• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ LẠI (1 Viewer)

  • Phần II

6.

"Mãn Mãn! Sao con đã về rồi, trở về cũng không báo với mẹ một tiếng!" Mẹ chồng ôm lấy tôi.

Khóe miệng tôi giật giật, không phải bà ấy nhắn Wechat kêu tôi về sao!

Tôi nhìn về phía Ôn Giai đang đứng cạnh cô em chồng, nháy mắt cái đã thông suốt.

Trời lạnh rồi, cô em chồng này nếu muốn thành người vô gia cư thì có thể cút đi.

Mẹ chồng từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê mới cho tôi.

"Mãn Mãn, đôi dép kia mang cũng lâu rồi, mẹ đã muốn ném đi lâu rồi, tới đây, mau mang dép mẹ mới mua cho con!" Mẹ chồng tôi nói.

Ôn Giai mặt đầy hắc tuyến đứng cạnh Thẩm Ngưng.

Tôi mang dép mới vào, ngước mắt nhìn về phía Ôn Giai.

"Tôi đương nhiên sẽ không bởi vì một đôi dép bị người khác mang mà tức giận, chỉ là mùi trà trên người em gái đây tỏa ra bốn phía, mà vừa khéo chị đây sẽ choáng váng khi ngửi thấy mùi trà!" Tôi nói.

Ôn Giai cắn răng, nhưng cô ta cũng không tức giận, mà hướng mắt về phía mẹ chồng tôi, vẻ mặt vô tội.

"Bác gái, con biết lúc trước con rời đi đã khiến anh Thẩm Minh thương tâm, nhưng con xuất ngoại du học để trau dồi bản thân!"

"Không phải hiện tại con đã trở về rồi sao, con biết con đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên anh Thẩm Minh, mấy năm nay con luôn nhớ đến anh ấy, con trở về chính là muốn đền bù cho anh ấy!"

Ôn Giai nói với tình cảm thắm thiết.

Thẩm Ngưng đứng cạnh gật đầu như một đứa ngốc.

"Mẹ à, chị Ôn Giai và anh trai lớn lên cùng nhau, chị ấy ôn nhu săn sóc, khiêm tốn lễ phép, so với người nào đó lạnh nhạt ngạo mạn tốt hơn không biết bao nhiêu!"

"Chị Ôn Giai mới là người thích hợp nhất với anh trai! Trước đó họ có hiểu lầm, chỉ cần giải quyết hiểu lầm, họ liền có thể như trước!"

Ôn Giai liên tục gật đầu.

"Thẩm Minh đã từng thích con như vậy, vì con mà cái gì cũng nguyện ý làm, nghe Ngưng Ngưng nói sau khi con rời đi, vì muốn quên con mà anh ấy đã thực hiện phương pháp thôi miên, con nghe mà đau lòng muốn chết!"

"Hiện tại con đã trở về, chẳng lẽ mọi người nhẫn tâm nhìn chúng con hai người yêu nhau gặp lại nhau nhưng lại không thể bên nhau sao!"

"Anh Thẩm Minh đã quên mất những chuyện trước kia, nhưng mọi người đâu có quên, nếu một ngày nào đó anh Thẩm Minh nhớ ra rồi hối hận, chẳng lẽ mọi người sẽ không khổ sở cùng anh ấy sao!"

"Vì thế, để anh Thẩm Minh không hối hận, mọi người không tiếc nuối, mọi người hẳn là phải giúp con theo đuổi lại anh Thẩm Minh, đồng thời giúp anh ấy khôi phục ký ức mới đúng!"

"Các người chẳng lẽ không muốn nhìn thấy anh ấy vui vẻ vui sướng, cùng cô gái mình thích thời niên thiếu ở bên nhau?"

Không thể không nói, Ôn Giai không chỉ có trà nghệ, còn là cao thủ PUA, mẹ chồng vừa nãy đối với cô ta tràn ngập địch ý nháy mắt liền chần chừ.

Tôi đang định mở miệng, mẹ chồng liền duỗi tay kéo tay tôi lại, nhẹ nhàng trấn an một chút.

Chỉ thấy mẹ chồng quăng cái nhìn xem thường thẳng đến chỗ Ôn Giai.

"Cô bị mù hay bị ngốc thế, tôi không quan tâm cô và Thẩm Minh từng có cái gì, hiện tại nó đã kết hôn, vợ nó đang đứng trước mặt cô!"

"Tôi đã thấy nhiều người giúp người khác thành đôi, chưa từng thấy có người vội vàng muốn làm tiểu tam như vậy, thế nào? Trên đời này không có đàn ông, cho nên mới vội vàng muốn đoạt chồng người khác à?"

Mẹ chồng tôi trực tiếp mắng.

Lần đầu tiên tôi thấy bà ấy mở miệng mắng người, không tệ, được một phần mười của tôi!

Sắc mặt Ôn Giai vừa trắng vừa xanh.

Cô ta chưa gấp, Thẩm Ngưng đã nổi nóng trước.

"Mẹ, chị Ôn Giai chỉ là muốn đối xử với anh trai tốt một chút, đền bù cho anh ấy mà thôi!"

Mẹ chồng tôi liền bước tới cho Thẩm Ngưng một cái tát.

"Câm miệng, mẹ không nói thì con cảm thấy mình một chút cũng không sai à! Con thực sự quá ngu ngốc, con đã quên cảnh anh trai con ẩu đả đánh nhau với bọn lưu manh, tự nhốt mình trong phòng và nổi điên tự hại mình cả ngày rồi sao!"

"Mẹ chỉ nghĩ là con phản nghịch, không nghĩ tới lại ngu ngốc như vậy, vừa ngu ngốc vừa hư hỏng! Nếu con thích Ôn Giai như vậy, con cút cùng cô ta đi!"

Thẩm Ngưng ngẩn ngơ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Ôn Giai định nói gì đó, đúng lúc này cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, là Thẩm Minh đã trở về.

Đáng lý ra lúc này Thẩm Minh đang phải đi đóng phim ở bên ngoài.

"Mẹ nhắn nói thân thể không thoải mái, nên anh lập tức mua vé máy bay trở về." Thẩm Minh giải thích.

Tất cả đều yên lặng, chúng tôi liếc mắt nhìn qua Thẩm Ngưng.

Không cần nghĩ cũng biết là cô ấy lén trộm di động của mẹ chồng rồi táy máy.

Thẩm Ngưng cúi đầu xuống, không dám hé răng.

Ôn Giai vui vẻ chạy nhào qua chỗ Thẩm Minh, miệng còn kêu "anh Thẩm Minh".

Vì muốn thể hiện sự ôn nhu của mình, cô ta còn cố ý kiềm thanh điệu lại, khiến da gà tôi rớt đầy xuống đất!

7.

Thân thể dũng mãnh của Thẩm Minh chấn động, nhìn thấy cô ta sắp bổ nhào lên người mình, vươn tay quăng cô ta qua vai, ném Ôn Giai xuống sàn.

"Vợ ơi, cô ta là ai vậy, làm như mấy trăm năm qua chưa từng thấy đàn ông vậy!"

Ôn Giai bị ném tới hoa mắt chóng mặt, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, tóc giả lệch trên trán.

Cơ thể Thẩm Minh run lên, liền cầm lấy di động gọi điện thoại cho bảo an.

"Có kẻ điên vào nhà tôi, quái vật đụng một cái liền rớt sạch tóc! Mau tới đây, tôi sắp bị hù chết rồi!"

Ôn Giai nhanh chóng lấy tóc giả đội lên đầu, nhưng quá sốt ruột nên kẹp mãi không được, cô ta tức giận trực tiếp ném tóc giả xuống đất.

Tôi lập tức ôm bụng cười to.

Cô ta đến đây diễn xiếc à!

"Anh Thẩm Minh, em là Giai Giai đây, Giai Giai của anh, anh sao lại có thể quên đi em! Em vì anh mà từ nước ngoài trở về, anh biết em đau lòng biết bao khi anh đã quên em đi không!"

"Anh Thẩm Minh, khi còn nhỏ chúng ta cùng nhau chơi đóng vai gia đình, mỗi lần anh đều muốn làm chú rể!"

"Lúc sơ trung có mấy tên côn đồ ngoài trường chặn đường em, anh vì cứu em mà bị bọn họ đánh gãy tay, phải tĩnh dưỡng ba tháng!"

"Lúc học cao trung kẻ bắt nạt bắt em làm bạn gái hắn, anh trốn học đánh nhau với hắn! Những việc đó anh đều đã quên sao!"

Ôn Giai vừa khóc vừa định nhào lại Thẩm Minh, Thẩm Minh nóng nảy, nhảy dựng lên liền đấm cô ta thật mạnh.

"Vừa nghe đã biết không phải chuyện gì tốt! Cô cũng không phải thứ tốt đẹp gì!" Thẩm Minh lấy khăn giấy lau tay vừa đấm Ôn Giai.

Vẻ mặt Ôn Giai không thể tin được, lại nhào tới Thẩm Minh.

Tôi kéo Thẩm Minh ra phía sau, giơ tay đấm thêm một đấm bên mặt kia của cô ta.

"Ngại quá, chị bị ám ảnh cưỡng chế!" Tôi nắm chặt nắm tay nói.

Ôn Giai tức muốn hộc máu.

Tôi chỉ ra ngoài cửa, bảo an của tiểu khu đang chạy tới.

"Còn không mau cút khỏi nhà tôi, chờ bảo an tới thì đây sẽ là tin tức lớn đó!" Tôi lại nói.

Ôn Giai tức giận, nhưng vẫn sợ sự nghiệp của mình sẽ bị ảnh hưởng, chỉ có thể cắn răng nhặt túi xách lên.

"Chờ đã!" Thẩm Minh đột nhiên lên tiếng.

Nước mắt Ôn Giai tràn ra mi mắt, nhìn dáng vẻ lại muốn nhào lên người Thẩm Minh.

"Anh Thẩm Minh, có phải anh nhớ ra rồi không!"

Thẩm Minh duỗi tay chỉ về phía bộ tóc giả đang nằm trên mặt đất: "Mau mang cái đồ vật dọa người này đi!"

Ôn Giai “Oa” một cái trực tiếp khóc, lúc này bảo an cũng tới, cô ta hít mũi dậm chân.

"Anh Thẩm Minh, em nhất định sẽ giúp anh nhớ lại quá khứ của chúng ta!"

Nói xong, Ôn Giai chạy đi.

Sáu con mắt của chúng tôi nhìn Ôn Giai thu lại, toàn bộ chuyển qua nhìn Thẩm Ngưng.

"Mẹ? Anh trai?" Thẩm Ngưng run bần bật.

Thẩm Minh mím môi, nắm cổ áo cô ấy kéo đi ném ra ngoài.

"Vừa rồi em đứng cùng một chỗ với nữ quỷ đáng sợ kia, trên người bẩn rồi, đi lên chùa cho hết ô uế rồi mới được về!"

Nước mắt Thẩm Ngưng không ngừng chảy ra, mím môi nhìn tôi.

"Chị dâu… "

Tôi vươn môi cười lạnh: "Kêu bà cô cũng vô dụng!'

Nói xong tôi vô tình đóng cửa lại.

Hừm, đáng lắm, một chút cũng không vô tội!

8.

Hành vi ngu xuẩn của Thẩm Ngưng làm chúng tôi hiếm hoi lắm mới được tụ lại bên nhau, mẹ chồng tự mình xuống bếp làm cho chúng tôi một nồi mì thịt bò.

Sau khi ăn xong tôi cùng Thẩm Minh rời đi, chúng tôi còn có việc vội phải làm.

"Vợ ơi, nếu người đàn bà điên đó thực sự khiến anh nhớ tới những chuyện đã qua thì phải làm sao đây?" Trên xe trở về, Thẩm Minh đối nhiên nói với tôi.

Tôi nhướng mày: "Anh không tin tưởng chính mình à?"

Thẩm Minh bĩu môi: "Anh đã nghe được những lời của mẹ."

Đúng thật là, có thể vì một người mà làm được những việc nông nổi đó, là ai thì cũng cảm thấy vô cùng thâm tình.

Tôi nâng mặt Thẩm Minh lên, nghiêm túc nhìn anh.

"Nhớ ra không phải càng tốt hơn sao? Có thể khảo sát xem anh rốt cuộc yêu em nhiều bao nhiêu!"

Thẩm Minh tức giận quay đầu đi, giống như cún con không dễ dỗ.

Tôi nhanh chóng dỗ dành: "Ai da chị sai rồi, em trai nhỏ ngoan như vậy, làm sao chị có thể bỏ được, chị sẽ không để em nhớ đến những ký ức quá khứ đó!"

Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng, tiến lại gần tôi, nâng cầm lên để hôn.

Tra khách sạn gần nhất trên di động.

Tôi biết ngay là tên gia hỏa này không dễ dỗ chút nào.

9.

Nửa năm nay tôi vẫn luôn đi đóng phim, rất ít khi xuất hiện trước mắt công chúng, cho nên gần đây người đại diện của tôi sắp xếp lịch trình cơ bản đều là chương trình tạp kỹ.

Kế tiếp tôi sẽ tham gia một mùa của chương trình tạp kỹ về du lịch dã ngoại, địa điểm là một hòn đảo nhiệt đới, yêu cầu trong vòng 3 ngày chúng tôi phải du ngoạn toàn bộ hòn đảo.

Tổ tiết mục sắp xếp mười khách mời, trước mắt chỉ mới có bảy khách mời, còn mấy người khác có việc bận nên sẽ đến muộn một chút.

Tôi biết chương trình tạp kỹ lần này sẽ không thể thiếu Ôn Giai, rốt cuộc thì cô ta vừa về nước, cần tỉ lệ được lộ diện, nhưng tôi không thể ngờ là cô em chồng của tôi cũng có mặt ở đây!

Thẩm Ngưng lôi kéo Ôn Giai đi về phía tôi.

Chương trình tạp kỹ về dã ngoại, mọi người đều mặc đồ mang giày thể thao, nhưng Ôn Giai và Thẩm Ngưng khá cố chấp, mặc váy liền áo mang giày cao gót tới.

Đẹp thì có đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đầu óc có vấn đề!

"Hừ, mọi người đều nói chị tốt, nếu chị thật sự tốt, thì nên đưa tôi đi đóng phim, đưa tôi cùng vào giới giải trí!"

"Vẫn là chị Ôn Giai tốt hơn, tôi nói tôi muốn vào giới giải trí, chị ấy lập tức sắp xếp cho tôi! Còn chị, chỉ biết phá vỡ sự hòa thuận của nhà tôi, đuổi tôi ra khỏi cửa!"

Thẩm Ngưng chống hông đi đến bên cạnh tôi nói.

Thẩm Ngưng đã sớm nói cô ấy muốn tiến vào giới giải trí, nhưng tôi và Thẩm Minh đều không đồng ý.

Không phải vì tuổi cô ấy còn nhỏ hay hy vọng cô ấy đặt tâm tư lên việc học, mà là tính cách cô ấy không thích hợp để vào cái vòng này.

Chúng tôi muốn một ngày nào đó khi cô ấy có thể quản được tính tình của chính mình, sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy.

Tôi lười quan tâm vô nghĩa đến một người ngu ngốc, xoay người đi đến chỗ vài người trước kia từng đóng phim cùng, ở cùng kẻ ngốc sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh!

Bởi vì có vài người chưa đến, cho nên chúng tôi quyết định đưa ra một kế hoạch du ngoạn tạm thời, nếu người đến sau có kiến nghị gì thì có thể thêm vào.

Mười người chia làm ba nhóm, người dư ra sẽ tự mình chọn nhóm mình muốn đi cùng, mọi người chia ra hành động, đảm bảo trong 3 ngày sẽ du ngoạn cả hòn đảo này.

Ôn Giai và Thẩm Ngưng nhất định sẽ cùng một nhóm, thấy mọi người còn đang thương lượng, các cô ấy đã nhanh chóng chạy đến chỗ một nam minh tinh lưu lượng đang rất hot.

Sau khi đối phương chấp nhận cùng nhóm với các cô ấy, hai người đắc ý dào dạt nhìn tôi.

Những người khác cũng nhanh chóng lựa chọn những diễn viên có độ hot không tệ, cuối cùng dư ra một nam diễn viên tuyến 3 không ai muốn ở cùng nhóm.

Anh ta vì vậy mà có vẻ lo lắng bất an.

Tôi tiến đến kêu anh ta đi cùng tôi.

Anh ta tên Lâm Phong, tôi đã từng hợp tác với anh ấy trong một bộ phim.

Tuy rằng hiện tại anh ta không nổi tiếng lắm, nhưng kỹ thuật diễn của anh ta thực sự rất tốt, tôi dám đặt cược, nếu bộ phim đó của chúng tôi phát sóng, anh ta nhất định sẽ nổi tiếng!

Nhiệm vụ của chúng tôi ở phía đông.

Sau khi đến nơi tôi cởi balo xuống và bắt đầu dựng lều.

Tổ tiết mục không chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi, muốn ăn phải tự mình tìm cách, kỳ thật chương trình này mang danh đi du lịch, nhưng so với dã ngoại sinh tồn cũng không khác nhau bao nhiêu.

Tổ tiết mục thì vì rating và quảng bá chương trình, muốn hủy hợp đồng cũng không có cách nào, diễn viên muốn ở lại trong vòng này cũng chỉ có thể giả ngu.

"Chị Mãn, mấy việc như này cứ giao cho em đi, chị là con gái nên nghỉ ngơi cho tốt!" Lâm Phong cười nói.

Tôi xua tay: "Con gái thì có sao, cậu đừng xem thường chị, chú của chị có tham gia quân ngũ!"

Lâm Phong cười khẽ ra tiếng, vẫn muốn dựng lều một mình.

Nếu đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể nhường việc này cho cậu ấy.

"Vậy thì cậu dựng lều, chị sẽ đi tìm đồ ăn!" Tôi nói.

Lâm Phong nhíu mày: "Vâng, chị cẩn thận một chút, đừng đi xa quá, tìm không thấy thì trở về, đợi khách mời khác tới chúng ta cùng đi tìm!"

Tôi gật đầu rồi cầm theo cây dao nhỏ rời đi.

Cậu ấy không biết, chuyện tìm thực vật này đối với tôi chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ!

Chú của tôi tham gia quân ngũ, còn là thượng tướng hải quân, lúc nhỏ sức khỏe tôi không tốt, mỗi ngày ông ấy đều nhìn chằm chằm tôi luyện tập.

10.

Trên đường đi tôi đụng phải Ôn Giai và Thẩm Ngưng, xem ra các cô ấy đều làm nhiệm vụ ở phía đông giống tôi.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt hai người liền không tốt, tôi lười quan tâm đến phản ứng của họ, đang định rời đi, liền bị Ôn Giai kéo lại

"Ơ kìa? Chị sao lại đi tìm thực vật một mình đơn độc vậy, Lâm Phong không đi cùng chị sao? Hòn đảo nhiệt đới này rất nguy hiểm, một mình chị phải cẩn thận đó, nếu cảm thấy sợ, tụi em không ngại để chị đi cùng đâu!"

Ôn Giai lại bắt đầu trà ngôn trà ngữ, châm ngòi ly gián quan hệ của tôi và đồng đội.

Thẩm Ngưng cũng hừ nhẹ: "Đúng vậy, tuy rằng nhân phẩm của chị chẳng ra gì, nhưng bọn tôi là người tốt, miễn cưỡng cũng có thể cho chị đi cùng để tìm đồ ăn!"

Tôi mười phần cạn lời.

Bọn họ toàn thân chật vật, đã đi nửa ngày, trên tay vẫn chưa có gì, dũng khí đâu ra mà muốn vẽ bánh cho tôi!

"Không cần, tôi có thể tự mình tìm." Tôi nói.

Nghe vậy, Ôn Giai bất động thanh sắc cười lạnh: "Chúng em có ý tốt muốn chị đi cùng, nếu chị ghét bỏ địa vị tụi em không xứng với chị, vậy quên đi. Nhưng nếu chị không tìm thấy đồ ăn, đến lúc đó vẫn có thể đến tìm tụi em!"

Nói xong, Ôn Giai cùng Thẩm Ngưng rời đi.

Không thể không nói, Ôn Giai là một người rất giỏi lôi kéo thù hận, chắc chắn hiện tại những fan đang xem phát sóng trực tiếp đã cãi nhau túi bụi rồi!

Tôi nhìn thoáng qua hướng bọn họ đi.

Cư nhiên lại đi tới rừng cây lá rộng, nơi đó gì cũng có, nhưng sẽ không có đồ ăn, thật ngu ngốc!

Tôi lười nói nhiều, xoay người tiếp tục đi tìm đồ ăn.

Tôi dựa vào kiến thức học lúc nhỏ khi đi theo chú mà tìm được một cây chuối tiêu, đang tự hỏi làm sao để hái xuống, liền nhìn thấy Ôn Giai và Thẩm Ngưng chạy đến phía tôi.

Không có gì bất ngờ thì chắc là đúng trúng động vật hoang dã.

Tôi trực tiếp ôm bụng cười to.

Tôi thường không cười, trừ khi nhịn không được.

"Có gì buồn cười, làm như cô đã tìm được đồ ăn rồi vậy!" Ôn Giai cầm theo giày cao gót đã bị rớt nói.

Tôi thu hồi ý cười gật đầu, chỉ cây chuối tiêu trên cao.

Không ngoài dự đoán, hai người đồng loạt trợn mắt nhìn tôi.

"Cao như vậy, thôi bỏ đi!" Thẩm Ngưng nói.

Ôn Giai đảo mắt liền cười nói: "Sao lại có thể bỏ được, chị ấy nếu đã có thể tìm thấy, vậy chắc chắn sẽ có biện pháp hái được!"

Thẩm Ngưng nhíu mày, đại khái vẫn chưa hiểu ý Ôn Giai muốn nói.

Nhìn cô ấy nửa ngày vẫn chưa thông suốt vấn đề Ôn Giai muốn nói, tôi thật muốn nói với cô ấy, cô ấy muốn thấy tôi cười nhạo sự ngu ngốc của cô ấy à!

Thôi, không nói ra thì tốt hơn, để cô ấy đi theo Ôn Giai ăn trái đắng mới biết được ai tốt ai xấu!

"Nói không sai, tôi có biện pháp để hái chuối tiêu từ trên cây cao xuống!"

Tôi nhếch môi nhìn cây chuối tiêu.

Thật nhàm chán, việc nhỏ này có gì khó?

Ôn Giai thấy tôi trả lời, ý cười lạnh trên mặt cũng khó giấu.

"Nếu chị lợi hại như vậy, em thực sự muốn xem chị làm thế nào để hái chuối tiêu từ trên cây cao bảy tám mét xuống, hôm nay em muốn được học thêm kiến thức!" Ôn Giai lại nói.

Thẩm Ngưng duỗi tay kéo cánh tay Ôn Giai: "Cao như vậy sao có thể hái xuống!"

Ôn Giai buông tay: "Đúng vậy, chúng ta đều cảm thấy là không thể, nhưng người nào đó một hai nói chị ấy có thể hái!"

Cách đó không xa chính là camera của đoàn, những chuyện đã xảy ra đều được phát sóng trực tiếp, toàn mạng đã biết những lời tôi vừa nói, nếu tôi không thể làm cho mọi người xem, tôi chính là một kẻ khoác lác.

Ôn Giai đứng đây đợi để chê cười tôi, nhưng tôi là người dễ để người khác chế giễu sao!

Tôi nhìn thoáng qua cây chuối tiêu thô to hơn cả một người trưởng thành, cao tới bảy tám mét, hôm nay, hình tượng cô gái ôn nhu tri thức của tôi sắp bể rồi.

Cũng không thể trách tôi được, muốn trách thì trách người đại diện không tìm hiểu kỹ đã chọn chương trình tạp kỹ này cho tôi!

Tôi đi về phía cây chuối tiêu cao bảy tám mét, Ôn Giai trào phúng nhìn tôi.

Xin lỗi các fan của tôi, hình tượng cô gái nhỏ ôn nhu tri thức là giả, thật ra tôi là một người cứng rắn, thô bạo và man rợ.

Tôi thở dài một hơi, sau đó như một chú khỉ mà nhẹ nhàng bò lên cây chuối tiêu cao bảy tám mét trước mặt ngàn vạn fan trong phòng phát sóng trực tiếp, dùng dao nhỏ cắt một chuỗi chuối tiêu xuống, lại lộn ngược ra sau nhảy xuống dưới.

Toàn bộ quá trình không có một động tác thừa.

Ôn Giai và Thẩm Ngưng trực tiếp mở to hai mắt nhìn, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Fan trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thế.

"Trời ạ, tôi vừa nhìn thấy gì vậy, là tôi nhìn nhầm sao, vợ tôi vừa bay!"

"A a a a! Tôi yêu vợ tôi, cô ấy tự mang theo hiệu ứng phi hành à!"

"Các người có để ý tới mụ xấu xí Ôn Giai kia không, cô ta vừa nãy trào phúng vợ của chúng ta!"

"Mọi người đừng nóng, Ôn Giai cũng chưa nói gì, là tự Khương Mãn nói cô ấy có thể hái, cây chuối tiêu kia cao như vậy, cảm thấy cô ta hái không được không phải cũng rất bình thường sao!"

"Lầu trên là thủy quân Ôn Giai tiêu tiền mua à, nhà ông bán máy giặt hở, như vậy mà cũng tẩy được?"

"Ôn Giai này là ai vậy, gần đây trên dưới Weibo đều là cô ta, còn nói gì mà cô ta cùng đường phát triển với chị Mãn, đoàn đội của cô ta mù rồi à, Ôn Giai còn không thể so với một ngón chân của chị gái nhà tôi!"

"Đúng đúng đúng, vừa rồi cô ta nói những lời trà ngôn trà ngữ, anh trai nhà tôi không đi cùng chị Mãn là bởi vì chị Mãn có thực lực, thế mà lại biến thành đồng đội không tốt!"

"Tôi thực sự tức chết, đừng nghĩ rằng anh trai nhà tôi không có bao nhiêu fans liền khi dễ!"

Tuy rằng Lâm Phong không đóng nhiều phim, nhưng vẫn có mấy fans trung thành, vừa rồi không dám hé răng, hiện tại lại bắt đầu mắng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom