• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 791-795

Chương 791: Gặp phải đối thủ

Mưa mùa hè, nói đến là đến.

Lại còn là cơn mưa như nước trút đầu mùa.

Đi cùng với cơn mưa xối xả ấy là gió lớn càng thổi càng mạnh.

Trương Lương ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thấy khinh khí cầu vừa nãy vẫn vững vàng bay trên không trung giờ cũng bị thổi đến mức đong đưa trái phải.

Sức gió ngày càng lớn, biên độ đong đưa của khinh khí cầu ngày càng cao.

Sợi dây thừng buộc khinh khí cầu trên giá gỗ cũng bị lôi kéo, vang lên từng tiếng kẽo kẹt.

“Tháo tất cả khinh khí cầu xuống!”

Trương Lương gọi lính truyền lệnh đến, nói nhanh: “Truyền lệnh xuống, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh bậc một!”

“Rõ!”

Lính truyền lệnh đội mưa chạy ra ngoài.

Đại Tráng ở lều bên cạnh, nghe thấy mệnh lệnh của Trương Lương lập tức chạy ra.

“Sao vậy Lương ca?”

“Nếu ta đoán không sai thì người Đông Man sắp phát động tấn công!”

Trương Lương đứng trong màn mưa, cau mày: “Vua Đông Man quả không hổ danh một bậc lão tướng, kinh nghiệm phong phú vô cùng. Rốt cuộc thì chúng ta vẫn rơi vào bẫy của chúng”.

Giờ suy nghĩ cẩn thận, anh ta hiểu người Đông Man đời đời sinh sống trên thảo nguyên, đương nhiên sẽ hiểu rõ thời tiết phương bắc hơn họ.

Chắc hẳn vua Đông Man đã đoán trước được mấy ngày nay sẽ có bão nên mới hạ trại ở phía đông đối diện họ.

Chờ khi bão tới, khinh khí cầu không thể bay lên không trung được, lựu đạn cần dùng lửa đốt dây dẫn cũng không thể sử dụng, đối với phe Đông Man mà nói, đây chính là thời gian tiến công có lợi nhất.

Trương Lương đoán không sai, thấy khinh khí cầu của quân Bắc phạt lần lượt hạ xuống, biên giới phía đông nhanh chóng vang lên tiếng ngựa phi nước đại.

“Người Đông Man sắp tới!”

Quân Bắc phạt lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp.

Tiểu đoàn Thần Cung mang vật tư xông lên hàng đầu.

“Lương ca, thời tiết như vậy vô cùng bất lợi với chúng ta!”

Lúc này, từ quân lính đến nhân viên hộ tống, ngay cả Đại Tráng cũng không khỏi lo lắng.

“Tiên sinh đã nói rồi, nhân viên hộ tống cứ thuận lợi đánh trận mãi cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì đâu có chiến trường nào mãi thuận buồm xuôi gió đâu!”

Sắc mặt Trương Lương càng thêm phần nghiêm túc: “Lúc có lợi, quân ta sẽ đánh, gặp lúc bất lợi, ta càng phải đánh sao cho thật đẹp, có như thế mới đánh cho người Đông Man biết sợ được!”

“Nói đúng lắm,” Đại Tráng gật đầu rồi hỏi: “Quân địch tới từ phía đông. Bên đó sẽ gặp áp lực lớn, có cần điều động người của tiểu đoàn Thần Cung từ ba hướng khác tới chi viện không?”

“Không cần”, Trương Lương lắc đầu nói: “Bảo hậu cần đưa nhiều vật tư qua là được.”

Tiếng vó ngựa phi nhanh càng vang vọng, chỉ mười mấy phút sau, thảo nguyên phía đông đã xuất hiện bóng dáng kị binh.

Mưa nặng hạt khiến tầm nhìn của nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tới khi nhìn thấy kị binh thì kẻ địch đã lao tới gần chiến hào.

Hơn nữa, địch có chuẩn bị mới đến, biết quân Bắc phạt đã đào hố vùi ngựa nên cũng không lập tức xông lên, mà cho tử sĩ cõng ván gỗ trên lưng bò thẳng về phía trước để lấp hố vùi ngựa lại.

“Lần này có vẻ phiền phức rồi đây!” Đại Tráng thấy vậy càng thêm lo lắng.

Khinh khí cầu và lựu đạn đều không thể sử dụng, ưu thế của quân Bắc phạt chỉ còn lại có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Thảo nguyên không giống vùng tây bắc và Xuyên Thục, đâu đâu cũng có đá, là nguồn đạn dược vô tận cho xe bắn đá.

Trên thảo nguyên chỉ có cỏ xanh và đất bùn, đá tảng khá hiếm gặp.

Đá tảng lại rất nặng, quân Bắc phạt không thể mang theo quá nhiều, giờ cũng không thể ném bùn về phía địch mà nhỉ?

Cho nên theo kế hoạch của Kim Phi và Trương Lương thì quân Bắc phạt đưa xe bắn đá theo chủ yếu để phòng ngự trên tường thành sau khi đã giành lại được thành Du Quan.

Vũ khí tầm xa quan trọng nhất của quân Bắc phạt chính là nỏ hạng nặng.

Mà những tên đang bò về phía trước kia chính là đối tượng ngắm bắn tốt nhất.

Trên lưng tử sĩ đều cõng một tấm ván, cung tên bình thường rất khó làm chúng bị thương được, nhưng nếu dùng nỏ hạng nặng lại phải bắn từng tên một.

Lúc này, màn mưa dày đặc, chưa nói tới việc có bắn trúng hay không, riêng chuyện phải bắn từng mũi tên một đã không có lợi lắm rồi.

Dẫu sao vật tư quân Bắc phạt đem theo cũng có hạn, tên nỏ bị sử dụng một cách lãng phí như vậy, đến lúc tổng tiến công thì biết đánh bằng gì?

“Xe bắn đá đâu, đập chết chúng cho ta!”

Trương Lương lạnh giọng hạ lệnh.

Tuy lần này xe bắn đá không phải vũ khí trọng yếu của quân Bắc phạt, số lượng đá mang theo cũng không nhiều nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.

Mệnh lệnh của Trương Lương vừa truyền xuống, nhân viên hậu cần lập tức mang một tảng đá hình tròn để vào xe bắn đá, sau đó hét to bắn về phía tử sĩ đang bò.

Lí do phải dùng tảng đá hình tròn là để sau khi đá rơi xuống đất có thể tiếp tục lăn tròn tạo thành tổn thương cho người khác, nếu ngựa chiến chạy nhanh đạp trúng cũng sẽ bị thương.

Trên lưng tử sĩ vác tấm ván có thể cản lại cung tên bình thường, nhưng không cản được sức va đập của đá tảng.

Rất nhanh sau đó, tử sĩ bò trên hố đã bị đập chết sạch.

Nhưng nhân viên hộ tống còn chưa kịp vui mừng thì đã có thêm một nhóm tử sĩ cõng ván bò tới.

“Lương ca, lần này bọn chúng đã tản ra, tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Số đá tròn chúng ta đem theo không nhiều, dùng tiếp mấy lần thì sẽ hết sạch!”

Đại Tráng hỏi dò: “Hay là chúng ta phái lính trinh sát ra giết hết bọn chúng?”

Lính trinh sát là binh lính tinh nhuệ được Trương Lương chọn ra từ trong các đội khác nhau, hoàn toàn có thể đánh một đấu một với người Đông Man được.

“Nếu lính trinh sát được điều động, đối phương chắc chắn sẽ bám riết không tha, sau đó người Đông Man chắc chắn sẽ nhân cơ hội phát động tổng tiến công!”

Trương Lương lắc đầu nói: “Đến lúc đó lính trinh sát lăn lộn cùng một chỗ với kẻ địch, vậy tiểu đoàn Thần Cung rốt cuộc có nên đánh hay không đây?”

“Suýt chút nữa lại trúng gian kế của bọn chúng rồi!” Đại Tráng nghe vậy chợt bừng tỉnh.

Nỏ hạng nặng của tiểu đoàn Thần Cung chẳng phân biệt được địch ta, nếu lính trinh sát thực sự lăn lộn cùng một chỗ với địch thì sẽ rất phiền phức.

Nếu không đánh, vậy họ chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch lao tới trước mặt, tiểu đoàn Thần Cung cũng sẽ mất tác dụng hoàn toàn.

Còn nếu đánh, ngay cả lính trinh sát phe mình cũng sẽ bị công kích.

Động thái này sẽ làm binh lính phe ta chạnh lòng, trở thành một biện pháp đả kích tinh thần, cũng là hành động Kim Phi quyết không cho phép diễn ra.

Đại Tráng đang chuẩn bị nói gì đó thì một tên lính liên lạc đã chạy tới, thở hồng hộc hô:

“Báo cáo thống lĩnh, trận địa phía bắc cũng xuất hiện người Đông Man!”

Ngay sau đó lại có hai lính liên lạc nữa chạy tới.

Phía tây và phía nam cũng xuất hiện tử sĩ của Đông Man.

“Chúng ta đã bị bao vây!”

Lúc này Đại Tráng mới hiểu được vì sao khi nãy Trương Lương lại không đồng ý với đề nghị điều quân tiếp viện từ các hướng khác tới.

Hoá ra Trương Lương đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy rồi.

"Phải làm sao bây giờ, Lương ca?" Đại Tráng hỏi: "Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn tử sĩ lấp hố vùi ngựa và tiến tới gần chiến hào được?"

Tấm ván trên lưng tử sĩ không chỉ dùng để chắn mũi tên, còn cần sử dụng để lót đường khi chúng tiếp cận chiến hào.

Trương Lương nhắm mắt lại suy nghĩ một chốc rồi mở miệng nói với lính liên lạc: "Truyền lệnh xuống các bộ, bảo họ không cần để ý tới đám tử sĩ, mặc kệ chúng lót đường, bảo tiểu đoàn Thần Cung chuẩn bị nghênh đón đợt công kích đầu tiên của địch!"

"Rõ!" Lính liên lạc cưỡi ngựa chạy đi.

"Gặp phải đối thủ rồi!"

Trương Lương nhìn về phía đông, cảm thán một câu.

Vũ khí Kim Phi chế tạo mang lại ưu thế quá lớn.

Từ sau khi đi theo Kim Phi, gần như mỗi lần đánh giặc Trương Lương đều đánh dễ như trở bàn tay.

Nhưng lần này vua Đông Man đã khiến anh ta cảm nhận được áp lực, còn có cả phấn khích.
Chương 792: Uy lực của tiểu đoàn Thần Cung

Trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, hàng chục ngàn kỵ binh Đông Man đang bao vây quân đoàn Bắc phạt ở trung tâm.

Vị trí của thành Du Quan quá quan trọng, Kim Phi và Trương Lương bắt buộc phải chiếm được, Đông Man cũng sẽ không dễ dàng để mất.

Một đi mất đi thành Du Quan, bọn họ sẽ mất đi cửa ngõ phía nam và cũng mất đi năng lực bắt chẹt Đại Khang.

Lúc có thể bắt chẹt Đại Khang, cuộc sống của Đông Man đã khốn khổ như vậy, nếu Đại Khang lại cắt đứt nguồn cống nạp, e rằng cuộc sống của Đông Man sẽ không dễ dàng nữa.

Cho nên vua Đông Man mới ra quân với quy mô lớn như vậy.

Trương Lương muốn đánh một trận thắng người Đông Man, chẳng phải vua Đông Man cũng muốn đánh một trận thắng quân Bắc phạt sao?

Cho nên đôi bên đều không có đường lui, cũng không có bất kỳ khả năng hòa giải nào.

Lúc này, các bẫy ngựa và chiến hào đã được lấp đầy bởi những tử sĩ bị bắt làm tù binh, theo lệnh của thủ lĩnh Đông Man, kỵ binh Đông Man từ bốn hướng xông lên tấn công về phía quân Bắc phạt.

"Bắn tên!"

Quân Bắc phạt cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đợi khi kỵ binh Đông Man tiến vào phạm vi bắn, bên trong tiểu đoàn Thần Cung lập tức truyền ra lệnh bắn tên.

Vù! Vù ! Vù! Vù!

Những mũi tên lần lượt bay ra, lao thẳng về phía đại quân Đông Man.

Những mũi tên dày đặc khiến đám người Đông Man không thể nào né tránh được, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục xông về phía trước.

Khi những mũi tên bay vào đội ngũ của Đông Man, kỵ binh Đông Man ở phía trước phun ra những đám sương máu, ngã xuống thành từng hàng.

Trước đây, cung nỏ hạng nặng sử dụng những mũi tên khổng lồ giống như ngọn giáo dài, nhưng những mũi tên này cần nhiều gỗ, khó chế tạo, kích thước cũng quá lớn, bất tiện khi mang theo.

Cho nên khi Kim Phi cải tiến chiếc cung nỏ hạng nặng, y cũng cải tiến những mũi tên luôn.

Chiều dài và độ dày của mũi tên được cải thiện chỉ bằng một phần ba so với mũi tên trước đây, nhưng tầm bắn và độ xuyên thấu của nó lớn hơn gần ba mươi phần trăm so với những mũi tên trước.

Hơn nữa, mang theo cũng thuận tiện hơn.

Trước đây hộp gỗ chỉ có thể chứa được hai mươi mũi tên, bây giờ có thể chứa được hơn một trăm mũi tên.

Kim Phi đã sớm dự đoán được rằng lần Bắc phạt này sẽ là một trận chiến khó khăn, y cũng đã chuẩn bị đầy đủ mũi tên cho quân Bắc phạt trước khi lên đường.

Đối mặt với thời tiết xấu và những âm mưu của người Đông Man, Trương Lương vẫn bình tĩnh dửng dưng như thường, ngoài phẩm chất tâm lý của bản thân, tiểu đoàn Thần Cung chính là sự tự tin lớn nhất của anh ta.

Mà những mũi tên này chính là sức mạnh của tiểu đoàn Thần Cung.

Tiểu đoàn Thần Cung lấy trung đội làm đơn vị chiến đấu cơ bản, mỗi trung đội có bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội có nhiệm vụ luân phiên bắn hai chiếc cung nỏ hạng nặng.

Đội hình của người Đông Man dày đặc đến mức các nhân viên hộ tống căn bản không cần nhắm bắn, chỉ cần bắn tên ra là có thể giết chết ít nhất một kẻ địch.

Chẳng bao lâu, thi thể của người Đông Man đã chất thành đống bên ngoài vòng vây quân Bắc phạt.

Máu hòa với nước mưa chảy thành dòng trên cỏ.

Cũng không biết người Đông Man bị đánh đến mức tức giận, hay là quan chỉ huy của bọn họ ra tử lệnh, người Đông Man vẫn tiếp tục lần lượt lao về phía trước như cũ, hy vọng dựa vào lợi thế về số lượng lao tới vị trí của quân Bắc phạt và triển khai cận chiến.

Nhưng ý tưởng chiến đấu của Kim Phi là tiêu diệt kẻ thù trên đường đến gần, lần này y chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến Bắc phạt này, sao có thể để cho đối thủ đạt được như ý nguyện chứ?

Tiểu đoàn Thần Cung phần lớn là tân binh lần đầu tiên tham gia trận chiến có quy mô lớn, đối thủ lại là kỵ binh Đông Man tiếng tăm lẫy lừng, vừa mới bắt đầu khó tránh khỏi hơi căng thẳng, nhưng sau vài lần bắn tên, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, sự ăn ý của họ cũng được cải thiện, càng lúc càng phối hợp nhịp nhàng hơn.

Mà phía người Đông Man, do thi thể của ngựa chiến và kỵ binh đã chất thành đống xung quanh trận địa, nên khi kỵ binh phát động tấn công thì rất khó chạy được, tình hình càng lúc càng trở nên khó khăn.

Cách vị trí quân Bắc phạt hai dặm về phía đông, một tòa tháp canh tạm cao hơn chục mét đã được xây dựng lên.

Người chỉ huy Đông Man chịu trách nhiệm chỉ huy trận chiến này không phải là vua Đông Man mà là một vị tướng tên là Dakima.

Lúc này, Dakima đang đứng trên đài quan sát nhìn ra phía chiến trường, sắc mặt u ám hơn mây đen trên trời.

"Đám người Trung Nguyên chết tiệt, lấy đâu ra nhiều cung nỏ hạng nặng vậy chứ?"

Dakima đấm mạnh vào lan can trước mặt.

Muốn thăng chức trong quân đội Đại Khang, không chỉ cần dựa vào năng lực và thành tích quân sự mà còn dựa vào bối cảnh gia tộc.

Phong tục dân gian của Đông Man rất hung hãn, tinh thần quân đội cũng tốt hơn so với Đại Khang rất nhiều, việc thăng tiến không chỉ phụ thuộc vào bối cảnh gia tộc, mà năng lực bản thân cũng phải vững vàng, nếu không dù gia tộc sắp xếp cho ngươi phục vụ cho quân đội, binh lính của ngươi cũng sẽ không khuất phục.

Vì vậy hơn chín mươi phần trăm tướng lĩnh trong quân đội Đông Man đều là những kẻ tàn ác có bản lĩnh đánh giết.

Vua Đông Man vô cùng coi trọng lần ngăn chặn quân Bắc phạt này, phái Dakima đến đã cho thấy được năng lực của Dakima.

Từ năm mười ba tuổi, Dakima đã cưỡi ngựa theo cha chú đi cướp bóc về phía nam, hắn ta đã đối phó với quân Đại Khang gần ba mươi năm, hắn ta hiểu rất rõ về phương thức chiến đấu của quân Đại Khang.

Nhưng với kinh nghiệm của Yakimo, hắn ta không hề coi thường quân Bắc phạt, mà hắn ta đã tập trung toàn bộ tinh thần, coi quân Bắc phạt là đối thủ lớn nhất của mình. Trước cuộc chiến hắn ta đã thẩm vấn hàng chục người được Kim Phi thả ra, hỏi thăm các chi tiết của trận chiến sông Hoàng Hà, đồng thời nghiên cứu kỹ về thông tin tình báo về Kim Phi.

Chính vì có những bài học này, Dakima đã tìm được cách đối phó với khinh khí cầu và lựu đạn, đồng thời chọn thời tiết giông bão để phát động tấn công.

Máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng là những vũ khí khởi đầu sự nghiệp của Kim Phi, Dakima đương nhiên biết về chúng.

Nhưng Đại Khang và Đông Man dù sao cũng cách nhau hàng ngàn kilomet, cộng thêm Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý bảo mật, một số tin tình báo mà Dakima có được liên quan tới Kim Phi có phần đã tụt lại phía sau.

Đặc biệt là về vũ khí, Dakima không biết tin tức Kim Phi đã sản xuất hàng loạt các cung nỏ hạng nặng.

Thực ra, Dakima cũng không xa lạ gì với cung nỏ hạng nặng, hắn cũng đã từng thu được vài chiếc.

Sau khi nghiên cứu, những thợ mộc nói với Dakima rằng, uy lực của cung nỏ hạng nặng mặc dù rất lớn, nhưng chế tạo rất khó khăn, tốc độ lắp đạn cũng chậm chạp, không thể ảnh hưởng đến tình hình chung được.

Nhưng biểu hiện của tiểu đoàn Thần Cung lúc này, hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của Dakima về cung nỏ hạng nặng.

Cung nỏ hạng nặng trải qua đợt cải tạo của Kim Phi có tốc độ lắp đạn nhanh hơn, tầm bắn xa hơn, uy lực lớn hơn, lực sát thương mang lại thực sự quá lớn.

Điều quan trọng nhất là tiểu đoàn Thần Cung mang theo quá nhiều cung nỏ hạng nặng!

Kể từ khi bắt đầu, trận chiến đã kéo dài mười lăm phút, những mũi tên do tiểu đoàn Thần Cung bắn ra vẫn chưa hề dừng lại, cũng không có hề có dấu hiệu dừng lại.

Không biết đã có bao nhiêu kị binh Đông Man bị bắn chết, nhưng bọn họ thậm chí còn không thể đến gần được vị trí của quân Bắc phạt.

"Đại vương, cung nỏ hạng nặng của Đại Khang mạnh đến mức các huynh đệ căn bản không thể xông qua đó được!"

Một người đàn ông trung niên ăn mặc như học giả nhìn Dakima nói: "Đại vương, tạm thời hãy dừng tấn công đi, các huynh đệ tổn thất quá nghiêm trọng rồi!"

Người Đông Man coi thường quân Đại Khang, nhưng lại rất tôn sùng văn hóa Trung Nguyên.

Người đàn ông trung niên này chính là mưu sĩ được Dakima lựa chọn từ trong số những tù binh bị Trung Nguyên bắt, chức vụ giống như Vu Triết ở bên cạnh Đan Châu.

Sắc mặt Dakima tối sầm lại một lúc, suy nghĩ rồi lạnh lùng nói: "Tiếp tục kiên trì thêm một nén hương nữa, ta không tin người Trung Nguyên có thể mang theo nhiều mũi tên như vậy!"

Nghe thấy Dakima nói như vậy, người đàn ông trung niên không khỏi run rẩy.

Dakima làm vậy là chuẩn bị dùng mạng sống của kỵ binh Đông Man để tiêu hao những mũi tên của quân Bắc phạt.

Người đàn ông trung niên thấy Dakima đã hạ quyết tâm, cũng không tiếp tục khuyên can nữa, mà bảo lính liên lạc thổi kèn hiệu tấn công thêm một lần nữa.

Khi tiếng kèn lệnh ngày càng khẩn cấp, chiến trường vốn đã khốc liệt lại càng trở nên điên cuồng hơn!
Chương 793: Gió ngừng rồi

Thật ra mấy tháng trước, Kim Phi vốn định sản xuất súng kíp, nhưng dựa vào điều kiện của xưởng chế luyện lúc đó, Kim Phi chỉ có thể miễn cưỡng sản xuất súng hỏa mai mồi cò.

Súng hỏa mai mồi cò cần phải đổ đầy thuốc súng từ họng súng, sau đó dùng một cây gậy cắm thật chắc vào thuốc súng, rồi nhét những viên đạn như hạt sắt vào họng súng, cuối cùng đốt ngòi lửa ở chuôi súng, làm lửa bén vào thuốc súng bên trong nòng súng, mượn lực tạo ra từ thuốc nổ, đẩy đạn ra khỏi họng súng.

Loại súng này tốc độ nạp đạn quá chậm, hơn nữa độ chính xác lại quá thấp, tầm bắn cũng gần.

Quan trọng nhất là theo điều kiện của xưởng chế luyện lúc đó, các lô hàng sản xuất nòng súng có tỷ lệ nổ rất cao.

Kim Phi tính toán mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn hoãn việc nghiên cứu súng ống, bỏ nhiều công sức ra để cải tiến nỏ hạng năng và mũi tên.

Trước mắt xem ra, Kim Phi lại một lần nữa đưa ra một quyết định chính xác.

Nếu như lần này tiểu đoàn Thần Cung không sử dụng cung nỏ hạng nặng nữa mà thay vào đó là súng hỏa mai mồi cò thì sẽ khó đánh.

Mưa lớn sẽ làm cho lửa của súng hỏa mai mồi cò mất đi tác dụng, quân Bắc phạt chỉ có thể đánh cận chiến với kỵ binh Đông Man.

Mặc dù chưa chắc là quân Bắc phạt không đánh được cận chiến, nhưng chắc chắn thương vong sẽ rất lớn, sao có thể ung dung như bây giờ được?

Khai chiến đã lâu như vậy, người Đông Man bị giết máu chảy thành sông, nhưng ngay cả việc đến gần phòng tuyến của quân Bắc phạt cũng không làm được.

Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, Dakima ngửa đầu nhìn mây đen trên bầu trời, nhận ra tiểu đoàn Thần Cung vẫn giữ nhịp độ bắn như trước, bất đắc dĩ phải tuyên bố rút lui.

“Đại vương, giờ rút lui về doanh trại hay vẫn tiếp tục bao vây bọn họ?”

Một thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ hỏi.

Bộ lạc của hắn được phân ở đội đầu tiên, là một trong những bộ lạc sớm nhất phát động tấn công.

Sau khi trải qua trận đánh này, không biết người trong bộ lạc của hắn còn sống sót được mấy người.

“Bao vây bọn họ?” Dakima liếc tiểu thủ lĩnh: “Mùa hè mưa nhanh đến, cũng nhanh tạnh, chờ chút nữa mưa tạnh, khí cầu màu đen của bọn chúng lại có thể bay lên trời, làm sao có thể bao vây được bọn chúng?”

“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chúng ta cứ rút lui như vậy sao?”

Tiểu thủ lĩnh trợn mắt, không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ người của ta phải chết vô ích như vậy à?”

Quy tắc trên thảo nguyên tàn khốc, thủ lĩnh của bộ tộc không có người thì còn gọi gì là thủ lĩnh?”

Một mình ở trên thảo nguyên hắn căn bản không thể nào sống sót, nhóm kẻ thù trước đây sẽ không chút do dự mà đổ thêm dầu vào lửa, vậy nên tiểu thủ lĩnh cũng không từ giá nào.

“Tala, ta biết ngươi rất đau lòng, cũng biết ngươi rất tức giận, nhưng ở trên chiến trường, sự tức giận không được lợi ích gì cả.”

Dakima không tàn bạo như Yakimo, hắn vỗ nhẹ lên vai tiểu thủ lĩnh: “Người của ngươi đều là anh hùng, nể mặt bọn họ hy sinh, lần này ta tha cho ngươi tội bất kính, quay về ngươi đi tìm Sói Đen, gã sẽ che chở cho ngươi!”

“Vâng!” Tiểu thủ lĩnh nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sói Đen là thủ lĩnh bộ lạc tín nhiệm nhất của Dakima, có gã che chở, cái mạng nhỏ này cũng coi như giữ được.

Dakima khoát tay, mặt đầy lo lắng đi xuống đài.

Đối với các kỵ binh Đông Man xông lên tiền tuyến mà nói, thời gian một nén hương là quá sức chịu đựng, sau khi nhận được mệnh lệnh lập tức dừng tấn công, bắt đầu rút lui.

“Lương ca, có muốn đuổi theo không?”

Đại Tráng xoa tay nói.

Hai quân giao chiến, một bên rút lui là cơ hội tấn công tốt nhất cho bên còn lại.

“Không thể đi,” Trương Lương đứng ở trên đài cao nhìn ra bốn phía, lắc đầu nói: “Bọn chúng không phải thổ phỉ, đuổi theo chúng sẽ bị trúng kế!”

Trương Lương cố ý đào tạo Đại Tráng, vốn là định để anh ta lại kinh thành, cùng với Hầu Tử thay nhau giữ vị trí của mình.

Sau đó Kim Phi lo lắng Bắc phạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên cố ý phái Đại Tráng đi theo Trương Lương, để Hầu Tử thích nói đùa lại bên mình.

Phát hiện ra nét mặt Đại Tráng vẫn còn nghi ngờ, Trương Lương chỉ vào trận địa phía Bắc giải thích:

“Nếu như là thổ phỉ, bây giờ hạ lệnh rút lui, e là sẽ ngay lập tức chạy tán loạn, nhưng kỵ binh Đông Man rút lui còn có người đứng sau chỉ đạo, có người phụ trách yểm trợ, rất có trình tự.

Nếu ngươi dẫn người đuổi giết, rất có thể tạo ra thế trận giằng co, đến lúc đó ưu thế của tiểu đoàn Thần Cung sẽ không còn lại tí gì!"

“Đã rõ!” Đại Tráng bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta làm thế nào? Tiếp tục cắm trại ở đây sao?”

“Lúc trước hạ trại ở đây là do ta không biết rõ đối phương muốn giở trò gì, bây giờ đã biết thì còn ở lại đây làm gì? Nhiệm vụ của chúng ta là giành lại thành Du Quan!”

Trương Lương nói: “Ra lệnh cho trinh sát đi xác nhận xem, nếu như người Đông Man thật sự rời đi, để tiểu đoàn 1,2,3 bộ binh với tất cả bộ hậu cần đi thu tên về, chờ tạnh mưa chúng ta lập tức di chuyển!”

Mũi tên nhặt về sau đó có thể tiếp tục sử dụng, vậy nên sau mỗi lần thu dọn chiến trường, đều phải thu hết mũi tên về.

Lính truyền lệnh truyền mệnh lệnh của Trương Lương xuống, trinh sát ngay lập tức cưỡi ngựa chiến phóng như bay ra trận địa, xác nhận hành tung của người Đông Man, để tránh bị trúng kế của người Đông Man.

Chẳng qua lần này là Trương Lương nghĩ nhiều rồi, người Đông Man mặc dù ưa chuộng vũ lực, phong cách dũng mãnh, nhưng cũng không phải kẻ thô bạo.

Dakima phát hiện quân Bắc phạt đã tổ chức xong đội ngũ cung nỏ hạng nặng, cũng biết được trận chiến này hoàn toàn thất bại.

Vậy nên sau khi rút lui, Dakima lập tức ra lệnh cho đội ngũ nhanh chóng cách xa quân Bắc phạt.

Chạy thẳng theo hướng Đông được năm sáu dặm, Dakima mới siết dây cương, gọi mấy tên thủ hạ mà mình tín nhiệm nhất.

“Sói Xanh, dẫn theo người của ngươi ở lại tập kích người Trung Nguyên, ít nhất cũng phải giữ bọn chúng lại trên thảo nguyên đến nửa tháng!”

“Tập kích người Trung Nguyên?”

Thủ hạ tên Sói Xanh mang vẻ mặt đau khổ.

Bọn họ mới vừa được tận mắt thấy sức chiến đấu của quân Bắc phạt, Dakima bảo hắn ở lại tập kích, không phải bảo hắn cùng với bộ lạc của mình đi chịu chết sao?

“Có vấn đề gì ư?” Dakima nghiêm mặt hỏi.

“Không… Không thành vấn đề!” Sói Xanh đau khổ đồng ý.

“Không có vấn đề thì tốt!”

Dakima quay đầu nhìn về phía một người khác: “Sói Đen, dẫn theo người của ngươi đi theo ta, Sói Xám, ngươi dẫn theo những người còn lại, chạy theo hướng Đông hai mươi dặm, sau đó quay đầu đi về hướng Nam, đến sông Đại Ngư chờ chúng ta!”

“Đại vương, ngài với Sói Đen phải đi đâu thế?”

Sói Xám cau mày hỏi.

“Bọn ta có việc của bọn ta, ngươi phụ trách mang theo người đến sông Đại Ngư là được, những việc khác không nên hỏi nhiều!”

Dakima trầm giọng nói: “Đợi ta làm xong việc, sẽ đến sông Đại Ngư hội tụ với các ngươi!”

“Vâng!” Sói Xám nghe vậy vội vàng cúi đầu, không dám hỏi nhiều nữa.

Đợi Sói Đen dẫn theo người của mình tới, Dakima lập tức rời đi cùng đám người Sói Đen.

“Đại vương và Sói Đen đi về hướng Bắc, bọn họ sẽ không bỏ lại chúng ta chứ?”

Sói Xanh nhỏ giọng nói với Sói Xám.

“Không được phép nói bậy!” Sói Xám mắng: “Đi nhanh lên đi, đừng làm trễ nhiệm vụ của Đại vương!”

“A, Đại vương bảo ta đi tập kích người Trung Nguyên, đây không phải là bảo chúng ta đi chịu chết sao?”

Sói Xanh thở dài, nhưng vẫn tự mình rời khỏi đội ngũ.

Sói Xám quay đầu nhìn một cái, dựa theo chỉ thị của Dakima, dẫn theo những kỵ binh còn lại một đường đi về hướng Đông.



Tại quân doanh Bắc phạt, nhóm hậu cần vẫn đang đội mưa thu dọn chiến trường.

Nhưng không có một ai than thở cả, bởi vì đây là một công việc béo bở.

Trên thi thể người Đông Man có ngọc bội, vàng bạc trang sức các loại, bọn họ có thể giữ lại một ít, Trương Lương cũng mắt nhắm mắt mở xem như không thấy.

Thu dọn chiến trường còn chưa xong, bão đã hết.

Trương Lương vừa mới hạ lệnh thả khinh khí cầu lên không trung, thì đột nhiên phía Đông truyền đến tiếng vó ngựa.
Chương 794: Mỗi lúc mỗi khác

“Chúng vẫn dám đến ư?”

Đại Tráng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về hướng Đông.

Không cần Trương Lương hạ lệnh, đội hậu cần đang dọn dẹp chiến trường đã ngay lập tức quay về, tiểu đoàn Thần Cung cũng chủ động làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng đợi rất lâu mới phát hiện ra đối phương chỉ quanh quẩn ở xa, hoàn toàn không dám đến gần.

“Bọn chúng làm cái quái gì thế?”, Đại Tráng hỏi, “Đánh hay không, quanh quẩn cái gì?”

“Chắc là đang tập kích, giảm tốc độ hành quân của chúng ta!” Trương Lương đoán.

“Vậy chúng ta dẫn người qua xử chúng luôn không?” Đại Tráng xin chỉ thị.

“Tập kích chỉ là phỏng đoán của ta, nhỡ chúng muốn bẫy chúng ta, sau đó đánh tan dần dần thì sao?”

Trương Lương lắc đầu nói: “Chúng ta đang ở địa bàn của đối phương, không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, người cũng ít, không phù hợp chủ động tấn công, cũng không cần thiết làm vậy, phòng thủ là được rồi!”

“Phòng thủ?” Đại Tráng hỏi: “Không phải huynh nói công kích chính là cách phòng ngự tốt nhất sao?”

Anh ta là cựu binh cùng trưởng thành với Trương Lương, vô cùng quen thuộc với phong cách tác chiến của Trương Lương.

Từ diệt thổ phỉ đến trận Hoàng Hà, Trương Lương đều lấy công làm thủ, phong cách tác chiến cấp tiến.

Nhưng đến phương Bắc, Trương Lương như biến thành người khác, khiến Đại Tráng cảm thấy anh ta có cảm giác đang sợ hãi.

“Lúc này, ta không biết vì sao quân địch lại tập kích chúng ta, nhưng mục đích chính là giảm tốc độ hành quân của chúng ta, khiến chúng ta đến thành Du Quan chậm hơn chút.

Chuyện quân địch không muốn chúng ta làm, chúng ta càng phải làm, vậy nên không cần quan tâm những người này, không được để bị chúng làm phân tâm, tiếp tục lên đường là được.”

Trương Lương nói: “Huống hồ mục tiêu của chúng ta không phải đến phương Bắc giết người mà là để lấy lại thành Du Quan.”

“Đã hiểu!” Đại Tráng gật đầu: “Nhưng chúng cứ chạy qua chạy lại như vậy, chúng ta đi thế nào? Cung nỏ hạng nặng di động cũng không đủ.”

Trải qua cải tiến của Kim Phi, tuy cung nỏ hạng nặng nhỏ hơn nhiều nhưng lắp đặt trên xe đẩy, một cung nỏ hạng nặng phải đi cùng một xe đẩy, như vậy quá lãng phí nên số lượng không nhiều.

“Gần đây không phải có mấy xe đẩy kéo lương thực sao, lắp cung nỏ hạng nặng lên, sau đó đưa cho 4 tiểu đoàn Thần Cung mỗi tiểu đoàn một cái”.

Trương Lương nghĩ một hồi rồi nói: “Đợi khinh khí cầu bay lên rồi mang theo máy bắn đá cầm tay, hỗ trợ tiểu đoàn Thần Cung, chỗ này cách thành Du Quan không xa, kiên trì một chút, đến thành rồi nói tiếp!”

Lúc quân Bắc phạt xuất phát từ kinh thành có mang theo hơn trăm xe lương thực, nhưng mấy ngàn người ăn đến thảo nguyên, lương thực không còn nhiều, còn thừa mấy chục chiếc xe.

Trương Lương hạ lệnh, những chiếc xe này đều được gửi đến chỗ tiểu đoàn Thần Cung, lắp đặt cung nỏ hạng nặng lên.

Chiến sĩ của tiểu đoàn Thần Cung đi cạnh xe đẩy, đi bên ngoài đội hình.

Tuy tốc độ hành quân của đoàn quân chậm hơn nhưng không ảnh hưởng nhiều, cùng lắm đến thành Du Quan chậm hơn dự tính một hai ngày.

Dakima giao cho Sói Xanh nhiệm vụ kéo chân quân Bắc phạt nửa tháng, dựa theo tốc độ hiện nay của quân Bắc phạt, nhiệm vụ này không thể hoàn thành.

Trong quân Đông Man, không hoàn thành nhiệm vụ bị xử phạt rất nghiêm khắc, Sói Xanh chỉ đành sai người đi thám thính liên tục, kết quả lần nào cũng bị đánh cho thi thể đầy đất, cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.

Chưa hết, đêm thứ ba tập kích, khinh khí cầu bỗng tìm thấy hướng gió thích hợp, nhân buổi đêm đánh bom doanh trại tạm thời của Sói Xanh.

Sói Xanh xui xẻo chết trong trận bom.

Bộ lạc của Sói Xanh vốn bất mãn với việc Dakima bảo họ tập kích, bây giờ thủ lĩnh lại chết, mấy đương gia của bộ lạc bàn bạc với nhau, thà chạy còn hơn bị xử phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao thì từ thành Du Quan đến Hoàng Hà hoang vu không người cũng hơn một ngàn dặm, ai có thể tìm thấy bọn họ chứ?

Thế là sáng hôm sau, bộ lạc Sói Xanh chạy về phía Nam.

Quân Bắc phạt cũng không chậm chân, đẩy nhanh tốc độ tiến về thành Du Quan.

Lúc này, Kim Phi và Cửu công chúa cách đó ngàn dặm cũng trải qua khó khăn đường dài trở về Kim Xuyên.

“Về địa bàn của mình vẫn thoải mái hơn!”

Đại Lưu ở trên boong tàu nhìn thuyền buôn lớn nhỏ trên mặt sông, hưng phấn hỏi: “Họ đều là đến kéo muối sao?”

“Đúng vậy, việc làm ăn của xưởng muối vô cùng thuận lợi, Tiểu Bắc phu nhân nói sắp mở rộng bến thuyền nữa cơ!” Người lái thuyền cười đáp.

“Bến này đúng là hơi nhỏ, nên mở rộng thêm.”

Kim Phi ra sau nhìn bến thuyền đông đúc nói.

Lúc này vừa đến đất Kim Xuyên, cách bến thuyền Kim Xuyên một đoạn.

Trước đây nơi này có một làng chài nhỏ, bến thuyền chỉ là khung gỗ để đỗ thuyền cá mà ngư dân tự dựng lên bên bờ sông Gia Lăng mà thôi.

Sau này Kim Phi khai thác muối khoáng ở đây, Quan Trụ Tử sai người sửa sang bến thuyền một chút, nếu không thì thuyền hàng không đỗ được.

Kết quả Quan Trụ Tử vừa mở rộng xong thì Kim Phi được Đại Khang cho phép buôn muối, bến thuyền này không chỉ gửi muối khoáng cho xưởng muối số 1 mà còn phụ trách gửi muối ăn của hai xưởng muối mới sản xuất gần đó.

Cứ như vậy, bến thuyền vừa mở rộng lại không đủ dùng, thuyền cũng thường tắc khắp mặt sông.

Nhưng biết hôm nay Kim Phi đi ngang qua, Quan Trụ Tử bảo với các thuyền trên sông trước, để lại nửa mặt sông để không làm lỡ lịch trình của y.

Kim Phi đang nghĩ chuyện mở rộng bến thuyền, bên tai truyền đến tiếng của người lái thuyền: “Kim tiên sinh, ông chủ Quan vẫy tay với chúng ta sao?”

Kim Phi nhìn theo hướng tay người lái thuyền chỉ thì nhìn thấy ở bên bờ không xa, có một người đang vẫy tay.

Nhìn kĩ, không phải Quan Trụ Tử thì là ai?

“Tiên sinh, muốn dừng lại đi xưởng muối xem không?” Người lái đò dò hỏi.

Anh ta là người của Quan Trụ Tử, mấy tháng nay tận mắt thấy xưởng muối thay đổi cũng thầm tự hào, muốn để Kim Phi thấy.

“Về trước đã, có thời gian ta sẽ đến.”

Kim Phi cũng vẫy tay với Quan Trụ Tử, cũng coi như chào hỏi.

Thuyền quanh đây quá nhiều, đỗ lại không tiện, đi qua đi lại e rằng đến mai mới đi được.

Bụng của Cửu công chúa càng lúc càng rõ, nên nhanh chóng về làng Tây Hà thì y mới yên tâm.

“Được rồi.” Người lái thuyền gật đầu, bảo người tiếp tục thuận theo dòng nước.

Nhưng đoàn thuyền chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Quan Trụ Tử nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo.

“Tiên sinh, xem ra Lão Quan cũng rất nhớ ngài, đuổi theo rồi.”

Tâm trạng của Đại Lưu không tệ, cười đùa với Kim Phi.

“Chắc là đại ca có chuyện.” Kim Phi lắc đầu nói.

Tuy Quan Trụ Tử đôi lúc thích nịnh hót nhưng không đến mức này.

Thuyền nhỏ nhanh hơn thuyền lớn, rất nhanh đã đuổi kịp Kim Phi.

Nhân viên hộ tống ném dây thừng xuống kéo Quan Trụ Tử lên.

“Em rể, đệ quay về rồi!”

Quan Trụ Tử lên boong tàu thấy Kim Phi thì cười.

“Đại ca vất vả rồi!”

Kim Phi cười hỏi: “Đại ca đuổi theo có chuyện gì không?”
Chương 795: Đại cục đã định

“Sáng sớm Hạ Nhi phái người đưa thư tới bảo ta giao cho em rể càng sớm càng tốt.”

Quan Trụ Tử móc ra một phong thư đưa cho Kim Phi.

“Gấp vậy sao?”

Kim Phi nhíu mày, vội vàng nhận lấy phong thư.

Chỗ này cách bến thuyền Kim Xuyên rất gần, Quan Hạ Nhi phái người đưa thư tới chỗ Quan Trụ Tử rõ ràng là muốn cho Kim Phi sớm biết nội dung trong thư.

Trong phong thư chỉ có một tờ giấy nhỏ, là tin từ bồ câu đưa thư Trương Lương gửi từ thảo nguyên tới làng Tây Hà.

Nội dung trong tờ giấy rất đơn giản, chỉ mô tả ngắn gọn về trận chiến đấu trước đó, hơn nữa còn báo cáo với Kim Phi rằng anh ta sắp tới thành Du Quan.

Khi thấy quân Bắc Phạt không sử dụng khinh khí cầu và lựu đạn mà đánh một trận chính diện với người Đông Man dưới trời mưa như trút nước, Kim Phi kích động đấm một quyền lên lan can trước mặt.

“Hahaha, đại cuộc đã định!”

“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Cửu công chúa mỉm cười, cầm tờ giấy trên tay Kim Phi.

Chỉ sau chốc lát, vẻ mặt cô ấy cũng không giấu được vui mừng.

Dù biết Kim Phi đã chuẩn bị đủ loại phương án dự phòng cho quân Bắc Phạt nhưng cô ấy vẫn vô cùng lo lắng, cảm thấy nhân số của quân Bắc Phạt quá ít.

Nhưng qua trận chiến này, cô ấy đã hoàn toàn yên tâm.

Kim Phi và Cửu công chúa rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt Quan Trụ Tử đứng bên cạnh lại tối sầm xuống.

Thấy cử chỉ thân mật của Cửu công chúa và Kim Phi cùng với bụng của Cửu công chúa.

Quan Trụ Tử không có ý kiến gì với việc Kim Phi nạp thiếp, nhưng Kim Phi có con, anh ta không thể không quan tâm.

Trong thời kỳ phong kiến, con trai trưởng có ý nghĩa rất không tầm thường.

Quan Hạ Nhi là chính thê của Kim Phi, nếu sinh được con đầu lòng cho Kim Phi, vậy thì vô cùng tuyệt vời.

Nhưng Quan Hạ Nhi đã gả cho Kim Phi hơn một năm mà bụng dạ vẫn chưa có động tĩnh gì, còn Cửu công chúa tới sau lại có, điều này làm Quan Trụ Tử lo rằng Cửu công chúa sẽ uy hiếp địa vị của Quan Hạ Nhi.

Xưởng muối gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Quan Trụ Tử vốn còn nhiều lời muốn nói với Kim Phi nhưng lúc này lại không có tâm trạng để nói.

Anh ta ôm quyền với Kim Phi: “Em rể, thư đã đưa tới rồi, ta về trước đây.”

“Được, đại ca vất vả rồi!” Kim Phi vỗ bả vai Quan Trụ Tử.

Bây giờ cuộc sống của Quan Trụ Tử tốt hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, nhưng gương mặt lại ngăm đen xù xì hơn trước, chứng tỏ gần đây anh ta phải làm không ít việc.

Sự thật cũng đúng là như vậy, từ sau khi Quan Trụ Tử phụ trách mỏ muối đã thay đổi rất nhiều, anh ta quản lý muối khoáng và hai xưởng muối mới mở rất tốt.

Kim Phi cũng rất chân thành công nhân đại cữu ca này.

Nếu là trước đây, Quan Trụ Tử sẽ tỏ ra khách khí, nhưng bây giờ anh ta lại không nói gì, chỉ lắc đầu một cái rồi rời đi.

Từ đầu tới cuối đều không nói với Cửu công chúa câu nào.

“Vũ Dương, đại ca là người thô tục, không hiểu quy củ lắm, nàng đừng chấp nhặt với huynh ấy.”

Kim Phi sợ Cửu công chúa tức giận, mỉm cười xoa đầu cô ấy.

“Bổn cung là người nhỏ mọn như vậy sao? Chàng làm rối hết tóc ta rồi!”

Cửu công chúa hất tay Kim Phi ra, nhìn xung quanh.

Thấm Nhi và những người trên thuyền đều biết đầu mà tránh nhìn.

Ngọn lửa thị phi đang cháy bùng trong mắt Đại Lưu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thấm Nhi, anh ta không thể làm gì khác ngoài hậm hực rời đi.

“Phu quân, chàng chưa nói chuyện đứa bé với Hạ Nhi tỷ sao?” Cửu công chúa hỏi.

“Vẫn... vẫn chưa nữa.” Kim Phi cúi đầu trả lời.

Không ai hiểu rõ Quan Hạ Nhi coi trọng đưa bé đầu tiên thế nào hơn y, sau khi Cửu công chúa mang thai, Kim Phi vô cùng đắn đo không biết có nên nói cho Quan Hạ Nhi hay không.

Y cứ đắn đo mãi cho đến tận bây giờ.

Trước đây, bụng của Cửu công chúa vẫn chưa lộ rõ, rất ít người có thể gặp cô ấy nên không mấy người biết chuyện Cửu công chúa mang thai.

Dù cho có người biết thì cũng không ai dám tùy tiện đồn bậy đồn bạ về Kim Phi và Cửu công chúa.

Cho nên tới bây giờ, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc vẫn chưa biết chuyện này.

“Chưa nói thì đừng nói... Ta đi đổi y phục rộng hơn một chút.”

Thật ra trong lòng Cửu công chúa cũng không chắc chắn về vấn đề này.

Trở lại phòng, cô ấy lập tức bảo Châu Nhi tìm cho mình một bộ y phục rộng nhất.

Khánh phi ngồi cạnh bàn may quần áo cho đứa trẻ sắp chào đời, thấy Cửu công chúa bước vào, vội vàng bỏ kim chỉ xuống, hỏi: “Người đàn ông vừa rồi tới là ai vậy?”

“Anh ta là người quản lý xưởng muối cho phu quân.” Cửu công chúa trả lời.

“Chuyện ở xưởng muối rất quan trọng, Kim Phi chắc là tin tưởng hắn lắm nhỉ?” Khánh phi hỏi: “Quan hệ của hai người bọn họ thế nào?”

“Người đó là ca ca của Quan Hạ Nhi, tên Quan Trụ Tử, là người thật thà.” Cửu công chúa đáp.

“Ca ca của Quan Hạ Nhi, thảo nào không thèm nể mặt con, xem ra thành kiến với con khá lớn đấy.” Khánh phi gật đầu.

Dù hồi nãy bà ấy không tới boong thuyền, nhưng ngồi trong thương phòng cũng thấy được chuyện đã xảy ra.

Tranh đấu nửa đời ở hậu cung, Khánh phi rất nhạy cảm với loại chuyện này.

Lúc đó, bà ấy đã nhìn thấu rất nhiều chuyện từ ánh mắt và cử chỉ của Quan Trụ Tử.

“Mẫu phi, người sẽ không tìm người trả thù anh ta chứ?” Cửu công chúa quay đầu nói: “Anh ta chỉ là một kẻ thô lỗ, mẫu phi đừng chấp nhặt với anh ta.”

“Con nói bậy gì thế? Chẳng lẽ trong lòng con, ta là người nhỏ mọn vậy sao?”

Khánh phi tức giận vỗ Cửu công chúa một cái: “Ta chỉ cảm thấy oan ức thay con thôi, nếu được phụ hoàng con ban hôn, dù Kim Phi không bỏ vợ thì con cũng là chính thê, kết quả con lại ngu ngốc đi xin danh hiệu quận chúa gì đó cho Quan Hạ Nhi, lấp kín đường của bản thân.”

“Mẫu phi, danh phận thì có tác dụng gì chứ?” Cửu công chúa nói: “Chức vị hoàng hậu không phải cao quý lắm sao, kết quả vẫn bị phụ hoàng vô tình đưa vào lãnh cung đó thôi?

Thật ra con gả cho phu quân, trừ tính cách của y ra, con còn thích không khí ở Kim Xuyên nữa.

Ví dụ như ca ca nhà họ Quan đó, thật ra con rất thích kiểu tính cách bụng dạ thẳng thắn của anh ta, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những hoàng thân quốc thích trong triều đình.

Trong lòng những người đó rõ ràng chỉ muốn người chết đi, nhưng ngoài mặt thì lại cười tươi hơn hoa, khiến người ta rất chán ghét, không như ca ca nhà họ Quan, cái gì cũng biểu hiện ra mặt.”

“Con nhóc này, ta không thèm nói chuyện với con nữa!” Khánh phi búng trán Cửu công chúa, tiếp tục cầm kim chỉ lên.

Từ xưởng muối tới bến thuyền Kim Xuyên không quá xa, đợi Cửu công chúa thay quần áo đi ra ngoài xong đã có thể nhìn thấy bến thuyền Kim Xuyên.

Đúng như Kim Phi dự đoán, lúc này trên bến thuyền tụ tập rất nhiều người, dẫn đầu chính là Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.

Không biết tại sao Cửu công chúa đột nhiên căng thẳng, ngay cả Kim Phi xuất hiện sau lưng từ lúc nào cô ấy cũng không hề hay biết, mãi cho tới khi Kim Phi kéo tay mình, cô ấy mới hoàn hồn lại.

“Phu quân, chàng nói xem nếu như Hạ Nhi tỷ không thích ta thì phải làm sao?”

Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi, chóp mũi cũng đổ mồ hôi hột.

“Nàng cũng không phải là không biết tính của Hạ Nhi, nàng ấy sẽ không như vậy đâu.”

Kim Phi đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi Cửu công chúa, mỉm cười an ủi cô ấy.

Quen biết Cửu công chúa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy cô ấy căng thẳng.

Trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.

Cửu công chúa căng thẳng như thế chứng tỏ cô ấy thật sự quan tâm y.

Dù sao thì cũng được tôi luyện trên triều đường, nhìn bến thuyền ngày càng gần, Cửu công chúa hít một hơi thật sâu, khôi phục lại sự tỉnh táo thường ngày.

Kim Phi nhìn bến thuyền quen thuộc, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Cuối cùng cũng trở về rồi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom