• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 786-790

Chương 786: Đốm lửa nhỏ

Vì sự an toàn của Kim Phi và Cửu công chúa, Đại Lưu sắp xếp đội hộ tống hoàn toàn dựa theo hành quân kiểu mẫu.

Không chỉ nhân viên hộ tống được trang bị vũ trang đầy đủ, mà đội ngũ ở giữa còn dùng ngựa chiến kéo theo một cái khinh khí cầu để phòng bị.

Trước khi lên đường Tả Chi Uyên còn gấp gáp chế tạo hai cái xe ngựa xa hoa, Kim Phi một cái, Cửu công chúa và Khánh phi một cái.

Hiện giờ Khánh phi đang ghé vào cửa sổ trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài, mặt đầy phấn khích.

Thời đại phong kiến, phái nữ bị giam cầm rất nhiều, ngay cả việc tự do ra ngoài cũng không thể.

Các cô nương dân chúng bình thường còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng phải ra ruộng làm việc.

Khánh phi xuất thân từ thế gia lớn càng nhiều yêu cầu hơn, trước khi xuất giá ở khuê phòng đại viện, không được tuỳ tiện gặp người khác, sau khi xuất giá còn nhiều khuôn phép hơn.

Khánh phi mặc dù là hoàng phi, nhưng sống hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên bà ấy được đi xa.

Nhìn những gánh hàng rong ở trên đường, gương mặt bà ấy đầy vẻ mới lạ, lôi kéo Cửu công chúa hỏi han mọi thứ.

Giống như Cửu công chúa mới là mẹ.

Nhưng Cửu công chúa cũng không hề khó chịu, kiên nhẫn giải đáp tất cả các câu hỏi của bà ấy.

Kim Phi ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, đang cúi đầu sửa soạn lại các loại công văn.

Cho người ta con cá không bằng chỉ người ta cách câu, muốn dân chúng hoàn toàn thoát khỏi nghèo khó, biện pháp tốt nhất không phải là trực tiếp cho bọn họ tiền, cũng không phải cho bọn họ một công việc, mà là giáo dục cho những đứa trẻ kiến thức thay đổi vận mệnh.

Đi cùng Cửu công chúa và Khánh Phi, lộ trình chắc chắn sẽ không nhanh được, nhân dịp này, Kim Phi tiếp tục biên soạn tài liệu giảng dạy.

Lúc trước y đã truyền tin về làng Tây Hà, bảo Quan Hạ Nhi mua lại khu đất trống nằm giữa làng Quan Gia và làng Điền Gia, bắt đầu khởi công xây dựng phòng học và nhà ở tập thể.

Y còn truyền tin đến Giang Nam, để cho người phụ trách thương hội ở bên đó mua gia nô biết chữ từ khắp nơi.

Giang Nam tương đối giàu có và sung túc, số lượng gia nô biết chữ nhiều hơn so với ở những địa phương khác.

Mặc dù lệnh thả gia nô của Kim Phi trước mắt chỉ có hiệu quả trong kinh thành, nhưng một số gia tộc quyền thế có hiểu biết ở địa phương đã nhận được tin tức, hơn nữa bọn họ biết, nếu đã thí điểm ở kinh thành như vậy thì ngày thông dụng khắp cả nước cũng không xa.

Rất nhiều thế gia, gia tộc quyền thế kịp thời nhận thức sẽ tổn thất, bắt đầu bán ra số lượng lớn gia nô, nơi buôn người đều kín người hết chỗ.

Việc này khiến có giá gia nô vốn đã thấp lại càng thấp hơn, một số ít cha mẹ ban đầu bởi vì bất đắc dĩ mà bán con cho gia tộc quyền thế làm gia nô, cũng thừa dịp có sự cứu trợ của Cửu công chúa mà kiếm lại ít tiền chuộc con.

Trong thị trường gia nô ở Đại Khang, các cô nương và những đứa trẻ bán không được giá, nhưng nếu có gia cảnh sa sút như Đường Đông Đông, hay Đường Tiểu Bắc, hoặc là con của các quan chức phạm tội như Tả Phi Phi thì giá sẽ cao hơn.

Phần lớn bọn họ đều biết chữ, còn biết một chút cầm kỳ thi hoạ, mua về không những có thể làm tiểu thiếp mà còn có thể dạy bọn trẻ học chữ.

Rất nhiều gia tộc quyền thế trước đây không muốn bán những gia nô như này, nhưng sau khi nghe lệnh phóng thích gia nô thì đều bán những gia nô này đi.

Kịp thời nhận thức được tổn hại là một mặt, có nhiều gia tộc quyền thế còn nghe nói người ban lệnh thả gia nô, cũng chính là Quốc sư mới nhậm chức, là người đặc biệt chán ghét hành vi sử dụng gia nô.

Trong quá trình thanh trừng ở kinh thành, nhà nào nuôi càng nhiều gia nô, càng bức hại gia nô một cách tàn ác, thì khi bị khám xét nhà cửa sẽ bị xử phạt càng nghiêm khắc.

Nhóm gia tộc quyền thế bán gia nô đi lúc này cũng coi là một hành vi tự vệ.

Cho nên lệnh thả gia nô chưa được phổ biến rộng rãi trên cả nước nhưng đã khiến cho vô số gia đình tan rồi lại hợp.

Đây là việc lúc trước Kim Phi hoàn toàn không nghĩ tới.

Cơ hội tốt như vậy Kim Phi tất nhiên sẽ không bỏ qua, ở trong thư y cố ý nhắc nhở người phụ trách ở Giang Nam, để cho các trú điểm của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam thu mua gia nô từ bọn buôn người, mua càng nhiều càng tốt.

Tiền mua gia nô do bản thân gia nô gánh vác, dựa theo tính toán cho vay có lãi, thì gia nô sẽ đi làm công để trả nợ.

Những đứa trẻ không tìm lại được gia đình, cũng không có khả năng làm việc, đa số đều trở thành quà tặng kèm những gia nô khác, Kim Phi miễn tiền chuộc cho bọn họ, để bọn họ tạm thời đến công trường làm việc lặt vặt, đủ cơm no bụng.

Còn những cô nương biết chữ và biết tính toán, thương hội ở địa phương sẽ cố ý hỏi xem có bằng lòng đến Kim Xuyên sinh sống và làm việc hay không.

Những cô nương này đa số đã tan nhà nát cửa, cho dù có đạt được tự do cũng không có chỗ để đi.

Cộng thêm việc thương hội Kim Xuyên bây giờ đã có danh tiếng ở Giang Nam, không biết có bao nhiêu cô nương nằm mơ cũng mơ đến việc được làm nữ chưỡng quầy và nữ nhân viên, vậy nên khi được thương hội Kim Xuyên hỏi đến, 99% đều đồng ý đến Kim Xuyên.

Đến khi trường học của Kim Phi mở cửa thì những cô nương này sẽ là lứa học sinh đầu tiên.

Sau khi nhóm cô nương này học xong, sẽ trở thành nhóm đầu tiên ở Đại Khang trải qua lớp đào tạo giáo viên chuyên nghiệp.

Bọn họ sẽ trở thành những đốm lửa nhỏ, phân tán đi khắp nơi, tạo thành một ngọn lửa cháy lan ra khắp thảo nguyên.

Nghĩ đến ngày đó, Kim Phi tràn ngập sự hăng hái.

Lúc y đang ghé vào bàn viết thoăn thoắt, Đại Lưu gõ cửa xe ngựa.

“Tiên sinh, cô bé ở quán trà tới rồi!”

“Nhanh như vậy đã đến quán trà rồi sao?”

Kim Phi buông bút lông chim xuống, vươn vai.

“Cách quán trà phải vài dặm nữa, cô bé tự mình tới đây.” Đại Lưu đáp.

“Tự mình tới hả?”

Kim Phi nghe vậy thì mở cửa sổ xe ngựa ra.

Chỉ thấy cách đó không xa, có một cô bé khoác theo túi vải nhỏ đứng ở ven đường, đang toét miệng cười với mình, để lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ thẳng hàng.

“Mau bảo đứa nhỏ lên đây nghỉ ngơi một chút.”

Kim Phi thấy cô bé mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng bảo Đại Lư bế cô bé trên xe ngựa.

“Chiến thần ca ca, cuối cùng cũng gặp lại huynh rồi!”

Nhìn thấy Kim Phi, cô bé cười càng tươi hơn.

“Muội ở quán trà đợi không tốt hơn sao, chạy xa như vậy làm gì?”

Kim Phi lấy khăn lông ở trên bàn, giúp cô bé lau sạch mồ hôi trên mặt.

Lúc này mới phát hiện, ở đầu gối và cùi chỏ của cô bé có hai vết bùn, chắc hẳn là lúc chạy tới đã bị ngã.

“A Xuân muốn mau chóng gặp được chiến thần ca ca!”

Cô bé cười trả lời.

Đến tận bây giờ, cô bé nói chuyện còn xen lẫn tiếng thở hổn hển.

“Bây giờ gặp được rồi, mau chóng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Kim Phi ấn cô bé xuống ghế, chuẩn bị rót cho cô bé một ly nước.

Kết quả y còn chưa đưa tay ra, cô bé đã cầm lấy bình trà, rót một ly nước đưa cho Kim Phi: “Chiến thần ca ca, huynh có muốn uống nước không? Này!”

Động tác rất thuần thục.

“Ta không uống, ta định rót nước cho muội.”

Kim Phi cười khổ lắc đầu.

Trẻ em ở Đại Khang đều rất hiểu chuyện, không chỉ riêng gì cô bé, những đứa trẻ trong làng cũng vậy, rất nhiều đứa hiểu chuyện đến mức đau lòng.

Lúc này cô bé lấy lòng Kim Phi là bởi vì cô bé có cảm tình rất tốt với Kim Phi sao?

Cũng không hẳn là như vậy.

Trên thực tế, cô bé chỉ gặp Kim Phi một lần mà thôi.

Lấy lòng Kim Phi bởi vì cô bé đã nếm quá nhiều khổ cực, biết được có thể có cơ hội để có cuộc sống tốt quá ít, vậy nên rất quý trọng.

Cô bé đang chuẩn bị lên tiếng, bên ngoài xe đột nhiên truyền tới một tiếng rít sắc nhọn.

Kim Phi mở cửa sổ xe ngựa nhìn lên bầu trời, chân mày hơi nhíu lại.

Đây là mũi tên lệnh mà nhóm nhân viên hộ tống dùng để báo động trước.

“Nhanh như vậy đã có người tự đi tìm đường chết sao?”

Kim Phi cảm thấy không dám tin lắm.
Chương 787: Đưa người tới từ nơi xa ngàn dặm

“Cảnh giác!”

Đại Lưu hét lên một tiếng, đoàn xe lập tức dừng lại.

Nhân viên hộ tống lập tức kết thành đội hình chiến đấu, bao lấy Kim Phi và Cửu công chúa ở giữa.

Trong chốc lát, xung quanh vang lên hoàng loạt tiếng rút hắc đao và tiếng nỏ lên cung.

Không khí bỗng trở nên nặng nề.

“Tiên sinh, điện hạ, đóng cửa sổ vào!”

Đại Lưu hét lên với Kim Phi và Cửu công chúa.

“Vũ Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lần đầu tiên Khánh phi gặp phải chuyện như thế này, nhìn nhân viên hộ tống bày trận chờ địch, sắc mặt hơi trắng bệch: “Chúng ta tìm con rể thôi?”

Gặp nguy hiểm, điều đầu tiên bà ấy nghĩ tới chính là đi tìm Kim Phi.

“Mẫu phi, chiếc xe này là do phu quân thiết kế, do bộ Công đặc chế, đóng cửa sổ rồi thì dao kiếm khó mà đâm vào, cách tốt nhất bây giờ là chờ ở đây, rời khỏi xe càng nguy hiểm hơn.”

Cửu công chúa an ủi nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Tuy đội hộ tống chỉ có ba trăm nhân viên hộ tống nhưng đều là cựu binh tinh nhuệ, không chỉ mặc áo giáp đen mà còn mang rất nhiều cung nỏ hạng nặng.

Lại thêm hơn ngàn ngựa chiến và khinh khí cầu trên trời, đánh trực tiếp với quân Thiết Lâm một trận cũng đủ.

Huống hồ nơi này cách kinh thành có mười mấy dặm, Cửu công chúa và Kim Phi đều không tin có quyền quý to gan dám động tay với mình ở đây.

Nhưng trong lịch sử có không ít mưu sĩ giỏi lợi dụng tâm lý khoảng tối dưới chân đèn để lập mưu.

Cửu công chúa cũng không dám loại trừ khả năng có người mang suy nghĩ này, muốn đánh nhân viên hộ tống bất ngờ.

Cô ấy và Kim Phi liếc nhìn nhau rồi đóng cửa sổ, còn kéo Khánh phi đến một góc xa cửa sổ.

Trên chiếc xe khác, Kim Phi không đóng cửa sổ ngay mà nhìn Đại Lưu hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Cách đây ba dặm đang có đội kỵ binh tiến đến rất nhanh!”

Đại Lưu nói: “Tiên sinh, tuy không chắc là quân địch nhưng an toàn trên hết, ngài đóng cửa sổ lại đi.”

Kim Phi biết chuyện bản thân có thể làm duy nhất lúc này là phối hợp với Đại Lưu, không gây rắc rối cho anh ta, thế là cũng đóng cửa sổ lại giống Cửu công chúa.

Nhưng y không trốn vào góc mà mở một góc nhỏ bằng tiền đồng trên cửa sổ để quan sát bên ngoài.

Có điều, xung quanh đều là nhân viên hộ tống, Kim Phi không thấy gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Không để y đợi lâu, bên ngoài vang lên tiếng của Đại Lưu: “Tiên sinh, hình như là mật thám của Cục tình báo!”

“Cục tình báo?”

Kim Phi hơi chau mày.

Mấy ngày gần đây, Cửu công chúa đặc biệt triệu tập cấp cao của Cục tình báo đến họp một ngày, vấn đề cần trao đổi đã trao đổi rõ ràng, mới rời kinh thành chưa được một buổi sáng, sao Cục tình báo lại đuổi đến đây?

Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Sau đó Kim Phi lại nghe thấy giọng nói của Đại Lưu: “Tiên sinh, là Tần thống lĩnh!”

“Tần Trấn?”

Kim Phi càng bất ngờ.

Chuyện gì lại đáng để thống lĩnh cấm quân Tần Trấn đích thân đến đây vậy?

Cửu công chúa cũng nghe thấy lời của Đại Lưu, quay người nhìn Khánh phi: “Mẫu phi, Tần Trấn đến chắc chắn có chuyện lớn, người ở đây chờ con một lát, con đi sang xe phu quân xem thế nào.”

Khánh phi do dự một hồi nhưng vẫn gật đầu, nhìn Cửu công chúa mở cửa xe.

Nhưng vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Kim Phi ở bên ngoài.

“Phu quân…”

Cửu công chúa ngây ra một lát, sau đó hiểu ra.

Chắc chắn là Kim Phi đoán được cô ấy muốn đi tìm mình nên mới qua đây trước.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa vừa cười vừa giữ cửa, Khánh phi cũng vội vàng đưa đệm, sau đó mặt hơi đỏ cúi đầu.

Tuy bà ấy là mẹ đẻ của Cửu công chúa nhưng cũng mới hơn ba mươi tuổi, cả đời không chỉ chưa từng đi xa, còn chưa từng gặp mấy người khác giới trừ Trần Cát.

Tuy Kim Phi là con rể của bà ấy nhưng theo quy tắc, hai người cũng không thể đi cùng xe ngựa.

Nhưng Kim Phi không quan tâm những quy tắc này, nhận lấy đệm cười hỏi: “Nương nương thấy quen không?”

“Khá tốt.”

Khánh phi cúi đầu đáp.

Kim Phi thấy bà ấy như vậy cũng biết bà ấy vẫn chưa nghĩ thông, cũng không cố nói chuyện nữa mà mở cửa sổ nhìn về phía đội kỵ binh không ngừng lại gần.

Nếu là mật thám khác đến, chắc chắn phải xác nhận lại thân phận nhưng nếu Tần Trấn muốn làm khó Kim Phi hay Cửu công chúa, ở hoàng cung có vô số cơ hội, vậy nên nhân viên hộ tống ngăn những mật thám khác lại nhưng không ngăn Tần Trấn, để anh ta cưỡi ngựa đến gần, dừng ở bên ngoài cửa sổ xe ngựa.

Kim Phi vốn muốn đón tiếp Tần Trấn ngay trên chiếc xe này, nhưng y lên đã khiến Khánh phi không dám ngẩng đầu, nếu Tần Trấn cũng lên, có lẽ Khánh phi sẽ nhảy khỏi xe mất.

Hơn nữa Tần Trấn cũng chưa chắc dám lên xe.

Nghĩ đến đây, Kim Phi chào Khánh phi rồi dẫn Cửu công chúa xuống xe ngựa.

Tần Trấn thấy hai người, không kịp chào hỏi, vừa xuống ngựa chiến vừa vội vàng nói: “Quốc sư, điện hạ, chuyện lớn rồi, ta vừa nhận được tin vua Đông Man đích thân dẫn theo một trăm ngàn quân về phía nam, mười ngày trước đã đến thành Du Quan rồi!”

“Vua rời Vương Đình rồi?”

Kim Phi nghe tin, không chỉ không sốt ruột mà còn cười.

Vua có thể nói là tín ngưỡng trên thảo nguyên, nếu muốn đánh bại đối phương, không cần Kim Phi ra tay, các bộ lạc đã đánh nhau thành nồi cháo rồi.

Vương Đình Đông Man ở sâu trong thảo nguyên cách Đại Khang ngàn dặm, Trương Lương đánh vào thành Du Quan thì không thành vấn đề nhưng nếu muốn dẫn người vào sâu Đông Man tiêu diệt vua thì không thể.

Thảo nguyên mênh mông, trăm dặm không thấy bóng người, Trương Lương chưa từng đến phương Bắc, rất có thể ngay cả Vương Đình ở đâu còn không tìm được.

Kim Phi vô cùng tiếc nuối về chuyện này.

Nhưng ai ngờ vua Đông Man lại tự chạy từ Vương Đình ra tìm đường chết, sao Kim Phi có thể không vui?

Tần Trấn thấy Kim Phi như vậy bỗng không tự tin nữa, hơi nghi ngờ bản thân ban nãy nói không rõ, nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa: “Điện hạ, ban nãy ta nói không rõ sao?”

“Ngươi nói vua Đông Man đích thân dẫn một trăm ngàn quân, mười ngày trước đã đến thành Du Quan.”

Cửu công chúa lặp lại lời Tần Trấn vừa nói một lần nữa.

“Vậy có nói sai đâu?”

Tần Trấn bị nụ cười của Kim Phi làm cho hoang mang: “Quốc sư đại nhân, lúc này rồi mà ngài còn có thể cười sao?”

“Trước kia ta còn tiếc rằng vua Đông Man trốn ở Vương Đình, Lương ca không có cách nào diệt hắn, ai ngờ hắn chạy ra khỏi Vương Đình rồi, chạy ngàn dặm nộp mạng!”

Kim Phi càng cười vui hơn: “Lẽ nào chuyện này không đáng để vui sao?”

Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Tần Trấn bỗng không biết nói gì.

Phải biết quân Bắc phạt tổng cộng mới có năm ngàn người, trong đó còn có một ngàn nhân viên hậu cần làm việc lặt vặt và ba ngàn tân binh quân Trấn Viễn.

Cựu binh thực sự chỉ có một ngàn nhân viên hộ tống.

Đông Man đã có một trăm ngàn người, hơn nữa đích thân thủ lĩnh cao nhất dẫn đầu, Tần Trấn cảm thấy quân Bắc phạt không có chút cơ hội thắng nào, anh ta thật sự không biết sao Kim Phi có thể cười được.

Anh ta hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Quốc sư, ngài đừng thấy trước kia đánh bại Yakimo ở bờ bắc Hoàng Hà mà coi thường quân Đông Man!”
Chương 788: Kháng chỉ

"Tần thống lĩnh, ta không hề coi thường người Đông Man."

Kim Phi lắc đầu nói: "Chỉ là ta tin tưởng tiêu cục Trấn Viễn, tin tưởng quân Trấn Viễn, cũng tin tưởng Lương ca!"

"Quốc sư, ta là một kẻ lỗ mãng, ngài đừng trách ta nói thẳng."

Tần Trấn nói: "Tần mỗ bất tài, nhưng cũng biết chút chiến thuật quân sự, lần trước ngài có thể đánh bại Yakimo, theo Tần mỗ thấy, nguyên nhân chủ yếu là do quốc sư đại nhân đã phái người bỏ thuốc quân Đông Man, khiến bọn chúng tạm thời mất đi sức chiến đấu, hơn nữa lần đầu tiên khinh khí cầu xuất hiện có sức uy hiếp rất lớn đối với người Đông Man, cộng thêm lúc ấy chiến trường đang hỗn loạn, thế nên người Đông Man mới dễ dàng đầu hàng.

Nhưng bây giờ người Đông Man đã biết khinh khí cầu, cũng nhất định sẽ đề phòng bị bỏ thuốc lần nữa, lựa chọn duy nhất của quân Bắc phạt chính là đối đầu trực diện!"

"Đối đầu trực diện thì sao?" Kim Phi bình tĩnh hỏi.

"Quân Bắc phạt chỉ có bốn ngàn người, sao có thể thắng được kẻ thù là vua Đông Man và một trăm ngàn đại quân được hắn dẫn theo?"

Tần Trấn lo đến mức giậm chân.

Theo anh ta thấy, Kim Phi quá tự cao tự đại.

Nếu không phải cân nhắc đến thân phận hiện tại của Kim Phi, e là anh ta đã mắng Kim Phi rồi.

"Có phải là đối thủ hay không, phải đánh xong mới biết." Kim Phi nói.

"Quốc sư đại nhân phải chăng đã có kế sách?" Tần Trấn hỏi.

"Chỉ là đánh một đám người Đông Man thôi, cần gì kế sách?" Kim Phi lắc đầu.

"Không có kế sách?" Tần Trấn nhìn Kim Phi như nhìn kẻ điên: "Ý của quốc sư là, ngài định dùng một nghìn nhân viên hộ tống và ba nghìn tân binh để đối đầu trực diện với một trăm nghìn đại quân của người Đông Man?"

Anh ta còn tưởng rằng Kim Phi và Trương Lương đã lập ra được kế sách tuyệt diệu gì, ai ngờ Kim Phi lại để cho Trương Lương tấn công trực diện đại quân Đông Man.

Bốn nghìn đối đầu với một trăm nghìn, đây không phải là điên thì còn là cái gì được nữa?

"Đúng vậy!" Kim Phi gật đầu, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ngài... Ngài..."

Tần Trấn cảm thấy cụm từ tự cao tự đại đã không đủ để miêu tả Kim Phi nữa rồi: "Quốc sư đại nhân, ngài làm thế là đang để quân Bắc phạt đi chịu chết, là đang xem mạng người như cỏ rác đấy ngài biết không?"

Nghe lời chỉ trích của Tần Trấn, Kim Phi mỉm cười, không giải thích gì, nhưng Cửu công chúa không nghe nổi nữa.

"Tần thống lĩnh, nói như vậy có quá lời rồi không?"

Cửu công chúa nói: "Tần thống lĩnh đừng quên, lúc trước quân Trấn Viễn chỉ phái ra ba trăm người, đã trấn áp được mấy chục ngàn phản tặc của nhà họ Tào!"

Tần Trấn thật sự sốt ruột rồi, phản bác: "Điện hạ đại nhân cũng đừng quên, lần này quân Bắc phạt không phải đối đầu với thổ phỉ, mà đối đầu với vua Đông Man và một trăm nghìn quân tinh nhuệ do đích thân hắn dẫn dắt!"

Cửu công chúa còn định nói tiếp, lại bị cái nháy mắt của Kim Phi ngăn lại.

"Tần thống lĩnh, đa tạ ngài đã đến thông báo tin tức này cho ta, cũng đa tạ ngài đã lo lắng cho quân Bắc phạt."

Kim Phi nói: "Thế nhưng Tần thống lĩnh cũng là người chỉ huy binh lính, hẳn biết rõ điều kiêng kỵ nhất trên chiến trường chính là sự chỉ huy bị rối loạn, nếu đã giao quân Bắc phạt cho Lương ca chỉ huy mà ta lại nhúng tay vào thì không thích hợp."

Tần Trấn nhìn sơ qua là biết Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện giấu mình.

Nhưng hai người một người là công chúa, một người là quốc sư, cho dù Tần Trấn nhìn ra rồi, cũng không thể ép bọn họ nói, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì ta đến tìm quốc sư cũng không phải để thông báo tin tức cho quốc sư, mà để truyền đạt mệnh lệnh của bệ hạ."

"Mệnh lệnh gì?"

"Bệ hạ nói đại quân Đông Man đang đến xâm lược, vì nghĩ cho sự an nguy của điện hạ và quốc sư đại nhân, bệ hạ bảo hai vị nhanh chóng trở lại kinh thành." Tần Trấn nói.

"Vì sự an toàn của bọn ta?"

Kim Phi không nhịn được cười.

Cửu công chúa cũng khẽ nhíu mày.

Người Đông Man vẫn còn cách xa hơn ngàn dặm, đợi bọn chúng đến, Kim Phi đã quay về Kim Xuyên rồi.

Trần Cát bảo Kim Phi trở về, rõ ràng là do ông ta sợ, bảo Kim Phi về lại kinh thành để bảo vệ ông ta.

"Tần thống lĩnh trở về nói với bệ hạ, người Đông Man tuyệt đối sẽ không tới được Trung Nguyên, bảo bệ hạ yên tâm đi." Kim Phi nói: "Ta sẽ không trở về."

Vì chuyến đi về nhà này, tiêu cục Trấn Viễn ở kinh thành và thương hội Kim Xuyên huy động lực lượng, chuẩn bị trong thời gian rất dài.

Bây giờ cũng ra khỏi thành rồi, Kim Phi sao có thể trở về?

"Quốc sư đại nhân, ngài... Ngài không trở về ư?"

Tần Trấn sửng sốt, thiếu chút nữa đã thốt lên hai chữ kháng chỉ.

Trong thời đại phong kiến, Hoàng đế là bậc chí cao vô thượng, lời của Trần Cát chính là thánh chỉ.

Kim Phi không trở về, thật ra chính là kháng chỉ.

Với thực lực bây giờ của Kim Phi, cho dù có kháng chỉ thì Trần Cát cũng không có cách nào làm gì được y, nhưng như vậy sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của Trần Cát.

Hôm nay Kim Phi dám kháng chỉ, ngày mai kẻ khác cũng sẽ kháng chỉ.

Qua thời gian dài, Hoàng đế còn uy tín tiếng nói gì nữa?

Thế nên Cửu công chúa nhanh chóng hòa giải: "Tần thống lĩnh, ngươi trở về nói với phụ hoàng, là bổn cung không muốn trở về."

Tần Trấn nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cửu công chúa và Trần Cát là cha con, Trần Cát cũng chỉ bảo Tần Trấn truyền đạt mệnh lệnh, cũng không chính thức hạ chỉ, cho dù người khác biết, cùng lắm cũng chỉ nói Trần Cát cưng chiều Cửu công chúa, như vậy có thể bảo vệ uy tín của Trần Cát một cách tốt nhất.

Tần Trấn nhìn xung quanh, sau đó đến trước mặt Kim Phi thấp giọng hỏi: "Quốc sư đại nhân, chúng ta quen biết nhau như vậy rồi, ngài cho ta biết cụ thể đi, ngài chuẩn bị đối phó với người Đông Man như thế nào?"

Kim Phi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Trấn, mà hỏi: "Tần thống lĩnh, ngài biết tại sao ban đầu ta phải bỏ thuốc người Đông Man không?"

"Muốn lấy ít thắng nhiều, dĩ nhiên phải dùng mưu kế, nếu không sao đánh thắng được Yakimo?" Tần Trấn trả lời.

"Không, thật ra thì ban đầu cho dù đối đầu trực diện, tiêu cục Trấn Viễn của ta cũng không sợ Yakimo, điều duy nhất ta lo lắng chính là khiến bọn chúng sợ, bọn chúng chạy loạn khắp nơi, đi gây họa cho người dân, thế nên mới bỏ thuốc bọn chúng!"

Kim Phi lắc đầu nói: "Hôm nay đại quân Đông Man mới đến thành Du Quan, còn xa cả ngàn dặm mới đến Trung Nguyên, Lương ca có thể ra tay toàn lực, cho dù đánh bọn chúng tan tác, bọn chúng cũng không thể tới Trung Nguyên gây họa, còn gì đáng sợ đâu?"

Tần Trấn nghe vậy, rốt cuộc cũng ý thức được khoảng cách giữa mình và Kim Phi.

Anh ta nghe nói vua Đông Man đích thân dẫn đại quân một trăm ngàn binh lính tới thành Du Quan, ý nghĩ đầu tiên anh ta có là quân Bắc phạt tiêu đời rồi.

Nhưng Kim Phi lại cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy Trương Lương cuối cùng cũng có thể ra tay toàn lực.

Điều này cho thấy Kim Phi tin tưởng chắc chắn quân Bắc phạt có thể đánh bại người Đảng Hạng.

Mặc dù nghe có vẻ không tưởng tượng nổi, nhưng Tần Trấn suy nghĩ kỹ càng, cũng không phải là hoàn toàn không thể.

Quân Bắc phạt có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ và nhiều loại vũ khí khác, còn cả áo giáp đen đao kiếm khó đâm thủng, còn cướp được rất nhiều ngựa chiến từ tay Yakimo, đã bù đắp được khuyết điểm cuối cùng.

Tần Trấn tưởng tượng mình là vua Đông Man, có vẻ như người Đông Man thật sự không có bao nhiêu phần thắng.

"Tần thống lĩnh, đừng tiễn nữa, trở về đi."

Kim Phi vỗ vai Tần Trấn, đưa Cửu công chúa trở lại xe ngựa.

Tần Trấn biết Kim Phi đã quyết định rời đi, trong lòng tuy cảm thấy bất lực, nhưng vẫn không hề ngăn cản, để mặc Kim Phi rời đi.

...

Phía bắc, Trương Lương dẫn quân Bắc phạt tiến vào biển cỏ rộng lớn.

"Ruộng đất từng phì nhiêu biết bao, bị người Đông Man tàn phá đến mức chỉ còn cỏ hoang mọc dài, đáng tiếc quá."

Đại Tráng cúi đầu nhìn cỏ dại cao tới đầu gối, đau lòng than thở.

"Vậy nên tiên sinh mới yêu cầu chúng ta nhất định phải chiếm lại thành Du Quan!"

Trương Lương nói: "Chỉ cần chiếm lại thành Du Quan, người Đông Man cũng sẽ không thể tùy tiện xuống phía nam nữa, người dân sẽ có thể đến đây làm ruộng rồi!"
Chương 789: Trinh sát giao chiến

“Lương ca, thám tử gặp hôm trước nói thật sao?”

Đại Tráng hỏi: “Vua Đông Man thật sự dẫn một trăm ngàn đại quân đến thành Du Quan à?”

Thám tử của Cục tình báo ở phía bắc về lại kinh thành, thấy quân Bắc phạt, hiển nhiên cũng nhắc nhở Trương Lương.

"Chuyện này thám tử sẽ không dám nói dối, nên chắc là thật."

Vẻ mặt của Trương Lương cũng bình tĩnh như Kim Phi.

“Lương ca, đó là một trăm ngàn đại quân đấy, huynh không lo lắng sao?” Đại Tráng hỏi.

“Lo lắng có ích lợi gì sao?” Trương Lương liếc mắt nhìn Đại Tráng một cái: “Tiên sinh nói rồi, binh tới thì tướng cản! Dù có mười ngàn quân phòng thủ hay một trăm quân phòng thủ, thành Du Quan cũng nhất định phải chiếm được!"

"Phải!" Đại Tráng cũng nặng nề gật đầu.

Trương Lương ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của mặt trời, sau đó lại lập tức đứng lên lấy kính viễn vọng nhìn xung quanh rồi ra lệnh: “Đồng cỏ này nuôi gia súc cũng không tệ, bên kia còn có một con sông, truyền lệnh xuống chỉnh đốn nghỉ ngơi ba mươi phút."

"Dạ!"

Lính truyền lệnh ở phía sau vẫy cờ lệnh trong tay lên không trung.

Nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhìn thấy vội giơ tay bắn ra hai mũi tên lệnh.

Đội ngũ quân Bắc phạt từ từ dừng lại, binh lính nhảy xuống ngựa chiến nghỉ ngơi tại chỗ.

Bếp núc và lực lượng hỗ trợ hậu cần cũng nhanh chóng hành động, có người xách xô ra sông lấy nước, có người bắt bếp để nhóm lửa.

Nhiều binh lính cầm những chiếc ấm sắt xếp hàng lấy nước.

Trên đường hành quân nhất định phải uống nước sôi, đây là yêu cầu bắt buộc của Kim Phi.

Một số chiến sĩ nhanh chóng dựng lều tạm làm nhà vệ sinh cho các binh lính nữ.

Ba mươi phút sau, nhóm binh lính đổi một con ngựa chiến khác, rồi lại tiếp tục lên đường.

Luyện tập là cách học tập tốt nhất, qua nhiều ngày rong ruổi trên đường, dù là binh lính nam hay binh lính nữ đều nhanh chóng nâng cao kỹ năng cưỡi ngựa, tốc độ di chuyển cũng ngày càng nhanh hơn.

Thời gian trôi qua, quân Bắc phạt ngày càng tiến gần đến thành Du Quan.

Tuy Trương Lương không lo sợ, nhưng cũng không khinh thường bọn Đông Man, mà còn phái binh trinh sát ngày càng nhiều, cũng cho khinh khí cầu bay càng cao.

Ở phía bên kia, đội hộ tống do Kim Phi và Cửu công chúa dẫn đầu cũng đang tiến vào địa phận của huyện Phụng Tường.

Trên đường đi, Kim Phi đã biên soạn một số sách giáo khoa về toán học, vật lý cơ bản, hóa học cơ bản và sinh học cơ bản.

Nhưng sau khi tiến vào Quan Trung, Kim Phi đành phải dừng lại.

Cái gọi là Quang Trung dùng để chỉ khu vực phía tây Đồng Quan, phía đông Đại Tán Quang, phía bắc Vũ Quan và khu vực phía nam Tiêu Quan, được bao quanh bởi các ngọn núi, mặc dù xe ngựa được Tả Chi Uyên và các thợ thủ công của bộ Công đặc biệt chế tạo, nhưng nó vẫn còn hơi xóc nảy.

Nếu chỉ đi lại thì không phải là vấn đề lớn, nhưng muốn viết thứ gì đó thì lại chẳng dễ dàng.

Kim Phi đành tạm thời gác công việc lại, thưởng thức phong cảnh ở Quan Trung.

Thương hội Kim Xuyên ở huyện Phụng Tường đã biết từ sớm là Kim Phi sẽ đến, nữ chưởng quầy đã dẫn mọi người đợi ở ngã tư chính từ sáng sớm.

"Tiên sinh, ngài vất vả rồi!"

Nữ chưởng quầy nhìn thấy Kim Phi vội hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn đến quận thành nghỉ ngơi một chút hay là thẳng đến bến tàu?"

Có hai cách để đi đến quận thành, một là bến tàu hai là đường bộ.

"Thẳng đến bến tàu." Kim Phi trả lời.

Tháng giêng lên đường đến kinh thành, mà bây giờ đã là mùa hè rồi.

Mấy tháng rồi chưa trở về làng Tây Hà, chưa gặp Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, Kim Phi thật sự hơi hoảng loạn.

“Dạ!” Nữ chưởng quầy cho người dẫn đường ở phía trước, sau đó lấy trong ngực ra một lá thư đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, ba ngày trước phu nhân Tiểu Bắc có gửi một lá thư, nhờ ta chuyển cho ngài!"

"Ta biết rồi," Kim Phi cầm lá thư nói: "Ngươi cứ đi làm việc đi."

Nữ chưởng quầy vẫn chưa đi, mà lại cưỡi ngựa đi theo Kim Phi ra ngoài cửa sổ.

Kim Phi phớt lờ cô ấy, nhìn nhìn lá thư.

Cửu công chúa ngồi ở đối diện đưa một con dao rọc giấy tới, sau đó đi vòng qua cái bàn rồi ngồi xuống với Kim Phi.

"Phu quân, chắc đám người của Lương ca đã đến thành Du Quan rồi?"

Đọc thư xong, Cửu công chúa hỏi.

Bức thư của Đường Tiểu Bắc gửi tới, nhưng lại do Trương Lương viết.

Kim Phi và Cửu công chúa cứ lên đường mãi, nên Trương Lương chỉ đành dùng bồ câu đưa thư về làng Tây Hà, sau đó lại từ Đường Tiểu Bắc gửi cho Kim Phi.

Trương Lương báo cáo trong thư, không bao xa nữa họ sẽ đến thành Du Quan, ngày càng có nhiều thám tử của bọn Đông Man.

Trinh sát của cả hai bên đã bắt đầu giao đấu.

Vì quân Bắc phạt có khinh khí cầu, có thể phát hiện đối phương ở cách xa hơn mười dặm, nên một khi quân trinh sát của bọn Đông Man đến gần quân Bắc phạt, thì sẽ có lính trinh sát của đội hộ tống chờ họ.

Do đó trận giao đấu trước mắt, đội hộ tống chưa có thương vong nào.

"Lương ca viết lá thư này là nửa tháng trước, tính theo thời gian, hẳn là sẽ sớm tới nơi rồi."

Kim Phi quay đầu nhìn về phía bắc: "Không biết vua Đông Man có chủ động ra khỏi thành tác chiến không?"

Nếu y dự đoán không sai, thì lúc này, quân Bắc phạt do Trương Lương chỉ huy chỉ cách thành Du Quan chưa đến một trăm dặm.

Mấy ngày gần đây, trinh sát Đông Man càng ngày càng nhiều, tiêu cục Trấn Viễn cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.

Trước đó, trinh sát Đông Man cưỡi ngựa tiếp cận, nhưng từ lâu bọn họ đã phát hiện ra mình không thể trốn khinh khí cầu được, nên đã bắt đầu học khôn.

Không chỉ không cưỡi ngựa nữa mà còn học cách ngụy trang.

Khoác thảm cỏ nằm trên mặt đất, khiến nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu rất khó phát hiện ra họ.

Khi quân Bắc phạt đến gần, những người này sẽ bất ngờ đứng dậy tấn công những nhân viên hộ tống gần đó.

Ba ngày gần đây, đã có mấy chục nhân viên hộ tống bị trúng chiêu này, trong đó có hai người kém may mắn bị trinh sát Đông Man đâm vào mắt, tử vong tại chỗ.

Sau khi hạ trại lúc chạng vạng, Đại Tráng cầm mũ giáp bước vào lều chỉ huy của Trương Lương, giận dữ nói: “Lương ca, tiểu đoàn thứ ba vừa bắt thêm sáu trinh sát Đông Man, tất cả đều là đám tù binh mà trước kia tiên sinh đã thả đi!"

"Có huynh đệ nào thương vong không?" Trương Lương hỏi.

"Các huynh đệ đã chuẩn bị từ trước, cũng không có ai chết, chỉ có một người bị đâm vào cánh tay."

Đại Tráng lắc đầu: "Lúc trước tiên sinh không nên thả bọn ăn cháo đá bát này đi”.

Tiền đề của trinh sát Đông Man là không được cưỡi ngựa, một khi phát động ám sát thì nhất định không thể trốn thoát, cũng đã bị đội hộ tống bắt được không ít.

Sau đó, đội hộ tống đã phát hiện ra 90% trinh sát của Đông Man đến ám sát đều là những tù binh mà Kim Phi đã thả ra, trên mặt của nhiều người trong số họ vẫn mang dấu ấn tù binh của tiêu cục Trấn Viễn.

"Đại Tráng, ngươi có thể trực tiếp chất vấn quyết định của tiên sinh, nhưng tuyệt đối không được nói xấu sau lưng y!"

Trương Lương nghe thấy Đại Tráng phàn nàn về Kim Phi, anh ta lạnh giọng nói: "Đừng để ta nghe lần thứ hai!"

"Dạ!" Nghe xong, Đại Tráng vội vàng cúi đầu.

"Đương nhiên, đây cũng là lỗi của ta. Có một số chuyện ta chưa nói cho ngươi biết."

Trương Lương nói: "Ngươi có biết đám tù binh mà tiên sinh thả ra đã gây bao nhiêu hỗn loạn ở Đông Man không?"

"Không biết." Đại Tráng lắc đầu.

“Các thám tử Cục tình báo mà ta đã từng gặp nói rằng, sau khi bọn Đông Man bị bắt về, họ đã bị những người trong tộc khác kỳ thị như tiên sinh nghĩ, nhiều người trong số họ đã xấu hổ tức giận rồi tự sát, còn một số bắt đầu phản kháng, vua Đông Man đã tốn bao công sức mới trấn áp được.”

Trương Lương nói: “Dù cuộc phản kháng đã bị trấn áp nhưng cũng đã khiến Đông Man loạn hết cả lên, cũng chính lý do này mà vua Đông Man phải ra khỏi triều đình, dẫn quân đích thân viễn chinh về phía nam, dùng việc này để xoa dịu sự bất an và tức giận của dân Đông Man, song cũng để thể hiện vũ lực của mình với người dân Đông Man!”
Chương 790: Đợi bão đến

Lúc trước Kim Phi muốn thả tù binh Đông Man đi, những quan đại thần hiểu mưu mô trong triều đã nhanh chóng hiểu được kế hoạch của y, trái lại một số nhân viên hộ tống tham chiến lại không thể hiểu được.

Theo quan điểm của họ, họ đã bắt tù binh bằng cả tính mạng, mà Kim Phi lại nói thả là thả thì lại uổng phí công sức mà họ đã cố gắng.

Bây giờ cuối cùng, họ đã hiểu tại sao Kim Phi lại làm như vậy.

Dù vua Đông Man và các quan viên cấp cao trong vua Đông Man cũng đoán được tại sao Kim Phi lại làm như vậy, nhưng họ vẫn không thể ngăn cản những người dân khác kỳ thị tù binh.

Ba mươi ngàn tù binh được thả ra, sẽ gây ra thiệt hại nhiều hơn là giết luôn bọn họ.

Quyền quý Đông Man bóc lột người dân phía dưới còn khắc nghiệt hơn cả Đại Khang, thực ra vốn đã có nhiều mâu thuẫn nội bộ, nhưng vì quy tắc đã hình thành hơn ngàn năm khiến người dân ở tầng chót chưa bao giờ dám phản kháng.

Mà những tù binh được Kim Phi thả ra không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc đứng lên phản kháng để sống sót.

Bọn họ trở thành nguyên nhân gây ra xung đột trong Đông Man, hơn phân nữa Đông Man đã loạn hết cả lên.

Ba mươi ngàn tù binh được thả ra, nhưng đã làm thương vong hơn ba mươi ngàn người trong các tộc để trấn áp sự hỗn loạn do ba mươi ngàn người này gây ra.

Vả lại, năm ngoái Đông Man đã gặp phải trận rét đậm, vốn đã tổn thất nặng nề, nay lại thêm trận hỗn loạn này thì tình thế lại càng trở nên khó khăn hơn.

Dẫn đến việc đích thân vua Đông Man phải xuất quân viễn chinh, để chuyển hướng mâu thuẫn nội bộ.

Những tù binh vua Đông Man đàn áp, lại bị đưa ra tiền tuyến một lần nữa để trở thành tử sĩ ám sát nhân viên hộ tống.

Dù có một số nhân viên hộ tống bị ám sát thương vong, nhưng quyết định của Kim Phi vẫn đúng đối với tình hình chung.

“Đây là mượn đao giết người trong binh pháp tiên sinh nói sao?” Đại Tráng hỏi.

"Đại khái là như vậy." Trương Lương gật đầu nói: "Nhưng người bị mượn đao giết người lại không biết chuyện này, lần này tiên sinh đã dùng một âm mưu..."

Trương Lương mới nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh sắc bén và tiếng chiêng phát ra từ trên đỉnh đầu.

Mũi tên lệnh và tiếng chiêng cùng nhau vang lên cảnh báo, có nghĩa là đã gặp phải một tình huống rất khẩn cấp.

"Cảnh báo!" Trương Lương lạnh giọng nói: "Đi xem chuyện gì đang xảy ra."

Một người cận vệ lập tức cưỡi ngựa chạy ra phía trước đội ngũ.

Cách đó vài trăm mét, sáu con ngựa chiến kéo một cái khung gỗ, khinh khí cầu được buộc vào cái khung gỗ này.

Khi các cận vệ của Trương Lương đến, một chiếc túi vải tình cờ trượt xuống sợi dây từ khinh khí cầu.

Suy cho cùng, thông điệp mà cờ lệnh truyền tải là có hạn nên khi gặp tình huống phức tạp hơn, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu sẽ viết tình huống đó ra giấy rồi gửi xuống theo sợi dây buộc vào khinh khí cầu.

Cận vệ cầm túi vải phản hồi, đưa cho quân sư bên cạnh Trương Lương.

Thực ra với mưu trí của Trương Lương, hẳn là không cần quân sư nhưng trước đây Trương Lương chưa bao giờ đi học, dù mấy tháng trước mới bắt đầu tự học chữ, nhưng để tránh việc sai sót chữ nghĩa nên vẫn dẫn theo một quân sư.

Người được gọi là quân sư này vốn dĩ là một tú tài nghèo túng ở làng Điền Gia, không phải là trí tuệ cao thâm gì, nhưng ưu điểm duy nhất là tuyệt đối trung thành và đáng tin cậy.

"Lương ca, lính trinh sát nói bọn họ nhìn thấy phía bắc xuất hiện một đoàn kỵ binh, cách chúng ta khoảng mười lăm dặm, số lượng nhiều đến mức nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối!"

Quân sư đọc tờ giấy xong rồi nói với Trương Lương.

Trương Lương lại cầm lấy tờ giấy đọc lại, cười nhạt nói: "Quả nhiên tiên sinh đã đoán trúng rồi!"

"Đoán đúng cái gì?" Đại Tráng tò mò hỏi.

"Trước khi chúng ta khởi hành, tiên sinh đã nói, bọn Đông Man nhất định sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đến thành Du Quan, chắc sẽ chặn chúng ta trên đường, không phải bây giờ bọn họ đã tới rồi sao?" Trương Lương nói.

“Vậy tiên sinh có nói cho chúng ta biết nên làm thế nào không?” Đại Tráng lại hỏi.

"Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Tới thì đánh!" Trương Lương lạnh lùng nói: "Tiểu đội Thần Cung đã thành lập lâu vậy rồi, cũng nên mài đao, đúng lúc lấy Đông Man làm đá mài!"

Vì lần Bắc phạt này, Kim Phi đã đặc biệt thành lập bốn tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung.

Nhiệm vụ của họ là thực hiện các cuộc tấn công tầm xa khi hai bên đang giao chiến.

"Truyền lệnh xuống, toàn quân cảnh giác, tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung chuẩn bị chiến đấu!"

Theo lệnh của Trương Lương, quân Bắc phạt lập tức ngừng tiến quân, áp dụng đội hình phòng ngự tại chỗ.

Bốn tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung đẩy từng chiếc xe ngựa, tản ra xung quanh đội hình chiến đấu.

Những giỏ lựu đạn cũng được đưa lên khinh khí cầu, đội bay cũng đã sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.

Mấy ngàn ngựa chiến chạy như điên, mặt đất cũng rung chuyển theo vó ngựa.

Toàn quân Bắc phạt đã chuẩn bị xong để đón địch, sẵn sàng chiến đấu nhưng chờ đợi mãi mà địch vẫn chưa đến.

Sau đó có tin tức trên khinh khí cầu lại truyền xuống, nói bọn Đông Man đã chuyển hướng về phía đông.

"Chúng ta ở đây, bọn Đông Man chạy qua phía đông làm làm gì?" Đại Tráng buồn bực hỏi: "Chẳng lẽ trinh sát của bọn họ đã báo sai vị trí của chúng ta sao?"

"Vua Đông Man mang đao thật kiếm thật ra trận, ngươi nghĩ hắn sẽ phạm sai lầm cấp thấp này sao?"

Trương Lương liếc Đại Tráng: "Bọn chúng đang tránh khinh khí cầu!"

"Tránh khinh khí cầu?"

Đại Tráng suy nghĩ một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt vẻ ngạc nhiên.

Khinh khí cầu chỉ có hai cách để di chuyển, một là được ngựa chiến kéo dưới đất, hai là dựa vào gió.

Bình thường dùng ngựa chiến kéo trên đường không có vấn đề gì, nhưng khi hai bên giao chiến thì chỉ có thể dựa vào gió.

Hôm nay trên thảo nguyên có gió đông thổi, bọn Đông Man lao ngược gió, cho dù khinh khí cầu cất cánh cũng khó có thể bay đến vị trí của bọn họ.

Tổ hợp khinh khí cầu và lựu đạn là một trong những thứ khiến quân Bắc phạt tự tin nhất, nghe thấy khinh khí cầu không dùng được thì nhiều binh lính quân Bắc phạt bắt đầu lo lắng.

Nhưng Khôi Chuẩn - đội trưởng đội bay được Lão Ưng cử đi Bắc phạt, cũng không đổi sắc mặt như Trương Lương.

"Khôi Chuẩn, khinh khí cầu của ngươi vô dụng, sao ngươi lại không lo lắng chút nào vậy?"

Một giáo úy có quan hệ tốt với Khôi Chuẩn nhỏ giọng hỏi.

“Bởi vì ở độ cao khác nhau, hướng gió sẽ khác nhau.”

Để xoa dịu tinh thần binh sĩ, Khôi Chuẩn cố ý nói lớn: “Trên mặt đất là gió đông, nhưng lên độ cao một trăm mét thì không chừng sẽ là gió tây."

Khi nghe Khôi Chuẩn nói vậy các binh sĩ cũng đã yên tâm được phần nào.

Nhưng vào lúc này, tiếng gầm rú do ngựa chiến lao nhanh gây ra dần im bặt.

Khinh khí cầu lại truyền tin tức xuống, nói đại quân Đông Man đã dừng lại mười dặm ngoài phía đông, đang bắt đầu dựng trại.

"Bọn họ hùng hổ đến đây, dừng lại là thế nào?" Đại Tráng lại nhìn Trương Lương lần nữa.

Trương Lương không trả lời Đại Tráng, nhưng đã cau mày thật chặt.

Thực ra, anh ta cũng không biết bọn Đông Man có ý đồ gì.

Không hiểu ý đồ của địch, Trương Lương cũng không dám hành động hấp tấp nên ra lệnh cho quân Bắc phạt đóng trại tại chỗ, sau đó thả thêm khinh khí cầu lên trời để duy trì cảnh báo sớm.

Hai bên cứ đứng song song như vậy trên khu đất trống bên ngoài thành Du Quan.

Đứng song song tiếp tục cho đến sáng hôm sau, ngay khi Trương Lương đang cân nhắc có nên tấn công hay không thì đột nhiên nhận thấy căn lều ngày càng tối hơn.

"Trời có mây à?"

Trương Lương cau mày bước ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời vốn dĩ trong xanh nhưng bây giờ lại bị mây đen bao phủ.

Đoàng!

Một tia sét xé toạc không trung, sau đó một hạt mưa lớn đập vào mặt và cũng nện vào lòng của Trương Lương.

Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu Đông Man đang chờ đợi cái gì!

Họ đang chờ bão đến!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom