• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full New Hot HÌNH NHƯ CHÀNG TRAI MÀ TÔI YÊU THẦM LẠI THẦM YÊU BẠN THÂN TÔI, CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI RỒI SẼ ĐI VỀ ĐÂU? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN III END

Pt.3
“...”
Tiểu Bạch lười giải thích tiếp, chỉ vào chiếc điện thoại trong tay tôi rồi nói, “Ca này khó quá, tao bó tay, mày tiếp tục vào việc đi.”
Nhờ có sự nhắc nhở của Tiểu Bạch tôi mới nhớ ra việc chính của mình.
Mỗi lần ghi hình cậu ấy tôi đều vô cùng nghiêm túc, từ tầm nhìn đến camera, tất cả đều tập trung lên người cậu ấy, không có cách nào phân tán sự tập trung lên những người khác.
*Anh Kiêu cũng thật là biết nhờ quá…*
Vừa quay tôi vừa cảm thán, “Nên mua một cái máy ảnh thôi.”
Thẩm Kiêu đẹp trai quá mức cho phép, dùng điện thoại quay cậu ấy, hình như có chút không xứng rồi.
Không biết có phải tưởng tượng hay không, tôi dường như cảm thấy, Thẩm Kiêu cứ luôn nhìn về phía mình,
Mỗi lần ghi bàn cậu ấy sẽ đều quay đầu lại, tìm kiếm một lượt giữa đám đông rồi dừng ánh mắt trên người tôi, sau đó sẽ rất nhanh nhìn về hướng khác.
Trời càng lúc càng tối, vào lúc tôi sắp không trụ được nữa thì Thẩm Kiêu cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nói với các đồng đội điều gì đó xong, Thẩm Kiêu quay người đi về phía chúng tôi.
Tôi không phản ứng gì cả, cứ đứng chôn chân trên bậc thang, nhưng tim thì đập nhanh như muốn bay ra ngoài rồi.
Thẩm Kiêu đi đến trước mặt tôi, khẽ khom người cầm lấy chai nước, ngẩng đầu, một lần uống hết gần một chai.
Có những lúc tôi thầm bội phục chính mình, thật đấy, bất kể là ngại ngùng đến mức nào tôi cũng vẫn có thể làm ra bộ mặt lạnh lùng, không cảm xúc.
May mà Tiểu Bạch kịp thời cất lười, “Đúng rồi, cậu có muốn xem video mà Sở Sở quay không?”
Thẩm Kiêu nhanh nhẹn tiếp lời, vừa cười vừa gật đầu, “Có chứ.”
Tôi thở phào, lục tục lấy điện thoại ra, lướt đến đoạn video mới quay lúc nãy.
Thẩm Kiêu rất nghiêm túc, cậu ấy đứng bên cạnh tôi, khẽ nghiêng người, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Một bên, Tiểu Bạch vừa nhìn tôi vừa nháy mắt, đoạn lại dặm thêm một câu, “Nhìn xem, Sở Sở nhà chúng tôi quay cậu còn đẹp trai hơn ngoài đời biết bao nhiêu, không hổ là con người có đôi mắt của kẻ si tình mà.”
Tôi biết Tiểu Bạch đang muốn “thêm dầu vào lửa” đây mà, nhưng câu nói này đồng thời cũng khiến tôi chợt nảy ra một sự nghi hoặc lớn.
Thời gian Thẩm Kiêu add wechat của tôi chỉ cách khoảng thời gian đoạn video kia hot chưa đến một ngày, “Cậu ấy làm sao biết video đó là tôi quay vậy???”
Kì lạ, đó chỉ là nick phụ của tôi, bên trong toàn bộ đều là video quay lén bóng lưng của cậu, trước giờ chưa từng có bất kỳ thông tin cá nhân nào liên quan tới tôi cả.
Rõ ràng là không ai biết tài khoản đó là của tôi cơ mà?
Cậu ấy làm sao biết được?
Đang suy nghĩ miên man thì Tiểu Bạch nhảy ra, con bé một tay lau mồ hôi, một tay vẫy vẫy liên hồi để tạo gió cho mình, “Tôi hơi đói rồi, hay là bọn mình đi ăn đi.”
Nói rồi, đánh mắt sang nhìn tôi.
Khi tôi còn đang do dự chưa dám cất lời thì Thẩm Kiêu đã giành trước, cậu vui vẻ đáp, “Đồng ý!”
Vừa dứt lời cậu quay lại nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác không, nhưng tôi cảm giác ánh mắt của cậu rất dịu dàng, “Muốn ăn gì nào?”
Hai đứa ở gần bên nhau thế này, tôi lại bắt đầu căng thẳng, mãi mới rặn ra được ba chữ, “Đồ nướng đi.”
Thẩm Kiêu cười tít, “Tôi biết có một cửa hàng không tệ ở gần trường mình, đi, tôi dẫn các cậu đi.”
“Đột nhiên” Tiểu Bạch có một cuộc điện thoại, lúc ấn nút nghe, thần sắc con bé thật sự có chút khoa trương, “Cái gì? Mày nh.ập v.iện rồi á? Tao...tao đến ngay!!”
Cúp điện thoại thì liền quay sang nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối, “Tiểu Trạch tai nạn rồi, giờ chắc tôi phải chạy qua đó xem nó thế nào…”
“Hai người đi ăn cùng nhau nhé!”
Nói xong, không đợi Thẩm Kiêu kịp phản ứng, liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Tôi yên lặng nhìn về bóng lưng khuất dần của con bé, không khỏi cảm thán, có thể che cái đồng hồ báo thức đi được không “.”
Chớp mắt chỉ còn lại tôi và Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi, “Vậy, chúng mình đi ăn nhé?”
Tôi không dám nhìn vào mắt cậu, khẽ đáp, “Được.”
Và thế là chúng tôi sóng vai cùng đi đến một tiệm đồ nướng bên ngoài trường học.
Thẩm Kiêu hình như là khách quen của quán này, rất thân thuộc với bác chủ quán ở đây, lúc tôi còn chưa kịp định thần thì cậu đã bắt đầu gọi món rồi.
Thấy dáng điệu vẫn muốn gọi tiếp của cậu tôi vội lên tiếng ngăn cản, “Thôi, thôi, ăn không hết sẽ lãng phí lắm.”
Thẩm Kiêu không nói gì, bác gái chủ quán đứng bên cạnh ghi thực đơn thì lại cười tươi, ra chiều hài lòng nhìn về phía tôi.
Gọi món xong, tôi và Thẩm Kiêu mặc dù ngồi đối diện nhưng không ai nói với ai lời nào.
Tôi đang hồi hộp lắm, nhưng nghĩ đến việc chỉ trong thời gian ngắn như thế đã có thể ngồi ăn bên cạnh cậu, trong lòng có chút không khỏi nghi ngại, cuối cùng tôi em mình phải mở lời trước, “Cậu làm sao biết… video đó là do tôi quay thế?”
Nghe thấy câu hỏi này, Thẩm Kiêu dừng lại khoảng chừng là 2 giây, sau đó lấy điện thoại ra, mở một tài khoản rồi đưa đến trước mặt tôi.
Cậu bặm môi, âm thanh rất nhỏ, “Đây là tôi.”
Đến lượt tôi sững lại, thì ra là cậu ấy, vậy mà lại là cậu ấy.
Ba người theo dõi tài khoản của tôi, ngoài hai nick ảo không hoạt động kia, có một fan chân chính duy nhất, lại chính là Thẩm Kiêu.
À không, nói chính xác hơn thì, đó có lẽ là nick phụ của cậu ấy.
Tôi cũng đã thử ghé thăm tài khoản này rồi, nhưng trên đó chỉ có vài bức hình chụp phong cảnh của thành phố, không có một chút liên tưởng nào cả…
Ngàn tính vạn tính cũng không thể nghĩ được rằng, lại chính là của cậu ấy.
Vậy thì chẳng phải, cậu đã xem tất cả những video mà tôi đăng lên rồi hay sao?
Tôi vừa vui, vừa bất ngờ mà cũng lại xấu hổ, nhất thời không biết nói gì.
Tiếp xúc nhiều hơn một chút, tôi nhận ra Thẩm Kiêu hình như cũng giống như tôi, cũng là một quả hồ lô ít lời.
Hơn nữa, Tiểu Bạch hình như nói không sai…
Thẩm Kiêu cậu ấy hình như cũng thích tôi.
Bởi vì cậu chủ động cho tôi xem tài khoản chính thức của mình, không có nội dung gì đặc sắc cả, nhưng, ảnh đại diện kia sao mà quen mắt thế.
Tôi nghĩ nửa ngày, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra, tìm lại đoạn video nổi tiếng về Thẩm Kiêu đó.
Bấm vào phần bình luận, chiếc bình luận thu hút sự chú ý của tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn nằm yên ở đó.
“Tin tôi, từ ánh mắt đó có thể thấy được, anh bạn này thích cậu đấy.”
Chàng trai có mái tóc đen, tên là X, ID xxx.
Chính là Thẩm Kiêu.
*hà hà hà*
Tôi không khỏi kích động, bàn tay cứ run rẩy liên hồi.
Tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cậu, “Đây là cậu phải không?”
Cậu vừa cười vừa gật đầu, “Cam kết chính hãng!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố bình ổn trái tim đang đập loạn xạ lên của mình.
“Thế nên cậu có tin vào bình luận đó không?”
Thẩm Kiêu vẫn cười, nhưng bàn tay bối rối của cậu lúc chạm lên mũi đã bán đứng tất cả, “Tin.”
Tôi chưa bao giờ tin rằng, những tình tiết chỉ xuất hiện trong các bộ phim thần tượng lại có ngày xảy ra với chính mình.
Thẩm Kiêu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, “Tin tôi, cậu ấy thực sự thích cậu đó.”
5.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cậu khẽ cười, “Vậy, bây giờ đến lượt tôi hỏi cậu rồi.”
“Cậu up những video đó lên, nói rằng cậu thích tôi, là thật chứ?”
“.”
Trời ơi!!!
Không ngờ cậu lại hỏi tấn công trực diện như thế đấy.
Đến mức tôi lắp bắp mất nửa ngày mới khẽ “Ừm” được một cái nên hồn.
Thẩm Kiêu cười tươi hơn tất cả những lần khác, như trút được gánh nặng nào đó vậy.
Cậu đưa tay ra nắm lấy tay tôi, bàn tay ấm nóng dễ chịu, cảm khái, “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi.”
Tôi không nhịn được mà phản bác, “Câu này phải để tôi nói mới đúng chứ.”
Thẩm Kiêu đã xem hết những video kia, có lẽ biết tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi.
Nhưng cậu lại lắc đầu, “Tôi còn thích cậu sớm hơn nữa.”
“Không thể nào.”
“Là thật đấy.”
Thẩm Kiêu nhìn tôi, ánh mắt chân thành, “Ngày nhập học năm nhất, tôi đã bắt đầu có “Mưu đồ bất chính” với cậu rồi.”
“Mưu đồ bất chính…”???
Đúng là chúa tể ngôn từ
:v

Sau đó cậu kể cho tôi một kịch bản mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Ngày nhập học hôm ấy, sau khi hoàn thành thủ tục nhập học, nhận phòng ký túc, cậu đi dạo một vòng quanh sân trường thì phát hiện ở một góc tường nào đó, có một cô gái nào đó.
Theo như lời cậu thì cô gái đo cao gầy, rất xinh đẹp, nhưng lại rất đặc biệt, đứng đối diện với bức tường không ngừng lẩm bẩm một mình.
Ví dụ như là “Bạn học Sở à, nhất định phải nói chuyện nhiều một chút.”
“Chủ động mua đồ ăn ngon chia sẻ với mọi người đi…”
“Không được cãi nhau với người khác..”
Tận mắt chứng kiến một màn này, cậu cảm thấy cô gái ấy thật đặc biệt, thậm chí có chút đáng yêu.
Khi đó, cậu sợ sẽ dọa sợ cô nên chỉ im lặng đứng ở phía sau hàng cây, cho đến khi cô rời đi.
Kể từ đó, cậu có một ấn tượng sâu sắc với cô.
Không nhịn được mà dõi theo cô, bắt đầu lén lút tìm kiếm bóng hình của cô giữa đám đông, rồi, dần dần có tình cảm với cô.
Đương nhiên cô gái cao gầy, ưa nhìn đó, hành tung bí ẩn đó, chính là tôi.
Từ nhỏ tới lớn, tính cách của tôi đã gắn liền với hai chữ lạnh lùng, lâu dần mọi người trở nên xa cách với tôi, tôi cũng không muốn gần gũi với họ nữa..
Cho đến ngày tôi lên đại học, trước khi nhận phòng, bởi vì quá mức căng thẳng nên đã kéo vali vào một góc rồi tự dặn dò mình đôi điều :>
Nhưng nằm mơ tôi cũng không nghĩ được rằng, cảnh tượng đó, lại bị người khác trông thấy.
Hơn nữa lại còn là đối tượng tôi yêu thầm 2 năm.
Thật là cẩu huyết!
“Vậy…”
“Vậy sao cậu không tỏ tình?”
Thẩm Kiêu thật thà đáp, “Cậu lạnh lùng quá, tớ không dám.”
Không dám…
“Cậu rõ ràng biết tôi thích cậu cơ mà.”
Vì gấp gáp nên tôi lỡ buột miệng nói ra.
Cậu khẽ sững lại rồi lại cười, “Tôi mới biết được mấy tháng trước thôi.”
“Có lẽ là 3 tháng trước thì phải, có một lần tôi phát hiện hình như có ai đó đang quay mình, hôm đó người đến xem bóng rất ít, người cầm điện thoại lên quay chỉ có cậu. Sau này, có lần tôi vô tình lướt thấy một đoạn video, chính là video quay lại cảnh lúc tôi đang đánh bóng đó.”
“Tôi liền âm thầm tạo một nick phụ, bởi vì không chắc lắm, nên muốn quan sát thêm một thời gian nữa, để xác nhận xem cậu có thực sự thích tôi hay không.”
Tôi chăm chú nghe sau đó hỏi một câu, “Làm sao cậu có được wechat của tôi?”
Thẩm Kiêu lại cười, lúc nào cũng cười, “Cậu không biết rằng cậu cũng rất nổi tiếng ở khoa mình sao?”
Thẩm Kiêu vuốt mũi, “Thật ra tôi sớm đã biết wechat của cậu rồi, nhưng mà không dám add.”
Không dám…
Tôi không nhịn được mà bật cười, thì ra, The Face của khoa trong chuyện tình cảm lại là một người nhút nhát như thế.
Giải quyết xong tất cả những khúc mắc cũng là lúc bác chủ quán mang đồ lên.
Không biết vì sao, nhìn thấy tôi và Thẩm Kiêu nắm tay, bác gái tỏ ra rất hưng phấn, mang lên thêm rất nhiều món.
Tôi cứ ngơ ngác mãi cho đến khi -----
Nghe thấy Thẩm Kiêu gọi bác ấy một tiếng “Mẹ”
1f642.png

Bác gái cười hiền ngồi xuống bên cạnh tôi, “Con bé xinh quá, nhìn giống mẹ hồi trẻ, mẹ rất thích.”
Thẩm Kiêu tinh nghịch đáp, “Mẹ, con xem qua ảnh mẹ hồi trẻ rồi, ít cũng phải vào quãng bảy, tám mươi cân chứ không ít, làm sao mà…”
“Im ngay!”
Bác gái mắng vốn đứa con trai quý hóa mấy câu rồi quay sang dặn dò tôi, bảo tôi phải ăn nhiều một chút rồi mới đứng dậy đi làm việc tiếp.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, xong, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện quan trọng.
Bức ảnh Thẩm Kiêu đăng trong vòng bạn bè kia, rõ ràng có một nửa gương mặt của Tiểu Bạch.
“Ban đầu tôi tưởng rằng, cậu thích Tiểu bạch đấy.”
Thẩm Kiêu kinh ngạc, dường như là không tin vào tai mình.
Cậu lấy điện thoại ra, chỉ vào góc của bức hình có dòng cap lãng mạn đó, quả nhiên có một bóng lưng thấp thoáng, nhìn không rõ lắm.
Nhưng đó chính là tôi
1f642.png

*Anh thì giấu ghê rồi :smile:), chụp thế thì bố em cũng không biết được luôn chứ đừng nói là em :smile:)*
Ăn uống xong xuôi trời cũng khá muộn, hai chúng tôi tay trong tay trở về kí túc xá.
Tôi vốn dĩ định nói với cậu điều gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị chặn lời.
“Tôi có thể hôn cậu không?”
Rõ ràng là một câu hỏi, vậy mà chưa đợi tôi trả lời cậu đã hôn tới.
Dưới ánh đèn sáng rực, trước sự chứng kiến của biết bao sinh viên qua lại, cậu đã hôn tôi.
---
Ngày thứ 2 bên nhau, chúng tôi đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Nguyên nhân là, cảnh tượng ngày hôm qua hai đứa hôn nhau đã bị quay lại, góc độ vừa đẹp, tôi và Thẩm Kiêu đều nhắm mắt, trao cho nhau nụ hôn vừa non nớt vừa ngọt ngào.
Ánh đèn đường càng làm cho khung cảnh thêm mấy phần lãng mạn.
Trong số những video liên quan, có một chiếc đầy đủ nhất, dài nhất, cũng là chiếc có nhiều lượt xem và bình luận nhất, là video do Thẩm Kiêu đăng lên.
Cuối video cậu có giải thích rằng, không phải tôi đơn phương yêu thầm cậu ấy mà cậu ấy cũng âm thầm có tình cảm với tôi.
Thẩm Kiêu vừa nựng má tôi vừa thủ thỉ, không quan trọng mọi người nghĩ thế nào, quan trọng là họ biết được trong chuyện tình này, tôi không phải là kẻ độc hành.
Tôi xích lại gần cậu hơn nữa, đánh bạo tặng cậu một cái thơm má, “Tôi cũng muốn mọi người biết rằng, chúng ta là một cặp đôi cùng nhau vì yêu mà tới.”
~end~
1637769791755.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nổi tiếng sau khi sụp đổ hình tượng
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 4 END
Bóng Hình Trong Tim
Vọng Âm Sau Màn Hình
  • Đang cập nhật..
Vọng Âm Sau Màn Hình
  • Phong Đâu Tử

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom