• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ (1 Viewer)

  • Chương 83+84

Chương 83: Bởi vì ta không muốn cưới nàng sao?


Chính vào lúc này, lại đột nhiên nghe được tiếng Hoắc Quân Thanh nói: “Nàng nói đi, ta có thể sửa.”


Hương Vũ dường như không dám tin, ngẩng đầu nhìn qua.


Hoắc Quân Thanh tiếp tục nói: “Tính cách của ta xác thực là không quá tốt, rất nhiều chuyện cũng không nghĩ tới, ngay cả hiện tại cũng có thể vẫn không tốt, nhưng nàng có thể nói với ta.”


Giọng nói của hắn trầm thấp mà dịu dàng, trộn lẫn trong hương hoa nhàn nhạt, chầm chậm truyền tới.


Ánh trăng như nước, hương thơm vấn vít, trạch viện ngoại thành yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có một con dế không biết trốn ở đâu kêu lên rồi lại ngừng, âm u tịch mịch.


Hương Vũ ngước mặt nhìn Hoắc Quân Thanh ở trước mặt.


Đây xác thực là Hoắc Quân Thanh ngày xưa đó, thời gian bốn năm, dung nhan mắt mũi ngài ấy không hề thay đổi tí nào, vẫn lạnh lùng sâu lắng.


Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi còn trẻ, hầu gia khiến tất cả mọi người trong phủ đều khiếp sợ đó, hầu gia cao cao tại thượng tôn quý lạnh nhạt đó, hầu gia đó, là con cưng của trời, là bạn thân của vua, là trụ cột của Đại Chiêu, là chiến tướng bất phàm, hào quang chói mắt, cao ngạo đến nỗi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.


Nhưng bây giờ, ngài ấy đứng trước mặt mình, nói tính cách ngài ấy không tốt, nói bây giờ vẫn không tốt, còn nói ngài ấy có thể thay đổi.


Đột nhiên nhớ lại ngữ khí ngài ấy nói chuyện với Nhã Đạt, lại ôn hòa yêu mến.


Cánh mũi Hương Vũ hơi cay xót, đột nhiên hiểu ra, hóa ra con người đều sẽ thay đổi, hầu gia cũng sẽ thay đổi.


Bây giờ hầu gia đã thay đổi rồi.


Nếu là trước kia, hầu gia nói lời này với nàng, nàng tất nhiên cảm thấy được sủng mà phát sợ, nhưng bây giờ, mặc dù vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng cảm giác đó lại không giống, nàng cũng không thể quay lại nữa.


Nàng cắn môi, rủ mắt, thấp giọng nói: “Hầu gia, sao ngài lại nói như vậy?”


Hoắc Quân Thanh: “Hương Vũ.”


Lúc tên nàng thốt ra từ miệng hắn, dường như mang theo một sự run rẩy dịu dàng, chuyện này khiến cho tai Hương Vũ vô thức nóng lên.


Hương Vũ suy nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên ngài ấy long trọng gọi tên nàng như vậy.


Trước kia, ở trước mặt ngài ấy nàng không có tên, chỉ cần gọi là tới, tên của nàng chính là tiểu nữ nhân, tiểu nha hoàn.


Hắn lại tiếp tục nói: “Hương Vũ, nếu ta cúi đầu cầu xin nàng, nàng có muốn quay về không?”


Hương Vũ nghe vậy, trong lòng run rẩy kinh ngạc, nàng cắn răng: “Sao đột nhiên ngài lại nói lời này?”


Hoắc Quân Thanh: “Ta biết con người này của ta cao ngạo lạnh nhạt, làm việc cũng bướng bỉnh, không hề thương xót người khác, khó tránh khỏi khiến nàng chịu ủy khuất, nếu nàng có ý kiến gì, thì nói ta biết là được.”


Hương Vũ nghe thấy lời này, sững người nhìn Hoắc Quân Thanh.


Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến ngài ấy sẽ nói với mình thế này.


Một người cao ngạo cứng cỏi như vậy, cúi đầu trước nàng, nói ra lời nói này.


Trái tim của nàng tan ra rồi, thậm chí còn đau lòng.


“Hầu gia, ngài không cần phải thế này, kỳ thực ta cũng không có ủy khuất gì.” Hương Vũ cúi đầu, thấp giọng nói: “Hồi tưởng lại, hầu gia thật sự đối với ta rất tốt.”


Hoắc Quân Thanh: “Vậy vì sao lại muốn rời khỏi ta?”


Nhắc đến cái này, Hương Vũ cắn môi, mũi có chút chua xót: “Là ta không biết phúc, không hiểu chuyện.”


Hoắc Quân Thanh: “Không biết phúc, là trông đợi ta đối với nàng tốt hơn, ta không làm được điều trong lòng nàng muốn, phải không?”


Mặt Hương Vũ nóng lên: “Thân phận ta thấp kém, tất nhiên biết mình không xứng với hầu gia, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ không muốn cả đời làm một tiểu thiếp thấp kém, lại còn không biết cuối cùng mình sẽ rơi vào kết cục thế nào.”


Hoắc Quân Thanh cúi đầu, chăm chú nhìn nàng: “Trước kia ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, bây giờ hiểu rồi, tất nhiên ta sẽ không đối xử tệ với nàng nữa.”


Hương Vũ hoảng hốt trong lòng, ngài ấy đây là có ý gì, muốn cưới mình sao?


Hoắc Quân Thanh lại nói: “Ban đầu nàng là tiểu nha hoàn trong phủ ta, mà còn là nha hoàn của dưỡng nữ ta, nếu ta thực sự không thích nàng, quyết sẽ không muốn cơ thể nàng như vậy, nếu truyền ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ là trò cười, nói ta bá chiếm nha hoàn của dưỡng nữ.”


Hương Vũ nghe thấy lời này, nhớ lại ban đầu cơ thể mình bị ngài ấy cưỡng muốn như thế nào, nhất thời khổ tâm lại cảm thấy đau lòng.


Ban đầu, bên cạnh ngài ấy không hề có người khác, lại càng thêm sủng ái với mình, chắc là trong lòng thực sự có mình.


Hoắc Quân Thanh cúi đầu chăm chú nhìn nàng, thấy gương mặt nàng đỏ ửng, ánh mắt xao động mềm mại, biết nàng chắc đã dao động rồi.


Nhất thời không kìm được mà nhớ lại lời hoàng thượng nói trước đó.


Y nói nữ nhân vẫn luôn thích nghe mấy lời ngon ngọt đó, không cần biết thật giả, tóm lại là phải dỗ, dỗ nhiều chút là được.


Tính cách này của hắn, vốn dĩ sẽ không nói ra những lời thế này, nhưng nhịn không nổi nữa nên đành nói ra, bây giờ xem ra, quả nhiên có tác dụng.


Hoắc Quân Thanh suy nghĩ, rồi lại nói: “Ta đã ba mươi lăm tuổi rồi, tuổi không nhỏ, không chịu được dằn vặt, Nhã Đạt là cốt nhục của ta, làm phụ thân, tất nhiên là thương thằng bé, cũng hy vọng sau này có thể chăm sóc thằng bé, sau này một nhà chúng ta cùng nhau yên ổn sống qua ngày.”


Hương Vũ nghe lời này, sống mũi bất giác cay cay, cảm động không thôi.


Dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến, có một ngày Hoắc Quân Thanh sẽ nói những lời này với mình.


Chỉ là trong lúc cảm động, nàng lại suy nghĩ, chung quy chỉ là do ngài ấy không còn cách nào khác mới nói như thế, chứ nếu nàng không sinh ra Nhã Đạt cho ngài ấy thì sao?


Nếu thê tử đó của ngài ấy cũng sinh cho ngài ấy một người con trai con gái, e là ngài ấy cũng không nói những lời này với nàng.


Lúc này nàng cân nhắc một chút, rốt cuộc vẫn dò thám hỏi: “Mấy năm nay, Đại Chiêu xảy ra nhiều biến cố, thiếu gia và tiểu thư đều không còn ở trong hầu phủ, ngài vẫn luôn ở một mình ư?”


Hoắc Quân Thanh không kịp suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Đúng.”


Trái tim Hương Vũ ngừng một nhịp.


Ngài ấy đã từng có thê tử, Nhã Đạt đã nói vậy, bây giờ sao lại thế này?


Nếu ngài ấy nói rõ với mình chuyện thê tử đã mất, cho là trong lòng mình không vui nhưng cũng có thể hiểu được, từ nay về sau quên hết những thứ này, yên ổn sống qua ngày là được rồi.


Ngài ấy lại khăng khăng không nói.


Trong lòng nàng rối như tơ vò, đã nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại ngài ấy đã cưới thê tử rồi, vì sao phải giấu nàng, suy cho cùng, vẫn là không xem trọng nàng, cho là một tiểu nha hoàn thấp kém có thể tùy tiện lừa gạt.


Nhất thời lại cảm thấy lạnh lòng.


Hoắc Quân Thanh lại không nghĩ nhiều, hắn thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thấy Hương Vũ lạnh nhạt, nhưng lại không nhìn ra gì, bèn nói: “Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm nàng, muốn tìm được nàng, rất nhiều việc có thể nói rõ với nàng, một lúc nào đó, nếu nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ cưới nàng, nếu nàng không muốn, ta cũng không miễn cưỡng nàng.”


Lời này nói vẫn có chút khó khăn, chẳng qua hắn vẫn mặt dày nói: “Nàng muốn thế nào, đều được.”


Hương Vũ nghe vậy, trong lòng càng không dễ chịu, cố ý nói: “Lời bây giờ ngài nói có thể xem là thật không?”


Hoắc Quân Thanh: “Tất nhiên rồi.”


Chẳng qua sau khi nói xong, hắn lại nói: “Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm nàng, nhớ nàng rất nhiều, một mình ở trong phủ, mong chờ nàng quay về, rất trống trải, bây giờ không dễ dàng gì mới tìm được nàng, nếu nàng vẫn muốn đi, vậy ta…”


Hương Vũ ngước mắt, chăm chú nhìn hắn: “Vậy ngài sẽ thế nào?”


Đôi mắt trong sáng hiếu kỳ nhìn Hoắc Quân Thanh, gương mặt mỏng của Hoắc Quân Thanh hơi đỏ lên, có chút xấu hổ quay đi chỗ khác.


Với tính cách của hắn, tất nhiên sẽ không nói những lời này.


Chẳng qua hắn nhớ lại ngày trước hoàng thượng đã ân cần chỉ dạy mình, cuối cùng nói: “Nếu nàng đi rồi, ta sẽ ở một mình cả đời.”


Lời nói này nghe động lòng như vậy, nhưng Hương Vũ lại chỉ cảm thấy, hầu gia đường đường chính chính ngày trước bây giờ lại học cách nói xạo rồi!


Đây vẫn là hầu gia trước kia đó sao?


Vậy nên, Hương Vũ tiếp tục thăm dò: “Mấy năm nay, ngài vẫn luôn một mình ư?”


Hoắc Quân Thanh: “Đúng vậy.”


Hương Vũ đột nhiên cười mỉa: “Cũng thật đáng thương quá nhỉ!”


Phản ứng này không đúng nha, Hoắc Quân Thanh hơi nhướng mày.


Hương Vũ: “Hầu gia, nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng không khách khí nữa, ta dẫn nhi tử quay về Bắc Địch, tìm một tân lang trẻ tuổi, thế nào cũng sống cực kỳ tốt.”


Nói xong, nàng đứng dậy mặc lại quần áo.


Quần áo chỗ nào cũng bị hắn xé toạc, chẳng qua may mà bộ y phục này rườm rà, chỗ này thắt một chút, chỗ kia cột một chút, tóm lại vẫn có thể che được cơ thể.


Hoắc Quân Thanh đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn nàng.


Đợi lúc Hương Vũ vịn lấy thành giường, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo bước xuống, rốt cuộc hắn mới nói: “Nàng thật sự muốn đi sao?”


Hương Vũ cố ý nói: “Là ngài nói để ta đi, không phải nói ta muốn thế nào cũng được sao?”


Hoắc Quân Thanh nhướn mày, cười lạnh: “Nàng muốn thế nào cũng được, nhưng không được phép đi, bắt buộc phải ở lại.”


Hương Vũ nghe thấy lời này, thật sự cạn lời luôn, giận dữ lên án: “Vừa nãy ngài còn nói thế nào cũng tùy ý ta, quả nhiên ngài đang lừa ta, ngài lại dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa ta, vừa nãy ta lại còn tin ngài! Xem như ta nhìn rõ rồi, từ sớm ngài đã không còn là hầu gia của ngày trước, ngài là đồ vô lại, đồ đều giả!”


Còn cả cái gì mà thay đổi với không thay đổi, cũng căn bản là dỗ cho mình vui, tính cách đó của ngài ấy, làm gì có thể thay đổi được?


Hoắc Quân Thanh đột ngột nhớ lại trước đó mình nói đã gì, nhất thời trong mắt có chút xấu hổ.


Quả nhiên hắn không phải là kẻ giỏi điêu để dỗ nữ nhân.


Chẳng qua hắn có chút do dự, cắn răng, trầm mặc một lúc, rốt cuộc vẫn nói thêm: “Trừ việc này, ta không có gì giấu nàng, mỗi câu đều thật lòng, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, thế nào cũng được.”


Lúc hắn nói ra lời này, hình tượng hầu gia kiêu ngạo ngày trước đã rơi xuống đất, vỡ thành từng mảng.


Chẳng qua…


Hoắc Quân Thanh nhìn Hương Vũ.


Hương Vũ vẫn còn trẻ, mới hai mươi tuổi đầu, còn mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, cách biệt mười mấy tuổi, rốt cuộc là lòng tham không đáy, sợ Hương Vũ ham muốn người trẻ.


Hương Vũ nhìn nam nhân trước mặt, lúc ngài ấy nói lời này, chân tình thật ý, thật đến nỗi không thể thật hơn.


Kết quả thì sao!


Ngài ấy đã cưới thê tử một lần, vì sao không nói với mình!


Đây chính là lừa gạt, không biết từ đâu học được lời ngon tiếng ngọt, đến cả một câu chân tình cũng không có.


Hơn nữa, bây giờ ngài ấy thế này, nói không chừng cũng không vì mình, mà là vì nhi tử.


Một người nam nhân, ba mươi lăm tuổi, lại không có huyết mạch, đây là đã là cái tuổi rất cần con cái rồi.


Hương Vũ ngước mặt, nhìn Hoắc Quân Thanh.


Đã từng là nam nhân nàng ngưỡng mộ, bây giờ ở trước mặt nàng nói lời ngon tiếng ngọt, muốn dỗ dàng nàng.


Có nghĩ, việc này cũng rất hoang đường, ngài ấy lại có một ngày muốn nói xạo muốn lừa mình ở lại.


Hương Vũ cảm thấy, ngày xưa làm một tiểu nha hoàn mà giờ được thế này thì cũng đáng lắm rồi.


Vì vậy nàng hơi nghiêng đầu: “Đã là thế nào cũng được, vậy ngài tìm cho ta một nam nhân trẻ tuổi, để ta hưởng thụ, thế nào?”





Lời này nói ra, sắc mặt Hoắc Quân Thanh đột ngột thay đổi.


Sau đó, chăn bông trên giường bị hắn ném xuống đất.


Hương Vũ thấy vậy, co chân muốn chạy trốn.


Nàng biết mình đã chạm tới điểm không nên chọc của ngài ấy, nam nhân này nổi giận rồi.


Hoắc Quân Thanh phóng lên một bước, đuổi theo.


Hương Vũ vùng vẫy.


Hoắc Quân Thanh ôm nàng, lại xé toạc y phục mặc lên trước đó,


Hương Vũ hét lớn, sau đó, một vật gì đó hơi mát lạnh trực tiếp vang lên một tiếng răng rắc.


Nàng thất kinh, cúi đầu nhìn xuống.


Chỉ thấy ngài ấy khóa một chiếc xích trên eo mình.


Không biết là xích chất liệu gì, nhưng rất chắc chắn, nhìn là biết không dễ gì có thể tháo xuống.


“Ngài điên rồi! Thả ta ra!” Hương Vũ giận dữ quát.


“Lần này, nàng đừng hòng tháo ra.”


Hoắc Quân Thanh kiên định nói thế.





Chương 84: Không tên


Nhất thời Hoắc Quân Thanh nổi giận mà rời đi, Hương Vũ rờ sợi xích trên eo mình, không tránh khỏi oán hận không thôi, lại cảm thấy không dám tin.


Nàng nhớ lại mọi lời Hoắc Quân Thanh nói vừa nãy, cái gì mà biết mình tính cách không tốt, sẽ thay đổi, cái gì mà nàng có thể nói ra chỗ nào ngài ấy không tốt, ngài ấy sẽ hết sức sửa đổi, bây giờ xem ra, quả nhiên đều là lừa người, đều là ăn nói hàm hồ!


Chẳng qua chỉ là để dỗ ngọt mình, để mình tiếp tục làm thiếp của ngài ấy, còn cho không một đứa con nuôi đến hơn ba tuổi.


Hương Vũ ngồi ở đó, rờ sợi dây xích, suy nghĩ đủ chuyện của những năm qua, không khỏi tức giận, hận không thể lập tức quay về Bắc Địch, nói với mẫu thân chuyện này, thế nào mẫu thân nàng cũng sẽ trút giận cho nàng!


Nàng thẳng người, gắng sức đẩy cánh cửa đó ra, lại đẩy không được, ngài ấy thật sự khóa lại, nhốt nàng ở đây!


Hương Vũ đập mạnh vào khung cửa, tất nhiên căn bản là không đập bung ra được, nhất thời cực kỳ bất lực, lại nghe thấy bên ngoài dường như mưa đang rơi rả rích, không kiềm được càng cảm thấy giận dữ, cắn chặt răng: “Ta còn chưa biết ngài đã làm gì Nhã Đạt của ta rồi!”


Chẳng qua, cẩn thận suy nghĩ một chút, ít nhiều gì Nhã Đạt vẫn là con của ngài ấy, thấy ngài ấy đối với Nhã Đạt như vậy, chắc là thích đứa trẻ này, hoàn toàn không giống cách trước kia đối xử với thiếu gia tiểu thư trong phủ.


Nghĩ vậy, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.


Nhốt nàng ở đây thì sao, ngài ấy còn có thể thế nào được chứ, tóm lại vẫn không thể đem nàng cho chó ăn, dẫu sao cũng sẽ đến để làm chuyện trên giường đó.


Nhớ đến chuyện trên giường, Hương Vũ lại nhớ lại một màn hồi nãy, nhất thời sóng lòng đột ngột trào dâng, mặt đỏ tim đập, cơ thể mềm nhũn, nửa người căng cứng.


“Mình mới không thèm muốn đâu!” Hương Vũ vịn song cửa, cắn môi, thấp giọng nói: “Ngài ấy đã già như vậy rồi, mình thèm lạ gì chứ? Bắc Địch có nhiều thiếu niên trẻ tuổi muốn làm nhân lang như vậy, ai cũng đều ngon hơn ngài ấy nhiều!”


Chẳng qua, mặc dù nói như vậy, lại tâm loạn ý mê, trái suy phải nghĩ, nhất thời trong mắt ươn ướt, suýt khóc.


Sau cùng chỉ có thể xấu hổ che mặt, bò lên giường, ai ngờ trên giường lại lờ mờ mùi khí tức, chắc là vừa nãy lúc hai người vui vẻ để lại, nàng càng cảm thấy không thể tự chủ được, cổ họng không khỏi phát ra tiếng thở dài.


Đời này, nàng chỉ từng có qua một nam nhân là ngài ấy, cũng sẽ chỉ có một nam nhân là ngài ấy mà thôi.


Dù ngài ấy có muốn nàng thế nào đi nữa, nàng lại có chỗ nào không tình nguyện thì cơ thể này cũng là của ngài ấy.


Chỉ là trong lòng cuối cùng vẫn không thể thoải mái, nếu nàng yêu ngài ấy lần nữa, cuối cùng tâm ý vẫn khó bình ổn được, dù thế nào cũng không thể làm thiếp.


Bây giờ chỉ trông mong sứ đoàn Bắc Địch sớm tìm thấy nàng, đưa nàng đi, đời này, không bao giờ gặp lại nhau nữa!
Mà sau khi Hoắc Quân Thanh tạm thời nhốt Hương Vũ ở gian phòng biệt viện thì tự ý đi điều tra lai lịch của Hương Vũ và Nhã Đạt.


Sau khi nghe được kết quả, sắc mặt của hắn rất khó coi.


Hắn đã cố ý thả Nhã Đạt đi, bây giờ nơi Nhã Đạt quay về lại là trạm dịch thành Yến Kinh, mà trạm dịch này, bây giờ đều là sứ giả Bắc Địch.


Lại cẩn thận điều tra một phen, quả nhiên Hương Vũ là góa phụ Bắc Địch, lần này nghe nói theo sứ đoàn về thăm quê nhà.


Vậy mà nàng thật sự đã gả đi rồi!


Dẫu cho bây giờ là một góa phụ, cũng không hề muốn quay lại với hắn.


Hoắc Quân Thanh quay lại biệt viện đó, bước tới bên ngoài khung cửa.


Ngoài cửa sổ có mấy khóm hoa cúc, có đủ loại hoa cúc, có mấy loại đang mùa nở rộ, khoe sắc kiêu hãnh, nhụy hoa vàng rực, tỏa hương thơm ngát trong đêm, toàn bộ đều trở nên tĩnh mịch.


Hoắc Quân Thanh vén áo, dựa gần cửa sổ, nghe được động tĩnh của nữ nhân bên trong, lại dường như căn bản không hề có tiếng động nào.


Hắn lặng lẽ đứng đó một lúc lâu, đột nhiên lại nghe được một câu, lại là nói: “Bắc Địch nhiều thiếu niên trẻ tuổi muốn làm nhân lang như vậy, ai cũng đều ngon hơn ngài ấy”, nhất thời không kìm được mà tái mặt, xém phất tay áo, quét bay mảng hoa cúc đó!


***


Đến ngày hôm sau, vừa đúng lúc Tín Đức Đế triệu kiến lễ bộ, lại bộ và mấy vị đại thần nghị sự, chuẩn bị lễ đăng cơ cho tân đế, Hoắc Quân Thanh tất nhiên cũng bị triệu kiến, nhưng ai ngờ, Hoắc Quân Thanh không đến, Tín Đức Đế không kìm được mà cau mày: “An Định quốc công đâu?”


Triệu Nghênh Phong cũng không biết dưỡng phụ mình đi đâu, chẳng qua y không hề muốn để phụ hoàng hiểu lầm dưỡng phụ mình, vội nói: “Thiết nghĩ, gần đây công vụ rất bận rộn, đến không kịp, đang vội vàng đến?”


Tín Đức Đế phất tay: “Sao hắn có thể không đến? Đợi hắn tiến cung, bảo hắn đến ngự thư phòng trước.”


Triệu Nghênh Phong vội nói: “Vâng.”


Nhất thời, nghị sự này tan rồi, tất nhiên Triệu Nghênh Phong vội vàng cho người đi tìm dưỡng phụ, ngay lúc này, cuối cùng Hoắc Quân Thanh cũng đã tiến cung rồi, mặc dù là gương mặt lại vô cùng âm u.


Triệu Nghênh Phong nhìn mặt đoán ý, vội nói: “Phụ thân, hôm nay người không ở trong phủ sao?”


Căn bản là Hoắc Quân Thanh đã mất ngủ một đêm, chính là ngẩng người như vậy đứng ngoài khung cửa thủ ở đấy một đêm, lúc này đến, trong lòng không có tư vị gì, nghe Triệu Nghênh Phong hỏi như vậy, chỉ nhạt giọng nói: “Ừ.”


Triệu Nghênh Phong cũng không dám hỏi đi đâu, chỉ đành chuyển lời hoàng thượng nói hôm nay, nói dưỡng phụ mau đến ngự thư phòng.


Hoắc Quân Thanh gật đầu.


Triệu Nghênh Phong thấy vậy, mới nhẹ nhàng thở ra.


Ai biết Hoắc Quân Thanh mới đi được hai bước, lại thấy Hoắc Quân Thanh dừng lại: “Đúng rồi, có việc này…”
Triệu Nghênh Phong vội nói: “Phụ thân, sao vậy ạ?”


Hoắc Quân Thanh: “Ta tìm được Hương Vũ rồi.”


Triệu Nghênh Phong nghe xong, tất nhiên là bất ngờ, phải biết là phụ thân tìm Hương Vũ mấy năm rồi, vẫn luôn không có tung tích, y cũng lo lắng trong lòng, sợ là người đã không còn nữa, không ngờ đến hôm nay lại tìm thấy rồi.


Liền vội nói: “Ở đâu?”


Hoắc Quân Thanh: “Bây giờ được ta sắp xếp ở bên ngoài, ta đang nghĩ, đợi qua mấy ngày nữa, sau khi con đăng cơ ở đây, ta sẽ cưới nàng ấy càng sớm càng tốt.”


Triệu Nghênh Phong nghe thấy thế này, lại không cảm thấy bất ngờ.


Mặc dù Hương Vũ xuất thân không hề tốt, nhưng từ sau khi Hương Vũ mất tích, dường như tính cách của phụ thân đã thay đổi rất lớn, tìm kiếm khắp nơi, có thể thấy là rất để tâm đến Hương Vũ, bây giờ phụ thân tìm thấy Hương Vũ, cưới Hương Vũ, vẫn rất hợp tình và lý.


Chẳng qua y vẫn hỏi: “Phụ thân muốn cưới Hương phu nhân, tất nhiên là tốt, chỉ là Hương phu nhân vẫn cần một thân phận, thế này mới là danh chính ngôn thuận.”


Dẫu sao mình cũng đăng cơ làm hoàng đế, phụ thân là dưỡng phụ của mình, sau khi phụ thân cưới thê, vậy tân phu nhân đó chính là dưỡng mẫu của mình, như vậy tất nhiên là không thể thấp kém được.


Kỳ thực, Hoắc Quân Thanh cũng muốn nói cái này: “Đúng, vậy nên chuyện này cần con phải đi soạn chút văn án rồi.”


Triệu Nghênh Phong lập tức ngầm hiểu: “Phụ thân, nhi tử hiểu rồi, đợi sau khi nhi tử đăng cơ, lập tức nhận Hương phu nhân làm nghĩa mẫu, cho nàng ấy một bối phận, người thấy thế nào?”


Hoắc Quân Thanh nhìn đứa dưỡng tử này một cái, thế này, hắn tất nhiên là hài lòng: “Được.”


Nếu mình cho Hương Vũ một thân phận, cuối cùng vẫn là ý tự mình lừa mình, không giấu được người ngoài, dễ dàng bị người khác nhìn thấu, nhưng nếu tân đế là người thực hiện, vậy thì càng quang minh chính đại rồi.


Hắn dối lòng tự hỏi, ngày trước đối xử với Hương Vũ không tới đâu, kỳ thực trước giờ chưa từng nghĩ cho nàng ấy.


Nếu có thể nghĩ sớm một chút, sắp xếp cho nàng một bối phận, sớm cưới nàng, nàng hà tất phải rời khỏi hắn.


Rất nhiều lúc, hắn không để ý hư danh đó, càng không để ý cưới hỏi đàng hoàng, nhưng nữ nhân lại có thể để ý.


Lúc này Hoắc Quân Thanh đi đến Ngự Thư Phòng, sau khi vào Ngự Thư Phòng thấy Tín Đức Đế ở trong đó đang cúi nhìn mấy bức họa.


Thấy Hoắc Quân Thanh bước vào, y luống cuống tay chân giấu đi.


Hoắc Quân Thanh lười để ý, lười biếng tiến lên hành lễ, sau đó tự ý ngồi ở đó, không hé răng.


Tín Đức Đế thấy vậy, có chút buồn rầu: “Hôm nay khanh làm sao thế? Ta đắc tội khanh chỗ nào à?”


Hoắc Quân Thanh quét mắt nhìn Tín Đức Đế: “Ta tìm được nàng ấy rồi.”


Nàng ấy?
Tín Đức Đế lúc bắt đầu còn không hiểu, sau đó ngộ ra, ngạc nhiên không thôi: “Khanh thật sự đã tìm được nàng ấy rồi à? Bây giờ người đâu? Đang ở đâu?”
Hoắc Quân Thanh không hề muốn nhắc đến chuyện này với người khác, chẳng qua bây giờ hắn cũng không có chỗ nào có thể xả, nên lạnh nhạt nói: “Tìm được nàng ấy rồi, nhưng nàng ấy không hề muốn gả cho ta.”


Tín Đức Đế: “Vì sao không muốn gả cho khanh?”


Sắc mặt Hoắc Quân Thanh sầu muộn: “Chắc là chê ta già.”
Tín Đức Đế nghe lời này, lập tức ha ha cười lớn, suýt nữa thì bị nước bọt của mình làm sặc: “Ta biết mà, khanh không có thủ đoạn dỗ nữ nhân gì hết, nếu là ta, thì một trăm tiểu nha hoàn đã sớm ngoan ngoãn nghe lời rồi.”


Hoắc Quân Thanh mỉa mai nhướng mày nhẹ: “Ta cũng là dùng cách ngài chỉ, nói một vài lời ngon tiếng ngọt.”


Kết quả thì sao? Căn bản là không có tác dụng.


Tín Đức Đế vuốt râu, nghi hoặc: “Sao có thể chứ?”


Hoắc Quân Thanh lại không nói gì.


Tín Đức Đế: “Cuối cùng khanh vẫn không có thủ đoạn, nữ nhân đó mà, còn là một tiểu nha hoàn, cơ thể đều đã là của khanh rồi, sợ cái gì nữa chứ? Nàng ấy không muốn, thì xài thủ đoạn trên giường, chỉ cần khiến cho nàng ấy thoải mái, còn có thể không ngoan ngoãn nghe lời khanh được sao?”


Tín Đức Đế nói cái này, sắc mặt Hoắc Quân Thanh trở nên khó coi: “Đây là phu nhân mà ta muốn rước qua cửa.”


Tín Đức Đế chỉ đành nói: “Bỏ đi, bỏ đi, lời này xem như ta chưa nói đi.”


Mặc dù đó là sự thật, nhưng rõ ràng Hoắc Quân Thanh đã bị nữ nhân đó hoàn toàn mê hoặc rồi, căn bản không nghe lọt tai, thậm chí nghe không nổi người khác nói nàng ấy có nửa điểm không tốt.


Đã như vậy, ít thủ đoạn của y, cũng không muốn chỉ cho hắn nữa.


Ai ngờ, đột nhiên Hoắc Quân Thanh rầu khổ nói: “Nàng ấy đã sinh một đứa trẻ rồi.”


Tín Đức Đế bất ngờ: “Đứa trẻ? Nàng ấy đã có con với người khác rồi mà khanh vẫn muốn cưới nàng ấy sao?”


Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói: “Là của ta.”


Tín Đức Đế: “…Vậy mà khanh vẫn không thể hàng phục được trái tim của nữ nhân này nữa, cũng quá bất tài rồi đó mà.”


Hoắc Quân Thanh cắn môi không nói.


Tín Đức Đế bất lực lắc đầu: “Quân Thanh, rốt cuộc khanh vẫn không hiểu nữ nhân, đến cả con nàng ấy cũng đã sinh cho khanh rồi, lẽ nào còn sợ nàng ấy chạy sao? Khanh vẫn là nhanh dùng năng lực trên giường đó đi, dựa vào bản lĩnh khiến nàng ấy mang thai, từ nay về sau, nàng ấy đừng hòng chạy thoát nữa!”


Hoắc Quân Thanh nghe đến đây, lại không muốn để ý Tín Đức Đế nữa.


Hắn phát hiện Tín Đức Đế cứ ba câu nói thì lại nhắc đến chuyện trên giường.


Điều hắn muốn không chỉ là Hương Vũ ở lại mà còn muốn nàng cam tâm tình nguyện ở lại, cùng hắn bao bọc che chở nhau một đời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom