• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-40

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 40: Phỏng vấn (3)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Chị ấy nói chị ấy là Ôn Thủ Ức.” Cố Niệm Chi chú ý tra xét sắc mặt của Hà Chi Sơ, thấy đáy mắt đen nhánh gặp sóng lớn không kinh sợ, chỉ là hơi thở trên người lạnh lẽo hơn một chút, lập tức cười ha hả nói: “Giáo sư Hà, có lẽ chị ấy chỉ muốn tốt cho em thôi nhỉ? Thầy đừng tức giận.”



Ngừng một chút, lại trào phúng nói: “Nói không chừng, chị ấy biết con người em không chịu được phép khích tướng, cho nên đến lúc thì nói khích em, như vậy em mới có thể phát huy tốt hơn. Thầy xem, hôm nay không phải em thể hiện rất tốt sao? ——Thầy sẽ đưa em giấy thông báo tuyển chọn chứ?”



Hà Chi Sơ chậm rãi ung dung thu dọn tập tài liệu, đứng lên nhìn Cố Niệm Chi một cái, giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của em không tồi, cần tiếp tục duy trì, sau này ra sức cố gắng để có thể làm luật sư bào chữa trong phiên toà.”



Vừa đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại ra, phát một mẩu tin tức, lại ấn vào chữ “tuyển chọn” dưới tên Cố Niệm Chi trên website tuyển chọn của Viện Luật học Đại học B, sau khi xác nhận đưa Cố Niệm Chi xem: “Em có thể kiểm tra hộp thư của em, thư tuyển chọn điện tử chắc đã được tự động gửi đến rồi. Giấy thông báo tuyển chọn bản cứng có lẽ em sẽ nhận được sau ba ngày, nếu như không nhận được, em gọi điện cho tôi.”



Cố Niệm Chi vội lấy điện thoại mình ra kiểm tra hộp thư.



Quả nhiên một tờ giấy thông báo của phòng tuyển chọn thạc sĩ khoa Luật Đại học B đã nằm trong hộp thư của cô ấy.



Có thứ này rồi, Cố Niệm Chi mới thở ra một hơi, tảng đá đè nặng trong ngực cuối cùng cũng hạ xuống.



Cô ấy gần như lập tức gửi phần giấy tuyển chọn này cho Âm Thế Hùng và Trần Liệt.



Cô ấy không gửi cho Hoắc Thiệu Hằng, vì Hoắc Thiệu Hằng không có hộp thư điện tử cá nhân.



Hộp thư công việc của anh, đó giờ anh cũng không xem, đều là do thư kí đời sống Triệu Lương Trạch quản lý cho anh.



“Cám ơn giáo sư Hà. Sau này còn cần giáo sư Hà giúp đỡ nhiều hơn.” Cố Niệm Chi cúi người cám ơn Hà Chi Sơ lần nữa, “Hi vọng giáo sư Hà đại nhân đại lượng, quên đi chuyện em đến trễ phỏng vấn hai lần.”



Hà Chi Sơ vẫn còn nhắn tin trên điện thoại, sắc mặt nhàn nhạt nói: “Nếu tôi thật sự không cần em, chỉ cần khiến em phỏng vấn thất bại là được rồi, cớ gì phải làm điều thừa, vẫn cho em một tư cách nhập học mùa xuân đặc biệt? Tôi không có nhàn rỗi tuyển em rồi còn gây khó dễ cho em.”



Cố Niệm Chi làm mặt quỷ sau lưng Hà Chi Sơ, cười mỉm nói: “Em biết ngay giáo sư Hà không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, khẩu phật tâm xà, nên em mới đến phỏng vấn với áp lực lớn trong lòng, may là em cược thắng rồi.”



Hà Chi Sơ dừng chân, quay đầu nhìn cô ấy, đầu chân mày nhíu lại, “Đừng nghĩ lung tung.” Sau đó đổi chủ đề, “Từ lúc tốt nghiệp mùa hè năm nay đến khi nhập học mùa xuân năm sau, có hơn nửa năm thời gian, em có dự tính gì?”



Cố Niệm Chi lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến, còn phải quay về bàn bạc với người nhà.”



“Em rất nghe lời người nhà sao?” Hà Chi Sơ rất nhạy bén phát hiện ra sự thật này.



Luật sư giỏi nhất đều có một nửa là chuyên gia tâm lý.



Cố Niệm Chi buông lỏng tay cười một tiếng, “Em vẫn còn nhỏ mà, chưa đủ mười tám tuổi, tất nhiên phải nghe lời người nhà nhiều hơn, họ sẽ không hại em.”



Hà Chi Sơ không nói nữa, cúi đầu nhấn một dãy số trên điện thoại.



Tiếng chuông điện thoại của Cố Niệm Chi lập tức vang lên, cô ấy vừa muốn bắt máy thì đối phương lại tắt rồi.



Hà Chi Sơ giơ điện thoại lên ra hiệu: “Đó là số điện thoại của tôi, em lưu lại đi. Nếu như không có việc gì làm, nghỉ hè em có thể bắt đầu giúp tôi làm các “vụ án”.



Cố Niệm Chi rất vui mừng, vội lưu số điện thoại của Hà Chi Sơ lại, “Đến lúc đó nhất định sẽ liên hệ với giáo sư Hà.”



Hà Chi Sơ vẫy tay với cô ấy, để cô ấy đi trước, tự đi đến phòng làm việc bên cạnh ngồi xuống.



Trong chốc lát, Ôn Thủ Ức đã đến rồi, dịu dàng hỏi: “Giáo sư Hà, thầy gọi em?”



Hà Chi Sơ đưa tập tài liệu kế bên cho Ôn Thủ Ức, “Tôi tuyển Cố Niệm Chi rồi, em lo thủ tục cho em ấy đi.”



Ôn Thủ Ức kinh ngạc, “Giáo sư Hà, thầy thật sự tuyển em ấy? Nhưng em ấy…”



Đến trễ hai lần không nói, còn xung đột với Hà Chi Sơ, với hiểu biết của Ôn Thủ Ức đối với Hà Chi Sơ những năm nay, đã đụng chạm đến điểm giới hạn của anh rồi.



“Công là công, tư là tư. Em đừng suy nghĩ nhiều.” Hà Chi Sơ châm một điều thuốc, đôi mắt đào hoa trong veo ngập nước nhìn Ôn Thủ Ức, không hề hỏi cô ta nữa, nhưng Ôn Thủ Ức hiểu rõ cô gái Cố Niệm Chi đó đã mách lại rồi.



Ôn Thủ Ức có chút không biết làm sao, cười, phát lại đoạn ghi âm cuộc nói chuyện hôm qua cho Hà Chi Sơ nghe.



“... Là thế này, em là có lòng tốt, không muốn giáo sư Hà sau này phải phiền lòng, cũng không muốn cô gái nhỏ vì chuyện này mà lỡ mất tương lai. Không ngờ rằng ngược lại cô gái này miệng mồm lanh lợi, hơn nữa đặc biệt biết cách bẻ cong ý của người khác, em cũng sắp bị em ấy ép buộc đến mức không xuống đài được rồi.” Ôn Thủ Ức nhẹ nhàng nói, vừa mở tập tài liệu mà Hà Chi Sơ đưa qua để xem, phân loại sắp xếp tài liệu bên trong một lần nữa.



Hà Chi Sơ nhả ra một làn khói trắng, mắt đen trầm xuống, nhìn chăm chú về phía cửa một lát, thẳng đến khi đoạn ghi âm phát xong, anh không nói gì nữa.



Ôn Thủ Ức ngồi đối diện Hà Chi Sơ, ngước mắt nhìn Hà Chi Sơ cười nhẹ.



Ánh mặt trời sáng sớm bị cửa chớp cắt rời thành từng sợi mảnh, vừa lúc chiếu lên người cô ta, nửa sáng nửa tối, loang lổ nhiều màu.



Hà Chi Sơ rút điếu thuốc, tầm mắt chuyển về trên mặt Ôn Thủ Ức, giống như chìm vào hồi ức rất xa xôi.



Thân hình Ôn Thủ Ức trước mặt anh nhỏ bé xinh đẹp, mày mảnh miệng nhỏ, sống mũi nhỏ và thẳng, còn có đôi mắt phượng hơi nhếch lên, có chút giống với đôi mắt đào hoa của anh, nhưng lại hẹp dài hơn, giống mỹ nữ từ tranh cổ bước ra, đầy đặn, mượt mà, mang theo phong thái chỉnh tề sau gió yên sóng lặng.



Hà Chi Sơ dập đầu thuốc vào bên trong gạt tàn, vứt vào đó, “Còn có việc khác không?”



Ôn Thủ Ức yên tâm rồi, lấy điện thoại ra xem giấy note điện tử, âm thanh bình thường nói: “Hôm nay có một tờ đơn được gửi đến, thành phố C có người mời giáo sư Hà làm luật sư bào chữa với giá cao.”



Hà Chi Sơ ngoài là đối tác của Hội Luật sư nước Mỹ, còn có chứng nhận luật sư của đế quốc, còn có Hội Luật sư của mình ở đế quốc.



“Ồ? Là ai?”



Có thể mời được Hà Chi Sơ làm luật sư bào chữa, không những phải có tiền, mà còn phải có phiền phức đủ lớn.



“Phải nói người nhà này, còn có chút xíu nguồn gốc xa xôi với thầy.” Ôn Thủ Ức lấy ra một phần tài liệu từ túi xách của mình, “Thầy còn nhớ sinh viên Phùng Nghi Hỉ mà thầy phỏng vấn lần đầu tiên không?”



Hà Chi Sơ lấy tài liệu qua xem một cái, “Phùng Nghi Hỉ không phải vi phạm nội quy trường học, bị đuổi rồi sao? Người Phùng gia? Bọn họ xảy ra chuyện gì?”



“Phùng Nghi Hỉ vi phạm nội quy, không những bị đuổi học, mà bây giờ còn bị giam lỏng, phải chịu quản chế một năm.” Ôn Thủ Ức rất thương tiếc nói, “Sinh viên này mới thật sự là đáng tiếc, không biết đã chọc phải người nào không nên chọc vào, bị người ta trừng phạt quá ác rồi.”



“Thủ Ức, em cũng là luật sư, chỉ dựa vào cách dùng từ không chuyên nghiệp như vậy, tôi có thể lập tức sa thải em.” Hà Chi Sơ đẩy tập tài liệu về, “Người đi theo tôi mà nói ra những lời này, tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom