, bắn về phía Mao Khuê Sinh.

Mao Khuê Sinh không hề sợ, chỉ là trong lòng ấm ức, đường đường đệ tử thiên sư Long Hổ Sơn, phụng mệnh xuống núi bắt ma, lại thất bại, còn liên lụy nhiều người cùng đạo như vậy.

Ông ta đối diện với chớp điện tấn công đến, vẻ mặt cương trực, lẫm liệt không sợ hãi, sẵn sàng hy sinh.

Người bên cạnh nhìn cũng bị nhiễm, đặc biệt là Trương Đạo Viễn, dường như cũng cảm thấy không hề sợ hãi.

Đúng lúc này, một đường sáng bay nhanh đến, rơi xuống trước mặt Mao Khuê Sinh, chặn chớp điện.

Đồng thời, trong hư không truyền đến một giọng nói: “Xin thượng tiên hạ thủ lưu tình!”

Sau khi đường sáng ngăn chớp điện, liền xuất hiện hình dạng, là một lá bùa.

Sau khi chớp điện dập tắt, lá bùa cũng hóa thành tro, biến mất trong không khí.

Bên ngoài Thiên Tinh Quan, mấy bóng hinh vội chạy đến, một loáng đã xông vào cổng.

Những người khác đều không quen biết, Mao Khuê Sinh và Trương Đạo Viễn lại biết, chính là đạo sĩ của phủ Thiên Sư với Trần Thọ Đình dẫn đầu.

Mao Khuê Sinh vui mừng nói: “Sư huynh, sao mọi người lại đến đây?”

Trần Thọ Đình thở hổn hển nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, mau cung nghênh sư tôn!”

“Cái gì, sư tôn đến rồi ư?”, Mao Khuê Sinh kinh ngạc.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng hạc kêu trong không trung, một con hạc phá không trung bay đến, lượn một vòng trên không trung Thiên Tinh Quan.

Một đạo sĩ cưỡi trên lưng hạc, nhẹ nhàng nhảy vụt đáp xuống.

Con hạc đó lại lượn một vòng, kêu dài một tiếng, bay vào đám mây biến mất.

Mao Khuê Sinh lập tức quỳ bái dưới đất: “Đệ tử cung nghênh sư tôn đại giá!”

Trương Đạo Viễn không ngờ thiên sư đương thời của Long Hổ Sơn lại đến Thiên Tinh Quan của ông ta thật, tiến lên một bước, quỳ bên cạnh Mao Khuê Sinh, cung kính nói: “Trương Đạo Viễn của Thiên Tinh Quan, cung nghênh thiên sư đại giá!”

Những người khác cũng ào ào quỳ xuống, đồng thanh hô: “Cung nghênh Trương thiên sư!”

Nhưng điều khiến mọi người phải trố mắt là, sau khi Trương Tích Khôn giáng xuống như thần tiên, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cũng chẳng thèm để ý bọn họ, mà khẽ chạy đến trước mặt Lý Dục Thần, cung kính khom lưng với Lý Dục Thần:

“Bần đạo đến muộn một bước, xin thượng tiên chớ trách!”

Mao Khuê Sinh trố mắt.

Ông ta ngạc nhiên nhìn dáng vẻ khom lưng của Trương Tích Khôn, há hốc miệng, muốn lên tiếng nói, nhưng cổ họng như bị nghẹn một cục đờm, không thốt ra lời.

Trương Đạo Viễn cũng rất kinh ngạc.

Đường đường thiên sư, sao lại khom lưng với Lý Dục Thần chứ!

Rốt cuộc là thế nào?

“Ông chính là thiên sư đương thời?”, Lý Dục Thần lạnh lùng hỏi.

“Bần đạo Trương Tích Khôn, kế thừa chức thiên sư, tạm giữ ấn phủ Thiên Sư, vô đức vô công, thực sự hổ thẹn với tổ sư!”, Trương Tích Khôn cúi đầu nói.

“Nói như vậy, ông biết tôi là ai rồi ư?”

“Thượng tiên để lại ấn ký Thiên Đô trong trung đường, tôi nhìn thấy rồi. Đều trách tôi không biết dạy dỗ đồ đệ, những đệ tử này có mắt không tròng không biết chân thân thượng tiên, đã mạo phạm thượng tiên, xin thượng tiên trách phạt”.

“Mạo phạm tôi thì cũng không có gì”, Lý Dục Thần nhìn sang Trần Thọ Đình một cái: “Tôi không phải là người nhỏ nhen, chỉ là cảm thấy người của phủ Thiên Sư các ông quá kiêu ngạo, mới bảo ông đến thành phố Hoà lấy kiếm Thiên Sư, coi như cho các ông một bài học. Nhưng tôi không ngờ, các ông không những kiêu ngạo, mà còn không phân trắng đen, không phân đúng sai. Giống như phàm trần, dùng pháp ức hiếp người, lấy sức mạnh giết người, mượn danh nghĩa Chính Nhất, lạm sát người vô tội. Hành sự như vậy, đừng nói hổ thẹn với tổ sư, mà còn làm mất hết mặt mũi tổ sư nhà ông!”

Trương Tích Khôn kinh ngạc, nhìn sang Mao Khuê Sinh, quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mao Khuê Sinh sợ đến thịch một cái dập đầu xuống đất: “Sư tôn thứ tội, đệ tử thực sự không biết!”

Ông ta dập mạnh đầu xuống đất, cũng không thể nói rõ.
Chương 463: Tiên nhân nổi giận

Vẫn là Trương Đạo Viễn nói lại nguồn cơn diễn biến sự việc một lượt.

Khi nghe thấy nhà họ Lâm thương vong mấy chục người, còn bắt cả ông cụ Lâm làm con tin uy hiếp Lý Dục Thần, Trương Tích Khôn vô cung đau đầu xót lòng, dậm chân liên tục.

Đám người Trần Thọ Đình quỳ dưới đất, khuyên nói: “Sư tôn, đều là lỗi của đệ tử! Là đệ tử nghe theo lời tiểu nhân, hiểu lầm Lý tiên nhân, mới cho Mao sư đệ mang thiên sư lệnh xuống núi. Xin sư tôn trách phạt!”

Mấy người cùng đến với ông ta cũng quỳ xuống, đồng loạt nói: “Xin sư tôn trách phạt!”

Trương Tích Khôn lắc đầu thở dài: “Người chết cũng không thể sống lại, trách phát các người cũng có ích gì? Những người vô tội đã chết đó có thể sống lại sao? Lý tiên nhân nói đúng, không phải lỗi của ai hết, là phủ Thiên Sư quá kiêu ngạo. Thiên hạ thái bình đã lâu, chúng ta đã quên lời dạy của các sư tổ. Nghĩ rằng mình bảo vệ đạo duy trì giới luật, coi mình là hóa thân của chính nghĩa, niềm kiêu ngạo này, cuối cùng sẽ hủy hoại chúng ta”.

Ông ta nhìn sang Trương Đạo Viễn: “Còn không mau đi thả ông cụ Lâm!”

Trương Đạo Viễn vội đáp một tiếng, vội vàng chạy vào nội viện.

Bỗng nghe nội viện truyền đến một tiếng thét “a”, chính là giọng của Trương Đạo Viễn.

Lý Dục Thần cau mày, thân hình lóe lên, đã tiến vào phòng khách.

Theo sát phía sau anh là Trương Tích Khôn.

Sau đó mới đến những người khác, cất bước chân hỗn loạn, ào ào đi vào.

Trong phòng khách, Lâm Thượng Nghĩa dựa vào ghế, mặt tím đen, hơi thở yếu ớt.

Trương Đạo Viễn kinh sợ nhìn nền đất bên cạnh.

Ở đó có một cái xác khô.

Lý Dục Thần không quan tâm việc khác, tiến lên bắt mạch cho Lâm Thượng Nghĩa, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Sau lần trước nhà họ Lâm gặp biến cố, ông cụ vốn đã cạn kiệt sức lực.

Lý Dục Thần dùng thủ đoạn tiên gia, giữ lại cho ông cụ một hơi thở, vì anh đã hứa với ông cụ, muốn cho ông cụ nhìn thấy mình và Lâm Mộng Đình đính hôn, cũng phải cho ông cụ nhìn thấy nhà họ Lý và nhà họ Lâm khởi sắc trở lại.

Nhưng bây giờ, trong cơ thể ông cụ có thêm một tầng khí âm hàn, lan khắp toàn thân ông cụ.

Kéo dài mạng sống dựa vào dương khí, âm khí này sẽ là đòi mạng.

Giống như ngọn đèn dầu, vốn đã hao cạn dầu, Lý Dục Thần thêm chút dầu vào trong đèn, bây giờ có người lại đổ thêm chút nước vào.

Lý Dục Thần nổi giận: “Là ai làm?”

Trương Đạo Viễn cũng hoàn toàn thộn người.

Hôm nay người nhà họ Lâm bị thương, trong lòng ông ta cũng hơi hổ thẹn, vì vậy đặc biệt phái một đạo đồng chăm sóc Lâm Thượng Nghĩa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc đó, Mao đạo trưởng vỗ mông bỏ đi, ông ta còn phải ở lại thành phố Hoà.

Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

“Tôi không biết! Vốn dĩ là đạo đồng trong quan của tôi trông coi, hầu hạ việc ăn uống của ông cụ Lâm, nhưng bây giờ…”

Ông ta chỉ vào xác khô dưới đất: “Đạo đồng ở đây, tôi cũng không biết là chuyện gì”.

Trương Tích Khôn quỳ xuống, kiểm tra thi thể của đạo đồng, kinh ngạc nói: “Đã bị hút cạn máu thịt, còn lấy đi hồn phách, đây mới là thủ đoạn ma đạo!”

Trương Đạo Viễn bỗng nhớ ra, nói: “Liệu có phải là lão ta?”

“Ai?”

“Ông lão mù lưng gù đó!”

Vừa nãy Trương Đạo Viễn chỉ kể lại quá trình chính, không nói chi tiết, lúc này mới nói ra tình hình cụ thể, xung đột với nhà họ Lâm, chính là bắt đầu từ cây gậy của lão mù đánh Lâm Thiền Minh.

Lý Dục Thần nghe đến đây, đã xác định vấn đề nằm ở ông lão mù lưng gù đó.

Anh biết rõ công phu của Lâm Thiền Minh, người ở đây, kể cả Mao Khuê Sinh, chỉ cần không dùng thuật ngũ lôi, không ai có thể một chiêu đánh chết Lâm Thiền Minh.

Anh như nghĩ đến điều gì, trong lòng kinh hãi.

Trương Tích Khôn nói: “Biết diện mạo của ông ta, thì nhất định tìm được ông ta. Thượng tiên, tôi lập tức phát thiên sư lệnh, truy nã ma đầu này!”

“Thiên sư lệnh?”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Ông vẫn chê người vô tội thương vong còn chưa đủ sao?”

“Việc này…”, Trương Tích Khôn lúng túng.

Ông ta còn muốn nói gì, Lý Dục Thần đã dìu Lâm Thượng Nghĩa đi ra.

Trương Tích Khôn vội vàng đuổi theo ra.

Đây là sứ giả đến từ Thiên Đô đó!

Người đời đều nói phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, nhưng trong lòng Trương Tích Khôn biết rất rõ, đạo môn thiên hạ, đâu có dễ thống lĩnh như vậy?

Đạo pháp có hàng vạn, môn phải nhiều vô kể. Không nói việc khác, chỉ phù triện tam sơn, ngoại trừ Long Hổ Sơn, cũng còn có Mao Sơn và Các Tạo Sơn, mỗi bên đều lập tông, phủ Thiên Sư chỉ là mượn uy danh của tổ sư, mới miễn cưỡng có cái tiếng thống lĩnh phù triện tam sơn.

Ngoài phù triện tam sơn, Thượng Thanh, Thanh Vy, Linh Bảo, mỗi phải nhiều vô kể. Huống hồ, còn có Toàn Chân Tùng Lâm phía Bắc.

Còn có Phật nho tạp giáo, tán tu các phương, nhiều vô số kể, đâu có thể thống lĩnh gì?

Nếu nói có một bên thống lĩnh, thì đó chính là vùng đất thần thánh mà mọi người luôn hướng đến – Côn Luân!

Trên Côn Luân, lại tôn Vạn Tiên Tông Thiên Đô Phong.

Đồn rằng trên thang trời, có hàng triệu tiên nhân, hàng triệu năm nay, đối kháng thiên ma ngoại vực, bảo vệ khu vực này, thế gian mới được thái bình.

“Lý thượng tiên!”

Khi Lý Dục Thần đi đến giữa sân viện, Trương Tích Khôn quỳ xuống phía sau Lý Dục Thần.

“Chuyện hôm nay là tôi không biết dạy dỗ đồ đệ, khiến cho bọn tiểu nhân lợi dụng sơ hở, gây nên người vô tội thương vong. Tôi nguyện chịu tội thay đồ đệ, xin chịu trừng phạt!”

Thiên sư vừa quỳ xuống, trời đất kinh hoàng.

Lần này, khiến đám người Trần Thọ Đình sợ muốn chết, đều quỳ xuống phía sau Trương Tích Khôn.

Nhưng không ai dám lên tiếng.

Lý Dục Thần dừng bước chân, quay người nhìn Trương Tích Khôn nói:

“Ông, thay thế nổi không?”

Trương Tích Khôn kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần.

“Đừng mang bọn tiểu nhân ma đạo ra làm bia đỡ đạn, càng đừng lấy chính nghĩa ra làm cái cớ! Nếu không phải các ông tâm niệm bất chính, có lòng riêng, dùng vọng tâm xét thiên tâm, lại làm sao bị tiểu nhân lợi dụng thành công?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom