• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full New Hot [ZHIHU] Tổng hợp những câu chuyện ngắn hay (1 Viewer)

  • [ZHIHU]* Tình yêu của cha dành cho con gái có thể nhiều đến mức nào?

Lược dịch: Tiêu sắc Tiếu《笑》
Tên tác giả: 乔侨妹
Mãi cho đến năm 45 tuổi thì bố mới có tôi.
Trước khi tôi được sinh ra, bố mẹ cũng có một cô con gái vô cùng đáng yêu, tiếc là chị ấy đã mấ.t vào năm 11 tuổi vì một vụ tai nạ.n xe, mà bố mẹ cũng vì chuyện này mà su.y sụ.p trầm trọng. Bạn bè thân thích đều khuyên họ sinh thêm một đứa nữa, và tôi đã ra đời trong sự yêu thương và kỳ vọng vô bờ bến ấy.
Giai đoạn mang bầu, mẹ tôi bị cao huyết áp lẫn bệnh tim. Có lần, vì tôi không thể phát triển bình thường trong bụng mẹ nên đã phải dùng tới kim tiêm và thuốc để duy trì.
Mẹ tôi là một y tá, vậy nên tất cả mọi người trong bệnh viện rất quan tâm mẹ. Giây phút tôi sắp chào đời, vì lý do sức khỏe, bác sĩ đã đề nghị mẹ gây tê cục bộ rồi tiến hành sinh mổ, nhưng mẹ đã cắn răng ngậm miếng gạc rất dày và sinh ra tôi trong tình trạng hôn mê.
Mẹ thực sự vô cùng vô cùng vĩ đại.
Từ lúc chào đời đến giờ, tôi được lớn lên trong sự yêu thương của rất nhiều người, mọi người đều che chở, đùm bọc cho đứa nhỏ mang đến tia hy vọng mới cho bố mẹ - là tôi đây. Cũng do vậy nên năm lớp 1, lớp 2, tôi cực kỳ “hổ báo”. Mà mỗi khi thấy bố tôi, các bạn đều hô lên ‘ông cậu đến kìa’, ‘ông cậu kìa ông cậu kìa’, khiến tôi phải giải thích không biết bao lần, giải thích đến phát ngán, dần dà tôi bắt đầu thấy ghét bố.
Hồi đó, hôm nào bố cũng đến trường đón tôi tan học, chỉ cần ra đến cổng trường đã thấy bố đứng ở chỗ cách đó không xa, một tay giữ xe đạp, một tay vẫy vẫy tôi, cười tươi rạng rỡ. Lúc đó, bố tôi đã hơn 50 tuổi.
Sự phát triển sớm về mặt cảm xúc đã khiến tôi chẳng giấu nổi tâm tình của mình ngay thời khắc ấy. Tôi đã ước gì bố không nhìn thấy tôi, chỉ muốn vờ như mình không quen ông ấy, rồi tự mình về nhà. Một lần, tôi dè dặt nói chuyện với bố, “Bố, bố có thể đừng đến trường đón con nữa không, con có thể tự về được ạ.” Bố đáp lại “Được chứ, con gái rượu của bố lớn thật rồi.”
Và mọi chuyện cứ như vậy cho đến buổi chiều một ngày nọ, năm tôi học lớp 5, đồng hồ treo ngay trên bảng bị hỏng, rơi xuống đất. Các bạn trong lớp đều không biết sửa. Đúng lúc này thì bố tôi đột nhiên xuẩt hiện, tôi giật mình chạy ngay vào một góc lén nhìn về phía ông. Bố nhặt chiếc đồng hồ đang nằm an tĩnh trên đất lên, sửa một lúc, sau đó lại treo lên tường dưới những cặp mắt chăm chú của các bạn, rồi ông đập đập tay phủi cho sạch bụi, nhìn đứa con đang trốn trong góc là tôi đây một cái.... lặng lẽ rời đi.
Lúc đó.... bố đã nghĩ gì?
Về sau, vì để đảm bảo an toàn nên bố vẫn đến đón tôi tan học, các bạn cũng không còn gọi bố tôi là “ông” nữa. Bố tôi là một người cởi mở, khi gặp các bạn tôi, ông sẽ hỏi “mấy nhóc hôm nay học hành thế nào?”, “nhóc mập nay lại có đồ gì ngon nào?”. Lâu dần, mỗi lần thấy bố tôi, các bạn còn hào hứng hơn cả tôi nữa.
Thật ra, ngay từ đầu, bố đều nhìn thấu những tâm tư nhỏ của cô con gái này, có điều ông đã đổi sang một cách khác đề giúp tôi vui vẻ hơn. Mỗi lần đến đón tôi, bố lại gác tay lên vai tôi, hỏi “Ông anh, hôm nay học tập ‘dư lào’?”. Tôi nhún vai “Người anh em yên tâm đi, anh đây chăm chỉ lắm luôn.” Cứ thế rồi lại thành quen, tan học nhìn thấy bố là lại vẫy vẫy tay chạy ngay đến, hỏi ông “Người anh em nay lại rảnh rỗi đến đón anh à?”.... Được làm đại ca vui lắm luôn đó...
Kỉ niệm ấn tượng nhất thì có lẽ là năm cấp 2.
Bắt đầu học cập 2, tôi học đi xe đạp, nhưng mẹ không muốn để tôi tự đạp xe đến trường, bởi lẽ chị gái tôi đã xảy ra vì trường hợp tương tự. Bố nói giúp tôi “Chẳng lẽ chúng ta đi theo bảo vệ con bé cả đời được à?”, mẹ nghe vậy thì không nói nữa.
Có một lần, đang trong tiết học thứ 2, bạn cùng bàn huých tay tôi, hất hất cằm về phía ngoài phòng học. Tôi quay đầu nhìn, sao bố lại đến?? Ông đứng nép bên cửa, khẽ ra hiệu với giáo viên rằng đến tìm tôi. Tôi chạy ra ngoài, khó hiểu nhìn ông, chỉ thấy ông đang cầm chai nước của tôi.
“Con quên mang nước theo rồi, bố sợ nhỡ đâu con gái đang học lại thấy khát mà không có nước uống, nên đã mang qua cho con!”
“Bố ơi, con không có nước uống cũng đâu có sao ạ.”
“Sao mà được, con gái rượu của bố mà chịu khát, bố sẽ đau lòng lắm.”
“Con mau vào học đi, bố về đây.”
Tôi cũng không rõ suy nghĩ trong lòng mình khi ấy nữa, chỉ biết sau khi vào lớp tôi cũng chẳng chú ý nghe giảng nổi, cứ nhìn chăm chăm vào chai nước. Tan học, các bạn đều vây quanh khen bố tôi thật tốt, thật quan tâm tôi, nói rằng rất ngưỡng mộ tôi, rằng bố họ làm gì có chuyện mang nước đến trường cho con chứ. Tôi đã rất tự hào mà đáp lại “Đúng rồi đó, bố tớ tốt với tớ nhất, cứ ngưỡng mộ đi.” , nhưng lại rưng rưng trong lòng.
Từ sau lần đó, tôi đã cảm nhận được sâu sắc tình yêu của bố, rồi lại nhớ lại thái độ bài xích của mình những năm tiểu học,thực sự thấy hận bản thân mình khi ấy quá.
Năm lớp 10, tôi bắt đầu yêu đương, đến lớp 11 thì chia tay, nhưng mãi cho đến năm lớp 12 anh ta vẫn không ngừng quấy rầy tôi, thậm chí mẹ anh ta còn liên tục tìm tới tôi. Tôi đã rất sợ. Buổi sáng nọ khi bố mang cơm đến cho tôi, tôi lấy hết dũng khí nói cho bố biết, bố liền bảo tôi cho ông số điện thoại của bác gái kia. Bố gọi điện, yêu cầu người đó “Đừng có tìm đến con gái tôi nữa mà hãy quản cho tốt con trai của bà vào.” Khoảnh khắc đó, cảm giác an toàn trong tôi đạt đến độ tuyệt đối, bố lúc bấy giờ y như một ngôi sao vậy, chỉ muốn thốt lên: Bố ơi, bố đỉnh quá đi!
Tan học, trên đường về, bố bảo tôi: “Con gái yêu, tương lai có gặp khó khăn gì, dù là lên núi đao xuống biển lửa, con cũng không cần sợ. Bố sẽ che chắn hết cho con, con chỉ cần tiến về phía trước thôi.” Tôi cười tủm tỉm khẽ đáp lại: “Vâng!
Cô bạn thân của tôi còn phải công nhận bố tôi rất chiều tôi, nói rằng ông chính là một người ‘nghiện chiều con’.
Tôi của hiện tại 25 tuổi, đã đi làm, đã xa nhà.
Đến bây giờ, bố vẫn gọi tôi là con gái rượu, ‘cục cưng cục vàng’ của bố mẹ, gần như ngày nào cũng hỏi han xem tôi ăn có no không, mặc có ấm không, rồi thì bố nhớ con gái ghê.
Mẹ tôi ngày nào cũng phải call video với tôi, hôm nào tôi không gọi cho bà là bà liền giận dỗi, nói rằng tôi không yêu bà nữa, không nhớ bà nữa.
Bố tôi hiện tại đã 70 rồi. Có nhiều lúc, nghĩ tới một số chuyện, tôi lại rơm rớm nước mắt, sợ bố sẽ rời bỏ tôi khi tôi vẫn còn cần sự yêu thương vô bờ bến của ông. Tôi cũng ngưỡng mộ các bạn, bởi vì bố mẹ của họ còn trẻ, còn có thể ở cạnh họ thật lâu thật lâu. Chỉ cần tưởng tượng những ngày tháng sau này chỉ còn một mình, tôi lại thấy sợ hãi. Bố mẹ luôn động viên rằng, đến lúc hai người mắt mờ răng rụng, họ mong tôi có thể sống thật tốt. Nhưng tôi lại hi vọng bố mẹ có thể sống với tôi mãi, đến khi tôi già đi....
Tôi thực sự hiểu rất rõ “trân trọng” là thế nào, vậy nên tôi phải trân trọng thời gian còn ở bên bố mẹ, bởi thời gian mãi không thể giữ chân người.
1636190262068.png
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom