• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quỷ mượn thai (1 Viewer)

  • Phần 3

9.

Chung Xảo Xảo mắng tôi bị điên.

Cô ta bảo, cho dù có quỷ, Thái Xuân Hoa cũng không vào được, cửa có bậc thềm*, trước cửa còn dán lông gà dính m/á/u.

*Người ta quan niệm rằng ma quỷ không thể nhấc chân lên cho nên nhà có bậc thềm thì ma quỷ không bước vào được.

Một người bạn cùng phòng khác thì lên giường học bài như thường lệ, vờ như không để tâm.

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ đành tiếp tục phục vụ cho Chung Xảo Xảo, sửa sang lại giày của cô ta, đặt mũi giày hướng về phía giường.

Hơn chín giờ, Chung Xảo Xảo không nhịn nổi mà gọi điện thoại cho bạn trai cô ta:

“Anh Cương, anh đừng cúp máy mà, người ta thật sự rất muốn nghe tiếng thở của anh khi ngủ đấy, hi hi, anh đang ngủ à? Chăn của em vừa thơm lại vừa mềm, anh có muốn cùng nhau —— Đến tháng à? Sắp hết rồi mà…”

Đối phương cúp điện thoại.

Chung Xảo Xảo mắng hai tiếng, sau đó gọi điện thoại cho hai lốp xe dự phòng khác.

Thế nhưng đối phương biết cô ta vẫn đang đến tháng, không ai thèm để ý đến cô ta.

Rất nhanh sau đó, phòng tôi tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Chung Xảo Xảo đang nhắn tin thì điện thoại bỗng dưng hết pin, cô ta hùng hổ bảo tôi đưa điện thoại của mình cho cô ta dùng.

“C/h/ế/t tiệt, sao lại lạnh thế hả? Trời không mưa mà nhiệt độ vẫn hạ ư?”

Xung quanh vắng lặng một cách đáng sợ, ánh trăng chiếu lên cửa sổ nhanh chóng bị mây đen che khuất.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên năm tiếng “cốc, cốc, cốc, cốc, cốc”, ba dài hai ngắn.

Hệt như tiếng gõ cửa thận trọng của Thái Xuân Hoa.

Đầu tôi như muốn nổ tung, không ngừng run rẩy.

Chung Xảo Xảo vẫn chưa nhận ra, sốt ruột sai khiến tôi:

“C/h/ế/t tiệt, ai thế, đêm hôm khuya khoắt rồi mà gõ gõ cái gì. Tống Duyệt, cậu ra mở cửa đi.”

Tôi không dám cử động, run giọng nhắc nhở.

“Từ từ đã, hôm nay là thất tuần của Thái Xuân Hoa… Không thể mở cửa được!”

Đầu thất hồi hồn, thất tuần xuống đất.

10.

Chung Xảo Xảo nhổ nước bọt:

“Thái Xuân Hoa, lại là Thái Xuân Hoa! Không phải tôi khinh thường cậu ta, nhưng người nhát gan có thành quỷ cũng chỉ là một con quỷ nhát gan thôi. Tôi đếm đến ba, tốt nhất là cậu nên ra mở cửa, một, hai…”

Tôi run rẩy mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ cao lớn mặc váy.

Tóc người đó che kín mặt, cửa vừa mở ra thì lập tức chen chân vào.

Nhưng giọng nói lại là giọng của đàn ông.

Đây là bạn trai Cương Tử của Chung Xảo Xảo, anh ta cải trang tiến vào.

Chung Xảo Xảo cực kỳ vui vẻ:

“Ôi chao, không phải ban nãy anh đang lái xe sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Ghét quá đi, lại tạo bất ngờ cho người ta đấy à?”

Cương Tử cúi đầu nhìn đôi giày dưới đất trước, sau đó cười haha mất tiếng, hì hục trèo lên giường.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy trên lưng anh ta cõng theo một thứ gì đó, nhìn giống một cô gái, dáng người kia… rất giống Thái Xuân Hoa!

Bờ vai hơi khom và chiếc cổ mảnh khảnh!

Tôi run rẩy, co rúm người trong ổ chăn, cổ họng nghẹn lại, cả người run rẩy.

Đến rồi, cái gì nên đến đã đến rồi.

Không biết đêm nay cô ấy có thể tìm được thứ mà cô ấy muốn không!

Chung Xảo Xảo ngồi trên giường bên kia, hiểu lầm chúng tôi ngứa ngáy khó nhịn nên đắc ý lắm, cố tình phát ra âm thanh càng to hơn.

Cô ta làm nũng với Cương Tử:

“Ui, hôm nay anh nặng quá đi.”

Cương Tử nói:

“Không nặng không đè được em.”

Nói xong thì cười hi hi ha ha.

Sau đó, giọng nói của Cương Tử vang lên:

“Là chỗ này sao?”

Không biết hắn sờ chỗ nào mà khiến Chung Xảo Xảo ngứa ngáy, cười ha hả:

“Anh làm gì vậy?”

Tiếng cười và tiếng thì thầm cứ vang lên không ngừng.

Thế rồi, tiếng cười đột nhiên biến mất, sau đó là tiếng xé rách thứ gì đó.

Chung Xảo Xảo đúng là không biết kiêng kỵ tí nào!

Điện thoại rung lên, Lý Mỹ Hi gửi tin nhắn cho tôi.

“Tống Duyệt… Hình như trên giường bên kia có hơn hai người.”

Tin nhắn tiếp theo được gửi đến ngay lập tức:

“Hình như tớ nhìn thấy Thái Xuân Hoa ở trên giường Chung Xảo Xảo.”

Đầu óc tôi nổ tung, quay đầu len lén nhìn qua chăn nhưng không thấy gì cả.

“Chắc cậu nhìn nhầm thôi.”

Tôi muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Thấy tôi không tin, một lát sau Lý Mỹ Hi đưa điện thoại di động ra khỏi rèm giường, chuẩn bị chụp lén cho tôi xem.

Nào ngờ, bây giờ trời tối nên điện thoại tự động bật flash.

Một tia sáng lóe lên, chiếu sáng toàn bộ phòng ký túc xá.

Mọi âm thanh lập tức dừng lại.

Toàn bộ phòng ngủ rơi vào khoảng không tĩnh lặng.

Lần này, Chung Xảo Xảo không lên tiếng mắng chửi, cô ta im lặng không nói gì.

Người đàn ông bên cạnh cô ta ngồi thẳng dậy, ánh trăng âm u quỷ dị chiếu vào phòng, người đàn ông kia… không hề có bóng.

11.

Gần như cùng lúc, tôi và Lý Mỹ Hi đồng loạt dùng chăn che mặt lại.

Phòng ngủ vẫn rất yên tĩnh.

Sau đó, giọng điệu quái dị của Cương Tử vang lên:

“Sao lại không thấy nhỉ?”

Giọng nói này không phải là giọng của Thái Xuân Hoa sao?

Xoẹt, xoẹt, lại là tiếng xé rách, lục lọi thứ gì đó.

Chân tôi mềm nhũn cả ra.

“Vừa nãy cậu có thấy không? Người xõa tóc kia…”

Lý Mỹ Hi lại nhắn WeChat hỏi tôi.

Tôi lập tức chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.

“Đừng sợ. Ba của tớ nói, quỷ là một loại trạng thái, đồng thời cũng có thể là một loại ý thức. Giống như hạt lưỡng tính - sóng vậy, là sóng viên nhị tượng tính giống nhau, cậu không quan sát nó, nó sẽ ở bên cạnh cậu, một khi cậu quan sát thấy thì nó sẽ lập tức biến mất. Nói chung, cậu đừng quá bận tâm về nó. Nó chỉ có thể gạt người…”

“Là Thái Xuân Hoa trở lại phải không? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tôi an ủi cô ấy:

“Cậu đừng sợ, cậu và cậu ấy đâu có thù hận hay xung đột gì đâu.”

Lần này Lý Mỹ Hi trả lời tôi rất nhanh.

“Vậy nếu —— có thì sao?”

Sao hai người họ lại có xích mích được chứ?

Thái Xuân Hoa rất nhát gan, cô ấy luôn bảo chịu thiệt cũng là phúc, muốn đoàn kết các bạn cùng lớp nên cô ấy giống như một chỗ để trút giận vậy, ai nấy đều có thể chê bai trách móc.

Nhưng Lý Mỹ Hi chưa từng phàn nàn gì về Thái Xuân Hoa.

Cô ấy là một cô gái tốt bụng có tiếng trong lớp, vì vậy mà giành được khá nhiều phiếu bầu trong lớp.

Hai người họ gần như không có xung đột gì cả.

À, không hẳn, tôi nhớ khi Thái Xuân Hoa còn sống, Lý Mỹ Hi chưa từng nhận được học bổng.

Mỗi lần thấy Thái Xuân Hoa học tập, cô ấy đều dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Thái Xuân Hoa.

Bạn cùng phòng lười biếng thì sẽ thấy đồng cảm, bạn cùng phòng thành công lại khiến lòng người khó chịu khôn nguôi.

Lý Mỹ Hi gửi cho tôi một tấm hình, là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa tôi và Thái Xuân Hoa.

Cũng là tấm ảnh chụp màn hình mà Chung Xảo Xảo dùng để uy hiếp tôi.

Tôi lập tức phản ứng lại:

“Đêm mà Thái Xuân Hoa xảy ra chuyện, cậu có mặt ở hiện trường sao? Điện thoại mà cậu ấy mượn dùng là điện thoại của cậu?”

“Ừ, mấy ngày đó tớ về sớm, cậu ấy dùng điện thoại của tớ.”

Tôi biết mà! Người keo kiệt như Chung Xảo Xảo sao có thể cam lòng cho Thái Xuân Hoa mượn dùng điện thoại di động chứ?

Hèn gì Chung Xảo Xảo không ăn hiếp Lý Mỹ Hi, xem ra chính là Lý Mỹ Hi giúp cô ta tìm được đối tượng dễ bắt nạt hơn!

Thấy tôi không trả lời, Lý Mỹ Hi lại nhắn:

“Tớ l không muốn như vậy, nhưng cậu biết tính tình của Chung Xảo Xảo…”

“Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Đúng lúc này, chiếc thang giường cũ đối diện kêu cót két cót két, giống như thứ gì đó đang đi xuống từ giường của Chung Xảo Xảo vậy.

Tim tôi thắt lại.

“Mau nói đi! Nếu không lát nữa tớ không giúp được cậu đâu! Mau lên!”

Lý Mỹ Hi không còn thái độ xa cách thường ngày nữa.

12.

Nội dung tin nhắn cô ấy gửi cho tôi rất đơn giản, nhưng chừng ấy vẫn đủ khiến người ta sởn cả gai ốc.

Đêm đó, cô ấy vẫn luôn ở trong phòng.

Từ lúc Thái Xuân Hoa bố trí xong, chuẩn bị cởi quần áo tiến hành quỷ mượn thai thì cô ấy đã có mặt.

Nhưng cô ấy chỉ thích học tập, từ trước đến nay đều mặc kệ những chuyện này, thế nên chỉ nằm trên giường mình học thuộc từ vựng.

Khi Thái Xuân Hoa khóc, cô ấy học từ vựng.

Khi Thái Xuân Hoa run lẩy bẩy, cô ấy vẫn học thuộc từ vựng.

Đến nửa đêm, cửa mở ra, nhưng người tới không phải nam quỷ gì đó, mà là mấy người đàn ông.

Những người đàn ông kia nhân lúc Thái Xuân Hoa đang ngủ, không có ý thức mà lần lượt h/ã/m h/i/ế/p cô ấy.

Khi đó, Lý Mỹ Hi vẫn cắm cúi học bài.

Trong lòng cô ấy chỉ quan tâm một chuyện, ấy là học tập.

“Tớ chẳng làm gì cậu ấy cả.”

Lý Mỹ Hi tỏ ra vô tội, hỏi tôi:

“Chẳng lẽ như vậy cũng là lỗi của tớ à? Hơn nữa, sau đó tớ không thu tiền điện thoại của cậu ấy mà!”

“Chẳng làm gì cả? Cậu vẫn luôn trơ mắt nhìn như vậy ư? Cậu ấy là bạn cùng phòng ở chung sớm chiều với cậu mà! Cậu cứ dửng dưng như vậy mà chứng kiến thôi?”

Tôi nhanh chóng gõ chữ:

“Vậy tại sao sau đó cậu không nói ra mọi chuyện!”

“Tớ phải nói thế nào? Tớ không có chứng cứ. Thái Xuân Hoa tự mình uống trộm đồ uống Chung Xảo Xảo để lại, bên trong có thuốc ngủ… Những người đó đều đeo bao, hơn nữa rõ ràng lúc kết thúc Thái Xuân Hoa vẫn chưa c/h/ế/t, cô ấy chỉ nói mình đau bụng. Cô ấy c/h/ế/t vào ngày hôm sau, đột nhiên c/h/ế/t cơ mà!”

Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Tôi cười lạnh một tiếng:

“Cậu cảm thấy Thái Xuân Hoa có tin vào những lời này không? Cậu cũng là hung thủ! Là kẻ đồng lõa!”

Một chuỗi tin nhắn dài được gửi đến:

“Cậu cảm thấy cậu tốt hơn sao? Bây giờ còn bênh vực cho cậu ta? Khi cậu ta bị bạo lực, không phải là cậu đã bo bo giữ mình sao?”

Lý Mỹ Hi vẫn chưa hả giận, ảnh đại diện của cô ấy vẫn luôn xuất hiện dòng chữ “Đang soạn tin nhắn”.

“Cậu quên lúc đầu cậu ta bị Chung Xảo Xảo lừa gạt như thế nào rồi sao? Không phải khi đó cậu chỉ khoanh tay đứng nhìn hả?”

Thái Xuân Hoa bị lừa gạt là chuyện sớm muộn mà thôi, cô ấy quá thành thật, hơn nữa còn quá nghèo.

Vào năm nhất, khi Thái Xuân Hoa vừa mới đến, đồ dùng vệ sinh mà cô ấy mang theo chỉ có một cục xà phòng.

Cô ấy dùng rất cẩn thận, rửa mặt gội đầu, tắm rửa hay giặt quần áo đều dùng mỗi cục xà phòng đó thôi.

Cô ấy nói, bởi vì thi đỗ đại học nên mới mua nó, trước đây khi ở nhà, cô ấy đều dùng bồ kết để giặt.

Nghe xong, Chung Xảo Xảo cười ra tiếng, cảm thấy Thái Xuân Hoa vừa nghèo lại vừa ngu.

Nhưng sau nửa năm đại học, Thái Xuân Hoa dần dần trở nên trắng trẻo hơn, giọng địa phương đỡ dần, càng ngày càng xinh đẹp.

Mấy nam sinh trong lớp bắt đầu để ý đến cô ấy, điều này khiến Chung Xảo Xảo ghen tị muốn c/h/ế/t.

Cô ta biết Thái Xuân Hoa rất nghèo, nên lúc đầu giả vờ giả vịt nói có thể cho cô ấy vay tiền khi cần trước, sau này cô ấy trả lại cũng được.

Thái Xuân Hoa định viết giấy nợ, nhưng Chung Xảo Xảo lấy giấy nợ mà mình đã chuẩn bị từ trước ra, dụ cô ấy ký tên lên.

Đó là một cái bẫy.

Thái Xuân Hoa thành thật bỗng chốc trở thành con nợ, sau đó không thể không nghe lời Chung Xảo Xảo.

Cô ấy đành phải tuân theo những quy tắc của Chung Xảo Xảo, làm tay sai cho cô ta, hở một chút là bị uy hiếp đòi nợ.

Thế nên, trong lòng cô ấy chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng trả nợ, mong rằng cần trả nợ xong thì tất cả sẽ kết thúc.

Nhưng mà, mãi đến khi cô ấy c/h/ế/t rồi, số lãi gộp lại vẫn chưa thể trả hết.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Quỷ Hí
  • 落墨染卿衣
Chương 4 END
[Zhihu] Quỷ Môn
  • 人间荒糖
Chương 4 END
[Zhihu] Dấu ấn ma quỷ
Chương 4 END
[Zhihu] Quỷ Loạn Thế
Chương 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom