• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Người mẹ tâm thần 精神病母亲 (1 Viewer)

  • Phần IV

16.

Không kịp quay đầu lại, tôi vừa "hì hục hì hục" lau người cho con trai, vừa chào hỏi người tới.

"Về rồi à, sao không đi vào? Đây là đứa con trai lúc trước tôi luôn nhắc với mọi người, thấy sao? Đẹp trai đúng không?"

Đồng nghiệp cùng phòng đáp hai tiếng, nối đuôi nhau từ bên ngoài đi vào.

Sau khi lau phía trước cho con trai, tôi vỗ nhẹ vào mông nó và ra hiệu nó xoay người đưa lưng về phía tôi.

Khác với sự miễn cưỡng trước đây.

Lần này, động tác của con trai lại rất nhanh chóng.

Tôi đã nói mà, trước đó nó không muốn là vì sợ tôi mệt mỏi, giờ biết có người lau người thoải mái đến thế, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

"Con trai chị Tô quả nhiên là một anh chàng đẹp trai."

Đồng nghiệp cùng phòng có người mở lời.

Tôi vui mừng quay đầu lại cười với đối phương: "Không, con trai tôi thông minh đến nỗi nó chỉ chọn ra vẻ đẹp của tôi và cha nó, và còn đẹp hơn cả hai chúng tôi."

Đồng nghiệp lại hỏi: "Học lớp mấy rồi? Thành tích thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, tôi lại càng có điều để nói.

"Đang học lớp 12, thành tích cũng khá tốt, kỳ thi nào cũng đứng trong top 10."

"Ôi! Vậy cũng rất giỏi nha, sau này chắc chắn sẽ đỗ được vào một trường đại học tốt."

"Chị Tô đúng là rất tốt với con trai, không như tôi, bình thường chỉ có thể đưa con cho mẹ chồng chăm sóc."

Có đồng nghiệp hâm mộ nói.

Tôi ngẩng đầu kiêu hãnh: “Trên đời này tuyệt đối không có ai yêu con trai tôi hơn tôi đâu.”

"Tách" một tiếng, có người đã chụp ảnh tôi đang kỳ cọ cho con trai mình.

Như sợ tôi không vui, người đó nhìn có chút xấu hổ nhưng tôi lại cảm thấy tự hào.

"Sau này hãy gửi ảnh cho tôi. Lần tới khi tôi được nghỉ, tôi sẽ rửa ảnh và treo nó trong phòng khách. Đây là bằng chứng cho thấy tôi và con trai tôi mẹ hiền con hiếu!"

Được sự cho phép của tôi.

Trong phòng lần lượt nghe thấy tiếng “tách” và “tách” chụp ảnh.

Tôi sung sướng quỳ xuống, đưa tay ra phía trước lau chân cho con.

Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, tôi nghi hoặc nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ ký túc xá nhân viên này bị dột à?

Đúng 15 phút, tôi lau người cho con trai xong, tự tay mặc quần áo cho nó, lại đích thân đưa con về lớp học, nhìn nó ngồi vào chồ ngồi.

Tôi hài lòng vội vã trở về ký túc xá, nóng lòng muốn chiêm ngưỡng những bức ảnh đồng nghiệp gửi cho mình.

Vuốt ve con trai trong ảnh, tôi nghĩ, về nhà nhất định phải in thêm vài tấm ảnh để treo lên.

Như vậy, con trai nhất định sẽ hiểu sâu sắc hơn về tình mẫu tử của tôi dành cho nó.

17.

Nhưng khi nhắc đến việc mẹ chồng phải chăm sóc cháu.

Trên mạng thường nói con cái do người già nuôi dạy không tốt nên không chỉ mẹ chồng mà ngay cả mẹ ruột, tôi cũng không cho họ chăm sóc con một ngày nào.

Dù sao cũng không phải do họ sinh, chắc chắn họ sẽ không chăm sóc con kỹ hơn tôi.

Thay vì để con trai ở bên cạnh họ chịu kiểm soát, tốt hơn hết hãy ngăn cản họ chăm sóc con ngay từ đầu.

Đúng dịp cuối tuần.

Mẹ chồng và mẹ tôi lần lượt gọi điện và nói rằng họ muốn gặp con trai tôi.

Tất nhiên tôi không thể đồng ý, không phải trước đây tôi chưa đưa con trai về nhưng khi nhìn thấy con trai tôi, họ đã hỏi tôi chi tiết về sinh hoạt hàng ngày của cháu.

Như thể tôi đang bạo hành chính con trai mình và họ luôn muốn con trai tôi sống trong nhà họ.

Làm sao tôi có thể đồng ý được, số lần càng nhiều, thời gian trôi qua, tôi không còn muốn con trai mình gặp họ nữa.

Không chừng lại dạy hư đứa con trai được dạy dỗ đàng hoàng của tôi.

"Mẹ, không phải con không muốn dẫn cục cưng về, mà thực ra bây giờ cục cưng đã học 12 rồi, nội dung học tập rất nặng, thế này đi, đợi khi nào nó tốt nghiệp con sẽ dẫn nó về nhé."

Miệng nói những lời uyển chuyển, tôi quay đầu nhìn về phía lớp con tôi đang học.

"Thành Thành bây giờ đã lớn rồi, con đừng gọi nó như vậy nữa, sau này nếu để các bạn trong lớp nghe thấy, mẹ sợ Thành Thành sẽ bị chê cười."

Trong ống nghe, mẹ tôi chợt nói một câu như vậy.

Tôi không khỏi cười lạnh trong lòng, sợ bị chê cười chỉ là cái cớ, họ chỉ không muốn mối quan hệ mẹ con của chúng tôi quá tốt đẹp, còn muốn phá hủy mối quan hệ mẹ con của chúng tôi bằng mọi cách có thể!

Cho nên, không cho cục cưng gặp bọn họ là quyết định đúng đắn nhất của tôi!

18

Sau vài lời lấy lệ, tôi cúp máy.

Tôi mang cốc nước mật ong vào phòng học, chạm vào đầu tóc mềm của con trai: "Con mệt không cục cưng? Uống cốc nước mật ong nhé."

"Mẹ," con trai ngẩng đầu nhìn tôi: "Con nhớ ông bà ngoại, muốn đi gặp bọn họ một chút."

Tôi sững sờ khi nghe những lời của con trai.

Đúng lúc này, nỗi buồn thật lớn nhanh chóng lan rộng, bao lấy tôi từng lớp từng lớp.

Tôi lã chã chực khóc: "Cục cưng, là mẹ không tốt sao? Sao cục cưng lại muốn gặp họ, rõ ràng là họ đang nghĩ cách chia rẽ mẹ con chúng ta, lẽ nào cục cưng không nhìn thấy điều đó sao?"

Nước mắt cứ như hạt châu không ngừng tuôn rơi, dù không muốn con trai nhìn thấy bộ dáng vô dụng của mình nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được bản thân.

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con sai rồi, con không muốn gặp họ nữa, con cũng sẽ không đến gặp họ, xin mẹ đừng khóc nữa!"

Cậu con trai nói với giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.

Tôi đoán nó cũng rất khó chịu những người đó!

Trong lòng tôi âm thầm đắc ý, nhìn đi, bất kể bọn họ dùng thủ đoạn gì.

Trong tâm trí con trai tôi, người quan trọng nhất vẫn luôn là tôi!

Lau nước mắt, tôi ôm con thật chặt.

"Cục cưng ngoan, con yên tâm, chỉ cần con luôn nghe lời mẹ, con sẽ luôn là con ngoan của mẹ!"

Tôi nín khóc mỉm cười, và đẩy ly nước mật ong mà tôi mang đến trước mặt con trai."

“Đây, uống ly nước mật ong này đi, không để sót một giọt nào.”

Ly vẫn đầy như trước, đủ 800ml.

19

Bí mật quan sát trong một tháng.

Dù không tìm được tên nhóc kh/ố/n nạn bắt nạt con trai mình nhưng tôi đã nhiều lần tận mắt chứng kiến cảnh một học sinh hoảng sợ và xin lỗi con mình sau khi vô tình va phải nó.

Thậm chí có mấy lần, tôi còn thấy có học sinh còn chủ động chạy việc vặt cho con trai và giúp nó mua đồ ở căn tin trường.

Nhìn đi, con trai tôi quả nhiên hoàn hảo xuất sắc như trong tưởng tượng của tôi.

Trước kỳ nghỉ đông.

Như thường lệ, buổi trưa của học sinh, chủ yếu là sau bữa trưa của con trai tôi.

Tôi nắm bắt thời gian, tự tay bóc màng ngô một cách vội vàng giống như ở nhà, rồi ép một cốc nước ngô để trong bình giữ nhiệt cho con trai trước khi con vào học buổi chiều.

Biết con trai không phải loại người sẽ dính lấy mình trước mặt người ngoài, tôi giả vờ rời đi sau khi đưa bình giữ nhiệt cho con nhưng thực ra tôi đang trốn ở góc hành lang, chuẩn bị tận mắt thưởng thức cảnh cục cưng của tôi uống hết nước ngô tôi vất vả làm, uống không còn giọt nào.

Ai có thể ngờ rằng ngay khi tôi đang trốn ở góc tường, một cậu bé cùng lớp trông như một tên xã hội đen đã bước tới bàn của con trai tôi.

"Ui chao, mẹ lại mang đồ đến cho cục cưng à?"

Giọng cậu ta không hề nhỏ, dù tôi đứng trong góc tường cũng có thể nghe rõ cậu ta nói gì.

"Lần này là canh lê hay nước ngô? Tần Diệu Thành, cậu đúng là có phúc, 18 tuổi rồi mà mẹ cậu vẫn chăm sóc cậu như thể cậu 5 - 6 tuổi, có lẽ cậu là người độc nhất trong trường chúng ta."

"Chậc, hèn chi giờ vô dụng đến mức cả tất cũng không biết giặt, hóa ra là có một người mẹ tỉ mỉ chu đáo như thế."

Vừa nói, cậu ta vừa tiến lại gần con trai tôi với vẻ mặt ngày càng kỳ quái.

"Cục cưng, có thể để mẹ cậu giặt hết tất của các bạn trong lớp chúng ta không, chỉ cần cậu nói, bà ta nhất định sẽ đồng ý!"

Nhất định là cậu ta!

Những học sinh khác chắc chắn sẽ không dám đối xử với con trai tôi như vậy, những vết bầm tím trên lưng con trai tôi chắc chắn là do cậu ta ban tặng!

Nó lại dám gọi con trai tôi là "cục cưng".

Chỉ có tôi mới có thể gọi con trai tôi như vậy, nó là cái thá gì?

Còn muốn tôi giặt hết tất cho chúng, thật là suy nghĩ viển vông!

20.

Nam sinh tiện tay cầm bình giữ nhiệt chứa đầy nước ngô lên và vặn nắp.

Đang lúc tôi cho là cậu ta đang thèm nước ngô của con trai tôi, nam sinh lại đưa mũi đến miệng bình ngửi một cái rồi làm nét mặt buồn nôn.

"Ọe, mùi sữa tanh thật là ghê tởm."

Tên khốn này nói bậy bạ gì vậy!

Trong bình rõ ràng chứa nước ngô, sao lại có mùi sữa tanh!"

"Đây không phải nước ngô à?" Có học sinh cầm bình giữ nhiệt nhìn vào, hỏi tiếng lòng của tôi.

Nam sinh kia liếc nhìn bình nước ngô với vẻ chán ghét, cất giọng nói: “Sắp vào đại học rồi mà vẫn là bé bự không dứt sữa, trong cốc làm sao có thể không có mùi sữa?”

Vừa nói, nam sinh lại đẩy bả vai con trai.

“Cậu nói xem có phải hay không, bé bự?”

Trong phòng học học sinh câm như hến.

Con trai ngồi trên ghế không nói một lời, cúi đầu làm người ta không thấy rõ biểu tình.

Tôi đoán bây giờ con trai tôi chắc chắn rất sợ hãi, tôi tức muốn chec, chỉ muốn lao ra đánh tên nhóc kh/ố/n nạn đó một trận ngay lập tức.

Hừ, trước kia tôi nói quả nhiên không sai.

Một đứa hư hỏng như này căn bản không tư cách làm bạn với đứa con trai ưu tú và hoàn hảo của tôi!

Con trai không nói lời nào.

Nam sinh tiếp tục như thể thế vẫn chưa đủ.

"Cũng đúng, cũng chỉ có loại phụ nữ biến thái có đam mê yêu con trai như mẹ cậu mới dọa chạy hết người bên cạnh con mình."

Nam sinh cười đến càng thêm ác liệt, một tay cậu ta khoác lên vai con trai tôi, ác ý nói.

"Cục cưng, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn còn ngủ chung một giường với mẹ mình à?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom