• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Yêu Bạn Tai Vạ Khó Tránh (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 20 LỜI CỦA CÔ TA LÀ THẬT SAO

CHƯƠNG 20: LỜI CỦA CÔ TA LÀ THẬT SAO

"Mấy năm nay, tôi vẫn luôn mơ một giấc mơ." An Tuệ càng nói càng đến gần Ngọc Thắng, một cái tay bỗng nhiên đặt lên vai Ngọc Thắng, thảm thiết òa khóc, "Tôi vẫn luôn mơ thấy em gái mình nói với tôi rằng, em ấy đi rồi, người không nỡ rời xa nhất là anh. Em ấy bảo tôi phải chăm sóc anh nhiều hơn. Cho nên năm ấy tôi mới không ngại khó khăn mà đến làm việc bên cạnh anh. Năm năm rồi, tôi theo anh đã năm năm rồi, anh nên tin tôi mới phải..."

An Tuệ bất giác tựa đầu vào trên vai Ngọc Thắng.

Cô ta cực kỳ thỏa mãn mà khép hai mắt lại.

Làm sao cô ta có thể không phải lòng một nhân tài thương nghiệp ưu tú như Ngọc Thắng cơ chứ?

Cô ta yêu Ngọc Thắng, há chỉ mới ngày một ngày hai?

Nhưng mà mấy năm nay Ngọc Thắng vẫn luôn bị con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia chiếm giữ, bây giờ, rốt cuộc con nhỏ đó cũng đã biến mất, cơ hội của cô ta đã đến rồi.

Ánh mắt Ngọc Thắng bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Hắn đứng bật dậy, giọng điệu lãnh đạm: "Chuyện năm năm trước tôi chưa bao giờ được thấy tận mắt, đều chỉ nghe cô nói mà thôi."

An Tuệ lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống.

Cô ta cố gắng lắm mới lấy lại thăng bằng, lập tức giả vờ đáng thương mà nói: "Anh không tin tôi sao?"

Ngọc Thắng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào cô ta. Ánh mắt hắn như một tấm lưới nghiêm mật mà kín kẽ, ra sức bao trùm lấy cô ta. Cảm giác áp lực đè nén từ tấm lưới kia khiến An Tuệ không kiềm được mà nuốt nước bọt.

Ngọc Thắng bây giờ đây thật là đáng sợ...

Ngọc Thắng lạnh lùng nhìn cô ta, gằn từng chữ mà nói: "An Tuệ, nếu như có một ngày tôi biết được là cô đang lừa gạt tôi, tôi đảm bảo, cô tuyệt đối không có kết cục tốt."

Sắc mặt của An Tuệ bỗng chốc trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

Rốt cuộc là Ngọc Thắng làm sao vậy?

Sao lại bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ chuyện năm năm trước?

Vụ tai nạn giao thông năm năm trước đó...

An Tuệ không dám nghĩ. Thật sự cô ta rất sợ Ngọc Thắng sẽ nảy ý muốn điều tra. Ngộ nhỡ hắn điều tra ra chút manh mối thì cô ta phải làm sao đây?

An Tuệ chợt sợ hãi.

Nhưng cô ta cẩn trọng nhiều năm như vậy, sao có thể để Ngọc Thắng tùy tiện tìm ra được sơ hở chứ?

Chuyện của năm năm trước vốn đã xa xôi vời vợi. Còn vụ tai nạn giao thông kia cũng chẳng còn cách nào để tra lại được nữa…

An Tuệ thoáng chốc bình tĩnh trở lại, đôi mắt hạnh rưng rưng, duy trì dáng vẻ đáng thương trước giờ của mình: "Cho dù toàn thế giới lừa gạt anh, tôi cũng sẽ không lừa gạt anh. Chuyện năm đó thật sự là lỗi của Nguyễn Khánh Linh. Nếu như cô ta không sai, vậy thì mấy năm nay cần gì phải nhân nhượng mong vẹn toàn đôi bên như vậy? Chính vì trong lòng hổ thẹn, cho nên cô ta mới có thể làm như vậy, chẳng phải sao?"

Ba chữ "Nguyễn Khánh Linh" lại làm cho Ngọc Thắng nhớ đến gương mặt đó, gương mặt bi thương ấy.

Cô hỏi hắn: "Rốt cuộc anh có từng thích em hay không, cho dù chỉ là một chút..."

Lồng ngực Ngọc Thắng bỗng nhiên lại uất nghẹn, cảm giác đau đớn như muốn nghẹt thở.

Hắn đưa tay xoa ấn đường, lạnh lùng nói: "Ừm, cô đi được rồi..."

An Tuệ mím đôi môi đỏ mọng, nhưng cũng không dám chọc đến Ngọc Thắng nữa.

Cô ta xoay người, chầm chậm đi về phía cửa phòng.

"Chờ đã..."

Ngọc Thắng bỗng nhiên mở miệng.

An Tuệ lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng dừng bước.

Nhưng câu nói tiếp theo của Ngọc Thắng lại làm cho cô ta hận đến nghiến răng.

Hắn nói: "Sau này khi vào phòng làm việc của tôi phải gõ cửa trước, tôi không thích người khác tùy tiện ra vào phòng làm việc của mình."

Trong năm năm qua, đây là lần đầu tiên Ngọc Thắng cảnh cáo cô như vậy.

Chắc chắn đây không phải là dấu hiệu tích cực, càng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Lẽ nào, Ngọc Thắng thật sự không buông bỏ được người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia?

An Tuệ căm hận đến mức lồng ngực nhức nhối nhưng còn phải giả vờ khẽ gật đầu: "Được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ gõ cửa."

Ngọc Thắng không nói gì nữa.

Cô ta mất hứng mà đẩy cửa ra ngoài...

Ánh mắt Ngọc Thắng chợt ảm đạm đi, bàn tay chầm chậm đặt lên ngực mình, nơi đó, thật đau...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom