• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full New Hot [ZHIHU] Tổng hợp những câu chuyện ngắn hay (1 Viewer)

  • [ZHIHU]* NGƯỜI GIÀ CÓ THẤY NGƯỜI GIÀ ĐẸP KHÔNG?

Người dịch: Tiêu sắc Tiếu《笑》
Tên tác giả: 番茄炒肥鱼.
Hồi sáng đi xét nghiệm Covid, có một ông lão ở bên cạnh cứ nhìn tôi chăm chăm, lại còn nghiêng đầu cười cười nữa chứ.
Tôi vờ chơi điện thoại, nhưng thực chất là len lén quan sát. Ông lão rất gầy, cặp chân dưới ống quần đùi nhìn như hai cây sào, hốc mắt trũng sâu, dáng vẻ chằm chằm nhìn người khác nom có chút đáng sợ.
Ban đầu tôi nghĩ chắc ông ấy chỉ nhìn một lát thôi, ai dè ánh mắt như cắm rễ bên này vậy, không hề dịch chuyển.
Tôi bắt đầu thấy mất tự nhiên, thậm chí còn cảm giác chiếc quần đùi mình đang mặc hình như bị ngắn quá hay sao ấy, vì dịch bệnh không ra ngoài được nên hình như mình trắng hơn thì phải..... hay là, thị lực của ông lão không tốt, vậy nên nhìn cái đứa đội mũ đeo khẩu trang kín mít là tôi đây thành một cô gái chẳng hạn?
Hàng xếp đợi test covid vừa dài vừa mùi mồ hôi. Trong khoảng thời gian đằng đẵng này, tôi càng lúc càng hoang mang, và tôi bắt đầu lén nhìn ông lão kia với tần suất tính bằng giây.
Mặc dù dáng người ốm nhom, bước chân lại rất vững, ánh mắt vẫn cứ bất động như vậy, lúc hai chúng tôi chạm mắt, ông ấy còn cười rạng rỡ với tôi nữa.
Vì ông lão đen đen lại gầy gầy, khi cười hai má hóp lại, khẩu trang lỏng ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét giản dị thuần phác ẩn dưới cặp mắt cong cong đầy nếp nhăn.
Và tôi chợt nảy ra ý nghĩ này, có thể là ông lão có đứa con trai trạc tuổi tôi chẳng hạn?
Có thể con trai ông lão phải đi học xa nhà, và không thể về nhà đoàn tụ với bố mẹ được, cho nên khi thấy một người tầm tuổi với con mình, ông lão lại nhớ về cậu con cưng đang ở nơi xa nỗ lực học tập làm rạng danh gia đình, và nở một nụ cười tươi tắn như vậy....
Đoán già đoán non một lúc, thắc mắc trong lòng tôi coi như được giải đáp, thấy ông lão vẫn đang nhìn sang bên này, tôi cũng thân thiện cười đáp lại, mà mắc một nỗi đeo khẩu trang, không biết ông lão có thấy được hay không.
Bỗng nhiên ông lão đứng dậy, vượt qua dải phân cách màu vàng, đi ngược chiều về phía tôi....Tuy tuổi tác đã cao, nhưng bước đi rất nhẹ nhàng, chắc chắn, thậm chí còn có chút áp bức.
Ông ấy định qua bắt tay tôi hả? Nhưng chúng tôi có quen biết gì đâu? Nhỡ ông ấy hỏi tôi thi thố thế nào thì sao đây? Học kỳ này tôi “may mắn” lắm nên còn nợ một môn, nhỡ ông ấy ngỏ ý muốn tôi kết giao với con trai mình thì sao đây? Nhỡ ông ấy muốn tôi biểu diễn chút tài năng gì đó thì sao nữa? Trông có vẻ ông lão cũng dễ gần, nhưng mà tôi không quen nói chuyện với người cao tuổi....
Vẫn đang miên man suy nghĩ thì ông lão đã vòng thẳng qua phía sau tôi, tôi ngạc nhiên nhìn theo, chỉ thấy ở đó còn có một bà lão, đầu chấm tóc bạc phơ, cười cười hỏi: “Ông cứ nhìn tôi vậy làm gì?”
“Vì tôi thấy bà đẹp mà.”
Giọng ông lão có hơi cộc cằn, nhưng có thể nghe ra được rằng ông đang rất vui.
“Chỉ được cái dẻo miệng.” Bà lão vờ trách móc.
Sau một hồi hóng hớt mới biết, thì ra hai người hẳn là vợ chồng. Ông lão thích dậy sớm tập thể dục, sáng sớm nay tiện đường nên đi xét nghiệm trước rồi, còn bà lão dậy muộn hơn (tôi cũng vậy đó...), vậy nên giờ mới đến, ông lão chỉ đi cùng bà đến thôi.
Tôi tò mò trộm nhìn, cách một lớp khẩu trang, nhưng tôi biết bà ấy hẳn là một người rất đẹp lão.
Bởi vì ánh nhìn say mê của ông lão, bởi vì nụ cười ngọt ngào của ông lão... Có lẽ, với người ấy, bà lão chính là, và vẫn luôn là một nàng tiên nữ....
Tình yêu, trải qua thời gian dài, có thể sẽ trở thành tình thân, nhưng dù thế nào, chỉ cần đối diện với người mình thật lòng yêu thương, bạn sẽ chẳng bao giờ giấu được ngọn lửa hạnh phúc đang bập bùng tưng bừng ca múa trong lòng.
Hai người, bên nhau, một cuộc đời bình đạm, cùng già đi... Đó là cuộc sống mà tôi luôn mơ ước, cũng là cuộc sống giản đơn đến nỗi khiến người ta phải ghen tị.
Còn tôi, hmmmm, chắc là ế lâu lắm rồi, nên ban đầu mới sinh ra ảo giác linh tinh ahehe...
1636189014856.png
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom