• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Ám vệ của hoàng hậu (1 Viewer)

  • Phần III

9.

Thẩm hoàng hậu bị đưa đến Phật đường cũng chỉ là khởi đầu.

Toàn bộ hoàng cung đều ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Điều này thể hiện rằng hoàng đế bắt đầu vắng vẻ hoàng hậu, thử nàng ta và hơn nửa là thu hồi một phần quyền lực của nàng ta.

Đế hậu ban đầu thân mật khăng khít.

Chu Tấn vì Thẩm Chỉ không chỉ dỡ bỏ luật hậu cung không thể tham gia vào chính sự mà còn cho nàng ta xem cả tấu chương.

Nhưng hiện tại, Chu Tấn phi thường cảnh giác.

Hắn bắt đầu thu mua những cung nữ thái giám thân cận bên cạnh Thẩm Chỉ.

Mỗi ngày từng lời ăn tiếng nói, đường đi nước bước của nàng ta đều được báo lại. Những người này cũng bao gồm cả ta.

Ta mỗi ngày đều bẩm báo đúng sự thật, Thẩm hoàng hậu đập vỡ mấy cái chén, phạt bao nhiêu hạ chân.

Chu Tấn quá hiểu Thẩm Chỉ.

Cho nên hắn càng hiểu lòng tham của nàng ta, cũng hiểu nàng ta yêu quyền lực đến thế nào.

Hắn không còn giống trước kia.

Khi yêu nhau thời thiếu niên, hắn chỉ là một hoàng tử nhàn tản.

Còn hiện tại hắn đã là hoàng đế.

Một vị vua chỉ cần nữ tử bên mình dịu dàng ôn nhu, toàn tâm toàn ý nghĩ đến hắn.

Chứ không phải một nữ tử cũng mang dã tâm giống như hắn.

Đêm nay, ta như thường lệ đến bẩm báo hành tung của hoàng hậu cho Chu Tấn.

Chu Tấn bỗng dưng phá lệ bảo ta tới gần một chút.

“Hương phấn sơn chi ngươi dùng là lấy ở đâu ra?”

Ta mỉm cười vô tội: “Nô tỳ không dùng hương phấn ạ, có lẽ là đi ngang qua Trường Môn Cung bị dính hương hoa lên người.”

Nghe thấy ba chữ Trường Môn Cung, đại tổng quản bên người hoàng thượng như lâm đại dịch.

Hắn ta gấp đến độ tiến lên định vả miệng ta.

Chu Tấn ngăn hắn lại, ta lo sợ không yên rầm một cái quỳ xuống đất dập đầu.

“Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ vô tình mạo phạm……”

Hắn không nói gì, chỉ xua xua tay bảo ta lui xuống, một bộ dáng mang đầy tâm sự.

Khi ra tới cửa, khóe môi ta lặng lẽ cong lên.

Năm đó khi Thẩm Chỉ tiến cung làm phi, Chu Tấn bị đẩy ra biên quan.

Ba năm khổ cực, là Kỷ Lộc Vân bồi hắn vượt qua.

Chu Tấn thích ngắm hoa, nhưng vùng biên quan khắc nghiệt chẳng có hoa nào mọc nổi.

Không biết Kỷ Lộc Vân làm thế nào mà với thổ nhưỡng cằn cỗi ấy vẫn trồng được cả một viện hoa sơn chi trong vương phủ ở biên quan.

Nàng bỏ ra tấm chân tình, đổi lại được một mảnh bạc tình.

Hoa sơn chi đủ để gợi lên tình nghĩa trước kia.

Ít nhất Chu Tấn sẽ nghĩ đến, so với Thẩm Chỉ hiện tại, Kỷ Lộc Vân đã từng thiệt tình thế nào.

Ta lén núp ở chỗ ngoặt xem xét.

Thấy Chu Tấn chỉ dẫn theo đại tổng quản, mang một cái đèn lồng đi về hướng Trường Môn Cung.

Kỷ Lộc Vân quả nhiên vẫn có chút thủ đoạn.

Không uổng phí nàng hao hết tâm tư trồng cả một viên hoa sơn chi trong Trường Sơn Cung.

Lần này Chu Tấn đến, tất sẽ lâm vào bẫy.

Hơn nữa Kỷ thị đã phục nhan, lại xinh đẹp như trước.

Tên Chu Tấn luôn mê tín này nhất định sẽ tin cách giải thích kia——

Là nhờ nàng ngày đêm tụng kinh, cầu thần khấn phật phù hộ cho long thể bệ hạ.

Thành tâm thấu tận trời xanh nên được thần phật ban phúc.

10.

Hôm sau, toàn bộ hoàng cung đều biết, Kỷ Lộc Vân từng bị biếm vào Trường Môn Cung kia nay đã phục sủng.

Nàng được phong phi, Chu Tấn định thưởng cho nàng một tẩm cung khác.

Nhưng Kỷ Lộc Vân không muốn, nàng cúi đầu lau giọt lệ trên khóe mắt.

“Thần thiếp luyến tiếc viện hoa sơn chi này, chỉ muốn ở lại Trường Môn Cung.”

Những lời này lại khiến Chu Tấn thêm cảm động.

Vậy là Kỷ Lộc Vân được phong hào Chiêu phi.

Chữ Chiêu này sức nặng rất lớn.

Năm đó Chu Tấn với Thẩm Chỉ ân ân ái ái, chỉ nghe Thẩm Chỉ thổi gió vài câu liền không hỏi han gì đến Kỷ Lộc Vân, bỏ mặc nàng ở Trường Môn Cung tự sinh tự diệt.

Bây giờ, hắn lại cần một sự thay thế để giải tỏa mệt mỏi trong lòng.

Sự xuất hiện của Chiêu phi thật sự quá đúng lúc, quá hoàn hảo.

Thẩm hoàng hậu trong Phật đường đang trang điểm, nghe thấy tin này đứng bật dậy.

Cung nữ phía sau không cẩn thận làm đứt vài sợi tóc của nàng ta.

Cung nữ kia sợ tới mức quỳ sụp xuống nhận sai.

Ánh mắt Thẩm Chỉ phát ra tia ngoan độc, nàng ta cầm trâm phượng trong hộp đồ trang sức, hung hăng đâm vào tay cung nữ kia.

Nàng ta đâm vào rút ra từng nhát từng nhát, máu tươi bắn ra.

Cung nữ cả người run rẩy nhưng tiếng kêu thảm thiết cũng không dám phát ra.

Thẩm hoàng hậu cuồng loạn tức giận mắng.

“Tiện tì! Con tiện tì đáng chết!”

Thẳng đến khi cung nữ ch.ế.t ngất tại chỗ, cây trâm mới rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.

Những cung nhân khác lặng lẽ tiến lên kéo người ra ngoài.

Thẩm Chỉ mất hồn ngồi trước gương đồng, hung hăng nắm chặt khăn thêu trong tay.

Ta ẩn trong góc thưởng thức biểu tình quẫn bách của nàng ta.

Hoàng thượng đoạt quyền của nàng ta, phục sủng cho Kỷ Lộc Vân.

Nàng ta đang luống cuống.

Cho nên nàng ta cần tìm cho mình một con đường.

Một con đường đủ để vãn hồi sự suy tàn đang hiển hiện trước mắt và đầu tiên là phải ra được khỏi Phật đường.

Ta bưng nước ấm nhanh tay lẹ chân bước về phía nàng.

Ta búi lại tóc cho Thẩm Chỉ rồi cầm khăn thấm nước ấm nhẹ nhàng lau đi vết máu bắn trên mặt nàng ta.

Như đang lau chùi một bảo vật tuyệt thế.

Thẩm Chỉ ổn định cảm xúc, phục hồi lại tư thế đoan trang của hoàng hậu.

Sau đó, ta dùng ánh mắt chân thành nhất trên đời, quỳ bên chân nàng ta.

“Nương nương, vô luận thế nào, nô tỳ cũng sẽ ở bên cạnh nương nương.”

11

Qua mấy ngày, Thẩm hoàng hậu bị nhốt trong Phật đường đã nghĩ ra cách.

Tiếng mõ canh ba trong cung vừa vang lên.

Ánh sáng lóe lên bên cửa sổ, đó là hình ảnh phản quang của đao kiếm.

Ta vẫn chưa ngủ, ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Từng kẻ từng kẻ tiến vào.

Hàn quang xẹt quá gối.

Thẩm hoàng hậu đang nhắm mắt choàng tỉnh, tiếng kêu cứu thê lương vang vọng Phật đường.

“Người đâu! Có thích khách!

Phật đường nổi đèn lên, cung nhân hoảng loạn tìm cách trốn thoát.

Hắc y thích khách nhắm tới Thẩm hoàng hậu, nàng tạ hoảng sợ trốn sau bức bình phong.

Mạng của Thẩm Chỉ, nhất định phải do ta lấy.

Ta đột phá vòng vây tiến đến bên người Thẩm Chỉ.

Nàng ta trốn phía sau ta, móng tay dài bấu chặt vào ta muốn rách thịt.

“Cứu ta Kim Nghi!”

Giờ khắc này, ta thật muốn giả vờ đầu óc choáng váng trở tay cắm một kiếm vào ngực nàng ta.

Nhưng như vậy thì dễ dàng cho nàng ta quá.

Từ khi bắt đầu kế hoạch này, ta không cho phép bất luận biến số gì phát sinh.

Ta nắm chặt kiếm trong tay, chém gi.ế.t những thích khách liên tục tiến lên.

Khi quay đầu lại ta thoáng thấy biểu tình của Thẩm Chỉ.

Nàng ta quá bình tĩnh.

Đặc biệt là khi nhìn về phía mấy cung nữ đang trốn dưới gầm bàn bên kia, trong mắt hiện lên tia ngoan độc quen thuộc.

Trận ám sát này thực không hợp lý.

Sau một hồi lâu, còn lại hai tên thích khách vẫn liên tục tấn công ta.

Thể lực ta đã cạn, không thể đỡ chiêu nữa, đành khom lưng trốn tránh, một kiếm xé gió làm tắt hết đèn.

Toàn bộ Phật đường lâm vào bóng tối.

Ta chồm trên người Thẩm hoàng hậu, gắt gao bảo hộ kẻ thù dưới thân.

Sau lưng ta trúng một kiếm, máu thấm ướt hết xiêm y, tong tỏng nhỏ xuống hoa phục của Thẩm hoàng hậu.

Đột nhiên Phật đường sáng bừng lên, Vũ Lâm Vệ đúng lúc có mặt.

Dưới ánh lửa, Thẩm hoàng hậu đẩy ta ra, thong thả ung dúng đứng dậy.

Nàng ta từ trên cao nhìn xuống vũng máu dưới thân ta, mỉm cười rồi nhẹ giọng nói nhỏ.

“Tạ Kim Nghi, bổn cung đã thấy tấm lòng trung thành của ngươi.”

Chu Tấn không rảnh ngồi kiệu, quăng hết dáng vẻ đế vương chạy như điên tới đây.

“A Chỉ, nàng đâu rồi?”

Hắn tức giận gầm lên.

“Nếu hoàng hậu có mệnh hệ gì, trẫm sẽ cho cả nhà các ngươi chôn cùng!”

Ta hung hăng nắm chặt tay.

Bao năm trôi qua, bọn chúng vẫn là lũ đứng trên đỉnh cao không coi mạng người ra gì.

Chu Tấn xuyên qua đám người, thấy Thẩm Chỉ bình yên vô sự, nhanh chóng ôm nàng ta vào ngực.

Hai người lại một bộ hòa hảo như lúc ban đầu.

Bọn chúng ngờ vực lẫn nhau nhưng vẫn yêu nhau đến mức không muốn đối phương mất đi.

Ta đánh cuộc đúng rồi.

Thẩm hoàng hậu một hòn đá ném hai con chim, tự biên tự diễn ra một màn ám sát vừa rồi.

Cuối cùng đã thắng được lòng thương của hoàng đế, được ra khỏi Phật đường.

Lại còn có thể thử một chút lòng trung thành của những người bên cạnh.

Những cung nhân đã bị Chu Tấn thu mua, không một ai dám đứng lên.

Chỉ có ta, dám liều mạng cứu nàng ta.

Vết thương trên lưng vẫn đau nhức nhối, nhưng đáy lòng ta lại mừng như điên.

Kế hoạch đang diễn ra thuận lợi hơn cả tưởng tượng của ta.

12.

Sau đêm kinh hoàng, Thẩm hoàng hậu dọn ra khỏi Phật đường.

Lại cùng với hoàng đế tình chàng ý thiếp như cũ, chỉ có điều mối quan hệ so với trước kia ít nhiều cũng có vết xước.
Toàn bộ cung nhân bên người bị nàng ta thay đổi hết, chỉ giữ lại ta.

Ta trở thành cung nữ thân tín bên cạnh nàng ta.

Đêm đó, sau khi vết thương đã hồi phục, ta quỳ gối bên giường đấm bóp chân cho nàng ta.

Thẩm Chỉ dùng mũi chân đá đá đầu gối ta.

“Kim Nghi, ngươi là do hoàng thượng đưa đến cạnh ta, sao ngày ấy lại tận tâm như vậy?”

Câu hỏi này là một phép thử quá trắng trợn.

Nếu ta đáp không tốt, ắt sẽ tai họa ngập đầu.

“Nương nương đã từng nghe về Thái Bình Công Chúa và Thượng Quan Uyển Nhi chưa a? Nô tỳ xuất thân nghèo khổ, tâm nguyện cả đời là có thể trở thành nữ tử như Thượng Quan Uyển Nhi.”

“Trong lòng nô tỳ hiểu vô cùng rõ, chỉ có nương nương mới có thể cho nô tỳ tương lai tươi sáng.”

Ta dập đầu hành lễ, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Ngươi rất thông tuệ, chỉ là dã tâm cũng không nhỏ.”

Thẩm hoàng hậu tháo chiếc vòng quý giá trên tay xuống, ban thưởng cho ta.

“Tận tâm đi theo bổn cung, ngày lành của ngươi ở phía trước.”

Ta kinh sợ tạ ơn, trong lòng lại nghĩ: “Có ta ở đây, ngày lành của ngươi sẽ không bao giờ có.”

Từ sau khi Thẩm hoàng hậu ra khỏi Phật đường liền khó kiềm chế dã tâm.

Nàng không muốn chỉ là hoàng hậu dưới một người trên vạn người.

Ánh mắt Thẩm Chỉ đã dán chặt vào ngai vàng.

Cái gì mà Thái Bình Công Chúa với Thượng Quan Uyển Nhi.

Ta rất rõ ràng, nàng ta muốn làm… Võ Tắc Thiên.

Khi Kỷ Lộc Vân tới tìm ta, ta đang pha trà trong một đình hóng gió hẻo lánh.

“Chiêu phi nương nương, gần đây có khỏe không?”

Nàng tinh nghịch hỏi lại ta, tươi cười như hoa lê mùa xuân.

“Nhờ phúc của ngươi, sao mà không khỏe được?”

Thật khó có thể tưởng tượng nàng trước mắt mới hai tháng trước còn là bộ dáng gần đất xa trời.

Phụ thân Kỷ Lộc Vân từng là thái phó của thái tử.

Những thứ như kinh thư mưu lược, nam tử hiểu, nàng cũng hiểu.

Chỉ là sau khi gả làm thê tử người ta, nàng bị kiềm chế lại.

Cũng may, nỗi hận đã giúp nàng kịp thời tỉnh ngộ.

“Kim Nghi, ta có thai rồi.”

Ta giật mình, tay rung làm hai giọt trà bắn ra ngoài, nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Trên mặt Chiêu phi vẫn là nỗi thống hận đã thâm nhập tận xương tủy.

“Không phải của Chu Tấn, ta hận hắn tận xương, sao có thể sinh con nối dõi cho hắn?”

Sau đó, Chiêu phi cắn cắn môi, dáng vẻ như khó có thể mở miệng.

“Xin lỗi, phụ thân hài tử là ai, ta không thể nói cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, thân phận của hắn không gây ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta.”

Kỷ Lộc Vân không giống Thẩm Chỉ.

Nàng tự mình giao yếu điểm của bản thân vào tay ta, cho ta thứ để tin tưởng trao đổi.

Cho dù đó là bí mật không thể nói ra nhưng cũng đủ cơ sở thể tín nhiệm.

Chúng ta hợp tác, hai bên đều thấy yên tâm.

Lời này của nàng ta hiểu, vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

“Thẩm Chỉ bên kia đã sập bẫy rồi.”

“Đứa nhỏ này của ngươi, tới quá đúng lúc.”

13.

Chiêu phi có thai ba tháng, tin tức cuối cùng cũng truyền ra.

Chu Tấn năm nay gần ba mươi, cuối cùng cũng có hài tử đầu tiên.

Hắn ta vui mừng khôn xiết, những thứ quý giá ban thưởng vào Trường Môn Cung như nước chảy.

Chiêu phi lại được thăng vị, hiện tại đã là Chiêu quý phi chỉ dưới một người.

Thẩm hoàng hậu tức giận đem toàn bộ đồ trang trí trong tẩm cung đập nát.

Còn tát sưng mặt hai cung nữ.

Chiêu quý phi có thai, người hoảng loạn nhất chính là nàng ta.

Rốt cuộc thì làm hoàng hậu sáu năm, nàng ta cũng chưa sinh được một hài tử nào.

Năm đó Chu Tấn vì nàng ta gi.ế.t hết người trên phố, trẻ con cũng không tha.

Mà nàng ta cũng hại chết đứa bé đầu tiên của Kỷ Lộc Vân.

Sao không nghĩ đến báo ứng như lúc này.

Ta đúng lúc ở bên tai nàng ta góp lời hiến kế.

“Nương nương, nô tỳ nghe nói ở Nam Cương có bí dược có thể hỗ trợ việc hoài thai, hay là cho người đi tìm.”

Nàng ta ý vị thâm trường siết chặt chiếc vòng ngọc trong tay.

“Kim Nghi, ngươi xuất thân nghèo khổ, sao lại biết được chuyện đó?”

Ta lập tức quỳ sụp xuống dập đầu, than khóc.

“Nương nương đang nghi ngờ nô tỳ sao? Khi thái y thăm khám cho Chiêu quý phi, nô tỳ đã mạo hiểm vì nương nương chạy đi nghe lén chuyện này, vừa nghe được không dám trì hoãn, vội vàng chạy về hồi báo cho nương nương.”

Thẩm Chỉ thở dài, duỗi tay đỡ ta dậy.

“Kim Nghi, bổn cung cũng không muốn nghi ngờ ngươi, nhưng mà đây là trong cung, thân bất do kỷ.”

Thẩm hoàng hậu có vẻ thông minh hơn so với tưởng tượng của ta.

Nàng ta lười biếng vung tay lên, cung nữ bên cạnh liền bưng đến một cái khay, bên trên là chiếc chén ngọc.

“Bổn cung không nên nghi ngờ ngươi, chén canh thạch trắng này, thưởng cho ngươi.”

Từ sau khi cha mất, ta không ăn được đậu hũ nữa.

Chỉ cần nhìn thấy đậu hũ liền nghĩ đến ngày đó sáu năm trước, cả một mẻ đậu hũ nhuốn đầy máu tươi.

Canh thạch trắng này chính là làm từ đậu hũ.

Ta mỉm cười tạ lễ, nhịn xuống nước mắt cũng cảm giác buồn nôn, há miệng ăn hết.

“Ăn ngon không?”

“Nô tỳ đa tạ nương nương ban thưởng, nô tỳ chưa bao giờ ăn đậu hũ nào ngon thế này.”

Không phải, đây là bát canh đậu hũ khiến người ta buồn nôn nhất ta từng ăn trong đời.

Cha từng xoa đầu dạy ta.

“Một lần bất tín vạn lần bất tin, A Man, con không bao giờ được nói dối nhé.”

Hiện tại, nói dối đối với ta mà nói là chuyện như cơm bữa.

Là vì báo thù cho cha, cũng là vì những người vô tội đã ngã xuống.

Ta cái gì cũng có thể làm.

Làm gì có phương thuốc bí dược Nam Cương hỗ trợ hoài thai.

Đó chỉ là miếng mồi Kỷ Lộc Vân cố tình đặt ở đó.

Mục đích chính là chờ Thẩm Chỉ cắn câu.

Sau đó, từng bước từng bước dẫn nàng ta vào vạn kiếp bất phục.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom