• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô

Hoắc Dận được người giúp việc dẫn đi trước.

Nhưng không hiểu tại sao? Cậu luôn cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu, mà ánh mắt này khiến cậu giật mình nhớ tới lúc ở trên tàu.

Khi cô bị nhốt ở trên khoang tàu, cũng là ánh mắt đau khổ ấy cầu xin cậu lại gần để cho cô nhìn cậu một cái.

“Dì đem nó lại đây!”

Cậu bé đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô.

Trong phút chốc, Ôn Hủ Hủ vốn đang đau khổ lại vui mừng khôn xiết, cô giống như là một lần nữa được sống lại, lập tức ôm hộp bánh đậu xanh kia chạy tới.

“Dận Dận... dì biết con sẽ không ghét bỏ dì, con yên tâm, dì làm rất sạch sẽ cũng rất ngon, sau này nếu con muốn ăn nữa cứ nói với dì.”

Cô ngồi xổm trước mặt cậu, khóe mắt vẫn còn ướt đỏ, lúc nói lời này cô đã không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, vừa khóc vừa cười, giống như là một con tiểu yêu tinh trong anime.

Hoắc Dận lạnh lùng "Ừ" một tiếng.

Sau đó, cậu liền cầm hộp bánh đi lên.

Cậu bé quả thật chưa từng ăn thứ này.

Cậu vốn là Hoắc gia tiểu thiếu gia, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều là cao cấp nhất. Thức ăn bình thường như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.

Hoắc Dận nhìn lướt qua thứ bánh này.

Nó có mùi mật ong, thứ mà cậu thích nhất…

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng mà rời đi.

Cô vừa rời đi, người giúp việc trong đại sảnh lúc trước tìm mọi cách ngăn cản cô, lập tức đi vào phòng ngủ của mình, bắt đầu gọi điện thoại.

“Người phụ nữ mà cô Cố từng nhắc, cô ta thật sự tối nay đã tới đây.”

“Cái gì? Thật sự đến rồi?”

Nữ nhân bên kia điện thoại nghe được, nhất thời vừa kinh ngạc vừa giận đến mức thay đổi cả khẩu âm.

Người giúp việc vội gật đầu: "Là tới chữa bệnh cho ông chủ, sau đó tôi nhìn thấy sau khi cô ta tiêm cho ông chủ mấy mũi, ông chủ thật sự ngủ thiếp đi. Sau đó, cô ta lại lấy bánh tự mình làm cho cậu chủ, hơn nữa khiến người ta vô cùng khó tin chính là cậu chủ cũng nhận. Cô Cố, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?

Người phụ nữ: "......”

Đầu dây bên kia lúc này không có âm thâm, chỉ có tiếng thở phập phồng từ trong điện thoại truyền ra.

Không sai, người phụ nữ này là Cố Hạ!

Ôn Hủ Hủ, xem ra tôi thật đúng là đánh giá thấp cô, cô thật đúng là có chút thủ đoạn, không chỉ đi vào biệt thự, mà còn tiếp cận cả chồng trước của cô, giờ đến con trai của cô cũng bắt đầu tiếp nhận cô.

Thế nào?

Cô lại muốn một lần nữa bò về vị trí Hoắc thiếu phu nhân sao? Cô đừng có ở đó mà nằm mơ!

Cố Hạ đứng trong bóng tối, trong mắt hiện lên tia sát khí mãnh liệt!

“Cô Cố?”

"À, không sao, cô ta vốn là bác sĩ mà ông chủ mang từ nước ngoài về. Dì Trần, dì không cần khẩn trương lên như thế, dì chỉ cần chăm sóc tốt cho ông chủ, chú ý tiểu thiếu gia, đừng để cậu ấy bị bệnh."

Cố Hạ lấy lại giọng điệu ôn nhu nhỏ nhẹ. Lúc này, cô ta không chỉ phải ngăn lửa giận trong mình, ngược lại cô ta còn phải an ủi người giúp việc này.

Người hầu nghe xong, hoàn toàn đứng về phía cô ta.

"Thật không biết ông chủ nghĩ gì nữa, một người tốt như cô Cố sao ngài ấy lại không cho cô đến biệt thự nữa? Lúc trước cô còn ở chỗ này, trong nhà đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp, ông chủ đi làm về có cơm nóng ăn, cuộc sống hàng ngày của cậu chủ nhỏ cũng được sắp xếp rất tốt, sao ông chủ lại hồ đồ như vậy chứ?"

“Được rồi, dì Trần, là tôi làm sai trước, không trách ông chủ của cô được.”

“Sai gì chứ? Cậu chủ ngoan cố không nghe lời như vậy, thỉnh thoảng dạy bảo một chút không phải là bình thường sao? Cô Cố, cô yên tâm đi, có cơ hội tôi nhất định sẽ thuyết phục ông chủ để cô được đến chăm sóc gia đình này như trước.”

Người giúp việc này, đến sau cùng đã để lại một câu hứa hẹn cho Cố Hạ trong điện thoại.

Lời vừa dứt, ở nơi không ai nhìn thấy Cố Hạ nở nụ cười nụ cười, nụ cười của cô ta giống như rắn độc, lạnh lùng hung ác, khiến cho người khác phải rùng mình.

——

Lúc Ôn Hủ Hủ trở lại phòng trọ, dì Lan đã đi rồi, trên bàn bày đồ ăn còn để lại phần cho cô, mà hai đứa nhỏ thì đi ngủ sớm.

Các con, mẹ thật sự không xứng đáng với các con.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy liền cảm thấy trong lòng dân lên sự áy náy, vội vàng thay giày đi đến phòng các các con.

“Các con yêu, ngủ chưa?”

Lúc Ôn Hủ Hủ đẩy cửa ra, nhỏ giọng gọi bọn nhỏ một tiếng.

"Mẹ, cuối cùng mẹ đã về?"

Là Mặc Bảo, cậu còn chưa ngủ.

Ôn Hủ Hủ nhất thời cảm thấy áy náy, ôm chặt con trai vào trong lòng: "Mặc Mặc, xin lỗi con, đều là mẹ không tốt, mẹ hứa với con, chờ làm xong chuyện ở đây, mẹ sẽ ngay lập tức đưa con cùng em gái trở về nước M được không?"

Mặc Bảo liền ngoan ngoãn gật đầu: "Được, mẹ không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”

Ôn Hủ Hủ: "......”

Trong lòng càng thêm khó chịu, cô ôm quả đầu mềm mại của cậu vào lòng. Câu nói cam đoan với cậu, giống như là đang nhắc nhở mình, cô thật sự không thể bỏ mặt hai đứa trẻ này như vậy, bọn chúng dù sao cũng là con của cô.

Hủ Hủ cho con trai ngủ xong thì ra ngoài.

Nhưng không ngờ, cô vừa đóng cửa phòng, cậu bé bên trong lập tức mở ra đôi mắt nhỏ sáng ngời ở trong bóng tối.

"Mẹ nhất định lại bị kẻ xấu đó bắt nạt rồi. Bằng không, mẹ sẽ không nói những lời này, kẻ xấu xa này, ông dựa vào cái gì luôn bắt nạt mẹ tôi như vậy?”

Mặc Bảo ở trong bóng tối nắm chặt đôi tay nhỏ.
Chương 32: Kẻ theo dõi

Ngày hôm sau.

Bởi vì hai đứa trẻ sắp đi nhà trẻ mới. Ôn Hủ Hủ phải dậy sớm để làm bữa sáng yêu thích nhất cho hai con.

“Nhược Nhược, dậy đi, hôm nay con phải đi nhà trẻ.”

“A...... Không không không, con chưa muốn dậy đâu.”

Cô bé thích ngủ nướng, mơ mơ màng màng nghe được tiếng kêu của mẹ, còn chưa ngủ đủ nên không muốn dậy. Nhược Nhược không cam lòng, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong cái chăn nhỏ màu hồng nhạt.

Thoáng cái đã cuộn thành một con tằm, làm cho mẹ không thể lột chăn ra được.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy thế, cô sắp bị đứa trẻ này làm cho chết cười rồi.

Cô không trực tiếp lột chăn mà vươn một ngón tay gãi hai cái trên cái cổ nhỏ trắng nõn của con gái. Lập tức, tiếng cười "khanh khách" của đứa nhỏ liền từ trong chăn truyền ra.

Con trai cô trưởng thành hơn tuổi, thành ra cũng bớt việc hơn nhiều.

Từ khi mẹ bắt đầu đẩy cửa phòng ra, cậu bé cũng đã rất nhanh từ trong chăn nhỏ đứng lên, sau đó tự mình đi vệ sinh.

Nửa giờ sau, ba mẹ con đã sẵn sàng.

“Mẹ, Tầm khoảng khi nào mẹ sẽ tới đón chúng con đây? Đừng quá muộn nha.”

Mặc Bảo nhìn mẹ vội vã đưa mình và em gái ra khỏi nhà, lộ ra biểu cảm thương tâm.

Ôn Hủ Hủ nghe được, vội vàng cam đoan với con trai bảo bối: "Sẽ không, sẽ không, mẹ nhất định sẽ đến đón các con đúng giờ ở nhà trẻ.”

Kết quả, tên tiểu yêu tinh này cùng em gái ngồi phía sau nhìn nhau cười.

Nhà trẻ tan học mới tới đón, vậy hôm nay bọn chúng có đủ thời gian hành động!

Nhân vật phản diện kia, ông chờ đi, Mặc gia của ông nhất định sẽ tới tìm ông!!

——

Ôn Hủ Hủ có một số công việc cần giải quyết vào hôm nay.

Là cuộc hẹn của cô và Tiểu Lâm, sáng sớm hôm nay Tiểu Lâm điện thoại đến báo cái tên họ Hoắc kia tối qua ngủ rất ngon, cho nên hôm nay tiếp tục mời cô đến chữa trị cho hắn.

Cho nên, cô phải tăng tốc chạy tới vịnh Thiển Thủy.

Ôn Hủ Hủ cầm điện thoại di động đi vào tiệm thuốc, đúng như rằng, khi cô mới đem đơn thuốc đã kê đưa cho nhân viên cửa hàng, trong điện thoại di động liền nhận được tin nhắn Tiểu Lâm gửi tới.

“Phu nhân, tổng giám đốc đã tỉnh rồi, cô mau qua đi!”

“……”

Lập tức, Ôn Hủ Hủ thúc giục nhân viên cửa hàng, cầm túi thuốc cấp tốc chạy đi.

Mười phút sau, vịnh Thiển Thủy.

Hoắc Tư Tước quả thật đã tỉnh, đêm qua hắn ngủ rất ngon, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ngủ một giấc đến sáng.

Thành ra tâm tình của hắn cũng không tệ lắm.

"Thông báo đi, nửa tiếng nữa sẽ tổ chức cuộc họp công ty!"

Hắn tự nhìn mình trong gương, áo sơ mi màu xanh đậm, cổ áo thẳng tắp, quần dài màu đen bao quanh hai chân dài, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm thần thái ngút ngàn, liếc mắt nhìn lại, cả người đều lộ ra một vẻ bá đạo, kiêu ngạo và tao nhã.

“Vâng, tổng giám đốc!”

Trợ lý Tiểu Lâm lập tức mở điện thoại di động, thông báo chỉ thị quan trọng này trong nhóm wechat.

Vài phút sau, Hoắc Tư Tước đeo đồng hồ trên cổ tay, chuẩn bị ra ngoài.

"Tổng giám đốc... cô Ôn đang trên đường tới đây, ngài không đợi cô ấy một chút sao?”

“Lâm Tử Dương, có phải gần đây cậu rảnh rỗi quá phải không?”

Hắn sải bước đi xuống lầu, lạnh lùng quay lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Dương.

Lâm Tử Dương thấy hắn không vui, cũng không dám mở miệng nữa!

Quên đi, để cứu lấy mạng của mình vẫn là không nên xen vào việc của người khác. Anh ta cũng đã làm đến mức này rồi, có thể bắt lấy cơ hội này hay không phải dựa vào chính người phụ nữ ấy.

Lâm Tử Dương nhận mệnh đi theo sau lưng tổng giám đốc.

Nhưng ai cũng không ngờ, ngay thời điểm hai người muốn đi ra ngoài, một cái bóng người mảnh khảnh thình lình từ bên ngoài vọt tới trước mặt bọn họ, "Vù" một cái, còn thiếu chút nữa đụng vào người Hoắc Tư Tước!

Lâm Tử Dương: "......”

Mẹ ơi, Tu La tràng tới rồi, chạy nhanh lên!

Tiểu Lâm nhanh nhẹn ôm đầu bỏ chạy, mà thiếu chút nữa đụng vào người Ôn Hủ Hủ. Sau khi kịp phản ứng, anh ta nhìn qua người đàn ông giống như tòa tháp sắt trước mặt, hoảng sợ lùi về phía sau một bước.

“Chào...... Chào buổi sáng. Hoắc tổng, đi… đi làm hả.”

Cô giơ chân đưa tay vồ về phía trước, vừa chào vừa cười với hắn.
Chương 33: Đụng phải hắn ta

Hoắc Tư Tước sắc mặt tái nhợt, tâm tình thay đổi nhanh đến mức có thể nhìn thấy mặt hắn như đang đóng băng!

“Ai bảo cô lại tới đây? Ôn Hủ Hủ, lá gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ?”

“Không không không, Hoắc tổng, không phải lá gan của tôi lớn, mà là tôi muốn làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi. Anh nhìn anh xem, tối hôm qua sau khi tôi châm cứu cho anh, anh liền ngủ rất ngon. Nhưng mà, anh châm hai mũi này vẫn chưa được, anh phải điều trị bằng thuốc nữa, anh xem tôi đã lấy hết thuốc tới rồi.”

Ôn Hủ Hủ đem túi thuốc quơ quơ trước mặt người đàn ông này.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy hành động này của cô sắc mặt càng thêm khó coi!

“Không cần!”

“A? Tại sao không? Hoắc Tư Tước, anh hiện là bệnh nhân của tôi và tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe lời tôi!"

Ôn Hủ Hủ căn bản là không cho hắn cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cầm lấy tay của hắn ở ngay cửa lớn bắt mạch cho hắn.

Trán Hoắc Tư Tước gân xanh giật giật, trong chốc lát, theo phản xạ có điều kiện hắn sẽ ném người phụ nữ này ra ngoài. Thế nhưng, khi hắn buông mắt xuống, phát hiện cô đã bình tĩnh trở lại, cặp mắt trong vắt như hồ nước kia, dưới ánh nắng ban mai lấp lánh kim quang, lộ ra vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe, làm hắn không thể nào nhúc nhích được.

Đó là biểu hiện chỉ có khi bác sĩ chẩn đoán cho bệnh nhân.

“Chà, đại khái giống như tôi nghĩ, vẫn còn ứ đọng nhưng không sao cả. Tôi kê đơn thuốc này anh uống đủ một tuần, bệnh của anh sẽ khá hơn rất nhiều.”

Ôn Hủ Hủ buông lỏng ngón tay, rất nghiêm túc đem kết quả chẩn đoán của mình nói cho hắn biết.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước đã bình tĩnh nhưng vẫn không có cảm xúc gì, sau đó rút tay về,đưa mắt nhìn qua túi thuốc trên tay cô.

“Vậy cô đem nó đưa cho người giúp việc là được rồi.”

“A... "Ôn Hủ Hủ ngây người," Vậy... vậy không được, thuốc này tôi phải tự mình sắc, tôi sợ bọn họ sẽ nấu hỏng mất.”

“Cô cảm thấy người giúp việc trong nhà Hoắc Tư Tước tôi dùng mười mấy năm đều là vật trang trí sao? Ôn Hủ Hủ, cô thật sự coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Cô cho rằng tôi không biết ý đồ của cô?”

“……”

Chỉ một câu đơn giản như vậy đã hoàn toàn nói trúng tim đen của cô!

Cô biết cô không thể gạt được người đàn ông này, hắn quá thông minh, bất luận cô có dùng thủ đoạn như thế nào, hắn đều sẽ nhìn ra được.

“Đúng, tôi thừa nhận tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để gặp con trai mình. Tôi là mẹ nó, muốn gặp nó cũng không phạm pháp đúng không? Mà cho dù nói đến pháp luật, vợ chồng sau khi ly hôn đều quy định có thể gặp con, tại sao tôi không thể? Tôi cũng thật sự đang giúp anh chữa bệnh, anh làm ngơ một lần có sao đâu, tại sao lại không thể?"

Cuối cùng, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tầng sương mù mông lung, hai mắt cô đỏ lên nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, đem tất cả đều là ủy khuất và khổ sở nói ra.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Vào thời khắc này, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh cô ở trên thuyền vì để hắn tin rằng con trai bị ngược đãi mà cầm mảnh thủy tinh dứt khoát tự đâm về phía mình.

Đúng vậy, cho dù cô có sai về mọi mặt nhưng không thể phủ nhận cô quả thật rất yêu con.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng rời đi. Tiểu Lâm trốn ở cách đó không xa thấy được, lúc đi ra ngoài lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Ôn Hủ Hủ.

Làm tốt lắm!

——

Thế là Ôn Hủ Hủ được phép ở lại, lập tức cô kích động đem túi thuốc vào trong phòng bếp chuẩn bị xong liền chạy lên lầu tìm con trai.

“Dận Dận? Dận Dận?”

“Cậu chủ còn chưa dậy đâu, ông chủ cho cô ở lại là sắc thuốc cho ông chủ, chứ không phải cho cô quấy rầy cậu chủ!"

Vẫn là người giúp việc đáng ghét kia, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ gọi Hoắc Dận, lại tức giận ngăn cản.

Ôn Hủ Hủ mặc kệ cô ta!

Cô đã được Hoắc Tư Tước cho phép, cô muốn đi tìm con trai của cô đều có thể quang minh chính đại đi, không cần để ý tới con ruồi này?

Ôn Hủ Hủ thấy cậu bé còn chưa dậy, liền đi xuống phòng bếp làm một phần bữa sáng tinh xảo cho cậu, sau đó bưng lên lầu hai. Dựa vào trí nhớ tối hôm qua tìm được căn phòng cậu bé ở.

“Cốc cốc cốc......”

"Dận Dận, dì là dì Nancy, con dậy chưa, dì làm cho con bữa sáng rất ngon, có bánh rán khoai tây nghiền, còn có tôm bóc vỏ, còn có trứng ốp la sốt cà chua, con thích không?"

Ôn Hủ Hủ tìm được gian phòng này, nhẹ nhàng gõ một cái, ôn hòa gọi cậu bé bên trong.

Nhưng mà cô liên tiếp kêu vài tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh, chuyện gì xảy ra? Cậu bé còn chưa dậy sao?

Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đẩy cửa đi vào.

Nhưng đúng lúc này, ở trong hành lang một cái bóng nho nhỏ thình lình xuất hiện.

“Dì ở chỗ này làm gì? Ai cho dì lên?!

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ bị tiếng của cậu dọa nhảy dựng lên, lập tức quay đầu sang một bên, lúc này mới phát hiện con trai không ở trong phòng, mà là ở bên ngoài.
Chương 34: Cậu út cũng tới rồi!

“Dận Dận? Thì ra con đã dậy rồi, vậy sao con không xuống ăn sáng? Con không đói bụng sao? Còn nữa, sao con không mặc áo khoác vào?”

“……”

Không ai thèm để ý đến cô, cậu vừa bước đến đã xoay người rời đi.

Hoắc Dận rốt cuộc muốn làm gì đây? Chỉ mới sáng sớm mà!

Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng đành rảo bước theo ngay sau lưng cậu. Sau đó hai mẹ con cùng nhau đi đến một vườn hoa rộng lớn. Lúc này cậu nhanh chóng chạy ra ngoài khu đồ chơ dành cho thiếu nhi và chơi ở đó.

Chậc, đúng là thế giới của kẻ có tiền!

Ôn Hủ Hủ đem bữa sáng đặt trên một cái bàn đá trong vườn hoa, sau đó cũng cùng tới khu vui chơi với con trai.

“Dận Dận, chúng ta ăn sáng trước rồi chơi sau được không? Nếu không con sẽ đói đó.”

“Không ăn!”

Hoắc Dận cuối cùng cũng không mấy mấy kiên nhẫnmở miệng trả lời cô.

Ôn Hủ Hủ cảm giác có chút hụt hẫng ở trong lòng. Đứa con này xem rất khó dỗ dành, cậu bé không giống với em trai ngoan ngoãn, tự lập ăn cơm không phải đợi ai nhắc nhỡ của cậu.

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm bên cạnh cậu bé suy nghĩ một chút. Bỗng nhiên, cô liền nghĩ tới một điều: "Dận Dận, dì đoán con nhất định là muốn gặp ba? Chỉ cần con ăn xong bữa sáng, dì hứa sẽ đưa con đi tìm ba.”

“Có thật không?”

Ngay lập tức, cậu bé liền ngẩn đầu nhìn cô.

Đúng vậy, những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ thường sẽ biểu hiện là như vậy. Sẽ thu mình và thờ ơ với thế giới xung quang, quái gở lạnh lùng, không chịu giao tiếp và hòa đồng với người khác. Thế nhưng ở trong trái tim thường thường sẽ có một người rất quan trọng muốn ỷ vào.

Nghĩ tới đây, Ôn Hủ Hủ đột nhiên có chút ghen tị với tên đàn ông chó kia.

Cứ chờ đi rồi sẽ có một ngày nào đó, cô cũng sẽ biến thành người mà Hoắc Dận muốn ỷ vào, người mà cậu xem là quan trọng!

Cuối cùng Hoắc Dận cũng đã ăn hết bữa sáng mà Ôn Hủ Hủ tự tay làm, lúc dì Trần đi lên thu dọn thì vô cùng kinh ngạc.

“Cậu chủ, cái này...... Đều là cậu ăn hết sao?”

“Đúng vậy, đều là cậu bé ăn, làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Ôn Hủ Hủ nghe nói như thế cảm thấy vô cùng kỳ quái, đây là lượng đồ ăn của một đứa bé sao cô ta lại phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ đứa nhỏ này trước kia còn không ăn được nhiều như vậy?

Ôn Hủ Hủ cũng không biết, trước kia Hoắc Dận không bao giờ có thể ăn nhiều như thế này.

Trừ khi là những món ba cậu làm cho cậu, cậu mới chịu ăn hết.

Dì Trần giận dữ đùng đùng bưng bát đi xuống. Cô ta vừa đi, vừa lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Hạ: "Cô Cố, cô có biết người phụ nữ này lợi hại cỡ nào không? Hôm nay cậu chủ nhỏ lại ăn hết đồ cô ta nấu rồi.”

“Vậy sao?”

Lúc này Cố Hạ đang cắt tỉa cành cây, nghe được lời dì Trần nói xong thì ‘rắc’ một tiếng, cô ta cắt gãy cành cây kia.

"Đúng vậy, tôi đã nói dối với ông chủ là sủi cảo hôm qua ông chủ làm vẫn còn, vốn đợi sau khi ông chủ đi tôi sẽ cố tình tùy tiện nấu một ít đồ ăn cho cậu chủ, tôi chắc chắn đồ tôi nấu cậu chủ sẽ không ăn, nhân cơ hội này tôi gọi cô đến làm cho cậu chủ. Nhưng không ngờ cô bác sĩ đáng ghét đó, cô ta lại đến đây..."

Người giúp việc này nói trong điện thoại rất nhiều, giống như kiểu hận không thể lập tức đuổi Ôn Hủ Hủ ra khỏi nhà.

Cố Hạ vừa nghe điện thoại vừa cầm cây kéo trong tay cắt từng cành cây, cây kéo sắc bén không bao lâu đã cắt chậu cây bonsai trụi lũi thành một cây trụ trọc.

“Cô Cố?”

“Biết rồi, không sao, có thể cho cậu chủ ăn là được rồi, tất cả đều vì sức khỏe của cậu chủ là trên hết.”

Cô ta buông kéo xuống giả vờ dịu dàng trấn an người giúp việc qua điện thoại.

Dì Trần nghe được những lời ấm áp giả tạo này nhất thời cảm động khóe mắt đều đỏ lên: "Cô Cố, cô thật sự quá lương thiện, đã đến mức này rồi cô còn rộng lượng như vậy. Nhưng không sao, chúng ta có rất nhiều cơ hội, cô yên tâm đi tôi sẽ tìm cơ hội cho cô.”

Người giúp việc lại hứa với Cố Hạ, sau đó mới cúp điện thoại.

Nancy, phải không, tôi sẽ không để cô nhảy nhót ở đây lâu đâu!

——

Vì Hoắc Dận đã ăn xong bữa sáng, Ôn Hủ Hủ cũng thực hiện lời hứa của mình, định dẫn cậu bé đến Hoắc thị tìm Hoắc Tư Tước.

Dù sao, cô cũng phải qua đưa thuốc cho hắn.

Nhưng cô không biết rằng, ngay giữa trưa một đứa con trai khác của cô cũng đang đi đến nơi đó.

“Anh, anh phải cẩn thận một chút, nếu gặp phải kẻ xấu đó, nhất định cũng phải thay Nhược Nhược dạy cho kẻ xấu một bài học, không cho kẻ xấu bắt nạt mẹ nữa.”

Trong nhà trẻ, khi Mặc Bảo chuẩn bị rời đi Nhược Nhược tức giận dặn dò bên tai cậu.

Mặc Bảo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình rất sảng khoái đồng ý với em gái.

Hơn hai mươi phút sau, tòa nhà Hoắc Thị ở trung tâm thành phố.

Vì sợ bị phát hiện nên Mặc Bảo mặc một chiếc áo len chiến binh bọc thép màu xanh lam và chiếc áo vest denim màu đen xám. Cậu cố tình không đi qua cổng chính mà chọn đi vòng qua bãi đậu xe ngầm, rồi mới vào thang máy.

Xem ra đứa nhỏ này thật sự rất thông minh.

Nhưng, khi cậu đi thang máy đến tầng mà cậu đã dùng máy tính hack trước đó, thì phát hiện phía trước là một cánh cửa thủy tinh bị khóa, đã thử mọi cách nhưng cậu không thể nào vào được.

"Không phải chứ, nơi này là phòng của tổng giám đốc, tại sao lại có cửa bị khóa? Chẳng lẽ mình lại nhìn nhầm?”

Mặc Bảo có chút buồn bực, đứng đó quan sát hồi lâu, thấy không có kết quả gì, cậu chuẩn bị rời đi xem xem các tầng khác có thu hoạch gì không.

Nhưng vừa lúc đó, trên cửa kính đột nhiên vang lên một giọng robot nữ: "Quét mặt thành công, Hoắc Dận, có thể mở cửa!"
Chương 35: Mặc Bảo cuối cùng cũng nhìn thấy ba

Sau tiếng “Cạch” cánh cửa thủy tinh mở ra.

Hoắc Dận?

Chính là tên của cậu nhóc đó?

Mặc Bảo đứng chết lặng.

Xem ra cậu thật sự đoán không sai, Hoắc Dận chính là con trai của kẻ xấu kia. Mà cậu, cũng bởi vì có khuôn mặt giống Hoắc Dận như đúc, cho nên cánh cửa mới hiểu lầm cậu là Hoắc Dận.

Cho nên, kẻ xấu kia là ba cậu sao?

Mặc Bảo nghĩ tới đây thì trong lòng có chút tức giận, cậu hoàn toàn không muốn mình có một người ba ác ma như thế. Xuyên qua của kính đi vào, lúc này cậu mới phát hiện bên trong căn bản cũng không phải văn phòng tổng giám đốc, mà là nơi nghỉ ngơi được trang hoàng đặc biệt xa hoa, cao cấp.

Có TV, ghế sofa, giường... và tất cả những thứ đó trông giống như một căn phòng đầy đủ tiện nghi.

Xem ra, đây có thể là nơi để hắn nghỉ ngơi. Bằng không, sẽ không lắp đặt một lớp cửa kính ở bên ngoài, hơn nữa còn cần bảo mật bằng nhận dạng khuôn mặt mới có thể đi vào.

Sau một hồi thăm dò căn phòng này Mặc Bảo quyết định đi ra ngoài, tiếp tục đi tìm tên kẻ xấu kia.

Thế nhưng, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở của cánh cửa kính: "Quét mặt thành công, Hoắc Tư Tước, có thể mở cửa!"

Mặc Bảo: "......”

Trời ạ, tên kẻ xấu đó sao lại tới đây giờ này, làm sao bây giờ?

Mặc Bảo luống cuống, nhanh chóng chạy trở lại phòng tìm kiếm chỗ trốn, sau đó vì quá khẩn trương mà cậu trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ.

Mặc Bảo mặc dù là tới tìm hắn, nhưng không nghĩ tới việc bị hắn phát hiện. Cậu tới đây để thăm dò về tình hình địch, nếu được sẽ khiến cho tên xấu này không bắt nạt mẹ nữa.

Mặc Bảo nín thở núp trong trong tủ.

Tuy nhiên, cậu không ngờ tên xấu xa này lại không chịu rời đi mà lại đi thẳng vào tủ quần áo.

“Cái quái gì vậy? Cái này cũng gọi là thuốc sao? Đắng quá, còn khó ngửi như vậy!”

“Chột - -”

Hoắc Tư Tước vừa nhớ tới việc vừa rồi ở trong phòng làm việc bị ép uống hết một chung thuốc Đông y, vừa đưa tay mở cửa tủ quần áo ra!

“!!!!”

Vài giây sau, hai người một lớn một nhỏ, đứng ở cửa tủ quần áo này, hắn trừng mắt nhìn cậu, cậu trừng mắt nhìn hắn.

Thôi xong, bị phát hiện rồi!

Mặc Bảo trốn trong tủ quần áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Tuy nhiên, điều làm cho cậu bé cảm thấy kỳ quái chính là lúc hắn mở tủ quần áo phát hiện ra Mặc Bảo thì vô cùng bình tĩnh không có chút ngạc nhiên nào.

“Hoắc Dận, sao con lại chạy tới đây? Không phải lúc nãy con còn ở trong phòng làm việc sao?”

“……”

Hoắc Dận?

Thằng nhóc khó gần đó cũng tới à?

Trong nháy mắt, đứa nhỏ thông minh tuyệt đỉnh này liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Ngay lập tức, cậu bé ngồi lại trong lòng tủ: "Dạ vâng ba, con vừa mới lên.”

Hoắc Tư Tước sửng sốt!

Tên nhóc này cười với hắn? Hắn có phải nhìn lầm hay không?

Còn nữa, cậu bé vừa mới lên? Vậy tại sao hắn không thấy? Hắn cũng vừa mới đi lên, chẳng lẽ... là lúc hắn gọi điện thoại, cậu đã lẻn lên?

Sự dò hỏi trong mắt Hoắc Tư Tước càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà, có phải là do hắn cẩn thận suy nghĩ nhiều không. Lúc này di động lại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

“Con đã lên đây rồi cứ ở yên đó. Người phụ nữ kia...... dì bác sĩ kia đã đi rồi, con đừng chạy lung tung khắp nơi, chờ ba xong việc ba sẽ đưa con về nhà.”

“Hả?”

Mặc Bảo chớp chớp đôi mắt nhỏ như hồ ly.

Dì bác sĩ?

Không phải là mẹ sao? Sao mẹ lại tới đây? Hơn nữa còn đi cùng cậu nhóc kia tới.

Trong cái đầu nhỏ của Mặc Bảo, lần này đã không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cái đầu cậu bé rất thông minh nên khi nghe ba bảo cậu ở trên này cậu liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, con sẽ không đi lung tung, ba đi làm việc đi.”

Hoắc Tư Tước: "......”

Lại bị nụ cười sáng lạn trên mặt nhỏ này làm cho hắn trong chớp mắt đầy sửng sốt.

Xem ra, nhất định là người phụ nữ đáng chết kia ảnh hưởng đến Hoắc Dận, không thể để cho cô ta ở cùng con trai nữa, nhìn xem cô ta đã đem con trai hắn thành cái dạng gì rồi?

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trầm xuống.

Mặc Bảo nhìn thấy hắn rời đi, vội vàng cũng từ trong phòng chạy ra, chui qua bằng đường cửa kính.

Cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, hiện tại Hoắc Dận cũng đã tới, nếu bị phát hiện có hai cậu nhóc giống nhau như đúc ở chỗ này thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.

Lần này cậu đành phải đi thang máy xuống, đang chuẩn bị từ trong cao ốc này lẻn ra ngoài trở về nhà trẻ thì nhìn thấy một chiếc taxi đỗ trước cổng tòa nhà, có một cô bé có khuôn mặt giống mình đang lôi một cậu bé cũng có khuôn mặt giống mình lên xe! !

Nhược Nhược?!!

Bà Lan?!!

Trời ơi, bọn họ đến đây khi nào? Bọn họ còn đang túm Hoắc Dận lên xe?!

Mặc Bảo cảm thấy mình sắp điên rồi, vội vàng lao ra ngoài, cậu muốn ngăn cản hai con tôm đang phát điên kia lại. Nhưng lúc này ở sau lưng cậu có một âm thanh vang lên.”

“Cậu chủ? Sao cậu lại chạy xuống đây? Không phải tổng giám đốc bảo cậu ở trong phòng nghỉ trên lầu sao? Sao cậu lại ở đây một mình? Nơi này rất nguy hiểm, đi, chú Lâm dẫn cậu về.”

Thật trùng hợp, người này lại chính là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tiểu Lâm!

Vì vậy, Mặc Bảo chỉ có thể bất lực nhìn em gái tinh ranh của mình, còn có cả bà Lan hồ đồ đang cố đưa Hoắc Dận vào trong xe.

Mà bản thân Mặc bảo cũng bị cưỡng ép lần nữa trở về tầng cao nhất.

Coi bộ trò đùa này, lớn rồi!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom