• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu Bạn Tai Vạ Khó Tránh (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 39 BÍ MẬT HẠC GIẤY

CHƯƠNG 39: BÍ MẬTHẠC GIẤY

Nguyễn Khánh Linh đẩy Ngọc Thắng ra.

Nhưng trên môi cô nóng hừng hực, tất cả đều là dấu vết của hắn.

Trình Gia Minh trơ mắt nhìn rất cả những việc này xảy ra.

Lúc trước khi hắn ta chuẩn bị cầu hôn thì cũng đã từng nghĩ đến cục diện thế này.

Hắn ta chỉ không ngờ là Ngọc Thắng còn điên cuồng hơn so với hắn ta tưởng tượng.

Sớm biết sẽ có hôm nay thì sao lúc trước vẫn làm thế?

Lúc trước Nguyễn Khánh Linh ra sức yêu hắn như vậy, hắn không chịu quý trọng. Bây giờ lại chạy đến muốn cướp cô ấy về.

Tên đàn ông tự phụ này đúng là mâu thuẫn.

“Anh đi đi, tôi sẽ không về với anh đâu…”

Tuy Nguyễn Khánh Linh không thấy Ngọc Thắng nhưng cô vẫn cứ mắc đầu, như thể không muốn nhìn thấy mặt hắn lần nào nữa.

Cô phải không muốn nhìn hắn nhiều đến bao nhiêu mới có thể làm vậy chứ?

Trái tim Ngọc Thắng chảy máu.

Hầu kết của hắn trượt xuống, im lặng trong chốc lát: “Anh chỉ muốn biết một chuyện thôi, những con hạc giấy kia đã xảy ra chuyện gì?”

Hạc giấy?

Nguyễn Khánh Linh khẽ cau mày lại, năm ngón tay nắm chặt lại vào nhau.

Hắn phát hiện ra những con hạc giấy kia rồi sao?

Năm ấy khi hắn đi du học ở nước ngoài, vì quá nhớ hắn nên cô đã gấp hạc giấy mỗi ngày cho anh, ngóng trông ngày nào đó hắn trở về, cô sẽ tự tay đưa những con hạc giấy đó cho hắn.

Trên những con hạc giấy kia cô đều viết một câu: “ Nguyễn Khánh Linh yêu Ngọc Thắng. “

Những giấu kỹ đến thế, lẽ nào hắn đã phát hiện?

Không biết.

Chắc hắn không nhìn kỹ rồi.

Nguyễn Khánh Linh không muốn nói về mấy con hạc giấy kia với hắn, cô hơi mím môi lại, trên môi vẫn còn lưu lại vị máu tanh, là mùi vị của Ngọc Thắng.

“Đều là chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa.”

Giọng điệu của Nguyễn Khánh Linh rất lạnh nhạt.

Nhưng Ngọc Thắng lại muốn biết rõ chân tướng.

Hắn muốn biết những con hạc giấy mà An Nhàn gửi cho anh kia rốt cuộc có phải là do Nguyễn Khánh Linh gấp hay không.

Nếu như là của Nguyễn Khánh Linh gấp thì sao lại rơi vào trong tay của An Nhàn?

Ngọc Thắng không chịu bỏ qua, con ngươi âm u nhìn chằm chằm Nguyễn Khánh Linh, lần nữa hỏi cô: “Nói cho anh biết, những con hạc giấy kia rốt cuộc có phải do em gấp hay không?”

Hắn cứ luôn cố chấp, thật giống như nếu hắn không có được câu trả lời thì sẽ không rời đi dễ dàng đâu.

“Nói cho anh biết, anh cần câu trả lời.” Ngọc Thắng lại nhanh chân bước đến trước mặt cô lần thứ hai, đưa ngón tay khẽ vuốt qua môi cô, giọng nói lại dịu dàng hơn vài phần: “Cho anh cơ hội được biết sự thật có được không? Anh biết bây giờ em hận anh…”

“Không, không hận, tôi chẳng có tình cảm gì với anh cả.”

“Được, dù em không có tình cảm gì với anh đi nữa thì cũng phải cho anh biết sự thật chứ? Những con hạc giấy viết “Nguyễn Khánh Linh yêu Ngọc Thắng” có phải tự tay em gấp không?”

Ngọc Thắng nhất định phải có được câu trả lời.

Tuy Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy được Ngọc Thắng nhưng có thể cảm nhận được hơi thở đặc biệt mà quen thuộc trên người Ngọc Thắng, những hơi thở ấy đang bao vây lấy cô một cách vững vàng.

Cô không tránh ra được…

Nguyễn Khánh Linh không còn cách nào khác đành phải gật đầu: “Đúng thế, không sai, là tôi gấp đấy, chữ trên đấy cũng đều là do tôi tự viết. Có điều những chuyện đó đều là mấy việc ngốc mà Nguyễn Khánh Linh trong quá khứ làm, còn Nguyễn Khánh Linh sau này sẽ không làm tiếp máy chuyện như thế đâu…”

Giọng nói của cô rất lạnh nhạt.

Loại lạnh nhạt này đâm đến vào Ngọc Thắng khiến hắn bị thương.

Hắn cảm thấy đáng đời mà thôi, tự gây nghiệt, không thể trách Nguyễn Khánh Linh được.

Nhưng nếu là hạc giấy Nguyễn Khánh Linh gấp thì sao lại rời vào trong tay An Nhàn?

“Em có đem hạc giấy kia giao cho ai không?” Ngọc Thắng thấp giọng nói một câu.

Ấn đường Nguyễn Khánh Linh khẽ chau lại, lắc đầu: “Không có, nhưng…”

“Nhưng sao?” Ngọc Thắng vô cùng cấp gáp.

Nguyễn Khánh Linh cũng không thừa nước đục thả câu, nếu nói đến chuyện này thì cô cũng không có gì phải che giấu, ngược lại đều là chuyện đã qua rồi, cô nói: “Tôi ở trường gấp cho anh những con hạc kia đấy, có tầm hơn hai ngàn con, nhưng bỗng không thấy đâu nữa, tôi tìm rất lâu mà cũng không tìm được. Những thứ anh thấy ở nhà kia là do sau này tôi gấp, kể cả hôn nhân trong năm năm kia của tôi và anh, nếu tâm trạng không tốt thì sẽ đi gấp.”

“Em nói lúc ở trường em đã làm mất hai ngàn con hạc giấy à?” Giọng nói của Ngọc Thắng khàn khàn, con ngươi co rút lại, năm đó An Nhàn gửi hạc giấy cho hắn, cũng vừa khít một ngàn chín trăm chín mươi chín con.

Mà Nguyễn Khánh Linh lại bị mất hai ngàn con hạc…

“Đúng thế, tôi cũng không biết là do ai lấy đi nữa, lúc đấy đều để hạc giấy lại ở trường.”

Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh rất bình tĩnh, nghe không ra được tâm tình quá lớn nào cả, cô lạnh nhạt bảo: “Đều là chuyện đã qua rồi, thật ra tôi cũng đã sớm quên, ai lấy nó đi tôi cũng chẳng còn quan tâm…”

Nhưng năm đó cô rất quan tâm.

Lúc hai ngàn con hạc giấy kia bị mất thì cô đi tìm tựa như nổi điên vậy, tìm mãi không thấy thì cô mỗi ngày đều khóc…

Bây giờ nhớ lại thì năm đó bản thân ngốc đến cỡ nào chứ?

Cho đi nhiều như thế nhưng Ngọc Thắng vẫn không cảm nhận được…

Cô lúc đó tự nhận tất cả nỗ lực này đều là vì tình yêu, nhưng giờ ngoảnh đầu lại mới thấy chẳng qua chỉ là cô tự mình đóng kịch, tự mình vui vẻ mà thôi.

Ngọc Thắng đứng yên tại chỗ không động đậy, đôi mắt chăm chăm cứ xoắn xuýt với nhau.

Một ngàn chín trăm chín mươi chín con hạc giấy lúc trước hắn nhận từ An Nhàn xem ra là bị ăn cắp từ tay Nguyễn Khánh Linh, rốt cuộc tại sao An Nhàn phải làm như thế chứ?

Hắn còn nhớ mình đã cảm động thế nào khi nhận được hạc giấy, còn cho rằng hắn chính là tên đàn ông có phúc nhất trên thế giới nữa chứ.

Quay đầu lại, sự thật thì ra là thế

Bây giờ Ngọc Thắng mới phát hiện rằng, trong nhiều năm như thế hắn thật ra cũng không quá hiểu rõ An Nhàn.

Lúc trước hắn chỉ thầm thích cô gái này, nhưng đó là lúc anh chưa thật sự hiểu rõ cô ta, nếu biết, anh còn có thể yêu sao?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom