• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Người mẹ tâm thần 精神病母亲 (1 Viewer)

  • Phần I

01.

Bảy giờ sáng.

Ăn sáng xong, chồng lái xe đưa con trai đi học.

Tôi tranh thủ thời gian dọn dẹp nhà bếp, vội cầm chiếc bình giữ nhiệt đựng canh lê chuẩn bị cho con trai lên rồi theo hai cha con ra khỏi cửa.

Chồng tôi luôn bất cẩn, dù tôi có bảo con trai mang canh lê đi học bao nhiêu lần thì mười lần nó cũng quên tám lần, vẫn phải để tự tôi nhớ.

Tôi ngồi ở ghế sau xe cùng con trai, đưa tay cởi cặp sách trên lưng con trai ra rồi nhét bình giữ nhiệt vào trong.

"Mùa này dễ bị sốt nhất, con đừng quên uống canh lê, bằng không sau bị sốt sinh bệnh thì chỉ có con là cảm thấy khó chịu thôi, đúng rồi cục cưng, chương trình học lớp 12 của con nặng không? Nếu con cảm thấy mệt thì nói với mẹ, mẹ đi tìm giáo viên của con, bảo bọn họ giao cho con ít bài tập về nhà nhất có thể."

Vẻ mặt con trai nhàn nhạt, trầm mặc ôm cặp sách vào lòng rồi mới chậm rãi nói ra hai chữ.

"Không mệt."

Tôi cười xoa xoa đầu nó: "Không mệt là được rồi."

Tôi muốn dặn dò con thêm vài điều nhưng con trai tôi đột nhiên nhắm mắt lại như muốn ngủ bù, tôi liền lập tức câm miệng sợ làm phiền con.

Dư quang quét đến phía trước nhìn thấy chồng lái xe đang định mở radio, tôi vỗ một cái vào vai anh, dùng giọng mũi cảnh cáo anh: "Không thấy cục cưng muốn ngủ bù à? Lỡ như anh bật cái đó lên và làm phiền con chúng ta thì sao? Không cho phép mở!"

Động tác tay khựng lại trong giây lát, cuối cùng chồng tôi vẫn nghe theo lời khuyên không bật radio lên.

Trong suốt mười lăm phút lái xe, tôi cứ im lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của con trai mình.

Tôi nghĩ, trên đời này hẳn là không có người mẹ nào yêu con trai mình hơn tôi.

02.

Ô tô dừng lại vững vàng trước cổng trường con trai.

Con trai đang định mở cửa xuống xe từ bên trái, tôi vội vàng kéo nó lại: "Đi bên ấy nguy hiểm lắm, nhỡ bị mấy chiếc ô tô, xe đạp điện không có mắt đó đâm phải thì sao? Nào, cục cưng xuống phía bên mẹ nè, dù sao mẹ cũng chỉ đến đưa con đi học, sau đó còn phải về nhà dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị cơm trưa."

Vừa nói, tôi vừa mở cửa xe xuống xe, đứng ở ngoài xe vẫy tay với con trai.

"Cục cưng xuống xe nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất."

Con trai trong xe vẫn trầm mặc như cũ.

Một lát sau, nó vẫn chuyển đến bên tôi, nhấc chân bước ra khỏi cửa xe đứng bên cạnh tôi.

Thấy cổ áo đồng phục học sinh của nó hơi lộn xộn do nó ngủ bù trên xe, tôi nhanh chóng giơ tay giúp nó sửa sang lại.

Càng sửa sang lại, càng cảm thấy đứa con trai cưng này của tôi thật sự là một nhân tài.

"Cục cưng, mẹ đã xin chủ nhiệm lớp rồi, từ hôm nay trở đi con cũng không cần chạy bộ nữa, cục cưng của chúng ta không thể chịu nổi khổ đó được, thay vì chạy bộ trong gió thì không bằng ở trong phòng học nghỉ ngơi dưỡng sức, nhân tiện uống hết canh lê mẹ nấu cho con."

"Mẹ," Con ngươi đen nhánh của con nhìn tôi: "Con chưa từng nói không muốn chạy thể dục."

Bốn mắt nhìn nhau, tôi không nhịn được mà bóp má con trai mình.

"Mẹ đương nhiên biết cục cưng của chúng ta lợi hại mạnh mẽ như vậy thì làm sao có thể bỏ dở giữa chừng, là mẹ, mẹ lo lắng con bị cảm lạnh sinh bệnh, không đành lòng để cục cưng của chúng ta chịu tội này mới nói với giáo viên chủ nhiệm lớp của các con, cục cưng, con coi như là vì mẹ, đừng đi tập thể dục có được không?"

Con trai nhìn tôi thật lâu như là muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc gật đầu.

Nhìn đứa con hiểu chuyện và chu đáo như thế, trái tim tôi lập tức mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

"Được rồi cục cưng, mau vào trường đi, trời lạnh như vậy đừng vì nói mấy câu với mẹ mà bị lạnh."

Tôi đẩy đẩy đứa con trai đang đứng tại chỗ, ánh mắt yêu thương nhìn nó bước nhanh về phía cổng trường, nhìn thấy có bạn học chào hỏi nó, dường như muốn cùng nó đi đến lớp học, tôi vội vàng hét lên.

"Cục cưng, ngàn vạn lần đừng quên uống canh lê nhé, mẹ chỉ nấu vừa đủ một mình con thôi, cho dù người khác muốn cũng không được cho!"

Trong biểu tình kinh ngạc của các bạn học khác, con trai đột nhiên dừng bước, nhưng không bao giờ quay đầu lại nhìn tôi.

03.

12 giờ trưa.

Con trai tan học về đến nhà, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, tôi liền vội vàng chạy ra cửa tự tay giúp con trai thay giày.

"Mẹ," Con trai bị tôi ấn ngồi xuống ghế thay giày bất lực nói: "Con đã nói với mẹ rất nhiều lần là con có thể tự thay giày mà."

Tôi không ngẩng đầu, cởi giày của con trai bỏ vào tủ giày rồi giúp con trai mang dép vào.

Mãi đến khi làm xong tôi mới cưng chiều nhìn con trai.

"Đứa nhỏ ngốc, con chính là cục cưng ngoan của mẹ, loại chuyện nhỏ nhặt như này làm sao phải cần con làm? Mọi việc cứ giao cho mẹ là được rồi."

Nói xong, tôi vừa hất đầu về phía nhà vệ sinh.

"Đi rửa tay đi, cơm trưa sắp xong rồi."

Con trai mím môi không nói một lời đi về phía nhà vệ sinh.

Tôi dặn dò sau lưng con: "Phải rửa đủ hai phút mới được nhé, mẹ đã nói với con rất nhiều lần là bên ngoài rất bẩn, nhất định phải rửa tay sạch sẽ mới được, trên bồn rửa tay có nước rửa tay mẹ mới mua, trên mạng nói thích hợp nhất cho con trai ở tuổi con dùng, còn có kem dưỡng tay, sau khi rửa tay nhất định phải nhớ bôi nhé."

Lâu không nghe thấy con trai đáp lại, tôi đặt chiếc thìa vừa cầm lên rồi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

"Cục cưng, con có nghe mẹ nói gì không? Sao con không lên tiếng?"

Con trai đang mải miết rửa tay, bởi vì rửa tay quá nghiêm túc, thậm chí còn không buồn nhìn tôi nhưng nhìn thấy cảnh này tôi cảm thấy thỏa mãn, thân mật vuốt tóc con trai rồi xoay người trở về phòng bếp.

Khi nghe tiếng con trai bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thò đầu ra khỏi bếp nói: "Cục cưng, mẹ đã pha nước mật ong cho con để trên bàn, con mau uống một ly đi."

"Con muốn ăn cơm trước." Con trai nói.

Tôi không đồng ý khuyên nhủ: "Uống trước đi, mật ong này ngon lắm, buổi sáng sau khi mẹ đưa con xong, mẹ vì con cố ý ngồi xe buýt hơn một giờ ra ngoại ô, xếp hàng rất lâu mới mua được, cục cưng coi như thương mẹ mà nhanh uống đi."

Khoảng 800ml nước mật ong tươi.

Con trai nhất định sẽ rất thích.

Nghĩ đến đây tôi lại bổ sung thêm một câu nữa.

"Một giọt cũng không thể để lại, nhất định phải uống hết!"

04.

Con trai vừa khéo uống nước mật ong xong thì đúng lúc tôi cũng bưng món ăn cuối cùng ra.

"Cục cưng mau tới đây, hôm nay mẹ cố ý nấu canh cá cho con, rất mát!"

Tôi đặt bát cơm và đũa trước mặt con rồi giục: "Con đã học cả buổi sáng rồi, chắc là vừa đói vừa mệt, mau ăn cơm đi!"

Con trai quay đầu nhìn tôi: "Mẹ, con đã nói nhiều lần rồi, con không thích ăn cá."

"Đứa nhỏ này."

Tôi mỉm cười dịu dàng nhất có thể: "Tất nhiên mẹ biết cục cưng nhà chúng ta không thích ăn cá, nhưng mẹ xem trên mạng trẻ con ở độ tuổi của con ăn cá là tốt nhất, chờ cục cưng tốt nghiệp trung học, mẹ nhất định sẽ không nấu những món con không thích ăn, bây giờ cục cưng nhà chúng ta chịu khó ăn nhiều cá hơn, nhé con?"

Kéo ghế tới sau lưng con trai, ấn vai nó để nó ngồi xuống.

Nhìn con trai gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, tôi cảm thấy hài lòng ngồi xuống đối diện con trai.

"Con đã uống canh lê chưa? Con không chia sẻ với các bạn cùng lớp phải không? Mẹ biết cục cưng của chúng ta không bao giờ bận tâm đến việc bị người khác lợi dụng, nhưng canh lê này là do mẹ rất vất vả mới nấu xong, chỉ có cái này là không thể chia sẻ với người khác."

"Uống." Con trai tích chữ như vàng trả lời.

Thật ra khi còn bé con trai cũng giống phần lớn các bé trai, hoạt bát hiếu động thích nói chuyện, nhưng từ khi bắt đầu đi học cả người liền trở nên trầm tính hơn rất nhiều.

Tôi đoán có thể là do chịu ảnh hưởng của các loại phim truyền hình và tác phẩm văn học, cho rằng con trai ít nói một chút mới ngầu.

Dù sao chỉ cần con có thể khỏe mạnh cứng cáp lớn lên, đừng nói chỉ là ít nói, cho dù hoàn toàn không nói lời nào, tôi cảm thấy cũng không sao cả.

Mắt thấy cá tỉ mỉ làm vẫn còn thừa hơn nửa con, tôi lại vội gắp cho con trai mấy miếng thịt cá.

"Cục cưng, con cá này đặc biệt làm cho con, mau ăn đi, không được để thừa, nếu không sẽ lãng phí đồ ăn.”

Con trai tôi khẽ cau mày, buông đũa xuống khó chịu nhìn tôi.

"Mẹ, con đã no rồi."

Biết con lại tùy hứng, tôi cưng chiều cười: "Nói bậy, vừa rồi con mới ăn có bao nhiêu đâu, mẹ biết một cậu bé lớn như con sức ăn bao nhiêu, đừng cáu kỉnh, hôm nay con phải ăn hết mấy món này, nếu không sẽ có lỗi với nỗi khổ tâm của mẹ."

Con trai cong ngón tay: "Nhưng con vừa uống một ly lớn nước mật ong, thật sự đã quá no rồi."

Thằng nhóc này.

"Chỉ là một ly nước, lát nữa đi WC sẽ không còn."

Tôi đẩy mấy đĩa thức ăn tới trước mặt con trai, lại đứng dậy đi tới bên cạnh con, nhét đũa vào trong tay con rồi dịu dàng xoa đầu con trai.

"Nhanh lên, ăn hết đi."

05.

Ăn cơm xong, tôi đang định rửa chén thì chợt nhớ tới một chuyện.

Nghe thấy con trai đi vào nhà vệ sinh, tôi vội vàng đi theo trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh ra, lúc trước để đề phòng chuyện lở như, tôi đã thuê thợ tháo hết ổ khóa trong nhà trừ cửa trước.

Nếu không bây giờ sợ là đã bị nhốt ngoài cửa.

Nhìn con trai đứng cạnh bồn cầu cởi thắt lưng quần, tôi săn sóc hỏi.

"Cục cưng, gần đây mẹ đọc trên mạng, uống nước ngô cũng rất tốt, hình như là có thể bổ sung nhiều loại nguyên tố vi lượng, chất sơ, protein còn có cái gì axit amin, cục cưng con muốn tiếp tục uống canh lê hay là uống nước ngô?"

Con trai nắm chặt mép quần: "Mẹ, con đang đi vệ sinh, mẹ không thể chờ con ra ngoài rồi mới hỏi sao?”

Tôi không thèm để ý xua tay.

"Mẹ là mẹ của con, có gì chưa từng thấy đâu? Có cái gì phải xấu hổ, mau nói cho mẹ biết con muốn tiếp tục uống canh lê hay đổi sang nước ngô?"

Con trai mím môi, cuối cùng khẽ nói hai chữ: "Cái gì cũng được."

Nhận được câu trả lời, tôi xoay người rời khỏi nhà vệ sinh đi vào bếp.

"Mẹ, giúp con đóng cửa lại." Giọng con vang lên từ phía sau.

Tôi "ôi" một tiếng, quở trách nói: "Trong phòng này chỉ có hai mẹ con chúng ta, có gì mà phải đóng cửa, cục cưng đi WC xong thì mau ra ngoài, đến giờ ngủ trưa rồi."

Không nghe thấy tiếng con trai nữa, tôi nhanh nhẹn rửa bát và dọn dẹp phòng bếp.

Sợ con trai chưa ngủ.

Tôi vội vàng chạy tới phòng ngủ của con, thấy con trai đã nằm trên giường đắp chăn đi vào giấc ngủ, cuối cùng mới yên lòng.

Vui vẻ ngâm nga hát rồi trở lại phòng bếp lần nữa.

Tôi bắt đầu nấu canh lê cho con trai mang theo buổi chiều.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom