• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quỷ mượn thai (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

13.

Lý Mỹ Hi dừng một chút:

“Tớ nói hết với cậu rồi đó, cậu nói đi, tớ phải làm sao đây?”

Tôi trả lời cô ấy:

“Rất đơn giản. Giày hướng vào trong thì quỷ lên giường, chỉ cần bây giờ cậu sửa hướng giày ngược lại, nó sẽ không thể lên.”

Tin nhắn gửi qua, bên kia yên tĩnh một lúc.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng sột soạt trong chăn, là Lý Mỹ Hi nhấc chăn bông lên chuẩn bị sửa hướng giày.

Nhưng theo động tác của cô ấy, phòng ngủ yên tĩnh xuất hiện tạp âm càng khiến cho người ta sợ hãi.

Tiếng cót két cót két giường bên ngừng lại, có thứ gì đó xuống giường, sau đó mang giày vào, bước đi một cách chậm rãi.

“Lạch cạch lạch cạch.”

Là tiếng dép lê đế nhựa của Thái Xuân Hoa.

Tiếng dép dần dần đi đến chỗ của chúng tôi.

Giọng nói kia rất chậm rãi, giọng là của Cương Tử nhưng giọng điệu lại là Thái Xuân Hoa:

“Mỹ Hi, Duyệt Duyệt, các cậu đâu rồi? Tớ về rồi đây!”

Không có tiếng đáp lại.

Âm thanh kia nói tiếp:

“Tớ đồng ý mang thai hộ cho người ta rồi, nhưng mà đi hơi gấp nên bỏ quên đồ. Ban nãy tớ thấy trong bụng của Chung Xảo Xảo rồi, không có gì cả. Thứ đó ở chỗ các cậu sao? Nếu không có em bé, người ta sẽ không tính tiền cho tớ đâu.”

Có thứ gì vỡ phụt một tiếng, cho dù là trùm chăn kín mít nhưng tôi vẫn nghe thấy mùi m/á/u tươi bốc lên.

Làm sao Thái Xuân Hoa biết trong bụng Chung Xảo Xảo không có, trừ phi cô ấy phanh bụng cô ta ra xem!

Thế thì, tiếng xé rách làm cho người ta sởn gai ốc vừa rồi...

Cả người tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Điện thoại vẫn đang nhận tin nhắn, nhưng không phải từ Lý Mỹ Hi, mà là từ WeChat của Chung Xảo Xảo, cô ấy chuyển phát một tin tức vào nhóm của chúng tôi.

Hơn mười giờ tối hôm nay, trên đường Tân Giang phát sinh một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, tài xế bị thương nặng rồi biến mất.

Hai mươi phút sau, người dân phát hiện và báo công an, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tài xế.

Có người cho rằng tài xế rơi xuống nước, có người lại bảo tài xế say rượu rồi chạy trốn.

Tài xế kia chính là Cương Tử!

Tôi nghe thấy tiếng hít sâu của Lý Mỹ Hi.

Xem ra, Cương Tử đã c/h/ế/t từ lâu rồi! Thế nên hắn mới bị Thái Xuân Hoa bám vào người!

Thái Xuân Hoa đang lặp lại hành động mà Chung Xảo Xảo từng đối xử với cô ấy trước đây.

Tôi nuốt nước bọt.

Tiếng dép bên ngoài của Thái Xuân Hoa càng lúc càng gần.

“Nếu các cậu không nói gì thì tớ tới chỗ các cậu nha. Hi hi.”

Bước chân của cô ấy từ từ đi về phía Lý Mỹ Hi.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô ấy qua bên kia, tôi có thể nhanh chóng thoát ra ngoài, tôi vẫn còn cơ hội.

Ngay lúc này, điện thoại của tôi sáng lên, là Lý Mỹ Hi!

Con khốn độc ác này, cô ta gọi điện thoại cho tôi!

C/h/ế/t tiệt, may mà trước đó tôi đã bật sang chế độ im lặng!

Người phụ nữ độc ác này bình thường toàn giả vờ là người tốt một lòng học tập, thật ra từ tận đáy lòng, cô ta mới là người độc ác nhất, hay ghen tị nhất!

Cô ta tự nhận là “học sinh giỏi”, nói bản thân mình học tài thi phận nên mới phải học trường của chúng tôi. Nhưng mà, cô ta chưa bao giờ lọt vào top 5 chuyên ngành, thành tích mỗi lần thi đều không vượt qua Thái Xuân Hoa, thậm chí đến bây giờ còn thi đỗ kỳ thi tiếng anh CET cấp 6.

Nếu không phải Thái Xuân ch/ết mất rồi, năm nay không đến lượt cô ta lấy được học bổng đâu!

Tôi vừa cảm thấy may mắn vì tai qua nạn khỏi thì điện thoại bỗng dưng đổ chuông!

Cả người tôi nổ tung.

Quên mất, điện thoại có thể tắt tiếng, nhưng mà gọi thoại WeChat thì không!

“Lý Mỹ Hi, đ*t mẹ mày!”

14.

Ngay sau đó, một âm thanh lạnh như băng vang lên từ đầu giường của tôi.

“Ồ, thì ra là ở đây! Hihi, Duyệt Duyệt à, cậu hư quá!”

Giọng nói của Thái Xuân Hoa học theo ngữ điệu nói chuyện của Chung Xảo Xảo:

“Không phải đã nói sau khi tắt điện thì không được nói chuyện rồi sao? Quên quy định rồi à?”

Quy định này đặt ra khi chúng tôi mới dọn vào ở, được trưởng phòng ký túc xá là Thái Xuân Hoa ghi chép lại.

Quy định này do Chung Xảo Xảo đặt ra.

Nhưng mà cái gọi là tắt đèn, phải là sau khi Chung Xảo Xảo tắt đèn của cô ta.

Cô ta có một cái đèn bàn sạc điện nhỏ, mỗi ngày sau khi chơi đã rồi thì sẽ rửa mặt lên giường.

Sau đó, cô ta gọi điện thoại cho bạn trai hoặc anh trai mưa của mình, gọi tận mấy người khác nhau, vừa nói chuyện vừa cười đùa, đôi khi sẽ gọi video đến hơn một hai giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Mà trước khi cô ta tỉnh ngủ, trong phòng ngủ không được có bất cứ tiếng động nào.

Phải đợi đến khi cô ta bật cái đèn bàn nhỏ của mình lên lại.

Ai vi phạm quy định sẽ bị cô ta xử phạt.

Người đầu tiên, cũng là người duy nhất bị phạt chính là Thái Xuân Hoa.

Lần đó, Thái Xuân Hoa quỳ cả chiều trong phòng ngủ, đầu gối xanh tím hết cả.

Sau đó, Chung Xảo Xảo khen Thái Xuân Hoa biểu hiện tốt, miễn tiền lãi ngày hôm đó cho cô ấy, sẽ không gọi điện thoại cho mẹ Thái Xuân Hoa giục nợ nữa.

Thái Xuân Hoa rất cảm động, nhưng cô ấy không biết chuyện này đã bị Chung Xảo Xảo chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, bịa đặt thành có một con nhỏ nghèo khổ trộm đồ của cô ta, vậy mà cô ta vẫn rộng lượng tha thứ.

Mặc dù không chụp mặt nhưng mọi người vừa nhìn là biết ngay người trong ảnh là ai.

Thái Xuân Hoa đáng thương không có điện thoại, bị đám người bàn tán cả học kỳ.

Thậm chí, có một nam sinh ghê tởm muốn cho cô ấy ít tiền, lấy cớ “giúp đỡ” để hẹn cô ấy ra ngoài đi chơi.

Chính từ khi đó, thanh danh của Thái Xuân Hoa hoàn toàn bị huỷ hoại.

Sau đó, có người hỏi tôi và Lý Mỹ Hi rằng chuyện đó có thật không.

Tôi không nói gì.

Lý Mỹ Hi chỉ đáp một câu:

“Có nghe loáng thoáng qua.”

Có lẽ đây chính là lý do khiến cho Thái Xuân Hoa không được bất cứ phiếu bầu nào trong đợt bình chọn nhận học bổng lần thứ hai.

Bấy giờ, giọng nói của Thái Xuân Hoa vang lên trên đầu tôi, đồng thời, một bàn tay lạnh lẽo đè chăn của tôi lại, khí lạnh tiến vào, tôi lập tức ngừng thở.

Bàn tay kia từ từ kéo chăn của tôi ra.

Tôi dùng sức kéo lại.

Bàn tay kia kéo mạnh hơn, tôi gồng mình túm lại.

Sức của cô ấy lớn hơn, tấm chăn kia bị xé toạc…

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở, chiếu vào trước mặt tôi.

Cương Tử tóc tai bù xù, à không, là Thái Xuân Hoa, một tay cô ấy kéo chăn của tôi, một tay muốn thò vào móc bụng tôi.

Bởi vì tôi ngừng thở nên cô ấy không thể xác định chính xác vị trí của tôi, chỉ có thể sờ soạng lung tung.

“Đâu rồi? Duyệt Duyệt, cậu đâu rồi, cậu đừng sợ, tớ sẽ không hại cậu đâu. Hi hi. Giống như cậu không hại tớ vậy.”

Bây giờ tôi mới nhìn thấy, cô ấy không có chân, nửa người dưới đều là m/á/u thịt be bét.

Trên người còn có vết cháy khét.

Cả người cô ấy bốc ra một mùi rất gay mũi.

Tôi cảm nhận được xoang mũi của mình bắt đầu ngứa ngứa, sắp chuẩn bị hắt hơi mất rồi.

“Duyệt Duyệt, cậu ở đâu, tớ không sờ được. Không sờ được!”

Giọng nói của cô ấy dần trở nên the thé, khuôn mặt vặn vẹo đỏ lên, giống như hít thở không thông vậy:

“Cậu đừng nín thở mà, nín thở khó chịu lắm. Thở đi, mau thở đi.”

Tôi không thể bịt mũi bằng một tay được nữa, chỉ có thể buông tay ra che kín miệng lại.

Tôi nhìn thấy phía sau cô ấy, Lý Mỹ Hi đang định chạy trốn với đôi chân trần.

Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, ném điện thoại di động về phía cô ta.

Lý Mỹ Hi hét lên:

“Á!”

Cùng lúc đó, tôi hắt hơi dữ dội.

15.

Lý Mỹ Hi bịt kín miệng.

Nhưng người cô ta run rẩy không thôi, khi Thái Xuân Hoa quay đầu về phía cô ta, cô ta đã tiểu luôn ra quần.

Tôi thấy Thái Xuân Hoa hưng phấn đến mức run rẩy:

“Hì hì, tìm được rồi, Mỹ Hi, thì ra cậu ở đây.”

Lý Mỹ Hi kêu một tiếng má ơi, lập tức nhào về phía cửa.

Nhưng cửa đã bị khóa, cô ta không thể mở ra.

“Mỹ Hi, ban nãy tớ mới hỏi Chung Xảo Xảo, cậu ấy nói ý tưởng cho vay tiền rồi sai vặt tớ là do cậu nghĩ ra.”

“Còn cả, lần đi chơi đó, là cậu nói với Chung Xảo Xảo tớ quyến rũ bạn trai của cậu ấy nên cậu ấy mới tức quá hoá rồ, giúp mấy tên đàn ông kia làm chuyện xấu. Cậu ấy xin lỗi tớ rất lâu, bọn họ cũng xin lỗi tớ rất lâu. Nhưng mà tớ cảm thấy, họ không chân thành gì cả!”

“Mỹ Hi, không phải cậu nói cậu muốn làm bạn với tớ sao? Sao cậu lại nói với Chung Xảo Xảo là cậu ghét tớ nhất, nói tớ ngốc mà lại học tốt như thế, còn bảo tớ ỷ có khuôn mặt đẹp nên lêu lỏng chơi đùa bên ngoài?”

“Chung Xảo Xảo còn bảo là cậu nói với cậu ta rằng trông tớ thành thật như thế chắc chắn sẽ rất thú vị. Cho nên cậu đặc biệt chờ trong trong phòng để chụp ảnh tớ. Ảnh chụp đâu rồi? Cho tớ xem với.”

Thái Xuân Hoa nghiêng đầu:

“Thú vị như thế nào cơ?”

Cô ấy vươn tay ra, Lý Mỹ Hi lập tức hét lên.

“Tống Duyệt! Cứu tớ, cứu tớ với!”

Hơi thở để lộ vị trí của cô ta, trong khi nỗi sợ hãi dập tắt ngọn lửa hai vai cô ta.

*Quan niệm xưa, có ba ngọn lửa trên người: trên đầu và hai vai. Nếu lửa bị dập tắt dễ bị vong hồn bám vào người.

Thái Xuân Hoa đè vai Lý Mỹ Hi lại.

“Thái Xuân Hoa, Xuân Hoa, Xuân Hoa! Cậu nghe tớ nói, cậu muốn trả thù thì cậu tìm cậu ta đi! Là Tống Duyệt! Rõ ràng là cậu ta biết rõ người bên kia là người do Chung Xảo Xảo giới thiệu nhưng vì số tiền giới thiệu kia, cậu ta vẫn giới thiệu cho cậu đấy thôi, căn bản không có quỷ mượn thai gì cả! Cậu ta cũng là đồng lõa, là đồng lõa!”

Tôi mắng:

“Vớ bẩn! Không có quỷ mượn thai thì vì sao mọi người lại mang thai chứ? Mặc dù người là do Chung Xảo Xảo giới thiệu, nhưng quỷ mượn thai là thật. Tớ chỉ muốn giúp Xuân Hoa thôi, hơn nữa tớ không lấy được một xu một cắc tiền giới thiệu nào cả!”

Lý Mỹ Hi run giọng phản bác:

“Cái gì mà quỷ mượn thai, từ đầu tới cuối đều là một âm mưu, là âm mưu của Chung Xảo Xảo. Cậu ta muốn lấy lòng bạn trai của mình, vì kiếm tiền hoa hồng nên cố ý bịa chuyện! Đều là do cậu ta! Là do cậu ta cả!”

“Nhưng mà, ý tưởng này không phải do cậu nghĩ ra sao?”

Tôi vừa dứt lời, Thái Xuân Hoa vốn đang chần chừ bỗng dùng bàn tay trắng như xương móng gà, khoét vào bụng của Lý Mỹ Hi.

Mùi m/á/u tươi bốc lên, Lý Mỹ Hi hét một tiếng thê thảm, dùng hết sức đẩy Thái Xuân Hoa ra, tiếc rằng chỉ có thể túm lấy một con ngươi rớt xuống từ trên mặt cô ấy.

Trong mùi m/á/u tanh gay mũi, Thái Xuân Hoa bỗng nhiên ồ một tiếng, rút tay về.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Lý Mỹ Hi.

“Ối, có thật, nhưng không phải của tớ.”

Cơ thể của Lý Mỹ Hi dần dần mềm nhũn, ngã vào vũng nước dơ bẩn mà cô ta tiểu ra.

16.

Thái Xuân Hoa quay đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy.

Tay của tôi đỏ rực.

Tất cả đều dính chu sa.

Cô ấy đột nhiên cười rộ lên.

“Vì sao không g/i/ế/t cậu ấy?”

Tôi hỏi.

Thái Xuân Hoa nói:

“G/i/ế/t thôi không đủ. Vừa hay trong bụng cậu ta có hai vị trí, kiếp này tớ muốn có một người mẹ khỏe mạnh, tớ thấy cậu ta không tồi nha.”

Tôi quay đầu lại nhìn bụng của Lý Mỹ Hi.

Đối với ác quỷ mà nói, đây thật sự là một cơ hội đầu thai tốt.

Có những đứa trẻ sinh ra là để đòi nợ.

Cô ấy ngồi xổm xuống, nhét một linh hồn trong suốt vào bụng Lý Mỹ Hi.

“Hai vị trí, một cái cho Chung Xảo Xảo, một cái để lại cho tớ, quá hoàn hảo!”

“Cậu không sợ cậu ấy phá thai sao?”

“Ha ha, khí vận và tài vận của đời người là có hạn. Số mệnh cậu ta chỉ có hai đứa nhỏ, không phá được đâu.”

Tôi hỏi:

“Cậu ấy mang thai từ khi nào vậy?”

Thái Xuân Hoa cười khanh khách, chớp chớp đôi mắt trống rỗng.

Tôi lập tức hiểu ra.

Vào đêm đầu thất của Thái Xuân Hoa, chúng tôi ngủ say như c/h/ế/t, buổi sáng hôm sau tỉnh lại thì trong phòng có mùi rất khó ngửi.

Mà buổi tối ngày hôm trước, Chung Xảo Xảo nhiệt tình mời tôi và Lý Mỹ Hi uống nước.

Tôi run rẩy sờ xuống bụng mình.

Thái Xuân Hoa cười khanh khách:

“Xem ra em bé mà tớ muốn đang ở chỗ cậu.”

Cô ấy cười hì hì đi tới.

“Tống Duyệt à, cậu đưa nó cho tớ đi, đưa cho tớ thì tớ mới có thể hoàn thành công việc và lấy tiền được! Tớ cần tiền, tớ thật sự rất thiếu tiền.”

Tôi nhìn cô ấy càng lúc càng gần, khuôn mặt vặn vẹo kia dần áp sát lại gần tôi.

Tôi lùi về phía sau, nhưng phía sau chính là chiếc giường phủ đầy bụi bặm.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng.

Tôi nhìn thấy Lý Mỹ Hi đang hôn mê ngã trên mặt đất, nhìn thấy Chung Xảo Xảo với chiếc bụng rách toang, m/á/u thịt lẫn lộn.

Phụt, một bàn tay đâm xuyên qua bụng tôi.

“Tớ cứ tưởng rằng, chúng ta là bạn bè của nhau.”

Tôi nói với Thái Xuân Hoa.

Cô ấy khống chế Cương Tử làm ra vẻ mặt chua xót.

“Lúc mới dọn vào ký túc xá, cậu là người đầu tiên nói chuyện với tớ, cậu dạy tớ dùng dầu gội để gội đầu, dạy tớ cách nạp tiền điện thoại, dạy tớ cách lướt mạng. Cậu giúp đỡ tớ rất nhiều, cậu chưa bao giờ chê tớ, luôn luôn giúp đỡ tớ. Cậu biết bí mật của tớ, biết sinh nhật của tớ, tớ xem cậu là bạn thân nhất của tớ. Nhưng vì sao, vì sao cậu lại giúp Chung Xảo Xảo bắt nạt tớ? Chuyện quỷ mượn thai kia, cậu đã nói là giúp tớ kia mà.”

“Tớ giúp cậu mà, cậu được đến năm mươi nghìn đó. Cậu quên rồi sao?”

Tôi nhìn cô ấy.

“Khí vận và tài vận cả đời của mỗi người đều có hạn. Số mệnh của cậu đã định là cả đời chỉ có thể kiếm được từng ấy thôi, kiếm được rồi thì cuộc đời sẽ kết thúc. Nhưng khí vận và tài vận dư ra sẽ có tác dụng khác nữa.”

Mặt cô ấy tỏ vẻ khó hiểu, tay cô ấy lục tìm trong bụng của tôi.

“Cậu…”

Khuôn mặt của cô ấy bỗng nhiên vặn vẹo.

Tôi cười khẽ, dùng tay trái nắm lấy tay cô ấy, cánh tay quỷ bắt đầu bốc khói dưới bàn tay dính đầy chu sa của tôi.

“Ba của tớ là một người què, từ khi còn nhỏ, ông ấy đã làm việc trông coi linh cữu và mai táng, chịu đựng hơn ba mươi năm mới sinh ra tớ. Tớ ốm yếu từ thuở lọt lòng. Đáng lẽ lúc sinh ra tớ đã c/h/ế/t rồi, nhưng mẹ tớ khăng khăng nói với ba tớ nhất định phải giữ đứa nhỏ, nhất định phải giữ được đứa nhỏ này. Ba tớ dùng vận mệnh của ông ấy nuôi tớ lớn lên, dần dần trong nhà khấm khá hơn, nhưng khí vận và tài vận cả đời mỗi người đều có hạn. Sức khỏe của ba tớ càng ngày càng kém, cuối cùng ông ấy cưới mẹ kế, nhưng chưa kịp giúp tớ tục mệnh thì ông ấy đã qua đời. Trước khi c/h/ế/t, ông ấy nói với tớ, sau này tớ chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.”

“Cũng may mà có các cậu, hẳn là mệnh năm nay của tớ đủ rồi, sang năm phải đổi một phòng ngủ tốt hơn mới được.”

“Đúng rồi, quên nói với cậu, đó không gọi là cho quỷ mượn thai, mà gọi là mượn vận của quỷ.”

Người trên đời này, khi còn sống đều chỉ muốn mượn vận của quỷ, muốn quỷ phù hộ cho họ, đâu có ai quan tâm quỷ có đồng ý hay không?

“Nhưng cậu thì khác, Xuân Hoa, tớ nói rồi, tớ sẽ giúp cậu, cho nên tớ vẫn sẽ giúp cậu thêm lần nữa.”

Tôi dùng hết sức lôi linh hồn của cô ấy từ thi thể Cương Tử ra, sau đó đi tới, nhét vào bụng của Lý Mỹ Hi.

Xong rồi, đầy đủ cả rồi.

“Nể mặt Thái Xuân Hoa, tớ giữ lại năm mươi nghìn đồng trong mệnh của cậu, đợi khi nào cậu tiêu hết thì cuộc đời sẽ chấm dứt, thế nên, tiết kiệm một chút đi nhé.”

Ánh trăng sáng rực.

Người nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Đêm nay, tôi có thể ngủ ngon rồi.

Ngày mai phải chuẩn bị diễn cho thật tốt, khóc lóc thảm thiết một chút!

Nhưng mà lần này, tôi phải đổi phòng ngủ nào xấu xa hơn chút, nhiều tiền hơn chút mới được!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom