• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạn trai tôi là boss lớn trong trò chơi kinh dị 我的男友是恐怖游戏boss (1 Viewer)

  • Chương 5

08.
Tôi còn nhớ lúc mới đem Cố Mặc Trì về nhà.

Anh ấy rất lạnh lùng, cả ngày không nói câu nào.

Tôi còn tưởng ảnh câm điếc, cất công đi học thủ ngữ trên mạng.

Cho đến một tháng nọ, ngày nào tôi cũng phải tăng ca, đêm hôm khuya khoắt mới về đến nhà.

Ngày đó lúc tôi định bước ra cửa đi làm, Cố Mặc Trì bỗng nắm chặt tay áo tôi.

"Bao giờ về?"

Giọng nói trong trẻo mà quyến rũ lạnh lùng.

Khi đó Cố Mặc Trì mới biết nói chuyện, cách nhả chữ rất đặc biệt.

Nhả khí cũng rất mạnh, có cảm giác vô cùng xa xưa.

Lúc ấy tôi đã bị anh ấy mê hoặc:

"Ra là anh có thể nói, hôm nay tôi... sẽ cố về sớm."

Tôi nhịn không được hỏi tiếp: "Anh ở nhà chán lắm đúng không?"

Ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua khung cửa sổ, rơi vào trong mắt anh, sáng ngời trong trẻo.

Anh nói: "Buổi tối ở với tôi."

Thử hỏi một soái ca ngây thơ bỗng dưng mở lời như vậy, ai mà chịu nổi.

Tôi lâng lâng hỏi lại: "Ở cùng anh làm gì?"

Rốt cuộc, anh ấy bắt tôi cùng xem phim kinh dị máu me cả đêm.

Lá gan của tôi được ảnh nuôi lớn từ lúc đó đó.

Nên giờ lạc vào trò chơi kinh dị mới có thể bình tĩnh như vậy.

09.
Thang máy xuống tới tầng ba.

Cố Mặc Trì và y tá trưởng bước ra ngoài.

Trên tay y tá trưởng là một xấp tài liệu, hiển nhiên là họ có việc cần làm.

Sau khi hai con quái rời đi, thang máy thoáng đạt hẳn ra.

Lục Dương nhanh chóng đóng cửa thang máy, ấn lên tầng bảy.

Hẳn là chủ nhiệm Dương cho rằng bọn tôi không dám lên tầng tám.

Nên chắc còn đang ở mấy tầng dưới đợi chúng tôi.

Giờ lên tầng bảy là lựa chọn tốt nhất.

Thấy thang máy bay thẳng lên lầu bảy.

Tôi đột ngột lên tiếng:

"Có lẽ chúng ta không nên tiếp tục ngồi yên chờ chết."

Lục Dương sửng sốt, có hơi hoang mang:

"Không lẽ cô định..."

Tôi nhìn anh ta:

"Chủ động ra ngoài, giết chủ nhiệm Dương, như vậy mới có thể tiếp tục sống sót."

10.
Trong lúc tôi và Lục Dương lên kế hoạch giết chết chủ nhiệm Dương.

Bình luận chạy trên màn hình (làn đạn) cuối cùng cũng được mở ra.

"Moẹ nó cuối cùng cũng vào được, sao thế nhỉ, sao tui không xem được phó bản này."

"Kỳ thiệt, dạo này cả phó bản cả khu bình luận đều có mấy chuyện kỳ lạ phát sinh á."

"Phó bản này qua được mấy ngày rồi nhỉ, ban nãy tôi xem nhiệm vụ của người chơi là phải sống sót trong bệnh viện một tuần."

"Qua bốn ngày rồi, còn ba ngày nữa, người chơi còn sống còn được... bảy người. Ba mươi người mà chết nhiều vậy, không hổ là phó bản cấp S!"

"Ể ể ể, có chị gái kia nhìn mặt quen rứa?"

"Tui nhớ rồi, Khương Tảo! Phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh] cũng có cổ á!"

"Khương Tảo là ai, trâu lắm hả? Phó bản cấp S khó thiệt, mà tui chưa thấy ai trâu bò hết á..."

"Cái người kéo tay đại boss phó bản trước, đòi dẫn ảnh về nhà!"

"Hả? Má ơi! Có người chơi gan vậy luôn à?"

"Thiệt á thiệt á, phó bản trước tui có coi chỉ nè, vào tận phòng boss mà vẫn sống á!"

Trong lúc làn đạn đang bàn tán sôi nổi.

Tôi và Lục Dương đã chuẩn bị sẵn sàng đi diệt quái.

Lục Dương nói: "Nói thật, lần đầu tiên tôi giết quái, thấy hơi lo lắng."

Tôi cầm dao giải phẫu trên tay:

"Chủ nhiệm Dương đã phát hiện ra thân phận của bọn mình, mình không giết ổng thì ổng giết mình."

Công xem phim kinh dị với Cố Mặc Trì cũng không phải là vô ích.

Cái lần ấn tượng sâu đậm nhất, là lúc tôi bị bộ phim doạ cho xanh mặt.

Cố Mặc Trì vỗ lưng tôi an ủi: "Sao gan em nhỏ vậy."

Tôi véo eo anh ấy: "Có người nào nửa đêm bắt người ta xem phim kinh dị giống anh không."

"Có anh ngồi đây mà."

Tôi hỏi: "Anh không sợ hả?"

Anh ấy thở hắt ra, dịu dàng xoa đầu tôi:

"Diễn viên trong phim kinh dị chỉ biết bị động chịu trận, nên mới rơi vào kết cục chết không toàn thây."

"Bé cưng, em phải nhớ kỹ, thay vì bị sợ hãi chi phối, chi bằng chế ngự lấy nó."

...

Nhớ đến đây.

Tôi quyết tâm đứng dậy.

Lục Dương cũng sẵn sàng liều một phen: "Làm sao dụ ổng lên đây giờ?"

Tôi nhìn đồng hồ.

"Không cần dụ, ổng tìm ra tụi mình nhanh thôi."

Vừa nói xong.

Đã nghe thấy âm thanh ken két từ xa tiến lại.

Giống như vật nhọn cạ trên sàn nhà.

Ồn ào chói tai.

"Tới rồi."

11.
Tôi nhìn sang Lục Dương, anh ta gật đầu.

Làn đạn thấy động tác của bọn tôi cũng bắt đầu tò mò:

"Họ định làm gì đó?"

"Tôi thấy quái đang lại gần, chẳng lẽ họ định chủ động giết nó?"

"Cừ ghê, lần đầu tiên tui thấy người chơi chủ động đánh quái á, bình thường không phải nên trốn càng xa càng tốt hả? Ai bị dồn tới đường cùng mới phải liều mạng một lần thôi, dù sao thì thực lực của quái với người chơi cũng chênh lệch thấy rõ."

"Không lo tìm chỗ trốn, còn muốn khiêu chiến quái vật, này không phải tự tìm đường chết chứ gì nữa?"

"Hả? Không lẽ có mình tôi phấn khích thôi hẻ, lúc nào cũng thấy người chơi chạy trốn cũng bực chứ, giờ mới dễ thở nè."

"Lầu trên đừng có phấn khích sớm quá, họ có mỗi hai người, năng lực cũng chưa thể hiện gì nhiều, đủ nhét kẽ răng quái vật thôi."

"Nhưng mà tui nghĩ họ có thể thành công giết được nó á, lần trước trong phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh], Khương Tảo nắm tay đại boss mà vẫn sống đó thôi, giết được quái vật cũng không ngạc nhiên lắm."

"Còn boss phó bản này mạnh không?"

"Lầu trên nói gì vô nghĩa vậy, boss phó bản con nào không tàn nhẫn biến thái, có cái phó bản SS kia, biến thái ngoài đời phải gọi đại boss bằng cụ."

"+1. Mà mỗi lần xong một phó bản là tui hết nhớ mặt đại boss, về phóng to màn hình cũng bị censored á."

"Thím nhớ mặt boss làm gì, đã là phản diện xin đừng đẹp trai, có khi quên mặt mấy ảnh là để bảo vệ trái tim thiếu nữ mong manh của tụi mình á."

"Có lý."

Chủ nhiệm Dương cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi.

Từ nãy đến giờ hắn không tìm được người, gương mặt xanh mét tràn đầy oán hận, toàn thân cũng đã thay đổi.

Tứ chi trở nên sắc bén vặn vẹo, lúc di chuyển, cả tay lẫn chân ma sát với sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai.

Thấy hai người bọn tôi, mắt gã sáng rực lên, nở một nụ cười hung tợn.

"Cuối cùng cũng gặp."

Tuy là đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên giết quái.

Hô hấp của tôi có hơi dồn dập.

Chủ nhiệm Dương cử động cả tay lẫn chân bò về phía chúng tôi, tốc độ cực nhanh.

Ngọn đèn xanh lờ mờ trên hành lang làm bóng dáng gã càng giống ma quỷ.

Tuy nhiên, đây chính xác là điều tôi đang cần.

Lúc chủ nhiệm Dương còn cách chúng tôi năm mét.

Tôi lui về sau vài bước.

Giây tiếp theo, tứ chi của gã trượt dài lên phía trước.

Gã không tin nổi nhìn xuống sàn.

Không biết sàn nhà bị bôi cái gì mà trở nên trơn trượt.

Vì ánh đèn rất tối nên ban nãy gã không để ý.

Chủ nhiệm Dượng muốn phanh lại.

Nhưng tay chân lại càng trượt nhanh hơn.

Gã đột ngột hiểu ra, hai mắt muốn nứt toạc:

"Chúng mày dám chơi tao!"

"Chơi ông đó thì sao."

Lục Dương huýt sáo, nhanh chóng kéo một sợi dây thừng khuất trong góc tối.

Chủ nhiệm Dương không kịp cảnh giác, vấp ngã.

Tốc độ di chuyển vốn đang rất nhanh, thân thể ông ta văng ra bên ngoài.

Cùng lúc đó, tôi cũng giơ con dao đang cầm trên tay lên.

Dưới ánh đèn u ám, lưỡi dao sắc bén chính xác chém trúng ót ông ta.

Hai mắt gã trợn trừng lên, tràn ngập khiếp sợ, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng.

Như thể không ngờ mình sẽ chết dưới tay hai người chơi yếu ớt.

Càng không ngờ rằng có người biết được điểm yếu của bản thân.

Nói chính xác hơn, là điểm yếu của hầu hết quái vật trong trò chơi kinh dị.

Sau gáy.

Tôi cười cười.

Tất cả là nhờ công lao của boss mấy người á.

Chính miệng Cố Mặc Trì đã nói cho tôi biết.

"Đa số quái vật trong trò chơi kinh dị đều có chung một điểm yếu là phía sau gáy, nên bọn nó chưa bao giờ quay lưng lại với người chơi."

Lúc ấy tôi nghe vậy thì hết sờ tới nắn gáy ảnh.

Tôi hỏi: "Có cảm giác gì?"

Cố Mặc Trì: "Đã."

Tôi: "..."

Tôi cứ nghĩ Cố Mặc Trì dụ mình, không ngờ sau gáy thật sự là điểm yếu của quái vật.

Ván cược sinh tử này của tôi.

Thắng rồi.

Dao giải phẫu vẫn còn dính máu chủ nhiệm Dương.

Lúc tôi cầm dao thì đôi tay run rẩy, nhưng trong khoảnh khắc ra tay, lại đột nhiên rất nhanh, rất dứt khoát.

Cứ như có một thế lực vô hình điều khiển tôi chém trúng gáy nó.

Khi ấy chỉ cần chậm một giây thôi, tôi sẽ bị quái vật giết ngược ngay.

Sau khi chiến thắng, tôi thấy mình đã vượt qua nỗi sợ, càng thêm bình tĩnh.

"Khương Tảo ban nãy cô đỉnh ghê, vừa nhanh vừa chuẩn, một dao trúng đích!"

Lục Dương hưng phấn chạy lại: "Tụi mình thật sự giết được quái vật kìa! Cô không biết hồi nãy tôi hồi hộp thế nào đâu, sợ cô chém lệch một phát, nó có cơ hội lại sức."

Tôi cười cười: "Thật ra hồi nãy tôi cũng sợ lắm."

Lục Dương: "Đừng có khiêm tốn! Từ này về sau chị chính là chị của tôi, chị ruột!"

Làn đạn cũng bắt đầu thảo luận về tôi:

"Giết chết quái thật kìa, trâu bò! Khương Tảo này từ đâu ra vậy, lợi hại quá?"

"Còn phải nói, chắc chắn là chị đại vượt nhiều phó bản lắm rồi."

"Không phải, cổ là người mới á, này mới là phó bản thứ hai của cổ thôi, à đúng rồi, phó bản đầu tiên cũng cấp S"

"Moẹ, thiệt hay giả vậy? Phó bản đầu tiên của người mới mà cho cấp S, không phải là bắt người ta chịu chết hả?"

"Thật ớ, tôi xem phó bản kia rồi, ngoài cổ ra còn hai người mới nữa, tất cả đều vào phó bản giữa chừng, hình như ba người chểt một, Khương Tảo với Tiểu Bàn cùng qua màn á."

"Tui phắc, này mới đúng là chị đại tiềm năng nè, tui muốn nuôi chị từ bé!"

"Tui cũng nuôi! Bảng xếp hạng người chơi toàn là mấy gương mặt cũ, tôi chán lắm rồi, rốt cuộc cũng có máu mới, tôi nghĩ sớm muộn gì Khương Tảo cũng toả sáng rực rỡ rồi on top!"

"Mới giết một con quái thôi mà, người có thể ngồi trong bảng xếp hạng người chơi có ai không liếm máu trên mũi dao. Giờ gáy có hơi sớm đó."

"Cơ mà kế hoạch này thông minh thiệt, để tôi xem chị ấy kiên trì được tới đâu."

Tôi hoàn toàn không biết mình đã trở thành đề tài thảo luận sôi nổi nhất trong khu bình luận.

Lúc này vẫn đang cùng Lục Dương dọn dẹp sạch sẽ hiện trường gây án.

Chúng tôi cố ý chọn chỗ này vì nó rất hẻo lánh, bình thường rất ít người qua lại.

Giải quyết xong thi thể của chủ nhiệm Dương.

Bọn tôi làm như không có việc gì, rời khỏi đây, sang chỗ khác kiểm tra.

Không ai phát hiện, có một xúc tu đen đang ẩn nấp trong một góc bí mật gần đó.

12.
Không ngờ rằng.

Việc chủ nhiệm Dương mất tích cứ như hòn sỏi chìm trong đáy nước, không dợn nổi một gợn sóng trong bệnh viện.

Tôi và Lục Dương vẫn kiểm tra đêm như bình thường.

Cũng không bị những quái vật khác nghi ngờ điều tra gì hết.

Thật ra bệnh viện có tiến hành tổng vệ sinh một lần.

Nhưng khi ấy bọn tôi dọn dẹp hiện trường rất sạch, may mắn không bị ai phát hiện.

Tôi thấy mọi thứ quá mức thuận lợi.

Lục Dương lại cảm thấy bọn tôi được Thượng đế trên cao phù hộ.

Nhưng không lâu sau đó, có một chuyện đột ngột phát sinh.

"Tiểu Khương."

Y tá trưởng đột nhiên gọi tôi tới, còn cười đến thân thiện.

"Chuẩn bị lên tầng tám đi nhé."

"Lầu tám?"

Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi, là thân phận người chơi đã bị phát hiện, bọn quái vật muốn hành quyết mình.

Y tá trưởng trả lời: "Phòng phẫu thuật thực nghiệm thiếu người, em lên đó hỗ trợ."

Tôi phân tích từng chữ một.

Thiếu người thực nghiệm giải phẫu...

Là bắt tôi lên làm đối tượng thực nghiệm đúng không?

Tôi hỏi thử: "Em không đi được không?"

"Không được," Y tá trưởng lại dùng vẻ mặt tái nhợt đó mỉm cười.

"Vị trên tầng tám chỉ đích danh em."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom