• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-42

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 42: Anh em tốt




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Em đang xem thường anh. Mười lăm vạn mà thôi, cho cậu ấy mượn vẫn chưa đến nỗi không mời cơm được.” Mai Hạ Văn mỉm cười, nhịn không được mà ôm Cố Niệm Chi trước ngực, kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: “Em đừng lo lắng. Ngải Duy Nam là bạn cấp ba của anh, bọn anh rất quen thuộc, người nhà cũng biết.”



“Ai lo lắng cho cậu?” Cố Niệm Chi cả người không thoải mái, nghiêng ngiêng đầu, thấy trên trái tai tinh xảo đẹp đẽ đeo một đôi bông tai đinh hương bạch kim ánh lên một đạo cầu vồng nhỏ xíu dưới ánh sáng ban ngày, gần như làm loá mắt Mai Hạ Văn.



Mai Hạ Văn vô ý thức giơ cánh tay che phía trước mắt, Cố Niệm Chi thừa cơ đẩy Mai Hạ Văn ra, xoay người bước nhanh vào kí túc xá của mình.



Mai Hạ Văn cười mỉm nhìn cô ấy đi vào kí túc xá, mới lái xe đi.



Trên đường đi lại nhận điện thoại của Ngải Duy Nam.



“Lớp trưởng, cậu thật sự đúng là anh em tốt! Ngải Duy Nam mình có người anh em như cậu, đời này không còn gì đáng tiếc!” Giọng nói của Ngải Duy Nam trong điện thoại kích động đến phát run rồi.



Mai Hạ Văn cười mỉm nói: “Đã nói là anh em rồi còn khách sáo vậy sao?”



“Đây không phải là khách sáo, đây là biết ơn.” Tâm trạng Ngải Duy Nam vô cùng tốt, “Lớp trưởng, gần đây đang làm gì? Cậu thi chưa?”



“Chưa, chuẩn bị tốt nghiệp rồi về nhà.” Mai Hạ Văn chuyển hướng rẽ sang đường ra khỏi trường học để về nhà.



Trên đường Ngải Duy Nam tán dóc với hắn cả buổi, Mai Hạ Văn nói buổi tối mình phải đi nhà hàng Red House mời khách, Ngải Duy Nam thích thú nói trong điện thoại: “Lớp trưởng, đã mấy năm rồi mình chưa đi Red House ăn cơm, lớp trưởng nhất định phải ăn nhiều một chút, ăn luôn phần của mình nha!”



“Ha ha, nhất định nhất định.” Mai Hạ Văn nói xong phải cúp điện thoại, “Mình đang lái xe, không nói nhiều với cậu nữa, gặp sau.”



“Ừ ừ, tạm biệt lớp trưởng!” Ngải Duy Nam ở đầu dây bên kia nhìn thấy tài khoản ngân hàng của mình có thêm mười lăm vạn, tâm trạng không phải sảng khoái bình thường đâu.



Cô ấy nhìn điện thoại cười đến không khép miệng lại được.



Bạn cùng phòng của Ngải Duy Nam chọc chọc vào vai cô ấy, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Cười ngây ngốc luôn rồi… Hôm qua còn vì mười lăm vạn mà khóc đến trời đất tối sầm, hôm nay giống như người không có việc gì…”



“Tất nhiên không sao rồi. Mình mượn được tiền rồi.” Ngải Duy Nam đưa điện thoại cho bạn cùng phòng xem, kiêu ngạo nói: “Còn nhớ lớp trưởng nam thần mà trước đây mình nói với cậu chứ?”



“Nhớ, vừa lịch sự nho nhã, vừa có tài có tiền, sao vậy?”



“Là cậu ấy cho mình mượn tiền, mình vừa mới nói với cậu ấy, cậu ấy không nói hai lời đã chuyển tiền cho mình rồi.”



Bạn cùng phòng kinh ngạc kêu một tiếng: “Thật sao?! Không cần thế chấp gì đã chuyển cho cậu mười lăm vạn?!”



“Xem cậu nói kìa, cần thế chấp gì chứ? Lớp trưởng và mình có quan hệ gì? Bọn mình là anh em chí cốt! Ha ha…” Ngải Duy Nam phát ra tiếng cười sảng khoái vang vọng.



“Dù là anh em chí cốt, cũng không thể nào không thèm hỏi một tiếng đã chuyển cho cậu mười lăm vạn.” Bạn cùng phòng con ngươi vừa chuyển động, nắm vai Ngải Duy Nam: “Trừ khi, trừ khi cậu ta có ý đối với cậu!”



“Làm sao có thể?!” Ngải Duy Nam nhảy lên, mặt đỏ lên trong chốc lát, “Bọn mình… Bọn mình thật sự chỉ là anh em tốt!”



Bạn cùng phòng ôm cánh tay nhìn cô ấy, cười mà không nói.



Ngải Duy Nam cúi đầu nhìn đôi mắt ngập nước của mình trong gương, vẻ mặt rạng rỡ, dễ nhìn hơn bình thường nhiều, không tự chủ mà vỗ mặt mình, lẩm bẩm nói: “Thật sao?”



Lớp trưởng thật có khả năng, cũng thích cô ấy sao?



“Cực kì chính xác. Duy Nam, là một người từng trải, mình có thể nói, người đàn ông chỉ với một câu nói đã chuyển cho cậu mười lăm vạn, trên thế giới này không nhiều, cần phải nắm chắc nha, cố lên!” Bạn cùng phòng giơ ngón cái với Ngải Duy Nam.



Ngải Duy Nam nhếch môi cười, “Mình cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi.” Tắt điện thoại, đeo túi xách của mình, “Đúng rồi, mượn được tiền, mình phải về nhà một chuyến.”



“Nhà cậu không ở thành phố C sao?”



Bọn họ học đại học ở thành phố Z, lái xe từ thành phố Z đến thành phố C cần ba tiếng, nếu đi tàu cao tốc, nửa tiếng là đến rồi, vô cùng thuận tiện mau lẹ.



“Phải đó, mình ngồi tàu cao tốc về, ngày mai quay lại, cậu giúp che chắn cho mình một lát, nếu điểm danh ca học buổi chiều, giúp mình đánh dấu có.”



“Không vấn đề gì.”



……



Lúc chập tối, Mai Hạ Văn đổi một chiếc SUV Lexus, đến đón người trong phòng kí túc của Cố Niệm Chi đi nhà hàng Red House ăn tối.



Cố Niệm Chi ngồi ở ghế phụ cạnh Mai Hạ Văn, Phương Văn Hân, Tào Vân San và Vương Quân Nha ngồi ở hàng ghế sau.



Mai Hạ Văn còn dẫn theo một người bạn cùng phòng là Lôi Cường Sinh, vì hắn vô cùng cao lớn, mọi người đều gọi hắn là tráng sĩ.



Sáu người một chiếc xe đến nhà hàng Red House trước tiên dừng lại.



Vào bên trong nhà hàng, nhân viên xếp chỗ dẫn bọn họ đi đến phòng bao đã được Mai Hạ Văn đặt trước.





Đây là một căn phòng bao được thiết kế trang nhã theo phong cách châu Âu, ánh sáng đèn treo thuỷ tinh trên trần nhà lóng lánh mờ ảo, trên tường treo một bức tranh sơn dầu cô gái khoả thân, còn có một bức hoa súng màu xanh đậm của Monet.



Sát tường đặt mấy cái ghế sofa nhung tơ màu vàng nhạt, còn có một cái bàn uống trà nhỏ, bên trên đặt gạt tàn thuốc, khăn giấy và chậu xương rồng nhỏ.



“Món ăn đã được đặt trước rồi, món Ý, sáu người.” Mai Hạ Văn vừa nhìn đã biết là khách quen, gọi món đặt chỗ đều rất thành thạo.



Mọi người ngồi xuống bàn tròn, tráng sĩ bắt đầu lấy lòng Lục Trà Phương: “Lục Trà à, bộ quần áo tối nay của cậu đẹp thật, là hiệu gì vậy?”



Giữa ngón tay ngọc ngà của Lục Trà Phương kẹp một điếu thuốc dành cho nữ, tao nhã thở ra một vòng khói, liếc mắt nhìn tráng sĩ một cái, “Tráng sĩ, nếu cậu lau nước miếng của cậu, mình sẽ cho cậu biết nhãn hiệu.”



“Mình có chảy nước miếng sao?” Tráng sĩ lấy khăn giấy ra lau miệng, kết quả phát hiện chỉ là Lục Trà Phương cố ý trêu đùa hắn, không để ý cười ha ha, tiếp tục nịnh hót Lục Trà Phương.



Phương Văn Hân khí chất tuyệt vời lại có sở trường làm khuôn mẫu Lục Trà, vẫn luôn là nữ thần trong lòng của đa số nam sinh lớp một khoa Luật bọn họ.



Mai Hạ Văn là một trong số ít nam sinh có sự miễn dịch với nữ thần Phương, trong mắt hắn chỉ có Cố Niệm Chi.



……



Ngồi bên cạnh cô ấy sắp xếp dao nĩa vô cùng kiên nhẫn tỉ mỉ, vừa nhẹ giọng giải thích thứ tự sử dụng cho cô ấy, còn rót một ly trà sữa cho cô ấy.



Thật ra Cố Niệm Chi rất muốn uống cà phê đen, có điều trà sữa cũng tạm được.



“Cám ơn lớp trưởng.” Cố Niệm Chi ngồi cạnh Mai Hạ Văn, bên còn lại là yêu nữ.



Yêu nữ dùng tay chống đầu, nghiêng dựa vào bàn ăn, uể oải hỏi Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, khi nào mới lên món vậy? Vì bữa ăn này, mình đã không ăn gì từ sớm rồi.”



“Yêu nữ, mình có bánh qui, cậu ăn không?” Tráng sĩ thô kệch có một tâm hồn con gái mềm mại, bình thường rất thích đem theo các loại đồ ăn vặt bên người, thật ra là đạo cụ gây ấn tượng với phụ nữ của hắn.



Vương Quân Nha có biệt danh yêu nữ, tất nhiên sẽ không bị mánh khoé lừa các em gái của tráng sĩ lừa, yêu nữ vừa cười, xương cốt của tráng sĩ đều mềm ra rồi.



  



“Mình không ăn bánh qui, mình muốn ăn khoanh cá mực chiên hành tây.”



“Lên món! Lên món! Khoanh cá mực chiên hành tây phải không?” Tráng sĩ quơ cánh tay với nhân viên phục vụ nữ đang đứng ở cửa phòng bao gọi to: “Cho một phần khoanh cá mực chiên hành tây! Phần lớn!”



Mai Hạ Văn cười lắc đầu, xoay đầu hỏi Cố Niệm Chi: “Em có muốn một phần không? Mùi vị rất không tồi.”



“Mình hả? Món fish and chips được không?” Cố Niệm Chi nghiêng nghiêng đầu.



Cô ấy thích nhất là món fish and chips theo hương vị Scotland, dùng bơ để chiên, ăn kèm với đậu Hà Lan tươi nghiền, ngon không gì sánh bằng.



Làm món này vô cùng đơn giản, nhưng muốn làm ngon cần tốn rất nhiều công sức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom