• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vô Thượng Võ Thần (1 Viewer)

  • Chương 06-10

Chương 06: Nhiệm vụ Ngân cấp

Thiên Cơ Điện như một tòa thành nhỏ có đầy đủ những nơi như tửu lâu, thậm chí có bán ra cả võ kỹ, nhưng cơ bản đều là võ kỹ trụ cột.

Tiêu Vân đi vào cửa hàng binh khí.

"Không biết khách quan muốn mua gì?" Tiểu nhị vội vàng đi ra chiêu đãi.

"Ta muốn mua một thanh đao." Tiêu Vân nói.

"Mời khách quan đi theo ta, bên trong có đao thượng hạng." Điếm tiểu nhị nhiệt tình chào mời Tiêu Vân tiến vào trong tiệm, chỉ thấy trong đó trưng bày đủ loại đao.

Tiêu Vân đảo qua những thanh đao kia rồi không khỏi lắc đầu, chúng đều quá bình thường.

Phát giác vẻ mặt của Tiêu Vân, tiểu nhị lập tức nói: "Khách quan chướng mắt những thanh đao này sao? Khách quan chờ một lát, ta lập tức đi lấy một thanh tốt hơn."

Nói xong, hắn ta quay người đi vào trong tiệm rồi lấy ra một thanh trường đao.

Toàn thân chuôi đao này có màu xanh thẳm, Tiêu Vân nhận ra nó được luyện thành từ Bách Luyện Tinh Thiết, trình độ tạm được, độ mềm dẻo cũng không tệ, thuộc dạng thượng phẩm trong những binh khí bình thường.

Đương nhiên, loại đao này không tốt bằng Linh khí.

Nhưng Linh khí rất khó tìm, dù có thì giá cả cũng cao đến dọa người, không phải Võ Tu bình thường có thể mua nổi.

Tiêu Vân nhận lấy rồi cầm ước lượng một chút, thấy cũng khá thuận tay nên lập tức hỏi: "Bán thế nào?"

"Hai mươi đồng kim tệ, không trả giá." Điếm tiểu nhị nói.

"Đắt như vậy..." Tiêu Vân khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn móc ra hai mươi đồng kim tệ để mua chuôi đao này.

Tiêu Vân nhìn sáu ngân tệ còn sót lại trong túi mà thở dài một tiếng, con đường Võ Tu không chỉ cần thiên phú mà còn cần rất nhiều tiền.

Không có tiền thì không mua nổi cả một thanh binh khí thuận tay.

Tiêu Vân nhận lấy thanh đao Bách Luyện Tinh Thiết rồi quay người đi ra ngoài tiệm.

Lúc này, một thiếu nữ mặc áo xanh ngọc đâm đầu đi tới.

"Tiêu sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Thiếu nữ kia nhìn thấy Tiêu Vân thì lập tức mừng rỡ nói.

"Đã lâu không gặp, Diệp sư muội." Tiêu Vân lập tức cười chào hỏi.

Thiếu nữ áo xanh ngọc này tên là Diệp Lăng, vào Thiên Cơ Điện trễ hơn Tiêu Vân một năm, trước kia Tiêu Vân từng dẫn Diệp Lăng đi rèn luyện làm nhiệm vụ mấy lần bên ngoài nên quan hệ của hai người cũng không tệ.

"Tiêu sư huynh, huynh vào nội tông rồi đúng không, nơi đó thế nào?" Diệp Lăng tò mò hỏi.

"Ta không ở nội tông, đã về Thiên Cơ Điện rồi." Tiêu Vân trả lời.

"Về Thiên Cơ Điện?"

Ban đầu Diệp Lăng còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi nhìn thấy Tiêu Vân mặc phục sức đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện thì không khỏi sửng sốt.

Khi nàng cảm nhận được khí tức Khí Hải yếu ớt của Tiêu Vân, lại thấy hắn chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng bảy thì lập tức đoán được chuyện mà hắn gặp phải.

Bình thường phần lớn đệ tử nội tông trở lại tám điện ngoại tông là vì tranh đấu với người khác rồi bị phế.

"Tiêu sư huynh, rốt cuộc là ai ác độc ra tay tàn bạo với huynh như vậy? Huynh nói cho ta đi, chờ về sau ta vào nội tông thì nhất định báo thù giúp huynh." Diệp Lăng lòng đầy căm phẫn mà nói.

"Không cần, thù này ta sẽ tự báo!" Tiêu Vân lắc đầu.

Diệp Lăng muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Tiêu Vân lộ vẻ kiên quyết thì cũng không tiện nói tiếp, bởi vì nàng hiểu tính cách của Tiêu Vân rất bướng bỉnh, nếu không muốn nói thì hỏi nhiều đến mấy hắn cũng không lộ ra nửa câu.

"Tiêu sư huynh, nếu cần ta hỗ trợ gì huynh cứ việc nói ra." Diệp Lăng nói.

"Ừm, có gì cần ta sẽ tìm muội." Tiêu Vân nhẹ gật đầu.

Diệp Lăng đang muốn nói gì thì phía sau truyền đến một giọng nói: “Diệp sư muội, nhiệm vụ của chúng ta sắp đến hạn rồi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này."

Ba đệ tử ngoại tông đang đứng bên ngoài, tu vi của họ đều không thấp, kém nhất cũng là Luyện Khí tầng tám, người cầm đầu còn là Luyện Khí tầng tám đỉnh phong.

"Hoắc Liên sư huynh, đúng lúc nhiệm vụ của chúng ta còn thiếu một người, không bằng để Tiêu sư huynh cùng làm đi, thế nào?" Diệp Lăng vội vàng hỏi ý nam tử trẻ tuổi cầm đầu có tu vi Luyện Khí tầng tám đỉnh phong.

Nhiệm vụ này có ban thưởng rất cao, nếu có thể dẫn Tiêu Vân theo thì hắn cũng thu được một phần thưởng, đến lúc đó có thể đổi thành dược tề để khôi phục nhanh hơn một chút.

"Diệp sư muội, nếu ngươi tìm người khác thì ta không có ý kiến, nhưng ngươi muốn tìm một tên phế nhân tham dự nhiệm vụ hộ tống này thì ta khuyên ngươi nên bỏ đi." Hoắc Liên lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Vân: “Tiêu Vân đã từng là người đứng thứ năm của Thiên Cơ Điện, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh cần người ta bố thí, thật là đáng thương cũng đáng buồn."

"Ta không cho phép ngươi nói Tiêu sư huynh như vậy!" Diệp Lăng che chở Tiêu Vân mà quát lên.

"Diệp sư muội, thôi bỏ đi, các ngươi đi đi, ta không đi để tránh liên lụy các ngươi." Tiêu Vân nói.

"Nhiệm vụ này là ta nhận, nếu Tiêu sư huynh không đi thì ta từ bỏ nhiệm vụ này." Diệp Lăng cắn răng mà nói.

"Diệp sư muội, ngươi đừng càn quấy. Đây là nhiệm vụ Ngân cấp, nếu từ bỏ thì lần tiếp theo chưa chắc có thể nhận được nữa đâu." Hoắc Liên vội la lên.

Thiên Cơ Điện không có nhiều nhiệm vụ, mỗi tháng chỉ đưa ra mấy trăm cái và cơ bản đều là nhiệm vụ Đồng cấp. Những nhiệm vụ này vừa xuất hiện sẽ lập tức bị cướp sạch.

Nhiệm vụ Đồng cấp còn như thế thì đừng nói là nhiệm vụ Ngân cấp hiếm thấy.

Tiêu Vân hơi bất ngờ, không ngờ Diệp Lăng lại nhận được một nhiệm vụ Ngân cấp, bởi vì hắn ở Thiên Cơ Điện ba năm mà nghe nói nhiệm vụ Ngân cấp chỉ xuất hiện có bốn lần, hơn nữa lần nào vừa tuyên bố ra cũng bị người khác cướp lấy ngay.

"Hoắc sư huynh, thôi thì để Tiêu sư huynh gia nhập đi, dù sao chúng ta cũng còn thiếu một người." Một đệ tử ngoại tông hơi béo mở miệng nói.

"Thêm một người thôi, mặc dù không giúp đỡ được gì cũng không liên lụy đến chúng ta." Một nữ đệ tử hơi lớn tuổi nói.

Hoắc Liên hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nữa mà chỉ bất mãn liếc nhìn Tiêu Vân.

"Tiêu sư huynh, vị này là Lý Phong sư huynh, mà vị này là Phi Yên sư tỷ." Diệp Lăng vui vẻ giới thiệu hai đệ tử ngoại tông còn lại cho Tiêu Vân.

Tiêu Vân khẽ gật đầu.

Lý Phong và Phi Yên cũng gật đầu chào hỏi, mặc dù là lần đầu tiên gặp Tiêu Vân, nhưng họ cũng có nghe nói đến tên tuổi của hắn.

Đệ tử ngoại tông đã từng xếp thứ năm của Thiên Cơ Điện, trước đây không lâu đã vào nội tông, nhưng không ngờ lại bị người ta phế nên trở lại ngoại tông.

Hai người Lý Phong cảm thấy rất thông cảm cho tình cảnh của Tiêu Vân.

"Tiêu sư huynh, nhiệm vụ Ngân cấp ta nhận rất đơn giản, chỉ cần chúng ta đi đến doanh địa Hồng Nguyệt cách đây trăm dặm rồi đưa xe ngựa và hàng hóa đã chuẩn bị kỹ về Thiên Cơ Điện trong mười hai canh giờ là được. Ban thưởng là hai vạn điểm cống hiến tông môn, đến lúc đó chúng ta chia đều, mỗi người có thể lấy bốn ngàn điểm." Diệp Lăng nói.

"Hai vạn điểm cống hiến? Nhiều như vậy?"

Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt bất ngờ, trước kia hắn chỉ nhận nhiệm vụ Đồng cấp, nhưng những nhiệm vụ kia tối đa chỉ có năm sáu trăm điểm cống hiến mà thôi, một năm cộng lại kiếm được hai ba ngàn đã xem như không tệ.

Trước kia Tiêu Vân đứng thứ năm trong Thiên Cơ Điện mới kiếm được nhiều điểm cống hiến như vậy, đổi lại là đệ tử khác thì căn bản không có cơ hội này.

Ban thưởng của nhiệm vụ Ngân cấp đúng là rất phong phú, khó trách các đệ tử ngoại tông đều nghĩ cách nhận nhiệm vụ Ngân cấp.

"Mặc dù ban thưởng phong phú, nhưng vừa đi vừa về doanh địa Hồng Nguyệt nhất định phải đi tắt qua núi Vân Vụ, nơi đó thường xuyên có dã thú ma hoá ẩn hiện nên chúng ta phải cẩn thận." Diệp Lăng nói.

"Nói nhiều với hắn như vậy làm gì, gặp phiền toái hắn cũng không giúp được gì, nói không chừng còn liên lụy chúng ta. Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ lên đường đi." Hoắc Liên không kiên nhẫn nói.

Mặc dù tính cách Hoắc Liên ngạo mạn vô lễ, nhưng hắn ta là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, nếu gặp phiền phức còn cần dựa vào Hoắc Liên.

Để đảm bảo nhiệm vụ Ngân cấp thuận lợi hoàn thành, bọn người Diệp Lăng không so đo nhiều với Hoắc Liên.
Chương 07: Thương Sơn Đạo

Quá trình đến doanh địa Hồng Nguyệt rất thuận lợi, trên đường đi không có gì nguy hiểm, bọn người Diệp Lăng nhận lấy một cỗ xe ngựa vận chuyển vật quý giá ở doanh địa Hồng Nguyệt xong thì đi dọc theo đường cũ trở về.

"Rốt cuộc trong rương này chứa cái gì nhỉ?" Lý Phong hiếu kì liếc qua cái rương Tinh Thiết trên xe ngựa, trên đó dán đầy giấy niêm phong.

"Là cái gì cũng không quan trọng, ngươi biết rồi có dám lấy không? Nếu mở vật quý giá tông môn cần hộ tống ra thì sẽ bị lùng bắt. Hiện tại chuyện quan trọng là chúng ta phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để lấy được hai vạn điểm cống hiến kia." Diệp Lăng nói.

Lý Phong cười gượng sờ sờ đầu, hắn chỉ cảm thấy hiếu kì mà thôi.

Khí Hải của Tiêu Vân chỉ còn lại ba phần và thương thế chưa hoàn toàn khôi phục, còn phải lặn lội đường xa nên sắc mặt hắn không dễ nhìn lắm, thậm chí đã bắt đầu thở hồng hộc.

"Tiêu sư huynh, huynh có mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút không?" Diệp Lăng đi lên hỏi.

"Không cần, còn bốn mươi dặm đường thôi, tiếp tục tiến lên đi." Tiêu Vân lắc đầu.

"Ta đã nói tên này là phế nhân, ngươi dẫn hắn theo là vướng víu. Ngươi xem hắn không giúp được gì thì thôi đi, còn cần chúng ta chia người tới chăm sóc hắn." Hoắc Liên đay nghiến mà nói.

Diệp Lăng đang muốn cãi lại thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, đá lăn và những khúc gỗ to đùng lăn xuống từ sườn núi, đập xuống mặt đất rồi chặn ngang đường đi.

Ngựa bị kinh sợ nên thoát cương bỏ chạy.

Ngay sau đó, trên sườn núi xuất hiện hơn mười người bịt mặt tay cầm binh khí, trong mắt bắn ra tia hung ác nhìn xuống bọn người Diệp Lăng phía dưới.

"Không hay rồi, chúng là Thương Sơn Đạo..." Hoắc Liên vội vàng hô lên.

Nghe được ba chữ này, đám người Diệp Lăng biến sắc.

Chỉ cần là đệ tử đã đến Thiên La Tông nửa năm đến một năm đều từng nghe nói đến Thương Sơn Đạo.

Đây là một đám đạo tặc hoạt động mạnh ở khu vực Thiên La Tông, chúng đều là Võ Tu, thường xuyên cướp bóc giết người phóng hoả khắp nơi thì thôi, thủ đoạn còn cực kỳ tàn nhẫn.

"Chúng có mười bốn người, số lượng hơn xa chúng ta, còn có một tên Võ Tu Luyện Khí tầng chín. Không xong rồi, chúng ta nhất định phải từ bỏ nhiệm vụ này. Mất đồ thì cùng lắm chỉ là nhiệm vụ thất bại, nếu chúng ta còn ở lại nơi này thì chắc chắn phải chết."

Hoắc Liên nói đến đây thì nhìn về phía Tiêu Vân rồi ra lệnh: "Ngươi! Cút đi đánh lạc hướng chúng để chúng ta tranh thủ thời gian rời đi."

Tiêu Vân không để ý đến Hoắc Liên.

"Phế nhân, ta bảo ngươi dẫn dụ bọn chúng đi, ngươi chạy cũng không biết chạy à, cần ngươi để làm gì?" Hoắc Liên cả giận nói.

"Hoắc sư huynh, ngươi đừng quá đáng, đối phương là Thương Sơn Đạo, chúng có nhiều người như vậy mà ngươi bảo Tiêu sư huynh đi cản chúng lại, vậy không phải là muốn Tiêu sư huynh đi chịu chết à." Lý Phong cũng nhìn không được.

"Cùng lắm thì chúng ta từ bỏ nhiệm vụ, Tiêu sư huynh, đừng phải để ý đến những thứ kia, chúng ta rút lui là được." Diệp Lăng cắn răng mà nói.

So với nhiệm vụ thì tính mạng càng quan trọng hơn.

Nhiệm vụ thất bại có thể nhận lại tiếp, nếu mất mạng thì không còn cái gì nữa.

"Không cần rút lui, chúng ta ra tay tiêu diệt chúng là được." Tiêu Vân nhìn về phía mười bốn tên Thương Sơn Đạo trên sườn núi.

"Ngươi chẳng những phế mà còn ngu xuẩn đến không thuốc chữa, ngươi cho rằng dựa vào tu vi Luyện Khí tầng bảy của mình thì đối phó được với Thương Sơn Đạo sao? Không đi thì ngươi chờ chết ở chỗ này đi." Hoắc Liên lạnh giọng mà nói.

"Ta không tính thông minh, nhưng vẫn khôn hơn ngươi một chút." Tiêu Vân nhìn về phía Hoắc Liên: “Thương Sơn Đạo hung ác tàn bạo, những nơi đi qua không ai còn sống sót. Qua nhiều năm như vậy mà Thiên La Tông vẫn không thể triệt để tiêu diệt Thương Sơn Đạo, đủ để chứng minh năng lực của chúng mạnh đến mức nào. Nếu như những tên kia là Thương Sơn Đạo thì chúng ta còn có cơ hội sống sót sao?"

Ánh mắt Hoắc Liên lấp lóe, không muốn đối mặt với Tiêu Vân.

"Được rồi, ta không muốn lãng phí thời gian với các ngươi, bao vây chúng cho ta." Hoắc Liên đột nhiên vung tay lên, bọn 'Thương Sơn Đạo' trên sườn núi nhao nhao vọt xuống vây quanh bọn Tiêu Vân.

Đám người Diệp Lăng lại biến sắc, có ngốc cũng nhìn ra được những tên 'Thương Sơn Đạo' này là cùng một bọn với Hoắc Liên.

"Vì sao?" Diệp Lăng cắn răng nhìn chằm chằm Hoắc Liên.

"Vì sao? Đương nhiên là vì hai vạn điểm cống hiến. Ban đầu bốn người chia đều ta đã cảm thấy quá ít rồi, ngươi còn kéo một tên phế nhân vào, muốn chia cho năm người? Ta không muốn chia, ta muốn tất cả!" Hoắc Liên cười gằn mà nói, đồng thời ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá dáng người cân đối động lòng người của Diệp Lăng.

Diệp Lăng là một đại mỹ nhân đứng hàng đầu trong các nữ đệ tử, chỉ là bình thường không quan tâm cách ăn mặc, nhưng vốn liếng lại không tệ.

Hoắc Liên đã thèm nhỏ dãi rất lâu nhưng lại không làm gì được, hôm nay đã có cơ hội, chờ bắt sống Diệp Lăng thì hắn ta sẽ chơi cho đã.

Hoắc Liên nghĩ tới đây thì không khỏi liếm liếm đôi môi hơi khô.

"Cho nên ngươi tìm người mai phục ở đây, đóng vai thành Thương Sơn Đạo là muốn dọa lui chúng ta, hiện tại thấy không dọa được nên chỉ có thể dùng bạo lực?" Diệp Lăng trừng Hoắc Liên.

"Thân thể ngươi phế, đầu óc lại không phế, đúng thì thế nào?" Hoắc Liên nhếch miệng cười nói.

"Hoắc Liên, ngươi thông đồng với người ngoài cướp đoạt đồ vật của Thiên Cơ Điện, nếu để Thiên Cơ Điện biết việc này thì ngươi và những kẻ đó chắc chắn sẽ bị truy nã. Tốt nhất ngươi bảo chúng đi đi, chúng ta xem như chưa xảy ra chuyện gì." Phi Yên trầm giọng mà nói.

"Thiên Cơ Điện sẽ biết sao? Không, bởi vì người chết không nói được." Hoắc Liên cười nói.

Đám người Diệp Lăng lập tức biến sắc, không ngờ Hoắc Liên lại muốn giết họ.

"Diệp Lăng, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi cơ hội sống sót, chỉ cần ngươi hầu hạ ta cho tốt, làm ta hài lòng thì ta sẽ cho sống. Còn hai người các ngươi, ta cũng cho các ngươi một cơ hội, ai giết tên phế nhân này trước thì ta cho kẻ đó sống." Hoắc Liên chỉ về hướng Tiêu Vân.

Lý Phong cắn chặt răng, vẻ mặt Phi Yên căng cứng, sắc mặt của họ đều hơi tái nhợt.

"Ta giết ngươi!"

Diệp Lăng cầm kiếm chém về phía Hoắc Liên, phóng thích tu vi Luyện Khí tầng tám, thanh kiếm chém xuống ngang trời như lá rụng, nhìn như chậm nhưng thực tế lại rất nhanh.

Hoắc Liên cười nhạo rồi trực tiếp đưa tay chộp một cái, chỉ thấy trên năm ngón tay hắn ta xuất hiện một thiết trảo sắc bén, trực tiếp bắt lấy thân kiếm.

Kiếm bị tóm được, Diệp Lăng khó thoát thân nên chỉ có thể giằng co tại chỗ.

Lý Phong và Phi Yên cấp tốc tấn công Hoắc Liên từ hai hướng khác nhau, chỉ có thể liên thủ đánh bại Hoắc Liên trước rồi bắt hắn ta áp chế bọn 'Thương Sơn Đạo' kia thì họ mới có thể sống sót.

"Đều cút về cho ta!" Hoắc Liên hất văng Diệp Lăng rồi giơ hai đá lên đá vào vai Lý Phong và Phi Yên, hai người lập tức bị đá lui, đồng thời cũng bị thương.

Diệp Lăng lộ ra vẻ mặt đắng chát, không ngờ ba người họ liên thủ vẫn đánh không lại Hoắc Liên.

"Chỉ dựa vào các ngươi mà còn vọng tưởng đối địch với ta?" Hoắc Liên hừ lạnh.

"Để ta đến!" Tiêu Vân nhảy lên một cái, không đợi bọn người Diệp Lăng lên tiếng thì hắn đã rút đao từ sau lưng ra chém về phía Hoắc Liên.

"Phế nhân không biết tự lượng sức mình, chúng còn không được chứ đừng nói là ngươi, xem ta có bóp nát đầu ngươi không này." Thiết trảo của Hoắc Liên chộp vào đầu Tiêu Vân với tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt chạm đến đầu Tiêu Vân, Hoắc Liên cười, khi chuẩn bị bóp nát đầu hắn thì trên ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác trống rỗng.

Bắt hụt rồi sao?

Nụ cười của Hoắc Liên cứng lại, lại thấy Tiêu Vân đã biến mất khỏi đó, nhưng đập vào mắt hắn ta là một luồng đao khí khủng bố đến cực điểm.

Cái gì...

Hoắc Liên cảm nhận được nguy cơ cái chết nên liều mạng tránh né, nhưng tốc độ của đao quá nhanh, hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng né qua một chút để tránh được chỗ hiểm.

Nhưng nửa bả vai, cánh tay trái và cả chân trái của hắn ta đã bị đao khí chém rụng.

Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, Hoắc Liên ngã xuống đất.

Đao Tu...

Ba người Diệp Lăng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiêu Vân được đao khí vờn quanh toàn thân.

Chỉ có Đao Tu mới phóng ra đao khí được.

Đám Võ Tu giả mạo Thương Sơn Đạo sợ đến trắng bệch cả mặt, lập tức giải tán, mặc dù người có tu vi cao nhất trong bọn chúng đã đến Luyện Khí tầng chín, nhưng chúng không phải là Võ Tu của tông môn mà là tán tu do Hoắc Liên dùng tiền mời tới.

Bình thường tán tu Luyện Khí tầng chín đều yếu hơn Võ Tu trong tông môn rất nhiều, thậm chí còn đánh không lại Hoắc Liên, chúng chỉ đến góp đủ số cho có khí thế thôi.

"Các ngươi mang ta đi cùng… Ta trả cho các ngươi gấp hai, không, gấp ba giá cả..." Hoắc Liên cố nén đau đớn mà hô lên, nhưng những tên tán tu kia đâu thèm để ý đến hắn ta mà đã sớm chạy mất tăm.

Nhìn thấy Tiêu Vân đi tới, sắc mặt Hoắc Liên trắng bệch.

"Ta là hậu nhân của Hoắc gia, ngươi dám giết ta thì Hoắc gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, Hoắc gia có người trong nội tông..." Hoắc Liên cắn răng mà nói.

Đệ tử nội tông...

Bọn người Diệp Lăng lập tức biến sắc.

Bản chất của đệ tử ngoại tông và đệ tử nội tông có sự khác biệt cực lớn, ngoại môn chỉ có thể coi là một nửa môn nhân của Thiên La Tông mà thôi, nội tông mới thật sự là môn nhân.

Nếu Hoắc Liên thực sự có người quen trong nội tông thì giết hắn ta sẽ có phiền toái lớn.

Phát giác vẻ mặt của đám người Diệp Lăng, Hoắc Liên cắn răng mà nói: "Sợ rồi à? Nếu sợ thì mau đỡ ta dậy. Còn nữa, tên phế nhân này phải tự chặt hai tay, đợi ta báo cho đường tỷ rồi lại xử lý ngươi. Mà hai vạn điểm cống hiến kia nhất định phải nộp lên..."

Đột nhiên, Tiêu Vân giẫm một chân lên cánh tay phải của Hoắc Liên, tiếng xương nứt lập tức vang lên, Hoắc Liên phát ra tiếng kêu thảm.

Nhìn thấy sát ý trong mắt Tiêu Vân, Hoắc Liên vội gào lên: "Đừng giết ta, ta không cần gì cả, không cần cả điểm cống hiến..."

"Đã trễ rồi." Tiêu Vân chém Bách Luyện Tinh Thiết đao lên cổ Hoắc Liên.

Chém giết Hoắc Liên chẳng có áp lực gì với Tiêu Vân, bởi vì tên này đáng chết, nếu không giết thì sau này hắn ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù.

Không chỉ mình mà cả bọn người Diệp Lăng đều sẽ gặp nạn.
Chương 08: Quả Tụ Linh

Cái chết của Hoắc Liên không ảnh hưởng quá lớn đến bọn người Diệp Lăng, dù sao cũng là hắn ta ra tay trước.

Nhóm bốn người tiếp tục lên đường, Tiêu Vân và Diệp Lăng hộ tống ở phía trước, Lý Phong và Phi Yên đi ở phía sau.

Diệp Lăng và Tiêu Vân tán gẫu đôi ba câu, thỉnh thoảng nàng còn len lén liếc nhìn Tiêu Vân rồi lại cẩn thận quay đầu đi.

Lý Phong và Phi Yên ở phía sau đã nhìn ra tâm tư của Diệp Lăng nên không khỏi hiểu ý cười một tiếng, cũng không trực tiếp vạch trần.

"Không ngờ Tiêu sư huynh lại là một Đao Tu..." Lý Phong cảm khái, Đao Tu hiếm thấy đến cực điểm, trước kia hắn ta chưa được nhìn thấy mà chỉ nghe nói đến mà thôi.

Hôm nay gặp được, Đao Tu quả nhiên đáng sợ.

Hắn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, chỉ dùng một đao thôi đã chém Hoắc Liên đã đến Luyện Khí tấp tám đỉnh phong bị trọng thương.

"Nhưng đáng tiếc Khí Hải của Tiêu sư huynh đã bị hư hại, chỉ còn ba phần." Phi Yên lộ ra vẻ mặt tiếc hận, Lý Phong bên cạnh khẽ giật mình, sau đó cũng thở dài một tiếng.

Khí Hải hư hại không chỉ ảnh hưởng đến chuyện phát huy sức mạnh mà còn tác động xấu đến việc đột phá cảnh giới cao hơn, Tiêu Vân muốn bước vào cảnh giới tiếp theo thì nhất định sẽ khó hơn Võ Tu có Khí Hải hoàn chỉnh.

Lộ trình tiếp theo rất thuận lợi, không có bất ngờ gì xảy ra.

Ngoại vụ đường của Thiên Cơ Điện.

Diệp Lăng trực tiếp nộp lệnh bài nhiệm vụ lên.

"Nhiệm vụ Ngân cấp?"

Chấp sự của ngoại vụ đường hơi bất ngờ mà liếc nhìn Diệp Lăng, bởi vì ngoại vụ đường của Thiên Cơ Điện rất ít tuyên bố nhiệm vụ. Số lượng nhiệm vụ Đồng cấp còn không nhiều chứ đừng nói là Ngân cấp.

Nhưng chấp sự vẫn cẩn thận kiểm tra tín vật và nhiệm vụ, đúng là nhiệm vụ Ngân cấp do ngoại vụ đường Thiên Cơ Điện phát ra.

Làm chấp sự bất ngờ chính là, đây lại là nhiệm vụ do Điện Chủ của Thiên Cơ Điện đích thân chỉ định.

Nhiệm vụ chỉ định có nghĩa là đặc biệt chỉ định người nào đó nhận lấy.

Chấp sự nhìn Diệp Lăng thật kỹ, thái độ vốn hờ hững lập tức thay đổi, trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều: “Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có được tổng hai vạn điểm cống hiến, không biết ngươi muốn phân phối như thế nào?"

"Ta đề nghị đưa tám ngàn điểm cống hiến cho Tiêu sư huynh, Lý Phong sư huynh, Phi Yên sư tỷ, các ngươi cảm thấy thế nào?" Diệp Lăng nhìn về phía hai người Lý Phong.

"Không thành vấn đề."

"Phân phối theo lời ngươi nói đi." Lý Phong và Phi Yên vội nói.

"Cứ chia đều đi." Tiêu Vân lại nói.

"Tiêu sư huynh, nếu không có huynh thì hiện tại chúng ta đã không ở chỗ này. Nếu huynh không nhận thì chúng ta đều rất băn khoăn." Diệp Lăng vội nói.

"Diệp sư muội nói không sai, nếu không có Tiêu sư huynh thì chúng ta đã sớm chết."

"Tiêu sư huynh, đây là thứ ngươi nên nhận được." Hai người Lý Phong cũng nói theo.

"Nếu đã như vậy thì ta không khách sáo." Tiêu Vân không từ chối nữa, bởi vì hắn cũng cần điểm cống hiến để đổi đồ.

Thấy Tiêu Vân nhận lấy, Diệp Lăng lập tức an lòng.

"Chấp sự đại nhân, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ Ngân cấp, có thể đổi lấy vật trên tầng thứ hai không?" Diệp Lăng hỏi chấp sự ngoại vụ đường.

Tầng thứ hai?

Hai người Lý Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Chỉ có Tiêu Vân hơi bất ngờ, bởi vì lúc trước từng tiến vào nội tông nên hắn cũng biết ngoại vụ đường có ba tầng để đổi.

Tầng thứ nhất chỉ cần là đệ tử ngoại tông là được đổi, trong đó đều là thuốc kim sang bình thường và những thứ như vụn linh thạch, thỉnh thoảng sẽ có chút Linh dịch dùng để tu luyện.

Tầng thứ hai thì khác, chỉ có nhân vật cấp bậc đệ tử nội tông và chấp sự mới có tư cách đổi, hơn nữa thứ trong đó tốt hơn tầng thứ nhất nhiều.

"Được, nhưng chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ Ngân cấp mới được đổi." Chấp sự ngoại vụ đường khẽ gật đầu, sau đó kéo ngăn tủ tầng thứ hai ra.

Chỉ thấy trong ngăn tủ có đặt đủ mọi thứ, trong đó bao gồm võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm, thuốc chữa thương và linh thạch hạ phẩm….

"Đó là Linh dược sao?" Lý Phong chỉ vào loại quả màu đỏ thắm giống như ngọc thạch ở chỗ cuối cùng.

"Không sai, nó tên là quả Tụ Linh, lúc hái xuống hư hại ngoài ý muốn nên chỉ còn chừng một phần dược tính, vì thế mới đặt trong tầng thứ hai. Mặc dù quả Tụ Linh này chỉ có một phần dược tính, nhưng giá trị của nó không thấp, cần bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến mới đổi được." Chấp sự nói.

"Đắt như thế?" Phi Yên kinh hô.

Họ làm nhiệm vụ một năm cũng chỉ thu được tám trăm đến một ngàn điểm cống hiến, lần này được bốn ngàn đã tương đương với lượng nhiệm vụ bốn năm.

Linh dược không trọn vẹn này mà cần đến bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến...

"Đắt? Linh dược cực kỳ hiếm thấy, trăm vạn gốc dược thảo mới sinh ra một gốc Linh dược. Hơn nữa Linh dược cần ít nhất mười năm thiên sinh địa dưỡng mới thành hình. Ngoài ra Võ Tu có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong quả Tụ Linh này. Nếu là quả Tụ Linh hoàn chỉnh thì linh khí trong đó có thể giúp Võ Tu Luyện Khí tầng chín có hi vọng xung kích lên Dung Nguyên Cảnh." Chấp sự hừ lạnh mà nói, nếu không phải thân phận của Diệp Lăng không tầm thường thì ông ta cũng lười giải thích nhiều như vậy.

"Làm phiền chấp sự đại nhân giúp ta lấy nó." Tiêu Vân nói.

"Tiêu sư huynh, ngươi muốn đổi? Đây là bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến đấy." Lý Phong vội khuyên nhủ, hắn ta sợ Tiêu Vân nghe chấp sự ngoại vụ đường nói xong thì đầu óc nóng lên rồi lãng phí điểm cống hiến.

Thứ có thể giúp Võ Tu xung kích Dung Nguyên Cảnh là quả Tụ Linh hoàn chỉnh, loại quả này chỉ còn lại một phần dược tính, tăng lên được một tầng còn khó.

Có bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến còn không bằng lấy ra đổi Luyện Khí dịch, dùng số lượng lớn Luyện Khí dịch cũng có thể xung kích Luyện Khí tầng tám.

"Ngươi khẳng định muốn đổi?" Chấp sự kia hỏi Tiêu Vân.

"Đổi đi." Tiêu Vân khẽ gật đầu.

Thấy Tiêu Vân khăng khăng muốn đổi, bọn người Lý Phong cũng không tiện nói gì, dù sao đó cũng là quyết định của hắn, họ thấy không đáng cũng không thể ngăn cản.

Chấp sự ngoại vụ đường lấy quả Tụ Linh ra, Tiêu Vân lập tức cất nó đi.

Còn đám người Lý Phong thì đổi Luyện Khí dịch, làm Tiêu Vân bất ngờ là Diệp Lăng không đổi cái gì cả.

"Sao muội không đổi?" Tiêu Vân hỏi.

"Tạm thời không cần, hơn nữa Luyện Khí dịch không có tác dụng gì với ta." Diệp Lăng cười cười, sau đó vẫy vẫy tay với Tiêu Vân rồi thấp giọng nói: "Tiêu sư huynh, đi, ta dẫn huynh đi đến một chỗ."

"Đi đến một chỗ?" Tiêu Vân nhíu nhíu mày.

"Đi với ta thì huynh sẽ biết." Diệp Lăng thần bí cười một tiếng rồi đi trước dẫn đường.

Tiêu Vân cũng không tiện từ chối nên lập tức đi theo.

Một lát sau, Tiêu Vân đi theo Diệp Lăng bước đến trước một môn đình cao lớn, ở lối vào môn đình có hai tên thủ vệ dáng người khôi ngô.

Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt bất ngờ, bởi vì vài ngày trước hắn từng tới nơi này.

Đây là chủ phủ của Thiên Cơ Điện, lúc trước Tiêu Vân thăng cấp lên đệ tử nội tông đã hoàn thành nghi thức ở chỗ này.

Ngoại Tông có tổng cộng tám vị Điện Chủ, thân phận địa vị của mỗi Điện Chủ đều gần với chức trưởng lão trong Thiên La Tông, hơn nữa cai quản một điện nên có thể nói là quyền cao chức trọng.

"Diệp sư muội, muội dẫn ta tới nơi này làm gì?" Tiêu Vân hỏi.

"Tiêu sư huynh, huynh là Đao Tu trăm năm khó gặp của Thiên Cơ Điện, huynh không nên bị mai một ở ngoại tông. Cho nên ta muốn mang huynh đi gặp một người." Diệp Lăng mỉm cười và nói.

"Gặp ai?" Tiêu Vân nhíu mày mà hỏi.

"Đi vào rồi huynh sẽ biết." Diệp Lăng thừa nước đục thả câu, lôi kéo tay áo Tiêu Vân đi về phía trước.

Hai thủ vệ không ngăn cản Diệp Lăng, có vẻ đã sớm quen với điều này nên khi thấy Diệp Lăng lôi kéo Tiêu Vân bước vào chủ phủ thì họ chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.
Chương 09: Thiên Cơ Điện Chủ

Trong chủ phủ được trang hoàng lộng lẫy, trên bốn vách tường có khảm số lượng lớn dạ minh châu phát ra hào quang làm xung quanh sáng bừng như ban ngày.

Trong phủ sảnh, Thiên Cơ Điện Chủ Dư Thiên Viễn tóc mai đã lấm tấm sợi bạc đang ngồi trên chủ tọa xem xét quyển trục trong tay, mỗi hành động cử chỉ đều lộ ra cảm giác uy nghiêm.

"Dư thúc thúc." Diệp Lăng đi tới rồi gọi.

"Nha đầu này, sao rảnh rỗi chạy đến chủ phủ vậy? Có phải có chuyện gì cần thúc thúc giúp không?" Dư Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Lăng thì không khỏi mỉm cười.

"Ta không cần thúc hỗ trợ, lần này ta dẫn một thiên tài tới cho thúc." Diệp Lăng chỉ chỉ Tiêu Vân.

"Thiên tài?" Dư Thiên Viễn khẽ nhíu mày, cảm thấy Tiêu Vân hơi quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, ông ta đánh giá Tiêu Vân một hồi rồi chau mày.

Lấy tu vi của ông ta thì làm sao lại không nhìn ra được Khí Hải của Tiêu Vân đã hư hại, chỉ còn lại ba phần Khí Hải hoàn chỉnh, nói dễ nghe một chút thì miễn cưỡng xem như Võ Tu, khó nghe thì chính là một phế nhân.

"Nha đầu, nói đùa phải có chừng mực." Dư Thiên Viễn hơi trách cứ.

"Dư thúc thúc, ta không nói đùa, Tiêu Vân Tiêu sư huynh là một thiên tài, huynh ấy là Đao Tu." Diệp Lăng vội nói.

Dư Thiên Viễn thu lại lời quở trách, giật mình nhìn Tiêu Vân mà nói: “Ngươi thật là Đao Tu?"

Tiêu Vân không nói gì mà quanh thân lại dâng lên đao khí.

Nhìn đao khí vờn quanh, đôi mắt Dư Thiên Viễn lập tức phát sáng, Đao Tu cực kỳ hiếm thấy, trong trăm vạn Võ Tu chưa chắc đã xuất hiện một Đao Tu.

Nhưng khi nhìn lại tình trạng Khí Hải của Tiêu Vân, Dư Thiên Viễn không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu Khí Hải còn hoàn chỉnh thì hắn có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội tông, thậm chí trở thành đệ tử nồng cốt cũng được.

Đáng tiếc Khí Hải chỉ có lại ba phần.

"Dư thúc thúc, Tiêu sư huynh là Đao Tu rất lợi hại, lấy thiên phú của huynh ấy mà tiếp tục ở lại Thiên Cơ Điện làm đệ tử ngoại tông thì chỉ là lãng phí. Cho nên ta mới dẫn Tiêu sư huynh tới gặp thúc." Diệp Lăng vội nói.

"Nói không sai, đệ tử ngoại tông có thiên phú không nên bị mai một. Yên tâm đi, Dư thúc thúc chính là Thiên Cơ Điện Chủ, sẽ không bạc đãi đệ tử ngoại tông nào có thiên phú. Hắn muốn vào nội tông không phải vấn đề lớn, hơn nữa hắn còn là Đao Tu, ta sẽ hết lòng bồi dưỡng." Dư Thiên Viễn mỉm cười và nói.

Mặc dù tàn phế, nhưng dầu gì cũng là một Đao Tu, muốn trở thành đệ tử nội tông không phải vấn đề lớn.

Có thêm một đệ tử nội tông cũng là chuyện tốt đối với Thiên Cơ Điện, tám điện ngoại tông cạnh tranh với nhau rất dữ dội, năm nay Thiên Cơ Điện chỉ có mười chín người lên được đệ tử nội tông nên đứng áp chót trong tám điện, có thêm một đệ tử nội tông thì có thể cứu vớt tình trạng yếu thế của Thiên Cơ Điện một chút.

Nghe Dư Thiên Viễn nói vậy, Diệp Lăng lộ ra vẻ mặt kích động.

Nàng biết ngay Tiêu Vân sẽ không bị mai một, lần này dẫn hắn tới gặp Dư Thiên Viễn là quyết định sáng suốt nhất đời nàng.

Có câu nói này của Dư Thiên Viễn, tương lai Tiêu Vân nhất định sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, sẽ đi được càng xa trên con đường Võ Tu.

"Các ngươi ngồi ở đây một lát, chút nữa ta sẽ trở lại, đến lúc đó lại thu xếp cho Tiêu Vân." Dư Thiên Viễn nói với hai người.

Sau khi Dư Thiên Viễn rời đi, Diệp Lăng kích động lôi kéo Tiêu Vân mà nói: "Tiêu sư huynh, Dư thúc thúc đã nói như vậy thì nhất định đã tán thành thiên phú của huynh, về sau sẽ không bạc đãi huynh."

"Diệp sư muội, muội giúp ta nhiều lớn như vậy, ta không biết nên cám ơn như thế nào." Tiêu Vân nói.

Trong Thiên La Tông có người dìu dắt và không ai dìu dắt khác biệt rất lớn, mặc dù bây giờ Tiêu Vân không quan tâm nữa, nhưng nếu có Dư Thiên Viễn giúp đỡ thì hắn có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Thu hồi hạt giống Võ Linh càng sớm thì độ hoàn chỉnh càng cao, thời gian càng dài thì càng thấp, thậm chí còn có khả năng thất bại.

"Tiêu sư huynh, huynh và ta đã quen biết lâu rồi nên không cần khách sáo đâu. Về sau huynh vào nội tông, trở thành đệ tử nội tông, thậm chí là đệ tử nồng cốt thì chỉ cần đừng nói không quen ta là được." Diệp Lăng khẽ cắn môi, mặt ửng đỏ mà nói.

"Sẽ không." Tiêu Vân trả lời một câu, lại không chú ý tới vẻ mặt của Diệp Lăng, bởi vì tâm tư của hắn đã tập trung trên quả Tụ Linh kia.

Đối với người khác thì quả Tụ Linh ẩn chứa một phần dược lực có hiệu quả không quá lớn, nhưng nó là mấu chốt giúp Tiêu Vân luyện ra đao cốt.

Trúc cơ hoàn mỹ chia thành ba giai đoạn, đầu tiên là đúc thành đao mạch, tiếp theo là luyện ra đao cốt, cuối cùng là ngưng tụ thành đao hồn, chỉ khi nào hoàn thành ba giai đoạn này thì mới xem như trúc cơ hoàn mỹ.

...

Trong đình đài nội phủ, Dư Thiên Viễn đang chắp hai tay sau lưng nhìn hồ nước xa xa, một làn gió thổi tới, trên mặt hồ chập chờn sóng nước, những cây liễu rũ hai bên bờ lắc lư theo gió.

"Điện Chủ!" Một lão giả áo bào xanh lao đến đáp xuống bên ngoài đình đài rồi chắp tay với Dư Thiên Viễn.

“Ngươi điều tra thế nào rồi?" Dư Thiên Viễn hỏi.

"Tiêu Vân là con trai trưởng của Tiêu gia Yến Quốc, ba năm trước bước vào Thiên Cơ Điện, thiên tư của hắn không tệ, đứng thứ năm trong năm nay. Sáu ngày trước hắn đã vào nội tông, còn là Điện Chủ ngài đích thân trao tặng phục sức đệ tử nội tông cho hắn." Lão giả kia nói.

"Khó trách ta cảm thấy hắn hơi quen mắt, lại nghĩ nhớ rốt cuộc đã gặp ở đâu, thì ra là sáu ngày trước đã nhìn thấy." Dư Thiên Viễn khẽ gật đầu rồi hỏi: "Vậy tại sao hắn trở thành đệ tử nội tông rồi lại trở về Thiên Cơ Điện?"

"Hắn bị người ta phế." Lão giả áo bào xanh trầm giọng mà nói.

"Quả nhiên không ngoài dự đoán." Dư Thiên Viễn khẽ gật đầu, cũng không có bất ngờ gì.

Dù là đệ tử ngoại tông hay nội tông đều cạnh tranh rất kịch liệt, không phải trở thành đệ tử nội tông là có thể an ổn.

Kỳ thật đệ tử nội tông cạnh tranh còn tàn khốc hơn ngoại tông.

Khi phát giác Khí Hải của Tiêu Vân chỉ còn ba phần, Dư Thiên Viễn đã đoán được Tiêu Vân bị người ta phế.

"Điện Chủ, sao ngài lại muốn đi thăm dò Tiêu Vân này? Không phải là vì Linh Vũ Cơ chứ?" Lão giả áo bào xanh không khỏi hỏi.

Dư Thiên Viễn lập tức biến sắc, phải biết rằng Linh Vũ Cơ không phải người bình thường mà là đệ tử thân truyền của Tông Chủ, là nhân vật chạm tay có thể bỏng hiện giờ ở Thiên La Tông, tương lai có hi vọng trở thành người ứng cử Tông Chủ đời tiếp theo rất lớn.

Cho dù sau này Linh Vũ Cơ không thể trở thành Tông Chủ, nhưng lấy thân phận đệ tử thân truyền thì ả vẫn có thể lấy được chức trưởng lão nội vụ.

Hiện tại rất nhiều cao tầng trong tông đều đang nghĩ cách tạo dựng mối quan hệ với Linh Vũ Cơ, dù không thân thiết được thì họ cũng cố gắng không đi đắc tội ả.

"Sao Tiêu Vân lại dính líu đến Linh Vũ Cơ?" Dư Thiên Viễn trầm giọng mà hỏi.

"Thuộc hạ điều tra được Tiêu Vân bị Linh Vũ Cơ phái người phế bỏ." Lão giả kia nói.

"Linh Vũ Cơ có thù với Tiêu Vân? Hay là Tiêu Vân đắc tội nàng?" Dư Thiên Viễn nhíu chặt mày mà hỏi.

"Đều không phải." Lão giả lắc đầu, sau đó liếc nhìn bốn phía rồi nhẹ nhàng nói: "Theo ta biết, những năm qua Linh Vũ Cơ vì tăng cường Võ Linh của mình mà luôn cướp đoạt hạt giống Võ Linh của một số người. Võ Linh Lôi Thú cấp 7 của nàng ta vốn chỉ đến cấp 6 mà thôi, sau khi nàng ta cắn nuốt rất nhiều hạt giống Võ Linh thì mới tăng lên tới cấp 7."

Dư Thiên Viễn biến sắc, cướp đoạt hạt giống Võ Linh là cấm kỵ, nếu truyền ra sẽ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng Linh Vũ Cơ dám làm như thế thì tất nhiên có chỗ dựa, thậm chí phía sau có người bày mưu đặt kế.

Không thì tại sao Linh Vũ Cơ cả gan không kiêng nể gì trong tông như thế?

"Tiêu gia Yến Quốc... Hóa ra là con trai trưởng của gia tộc nhỏ trong quận quốc, khó trách lại bị Linh Vũ Cơ để mắt tới. Dù phế hắn rồi chiếm hạt giống Võ Linh cũng không ai dám nói gì." Dư Thiên Viễn thở dài một tiếng.

Nếu Tiêu Vân không dính líu đến Linh Vũ Cơ thì Dư Thiên Viễn có thể bồi dưỡng hắn, nhưng bây giờ thì thôi đi.

Vì một Đao Tu bị phế một nửa mà đắc tội Linh Vũ Cơ như mặt trời ban trưa, làm vậy không phải tự tìm phiền phức sao?
Chương 10: Luyện ra Đao Cương

Qua chừng một khắc, Tiêu Vân và Diệp Lăng không đợi được Dư Thiên Viễn mà người đến là lão giả áo bào xanh có thân phận là Đại chấp sự.

"Diệp cô nương, Điện Chủ có chuyện quan trọng nên đi ra ngoài, ngài ấy bảo ta tới báo một tiếng, tuy Tiêu Vân là Đao Tu, nhưng Khí Hải bị hao tổn quá lớn nên đã không thể khôi phục, hiện giờ tài nguyên của Thiên Cơ Điện có hạn, tạm thời không thể toàn lực bồi dưỡng. Điện Chủ quyết định để Tiêu Vân tạm thời ở lại Thiên Cơ Điện, ngày sau nếu có thể trưởng thành thì chắc chắn sẽ trọng dụng." Lão giả áo bào xanh chậm rãi nói.

"Vì sao!" Diệp Lăng lập tức ngơ ngẩn, đôi mắt rưng rưng.

Vừa rồi nàng còn vui mừng vì Tiêu Vân được trọng dụng, có tương lai tươi sáng, kết quả mới qua một khắc đã bị từ chối.

"Đây là quyết định của Điện Chủ." Lão giả kia nói.

"Ta muốn gặp Dư thúc thúc." Diệp Lăng cắn răng.

"Điện Chủ đã ra ngoài, tạm thời sẽ không trở về, Diệp cô nương cứ chờ Điện Chủ trở về rồi hỏi lại đi. Ta chỉ truyền đạt ý của Điện Chủ mà thôi, mong Diệp cô nương đừng làm ta khó xử." Lão giả hờ hững nói.

"Diệp sư muội, thôi bỏ đi." Tiêu Vân ngăn cản Diệp Lăng muốn xông vào nội phủ, trải qua hai lần sinh tử hắn sớm đã thấy rõ lòng người.

"Nhưng..." Diệp Lăng cắn môi, hốc mắt đỏ bừng.

"Không nhưng nhị gì cả, chúng ta đi thôi." Tiêu Vân nói.

Diệp Lăng bất đắc dĩ gật đầu, nàng cũng biết dù càn quấy ở nơi này cũng vô dụng, nếu Dư Thiên Viễn không muốn gặp nàng thì dù xông vào cũng không gặp được.

Nhưng Diệp Lăng vẫn cảm thấy bất công, Tiêu Vân có năng lực mạnh như vậy, vì sao Thiên Cơ Điện Chủ không muốn dìu dắt hắn.

Phải biết rằng khai quật và bồi dưỡng đệ tử ưu tú là nhiệm vụ chủ yếu của tám điện Thiên La Tông, nếu có đệ tử ưu tú thì Điện Chủ nhất định phải dìu dắt, đây là quy định của Thiên La Tông.

Diệp Lăng không rõ vì sao Thiên Cơ Điện Chủ Dư Thiên Viễn lại đột nhiên đổi ý, nàng hoài nghi trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì nên thái độ của ông ta mới thay đổi nhiều như thế.

Đáng tiếc hiện tại không thể hỏi Dư Thiên Viễn, chỉ có thể chờ cơ hội tiếp theo lại nghĩ cách tìm hiểu.

Lão giả áo bào xanh đưa hai người Tiêu Vân ra chủ phủ, đang muốn quay người trở về thì một nam tử trẻ tuổi mặc phục sức đệ tử nội tông đã dẫn người đi tới.

"Ý bá, sao ngươi lại đích thân tiễn người đi ra?"

"Thiếu chủ, sao ngài lại trở về." Lão giả áo bào xanh bất ngờ hỏi.

"Ta vừa kết thúc rèn luyện ở bên ngoài, trùng hợp ở gần Thiên Cơ Điện, hơn nữa đã lâu không gặp phụ thân nên ta trở lại thăm, hai ngày sau ta mới chạy về nội tông." Dư Vô Song đột nhiên chỉ về hướng Diệp Lăng đã đi xa rồi hỏi lão giả áo bào xanh: "Bóng lưng của nữ tử kia hơi quen mắt, có phải là Diệp Lăng không?"

"Là nàng." Lão giả áo bào xanh gật đầu.

"Phụ thân cũng thật là, chỉ là nữ nhi của cố nhân ngày xưa thôi, nếu thiên phú cao thì để nàng ta đến chủ phủ cũng không sao, thiên phú thấp như thế còn tới chủ phủ thì chẳng phải là làm trò cười cho người khác à." Dư Vô Song lộ ra vẻ mặt chán ghét.

"Điện Chủ đại nhân nhớ tình nghĩa xưa, hơn nữa năm đó phụ thân của Diệp Lăng còn từng cứu Điện Chủ." Lão giả áo bào xanh đáp lại.

"Nhớ tình nghĩa xưa... Có gì để nhớ chứ, người không có giá trị lợi dụng chính là kẻ vô dụng. Dù đã cứu phụ thân thì cũng là chuyện xưa rồi. Đúng rồi, nam tử kia là ai? Tại sao ta cảm thấy cũng hơi quen mắt." Dư Vô Song nhíu mày hỏi.

"A, hắn tên là Tiêu Vân, từng bước vào nội tông từ Thiên Cơ Điện, nhưng bị phế lại trở về Thiên Cơ Điện." Lão giả áo bào xanh vội nói.

"Bị phế còn có thể về Thiên Cơ Điện?" Dư Vô Song lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong nhận thức của gã thì kẻ bị phế chỉ còn đường bị trục xuất, sao còn có thể trở lại Thiên Cơ Điện.

"Thiếu chủ có điều không biết, Tiêu Vân này là một Đao Tu." Lão giả lại nói.

"Đao Tu..." Dư Vô Song nhìn về phía bóng lưng Tiêu Vân đi xa, trong mắt lộ ra đố kị mãnh liệt: “Một tên phế nhân cũng có thể trở thành Đao Tu? Ông trời thật không có mắt, tại sao ta không thể trở thành Đao Tu? Nếu là ta thì nhất định sẽ trở thành đệ tử đứng đầu nội tông, thậm chí thành đệ tử nồng cốt."

"Cho dù hắn là Đao Tu cũng vô dụng, Khí Hải chỉ còn ba phần nên đã là nửa phế nhân. Tương lai dù vào được nội tông cũng không thể sống lâu." Lão giả hờ hững nói.

"Ý bá, lời này của ngươi có ý gì?" Dư Vô Song lại lộ vẻ tò mò.

"Tiêu Vân kia từng bị Linh Vũ Cơ phế, chẳng biết tại sao hắn có thể trở thành Đao Tu. Nhưng dù là Đao Tu mà Khí Hải hư hại cũng là kẻ tàn phế, thành tựu tương lai có hạn." Lão giả thuận miệng nói.

"Bị Linh Vũ Cơ phế..." Vẻ mặt Dư Vô Song trở nên phức tạp, khó trách Tiêu Vân làm gã cảm thấy hơi quen mắt, thì ra cái tên này là một trong những 'Con mồi' trước đó của Linh Vũ Cơ.

Người khác không biết 'Con mồi' là gì nhưng Dư Vô Song lại rất rõ, bởi vì gã cũng là người tham dự một trong, đồng thời còn giúp Linh Vũ Cơ cùng phế bỏ mấy tên kia để cướp đoạt hạt giống Võ Linh của họ.

Những 'Con mồi' kia cơ bản đều có thiên phú cực cao, nhưng lại là bình dân hoặc là đệ tử nội tông xuất thân từ gia tộc nhỏ của quận quốc, phía sau những người này không có chỗ dựa.

Cao tầng Thiên La Tông cũng biết chuyện họ đi săn, nhưng vì họ là đệ tử nội tông đỉnh cao, Linh Vũ Cơ còn là đệ tử nồng cốt nên mới mở một mắt nhắm một mắt.

"Khó trách nhìn quen như thế, hóa ra là một trong những 'Con mồi' mấy ngày trước."

Dư Vô Song nhắm mắt lại, lúc ấy mặc dù gã không ra tay, nhưng quá trình đi săn do gã sắp đặt nên mới cảm thấy Tiêu Vân quen mắt.

Những 'Con mồi' trước kia bị phế xong thì phần lớn đều bị trục xuất về nguyên quán.

Bọn người Dư Vô Song không lo đám 'Con mồi' đó cắn ngược, bởi vì họ đã bị phế, dù nói gì cũng chẳng ai tin.

Còn chuyện tố cáo...

Có tác dụng sao?

Cao tầng của Thiên La Tông sẽ tin đệ tử nồng cốt hay là một phế nhân đã bị phế bỏ?

Nhưng Dư Vô Song không ngờ lại có 'Con mồi' chạy thoát và còn mọc ra nanh vuốt lần nữa, mặc dù là Khí Hải đã bị phế, nhưng hắn lại là một Đao Tu.

Dư Vô Song không khỏi liếm liếm bờ môi phát khô rồi nheo mắt lại, không thể để mặc nguy cơ tiếp tục sinh sôi, nhất định phải bóp chết lúc nó vừa nảy sinh.

...

Tiêu Vân đưa Diệp Lăng rầu rĩ không vui trở về rồi trở lại chỗ ở của mình.

Xung quanh đình viện không có ai, hoàn cảnh ưu nhã yên tĩnh. Lúc này Tiêu Vân cảm thấy nơi này cũng không tệ, trong phạm vi năm dặm không có người khác nên làm gì cũng rất tiện.

Việc này không nên chậm trễ, Tiêu Vân lấy quả Tụ Linh còn lại một phần mười linh khí ra, nó là vật rất cần nhất hiện tại.

Cách Đao Tu trúc cơ hoàn mỹ là Vân Thiên Tôn thử nghiệm mấy trăm năm mới hoàn thành, Đao Tu hoàn mỹ thật sự cần được lột xác triệt để từ bên ngoài đến bên trong.

Đúc thành đao mạch và đao cốt là đúc bên ngoài.

Đợi khi đúc bên ngoài xong mới tạo dựng đao hồn bên trong, đến thời khắc cả ba thành hình thì có thể trở thành Đao Tu hoàn mỹ chân chính.

Đến lúc đao mạch, đao cốt và đao hồn hợp nhất, từ bên ngoài đi vào rồi lại từ bên trong chuyển ra ngoài, đó mới là Đao Tu mạnh nhất, cũng là trạng thái hoàn mỹ nhất.

Tiêu Vân bóp nát quả Tụ Linh, chỉ thấy từng luồng dược lực tràn ra từ trong đó.

Tiêu Vân cấp tốc dẫn dắt những dược lực này tụ xuống mặt đất, tiếp theo vẽ ra từng trận văn Tụ Linh cổ xưa huyền ảo.

Khi khắc họa linh khí vào trong đó, phù văn toả ra một khí tức vận chuyển rất cổ xưa.

Linh khí rải rác trong thiên địa bắt đầu tụ hội đến rồi liên tục hoà vào phù văn, chỉ thấy linh khí ẩn chứa trong phù văn càng ngày càng đậm lên.

Nửa khắc sau, phù văn cuối cùng đã được vẽ xong, dược lực của quả Tụ Linh cũng đã hao hết.

Trong nháy mắt Tụ Linh Trận thành hình, linh khí chung quanh như thủy triều tràn đến.

Biến ra lưỡi đao!

Tiêu Vân đánh ra thủ ấn đặc biệt.

Linh khí trong Tụ Linh Trận đồng loạt ngưng tụ thành chừng mấy trăm thanh đao nhỏ, chúng bày ra sự sắc bén khiến lòng người run sợ.

Tiêu Vân hít vào một hơi thật sâu rồi đưa thủ ấn ra, mấy trăm thanh đao nhỏ được tạo thành từ linh khí đâm vào cơ thể.

Cứ như mấy trăm chuôi đao chân chính đâm vào người, Tiêu Vân đau đến suýt bất tỉnh, nhưng đây chỉ là bắt đầu, chúng bắt đầu đâm sâu trong cơ thể.

Khi đao đâm đến xương rồi chém vào đó thì mới thật sự là đau tận xương tuỷ.

Tiêu Vân cắn chặt răng yên lặng chịu đựng đau đớn, bởi vì đây là quá trình nhất định phải trải qua.

Linh khí biến thành đao nhỏ không ngừng chém vào xương cốt, đồng thời chúng cũng dần dần dung nhập vào xương tuỷ, khi đao nhỏ do linh khí biến thành không ngừng đâm vào thì xương cốt toàn thân Tiêu Vân cũng bắt đầu lột xác.

Không biết trải qua bao lâu, Tiêu Vân cảm thấy như đã trôi qua nhiều năm.

Trong nháy mắt đau đớn tan đi, thân thể Tiêu Vân truyền ra tiếng đao reo thanh thúy, sau đó âm thanh này bắt đầu truyền ra từ từng khúc xương.

Hai trăm linh sáu khối xương toàn thân đều phát ra âm thanh trong trẻo.

Mà tu vi của hắn cũng từ Luyện Khí đệ tầng bảy liên tục đột phá hai tầng, đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng chín.

Tiêu Vân mở mắt ra, trong mắt lóe ra tia sắc bén kinh người, toàn thân vốn được đao khí vờn quanh đã bị Đao Cương càng hùng mạnh thay thế.

Đùng!

Đao Cương xông ra từ trong người rồi phóng lên tận trời.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
(Full) Vô thượng luân hồi
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN
Vô Thượng Kiếm Thần
  • Tiểu Ma Vương
Chương 16-20
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom