• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Ám vệ của hoàng hậu (1 Viewer)

  • Phần II

5.

Ở cạnh Thẩm hoàng hậu một năm, phần đại lễ đầu tiên ta chuẩn bị cho nàng ta cuối cùng cũng tới rồi.

Mùa mưa Giang Nam, trong lúc vét kênh bỗng mò được một pho tượng đá.

Quan viên địa phương mừng rỡ mang vào kinh dâng lên hoàng thượng.

Vì pho tượng đá này cực kỳ giống hoàng hậu nương nương.

Chu Tấn vui mừng khôn xiết, các quan viên dâng tượng đá lên đều nói đây là điềm lành, lũ lượt chúc mừng.

Vậy là hắn mừng rỡ mở yến tiệc.

Thẩm hoàng hậu đoan trang ngồi, trên mặt không che giấu vẻ khoe khoang.

Lại không biết rằng ta đem nàng ta nâng lên cao là để hung hăng đẩy xuống.

Ta đứng bên người Thẩm hoàng hậu, lẳng lặng nhìn khung cảnh ăn uống linh đình trước mắt.

Rượu say mặt đỏ, không khí trong đại điện dần dần nóng lên.

Một tiếng thét chói tai cắt ngang bữa tiệc.

Mọi người nghe tiếng thét quay lại nhìn, vẻ mặt nháy mắt trở nên kinh hoảng.

Pho tượng đá giữa đại điện đang chảy ra huyết lệ đầy quỷ dị.

Từng giọt từng giọt.

Đại điện lặng ngắt như tờ, tiếng huyết lệ chảy xuống đất tí tách tí tách càng khiến người ta sởn tóc gáy.

Mắt thường cũng có thể thấy được mặt Thẩm Chỉ tái nhợt đi không còn giọt máu.

Bàn tay Chu Tấn gắt gao siết chặt đầu rồng trên long ỷ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

“Người đâu——”

Hắn ta gầm lên đầy giận dữ.

Pho tượng đá bắt đầu nứt đôi ra, nhìn thoáng qua như mặt Thẩm Chỉ đang bị bổ làm đôi.

Những mảnh bên ngoài vỡ ra, pho tượng đá đang bình thường bỗng biến thành một tấm bia đá.

Nếu nói một màn vừa rồi chỉ khiến mọi người kinh sợ.

Vậy thì hiện tại bọn họ hẳn là đều mong đêm nay mình chưa từng có mặt trong buổi dạ yến này.

Chữ trên bia đá rất rõ ràng, giống như được viết ra từ máu.

“Nữ đại chu hưng, Vĩnh Xương đế nghiệp.”

Đây là đang nói sẽ có nữ tử thay thế Chu Tấn xưng đế.

Kết hợp với việc tượng đá có nhiều điểm tương tự Thẩm Chỉ, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.

Toàn bộ người trong đại điện cúi đầu không dám thở mạnh.

Long nhan bốc hỏa, Chu Tấn siết gãy tay vịn đầu rồng trên long ỷ.

Máu thấm ra, hắn đột nhiên đứng dậy rút kiếm.

“Phụt”, một kiếm đâm xuyên tim viên quan dâng pho tượng đá lên.

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ sụp xuống, im như ve sầu mùa đông.

Sắc mặt Thẩm Chỉ trắng bệch, gục đầu xuống không nhìn rõ biểu tình.

“Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, ở đây, một kẻ cũng đừng mong sống.”

Chu Tấn xanh mặt phất tay áo rời đi.

Hắn ta không làm gì Thẩm Chỉ ngay tại đó, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn làm mặt lạnh với nàng ta trước mặt quần thần.

Phản ứng này càng giống như bình yên trước bão.

Ta thấy rõ khi hắn rời đi, trong mắt Thẩm hoàng hậu chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Đó chính là d.ụ.c vọng đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Một trận khôi hài này đã khiến lòng Chu Tấn nảy sinh nghi ngờ.

Cũng châm lên dã tâm của Thẩm Chỉ.

Nhưng những gì ta muốn, không chỉ có vậy.

6.

Đêm nay Chu Tấn tự nhốt mình trong Ngự Thư Phòng, cự tuyệt Thẩm hoàng hậu cầu kiến.

Hắn uống hết một bình rượu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Giây tiếp theo, hắn phẫn nộ đá đá long ỷ.

Ta cười lạnh lén nhìn một màn này, giơ tay nới lỏng nút thắt của bức họa trên tường.

Bức họa kia trượt xuống mặt đất, sau đó bị Chu Tấn nhặt lên.

Đó là bức họa vẽ Thẩm Chỉ khi còn là cô nương chưa xuất giá, nàng ta đang cúi đầu đánh đàn, như một đóa phù dung e ấp.

Khi ấy Thẩm Chỉ đang tấu khúc nhạc đính ước giữa nàng ta và Chu Tấn——《 Phượng Cầu Hoàng 》.

Nhưng đó cũng là hồi ức khó chịu nhất.

Năm đó Thẩm Chỉ bỏ rơi hắn, tiến cung gả cho tiên đế, cũng là nhờ khúc Phượng Cầu Hoàng này mà giành được ân sủng.

Tay Chu Tấn siết chặt bức họa, hai mắt bừng bừng lửa giận.

Hắn ta giơ tay xé bức họa thành nhiều mảnh, sau đó hùng hổ bãi giá.

Ta gấp không chờ nổi muốn xem trò hay của đế hậu.

Hơi rượu hun đỏ con mắt Chu Tấn.

Hắn nâng mặt Thẩm Chỉ lên, không cho nàng ta tránh đi.

“Xuân yến năm đó nàng tấu khúc Phượng Cầu Hoàng, rốt cuộc là vì ta, hay là vì hoàng huynh?”

Sự kiêu ngạo không cho phép Thẩm hoàng hậu cúi đầu.

Thẩm chỉ đỏ mắt: “A Tấn, thiếp chỉ yêu một mình chàng thôi.”

Vẻ mặt Chu Tấn hơi giãn ra, tay lại hơi dùng sức bóp mặt Thẩm Chỉ.

“Năm đó nàng bỏ rơi ta, là bất đắc dĩ hay là ham quyền thế?”

Ta cười lạnh, trong lòng khẽ đáp thay nàng ta.

“Đương nhiên là ham quyền thế.”

Nghĩ đến pho tượng đá vừa rồi, tay Chu Tấn từ từ chuyển xuống cổ nàng ta.

Nhìn như là tình thân vuốt ve nhau, nhưng ta với Thẩm Chỉ đều biết, đây là đang thử nàng ta.

Đột nhiên, hắn lớn giọng: “Trẫm cái gì cũng cho ngươi! Tình cho ngươi, vị trí hoàng hậu cũng cho ngươi! Ngươi còn muốn gì nữa? Còn đòi mơ đến giang sơn của trẫm sao?”

Hắn buông tay, Thẩm Chỉ kịch liệt ho khan, nằm trên đất khóc lóc.

“Tấm lòng của thần thiếp với hoàng thượng có nhật nguyệt chứng giám!”

Chu Tấn mắt điếc tai ngơ với màn khóc lóc của Thẩm Chỉ, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu.

“Long thể trẫm không khỏe, mệnh hoàng hậu đến Phật đường, cầu phúc cho trẫm ba tháng.”

Ta ẩn mình trong bóng tối vừa lòng mỉm cười.

Lòng đế vương đa nghi, phép thử đêm nay mới chỉ là bắt đầu.

Giờ khắc này, ta nhìn chằm chằm vết tím bầm trên cổ Thẩm hoàng hậu.

Chưa đủ, còn lâu mới đủ!

Những gì ngươi với Chu Tấn nợ ta.

Ta muốn các ngươi phải đền bù gấp ngàn lần vạn lần!

7.

Khi vừa được Chu Tấn phái đến bên cạnh Thẩm hoàng hậu, ta đã chịu không ít đau khổ.

Ta hàng ngày bảo hộ nàng ta, nghe nàng ta phân phó, xử lý những chuyện dơ bẩn không thể làm ngoài sáng cho nàng ta.

Nhưng nàng ta vẫn không tín nhiệm ta.

Bởi vì, xét đến cùng, ta vẫn là người do Chu Tấn phái tới, không phải thân tín của nàng ta.

Loại người như bọn họ, khảm trong xương cốt chính là dối trá và tàn nhẫn.

Lần đầu tiên ta gi.ế.t người trở về, trên mặt có một vết thương nhỏ hình trăng lưỡi liềm.

Trời xui đất khiến thế nào nó lại giống như tà hồng trang (*) trong sử sách.

(*) Tà hồng trang: Một cách trang điểm của phụ nữ thời Đường với đặc trưng là hình vẽ vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ ở hai bên má. Mình sẽ để ảnh dưới comment nha.

Chu Tấn nhìn ta đến hai lần.

Hắn đi rồi, Thẩm hoàng hậu tự tay cầm chủy thủ rạch vết thương của ta lên tận khóe mắt.

Máu chảy đầm đìa cả nửa khuôn mặt ta, dọc theo cằm rơi xuống thấm ướt vạt áo.

Sau đó nàng ta còn dùng ngón tay xé rách vết thương, hung hăng cắm đầu ngón tay sắc nhọn vào bên trong.

“Tà hồng trang không phải thứ loại đê tiện như ngươi có thể học.”

Trong điện, Thẩm hoàng hậu không màng lễ nghi, gào rống đập nát bình hoa.

Một mảnh bình hoa vỡ xẹt qua má nàng ta, bỗng nhiên lại cũng có bộ dáng như tà hồng trang.

Thấy nàng ta nổi đóa như mụ điên, lòng ta vui sướng vô cùng.

Chu Tấn với Thẩm Chỉ đều là ác ma vô nhân tính.

Bọn họ vướng vào nhau, yêu hận đan xen, mong cùng nhau đi đến đầu bạc.

Mối quan hệ của họ nhìn bên ngoài thì như đến chết không phai nhưng kỳ thật vẫn ẩn giấu vết nứt.

Mà ta, sẽ từ vết nứt này cạy ra từng chút từng chút một.

Ta xoay người ra khỏi đại điện, không tiếng động đi lại trong cung, tránh khỏi Vũ Lâm Vệ đang đi tuần.

Năm đó Thẩm Chỉ tiến cung không lâu, Chu Tấn cũng cưới vương phi.

Vương phi thật đáng thương, nếu không có Thẩm Chỉ, vị trí hoàng hậu vốn là của nàng ấy.

Trong ngày đại lễ đăng cơ, sưởng y (*) của nàng bỗng dưng bốc cháy trước mặt mọi người, thế nhưng không một ai dám tiến lên dập lửa.

(*) Sưởng y: Trang phục thời Mãn Thanh. Sưởng y lớp áo bào mặc bên ngoài, cổ áo tròn và không có cổ đứng, cổ áo xẻ vạt phải, xẻ tà 2 bên trái phải, tay áo suông rộng. Cái này bà nào coi Như Ý Truyện là biết nè kkkk.

Chu Tấn buông ra một câu: “Trời giáng thần phạt, Kỷ thị vô đức, không thể làm hoàng hậu”, sau đó vội vã đuổi theo Thẩm Chỉ.

Ta cũng không tin thần phật gì cả.

Sưởng y bốc cháy rõ ràng chỉ là một âm mưu nhưng văn võ bá quan không ai dám nói gì.

Bởi vì bọn họ biết, người đứng sau thao túng một màn này, không thể đắc tội.

Ngày đó, vương phi cũng thảm không kém ta.

Ta mất đi cha.

Còn nàng nửa khuôn mặt bị bỏng nặng, mất đi vị trí hoàng hậu, cũng mất đi hài tử trong bụng.

Có thể khẳng định, Chu Tấn cũng không đến mức tự tay g.i.ế.t hài tử của mình.

Làm người cầm quyền, làm gì có ai ngại người thừa kế nhiều.

Nhưng Thẩm Chỉ lại nhân lúc vương phi đang trị bỏng, ám hại tính mạng thai nhi trong bụng vương phi.

Từ đó về sau, vương phi bị giam cầm trong Trường Môn Cung.

Có lẽ một ngày nào đó nàng có ch.ế.t cũng không ai hay biết.

Không có ai thích hợp làm đồng minh với ta hơn nàng.

8.

Bước chân không ngừng, ta lướt qua tường đột nhập vào Trường Môn Cung.

Đình viện hoang tàn, phế phi đang nắm chặt một miếng tã lót hài tử khóc thút thít.

Dưới ánh trăng, mỹ nhân năm đó nay nhìn không ra hình người, nửa bên mặt bị lửa thiêu hủy hoại hoàn toàn.

Đến cả đầu ngón tay cũng khô gầy xấu xí.

Ai đi tuần trong cung cũng nghe thấy tiếng nàng khóc oán hằng đêm.

Nàng nức nở: “Ông trời bất công, hài nhi của ta…”

Ta lặng yên không tiếng động xuất hiện phía sau nàng, duỗi tay vuốt vết sẹo trên mặt nàng.

“Ngươi hận không?”

Kỷ Lộc Vân bị sự xuất hiện của ta dọa sợ, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn.

Ta tiếp tục nhỏ nhẹ ghé vào tai nàng đặt câu hỏi.

“Có hận không? Hận vì bị cướp đi hậu vị, bị mất đi hài tử, ngươi hận ông trời à?”

“Nếu ông trời không cho ngươi công đạo, vậy chúng ta tự tìm.”

Kỷ Lộc Vân nắm chặt tay, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Ngươi… ngươi là ai?”

Ta khẽ cười một tiếng: “Vì hài nhi đã mất của ngươi, hãy gia nhập với ta.”

“Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở ngươi, ngươi biết nên làm thế nào.”

Nàng quay mặt lại, phía sau đã không còn một bóng người.

Trên chiếc bàn đá đổ nát phủ đầy bụi lặng lẽ đặt một gói thuốc và một thanh chủy thủ.

Đó là sinh cơ tán.

Sinh cơ tán là diệu dược có thể khiến thịt thối tái sinh, bạch cốt sinh hương nhưng người sử dụng sẽ phải nhận trăm ngàn đau đớn không khác gì tùng xẻo.

Đó cũng là thứ có thể giúp Kỷ Lộc Vân khôi phục dung mạo.

Kỷ Lộc Vân có thể sống sót, không phải do hai kẻ kia đột nhiên phát thiện tâm.

Thẩm Chỉ giữ lại mạng của nàng là vì muốn chứng kiến cảnh nàng ngày đêm thống khổ vì bị cướp mất hài nhi. Thẩm Chỉ lấy đó làm niềm vui.

Còn Chu Tấn thì cảm tình có chút phức tạp.

Kỷ Lộc Vân là mẫu thân của đứa con đầu tiên của hắn.

Trong quãng thời gian hắn với Thẩm Chi đường ai nấy đi, hắn cùng Kỷ Lộc Vân cũng đầu gối tay ấp, ở chung cũng thật ngọt ngào.

Nếu Kỷ Lộc Vân tự nguyện nhường vị trí hoàng hậu cho Thẩm Chỉ, thái độ không cương quyết như vậy thì với một tia tình nghĩa của Chu Tấn đối với nàng, có lẽ nàng đã không rơi vào kết cục thê thảm thế này.

Thẩm Chỉ là tình yêu đầu đời khắc cốt ghi tâm của Chu Tấn.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn có tam cung lục viện, hậu cung ba ngàn giai lệ.

Ta biết loại ác quỷ như bọn chúng không có khả năng chỉ thâm ái một người.

Kỷ Lộc Vân tiếp cận Chu Tấn có ưu thế hơn ta.

Nàng lại cũng mang trong lòng nỗi hận giống ta.

Chỉ mong, nàng đừng làm cho ta thất vọng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom