• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 363-364

Chương 363: Cô không bao giờ biết hắn yêu cô

Đầu óc cô ta thật sự có bệnh ư?

Ôn Hủ Hủ muốn tức điên!

“Được rồi, chuyện này bố mẹ cô ta đã dạy dỗ cô ta rồi, Ôn tiểu thư cô đừng ở đây làm phiền cô ta nữa, cô ta cũng không phải cố ý.”

“Không phải cố ý ư? Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy là xong sao? Ông có biết chính bởi vì cô ta như thế này mà thiếu gia nhà các ông rất có thể sẽ bị cô ta hủy hoại không?”

Không nghe điều này còn đỡ, vừa nghe xong Ôn Hủ Hủ càng thêm tức giận và phản bác gay gắt ngay tại chỗ.

Hà Đình Ngọc: “...”

Vào lúc ông ta muốn tìm lời hữu ích để khuyên thì bỗng nhiên, người đàn bà vừa rồi Ôn Hủ Hủ ra sức ngăn cũng không ngăn được lại bước xuống sau câu nói này của cô.

“Lạch cạch...” Một âm thanh chói tai vang lên!

Chiếc BMW màu trắng lại dừng lại vào lúc này.

“Tôi hủy hoại hắn? Ôn Hủ Hủ, cô nói rõ ràng cho tôi rốt cuộc là ai sẽ hủy hoại hắn? Hả? Lạc Du lao ra khỏi xe, chạy thẳng đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.

Cơn tức giận của Ôn Hủ Hủ đang không có nơi nào để trút, nhìn thấy cô ta lại chủ động đi ra thì cũng không khách sáo nữa.

“Tôi nói còn không đủ rõ ràng sao? Bản thân cô đã làm chuyện gì cô không biết ư?”

“Phải, tôi biết nhưng cô có biết tại sao tôi phải làm như vậy không? Đó đều là vì cô!” Lạc Du gào lên, ngón tay cũng sắp chỉ lên trên đầu Ôn Hủ Hủ.

Lúc này vợ chồng Lạc Thiên Nam cũng bước xuống, sau khi nhìn thấy cảnh này họ vội đi tới muốn ngăn con gái mình lại.

Nhìn thấy gia đình này, Ôn Hủ Hủ nghĩ đến cảnh tượng lần trước lúc đi đến nhà họ Lạc họ đảo ngược trắng đen ra vẻ đạo mạo, cũng lạnh lùng nở nụ cười.

“Phải, nhà họ Lạc các người không phải như thế này sao? Các người có khi nào sai? Người sai không phải đều là người khác à?”

“Cô xàm lắm! Cô không tin phải không? Được, vậy thì tôi nói cho cô biết tại sao tôi phải làm như vậy? Đêm hôm qua không phải cô ở cùng hắn ư? Không phải hắn còn đến cứu cô sao?”

“...”

Câu nói này thật sự khiến cho Ôn Hủ Hủ ngây người trong chốc lát.

Người đàn bà này, lại biết cả chuyện này.

Nhưng, đây không phải là trọng điểm, sau đó lời cô ta nói ra đã khiến cho cô càng sốc hơn: “Hắn giấu tôi, giả vờ như đã bị tôi xóa đi ký ức, nhưng căn bản hắn luôn nhớ cô, con đĩ cô là một khối u ác tính!”

Lạc Du khàn tiếng gào lên.

Vừa dứt lời, cuối cùng hiện trường đều yên lặng.

Đặc biệt là Ôn Hủ Hủ, cô chỉ cảm thấy đầu óc “ầm” lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào người đàn bà này, tất cả những suy nghĩ cơ bản nhất cũng đều dừng lại.

Giả vờ?

Làm sao có thể?

Rõ ràng hắn lạnh lùng với mình như vậy còn nhốt mình vào trại chó, muốn xích mình lại bằng xích sắt cơ mà...

“Tôi đã nói với hắn rất nhiều lần, cô là quả bom hẹn giờ bên cạnh hắn, sớm muộn cũng sẽ hủy hoại hắn nhưng hắn lại không nghe. Nửa năm trước, khi cô cắt đứt quan hệ với hắn ở sân bay một mình hắn đi bộ trong mưa đủ ba tiếng, đi từ sân bay đến trung tâm thành phố cuối cùng câu nói trong miệng khi ngất đi vẫn là câu cô không cần hắn, Ôn Hủ Hủ tôi nói sai sao? Hả?!!”

Lạc Du bật khóc, những lời buộc tội cuồng loạn, tiếng chửi rủa cùng với những giọt nước mắt tuôn ra từ trong cổ họng cô ta, khoảnh khắc này không ai còn nghi ngờ, cô ta thật sự đau lòng vì người đàn ông này.

Bước chân Ôn Hủ Hủ loạng choạng.

Ngày đó, hắn lại đi bộ trong mưa đủ ba tiếng đồng hồ ư?

Cô không biết, cô nghĩ rằng sau khi họ cắt đứt quan hệ ở sân bay, hắn đã đi về ngay lập tức. Dù sao người đàn ông này cũng chưa bao giờ biểu hiện ở trước mặt cô rằng hắn rất yêu cô.

Cho dù là đêm hôm đó cô đi, họ ở trong ngôi làng nhỏ đó hắn cũng đối xử với cô như thế.

Từng giọt nước mắt của Ôn Hủ Hủ lã chã rơi xuống từ trong hốc mắt.

“Sau chuyện đó hắn sốt cao, mấy ngày mấy đêm đều không tỉnh, cô có biết lúc đó tôi rất sợ hắn xảy ra chuyện thế nào không? Cô có biết tình hình của hắn ra sao không, ai có thể đảm bảo sau khi hắn bị thương nặng như vậy sẽ không sao? Cho nên, tôi thôi miên hắn, giúp hắn xóa đi những ký ức về cô, tôi đã làm sai sao?”

“...”

“Là cô không muốn ở cùng hắn nên tôi mới dùng cách đó để bảo vệ hắn, không để cho hắn bị cô tổn thương, tôi sai sao? Bây giờ cô lại đến trêu chọc hắn, tôi là bác sĩ của hắn, phát hiện ra manh mối kịp thời ngăn lại, tôi có làm sai không? Cô nói cho tôi biết đi, Ôn Hủ Hủ!!”

Lời cô ta nói giống như con dao đâm từng nhát vào trong tim Ôn Hủ Hủ, đâm cô máu chảy đầm đìa.

Đến cuối cùng, ngay cả ý thức cũng dường như biến mất.

Đúng vậy, cô ta có sai chỗ nào đâu?

Mà Ôn Hủ Hủ cô, có tư cách gì để trách móc cô ta? Cô mới là đầu sỏ trong câu chuyện này.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đờ đẫn xoay người, sau đó giống như một cái xác không hồn lê đôi chân đã mất đi cảm giác, thất thần rời khỏi nơi này.

Hóa ra, mắt cô cũng có thể mù như thế...

...

Ôn Hủ Hủ về đến khách sạn.

Ba ngày sau đó cô đều không ra ngoài.

Cô trốn ở trong phòng, giống như con đà điểu, mỗi ngày đều vùi mình trong chăn không ăn không uống. Cô còn tắt điện thoại, rút dây điện thoại bàn trên đầu giường.

Ngoại trừ tivi cô thường mở mỗi ngày để xem tiến triển của tin tức bên trong.
Chương 364: Cuối cùng cô đã mất hắn

Cho đến khi nhìn thấy bên trong đã trời yên biển lặng, cô mới dứt khoát rút phích cắm tivi, vùi mình trong bóng tối ba ngày trong căn phòng đóng rèm này.

Ba ngày sau, cuối cùng cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa như đánh trống.

“Ôn Hủ Hủ! Cô mở cửa ra cho tôi! Nếu không mở nữa thì ông đây sẽ đá cửa vào đấy!”

“…”

Ôn Hủ Hủ quấn chặt mình trong chăn nằm trên giường, trở mình xem như không nghe thấy.

Thế là cuối cùng cánh cửa này thật sự bị người ta đá mở ra từ bên ngoài.

“Đệch!”

Khoảnh khắc cánh cửa bị đá tung ra, người này nhìn thấy bên ngoài bầu trời trong xanh còn bên trong lại tối đen như mực, anh ta giật mình đổ mồ hôi lạnh ngay tại chỗ.

Đồ ngốc này, chắc sẽ không thật sự xảy ra chuyện đấy chứ?

Trì Úc lập tức chạy vào, vừa mở tất cả đèn lên vừa hét lớn: “Đồ ngốc? Cô ở đâu? Cô mau ra đây, có phải cô chết rồi không?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

“Đệch, hóa ra cô ở đây à, mẹ nó suýt nữa cô làm tôi sợ muốn chết!” Cuối cùng Trì Úc phát hiện ra ngọn đồi nhỏ trên giường, liền vui mừng khôn xiết chạy vào.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không muốn quan tâm đến anh ta.

Cô trở mình, quấn chăn quanh người, mệt mỏi mắng: “Anh đến làm gì? Cút ra ngoài!”

Trì Úc: “…”

Anh ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ này không có sinh khí như vậy, cuối cùng cũng có chút tức giận, đứng ở đó kéo chăn trên người cô xuống.

“Cô nói tôi đến làm gì ư? Cô mất tích ba ngày, người khác còn tưởng cô đã bị phân xác rồi đấy,”

“Anh có bệnh à!”

Ôn Hủ Hủ đang ở trong trạng thái cực kỳ tiêu cực, nhìn thấy chăn bị giật đi lập tức leo xuống khỏi giường, muốn giật chăn lại.

Làm sao Trì Úc có thể cho cô được?

Anh ta ôm chăn chạy thẳng đến bên cửa sổ, kéo tất cả rèm cửa đã che kín ba ngày ra.

Ngay lập tức, Ôn Hủ Hủ ở trên giường chỉ cảm thấy có một ánh sáng chói mắt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, đôi mắt đột nhiên đau nhói, cô đành phải lấy hai tay che mắt mình lại.

“Trì Úc, anh đang làm cái gì đấy hả? Mau kéo rèm lại cho tôi.”

Trì Úc: “Tôi không kéo đấy, cô nhìn xem mình trở thành cái dạng gì đi? Không phải chỉ bị người đàn bà kia chửi vài câu thôi sao? Đến mức suy sụp tinh thần vậy ư? Ôn Hủ Hủ trước đây đi đâu rồi?”

“…”

Ôn Hủ Hủ trước đây đã chết rồi.

Ôn Hủ Hủ ngồi thẫn thờ ở trên giường rất rất lâu, cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng nơi này, cô chậm rãi thả hai tay xuống, nhìn ánh sáng rực rỡ đã rất lâu không thấy.

“Anh đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tôi có thể có chuyện gì? Chỉ là đến hỏi cô, Hoắc Tư Tước đã tỉnh rồi cô có muốn đi thăm hắn không?”

Tỉnh rồi?”

Lời này vừa dứt, trái tim giống như giếng cạn nước tù trong ba ngày của Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường gần như giật nảy lên ngay lập tức

Nhưng, cũng chỉ một chút mà thôi.

Sau đó, bởi vì nghĩ đến lời mà ngày đó người đàn bà kia nói, cô lại từ từ trở nên im lặng.

“Cũng được, đã xuất hiện trước mọi người rồi, không phải, cô không đi thăm hắn à? Tôi nghe nói, lúc đó cô còn cãi nhau một trận với Lạc Du vì chuyện này mà, đã lo lắng như vậy bây giờ hắn tỉnh rồi thì tự mình đi thăm đi, há không phải tốt hơn sao?”

Trì Úc vẫn đang khuyên nhủ, muốn để cho người phụ nữ này đích thân đi thăm.

Nhưng Ôn Hủ Hủ mím chặt môi, cuối cùng lại chậm rãi lắc đầu: “Không đi, có lẽ sau này tôi sẽ cách xa hắn một chút.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… tôi muốn để hắn sống lâu thêm một chút.”

Câu cuối cùng, Ôn Hủ Hủ tự nói trong lòng.

Trong ba ngày này, thực ra cũng có người đến tìm cô. Chính là ngày cô rút dây điện thoại bàn, người kia đã gọi điện đến nói cho cô biết đầu đuôi ngọn nguồn chuyện Hoắc Tư Tước phát bệnh ở vịnh Thiển Thủy.

Sau khi nói xong, ông ta xin lỗi cô.

“Ôn tiểu thư, chuyện ở nhà họ Lạc là lỗi của vợ chồng tôi, Lạc Thiên Nam tôi xin lỗi cô. Nhưng bây giờ đã thành thế này rồi, tôi tin cô cũng không muốn nhìn thấy hắn bị hủy hoại, cho nên lần này tôi sẽ đích thân ra tay, cô hiểu không?”

Nghe nói, khi người này gọi điện đến Hoắc Tư Tước vẫn chưa tỉnh.

Cho nên, ông ta quyết định tự mình ra tay xóa bỏ tất cả ký ức của hắn về Ôn Hủ Hủ cô, để sau này hắn sẽ không bị kích thích vì cô nữa và để đảm bảo an toàn cho tính mạng của hắn.

Nhưng lúc đó, khi nghe thấy lời này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên phản đối dữ dội.

“Không, tôi không hiểu và tôi cũng không muốn hiểu, tôi hối hận rồi tôi sẽ không rời khỏi hắn, tôi không cho phép ông xóa đi ký ức của hắn, tôi sẽ ở cùng hắn, tôi không cho phép ông làm như vậy.”

Cô giống như một kẻ điên ngăn cản ông ta, thậm chí nhảy xuống khỏi giường định chạy ra ngoài ngăn ông ta lại.

Nhưng, Lạc Thiên Nam lại ném cho cô một câu.

Muộn rồi!

Ông ta nói, đã muộn rồi.

Ôn Hủ Hủ cúi đầu nhìn vào ánh nắng trong kẽ tay mình, cuối cùng trong tầm nhìn chói mắt, nước mắt tích tụ rất lâu rơi lã chã lên ga trải giường màu trắng.

“Trì Úc, tôi hối hận rồi, lúc ở sân bay tôi không nên đẩy hắn ra, tôi… tôi đã không còn cơ hội nữa rồi…”

Trì Úc: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom