• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không! Làm sao để sống tốt? (3 Viewers)

  • Chương 3: Người yêu?

Vì mới sáng sớm nên phòng khám không có mấy người, anh được một hộ lý đưa đi kiểm tra toàn thân, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng rất ngoan ngoãn. Có thể cho thấy hồi nhỏ anh được nuôi dưỡng trong môi trường rất tốt, từ khí chất đến cách ăn nói đều toát lên vẻ khí khái của một người đứng đầu. Cô bỗng tò mò không biết anh làm nghề gì, có khi nào là tổng tài gì đấy như trong truyện vẫn miêu tả hay không, hay là xã hội đen….nhớ lại cảnh anh ta bị thương nằm ngay trước cửa nhà cô thì cũng có thể lắm. Rồi cô lại tự hỏi không biết anh sẽ như thế nào nếu nhớ về lúc gọi cô là mẹ, nếu là xã hội đen thì có khi nào sẽ giết cô diệt khẩu không... vì quá mất mặt. Trong lúc đó, có một đôi vợ chồng trung niên đi vào, bác trai đỡ bác gái vừa đi vừa nói với giọng trách móc:

- Tôi đã dặn bà rồi không phải sao? Đi chợ nấu cơm cứ để tôi lo? Sao lại đụng tay vào?

- Không sao mà, ông nhìn xem, chỉ hơi đỏ thôi, tôi chỉ là muốn xuống bếp một hôm nấu cơm cho ông ăn thôi.

Nghe loáng thoáng một lúc thì cô hiểu ra, hóa ra là bác gái tranh nấu cơm với bác trai nên bị bỏng, nhìn khuôn mặt hai người cô có thể thấy rõ niềm hạnh phúc hiện diện ở đó, bác trai đâu có vẻ gì trách móc vừa đi vừa đỡ tay bác gái lên nhìn, ánh mắt toát lên rõ sự lo lắng, còn bác gái thì luôn cười ánh mắt tỏ ra trìu mến nhìn người bạn đời lo lắng cho mình.



Cô bỗng nhớ đến cha mẹ cô, đời trước khi cha mẹ còn sống, cha mẹ cũng vậy, cứ bình giản hạnh phúc mà ở bên nhau. Cô biết Hứa Nghiêm trong tiểu thuyết vẫn còn cha mẹ, cô không biết phải đối diện thế nào với họ, phải nói sao khi con gái của họ không còn nữa... nhưng cô dám chắc một điều rằng mình phải đối xử thật tốt họ bởi vì bây giờ họ chính là gia đình của cô. Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì có người gọi tên cô:

– Hứa Nghiêm, ai là Hứa Nghiêm?

– Tôi đây.

– Bác sĩ cần gặp.

Cô vội bước vào phòng thì nhìn thấy Sở Kỷ Quân đang ngồi đó, ánh mắt long lanh nhìn cô, né tránh ánh mắt đó cô vội ngồi vào ghế:

– Nghiêm trọng lắm sao, bác sĩ?

Bác sĩ trung niên đưa tay lên tháo kính xuống rồi day day sống mũi:

– Theo chụp X quang thì cho thấy vùng sau đầu bị tổn thương, bị tụ máu ở trong não, tôi muốn hỏi anh ta để kiểm tra một chút thì anh ta cứ khăng khăng đòi gặp cô.

Cô liếc anh một cái, thế mà vừa nãy cô nghĩ anh ngoan, không phải vẫn chỉ là đứa trẻ bám người hay sao.

– Vâng bác sĩ cứ hỏi đi ạ.

– Tên ?

– Sở Kỷ Quân. – Anh nhìn cô rồi ngoan ngoãn trả lời:

– Tuổi?

– Chín tuổi.

Nghe đến đây, bác sĩ hơi ngừng bút một lúc rồi hỏi tiếp:

– Ba cộng năm bằng mấy?

Anh không trả lời, nhìn bác sĩ rồi quay sang nhìn cô:

– Nghiêm Nghiêm, bác sĩ bị ngốc rồi.

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng vài giây, cô phản ứng nhanh vội nhìn bác sĩ:

– Bác sĩ, bác đừng để ý, hình như đầu anh ta bị…

– Đúng như cô nghĩ, trí nhớ anh ta có vấn đề, có thể do máu bầm tích tụ trong não khiếm cho trí nhớ anh ta bị xáo trộn, có thể nó chỉ dừng lại ở năm 9 tuổi... Hiện tại thì giải thích như thế là hợp lý nhất.

– Vậy khi nào có thể nhớ lại được ?

– Cái này thì khó nói, có thể ngày mai, một năm hay thậm chí là mười năm, cô cũng biết là máu bầm máu tụ ở cơ thể rất lâu mới tan đi được, nhưng ở não thì khó mà nói được.

Đã khám xong rồi nhưng anh nhất quyết không chịu đi, cứ nắm tay nhìn cô một lúc lâu mới nói nhỏ:

– Mẹ cũng bị đau.

Lúc này cô mới nhớ đến vết bầm và mấy vết xước trên tay, chắc sáng nay anh đã nhìn thấy, lúc ra ngoài cô đã mặc áo dài tay nên cũng suýt quên vết thương của mình. Ra khỏi phòng khám thì cũng gần trưa, vết thương của cô chỉ cần chăm bôi thuốc là sẽ nhanh khỏi.



Giờ trong đầu cô chỉ nhớ đến lời bác sĩ, nếu thật sự mười năm sau anh ta cũng không nhớ lại thì phải làm sao, mà cô cũng không thể để anh ở nhà mình mãi được. Cô quay ra nhìn anh:

– Thật sự không nhớ nhà mình ở đâu sao?

Anh nhìn cô một lúc rồi thở dài:

– Mẹ, có phải cũng bị ngốc như bác sĩ hay không? Nhà mình cũng không nhớ được.

Cô cảm giác như có vài con dao đâm phầm phập vào người cô vậy. Ý anh nói nhà cô chính là nhà của mình, suy nghĩ thật kĩ cô cũng đâu thể bỏ mặc khi anh đã như vậy cơ chứ. Cô quyết định đi sắm sửa một chút, rồi lôi kéo anh đi trung tâm mua sắm. Cô đưa anh đi chọn quần áo, dáng người anh rất đẹp nên mặc gì cô cũng thấy rất đẹp, đây chắc là cái mà được cho lụa đẹp vì người đi.

– Thưa quý khách, cửa hàng có khuyến mãi dành cho các cặp đôi khi mua một mẫu sản phẩm đôi bên kia, quý khách có muốn trải nghiệm không? Bên kia là sản phẩm mẫu mới được đưa ra cho các cặp đôi để khảo sát độ yêu thích.- Nụ cười của nữ nhân viên hết sức chuyên nghiệp.

– Tôi với anh ấy là người yêu?

– Không phải sao, thưa khách hàng? Hai người nhìn rất đẹp đôi, nếu không phải cho tôi xin lỗi

– Tất nhiên là…

– Nghiêm Nghiêm, về nhà thôi. – Cô đang nói bỗng nhiên anh chen ngang.

"Ôi trời nhìn kìa, nhìn kìa, rõ ràng bộ dáng con bám mẹ như vậy mà nhìn kiểu gì ra người yêu vậy hả?? 24 tuổi rồi ai làm người yêu với đứa trẻ chín tuổi hả? Như vậy có khác nào bảo mình phạm tội."

– Xin lỗi, chúng tôi sẽ không trải nghiệm, cảm ơn.

Từ khu quần áo nam đi ra, hai người còn đi mua thêm một chiếc điện thoại và sim cho anh để tiện liên lạc. Sau khi thanh toán xong tất cả, hai người ghé qua quán ăn nhỏ ăn trưa rồi mới về nhà. Cô mất cả chiều để sắp xếp lại ngôi nhà vì có thêm một người ở, xong xuôi cô bắt tay vào nấu bữa tối, sáng nay khi về nhà cô đã quay ra siêu thị mua khá nhiều đồ ăn tươi sạch, giờ đã có thêm một người cũng đâu thể uống nước lọc mà sống được. Tài nấu nướng của cô cũng tạm ổn, nhưng lâu lắm rồi cô không cầm dao nên khá ngượng tay, Sở Kỷ Quân thì cứ luôn đứng bên cạnh cô nhặt từng bẹ rau cải rồi rửa rất sạch sẽ.

– A …

Cô sơ ý cắt phải tay, chưa kịp làm gì anh đã vội nắm lấy tay cô rửa sạch rồi dắt cô ra ngoài, dáng vẻ rất nghiêm trọng lại còn vừa đi vừa thổi thổi tay cho cô khiến cô không khỏi bật cười.

– Nghiêm Nghiêm không đau, thổi là sẽ đỡ đau.

– Sở Kỷ Quân, tôi không đau, thật đấy, nhìn xem vết cắt không sâu ngừng chảy máu rồi.

Anh nghe cô nói cũng chẳng thèm để ý, đi vào bếp rồi ra ngay, trên tay cầm theo ít bông và nước khử trùng kèm theo 1 băng cá nhân. Anh xử lý rất tỉ mỉ, ở khoảng cách gần cô mới quan sát thật kỹ khuôn mặt này.

“Lông mi dài cong, sống mũi cao thẳng, làn da này nhìn thôi cũng thấy mềm mịn, đôi môi này…càng nhìn càng muốn hôn!!!”

Cô giật mình với suy nghĩ của chính bản thân, yêu đương 2 năm, làm diễn viên cũng không thiếu qua những cảnh này, mà sao mới chỉ nhìn thôi đã muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy.

Anh ngước lên, hai tay bưng mặt cô xoa tới xoa lui rồi cười:

– Mẹ lại đỏ mặt này, nhưng không có bị sốt, nhìn như quả cà chua.

– Đã nói là không được gọi là mẹ. – Ngượng ngùng đi qua, cô cũng mặc kệ hành động của anh, dù sao tâm trí cũng chỉ là một đứa trẻ.

– Ở nhà gọi mẹ là mẹ mà cũng không được sao?. – Giọng anh nhỏ dần, mặt hơi cúi, bộ dáng như mắc lỗi, sao cô như nhìn ra hai cái tai kia đang cụp xuống vậy.

– Vậy… chỉ được gọi mẹ khi có hai chúng ta.

– Vâng – Cún con quẫy đuôi đi vào bếp.

Cô cũng đi theo, làm sao lại để cho đứa trẻ to xác này nấu cơm được, nhưng chưa đi được mấy bước anh đã chặn cô lại:

– Con sẽ nấu, mẹ ra kia ngồi đợi đi.

Cô chính là không tin tưởng trí tuệ của đứa trẻ chín tuổi đi, nhưng sức mạnh này thì không phải chín tuổi rồi, cô có đẩy cỡ nào cũng không chịu nhúc nhích. Dễ bảo vậy mà cũng có mặt ương bướng, nhất quyết không cho cô làm, giằng co một lúc thì cô cũng chịu thua. Lát nữa không ăn được thì đặt ngoài vậy.

Ai mà ngờ được cái con người này lại rất thành thạo giống như trước kia vẫn luôn làm vậy, nấu ăn cũng rất ngon, món ăn còn rất đa dạng, bữa này cô ăn cực kỳ thỏa mãn, so ra với tài nghề của mình thì cô thật sự có chút xấu hổ. Bởi vì được ăn một bữa ngon nên cô rất tự giác đi rửa bát, nhưng chỉ vừa mới cầm lên, Sở Kỷ Quân đã đi qua giành lấy:

– Tay mẹ không được dính nước, sau này chuyện cơm nước dọn dẹp cứ để con, con rất giỏi.

Cười tươi như vậy, đây là đang đợi khen hả?

– Kỷ Quân…khụ…Quân Quân giỏi quá!

Xưng hô kiểu này thật làm khó cho Hứa Nghiêm, cô để cho anh rửa bát vì dù có giằng co thế nào thì cô cũng yếu thế thôi. Cô cũng suy nghĩ rồi, ăn của cô, ở nhà cô cũng phải làm chút gì đó chứ, đây cũng không gọi là bóc lột sức lao động của trẻ em đi. Cô trở về phòng mình, khóa cửa vào rồi đi tắm rửa, cô nam quả nữ trong một nhà dù gì đi nữa vẫn luôn phải cẩn thận. Tắm rửa xong, cô ra ngoài thì thấy anh đang ngồi ở phòng khách, hình như cũng vừa mới tắm xong, trên đầu thấy đội khắn tắm. Nhà cô có hai phòng tắm, một trong phòng ngủ, một ngoài phòng phòng ngủ, đồ đạc của anh vẫn xếp gọn ở phòng khách chưa sắp xếp vào tủ đồ. Cô đã dọn một bên tủ đồ của mình để nhường cho anh, hai người không ai nói gì nhưng rất hiểu nhau, giúp nhau sắp xếp đồ, dọn dẹp lại phòng. Sắp xếp xong đâu đấy, cũng đã muộn, cô đã mệt lắm rồi nhưng vẫn chưa thể ngủ được, vấn đề nan giải lúc này đó là Sở Kỷ Quân ngủ ở đâu??

Dọn đồ xong, anh cứ ôm cái gối rồi đứng trước cửa phòng ngủ, chầm rì rì không chịu nhúc nhích. Cứ để anh ta ngủ sofa cũng không được, hình như hôm qua cô còn vứt cái người thương tích đầy mình này nằm ngủ cả đêm dưới sàn nhà, nhà cô nhỏ như vậy chỗ đâu để thêm cái giường nữa.

Anh thấy cô im lặng thì có hơi khẩn trương:

– Con hôm nay rất ngoan, mẹ đừng để con ngủ ngoài sàn nhà, con… con muốn ngủ với mẹ.

Giọng càng lúc càng nhỏ, có chút tủi thân lại có chút làm nũng, cô làm sao mà cưỡng nổi. Trời sinh con người ai chả yêu thích cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ, dù sao vẫn là một đứa trẻ chín tuổi, chắc sẽ không làm sao đâu... Sau khi được cô đồng ý, Sở Kỷ Quân vui đến nỗi cái đuôi sắp dài ra rồi, hai bước thành một bước cứ như sợ bị đuổi ra ngoài nằm lên giường của cô lăn qua lăn lại trong vui sướng. Cô quy định rõ mỗi người một nửa giường không ai được xâm phạm của ai, ai đó gật gật cười cười “dù gì cũng được ngủ với mẹ rồi, lúc ngủ ai mà để ý được chứ”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom