• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-16

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 16: Tìm hiểu nguồn gốc (4)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Đã hôn mê ngày thứ hai rồi.



“Hạ sốt chưa?” Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa một lát, không đi vào, lấy một gói thuốc từ túi quần, rút ra một điếu ngậm trong miệng, châm thuốc lặng lẽ hút một hơi, nhả ra một làn khói, “Ngày mai có thể tỉnh lại chưa?”



“Anh gấp gáp rồi sao? Đau lòng hả?” Trần Liệt chế nhạo Hoắc Thiệu Hằng một câu, khua khua tay, ý đồ xua tan mùi khói thuốc phía trước.



Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, một tay đút trong túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, hí mắt nhìn sắc đêm đen thẫm bên ngoài cửa sổ.



Trần Liệt lại có thể nhìn ra được sát khí từ bóng lưng của anh…



Hắn giật mình một cái, vội nói: “Đừng gấp đừng gấp, anh ăn tối xong đi rồi lại hút thuốc.”



“... Tôi không gấp.” Hoắc Thiệu Hằng gạt tàn thuốc, “Nếu cơn sốt của Niệm Chi vẫn không hạ, có cần đưa đến bệnh viện không?”



“Bệnh viện? Có tôi ở đây mà anh còn muốn đưa vào bệnh viện?” Trần Liệt xém chút nữa là hướng lỗ mũi lên trời phun khí, “Tôi ở đâu thì bệnh viện tốt nhất ở đó!”



“Vậy tại sao cô ấy vẫn sốt cao? Vẫn chưa tỉnh lại?”



Hoắc thiếu ra lệnh thu nhận.



Bác sĩ Trần, xong.



……



Lúc này tại biệt thự Phùng gia ở tiểu khu Đức Hinh thành phố C thật sự là tình cảnh hỗn loạn, tràn đầy rối ren.



Ba của Phùng Nghi Hỉ - Phùng Quốc Đống xem tin tức ùn ùn kéo đến trên mạng, tức giận đến nỗi bệnh tim sắp bộc phát rồi, gào thét với vợ mình là Hồ Xảo Trân: “Xem xem chuyện tốt mà cháu trai của cô làm này! Con gái tôi trước giờ thông minh khôn khéo, sao lại hút thứ đồ chơi này được chứ?!”



Hồ Xảo Trân khóc đến sưng mắt, vừa lo lắng cho con gái xảy ra chuyện, vừa lo lắng cho đứa cháu đầu sỏ gây chuyện, lớn tiếng nói: “Cháu em cũng bị người ta hãm hại mà! Nó và Nghi Hỉ đều là người bị hại!”



“Nó cũng là người bị hại?!” Phùng Quốc Đống chỉ tay về phía cửa chính, sắc mặt đỏ rực, “Nó hút thứ đồ chơi đó cũng không phải ngày một ngày hai! Lúc trước tôi từng tận mắt chứng kiến một lần! Hôm nay cô nói với tôi là bị hãm hại sao?! Là nó hại con gái tôi! Cả nhà bọn chúng đều hại con gái tôi!”



“Phùng Quốc Đống anh có lương tâm không! Cả nhà em trai tôi làm sao lại hại Nghi Hỉ? Cậu mợ đối với Nghi Hỉ còn tốt hơn so với con gái ruột, anh xem thường nhà mẹ đẻ tôi như vậy sao?!” Hồ Xảo Trân vô cùng bao che khuyết điểm, kêu gào chồng mình chỉ trích nhà mẹ đẻ, lập tức giãy nảy lên.



Phùng Nghi Sân ở bên cạnh giữa trán nhăn lại càng ngày càng sâu, thật sự nghe không nổi nữa, cắt ngang tranh cãi của ba mẹ: “Ba, mẹ, hiện tại không phải lúc trách móc lẫn nhau, mau chóng tìm luật sư Nghiêm đưa em gái và em họ ra ngoài, để tránh đêm dài lắm mộng.”



Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân lúc này mới dừng lại, nhưng vẫn không cam chịu yếu thế trừng mắt nhìn đối phương một cái, mới xoay đầu nhìn Phùng Nghi Sân, nói: “Nghi Sân, con mau chóng đi tìm luật sư Nghiêm, dẫn anh ta đến Cục cảnh sát đưa em gái và em họ của con ra ngoài.”



Phùng Nghi Sân lắc lắc đầu, “Mẹ, mẹ dẫn mợ với luật sư Nghiêm đi đến Cục cảnh sát, con còn có việc cần bàn với ba.”



“Chuyện gì so với chuyện của em gái và em họ của con còn quan trọng hơn?” Hồ Xảo Trân cực kì bất mãn, chỉ vào Phùng Nghi Sân thét lên: “Con rốt cuộc có biết đã xảy ra chuyện gì không?!”



Phùng Nghi Sân nhắm mắt, đưa điện thoại vẫn luôn cầm trong tay qua, trầm giọng nói: “Tất nhiên có chuyện quan trọng hơn, này, hai người tự xem đi. ”



Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân nhận lấy, nhìn màn hình điện thoại của Phùng Nghi Sân.



Chỉ thấy diễn đàn lớn nhất cả nước xuất hiện một chủ đề vô cùng nóng bỏng, tiêu đề là 《Bình luận về bạn học của tôi - nữ sinh năm tư khoa Luật C Phùng Nghi Hỉ》, không chỉ viết rõ ràng tên họ thân phận của cô ta, hơn nữa còn viết rõ gia thế cô ta, thậm chí tin tức Công ty trang trí nội thất Phong Đình sắp niêm yết đều vạch trần ra!



Một khi tin tức này được tung ra, người săn tin ở khắp nơi sẽ càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả đối thủ cạnh tranh của công ty đều nghe tin lập tức hành động, người tung tin thu mua, dốc hết sức đập mạnh kẻ xấu bị thất thế, dẫn dắt một vụ án hình sự thành việc có liên quan đến niêm yết trên sàn chứng khoán.



Hơn nữa đã có người viết bài có chủ đề đen tối về nội tình của Công ty trang trí nội thất Phong Đình…



Sắc mặt của Hồ Xảo Trân cũng tái nhợt rồi, vừa đoạt lấy điện thoại trong tay Phùng Nghi Sân, run cầm cập ra sức chửi mắng: “Một đám nói bừa! Nói hươu nói vượn! Bịa đặt người ngay thẳng, cả nhà nên bị hoả thiêu!”



Phùng Quốc Đống nóng vội đến mức đi vòng quanh, “Cái này phải làm sao? Phải làm sao đây?!”



Nếu như ảnh hưởng đến việc Công ty trang trí nội thất nhà bọn họ niêm yết thì thật sự lỗ to rồi!



“Ba à, ba với con ở lại, con có quen biết vài người bạn, bọn họ có liên hệ với công ty chuyên tung tin đồn, chúng ta tốn một ít tiền thuê công ty chuyên tung tin đồn lập tức rửa sạch kết cục này. Còn nữa, đưa Thiên Đô ít tiền, lùng tìm những việc có liên quan áp chế xuống không hiện ra nữa là được rồi.”



Phùng Nghi Sân đối với internet còn khá có nghiên cứu, cô ta cũng là sinh viên khoa Luật đại học C, hơn nữa là nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa Luật vừa tốt nghiệp năm nay, vì vậy có quen biết những người chuyên sống nhờ mạng.



Công ty trong nhà xảy ra vấn đề còn quan trọng hơn chuyện thanh danh của một người Phùng Nghi Hỉ.



Người một nhà không cãi nhau nữa, rất nhanh đã bàn bạc xong.



Hồ Xảo Trân dẫn theo luật sư Nghiêm và em dâu mình đi đến Cục cảnh sát nhận người.



Phùng Quốc Đống và Phùng Nghi Sân ở nhà liên hệ với công ty chuyên tung tin đồn khắp nơi, đồng thời liên hệ với phòng kế hoạch của Thiên Đô lùng tìm những việc then chốt áp chế xuống.



Nhưng hai người Phùng Quốc Đống và Phùng Nghi Sân gọi điện một vòng thì phát hiện không có công ty chuyên tung tin đồn nào bằng lòng nhận điện thoại của họ, mà động cơ lùng tìm của Thiên Đô mặc dù đồng ý làm một bài văn lùng tìm việc then chốt, nhưng lại muốn một mức giá siêu cao.



“Năm ngàn vạn?! Sao mày không đi chết đi!” Phùng Quốc Đống ném điện thoại, ôm đầu ngồi trên sofa, xém chút nữa là khóc lên.



……



Đêm này, rất nhiều người ở thành phố C không ngủ được.



Hoắc Thiệu Hằng lại là một đêm không ngủ.



Lúc trời sáng, anh kéo rèm cửa phòng sách ra, phát hiện bên ngoài âm u, trời mưa rả rích.



Mưa xuân quý như dầu.



Đầu hạ cuối xuân của thành phố C trước giờ luôn là thời kì đẹp nhất.



Đã là ngày thứ ba rồi.



“Trần Liệt, Niệm Chi đã tỉnh chưa?” Hoắc Thiệu Hằng từ trong phòng tắm của phòng ngủ cho khách mát mẻ đi ra ngoài, vừa lau nước trên tóc vừa hỏi.



Trần Liệt đeo hòm thuốc từ phòng ngủ đi ra, không biết làm sao lắc lắc đầu, “Vẫn đang sốt cao. Tôi đã gọi điện để bác sĩ Nghiệp qua đây truyền dịch cho em ấy.”



Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, nhưng giữa trán càng thấy sự cương nghị sâu hơn.



Anh đó giờ là như vậy, càng gặp chuyện khó giải quyết càng nhẫn nại vượt qua.



Rất nhiều người đều nói anh có phong độ của đại tướng, cho nên đối với việc tuổi tác còn trẻ anh đã thăng chức thiếu tướng, đa số mọi người đều thật lòng khâm phục.



Vì quân hàm của anh, là thật sự dùng máu tươi và tính mạng ra để đổi lấy.



Ngồi xuống cẩn trọng ăn hết bữa sáng, Hoắc Thiệu Hằng lại gọi cho Triệu Lương Trạch: “Thay đổi kế hoạch sớm một ngày.”



Một tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng đã đeo kính đen ngồi trong buồng xe Chrysler màu trắng bạc.



Chiếc xe này không tính là quý, nhưng cũng không rẻ, đi đến gần Công ty trang trí nội thất Phong Đình dừng lại ở nơi không khiến người ta chú ý nhất, bởi vì bên đó đều là loại xe này.



Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi ở ghế sau, yên lặng nhìn cao ốc mười ba tầng đối diện.



Công ty trang trí nội thất Phong Đình chiếm cứ từ tầng một đến tầng năm của toà cao ốc này, quy mô thật sự không nhỏ, nhưng do làm trang trí nội thất, những cái kệ để không cũng đặc biệt lớn.



Triệu Lương Trạch ngồi phía trước giới thiệu cho Hoắc Thiệu Hằng tình hình liên quan đến Công ty trang trí nội thất Phong Đình mà hắn tra ra được: “Công ty gia đình này thành lập hơn ba mươi năm rồi, nhưng quy mô vẫn luôn rất nhỏ. Hai năm nay vì kiếm tiền để niêm yết, mới mở rộng quy mô từ việc vay tiền ngân hàng…”



Lời còn chưa nói xong, một chiếc xe bán tải dừng trước toà cao ốc đối diện, vài người đàn ông mặc cảnh phục màu trắng và đồng phục bảo vệ từ trên xe bước xuống, đi vào trong cao ốc.



Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng như thường, nghiêng người dựa vào ghế sau, ánh mắt sâu xa, yên lặng nhìn tình hình phía đối diện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom