• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bí Mật Cuối Cùng (1 Viewer)

  • Chap 28

Tiểu Nhu nằm trên salon trong nhà gỗ, người cô cuộn trong chăn mỏng. Đã hai ngày trôi qua cả Thế Hào và Lâm Lạc Hy đều không đến chỉ có một mình cô ở đây giữa rừng rậm, có lúc cô đã thử ra ngoài nhưng không biết nên đi hướng nào và cổng vào cũng bị Thế Hào khóa lại.
Thế Hào đã chuẩn bị cả nước và thức ăn đủ cho cô dùng cả tuần nhưng cô không muốn ở lại lâu như vậy, cô muốn mình trở về tiếp tục điều trị cô muốn tìm ra được chương trình đó giao nó cho Lạc Hy. Trần Thế Trung hại chết ba cô tuy bây giờ không có ký ức về ông ta nhưng trong lòng cô khi nghe tên ông ta đều có một cảm giác thù hận rất lớn.
Bụp... Đèn trong phòng tắt hết, cả không gian chìm trong bóng tối. Bây giờ là chiều tối ánh sáng bên ngoài rất yếu lại bị cây lớn cảng lại nên khi đèn tắt trong phòng không còn bao ánh sáng. Tiểu Nhu bật dậy khỏi salon mắt cô không nhìn được gì nên có hơi run, mất điện sao? cũng đúng, giữa rừng mất điện là việc bình thường. Cô lần mò đến chỗ công tắc đèn, nhấn mãi cũng không thấy đèn sáng cô lại men theo vách nhà gỗ vào phòng bếp cô nhớ ở đó có một công tắc chính, Tiểu Nhu vừa vào trong bếp liền phía cửa đột nhiên có tiếng động,cô giật mình nép sát vào tường gỗ mắt nhìn ra hướng cửa nhưng không thấy được gì.
" Thế Hào... Là anh sao.? " nghĩ là Thế Hào đến nên cô hơi nhỏ giọng nói lên nhưng không Nghe được tiếng Anh trả lời mình, cô có chút sợ.
Được một lúc thì cửa mở ra, bên ngoài trời đã tối hẳn một dáng người cao to đi vào. Tiểu Nhu không nhìn được người đó chỉ thấy dáng đi của người đó rất cẩn thận hắn dò xét xung quanh một lần rồi mới vào nhà. Tiểu Nhu ở cửa bếp ẩn mình trong bóng tối quan sát hắn, người cô hơi run nhưng vẫn gắn gồng mình, hắn là ai? Thế Hào nói ở đây không ai biết tại sao hắn vào được? Không lẻ là người của Trần Thế Trung?
Người Tiểu Nhu run lên tim cô đập loạn nhịp hai tay nắm chặc , không được nếu để Trần Thế Trung bắt được cô chắc chắn sẽ chết, cô nhớ ở phòng bếp có một cánh cửa nhỏ ra ngoài. Trước cô nên bình tĩnh chạy khỏi tên này mặc kệ bên ngoài là rừng cô cũng không muốn mình rơi vào tay ông ta.
Tiểu Nhu bắt đầu dựa vào tường gỗ xác định vị trí cánh cửa rồi từ từ đi về hướng đó, cô Hy vọng hắn sẽ không vào phòng bếp nên cô cần phải nhanh chóng ra khỏi đây. Khi cô chỉ còn cách cánh cửa vài bước chân vì quá khẩn trương nên bước chân có phần rối loạn, chân cô va vào chiếc ghế bên cạnh tạo thành một tiếng động nhỏ. Người cô sững lại lưng ướt đẫm mồ hôi tim như muốn nhảy ra ngoài, hắn sẽ không Nghe thấy chứ? Tiểu Nhu thầm cầu nguyện trong lòng nhưng có lẻ ông trời không nghe được cô.
Một bóng đen cao lớn đứng ở cửa bếp nhìn chầm chầm về phía cô, trong bóng tối cô không thể nhìn được khuôn mặt của hắn, chân cô cứng lại không thể bước tiếp được cảm giác sợ hãi ngày càng tăng. Hắn không lập tức xông lên chỗ cô mà đứng ở cửa đánh giá cô.
Cô cố gắng cử động chân, tay cô còn cấu mạnh vào đùi mình để có cảm giác. Mồ hôi chảy từ trán cô xuống đến cổ, môi cắn chặc đến rỉ máu. Bóng đen kia sau khi đánh giá cô xong thì bắt đầu tiến lại gần Tiểu Nhu. Ngay khi hắn vừa bước được hai bước, Tiểu Nhu dùng hết sức lực của mình chạy nhanh ra cửa, ra khỏi nhà gỗ cô chạy đến hàng rào sắt trước mặt do mất điện nên hệ thống an ninh đều bị ngưng lại. Trong đêm tối Tiểu Nhu mở cổng rào chạy thẳng vào cánh rừng trước mặt, cô biết nếu mình chạy vào rừng thì sẽ không ra được nhưng cô không muốn bị rơi vào tay Trần Thế Trung.
Tiểu Nhu chân trần chạy vào rừng, đá nhỏ rễ cây nhọn không ngừng đâm vào chân cô nhưng Tiểu Nhu vẫn cắn môi ran chịu. Phía sau cô còn có một tiếng chân đang đuổi theo, hắn ở phía sau cô hơn nữa khoảng cách ngày càng gần.
Á...Tiểu Nhu vấp phải đá dưới chân, ngã ra đám lá khô dưới đất, bàn chân cô rỉ máu đau nhức kinh khủng Tiểu Nhu ngồi dậy nhìn ra sau lưng mình, bóng đen đó đang đứng nhìn cô. Người cô lùi ra sao dụng vào thân cây to lớn. Hắn đi lại gần, Tiểu Nhu bây giờ mới nhìn rõ hắn nhờ ánh trăng rọi vào, hắn trên người là sơ mi mỏng đã cũ ngã màu vàng nhạt, quần cũng thế trong như đã mặc rất nhiều năm, Bên thắt lưng có đeo một chiếc túi nhỏ bằng da. Tiểu Nhu nhìn lên mặt hắn tóc tai dài sọc rủ trên trán râu hàm rậm che hết cả mặt.
" đừng qua đây... " giọng cô run run, mắt sợ sệt nhìn hắn. Bóng đen đó không hề lên tiếng chỉ tiếp tục đi về phía cô. Tay tìm được một viên đá nhỏ, Tiểu Nhu ném mạnh vào hắn cứ như thế hết viên này đến viên khác nhưng tên đó không hề dừng lại vẫn đi về hướng cô. Hắn nắm lấy tay cô kéo lên lực nắm của hắn như muốn bẻ gãy cổ tay cô.
Tiểu Nhu hoảng sợ vùng tay ra nhưng không được, chân cô đập lên đá nhọn máu chảy ra nhiều hơn . Hắn kéo mạnh cô lại gần mình đôi mắt đen nhìn thật kỹ cô. Tiểu Nhu bây giờ rất sợ không biết ánh mắt hắn nhìn cô có chút ngạc nhiên, Tiểu Nhu nhân lúc hắn không để ý cô vung tay cào mạnh vào mặt hắn.
Ngón tay của cô để lại trên mặt hắn mấy đường dài, không nghĩ cô sẽ ra tay hắn giật mình lùi lại mấy bước. Tiểu Nhu nắm cơ hội hất tay ra xoay người chạy đi, chiếc nhẫn trên tay cô phản chiếu với ánh trăng rọi vào mắt hắn.
Tiểu Nhu không biết mình chạy đi đâu có lẻ cô đang ngày càng chạy sâu vào rừng hơn. Người cô rịm mồ hôi nhưng cô không dừng lại những cành cây cứa vào cánh tay và đùi cô làm thành những vết xước.... Tiểu Nhu cảm thấy chân không có điểm tựa người cô bị trọng lực hút xuống, lăn từ trên dốc đồi cao xuống đất bùn cùng lá cây khô bám vào người, đầu cô đập mạnh vào tảng đá lớn gây choáng khi cô lăn xuống chân đồi thì mơ hồ không thể mở mắt ra được, máu từ trán bắt đầu chảy ra...
Lâm Lạc Hy ngồi trên ghế cạnh giường bệnh nhìn Lâm Vy Vy, cô đang tập phát âm đã dần nói được vài âm đơn giản. Nhưng chiếc nhẫn trên tay anh thì không ngừng siết lấy ngón áp út, ngày càng chặc hơn rất nhiều, Tiểu Nhu đang gặp nguy hiểm.
Lâm Lạc Hy đứng lên để tay vào túi quần ánh mắt có chút lo lắng, Lâm Vy Vy thấy anh đột nhiên đứng lên thì ngẩn đầu khó hiểu :" ngủ sớm. " giọng anh vang lên.
Cửa mở ra Tráng bước nhanh về phía Lâm Lạc Hy sắc mặt có chút khẩn trương, anh đem chiếc máy nhỏ trên tay cho Lâm Lạc Hy :" ông chủ, đã tìm được tiểu thư nhưng.... "
Lâm Lạc Hy nhận lấy cái máy từ Tráng, mắt sắc lạnh nheo lại. Dấu đỏ trên máy đang di chuyển về góc trên màn hình, địa hình là một hẻm núi nhỏ trong rừng cách vách núi lớn khoảng 10km. Cô làm sau có thể đi được đoạn đường xa như vậy trừ khi... Cô bị ai đó đem đi.
Lâm Lạc Hy vừa nhất chân muốn đi thi bị một bàn tay nhỏ nắm lại, Lâm Vy Vy nhìn anh môi nhấp nháy :" Anh.... Buổi tối... Em rất.... sợ." giọng phát ra rất yếu nhưng đủ để anh nghe được.
Lâm Lạc Hy nhìn Vy Vy rồi ra hiệu cho Tráng rời khỏi phòng, anh ngồi xuống mép giường gỡ tay Vy Vy ra để lại trên giường giọng nói có hơi lạnh truyền ra :" Vy Vy, đừng để anh phải nói thẳng ra. "
Lâm Vy Vy nghe vậy người hơi run lên quay mặt không nhìn anh trai, tay nắm chặc chăn. Lâm Lạc Hy đứng lên tay sờ đầu cô trong mắt là yêu thương :" Anh phải đi. " với cô em gái này , anh luôn dành những gì tốt nhất cho cô nên dù biết cô là giả vờ anh cũng không nói gì nhưng Tiểu Nhu đang gặp nguy hiểm anh nhất định phải đi.
Lâm Vy Vy ngước nhìn anh trai, mắt hơi ngấn nước :" là cô ta hại em. " cô phát âm rõ từng tiếng một không hề lắp vấp như lúc nãy.
Lâm Lạc Hy im lặng không nói, nhẫn vẫn siết chặt ngón tay anh, máu ở đầu ngón áp út hầu như không còn lưu thông được nữa, anh xoay lưng về phía Vy Vy :" cô ấy là người phụ nữ của anh. " nói rồi anh bước nhanh ra khỏi phòng.
Vy Vy nhìn theo bóng lưng anh trai, trong mắt là tức giận tay còn đánh mạnh xuống giường. Cô đã tỉnh từ trước, định sẽ cho anh trai bất ngờ nhưng nghe chị Nhã nói anh trai đem cô ta về còn biết được cô ta nhiều năm qua sống cùng Trần Thế Hào bên London. Nhớ đến năm đó cô vì ai mà bị bọn người rác rưởi ấy làm nhục cô vì ai mà phải nhảy lầu vậy mà anh trai còn đem cô ta về đây. Vy Vy mới không muốn để ai biết mình đã tỉnh lại còn căn dặn chị Nhã giữ kín chuyện, hôm Tiểu Nhu đến thăm từ đầu đến cuối cô đều nghe hết. Chọn thời điểm này tỉnh lại là không muốn anh trai đi cứu cô ta nhưng cũng không giữ chân anh trai được lâu.
Lâm Vy Vy ngồi trên giường trúc giận lên gối, thì cửa phòng lại mở ra, đằng sau hiện lên một thân hình nhỏ nhắn cậu đi vào đóng chặc cửa rồi đến cạnh giường ngẩn đầu nhìn Lâm Vy Vy.
Lâm Vy Vy thấy cậu có chút giật mình nhưng liền trở lại bình thường :" muốn gì.? " cô đã nghe chị Nhã nói về cậu nhóc này, đúng là cùng anh trai giống nhau như đúc.
Tiểu Hàn môi nhỏ cong lên cười hì hì với Lâm Vy Vy, cậu kéo ghế lại gần dùng ghế trèo lên giường ngồi đối diện cô :" ba kêu tiểu Hàn đến chăm sóc cô. "
Lâm Vy Vy nhìn gương mặt đáng yêu trước mặt, cơn giận đã giảm xuống ngón trỏ chỉ vào trán tiểu Hàn :" trẻ con không được nói dói. " chăm sóc cô, chị Nhã làm tốt hơn.
Tiểu Hàn biểu môi sờ trán có chút uất ức nhìn Vy Vy :" tiểu Hàn muốn tâm sự với cô... Chuyện của ba và mẹ. "
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài
Bí mật của mặt trăng đầu tiên
Bí mật của cô ấy
Hôn Nhân Bí Mật
  • Phi Phi Edana

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom