• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ LẠI (1 Viewer)

  • Phần I

1.

"Thẩm Minh, anh lại lén dùng nước hoa của em!"

Trên giường đôi, ánh sáng ấm áp của đèn tỏa ra phòng, tạo ra một lớp màu sắc lãng mạn.

Tôi kéo người đàn ông đang nằm trong lòng ngực mình ra.

Thẩm Minh ngẩng đầu bĩu môi nhìn tôi.

"Ngày mai em đi tham gia chương trình tạp kỹ, mà anh lại phải đi đóng phim, sẽ rất lâu mới có thể gặp lại, xịt nước hoa của em lên người liền có hương vị của em, tựa như em luôn ở bên cạnh anh."

Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, anh ấy sao lại có thể dính người như vậy!

Không biết còn tưởng rằng chúng tôi là đôi tình lữ đang yêu đương cuồng nhiệt, kỳ thật chúng tôi đã kết hôn hai năm rồi!

Hương hoa anh đào nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi tôi, huyền ảo như mơ, Thẩm Minh cố ý vô tình khoe khoang cơ bắp cường tráng của anh ấy.

Mẹ nó, mỹ nam giết tôi!

Nhìn gương mặt đẹp trai mê người kia của Thẩm Minh, tôi đang định cúi đầu hôn lên, đột nhiên điện thoại di động của anh ấy vang lên.

Tôi nhìn thấy ghi chú chói mắt trên màn hình "Ôn Giai.”

Ký ức đã quên bất ngờ tái hiện lại.

2.

Thẩm Minh có một bạch nguyệt quang, là thanh mai anh ấy bảo vệ mười mấy năm, tên là Ôn Giai.

Thời điểm tôi chưa ở bên Thẩm Minh, tôi đã biết chuyện xưa của họ.

Thẩm Minh là người điên cuồng cố chấp, yêu Ôn Giai cũng yêu đến điên cuồng.

Anh ấy vì cô ta mà đánh nhau, trốn học, thậm chí là chống đối thầy cô, khiến cả trường chấn động, thiếu chút nữa là bị trường đuổi học.

Mọi người sôi nổi bàn ra nói vào chuyện của bọn họ, nhưng đồng thời lại rất hâm mộ.

Chỉ tiếc là chuyện xưa của học kết thúc khi Ôn Giai rời đi.

Từ đó về sau Thẩm Minh bắt đầu sa đọa, mỗi ngày đều đắm mình ở quán bar, trở thành thiếu niên hư hỏng trong mắt mọi người.

Tôi xuất hiện vào thời điểm đó.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn Thẩm Minh, người nhỏ hơn tôi 3 tuổi, đang quẩy cùng mấy thiếu niên hư hỏng, rượu vang đỏ từ khóe miệng anh tràn ra chảy xuống yết hầu.

Giống quả anh đào chín, thật muốn cắn.

Liếc mắt một cái, tôi liền biết tôi dính rồi.

Nhưng chuyện tình yêu này làm sao lại chỉ có một mình tôi dính vào?

Tôi dìu Thẩm Minh đang say khướt ở quán bar về nhà, cũng nói với anh, trên thế giới này sẽ có một người yêu anh chân thành nồng nhiệt.

Dưới sự theo đuổi không buông bỏ của tôi, Thẩm Minh trở thành bạn trai tôi.

Không thể không nói, em trai nhỏ thật sự rất dính người, sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, Thẩm Minh ước gì có thể dính lên người tôi suốt 24 giờ.

Chúng tôi quen nhau 5 năm, rốt cuộc dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Thẩm Minh mà kết hôn.

Tôi biết tin Ôn Giai trở về sớm hơn Thẩm Minh, chỉ là tôi không nói với anh.

Rốt cuộc cũng đều cùng chung giới, muốn không biết cũng khó.

Người đại diện của tôi là chiến sĩ thi đua trong nghề, một đôi mắt gắt gao luôn nhìn chằm chằm hướng gió trong giới giải trí, liệt kê những người có khả năng tranh đoạt tài nguyên của tôi và có thể ảnh hưởng đến địa vị của tôi trong giới giải trí đưa vào danh sách kẻ địch.

Mà Ôn Giai, chính là người có thể uy hiếp đến sự phát triển của tôi nhất.

Bởi vì cô ta và tôi phát triển cùng một hướng!

Một núi không thể có hai hổ, có tôi thì không có cô ta!

Ngày mai tôi phải tham gia một chương trình tạp kỹ có Ôn Giai.

3.

Thẩm Minh dùng tóc mái của anh cọ lên người tôi, giống như một bé cún con, một tay khác chuẩn bị cúp điện thoại.

Tôi giơ tay cầm lấy điện thoại.

"Anh nói anh không quen cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ quấn lấy anh, còn nói cái gì mà nhất định sẽ giúp anh khôi phục ký ức khi ở cùng cô ta!"

"Chắc là cô ta đã lấy được số di động của anh từ bạn học cũ, anh sẽ kéo cô ta vào danh sách đen."

Giọng điệu Thẩm Minh ủy khuất.

"Nghe đi." Tôi lời ít ý nhiều.

Tôi chính là muốn nghe xem, buổi tối cô ta có việc gì gấp mà lại gọi điện thoại cho chồng người khác!

Thẩm Minh đau khổ cầu xin, nhưng vẫn phải ấn nghe dưới uy lực của tôi.

"Anh Thẩm Minh, ngày mai em sẽ cùng chị dâu tham gia chương trình tạp kỹ, trước kia quan hệ của chúng ta tốt như vậy, anh nói xem chị dâu có thể vì chuyện quá khứ mà cố tình làm em khó xử không?"

"Em mới đến, ở nơi đây lại không có bạn bè, trong lòng em rất sợ, anh Thẩm Minh, anh có thể cho em một lời động viên không?"

Thẩm Minh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, có lẽ những gì Ôn Giai nói đều không nghe vào, vẫn luôn mấp máy môi không tiếng động mà nói "Cúp máy đi", "Thật buồn nôn".

Tôi áp điện thoại vào tai cười nói: "Trong lòng sợ hãi thì nên tìm bác sĩ tâm lý, tìm chồng chị có ích lợi gì?"

"Em gái muốn nghe lời động viên, chị dâu nói với em cũng cũng được, chỉ cần em ngoan ngoãn, không quậy không nháo, sẽ không ai cố ý làm khó dễ em. Chị tưởng em gái đã biết đạo lý này rồi chứ?"

Bên kia điện thoại trầm mặc.

"Anh Thẩm Minh đâu?" Ôn Giai rặn ra câu này.

Tôi cười nhạt: "Anh ấy? Kêu anh ấy tiết chế một chút, nhưng lại không chịu nghe, mệt muốn chết, đã ngủ rồi."

Bên kia điện thoại lại một trận trầm mặc.

"Như vậy ạ, em biết rồi, ngày mai em lại gọi lại cho anh ấy."

"Chị ơi chị đừng hiểu lầm, em không phải cố ý gọi điện cho anh Thẩm Minh, em ở chỗ này chỉ có một người bạn là anh ấy, anh ấy chắc là không có đem những việc chúng em đã trải qua nói với chị đi?"

"Chị nhất định đừng nóng giận, rốt cuộc quan hệ trước kia của em cùng anh Thẩm Minh tốt như vậy, nếu khiến chị hiểu lầm thì thật không tốt, chị đừng trách anh Thẩm Minh!"

Ôn Giai âm dương quái khí ám chỉ quan hệ của cô ta và Thẩm Minh không bình thường, có cảm tình trước kia làm cơ sở, đồng thời Thẩm Minh còn vì cô ta mà lừa gạt tôi.

Quả nhiên là trà xanh thành tinh, rất có bản lĩnh.

Thẩm Minh dẩu cao miệng, điên cuồng lắc đầu, còn dùng khẩu hình nói — "Anh không có gặp cô ta!"

Tôi cười với đầu bên kia điện thoại: "Sao chị lại tức giận được, ai mà không có vài người người bạn, em gái lo cho tình cảm vợ chồng của chị như vậy, không bằng lo cho chương trình tạp kỹ ngày mai đi. Vậy nhé, chồng chị ôm chị đến nổi không thở được rồi, cúp trước nhé!"

Không đợi Ôn trà trà mở miệng, tôi liền cúp điện thoại.

Thẩm Minh lấy điện thoại lại liền kéo Ôn Giai vào danh sách đen, còn ghi chú cuộc gọi quấy rầy.

"Vợ ơi, miệng cô ta như cánh đồng vậy! Nói hươu nói vượn!" Thẩm Minh ôm tôi.

Tôi duỗi tay xoa tóc mái của anh.

"Em tin anh." Tôi nói.

Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng, tìm liên lạc của các bạn học cũ kéo hết vào danh sách đen.

Những người này có lẽ đã cho Ôn Giai phương thức liên lạc.

Tôi tin tưởng Thẩm Minh không phải vì não yêu đương gì, mà Thẩm Minh chính là một kẻ điên cuồng cố chấp, đồng thời, anh đã sớm quên Ôn Giai là ai rồi!

Sau khi Ôn Giai rời đi, Thẩm Minh bị chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, vì không muốn anh tự làm mình bị thương, bác sĩ trực tiếp tiến hành phương pháp thôi miên cho anh, đem những hồi ức đau khổ nhất của anh cất đi.

Những ký ức thống khổ, sa đọa, hèn mọn đó, nếu anh nhớ ra thì tôi cũng không sợ!

Tôi nhếch môi ấn Thẩm Minh lên trên giường, em trai nhỏ thật lợi hại!

4.

Trời còn chưa sáng tôi liền đứng dậy rời đi, mặc kệ Thẩm Minh cầu xin như thế nào cũng vô dụng.

Đàn ông chỉ là phụ kiện của phụ nữ có danh lợi và tiền bạc!

Tôi vừa xuống xe liền thấy Ôn Giai, mặc váy liền áo lệch vai màu đỏ giống tôi, ngay cả kiểu tóc cũng cố ý vô tình giống y như tôi.

Ha… không thú vị gì cả!

Thấy tôi xuất hiện, người chủ trì nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Sự nghiệp hiện tại của tôi như mặt trời ban mưa, ai dám trắng trợn táo bạo cọ nhiệt tôi, quả thực là tìm chết!

"Thực xin lỗi, em không biết chị cũng mặc theo outfit này, sớm biết chị và em sẽ đụng hàng, em sẽ chọn outfit khác màu đen, thật ra em mặc outfit màu đen cũng rất đẹp!" Ôn Giai đi đến trước mặt tôi nói.

Tôi nhướng mày nhìn cô ta một cái, con nhãi, chơi hay đấy!

"Vậy bây giờ em gái đi thay đi, tiết mục của em còn cách nửa giờ mới quay, sẽ kịp đấy!" Tôi nói.

Ôn Giai nhếch môi, hai mắt đỏ ngầu.

"Chị ơi, đụng hàng với chị là em không đúng, nhưng thực sự không phải em cố ý!"

"Chị ơi, nếu vì trong lòng chị hiện tại không thoải mái thì em đi thay là được, nhưng em muốn nói một câu với chị, chương trình tạp kỹ của chúng ta là phát sóng trực tiếp! "

Ôn Giai khóc nức nở nói.

Cô ta nhỏ giọng, tôi vừa vặn có thể nghe thấy, nhưng người quay phim cùng khán giả đang xem phát sóng trực tiếp thì không chắc.

Người quay phim hình như đã bị mua chuộc, vẫn luôn hướng máy quay về phía bên này.

Tôi nhìn thoáng qua bình luận, quả nhiên có người hoài nghi tôi dữ với Ôn Giai.

Ôn Giai cười nhạt nhìn tôi, tôi ném cho cô ta một ánh mắt xem thường, duỗi chân thon dài kéo gấu váy lên, xé vừa đến đùi.

"Em gái à, chơi cùng chị đây, còn non lắm!" Tôi nói.

Đem Ôn Giai ngốc nghếch cùng làn đạn bình luận tràn ngập "aaaaa" ném ra sau.

Các fan vừa nãy còn nói tôi và Ôn Giai bất hòa đã bắt đầu liếm màn hình, toàn bộ đều khen dáng người tôi tốt.

Đây là trò xiếc tiểu học tôi còn không thèm chơi, muốn chơi cũng phải tìm trò nào độc đáo mới mẻ hơn chứ.

Qua một màn vừa nãy, Ôn Giai đại khái cũng biết tôi không dễ chọc, không tiếp tục khiêu khích tôi.

5.

Sau khi quay xong chương trình, tôi nhận được Wechat của mẹ chồng, kêu tôi về nhà ăn cơm.

Tôi đang định ngồi lên xe bảo mẫu, Ôn Giai liền đi tới.

"Khương Mãn, cô đừng tưởng hôm nay cô thắng một ván là cô ghê gớm, chúng ta chỉ vừa bắt đầu thôi!"

"Ôn Giai tôi trở về chính là muốn thu hồi những đồ vật vốn nên thuộc về tôi!"

Trên mặt Ôn Giai treo lên nụ cười nhất định sẽ đoạt được.

Tôi cạn lời, em gái nhỏ này chắc là bị tẩu hỏa nhập ma rồi!

"Ồ."

Tôi đóng cửa xe bảo mẫu lại, kêu tài xế lái xe đi, chừa lại khói xe cho cô ta.

Ấu trĩ!

Lúc tới nhà chồng tôi mới biết được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp!

Cũng không đúng, là thuốc cao bôi trên da chó!

Ôn Giai ngồi trên sofar, cùng cô em chồng nói nói cười cười, mười phần thân thiết.

Tôi không thấy bóng dáng mẹ chồng đâu.

Ôn trà trà tự tin như vậy, thì ra là ở đây đợi tôi!

Tôi đi đến tủ giày lấy dép, phát hiện dép đang mang trên chân Ôn Giai.

Tôi hơi nhíu mày lại.

Ôn Giai co quắp bất an vội đứng dậy.

"Ngại quá chị ơi, em không biết chị sẽ về, dép bị em mang, chị sẽ không để ý chứ?"

"Nếu biết chị sẽ về em đã không tới,nếu vì một đôi dép mà khiến chị không vui, em thực có lỗi!"

Ôn Giai một bên trà ngôn trà ngữ, một bên nhếch khóe môi.

Cô em chồng trợn mắt liếc tôi rồi lôi kéo tay Ôn Giai.

"Chị Giai Giai, trong tủ có nhiều dép như vậy, cô ta đổi đôi khác là được rồi, cho cô ta quen thói!"

Tôi thề là tôi không đắc tội gì với cô ấy, chỉ là cô em chồng này của tôi thực sự rất phản nghịch, chê tôi quản thúc cô ấy quá mức, thấy tôi liền như thấy kẻ thù!

Lúc này mẹ chồng tôi từ trên lầu xuống đi xuống.

Ôn Giai vội vàng đứng dậy, nặn lên một nụ cười tươi, nếu nhìn kỹ, khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt!

Bộ dáng kích động khi gặp lại cố nhân.

Mắt thấy cô ta định dính tới, mẹ chồng tôi lập tức đi thẳng đến chỗ tôi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Bạch Nguyệt Quang
  • Dịch: Striving for growth
Chương 7 END
[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom