• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ (1 Viewer)

  • Chương 97+98

Chương 97: Lễ vạn thọ


Tất nhiên Hương Vũ không nỡ ở ra vẻ công chúa trước mặt hầu gia.


Trong lòng nàng, hầu gia mãi mãi là hầu gia, chí cao vô song, nàng yêu hết lòng, yêu đến cam tâm tình nguyện, vì vậy dù cho bây giờ hắn mất đi tất cả, hắn vẫn là hầu gia tôn quý như cũ.


Nhưng mà chuyện liên quan đến con trai nàng Nhã Đạt thì khác.


Hương Vũ hỏi một lượt, rốt cuộc đưa nhi tử đi đâu rồi. Nàng biết là một nơi gọi là thư viện Nhạc Lâm, nàng không dám hoàn toàn tin vào lời của Hoắc Quân Thanh, nên gọi quản gia đến vặn hỏi cặn kẽ một phen, sau khi nghe được lời quản gia nói, nước mắt rơi xuống như mưa.


Quản gia nói học viện đó có nội quy, khi nghe gà kêu phải thắp đèn đọc sách. Nếu có chỗ nào không tốt, thì phải đi chăm sóc hàng tre trúc, nghe nói có người bước vào nhưng lại bò ra.


Nơi thế này là nơi con trai nàng có thể đi sao? Nhã Đạt của nàng, chẳng phải thằng bé phải bỏ mạng nhỏ sao.


Nàng lập tức nổi giận đánh Hoắc Quân Thanh một phen rồi tức giận xoay mặt đi. Hoắc Quân Thanh thấy vậy thì ôm nàng khẽ dỗ dành, nói nhi tử lớn rồi, cũng nên đi học rồi. Viện trưởng thư viện đó là bằng hữu của hắn, nhất định sẽ dạy dỗ tốt cho nhi tử của hắn, vân vân…


Hương Vũ rơm rớm nước mắt nói: “Nhã Đạt cần phải dạy dỗ sao? Không phải thằng bé cũng khá tốt sao? Dựa vào cái gì màcòn nhỏ như vậy, lại đưa thằng bé đi xa như vậy, đó không phải là nơi tốt. Nếu có gì bất trắc, chàng bảo sau này ta phải sống thế nào?”


Hoắc Quân Thanh bất đắc dĩ.


Thật ra hắn chỉ muốn giáo huấn tiểu tử này một xíu để cho hắn và Hương Vũ hưởng thụ tân hôn tình nồng mật ý, vậy nên bắt đầu cho thằng bé đi học vỡ lòng. Dù sao thằng bé cũng xem như không quá nhỏ nữa, nó lại là một đứa trẻ thông minh, đợi một thời gian nhất định sẽ thành tài.


Nhưng mà cho dù hắn nói ra những suy nghĩ này thì Hương Vũ cũng nghe không lọt, nàng chỉ có ba chữ: “Cần con trai.”


Hoắc Quân Thanh thở dài: “Vậy ta cho bồ câu đưa thư, bảo người dẫn thằng bé về vậy.”


Lâp tức Hương Vũ ngừng khóc, mở to đôi mắt ngấn nước: “Thật sao?”


Hoắc Quân Thanh càng thêm bất đắc dĩ: “Tất nhiên, sao ta có thể gạt nàng đây?”


Hương Vũ hừ một tiếng, lau nước mắt: “Miệng chàng không có nói thật, toàn gạt ta!”


Đối với sự tố cáo của nàng, hắn chỉ bất lực mấy máy môi, không dám nói gì.


Được, hắn thừa nhận, chuyện vừa nãy, thật sự là hắn đã lừa nàng.


Sau khi Hương Vũ phản đối, Hoắc Quân Thanh lập tức phái người đi đón Nhã Đạt. Hương Vũ trông mòn con mắt, cuối cùng thị vệ đón Nhã Đạt cũng trở về.


Ai ngờ người nọ không hề đón Nhã Đạt trở về, sắc mặt đầy mong chờ của Hương Vũ lập tức thay đổi, nàng chỉ vào Hoắc Quân Thanh lên án: “Chàng lừa ta! Chàng lừa ta! Nhã Đạt đâu?”


Hoắc Quân Thanh cũng khó hiểu, vội hỏi trưởng thị vệ kia, trưởng thị vệ lại hồi bẩm: “Sau khi tiểu thiếu gia đi học viện như cá gặp nước, vui quên đường về, nói không muốn quay lại.”


Hả?


Hương Vũ không tin: “Hầu gia gạt người!”


Hoắc Quân Thanh giận tím mặt, gặng hỏi trưởng thị vệ kỹ càng. Trưởng thị vệ cũng bất đắc dĩ nói lại tình cảnh lúc đó một phen.


Hóa ra học viện này phân thành nhiều học đường, tuổi của mỗi đứa trẻ trong học đường tương đương nhau. Nhã Đạt vào học đường Trưởng Lộc từ ba đến bảy tuổi, kết quả, thằng bé vừa vào, thì đã bắt nạt mấy đứa trẻ tròn học đường Trưởng Lộc đến mức nghe tên mà biến sắc, từ đó la lối om sòm, uy phong lẫm liệt.


Trưởng thị vệ nói: “Tôn viện trưởng cũng khuyên thiếu gia quay về, nhưng thiếu gia nói, chỗ này rất tốt, ngài ấy vẫn muốn kết giao một vài bằng hữu, chơi cực vui, mới không muốn về.”


Trưởng thị vệ không ngại ngùng nói, lúc nói tiểu thiếu gia thế này, toàn bộ mấy vị “Bằng hữu” bên cạnh y đều cúi đầu, vô cùng ủy khuất, vô cùng bất lực, giận mà không dám nói gì.


Hoắc Quân Thanh nhướn mày, sau đó đi qua, ôm Hương Vũ: “Công chúa, nàng xem, Nhã Đạt đi rồi như cá gặp nước, con trẻ đã thích, chúng ta làm phụ mẫu cũng không nên quá hà khắc với thằng bé, đúng không?”


Hương Vũ vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, vẫn thẩm vấn trưởng thị vệ một phen, xác định không phải là Hoắc Quân Thanh không cho con quay lại, quả thật là con thích học viện đó, cũng đành chịu: “Thôi vậy, tùy thằng bé đi.”





Không thể không nói, hai người gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài, đương nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn. Hoắc Quân Thanh đã thay đổi dáng vẻ cao lãnh ngày trước, sủng ái và che chở nàng hết mực, Hương Vũ bây giờ, thật sự là chìm trong bể mật ngọt, không hề quan tâm những chuyện khác


Ai ngờ chớp mắt đã đến tháng này, là sinh thần của thái thượng hoàng, Hương Vũ là một công chúa, đương nhiên cũng nên đến thành Yến Kinh, chúc thọ cho thái thượng hoàng, mà Hoắc Quân Thanh không nỡ xa kiều thê, cũng muốn đi cùng.


Hương Vũ có chút lo lắng: “Chàng cũng muốn cùng ta đi kinh thành sao?”


Hoắc Quân Thanh đang viết chữ, nghe thấy lời này, đầu bút hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Sao, ta không thể gặp người sao, nàng không muốn để cho ta đi?


Hương Vũ : ” …”


Chẳng lẽ hắn không thể gặp người sao?


Hương Vũ cảm thấy hơi khó xử, mặc dù để người khác biết cũng không có gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy… Chột dạ.


Nàng cúi đầu buồn rầu một lúc, cuối cùng mới nói: “Đến lúc đó chàng cố gắng gặp ít người thôi, tránh bị người khác nhận ra. Ngộ nhỡ bị người khác khuyên cản cũng thôi đi, chỉ là sợ bị…”


Nói đến đây nàng ngừng lại một lúc, chỉ sợ bị tông tộc Hoắc gia nhìn thấy, chỉ sợ lão tổ tông bọn họ có thể giận đến nỗi đội mồ sống lại.


Hoắc Quân Thanh mỉm cười, ném bút lông lên giấy Tuyên, giọng điệu hơi mang theo vẻ chế giễu: “Ta cũng không sợ, nàng sợ cái gì?”


Hương Vũ cẩn thận nhìn hắn một cái: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi đi.”


Lông mày Hoắc Quân Thanh khẽ động.


Tiểu nữ nhân này, nàng sợ hắn không thể gặp người, dáng vẻ thật không cam lòng.


Hắn càng muốn quang minh chính đại xuất hiện ở thành Yên Kinh, để mọi người đều thấy, hắn chính là vị phò mã kia đã cưới được công chúa.


***


Ngày hôm nay, thành Yên Kinh dán giấy đỏ giăng gấm, bày cổng chào, một đường vào cung, múa lân đốt pháo, múa hát tưng bừng, đây đều vì sinh thần của thái thượng hoàng.


Hương Vũ tiến cung chúc thọ thái thượng hoàng, đến điện Đông Hoa, lại thấy cảnh tượng xa hoa, châu ngọc bủa vây, nơi nơi đều ung dung hào hoa, nàng cảm thấy có chút không quen. Mặc dù nàng là công chúa, nhưng thật ra cũng không lớn lên ở thành Yên Kinh, sau khi được phong hào sẽ đi đất phong. Cho dù thân phận nàng cao quý nhưng lại không nhận ra người nào.


Bây giờ mẫu thân của nàng là công chúa Kỳ Nhã cũng quay về thảo nguyên rồi, người nàng quen biết trong cung cũng chỉ có hoàng huynh mà thôi.


Trái lại hoàng huynh cũng có chút thương cảm nàng, đặc biệt hạ lệnh cho thái giam1 bên cạnh y tìm hai vị nữ quan bồi tiếp nàng, mặc cho nàng sai khiến.


Hương Vũ thấy vậythì an tĩnh ngồi một bên, nàng biết tiếp theo đây sẽ có rất nhiều nghi lễ rườm rà, những lễ nghi này nàng có học qua, cũng không có gì phải lo lắng chỉ là cảm thấy nhàm chán mà thôi.


Lúc này đã có những hoàng thân quốc thích đến từ sớm chú ý đến Hương Vũ. Dù sao vị công chúa Bác Viễn này không nói gì khác, chỉ nhìn đất phong kia là biết được hoàng thượng và thái thượng hoàng sủng ái thế nào. Nghe nói hoàng thượng còn là tỷ đệ song sinh với công chúa.


Mọi người nhân cơ hội này đến chào hỏi Hương Vũ, sau khi nói chuyện vài câu thì phát hiện tính cách Hương Vũ dịu dàng, cũng không phải là người có tính cách ngang ngược càn rỡ như các nàng nghĩ nên càng niềm nở chu đáo. Bọn họ nói chuyện với nàng, rồi nói với nàng về rất nhiều tiết mục trong lễ vạn thọ, muốn khiến nàng yêu thích, tranh thủ kết giao.


Bên cạnh có mấy người, mới đầu không dám bước đến, sau đó phát hiện vị công chúa Bác Viễn tiếng tăm lừng lẫy này lại bình dị dễ gần như vậy, từng người từng người đều cảm thấy hối hận, cũng tiến lên trước.


Mà trong đoàn người đó, Trần phu nhân gia quyến của lễ bộ Lại Bộ Tả Thị Lang Trần đại nhân cũng nhìn chằm chằm về bên này.


Trượng phu bà chỉ là quan hàm tứ phẩm, bà bị giáng một cấp cáo mệnh, cũng chỉ là ngũ phẩm cáo mệnh mà thôi. Dựa theo quy củ những năm trước, bà hoàn toàn không có cơ hội tiến cung chúc thọ. Nhưng năm nay không giống trước, đây là hoàng thượng chúc thọ thái thượng hoàng, bách quan cùng chúc mừng, được quốc ngoại ân chuẩn, ngũ phẩm cáo mệnh cũng có thể tiến cung dự yến tiệc bái thọ, vỉ thế bà cũng xem như cũng chen chân từng trải rồi.


Lần đầu đến, tất nhiên là nơm nớp lo sợ cẩn thận từng li từng tí, nhất thời nghe người khác nói trước mặt là vị công chúa Bác Viến đó thì đôi mắt tỏa a ánh sáng, trong lòng thầm có ý muốn nịnh bợ. Nàng dâu lớn của con trai cả còn khẽ nói: “Nương, người xem, đó chính là công chúa Bác Viễn, nghe nói vị công chúa Bác Viễn này là muội muội song sinh của đương kim hoàng thượng.”


Trần phu nhân gật đầu: “Đúng, ta thấy công chúavà các con tuổi tác cũng gần bằng nhau, mai này các con thân thiện ân cần một chút, có lẽ sẽ lọt vào mắt của công chúa.”


Con dâu lớn gật đầu: “Nương, cái này con hiểu rõ.”


Nghe vậy, Hoắc Nghênh Vân ở bên cạnh trong lòng lại thầm kinh ngạc.


Hóa ra lúc Hoắc Nghênh Vân ôm giấc mộng công chúa tiến vào thành Yên Kinh, kết quả bị công chúa Kỳ Nhã trực tiếp vạch trần, suýt nữa bị tát một bạt tay. Hoắc Nghênh Vân hoảng sợ không thôi, vô cùng xấu hổ, bị áp giải đi. Kết quả sau khi bị áp giải, lại không ai để ý đến nàng, đợi đến lúc người ta nhớ ra, nàng đã chịu khổ rồi. Tân đế Hoắc Nghênh Phong cuối cùng vẫn còn chút tình cảm ngày xưa, nên vội vàng đón nàng ra, hồi bẩm thái thượng hoàng, rồi tìm cho nàng một người phù hợp trong kinh thành để gả đi


Người Hoắc Nghênh Vân gả đi là con thứ ba của Lại Bộ Tả Thị Lang Trần đại nhân. Lễ mừng thọ lần này, cũng cùng mẹ chồng và tẩu tử vào cung chúc thọ, chưa từng nghĩ, lại vô tình nhìn thấy Hương Vũ thế này.


Nhìn thấy Hương Vũ, Hoắc Nghênh Vân cũng kêu khổ không thấu.


Nàng biết Hương Vũ lại là nữ nhi ruột của thái thượng hoàng, muội muội ruột của Triệu Nghênh Phong, bây giờ được phong là công chúa, vô cùng tôn quý, nhưng nghĩ đối phương ở Bác Viễn, cũng không dễ dàng gì gặp phải.


Không ngờ đến nàng ta lại đến, đến thì cũng thôi đi, lại còn nghe được mẹ chồng và tẩu tẩu mình ở bên đó đang bàn bạc làm thế nào để lấy lòng Hương Vũ này.


Trong lòng Hoắc Nghênh Vân rất hận, không phải chỉ là một tiểu nha hoàn sao, sao bây giờ lại cao quý thế này?


Thật muốn tát một cái, ói vào nàng ta một cái, vạch trần tại chỗ. Không phải nàng ta nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ngày trước, tính cách hạ tiện, ai cũng có thể lấy làm chồng! Dựa vào cái gì mà làm công chúa cao quý ngọc ngà!


Nhưng… Đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi.


Cũng không phải ngày trước, nàng không phải là tiểu thư, nàng ta là nha hoàn, nàng có thể tùy ý sỉ nhục nàng ta, đánh nàng ta.


Hoắc Nghênh Vân đang suy nghĩ vẩn vơ, thì nghe thấy đại tẩu bên cạnh mình đột nhiên nói: “Nghênh Vân, không phải muội đến từ Định Viễn sao? Ta nghe nói vị công chúa này từ nhỏ lớn lên ở phủ Định Viễn, về tục lệ này nọ chắc muội cũng có lời muốn nói với công chúa chứ?”


Trái tim của Hoắc Nghênh Vân đập thình thịch một cái, vội nói: “Mặc dù muội lớn lên ở phủ Định Viễn, nhưng, nhưng không hề quen biết vị công chúa này.”


Nhưng mẹ chồng nàng lại nói: “Đã đều ở thành Định Viễn vậy thì ít nhiều cũng có thể bắt chuyện, con qua thỉnh an công chúa, kết giao, nói chuyện ở phủ Định Viễn Hầu, có thể khiến người ta nói thêm với con mấy câu rồi.”


Hoắc Nghênh Vân nghe được lời này, tay dưới tay áo đã nắm chặt lại, dường như không cách nào tưởng tượng lại có một ngày, nàng lại phải nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt tiểu nha hoàn Hương Vũ, chỉ để vì “Người ta nói với nàng thêm mấy câu”.


Tẩu tử nhà nàng hối nàng: “Muội xuất thân thấp, tất nhiên không hiểu quy củ các gia tộc lớn. Trong tình hình thế này, nào có thể ngại ngùng thế này? Nhanh theo ta đi thỉnh an công chúa.”


Tẩu tử của Hoắc Nghênh Vân nói như vậy, nếu với tính cách trước kia của Hoắc Nghênh Vân, thì đã sớm đánh nàng ấy một bạt tai rồi.


Cái gì mà xuất thân thấp, nàng thiên kim của hầu phủ! Gia tộc nhỏ bé như Trần gia sao có thể sánh!


Nhưng bây giờ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh… Hoắc Nghênh Vân hít sâu một hơi, biết bây giờ không giống ngày trước, mình không phải nữ nhi ruột của phụ thân, càng không phải là huyết mạch hoàng gia gì, mình lại chỉ là một nữ nhi nông thôn, chỉ là năm đó vô tình bị người ta tráo mà thôi.


Không phải là lúc trước, không thể nào so được.


Hoắc Nghênh Vân nhẫn nhịn chịu đựng xấu hổ, đi lên phía trước, cùng tẩu tử mình bắt chuyện với Hương Vũ.


Lúc này, không ít người vây xung quanh Hương Vũ, hoàng thân quốc thích, mệnh phụ triều đình, từng người từng người đều cẩn thận nói chuyện với nàng, trong lời nói không lúc nào không có cảm giác nịnh nọt, nịnh nọt Hương Vũ ung dung quý hóa khí độ bất phàm, nịnh nọt Hương Vũ được một người chồng tốt, phu thê ân ái, thậm chí còn nịnh “Nghe nói phò mã trẻ tuổi tuấn lãng, tài hoa xuất chúng”.


Nghe được câu này, Hương Vũ có chút muốn bật cười, chắc không phải cho là nàng tuyển một phò mã trẻ tuổi tuấn lãng chứ?


Hoắc Quân Thanh tất nhiên tuấn lãng vô song, nhưng nếu nói trẻ tuổi thì cũng không còn trẻ nữa


Nhưng mà Hương Vũ cũng không nói gì, tiện miệng trả lời thôi, nàng nhìn ra, mình chính là cái bánh thơm của yến hội, người người đều muốn nói chuyện với nàng, mọi người đều lời ngon tiếng ngọt.


Lúc đang nghĩ thế này, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Người đó rụt rè đứng sau một phu nhân, muốn đi tới lại không dám.


Ngay lúc đó Hương Vũ hơi bất ngờ, không ngờ đến lại gặp được Hoắc Nghênh Vân.


Ban đầu, Hoắc Nghênh Vân hỏi Triệu Nghênh Phong, Triệu Nghênh Phong lúc này mới nhớ đến, sau đó vội vàng sắp xếp cho Hoắc Nghênh Vân một thân phận, rồi cho nàng một gia đình. Nghe ý tứ Triệu Nghênh Phong, mặc dù không phải là gia tộc công hầu gì, nhưng gia phong vẫn tốt, người gả cho cũng phẩm mạo đoan chính, xem như là một mối hôn sự không tệ.


Hoắc Nghênh Vân tất nhiên biết Hương Vũ nhìn thấy mình, ngay lập tức vô cùng xấu hổ, vô cùng xấu hổ.


Ngày xưa nàng là tiểu thư, đối phương là nha hoàn, nàng uy phong như thế, bây giờ lại phải đến bái kiến người ta. Ngay tức khắc nàng thật sự cứng đờ ở đó, không biết thế nào mới tốt.


Tẩu tử nàng bên cạnh kéo tay áo nàng, thấy nàng vẫn không cử động gì, chỉ có thể giẫm chân nàng.


Hoắc Nghênh Vân bị đau, chỉ đành lên trước thỉnh an, chỉ là cuối cùng cúi đầu, không dám nhìn Hương Vũ lấy một cái.


Tất nhiên hiểu rõ nàng ấy không tự nhiên.


Thậm chí rất nhiều chuyện trước đó, quá khứ chính là quá khứ, nàng không hề muốn ôm hận báo thù người ta gấp bội, nên giả vờ như không nhìn thấy.


Hoắc Nghênh Vân thấy sắc mặt Hương Vũ như thường, không có dáng vẻ muốn gây phiền phức cho mình, lúc này mới miễn cưỡng thả lỏng một hơi.


Ai ngờ lúc này, đại tẩu nàng lại đột nhiên nói: “Nghênh Vân, muội không phải sinh ra ở Định Viễn sao? Công chúa điện hạ cũng sinh ở Định Viễn, chắc là từng nghe nói qua?”


Thật ra lời này có hơi đột ngột, nhưng mà không còn cách nào khác, nàng dâu cả Trần gia thấy đệ muội rụt rè, chỉ đành đẩy mạnh Hoắc Nghênh Vân lên, thế nào cũng phải nghĩ cách kết giao dựa dẫm một phen.


Lập tức, Hoắc Nghênh Vân trở nên gượng gạo, nàng đỏ mặt, lắp bắt gật đầu, gào lên: “Đúng, là sinh ra ở phủ Định Viễn, nhưng mà muội xuất thân nhỏ bé, nào có duyên phận gặp công chúa…”


Hương Vũ nghe lời này, muốn bật cười, chẳng qua cũng không trả lời lại.


Nàng không có ý muốn trả thù Hoắc Nghênh Vân, nhưng cũng không có ý muốn hòa hợp, nàng biết mình hễ mà nói nhiều với Hoắc Nghênh Vân thêm một câu, người khác sợ là nàng ấy được ưu ái bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, vậy nên lúc này không hề quan tâm.


Hoắc Nghênh Vân nói xong, thấy Hương Vũ không tiếp lời, lại lúng tung một phen. Trong phút chốc nàng lén nhìn sang lại thấy Hương Vũ đầu cài trâm phượng, người mặc hoa phục cáo mệnh, uy nhã ung dung, không biết còn thật sự cho là công chúa được nuôi dưỡng trong cung từ nhỏ.


Ngay lập tức trong lòng nàng dâng lên cảm giác chua xót, chua đến nỗi khó chịu, rõ ràng là một nha hoàn, sao lại thành công chúa!


Trong lòng nàng không cam tâm, nghĩ thế nào khó chịu thế đó, khó chịu đến nổi không thể đâm đầu vào tường chết cho xong.


Lúc nàng đang nghĩ như vậy, đại tẩu nàng đã kéo nàng qua một bên, hận rèn sắt không thành thép nói: “Sao muội ở trước mặt công chúa lại lúng túng như vậy? Giống dáng vẻ gì đây?!”


Mẹ chồng nàng cũng nghiến răng nói: “Thật quá xấu hổ, sớm biết con không được trò trống gì, còn không bằng không đưa con đến!”


Hoắc Nghênh Vân nghe thấy lời này thì suýt nữa bật khóc, sao nàng có thể rơi vào tình cảnh thế này, mấy người này, đâu biết ngày trước nàng từng hưởng thụ các loại vinh hoa phú quý. Sao bọn họ có thể biết công chúa trước mắt bọn họ, còn đã từng là nô tì của nàng, bưng trà rót nước ngày đêm hầu hạ nàng!


Nhưng những lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng, sao có thể nói ra được!





Chương 98: Chương kết


Nghi lễ cung đình rườm rà, sau khi chúc thọ, thưởng thức đàn sáo ca vũ, thì sau đó là một loạt ca hát tạp kỹ. Đợi đến khi yến hội kết thúc, thời gian đã không còn sớm nữa, quý nhân đến dự tiệc lần lượt rời khỏi. Sau khi Hương Vũ nghỉ ngơi một lát, đến điện Chính Dương bái kiến hoàng huynh Triệu Nghênh Phong, sau đó cùng Hoắc Quân Thanh đến điện Vạn Thuận của thái thượng hoàng.


Trên đường đi, tất nhiên Triệu Nghênh Phong hỏi đủ loại chuyện của Hương Vũ ở Bác Viễn, Hương Vũ đều trả lời từng câu. Triệu Nghênh Phong thấy sắc mặt muội muội mình lộ ra vẻ ngọt ngào ấm áp, biết bây giờ muội ấy sống rất suôn sẻ, phu thê ân ái, cũng yên tâm rồi.


Lúc này, Hoắc Quân Thanh cũng ở bên cạnh, Triệu Nghênh Phong cũng có chút không tự nhiên.


Đây là nghĩa phụ của y, từ nhỏ đã xem như phụ thân ruột thịt, nhìn thấy ông ấy là không nhịn được mà thẳng lưng cung kính cẩn thận, đây chính là thói quen tập từ nhỏ. Bây giờ y là hoàng thượng, nghĩa phụ thành muội phu của mình, thấy “Phò mã” của muội muội Hương Vũ an phận đứng một bên cùng mình, vẫn thật sự có chút không quen.


Triệu Nghênh Phong ho một tiếng, đặc biệt hỏi đến mỏ sắt Bác Viến của Hương Vũ.


Nhưng Hương Vũ nào biết, thế là đương nhiên Hoắc Quân Thanh trả lời đề tài này


Hoắc Quân Thanh nói khai thác, quản lý, tinh luyện mỏ sắt, nhắc đến nền tảng lập quốc quốc cơ, lại nhắc đến quân nhu quân lương, lúc cao hứng nói đến tình hình hỗn loạn, Hoắc Quân Thanh đưa ra kiến nghị, chỉ thấy thần sắc Triệu Nghênh Phong bất giác trở nên cung kính, thỉnh thoảng gật đầu nói phải.


Hương Vũ ở bên cạnh, càng cảm thấy có chút quái dị, dẫu sao phò mã của mình không phải là Hoắc Quân Thanh trước kia, nói chuyện với thiên tử thế này phù hợp sao? Người ngoài nhìn thấy có kỳ cục không?


Nàng lén nhìn xung quanh, dường như không ai chú ý, mấu chốt là hai vị này, một người phong thái trưởng bối nói có sách mách có chứng, một người còn lại thì rửa tai cung kính lắng nghe gật đầu, đều là dáng vẻ cảm thấy rất bình thường.


Nàng cũng chỉ đành không nói gì… Thật ra muội phu chỉ điểm kiến nghị với hoàng thượng đại cữu tử cũng bình thường đi?


Cứ nói chuyện như thế, đã đến điện Vạn Thuận của thái thượng hoàng thì lập tức dừng chủ đề lại, ba người đi vào bái kiến thái thượng hoàng.


Thái thượng hoàng nhìn thấy nhi nữ thì vô cùng lo lắng.


Mặc dù quả thật y rất sợ công chúa Kỳ Nhã, nhưng đối với Hương Vũ thì trong lòng vẫn rất yêu thích, thỉnh thoảng nhớ lại lúc mang đôi trẻ con này trở về Đại Chiêu, trên đường xảy ra nhiều chuyện.


Đứa trẻ mềm mại thế này, vốn dĩ nên có thể hưởng vinh hoa phú quý, lại vì sơ suất của y mà chịu khổ không ít.


Bây giờ đương nhiên y có ý muốn bù đắp, Hương Vũ lại cứ khăng khăng dâng lên một tấm tranh chúc thọ cửu cửu đào tiên, nói đây là tự tay mình thêu, y vô cùng vui mừng, chỉ khen nữ nhi mình thêu rất sinh động, không ai có thể so sánh, rồi thưởng lớn một phen.


Y vô cùng hài lòng nhìn tấm chúc thọ này, thái thượng hoàng nhìn Hoắc Quân Thanh.


Đây là huynh đệ tốt ngày trước, từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, lại phải gọi mình một tiếng nhạc phụ. Tuổi của hái thượng hoàng chưa quá bốn mươi nói không nên lời cảm giáctrong lòng mình.


Đắc ý, có… Ai bảo ycó được một đứa nữ nhi tốt thế này, hắn vì nữ nhi của mình, còn ngoan ngoãn tự nguyện hạ thấp một đời.


Không thích, có…. Nữ nhi tốt của y, lại tiện cho hắn quá!


Vì cái này, thái thượng hoàng đối mặt với Hoắc Quân Thanh thì càng khoe khoang nhiều hơn: “Hương Vũ vì trẫm là thêu tranh chúc thọ này có lẽ tốn không ít sức lực?”


Tân đế Triệu Nghênh Phong ở bên cạnh, nói giúp muội muội: “Phụ hoàng, thoạt nhìn tiên đào này, tươi mới tròn trịa sinh động như thật, giống hệt như thật, chỉ sợ là tốn không ít tâm tư, cũng chuẩn bị được một khoảng thời gian rồi.”


Hoắc Quân Thanh nghe lời này, thật ra trong lòng ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn đã nói với Hương Vũ, không cần quá lãng phí sức lực, tiểu tử hoàng đế này vật tốt gì mà chưa thấy qua, đâu thiếu cái này? Cần gì phải ngày nào cũng dán mắt thêu cái này?


Nhưng tính cách Hương Vũ bướng bỉnh, nàng muốn tận hiếu, hắn cũng không có cách nào cản nàng, chỉ có thể thỉnh thoảng dẫn nàng ra ngoài, nhìn núi non sông nước cho bổ mắt vậy… Đôi mắt trong veo như nước đó, lỡ mà bị thương, mới gọi là đau lòng.


Thái thượng hoàng nhắc đến cái này, Hoắc Quân Thanh cũng có chút không vui, chẳng qua bây giờ hắn không phải là An Định hầu oai phong lẫm liệt bạn thâm giao với hoàng thượng. Hắn chỉ là một phò mã, còn là rể người ta, thấp một đời, bây giờ hắn chỉ có thể đè cơn giận này xuống, cung kính đi lên, súc tích nói: “Tấm vải thêu này mất nhiều thời gian mới ra được tinh tế thế này. Xuyên hoa thêu gấm, tô vàng thêu bạc, không biết tốn bao nhiêu sức lực, mắt công chúa đều đỏ lên.”


Đây là Hoắc Quân Thanh khách khí nhắc nhở, biết tranh chúc thọ của y là do nữ nhi y vất vả bao nhiêu làm ra không?


Tuy nhiên thái thượng hoàng lại tưởng bở rồi khoe mẽ: “Trẫm thật có phúc có được công chúa Hương Vũ, tấc cỏ xuân huy [1], tất cả đều có trong tranh chúc thọ này.”


[1] Tấc cỏ xuân huy: Công ơn cha mẹ dưỡng dục


Khóe môi Hoắc Quân Thanh hiện lên nụ cười giễu: “Trời lạnh thật, chỉ thấy hoa tàn, nào có xuân đến?”


“Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ. Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân[2]”. Đây vốn dĩ là danh ngôn triều đại trước, ý nói ân tình phụ mẫu như mặt trời mùa xuân, tấm lòng hiếu thảo của nữ nhi như hoa tàn, rõ ràng là vạch trần chuyện cũ của thái thượng hoàng, chỉ muốn nữ nhi báo đáp, xem xem trước kia ngài làm cái gì rồi?


[2] Trích Du Tử Ngâm.


Sắc mặt thái thượng hoàng có chút khó coi: “Thời tiết này, mặc dù không đúng mùa, lại chỉ có thể nhìn thấy một cây lê, vẫn là phải đè ép hải đường.”


Hoắc Quân Thanh nghe được lời này, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.


Mắc dù hắn cũng ba mươi tuổi hơn, đang tuổi tráng kiện thế nào cũng không nói là già, nhưng Hương Vũ nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi. Nếu dựa theo bối phận thái thượng hoàng mà tính, xác thật kém hơn một phần.


Đây là kiêng kị của hắn, không muốn người khác nhắc đến nhất, chỉ sợ Hương Vũ chê hắn già.


Nhưng bây giờ, thái thượng hoàng lại nói gì mà cây lê đè ép hải đường, tóc hắn còn đen, không có một cọng bạc, có thể dùng câu nói này nói móc hắn sao?


Đánh người không đánh mặt, ngài nói gì không được, hà tất phải nói cái này?


Nhất thời hai người đều không nói gì, lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, trong mắt đều lộ ra ý chế giễu.


Hương Vũ thấy vậy bất lực, cầu cứu nhìn Triệu Nghênh Phong, Triệu Nghênh Phong đau lòng Hương Vũ, cũng sợ hai vị này lại đụng chạm nhau thì toi, vội vàng đi lên muốn phân giải vấn đề.


Ai ngờ lúc này, thái thượng hoàng đột nhiên nói: “Công chúa, có một việc, e là con vẫn chưa biết?”


Hương Vũ nơm nớp lo sợ: “Phụ hoàng xin ngài chỉ giáo, nhi thần không biết.”


Thái thượng hoàng nhìn Hoắc Quân Thanh một cái, lạnh lùng nói: “Nữ nhi của trẫm có huyết mạch hoàng triều cao quý, lại không giống nữ tử dân gian bình thường. Nữ tử bình thường thấy trượng phu mình không tốt cũng đành chịu, nhưng là nữ nhi của trẫm là công chúa hoàng gia lá ngọc cành vàng, lại có thể hưu phu quân, rồi chọn một phu quân khác là được.”


Trong lòng Hương Vũ kinh ngạc, ý này của phụ hoàng là, nếu nàng muốn thì lúc nào cũng có thể hưu Hoắc Quân Thanh sao?


Sắc mặt Hoắc Quân Thanh hơi thay đổi trong mắt tỏa ra ý lạnh lùng, nhìn thái thượng hoàng chằm chằm.


Thái thượng hoàng tự cảm thấy trả được một đòn, có chút đắc ý: “Phò mã, khanh phải hầu hạ công chúa cho tốt, bằng không ngày nào đó không chúa không thích nữa, trẫm cũng không còn cách nào.”


Vừa nói, còn cố ý làm vẻ không thể làm gì khác, còn vuốt bộ râu căn bản không tồn tại.


Hoắc Quân Thanh cười lạnh một tiếng, nén cơn giận lại.


Hương Vũ vội vàng kéo tay áo hắn, nhắc nhở hắn: “Phò mã…”


Bây giờ hắn không phải là Định Viễn Hầu trong tay nắm binh quyền như trước, chỉ là một phò mã, chỉ là một phò mã mà thôi, đừng quá ngạo mạn!


Hoắc Quân Thanh thấy Hương Vũ nhắc nhở thế này, thần sắc có chút cứng đờ, xoay mắt nhìn qua, lại thấy thái thượng hoàng mỉm cười đắc ý nhìn mình.


Hoắc Quân Thanh hít sâu một hơi, nhịn xuống.


Đột nhiên hắn nhớ lại lúc nhỏ, hai người cưỡi ngựa tỉ thí võ công, mỗi lần đều là thái thượng hoàng thua, sau này có một lần y ngáng chân mình, thắng rồi, dáng vẻ đắc ý lúc đó, không phải chính là giống hệt bây giờ sao?


Hoắc Quân Thanh tuyệt đối không chấp nhặt với thái thượng hoàng, cười lạnh một tiếng, lại nói: “Giáo huấn của phụ hoàng, công chúa sẽ ghi nhớ, chẳng qua phụ hoàng yên tâm, con rể nhất định hầu hạ bên cạnh công chúa thật tốt, phu thê ân ái, phu thê tôn trọng nhau, đầu bạc răng long. Nói không chừng, mấy năm nữa lại cho phụ hoàng thêm cháu trai cháu gái.”


Còn về phần hưu thì đừng trông chờ gì.


Thái thượng hoàng nghe thấy lời này, biết Hoắc Quân Thanh đây là có ý nhường, nhất thời trong lòng trở nên sảng khoái, tiểu tử này cũng có phục mình!


Nếu nói bản thân mình có bản lĩnh gì, thái thượng hoàng thừa nhận, y không có, nhưng không phải mình sinh ra một người nữ nhi tốt thế này sao? Một người nữ nhi là có thể khiến Hoắc Quân Thanh quỳ xuống xin tha thứ!


Thái thượng hoàng lại nhấc tay vuốt râu lần nữa, than thở: “Quân Thanh à, khanh là vãn bối, không hiểu tấm lòng phụ thân của trẫm. Đứa nữ nhi này của trẫm, tính cách nhu thuận, chính là sợ người khác bắt nạt, vì vậy nhất định phải chọn một người rể ôn hòa khiêm tốn.”


Người ở dưới hiên nhà, không thể không cúi đầu, Hoắc Quân Thanh nói: “Phụ hoàng, con rể ghi nhớ phụ hoàng giáo huấn.”


Thái thượng hoàng thấy dáng vẻ Hoắc Quân Thanh một mặt cương quyết lại không thể không cúi đầu cung kính, nên càng đắc ý, vừa cười vừa nói: “Con biết thời Chiêu Đức, trong cung còn từng có một cuốn “Phò Mã Đức” không?”


“Phò Mã Đức”? Mặt Hoắc Quân Thanh đen rồi.


Cái gọi là “Phò Mã Đức”, xem tên là biết nội dung, tất nhiên không khác “Nữ Đức” lắm, chẳng qua chỉ là đổi nữ đức thành phò mã đức.


Hoắc Quân Thanh gật đầu, cắn răng nói: “Có nhớ.”


Thái thượng hoàng cười ha ha, đột nhiên lấy một quyển sách từ thư án ra, chuyền cho Hoắc Quân Thanh: “Cầm về đọc cho kỹ đi.”


Hoắc Quân Thanh nhìn thấy ba chữ “Phò Mã Đức” to lớn trên sách, sững người một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quỳ xuống tạ ân, lấy quyển sách đó.


Đợi đến khi Hoắc Quân Thanh cùng công chúa rời khỏi rồi, thái thượng hoàng lại ha ha cười lớn.


“Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này ở trước mặt ta chịu ủy khuất, ha ha ha…”


Thái thượng hoàng đang cười, lại thấy Triệu Nghênh Phong bên cạnh cung kính nói: “Phụ hoàng, có một phong thư, là mẫu thân để lại.”


Thái thượng hoàng: “Thư gì?”


Mặc dù công chúa Kỳ Nhã đã rời khỏi Đại Chiêu, nhưng thái thượng hoàng nhớ tới công chúa Kỳ Nhã, vẫn sợ thấu xương.


Triệu Nghênh Phong móc phong thư đó ra, trình lên cho thái thượng hoàng: “Phụ hoàng mời xem qua, mẫu thân nói, lúc nào thích hợp thì để con lấy phong thư này ra giao cho phụ hoàng.”


Thái thượng hoàng nghi hoặc mở ra, phát hiện chữ trong phong thư không hề nhiều, chỉ có một hàng, đơn giản nói rõ: Tra hoàng đế, sau này hắn chính là con rể của ta, không được phép bắt nạt con rể của ta.


Thái thượng hoàng sững người nhìn phong thư, một lúc lâu sau, mất hứng ngồi trên ghế.


Cứ nghĩ Hoắc Quân Thanh và công chúa Kỳ Nhã như nước với lửa, không hợp nhau.


Không ngờ, công chúa Kỳ Nhã là mẹ vợ nhìn con rể lại càng lúc càng thuận mắt rồi?





Lúc ra khỏi điện Vạn Thuận, trời đã không sớm nữa, lầu các cung điện trang trọng thanh lịch, góc hiên nhà đan xen vào nhau tinh tế, xung quanh tĩnh mịch trang nghiêm, chỉ thỉnh thoảng có thái giám cung nữ cúi đầu im lặng vội vàng đi qua.


Xa liễn của Hương Vũ đã chờ ở ngoài điện từ sớm, dưới ánh chiều tà, thị vệ cung kính cúi đầu đứng, bóng dáng của xa liễn và thị vệ đều bị kéo dài.


Hoắc Quân Thanh nắm tay Hương Vũ, đi về phía xa liễn đó.


“Tâm trạng hôm nay của phụ hoàng không tệ.” Hoắc Quân Thanh nhạt giọng nói.


Hương Vũ nghiêng đầu, nhìn Hoắc Quân Thanh một cái, tiếng “Phụ hoàng” đó gọi vẫn khá thuận miệng.


“Sao nhìn ta thế này?” Hoắc Quân Thanh mỉm cười.


Hương Vũ nhìn ánh chiều tà ở phía xa, ánh chiều tà đó rơi trên ngói lưu ly màu vàng, phản chiếu sắc vàng nhàn nhạt, khiến cho khí thế hào hùng này của cung điện thêm mấy phần ấm áp.


Nàng cắn môi cười, nói: “Ta tưởng là chàng sẽ thấy ngại ngùng.”


Dẫu sau Hoắc Quân Thanh ngày trước kêu ngạo bất thuần, ngông cuồng tự đại, trong mắt làm gì có bất cứ ai? Phụ hoàng nàng tính cách mềm mỏng, từ nhỏ rất nhiều việc đều dựa vào vị An Định Hầu này, hắncó chỗ dựa nên không sợ gì, trong mắt cũng không nhiễm bụi.


Bây giờ lại cam tâm tình nguyện đời này bị hạ thấp, lại gọi huynh đệ ngày trước của mình thành phụ hoàng.


Hoắc Quân Thanh nói: “Phụ hoàng không cảm thấy xấu hổ thì ta cũng không cảm thấy xấu hổ.”


Dẫu sao hôm nay chúc thọ, văn võ bá quan trước mặt, hắn đã gọi qua mấy lần, lúc đó dáng vẻ mấy văn võ bá quan đó nhìn hắn, thật là muốn rớt con mắt ra ngoài.


Hương Vũ: “Hôm nay trên điện không ai nói gì sao?”


Hương Vũ vẫn có chút lo lắng.


Hoắc Quân Thanh giễu cợt: “Ai dám nói gì sao? Ta là phò mã được công chúa Hương Vũ yêu thương sủng ái, có ai dám đụng chạm ta, còn không phải đến nịnh bợ ta sao?”


Hương Vũ nghĩ đến tình cảnh đó, đột nhiên cảm thấy buồn cười, sau đó cũng bật cười.


Sau đó, Hoắc Quân Thanh khoác cánh tay nàng, hơi cúi đầu, giúp nàng lên xe, sau đó mình cũng vén mành bước vào.


Mấy động tác này, lúc ban đầu Hương Vũ có chút xấu hổ, sau đó cũng quen rồi, vì hắn nói với nàng, nói rằng làm phò mã đều thế này, phải hầu hạ công chúa cho tốt. Hắn nói nửa đời trước của hắn đã viễn chinh Bắc Địch phong hầu bái tướng, nửa đời sau này sẽ ở cùng nàng làm một phò mã tốt.


Thậm chí hắn còn nuối tuổi của hắn cũng không nhỏ nữa, chỉ muốn cùng nàng ngắm hoa nở hoa tàn trước đình, không suy nghĩ chuyện gì khác.


Hắncòn nói, người như ta, sợ là không thể chết già, bây giờ cưới công chúa rồi, ở bên cạnh công chúa, vẫn là có thể đảm bảo nhất thời bình an, cũng bảo vệ hậu thế dài lâu.


Có vài việc, Hương Vũ không hiểu lắm, nàng sẽ cảm thấy, phụ hoàng tốt, mẫu thân tốt, hoàng huynh cũng tốt, mọi người đều đang cười, không có bóng dáng đao kiếm, chỉ có hòa thuận vui vẻ, chính là giống như phụ tử huynh đệ gia đình bình thường trước kia nàng thấy qua .


Chẳng qua lúc Hoắc Quân Thanh nói thế này, nàng lại cảm thấy, có lẽ cuối cùng vẫn có chút khác biệt


Bất luận là tình huynh đệ, hay là tình phụ tử, tình phu thê, thời gian dài, cuối cùng sẽ thay đổi, chính là giống như mặt trời sau khi lên đến đỉnh cũng phải lặn xuống.


Xa liễn hoàng gia chậm rãi đi giữa những bước tường hoàng cung màu đỏ thắm, Hương Vũ bừng tỉnh, xoay đầu nhìn phu quân của mình, muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn


Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng hắn lờ mờ.


Hoắc Quân Thanh nắm tay Hương Vũ, hơi cúi đầu, nói bên tai nàng: “Đứa nhỏ ngốc, đang nghĩ gì đó?”


Giọng nói trầm ổn ôn hòa, khiến cho Hương Vũ mím môi mỉm cười, chắc là nàng đoán mò đúng rồi


Xe ngựa ra khỏi những bước tường hoàng cung không bị ngăn cản, một trận gió chiều thổi đến, Hương Vũ nhắm mắt, hơi dựa vào vai hắn.


“Ta đột nhiên nhớ đến, lần đầu tiên ta gặp chàng.”


“Hửm?”


“Cảm thấy thế gian này duyên phận thật quá kỳ diệu.”


Lúc đó, nàng nhìn thấy hầu gia nơm nớp lo sợ, nói cũng không lưu loát, chỉ mong sớm có thể rời khỏi, nào có thể ngờ đến, có một ngày, nam nhân cao ngạo băng lãnh này sẽ cúi người hầu hạ nàng lên xe.


Hoắc Quân Thanh cúi đầu, gác cằm của mình lên mái tóc mềm mại của nàng.


Lần đầu lúc nhìn thấy nàng, hắn đang nghĩ gì?


Hắn nhớ chùm nho treo giữa hàng dây leo xanh, từng chuỗi rủ xuống giống như ngọc bích long lanh, toát lên màu xanh chát lại thơm động lòng người.


Cổ họng hắn khẽ động, lòng nghĩ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, đã muốn ăn rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom