• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Bí Mật Cuối Cùng (1 Viewer)

  • Chap 33

Lâm Lạc Hy rời khỏi khách sạn liền chạy đến bệnh viện, vừa vào phòng cấp cứu đã thấy Lâm Vy Vy ngồi trên giường ở trán và tay đã được y tá băng bó vết thương.
"Anh... " nhìn thấy Lâm Lạc Hy liền khóc đến run người hai tay đưa ra ôm lấy ngực anh :" làm sao... Em....chị ấy đột nhiên chạy ra đường. "
Trên đường đến đây Nhã đã thuật lại mọi chuyện cho anh biết, Vy Vy một mình lái xe ra ngoài thì đụng trúng một người phụ nữ, Nhã đã giải quyết xong hiện trường và bên phía cảnh sát nên không còn gì đáng lo nữa.
" Anh biết , đã không sao rồi. " Anh xoa đầu Vy Vy dỗ dành, việc bây giờ là người bị cô đụng phải.
Lâm Vy Vy lắc đầu nhìn anh :" không... Cô ấy... Máu nhiều máu lắm, em sợ cô ấy sẽ không qua được. " cô nhớ lại lúc đó, cô ấy nằm trước xe cô đầu còn chảy rất nhiều máu cô rất sợ nếu cô ấy không qua được cô sẽ là kẻ giết người.
Lâm Lạc Hy nhìn vào cửa phòng bệnh bên cạnh, y tá cùng bác sĩ ra vào liên tục còn rất vội vàng có vẻ như người đó bị thương rất nặng. " Vy Vy, em về trước ở đây cứ để anh lo. "
Nhã đứng bên cạnh cũng đỡ lấy cô xuống giường, Vy Vy nghe lời anh về nhà nhưng vừa đi được mấy bước cửa phòng bên cạnh mở ra y tá đi tới trước mặt LÂM Lạc Hy giọng nói vô cùng gấp gáp :" bệnh nhân mất nhiều máu nhưng bệnh viện thi không đủ máu. "
Lâm Vy Vy nghe được thì khự người lại đứng yên tại chỗ, Lâm Lạc Hy hơi chau mày lạnh lùng hỏi :" thuộc nhóm máu nào?. "
Y tá nhìn gương mặt lạnh lùng của anh có chút bối rối lắp bắp trả lời :" là.. Máu O."
Lâm Vy Vy quay người chạy tới chỗ anh :" là em, em cũng thuộc máu O, lấy máu của em đi. " cô nắm tay y tá lay mạnh.
" Vy Vy, anh kêu em về nhà. " Lâm Lạc Hy kéo cô ra vì cô bị thương nên anh không dùng nhiều lực.
Vy Vy hất tay khỏi anh :" là em đụng trúng cô ấy, em có trách nhiệm cứu cô ấy. " tuy cô ấy tự mình chạy ra đường nhưng lúc đó cô chạy xe rất nhanh nên không phản ứng kịp, Vy Vy giật lấy tờ đơn trên tay y tá định ký tên lên đó thì bị LÂM Lạc Hy giữ lại :" không được ký, anh sẽ tìm người khác hiến máu cho cô ta. "
" bây giờ biết tìm ở đâu chứ? Nếu không nhanh lên cô ấy sẽ không chịu được đâu. " Vy Vy vẫn muốn ký vào tờ đơn trên tay, Lâm Lạc Hy ra hiệu cho Nhã, cô ta giữ hai tay của Vy Vy ra sau lưng :" tiểu thư Vy Vy, xin lỗi cô."
" chị buông em ra...Anh ,em cứu cô ấy thì có gì sai. " cô quát lên mắt giận dữ nhìn Lâm Lạc Hy, nếu không tiếp máu nhanh cô ấy sẽ chết, cô làm sao có thể đứng nhìn cô ấy chết mà không cứu.
" Anh tự có cách của mình, em về nhà nghỉ ngơi đi. " Lâm Lạc Hy có phần tức giận nhìn Vy Vy nhưng sau đó trở nên dịu dàng :" em cũng bị thương không tiếp máu được. Về nhà nghỉ đi. "
Lâm Vy Vy im lặng một lúc, nhìn đến cửa phòng bệnh rồi theo Nhã ra khỏi bệnh viện. Anh trai nói đúng, cô cũng đang bị thương tiếp máu cũng không được, cô về nghĩ ngơi ngày mai sẽ đến xem tình hình của cô ta.
Đợi Vy Vy đi khỏi anh nghiên người nói với Lục :" tìm người tiếp máu, điều tra cô ta. " không ai lại tự nhiên xông ra đường để xe tông cả trừ khi có ý đồ.
Lục cúi người :" Dạ, ông chủ. "
Vài ngày sau....
Cảm giác mi mắt nặng chịch Tiểu Nhu phải cố mấy lần mới mở mắt được. Đặc vào mắt là trần nhà màu trắng, tường trắng và giường bệnh cô đang nằm. Sao cô ở đây?
" chị tỉnh rồi à? " Tiểu Nhu nhìn ra cửa, có một cô gái đi vào đến trước giường nhìn cô. Cô ấy là ai?
" chị có thấy chỗ nào không khỏe không? Đầu còn đau không? Có muốn ăn gì không?... " cô ấy hỏi nhiều đến nổi Tiểu Nhu không biết nên trả lời như thế nào, cô không biết cô ấy là ai nên cũng không dám mở miệng.
" chị không nhớ gì à? Hôm đó em lái xe đụng phải chị.... Em xin lỗi." đụng xe? Cô nhớ mình đã chạy ra đường, sau đó thì sao cô không nhớ được.
" à.... Em tên Lâm Vy Vy, chị đã bất tỉnh mấy ngày rồi, thật mai là chị đã tỉnh.... Làm em rất lo. "
Cô gái này tên Vy Vy, Tiểu Nhu im lặng quan sát Vy Vy, cô ấy rất trẻ, có lẻ trạc tuổi cô khuôn mặt bầu bỉnh, hai mắt to cánh môi hồng nhẹ cùng làn da trắng trẻo, mái tóc xoăn ngang vai nhìn rất đáng yêu. Trên cổ còn đeo sợi dây chuyền màu bạc, mặt dây là một hình hổ khắc rất đẹp.
" tôi... " Tiểu Nhu muốn nói gì đó thì ngưng lại, trong đầu cô rất lộn xộn những hình ảnh rối rem hiện lên. Tiểu Nhu lấy tay ấn thái dương một lúc cũng không nhớ rõ được, có phải do tai nạn mà trí nhớ cô bị ảnh hưởng.
" chị có sao không? Em đi gọi bác sĩ. " nói rồi Lâm Vy Vy chạy ra khỏi phòng Tiểu Nhu muốn ngăn lại cũng không kịp.
Cửa phòng không được đóng lại, Tiểu Nhu nhìn ra thì thấy một dáng người đi ngang qua, người đó cũng nhìn vào phòng qua khe hở, mắt Tiểu Nhu và hắn chạm nhau, trong mắt hắn là ý cười bờ môi cong lên như đang cười với cô. Người Tiểu Nhu run lên, hai tay nắm chặc chăn, hắn... Đầu cô nhói đau, Tiểu Nhu cúi xuống ôm đầu đến khi ngẫn lên đã không thấy hắn đâu nữa lúc sau thì Vy Vy cùng bác sĩ đi vào.
Bác sĩ kiểm tra sơ qua đầu cô rồi mới hỏi :" cô nhớ được tên mình chứ?. "
Tiểu Nhu nghĩ một lúc, tên cô hình như là... :" Tiểu Nhu... Tôi nghĩ vậy. "
" đầu cô bị va chạm không nhẹ, đây là triệu chứng khi mới tỉnh lại trí nhớ còn mơ hồ không rõ ràng. " bác sĩ nhìn bệnh án trên tay mình hơi chau mày.
" vậy phải mất bao lâu?. " Lâm Vy Vy đứng bên cạnh hỏi. Bác sĩ lật qua lật lại bệnh án :" sớm nhất là vài tuần chậm hơn là vài tháng tuỳ vào thể trạng của cô ấy. "

" cô... Người thân của cô đâu. " bác sĩ nhìn Tiểu Nhu hỏi.
" người thân.?... Có ba tôi ." cô không rõ nữa, theo cảm nhận của cô là mình có một người ba.
" nhưng mấy ngày nay không ai đến tìm chị. Anh trai em đã cho người... À không, là giúp chị tìm người thân nhưng không tìm được. " lúc đầu anh ấy không cho cô đến đây nhưng cô kiên quyết muốn đến, anh trai còn điều tra Tiểu Nhu, kết quả là không tra được gì cả. Hôm nay, Tiểu Nhu tỉnh lại nhưng trí nhớ bị ngắt quãng còn không rõ ràng làm sao tìm được người thân.
Tiểu Nhu nghe vậy thì cúi mặt không nói gì, không ai đến tìm cô, thật sự không có sao? Không đúng, cô... Cô còn một người, là ba, Tiểu Nhu ôm đầu đau nhức của mình.
" chị, chị đừng lo, biết đâu ba chị chưa hay tin chị gặp tai nạn. " Vy Vy an ủi cô để tránh cô bị kích động, anh trai giải quyết hiện trường quá tốt nên phía cảnh sát còn không biết thì làm sao ba Tiểu Nhu biết được.
" có thể như cô nói. " Tiểu Nhu nhìn Vy Vy đã thân thiện hơn, khi nãy cô không nói gì vì không tin tưởng Vy Vy nhưng thấy Vy Vy quan tâm cô như vậy chắc cô ấy là người tốt.
" chị cứ yên tâm ở đây đi, mọi chuyện em đã giải quyết hết rồi. " Thật ra là cô nhờ anh trai làm hết tất cả.
" như vậy sao được, tôi... " Tiểu Nhu muốn từ chối Vy Vy nhưng bị cô ấy ngăn lại :" không sao đâu, là em làm chị ra như vậy. "
"Nhưng... " Tiểu Nhu nhớ tai nạn đó không phải lỗi của Vy Vy, là do cô... Cô tự mình lao ra đường còn lý do thì cô không rõ.
" không nhưng nhị nữa, chị ở đây đi em không cho phép chị rời viện. " Vy Vy kiên quyết muốn cô ở lại nên cô đành nghe theo, dù sao bây giờ ra ngoài cô cũng không biết nên dy đâu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài
Bí mật của mặt trăng đầu tiên
Bí mật của cô ấy
Hôn Nhân Bí Mật
  • Phi Phi Edana

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom