• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu Bạn Tai Vạ Khó Tránh (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 32 EM Ở TRÊN TẦNG, ANH Ở DƯỚI LẦU

CHƯƠNG 32: EM Ở TRÊN TẦNG, ANH Ở DƯỚI LẦU

Ngọc Thắng cảm thấy bản thân hắn hình như đã biến thành một đứa nhóc, hành vi ấu trĩ đến mức chính hắn cũng giận sôi lên.

Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình vì cô gái Nguyễn Khánh Linh này mà đi đến bước đường bây giờ...

Trước đây hắn chán ghét Nguyễn Khánh Linh đến thế, chỉ hận không thể làm cô khuất khỏi tầm mắt mình.

Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện người con gái duy nhất hắn yêu ở kiếp này cũng chỉ có mỗi Nguyễn Khánh Linh mà thôi.

Mà lòng hắn bây giờ cứ nhớ đến Nguyễn Khánh Linh thì đã chẳng còn hận thù, mà chỉ còn xót thương, có cả đau lòng, thậm chí còn có một chút, một chút yêu thương...

Đứa bé uống sữa xong thì đã buồn ngủ.

Nguyễn Khánh Linh đứng bên cửa sổ, trên bàn còn đặt một dàn loa rất tinh xảo, nó là do Trình Gia Minh mua cho cô, trong loa đang phát một khúc dương cầm “Khi em gặp anh”, cô ấy chỉ im lặng nghe.

Khi đêm buông mà không có đôi mắt thì chỉ còn âm nhạc có thể bầu bạn cùng cô.

Cô không đọc sách được, cũng không xem điện thoại được, thế giới của nàng mà nói thì chỉ có âm thanh…

“Chưa ngủ à?”

Trình Gia Minh bước chậm rãi đến bên cạnh cô rồi đưa cho cô một ly trà ấm.

Bây giờ cô không thấy được gì cả, không uống trà nóng được, nếu không thì cô sẽ bị phỏng mất.

Trình Gia Minh rất hiểu ý, chờ trà nguội lại hơi ấm thì mới đưa đến cho cô

Nguyễn Khánh Linh nhận lấy rồi khẽ uống một ngụm.

“Hắn vẫn đang chờ ở dưới lầu…” Trình Gia Minh thấp giọng nói, Nguyễn Khánh Linh không thấy gì cả, hắn ta cảm thấy mình phải nói cho Nguyễn Khánh Linh biết.

Tất nhiên thứ hắn ta muốn biết hơn cả là tấm lòng của Nguyễn Khánh Linh, rốt cuộc cô có quyết đoán đến mức không muốn gặp lại Ngọc Thắng nữa hay không.

Nguyễn Khánh Linh chớp mắt một cái, khóe môi khẽ kéo lên một nụ cười nhạt, nụ cười này rất yếu ớt, cô nói: “Đừng để ý đến anh ta nữa, anh ta chẳng qua đang làm bộ thôi. Ngọc Thắng là người không có tim, bây giờ anh ta thấy em không có giác mạc, em thành người mù rồi nên mới áy náy, mới bứt rứt, anh ta chỉ thương hại em thôi.”

Cô muốn Ngọc Thắng đừng bao giờ thương hại mình cả.

Cô không cần thương hại, càng không cần áy náy…

“Em… em thật sự không định đi xuống dưới xem thử sao?”

Trình Gia Minh thử thăm dò.

Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Không cần, hơn nữa đâu phải em cứ xuống là thấy anh ta đâu? Em đã nói trước đó rồi, em muốn nhìn thấy thế giới này là vì em yêu Ngọc Thắng, nhưng bây giờ em không còn yêu anh ấy nữa, thì chẳng cần nhìn xem thế giới này làm gì, cũng không muốn thấy anh ta luôn…”

Trình Gia Minh thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta cũng có dự định của riêng mình.

Hắn ta đang chuẩn bị cho Nguyễn Khánh Linh một bất ngờ lớn, mà bất ngờ này cũng có thể khiến cô hạnh phúc cả đời…

“Được rồi, em thông suốt như thế cũng để anh an lòng rồi.”

Trình Gia Minh cười, lại rót thêm một ly trà cho Nguyễn Khánh Linh uống, sau đó lại gọi Phi Dung vào giúp Nguyễn Khánh Linh tắm rửa.

Mắt Nguyễn Khánh Linh không thấy nên việc tắm rửa cũng thành vấn đề.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh không muốn để người hầu giúp, cô muốn tự mình tắm rửa, bởi cô biết cuộc sống sau này của mình không thể để người ta giúp mãi được…

Phí nhiều sức lắm mới tắm rửa xong được, Nguyễn Khánh Linh về phòng ngủ.

Nằm xuống, trong đầu vẫn không nhịn được mà nhớ đến khuôn mặt của Ngọc Thắng.

Người đàn ông từ năm mười bốn tuổi đến bây giờ, không phải cứ nói quên là quên được. Nhưng sau này cô sẽ không vì hắn mà thấy mình thấp kém nữa, thứ cô có thể cho cũng đã cho hắn, còn sót lại chỉ là một chút lòng tự ái cô muốn nhặt lại để sau này sống một cuộc sống thật tốt thôi.

Đêm đến, tĩnh mịch mà đằng đẵng.

Cái thời tiết quái quỷ đáng ghét này lúc nửa đêm lại đổ mưa xuống.

Ngọc Thắng ngồi trong xe dã ngoại đúng là muốn đập vỡ cái kính cho rồi.

Lúc trời đổ mưa thì hắn không thể nào nhìn rõ tình hình trong phòng của Nguyễn Khánh Linh được.

Mà tất nhiên, đèn trong phòng đã tắt, hắn có muốn nhìn cũng không nhìn được.

Hắn nghĩ cô chắc hẳn đã buồn ngủ rồi.

Cũng tốt vậy, ngủ một giấc cũng có thể sẽ quên đi những chuyện khốn nạn mà hắn từng làm ra…

Một đêm này, Ngọc Thắng qua đêm ngay trong xe dã ngoại.

Chuyện của công ty hắn đều giao cho phó giám đốc Lý xử lý.

Thế nhưng An Tuệ lại vô cùng lo lắng.

Tinh thần của Ngọc Thắng những ngày qua vẫn luôn không ổn, hơn nữa người nhà họ Nguyễn còn làm ầm ỹ thêm hai lần nữa. Cộng thêm việc Ngọc Thắng nói chuyện với Nguyễn Trầm rất lâu, cô ta thật sự sợ Ngọc Thắng sẽ biết được chuyện gì đó.

Cô ta cho rằng mình chỉ còn một bước rất ngắn nữa thôi, cô ta cho rằng mình chỉ cần duỗi tay ra là đã có thể nắm lấy Ngọc Thắng rồi

Nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy khoảng cách giữa cô ta và Ngọc Thắng vẫn còn rất xa, xa đến nỗi cô ta vốn không thể với đến được.

Giữa bọn họ vẫn xen ngang một Nguyễn Khánh Linh.

Cô gái Nguyễn Khánh Linh này tựa như một âm hồn bất tán, đuổi mãi chẳng đi.

An Tuệ vốn dĩ không buồn ngủ.

Lúc mười giờ cô ta điện cho Ngọc Thắng một cuộc.

Ngọc Thắng thấy là cuộc gọi của An Tuệ thì dứt khoát không bắt máy.

An Tuệ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại điện thêm cho Ngọc Thắng thêm vài cuộc nữa, Ngọc Thắng vẫn không nghe.

Ngọc Thắng đã không còn tín nhiệm An Tuệ nữa rồi.

Năm năm trước hắn từng vì mối quan hệ với An Nhàn mà tín nhiệm An Tuệ vô điều kiện. Bây giờ hắn đã chẳng còn lòng tin với An Tuệ nữa rồi…

An Tuệ không gọi cho Ngọc Thắng được thì chau mày im lặng một lúc lâu.

Cô ta cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng rồi.

Trước đây lời của cô ta Ngọc Thắng dù ít dù nhiều cũng sẽ nghe, chuyện liên quan đến em của cô ta thì Ngọc Thắng sẽ tin hoàn toàn. Nhưng bây giờ ngay cả điện thoại của cô ta mà hắn cũng không bắt máy, trong này chắc chắn có vấn đề gì rồi.

Chẳng lẽ chuyện năm năm trước đã bị lộ rồi sao?

Con ngươi của An Tuệ co rút lại, ánh mắt có phần mịt mờ..
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom