• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] HỆ LIỆT LỤC LINH CHÂU (2 Viewers)

  • Truyện 13: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P6 END

26.

Trước khi trói A Lang đáng lẽ phải tịch thu điện thoại của hắn, không biết hắn làm thế nào mà tháo được dây trói, còn thông báo cho vệ sĩ.

Tôi vừa chửi thầm vừa chầm chậm tiến về phía đội trưởng đội vệ sĩ.

Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ cũng ăn ý di chuyển, hai người đều cố gắng tránh xa cửa tầng hầm.

"Bốp! Bốp bốp bốp!"

Cửa tầng hầm giống như đang bị thứ gì đó đập mạnh.

Tôi lập tức dừng lại động tác nhìn đội trưởng đội vệ sĩ, hắn cầm súng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cậu chủ đến rồi, cậu, mở cửa."

Hắn chỉ tay vào một vệ sĩ đang đứng cạnh cửa, vệ sĩ đó lập tức thu hồi súng đi mở cửa.

Tôi quay sang Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ, há miệng ra hiệu "chạy".

"Bốp bốp bốp!"

Cánh cửa vừa mở ra, vô số thú bông từ bên trong vọt tới.

Trong lúc bối rối không ít người nổ súng, đạn bắn trúng đèn chùm và kính, cả biệt thự trở nên hỗn loạn.

Tôi, Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ ba người ôm đầu chạy thục mạng.

Gã vệ sĩ mặt đen kia hình như là lính đánh thuê, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.

Những người khác đều rơi vào hỗn loạn, hắn một chân đá văng con thú bông gấu bên cạnh, cầm súng đuổi theo chúng tôi.

Tên chết tiệt này, đuổi theo chúng tôi làm gì!

"Này, anh mau đi xuống tầng hầm xem A Lang đi!

"Hắn chết rồi ai trả lương cho anh!"

Kiều Mặc Vũ hô to một tiếng, thế nhưng thật sự khiến vệ sĩ kia kinh sợ.

Hắn do dự một hồi, rồi quay đầu chạy ngược lại.

Quả nhiên tiếng lòng quỷ nghèo đều như nhau.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ vẻ mặt khâm phục nhìn Kiều Mặc Vũ, cô ấy đắc ý mà xoe eo ngửa mặt lên trời cười to.

Cười xong hốc mắt lại đỏ:

"Các người mấy con chó nhà giàu này, thật là không biết quý trọng đồng tiền!"

27.

Biệt thự này nằm giữa một khu rừng rậm rạp, chỉ có một con đường duy nhất để xuống núi.

Để tránh bị đám người A Lang đuổi theo, chúng tôi cố tình chạy theo một con đường nhỏ bên kia.

Phật bài trong tay tôi càng lúc càng nóng, nóng đến mức tôi suýt nữa không thể cầm nổi.

Cái thứ này thật quá tà ác, chúng tôi phải nhanh chóng phong ấn nó lại mới được.

"Linh Châu cứu mạng!!!"

Chạy chưa được bao lâu, tôi mới phát hiện A Vũ lẽ ra phải đợi chúng tôi ở bên ngoài biệt thự, đã bị trói vào một cái cây cách đó không xa.

A Vũ cố gắng ra hiệu cho chúng tôi, ba người chúng tôi chỉ có thể dừng lại bước chân.

AKun từ sau thân cây đi ra, cầm súng nhắm ngay đầu A Vũ.

"Đưa Phật Bài đây, nếu không tao sẽ giết hắn."

Trong nháy mắt, tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

Tôi lạnh lùng nhìn AKun:

"Ông là hậu duệ của tên tà thuật sư kia à?"

Vậy thì chiếc Phật Bài này, thực chất không hề có lời nguyền.

Akun vì muốn kiếm tiền, bán chiếc Phật bài cho người khác sau đó lại giết chết người mua, tuyên bố bên ngoài người đó đã chết vì bị Phật bài nguyền rủa.

Như vậy, một chiếc Phật bài có thể bán cho vô số người, kiếm được rất nhiều tiền.

Akun đắc ý gật đầu:

"Mày biết rồi cũng vô dụng, đưa Phật bài cho tao, nếu không hắn liền sẽ chết."

"Tạm biệt!"

Kiều Mặc Vũ thậm chí còn không thèm nhìn A Vũ một cái, kéo tay tôi và Tống Phỉ Phỉ quay người bỏ chạy.

Akun ngây ngẩn cả người, rõ ràng ông ta chưa từng gặp qua loại người chính nghĩa như chúng tôi, không màng đến nghĩa khí như vậy.

Đồ ngốc mới có thể để cho hắn tha hồ giết chóc, chúng tôi chạy đi, hắn nhất định sẽ đuổi theo.

Hắn đuổi theo, A Vũ ngược lại sẽ được an toàn.

28.

“Tụi mày đứng lại cho tao!”

Akun dù sao đã lớn tuổi, căn bản không thể chạy nhanh hơn mấy người trẻ tuổi chúng tôi.

Mắt thấy chúng tôi càng chạy càng xa, Akun dừng lại bước chân gầm lên một tiếng.

“Đến đây! Tháp Nhĩ Ba!”

Tháp Nhĩ Ba?

Tôi mới vừa cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, thân thể Kiều Mặc Vũ đã bay lên khỏi mặt đất.

Cô ấy bay lên không trung, sau lưng đập vào một thân cây rồi nặng nề ngã xuống đất.

Một miếng Phật bài từ trên cổ cô ấy bay tới, từ từ bay vào trong tay Akun.

Phật bài Tháp Nhĩ Ba là do lúc trước Akun cho chúng tôi mượn, nói là có thể dùng để đối phó cực âm chi bài kia.

Hoá ra từ lúc đó, lão già này đã tính kế chúng tôi!

Kiều Mặc Vũ hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đất bò dậy, tức giận không thôi.

Lúc trước lấy Phật bài từ Akun, Kiều Mặc Vũ nghe nói miếng Tháp Nhĩ Ba này có thể bán được mấy chục vạn, một hai phải cướp đeo.

Tôi và Tống Phỉ Phỉ đều không tranh nổi cô ấy.

Akun đắc ý dào dạt nhìn chúng tôi.

“Phật bài Tháp Nhĩ Ba tôi cung cấp nuôi dưỡng mấy chục năm nay, nếu muốn sống sót thì mau giao cực âm chi bài đây.”

Vừa rồi chạy từ tầng hầm lên, tôi nhét cực âm chi bài vào một chiếc túi đặc biệt.

Trên chiếc túi này, tôi vẽ một vòng phong ấn quỷ đơn giản.

Thứ này chỉ có thể phong ấn sức mạnh của tiểu quỷ ba phần, nhưng hiện tại, tôi quyết định làm cho chúng nó cắn nhau.

Cổ Mạn Đồng không được cung phụng, giống như con sói mắt đỏ, sẽ tiến hành tấn công vô cớ.

Tôi lấy Phật bài từ trong túi ra, ném lên không trung.

“Đến đây nào, tiểu quỷ chết tiệt!”

29.

Tháp Nhĩ Ba không hổ là tà thần nổi tiếng của Thái Lan, trông giống như Thiên Thủ Quan m.

Vô số oán linh và Tháp Nhĩ Ba chiến đấu với nhau, lão già Akun này bị vài âm linh quấn lấy tay chân.

Tôi cầm kiếm gỗ đào một bên chém oán linh, một bên lén lút tiếp cận Akun, nhân lúc ông ta không chú ý một chân đạp lên lưng ông.

“Aaaa!"

Akun kêu thảm thiết một tiếng, nằm im bất động như chó chết.

Tôi đá gãy xương sống của ông ta, cho dù hôm nay may mắn không chết, sau này cũng là một kẻ tàn phế.

Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ liều mạng giao chiến với oán linh để yểm trợ tôi, tôi nhanh chóng bố trí trận pháp.

Hai người quần áo rách nát, tóc tai bù xù, mặt cũng bị cào rách.

"Chết tiệt Linh Châu cậu mau lên đi!"

Tôi vừa niệm chú vừa bày trận.

Một cắt đứt đường thiên tai, hai cắt đứt cửa địa tai, ba cắt đứt đường có người, bốn cắt đứt đường không có quỷ.

Người có đường đi, tất cả quỷ sư quỷ pháp không có đường đi.

Nếu có người mặt xanh mắt đỏ đến dùng pháp thuật, bước vào Thiên La Địa Võng không thể tha thứ.

Kính mời Nam Đẩu Lục Tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh, tuân theo lệnh của Thái Thượng Lão Quân, lập tức thi triển!

Trên trời tia chớp như rắn, chiếu sáng khu rừng tối tăm tĩnh lặng.

Trận pháp Tinh Thần trấn quỷ thành công, hai miếng Phật bài giải phóng hết sát khí, lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Tôi ngồi phịch xuống đất, mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động.

Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ hai người dựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, Tống Phỉ Phỉ lau mồ hôi:

"Kiều à, thứ mà Lê Yên muốn mỗi lần đều thật kỳ quái.”

“Lần trước đi Nhật Bản lấy Sát Sinh Thạch, lần này đến Thái Lan lấy cực âm chi bài, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”

“Còn một điều kiện nữa, hy vọng cô ta đừng đòi thứ gì kỳ lạ."

Kiều Mặc Vũ khóc thét một tiếng quỳ rạp xuống đất:

"Cậu đừng nói nữa, tớ sắp mệt chết rồi!"

30.

Nam diễn viên đang lên A Lang Thái Lan được phát hiện đã chết thảm trong tầng hầm nhà riêng.

Nghe nói thi thể của hắn vô cùng thê thảm, thậm chí nội tạng cũng bị moi ra ngoài.

Tôi nhìn tin tức trên điện thoại, thở dài một hơi.

Nếu không được tế lễ đúng hạn, Cổ Mạn Đồng sẽ giết người đầu tiên chính là chủ nhân của nó.

Hôm đó chúng tôi tuy rằng cướp được thẻ bài chạy đến biệt thự, nhưng thời gian trì hoãn quá lâu.

Lúc mấy người chúng tôi đánh nhau trên lầu, Cổ Mạn Đồng đã ra tay với A Lang ở tầng hầm.

Chuyến du lịch Thái Lan này, vừa đi theo thần tượng, vừa đi tìm bài, đã khiến chúng tôi mệt mỏi vô cùng.

Kiều Mặc Vũ cầm lấy âm bài vất vả lắm mới tới tay, thật cẩn thận đưa cho Lê Yên.

"Chị Lê, ba điều kiện, tôi đã hoàn thành hai cái rồi.”

“Chỉ là không biết, chị cần những thứ này để làm gì?"

Lê Yên thư thái nằm trong sân nhà chúng tôi phơi nắng, cô ta gác chân lên ghế xích đu, cầm tách trà lên uống một ngụm.

"Ồ, đoạn video này thú vị đấy.”

“Vì sao lại nói ở Châu Phi không có ma quỷ chứ?"

Lệ Yên ngẩng đầu, hứng thú bừng bừng liếc mắt nhìn ba chúng tôi: "Các cô giúp tôi đến Châu Phi bắt một con quỷ đi."

Cho nên ba người chúng tôi lên núi xuống biển, chỉ vì một đoạn video ngắn mà cô ta vô tình xem được trên điện thoại? !!

Kiều Mặc Vũ tức giận đứng dậy: "Lê Yên, chị đừng khinh người quá đáng!"

Lê Yên hừ nhẹ một tiếng, mặt mày lạnh như băng sương.

Vô số con rắn đủ màu sắc từ dưới ghế xích đu bò ra, phun nọc độc về phía chúng tôi.

Kiều Mặc Vũ càng tức giận: "Chúng ta đã thân nhau như vậy rồi, còn nói gì là giúp nữa!”

“Chị đây là không coi tụi em là người thân sao!”

“Lần này thì được rồi, lần sau đừng có như vậy nữa nhé!"

Lê Yên bật cười, như trăm hoa đua nở, đất trời bừng sáng.

Tôi khóc thét một tiếng ôm lấy Tống Phỉ Phỉ:

“Ôi! Tại sao tớ lại quen Kiều Mặc Vũ chứ! Số mệnh của tớ sao lại khổ thế này!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom