• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

[ Xuyên không, Lãng mạn] Đứa con lai, anh yêu em! (1 Viewer)

  • Chap 4: Gặp gỡ Vương Gia (2)

Chap 4: Gặp gỡ Vương Gia!? (2)

Sáng hôm sau nó dậy từ sáng sớm, chuẩn bị y phục, đi nhanh ra bếp của hoàng cung đã thấy có rất nhiều cung nữ ở đó rồi vậy nó cứ tưởng mình nó là người dậy sớm nhất. Thấy Hàn Nhu đứng chuẩn bị đồ ăn sáng ở góc bếp nó chạy lại

- Tỷ dậy sớm vậy mà không gọi muội cùng dậy luôn!

- Thấy muội ngủ ngon nên tỷ không nỡ đánh thức, muội chuẩn bị mang cái này lên cho Vương Gia nhé!- Hàn Nhu cười nhẹ rồi đưa phần ăn sáng vào tay nó, nó vui mừng cầm khay đồ ăn lên, sự hồi hộp muốn gặp Vương Gia lân lân trong lòng! Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nó đã thấy rất nhiều cung nữ đứng cuối mặt cạnh giường của Vương Gia chờ đợi, còn Vương Gia đang ngồi dậy mặc đồ quần áo, đến cả mặc y phục còn có cả cung nữ phục vụ, nó thầm nghĩ tên Vương Gia này đúng là lười biếng. Cung nữ nào cũng rất cẩn thận, khép nép sợ hãi. Nhưng mà nãy giờ mới để ý nha, cái tên lười biếng kia cũng là mĩ nam chứ không ít, gương mặt lạnh lùng của hắn khó mà kiếm được ở thời hiện đại à nha. Mãi sẫn sờ ngắm nhìn phòng của Vương Gia, và gương mặt của hắn mà nó quên mất cả lễ nghi, vẫn cứ đứng im, tay cầm khay đồ ăn nhìn sững vào Vương Gia.

- Bốp! Con nha đầu này, còn không mau quỳ xuống.- Vị phu nhân kia tiến lại gần, tát vào mặt nó một cái thật mạnh, giọng nói tức giận, nó hoảng hốt quên mất rằng mình đang ở trong phòng của Vương Gia, nó vội vàng quỳ xuống, tay cầm khay thức ăn đưa lên quá đầu. Nghe thấy tiếng ồn ào, Diệp Lạc chậm rãi bước ra

- Có chuyện gì ồn ào? – Tuy mới 19 tuổi nhưng nó có thể cảm nhận được giọng nói của Diệp Lạc nặng nề, lạnh lùng khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi đúng là Vương Gia có khác. Vị phu nhân run run

- Dạ không có gì thưa Vương Gia, chỉ là con nha đầu này không biết lễ nghĩa nên thần dạy dỗ, mong Vương Gia thứ tội

- Bà mới là người không biết lễ nghi! – Giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ khiến vị phu nhân kia run cầm cập. Môi lắp bắp run run

- Mong Vương Gia tha tội, thần không tái phạm.

- Đưa bà ta đi. – Lập tức binh lính từ ngoài bước vào đưa bà ta đi, vị phu nhân khóc thét lên miệng luôn lẩm bẩm hai từ “ Vương Gia”. Ánh mắt hắn ta vẫn không có gì thay đổi, bỗng nhiên hắn liếc xuống chỗ nó

- Ngẩng đầu. – Hắn ra lệnh. Nó không nghĩ là hắn nói tới nó nên vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng nó cảm thấy có ánh mắt nhìn phía nó lên lén ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ người Vương Gia ra lệnh chính là nó. Nó ngẩng đầu nhìn Vương Gia, ánh mắt có chút sợ hãi. Còn về phía Diệp Lạc, hắn nhìn chăm chú vào cung nữ mới không biết lễ nghĩa kia, nhưng trong khoảnh khắc hắn đứng hình trước vẻ đẹp của nó, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi lại càng làm hắn cảm nhận được muốn che chở nó.

- Tất… tất cả các ngươi lui ra ngoài, ngoại trừ tên cung nữ này. – Hắn chỉ tay về phía nó ngay lập tức cung nữ lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại nó và Diệp Lạc, nó có hơi chút lo sợ trong lòng

- Đứng lên đi!- Nó có chút ngạc nhiên, nhưng cũng từ đứng dậy đặt khay thức ăn lên bàn, nó lén nhìn vào ánh mắt của Diệp Lạc. Ánh mắt lạnh lùng ban nãy giờ đổi lại là sự dịu dàng ấm áp, nó cảm thấy lòng mình cũng đỡ hồi hộp hơn.

- Ngươi là người mới à?

- Ơ.. dạ vâng. – Hắn ngước lên nhìn nó, mỉm cười.

- Ngươi qua đây ngồi đi. – Nó kéo ghế ngồi xuống cạnh Vương Gia, nó thầm nghĩ không ngờ tiếp cận Vương Gia cũng dễ dàng như vậy

- Ngươi đang nghĩ sao ta dễ dãi với ngươi vậy đúng không? – Nó hoảng hốt, hắn đọc được suy nghĩ của nó luôn sao. Trong lúc nó đang ngạc nhiên thì Diệp Lạc khẽ mỉm cười, khoảnh khắc nó hoảng hốt sao lại dễ thương đến thế, cử chỉ nhỏ đó đã lọt vào mắt của hắn.

- Ngươi có muốn đi dạo với ta không?

- Có chứ. – Nó thản nhiên trả lời, nhưng quên mất đó phải giữ lễ nghi – Dạ được thưa Vương Gia. Hắn hơi cau mày vì câu trả lời của nó, câu trả lời tự nhiên mà trước giờ hắn chưa nghe bao giờ, làm sao nó có thể tự nhiên với hắn như một người bạn như vậy được chứ.

- Vương Gia, Vương Gia, Diệp Lạc! – Thấy hắn thẩn người nó quơ quơ tay trước mặt hắn

- Ngươi vừa gọi ta là gì?

- Ơ..à.. Vương Gia..

- Sau đó?

- Dạ.. là Diệp Lạc ạ!

- Ngươi có muốn chết không? – Nó hoảng hốt, lo sợ không lẽ nó sẽ phải chết sao, chết đơn giản vậy thôi sao? Còn anh hai, bố mẹ nó thì sao, làm sao để gặp lại họ? Nó khẽ đáp lại

- Không ạ. – Hắn nhướng mày, khẽ ngạc nhiên, trái lại với người khác nó không cầu xin, không quỳ lạy mà chỉ vô tư trả lời. Hắn cảm thấy thú vị với cô cung nữ này rồi.

- Thôi được rồi, ngươi có thể gọi vậy!

- Thật không ạ?

- Có.

Nó thầm nghĩ, thì ra tên Vương Gia này cũng không đáng sợ như nó nghĩ chứ.
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom