• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Quỷ Tân Nương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6 END

Diêm Quân lại nhìn tôi với vẻ chua xót nhưng bất kể tôi có kháng cự thế nào, ông ta vẫn tiếp tục đưa tôi xuống núi.

“Cô gái nhỏ, cô bắt buộc phải xuống núi, nếu không những hi sinh của hắn đều sẽ uổng phí hết cả. Cô có biết vì sao hắn lại phải đồng ý với ta trở thành Diêm Quân kế nhiệm không?” Giọng của ông ta dần trở nên nghiêm nghị, “Bởi vì Diêm Quân có thể điều khiển số mệnh con người, dùng một ngàn năm đổi lấy một lần được viết lại số mệnh của một người, hắn muốn thay đổi số mệnh của cô.”

Tôi bỗng ngưng vùng vẫy, đưa khuôn mặt dính đầy nước mắt lên nhìn Diêm Quân.

Diêm Quân kéo tôi, tiếp tục đi xuống núi, bước chân không hề dừng lại.

“Cô gái nhỏ, cô không thể dừng lại dù chỉ là một bước, hắn vì cô mà chấp nhận chịu nhiều đau khổ như vậy! Tuy rằng từ nhỏ hắn đã rất thông minh, mười tuổi ngộ đạo, chưa đến mười năm đã có thể tu luyện thành thân thể của quỷ Tu La. Có điều, năm hắn chết đi hắn chỉ mới có hai mươi lăm tuổi! Hắn không nỡ nhìn cô mới mười lăm tuổi đã phải xuống địa ngục chịu cực hình, nên đã tự sát trước khi tận số, xuống nơi này để kéo dài mạng cho cô. Vốn dĩ cô phải chết trong trận hoả hoạn năm đó, nhưng hắn lại vì cô mà chết thay. Mười năm nay, ngày nào hắn cũng phải chịu cực hình bị thiêu đốt như trong đám cháy năm đó, cho dù là vậy, dưới tình cảnh đó hắn vẫn có thể tu luyện thành thân thể Tu La. Hắn biết, ông nội mình sẽ không chấp nhận để cháu trai ông ấy cứ mãi chịu đau đớn như thế, nhất định ông ta sẽ tìm cô, giết chết cô! Chỉ có cô chết, cháu trai ông ấy mới được giải thoát, vậy nên hắn tu luyện thành Tu La để che giấu cô suốt mười năm. Cô gái nhỏ, mệnh của cô quả thật rất tệ, nhưng hắn lại đối với cô vô cùng tốt.”

Nước mắt tôi lại ứa ra: “Rõ ràng là tôi thế mạng cho anh ấy, tại sao cuối cùng anh ấy lại trở thành người thế mạng cho tôi?”

Diêm Quân đưa mắt nhìn tôi.

“Thật ra, mệnh của hai người có thể thay thế cho nhau. Nói thật thì, lúc Vương Thanh Mặc ra đời, ta đã đi xem thử, Thiên Sư cũng đến xem, hắn đúng là kỳ tài trong nhân gian, năm Vương Thanh Mặc mười tuổi, Thiên Sư đã định để hắn trở thành người kế thừa y bát của ông ấy, nhưng cũng chính vào năm đó, Thiên Sư đoán mệnh cho hắn một lần, Vương Thanh Mặc không sống quá hai mươi lăm tuổi. Biết được điều này, nhà họ Vương đã tìm mọi cách để thay đổi nó, trong nhà họ cũng có rất nhiều người tu đạo, đương nhiên là có cách. Cách đó chính là, tìm một cô dâu có bát tự Thái Âm đính hôn với Vương Thanh Mặc, đợi đến khi cô gái ấy chết đi, đến cõi âm, thì sẽ có người kéo dài mạng sống cho Thanh Mặc. Cô dâu ở cõi âm một năm, thì mạng của Vương Thanh Mặc trên dương gian sẽ kéo dài thêm một năm. Cho nên, nhà họ Vương mới thông báo khắp nơi muốn tìm một cô gái có bát tự Thái Âm. Ông nội cô nhặt được cô, bèn đưa cô đến đó, bởi vì bát tự của cô chính là Thái Âm, vừa sinh ra đã cô độc một mình, phải chết năm mười lăm tuổi, số mệnh rất khắc nghiệt. Năm cô mười lăm tuổi, Thanh Mặc hai mươi lăm tuổi, cũng là đại nạn của hắn. Nhưng đại nạn của cô lại đến trước hắn, hai người đính hôn, cô xuống dưới trước thì có thể thế mạng cho hắn. Có điều, vào ngày cô lẽ ra phải chết, Thanh Mặc đau xót cho cô vì thế hắn đã tự sát thế mạng.”

Tim của tôi, đau đến vỡ vụn ra: “Tại sao anh ấy lại….”

Diêm Quân rủ mắt xuống, dường như nghĩ đến gì đó: “Có lẽ, vị trí Diêm Quân này, đều là những kẻ đa tình!”

“Cô gái nhỏ, nếu như không gặp cô, hắn sẽ tiếp tục số mệnh của mình, có thể đắc đạo thành tiên hoặc đã trở thành lục địa thần tiên rồi. Nhưng hắn lại gặp cô, cuối cùng lại để cho ta bắt được của hời.” Diêm Quân chợt bật cười, khiến người ta không tài nào biết được ông ấy đang đắc ý hay đang tiếc nuối nữa.

“Tôi không cần mạng của anh ấy, tôi đem mạng của mình trả lại cho anh ấy được không? Tôi có thể trả lại mạng cho anh ấy không? Tôi cầu xin ông.” Tôi gào khóc nức nở.

“Trả lại thế nào được, cô gái nhỏ, hắn đã chết mười năm rồi.” Diêm Quân thở dài.

Lòng tôi đau đớn vô cùng.

Anh ấy đã, chết được mười năm rồi.

Lần đầu tiên tôi gặp mặt anh ấy, anh ấy đã chết rồi.

Tôi lãng quên anh ấy mười năm, lần thứ hai khi chúng tôi gặp lại nhau, anh ấy đã chết được mười năm rồi.

Anh ấy đã chết từ rất lâu, rất lâu rồi.

“Cô gái nhỏ, phía trước là đến chân núi rồi.”

Tôi nhìn trước mặt, bỗng nhiên ngẩn người, vậy mà đã đến được chân núi.

Tôi nhìn chân núi, chợt như phát điên chạy về hướng ngược lại.

“Tôi không thể xuống núi, tôi phải đi tìm anh ấy, tôi phải đi tìm Thanh Mặc.”

Lần này, Diêm Quân không cản tôi lại, nhưng tôi trèo càng nhanh bao nhiêu thì bản thân lại càng bước lùi lại bấy nhiêu, ngọn núi đang chuyển động, đỉnh núi đó là nơi mà tôi mãi mãi cũng không trèo tới được.

“Tại sao?” Tôi tuyệt vọng hét về phía đỉnh núi.

Diêm Quân bước đến che mắt tôi lại.

“Cô gái ngốc nghếch, cô trèo lên thì có tác dụng gì? Cô không giúp nổi hắn đâu, cũng không đổi được mạng cho hắn quay về, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là không phụ lại tấm lòng hắn dành cho cô. Rời khỏi ngọn núi này, cũng hãy quên toàn bộ chuyện ở đây đi. Đến lúc đó cô sẽ quên hết cả ta và Thanh Mặc.”

Tôi kinh ngạc nhìn Diêm Quân, quên cả khóc.

“Không được, không được, tôi không thể quên anh ấy, tôi đã quên anh ấy mười năm rồi, tôi thật sự không thể lại quên anh ấy lần nữa.” Tôi đứng dưới chân núi khóc đến ruột gan đứt đoạn, tuyệt vọng muốn trèo lên.

Thế nhưng ngọn núi này càng lúc càng cao, càng lúc càng dốc, tôi vừa trèo lên lại từ trên đống đá vụn lăn xuống.

Tay tôi bê bết máu, chân cũng đầy những vết thương do đá cắt phải nhưng tôi đã không còn cảm thấy đau nữa.

Diêm Quân thở dài, kéo tôi lại: “Cô gái nhỏ, vô ích thôi. Người ma khác biệt, không thể nên duyên. Từ nay về sau, cô sẽ không còn nhớ gì về hắn nữa.”

Tim tôi như vỡ thành nhiều mảnh, đau đến mất hết cảm giác.

Tôi cứ như vậy hướng về phía đỉnh núi mà khóc.

Lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy quỷ khí trên núi tản đi hết, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, một người cầm thanh kiếm bằng gỗ đào, toàn thân bê bết máu, xuyên qua ánh sáng mà bước đến, anh ấy đi đến trước mặt Diêm Vương, rồi bước tới lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, sau đó ôm lấy tôi nói rất khẽ: “Nghiên Nghiên, em sẽ con cháu đầy đàn, cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Tôi cũng liều mạng ôm chặt lấy anh ấy một cách tuyệt vọng: “Thanh Mặc, em cầu xin anh, đừng để em đi được không? Giữ em ở lại đây được không?”

Anh ấy nâng mặt tôi lên, liên tục giúp tôi lau nước mắt, ánh nhìn dịu dàng, đối mắt ấy dường như đang ngân ngấn nước, nhưng cuối cùng anh lại lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại nói: “Nghiên Nghiên, anh sẽ viết lại cho em một số mệnh thật tốt, con cháu đầy đàn, không lo không nghĩ.”

“Nghiên Nghiên, nhớ kỹ khuôn mặt này, đây là khuôn mặt của anh hai anh, anh ấy từ nhỏ đã không hiểu tình cảm, những năm nay chỉ ngắm nhìn ảnh của em, em xuất hiện anh ấy chắc chắn sẽ rất thích em.”

Tôi lắc đầu, ra sức giữ chặt lấy Thanh Mặc, thế nhưng ý thức của tôi lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Tôi vùng vẫy trong hoảng loạn và tuyệt vọng, muốn kéo anh ấy lại, nhưng chỉ nghe thấy Diêm Vương bất lực thở dài: “Ngay cả khuôn mặt mà ngươi cũng không dùng mặt thật của mình, ngươi đã sớm có tính toán cho cô ấy rồi đúng không?”

Tôi tỉnh dậy dưới chân núi, trên người có một tấm thẻ, là thẻ đen, bên trên viết rất nhiều địa chỉ, còn có một mảnh giấy: “Những nơi trên thẻ đều có thể đến lấy tiền, tiền công ta đã lấy rồi.”

Chữ viết rất đẹp.

Tôi nhìn tấm thẻ đen, ngẩn người một lúc, sau đó suy nghĩ mất một lúc.

Tôi nhớ tôi đã thuê một con quỷ đến đây lấy tiền, nhưng khi đến ngọn núi này thì không thấy hắn đâu nữa. Tấm thẻ này ở đây nghĩa là tôi đã lấy được tiền rồi nhỉ?

Tôi vội cất tấm thẻ đi, không ngờ lấy tiền ở ngân hàng âm dương lại đơn giản như vậy, chỉ ngủ một giấc mà tiền đã đến tay rồi. Có lẽ tôi còn mơ thấy một giấc mơ, rất kỳ lạ và hỗn loạn, cũng không nhớ rõ được gì, tôi chỉ nhớ được một gương mặt rất đẹp trai.

Tôi ngây người, hồi tưởng lại gương mặt đẹp trai ấy.

Vốn còn cho rằng chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng lại chẳng ngờ tên quỷ được thuê kia lại chu đáo như vậy, nhanh như thế đã giúp tôi lấy được tiền về, bản thân hắn cũng tự trừ ra tiền công sẵn rồi. Tên này thật sự rất được việc, đáng tiếc hắn không để lại cách thức liên hệ để lần sau có việc tôi còn tìm đến chứ!

Tôi nhìn giờ hoạt động của tuyến xe buýt nhỏ ở nơi này, hôm nay là cuối tuần, không có xe.

Tôi có chút chán nản, đành phải tự mình ra khỏi núi thôi.

Điều may mắn duy nhất chính là, thời gian bây giờ vẫn còn sớm, nếu như là buổi tối, tôi đi lại một mình thế này, e là….

Ngọn núi này âm u tăm tối, vừa nghĩ đến đây tôi không chút chần chừ mà lập tức kéo vali của ông nội nhanh chóng xuống núi.

Cứ luôn cảm thấy sau lưng có cặp mắt nào đó đang dõi theo mình, nhưng tôi không dám quay đầu lại.

Đi được khoảng nửa tiếng tôi bắt gặp được một chiếc xe, vận may của tôi phải nói là vô cùng tốt, là một chiếc Range Rover hạng sang.

Tôi chặn đầu xe, đặt vali của ông nội xuống đường, sau đó ngồi lên trên vali, đưa tay ra hiệu xin quá giang.

Lần này tôi lại gặp may, xe chịu dừng rồi.

Lúc cửa xe mở ra, nhìn thấy người bên trong tôi liền ngẩn ra vài giây, tôi xin thề, trai đẹp mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ tuyệt đối giống hệt với gương mặt này, tôi chắc chắn không phải đang tìm cớ để bắt chuyện với người đẹp trai như vậy đâu.

Anh chàng đẹp trai nhìn tôi cũng sững người mất mấy giây, sau đó anh ta mỉm cười, nụ cười dịu dàng như có ánh nắng chiếu qua.

Anh ta giúp tôi đưa vali lên xe, sau đó nói: “Hình như tôi đã gặp em ở đâu đó rồi.”

Tôi khẽ cười: “Trùng hợp tôi cũng định nói câu này.”

Thế nhưng, không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy nơi tim mình, khẽ nhói đau.

Phiên Ngoại :

[Thanh Mặc]

Năm tôi mười tuổi, ông nội mang về một đứa trẻ sơ sinh, rất nhỏ nhưng lại trông vô cùng xinh đẹp.

Tôi từng nhìn thấy rất nhiều trẻ sơ sinh vừa ra đời không lâu, thế nhưng lại chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy cả.

Ông nội nói, về sau đây chính là vợ tôi.

Từ nhỏ tôi đã rất thông minh, đương nhiên biết được vợ có nghĩa là gì.

Tôi cũng biết mình sẽ chết vào năm hai mươi lăm tuổi, vợ tôi gả cho tôi, thực chất là để giúp tôi kéo dài số mệnh.

Lúc đó, tôi gặp được Thiên Sư, một lòng cầu đại đạo, tôi cảm thấy có một người vợ để kéo dài mạng sống không có gì là không tốt cả.

Bé gái sơ sinh đó, ở lại nhà tôi một năm.

Ông nội nói, tôi muốn thiết lập quan mật thiết với cô ấy thì mỗi ngày phải cho cô ấy uống máu của mình.

Mỗi ngày tôi đều cho cô ấy uống một giọt máu, cô ấy rất mềm yếu, thấy ai cũng khóc, chỉ khi tôi tới gần, cô ấy mới không khóc nữa, cô ấy rất thích tôi.

Vào sinh nhật một tuổi, cô ấy vừa chập chững biết đi, cả ngày cứ quấn lấy tôi.

Sau đó, ông nội đưa cô ấy đi, nói là bán đến một gia đình khác để họ tiếp tục nuôi nấng, lúc cô ấy đi, tôi đã đặt cho cô ấy một cái tên, Nghiên Nghiên, Hải đường hồng vựng nhuận sơ nghiên.

Hôm đó, cô bé ấy khóc lóc vô cùng thảm thiết, tim của tôi dường như cũng bị khoét mất một mảnh.

Từ đó về sau tôi không còn nghe thấy tin tức gì về cô ấy nữa, bởi vì ông nội không cho phép cả nhà nhắc đến người này.

Tôi theo Thiên Sư tu đạo, tham ngộ thiên đạo, nhưng có một hôm tôi bỗng mơ thấy bé gái đó, cô ấy ở trong lòng tôi oà khóc nức nở, hôm đó cả ngày tâm trạng tôi đều rối bời không yên.

Sau đó, ông nội mang đến một tin, nói là cô gái nhỏ kia đang mắc bệnh nặng.

Tôi biết quan hệ mật thiết giữa chúng tôi đã được xác lập, tôi nói với ông nội muốn đi thăm cô ấy, ông nội do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Vậy là rốt cuộc tôi cũng được gặp bé gái xinh xắn ấy rồi.

Cô ấy đã năm tuổi, đẹp đến khiến người ta kinh ngạc.

Cô ấy liên tục sốt cao, mọi người đều nói hết cách rồi, ông nội cô ấy dường như cảm nhận được cô ấy không có khả năng sống qua năm tuổi.

Tôi nói sẽ không đâu, sau đó tôi ôm lấy cô ấy, cùng ngủ trên chiếc giường nhỏ, tôi ôm cô ấy suốt ba ngày ba đêm, cô ấy cứ luôn nói mớ, luôn khóc lóc, luôn mê man không tỉnh, nhưng đến ngày tiếp theo, cô ấy lại hạ sốt rồi, có điều không để cô ấy kịp nhìn thấy mình tôi đã rời đi ngay.

Năm đó tôi mười lăm tuổi, tôi đột nhiên có chút mong đợi không biết cô dâu nhỏ của mình lớn lên sẽ trông như thế nào. Thế nhưng cô ấy chỉ có thể sống đến năm bằng với số tuổi của tôi lúc này.

Năm mười tám tuổi, tôi lĩnh ngộ được đại đạo, lúc đó tôi mới biết hoá ra tôi và Nghiên Nghiên có thể thế mạng cho nhau, cũng tức là, một trong hai chúng tôi ai chết trước thì có thể xuống địa phủ trước kéo dài mạng sống cho người kia, không phải chỉ có mình cô ấy mới thế mạng được cho tôi.

Vào sinh nhật thứ mười tám của mình, tôi đã đi gặp cô ấy. Cô ấy vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, cô ấy nhìn tôi, gọi tôi là chú, thật ra tôi rất muốn ôm lấy cô ấy rồi nói, nhóc con, sau này em phải gả cho anh rồi.

Tôi muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, nhưng tôi không biết chúng tôi còn có cơ hội không?

Năm hai mươi hai tuổi, ông nội cho rằng sau này tôi sẽ kế thừa sự nghiệp của nhà họ Vương, bắt đầu giúp tôi tìm vợ.

Sau đó, tôi đến thăm Nghiên Nghiên, cô ấy mười hai tuổi, đã có dáng vẻ của một cô gái nhỏ nhưng vẫn xinh đẹp mê người như vậy, có điều ánh mắt cô ấy rất lạnh, như thể đã trải qua rất nhiều sương gió, cũng không cười nhiều như lúc nhỏ nữa, tôi bỗng có chút đau lòng, nhưng tôi lại không dám xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, tôi sợ cô ấy gọi tôi bằng chú, tôi sợ đến lúc chết cô ấy cũng sẽ ghi nhớ tôi.

Năm hai mươi lăm tuổi, tôi biết đại nạn của mình sắp đến rồi, Nghiên Nghiên cũng sẽ gặp nạn, nhưng mà cô ấy không biết.

Cô ấy vẽ rất nhiều tranh, cô ấy còn nói với ông nội sau này muốn làm hoạ sĩ, cô ấy còn lén thiết kế cho bản thân mấy bộ váy, nói là đợi sau này lớn lên sẽ mặc chúng, nhưng cô ấy lại không biết bản thân chẳng còn có thể lớn lên được nữa.

Tôi nhìn cô ấy, nhìn những bức tranh cô ấy vẽ, đột nhiên cảm thấy vô cùng mong đợi được thấy dáng vẻ trưởng thành của cô ấy, tôi hy vọng cô dâu nhỏ của mình có thể lớn lên, hy vọng cô ấy có thể ngắm nhìn thế giới mà cô ấy yêu thích, mặc những bộ váy mà cô ấy muốn mặc, và thế là năm đó, tôi đã đưa ra một quyết định.

Năm hai mươi lăm tuổi, tôi tự sát, tôi mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, tôi đã trở thành ma rồi.

Tôi trở thành ma, đầu tiên là đi thăm Nghiên Nghiên, kết quả bởi vì chúng tôi có mối liên hệ mật thiết cho nên cô ấy đã mở được thiên nhãn và nhìn thấy tôi.

Cô dâu nhỏ của tôi cuối cùng đã có thể trưởng thành rồi.

Tôi nói với cô ấy, em sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn.

Cô ấy tuyệt vọng nhìn tôi rồi nói, sẽ không đâu.

Lúc này tôi mới biết, cô ấy bị người ta bắt nạt, đó là lần đầu tiên tôi dùng năng lực của mình đối phó với một người bình thường.

Ông nội biết tôi thế mạng cho Nghiên Nghiên, vô cùng tiếc nuối, hối hận vì đã sai ngay từ đầu.

Ông nói, ông phải giết chết Nghiên Nghiên.

Tôi nói với ông nội Nghiên Nghiên, đem giấu cô ấy đi.

Sau đó, tôi không ngừng tập trung tu luyện, chỉ khi luyện thành một thân thể càng mạnh hơn, một thân phận càng lợi hại hơn tôi mới có thể giấu cô ấy sâu hơn và lâu hơn.

Tôi mất thời gian năm năm trong lửa cực hình mới luyện ra được thân thể của quỷ Tu La, ông nội Nghiên Nghiên nói với tôi, ông ấy sắp không giấu được thêm nữa rồi. Tôi nói không cần lo lắng, sau này tôi sẽ làm một kết giới trên đường đi của họ.

Ông nội của tôi lại không thể tìm ra cô ấy rồi.

Có điều, chung quy vẫn là tôi đã đánh giá thấp quyết tâm của ông nội. Đã qua mười năm ông vẫn không chịu từ bỏ quyết tâm muốn giết chết Nghiên Nghiên.

Cuối cùng ông đã phá được kết giới của tôi.

Ông chuẩn bị ra lệnh cho ác linh ăn thịt cô ấy, để cô ấy biến mất khỏi thế gian này mãi mãi.

Nhưng ác linh không dám ra tay ở bên ngoài, thế nên hắn định dẫn dụ Nghiên Nghiên đến núi Bội Âm, vừa hay tôi cũng hy vọng hắn ta sẽ đến đây.

Tôi đi tìm Diêm Quân làm một cuộc giao dịch.

Khi Diêm Quân nhìn thấy bức ảnh chân dung tôi vẽ Nghiên Nghiên ông ấy liền nói với tôi, làm Diêm Quân một ngàn năm có thể viết lại số mệnh cho một người.

Tôi chấp nhận giao ước với ông ấy, tôi muốn giúp Nghiên Nghiên, viết lại số mệnh.

Cuối cùng cô dâu nhỏ của tôi đã xuất hiện ở núi Bội Âm, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của cô ấy, xinh đẹp rạng rỡ giống như đoá hoa hải đường ngày đó, Hải đường hồng vựng nhuận sơ nghiên, là cái tên tôi đã đặt cho cô ấy.

Tôi nhìn cô ấy từ xa, thấy tên ác linh mà ông nội đã treo thưởng muốn giết cô ấy, bèn đúng lúc xuất hiện bảo vệ Nghiên Nghiên.

Cô ấy rất cảnh giác, nhưng đó không phải là chuyện xấu.

Tôi cứ luôn do dự có nên nói với cô ấy không, nhưng cuối cùng, tôi chọn không, bởi vì tôi cũng nhìn thấy sự rung động trong mắt cô ấy.

Nếu số mệnh đã định, vậy thì cô ấy hãy cứ quên tôi đi là được.

Tôi sẽ trở thành hạt bụi, làn khói bay qua đời cô ấy, là tất cả những thứ mà cô ấy sẽ gặp qua nhưng nhìn thấy đó rồi lại quên mất.

Tôi đích thân tiễn cô ấy xuống núi, tận mắt nhìn thấy cô ấy gặp được anh trai của mình, tôi còn phải chính mắt nhìn thấy cô ấy kết hôn, sinh con.

Nghiên Nghiên, anh sẽ tự tay viết lại một cái kết đẹp cho số mệnh của em.

Cô dâu nhỏ của anh, anh sẽ bảo vệ em con cháu đầy đàn, không lo không nghĩ.

Cô dâu nhỏ của anh…

[Ông Nội]

Chỉ vì một câu nói của sư thúc mà sư phụ muốn đuổi ta xuống núi, sư thúc nói ta chỉ biết thân mình, mở miệng giả từ bi nhưng trong lòng lại rất xấu xa.

Ta muốn cãi lại sư thúc, nhưng khi xuống núi ta mới phát hiện ra ông ấy nói đúng, bởi vì vừa xuống núi ta đã nhặt được một đứa bé gái, nó đáng giá năm triệu. Ta không do dự dù chỉ một phút, liền đem đứa bé ấy đi bán.

Đứa trẻ này được người nhà họ Vương mua lại, bọn họ cần một cô gái có mệnh Thái Âm, trùng hợp đứa bé mà ta nhặt được cũng có mệnh Thái Âm.

Mệnh của đứa trẻ này rất tệ, vừa sinh ra thì cha mẹ đều chết hết, không bao lâu sau thì bị những người thân thích bỏ rơi, cuối cùng không thể sống quá năm tuổi.

Ta nghĩ, số mệnh đứa trẻ này đã khổ vậy rồi khổ thêm chút nữa cũng chẳng sao, dù sao đến địa phủ vẫn là vợ của thiên chi kiêu tử, cũng có một tấm bài vị ở nhà họ Vương.

Ta đem cô ấy đến bán cho nhà họ Vương nhưng lại chẳng ngờ gia chủ nhà họ không định nuôi dưỡng đứa bé này, ông ấy đưa cho ta thêm ba triệu, bảo ta nuôi đứa trẻ đến năm nó mười lăm tuổi, đương nhiên ta không có ý kiến gì, bởi vì ta không cách nào từ chối số tiền ông ta đưa ra được.

Ta dùng số tiền ba triệu đó mua lại một cửa tiệm rồi mở một tiệm đồ giấy, sau đó thu nhận một đồ đệ. Ta bảo đứa trẻ ấy gọi ta là ông nội, gọi đồ đệ của ta là bố, người ngoài đều cho rằng đây là một gia đình ba thế hệ, nhưng thật ra, ba người bọn ta không có chút quan hệ huyết thống nào với nhau cả.

Tên đồ đệ này theo ta học được chút đạo thuật, rất nhanh đã phát hiện ra bí mật của đứa trẻ kia, vì để kiếm tiền hắn đã lên kế hoạch chuẩn bị cho con bé mấy mối âm hôn, ta hay tin liền đánh cho hắn một trận, cảnh cáo hắn không được làm hỏng chuyện tốt của ta. Ta biết tên đồ đệ này của mình không phải là người tốt, nhưng ta cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu như ta dạy dỗ người tốt có thể cũng sẽ làm người ta xấu đi, chi bằng cứ dạy một kẻ giống mình là được.

Tên của đứa trẻ là do cậu ấm nhà họ Vương đặt, cậu ta rất thích đứa trẻ này, thật ra, mặc dù vẫn luôn không muốn thừa nhận thế nhưng ta cũng yêu thích đứa trẻ này.

Con bé ngày một lớn lên, mỗi ngày đều nhào vào lòng ta cười đùa, mỗi ngày vuốt chòm râu của ta, gọi ta là ông nội. Mới năm tuổi nó đã biết bê ghế đến giúp ta nấu cơm, để dành đồ ăn ngon mang về cho ông nội. Nhìn nó lớn lên, ta bỗng sợ hãi điều đó, ta muốn đem con bé giấu đi, giấu đến một nơi nhà họ Vương không thể tìm ra. Có điều, số mệnh của con bé phải chết năm mười lăm tuổi!

Ta rất sợ con bé lớn lên, bắt đầu thường xuyên ra ngoài nhiều hơn, ta không muốn nghe con bé gọi ông nội, không muốn lưu luyến nó.

Năm con bé năm tuổi, gặp phải một trận bạo bệnh, cậu ấm nhà họ Vương đến, ta nhìn ra được, cậu ấy rất quan tâm đến con bé.

Ta ngầm gợi ý cho cậu ấy, việc thế mạng có thể hoán đổi cho nhau, nhưng ta không biết chàng trai này có ngộ ra hay không.

Cuối cùng, cháu gái ta cũng đến tuổi mười lăm, nó chỉ mới mười lăm tuổi thôi nhưng lại sắp phải chết rồi!

Biết chỉ còn mấy ngày nữa sẽ đến kiếp nạn lớn của con bé, ta rất hoảng loạn, thậm chí ta còn nghĩ đến việc sẽ thế mạng cho nó, hoặc dứt khoát cùng chết với nó, ít nhất xuống địa phủ rồi dựa vào đạo hạnh của ta sẽ có thể bảo vệ nó không bị kẻ khác ức hiếp.

Nhưng hôm đó, con bé lại an toàn quay về.

Cậu ấm nhà họ Vương không còn nữa. Cậu ấy đã thế mạng cho cháu gái ta.

Hôm đó ta ôm con bé khóc rất lâu, cuối cùng ta cũng không còn lo lắng sẽ mất đi cháu gái mình nữa.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó ta đã nhận ra, ta vẫn cần phải lo lắng, lo nhà họ Vương sẽ đến báo thù, cho nên khoảng thời gian đó, mỗi đêm ta đều thức trắng, trông chừng con bé, sợ rằng nó sẽ bị người nhà họ Vương giết chết.

Cuối cùng, người nhà họ Vương vẫn đến, có điều ta lại nhận ra bọn họ chỉ ở chung quanh nhưng lại không phát hiện ra bọn ta, lúc này ta mới biết cậu ấm đó đã lưu lại kết giới bảo vệ cháu gái nhỏ của ta.

Vốn dĩ ta cũng muốn ở bên con bé lâu hơn, nhìn nó trưởng thành, kết hôn, sinh con, nhưng nhà họ Vương đã tìm đến, ta biết đại nạn của mình tới rồi.

Đánh cắp thời gian thêm mười năm đã là quá đủ với ta rồi, nếu như mười năm trước cháu gái chết đi, ta cũng sẽ xuống dưới với con bé.

Chỉ là những ngày tháng sau này ta không còn chăm lo cho con bé được nữa, nhưng có một người có thể thay ta chăm sóc đứa cháu gái này. Sư đệ nói với ta hắn cũng sẽ không ra tay ở bên ngoài, vậy thì đưa con bé đến núi Bội Âm đi, chỉ cần đến được núi Bội Âm, người đó nhất định sẽ bảo vệ con bé, ta cũng có thể an lòng rồi.

Ta bảo sư đệ ăn ta đi, ta có thể vào cơ thể của sư đệ cho hắn thêm chút ý thức, đạo hạnh của sư đệ vẫn còn thấp, rơi vào trong đạo của ta, cuối cùng ta có thể kéo con bé đến nơi mà người đó có thể cứu được nó rồi.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom