• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vô Thượng Võ Thần (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 01: Linh Vũ Cơ

Thiên La Tông.

Tiêu Vân cất lệnh bài đệ tử nội tông vừa lấy được đi, sau đó kích động đi đến Huyền Phong Nhai rồi sờ sờ viên Tụ Linh Hoàn trong lòng ngực.

Đây là viên linh hoàn vất vả lắm hắn mới tích góp được, muốn dùng nó làm quà tặng cho Linh sư muội.

"Bao lâu nữa hắn mới đến đây?" Tiếng nói khàn khàn của một nam tử truyền đến từ trong góc.

"Còn nửa khắc nữa." Giọng nói nũng nịu của một nữ tử cũng vang lên.

Tiêu Vân dừng bước.

Đây không phải là giọng của Linh sư muội sao?

Sao còn có giọng nam nhân nữa chứ?

Bởi vì hơi xa nên Tiêu Vân nghe không rõ, hắn quẹo qua bên kia, khi đến càng gần thì tiếng nói chuyện cũng càng ngày càng rõ ràng.

"Thời gian còn sớm, hay chúng ta..."

"Chàng đừng lộn xộn được không..."

"Sợ cái gì, mau quay qua đi nào..."

"Chàng gấp như vậy làm gì..."

Tiếng thở dốc thô nặng truyền ra, trong đó còn hoà lẫn với từng đợt nỉ non mơ hồ không rõ.

Tiêu Vân như bị sét đánh ngang tai, trong đầu lập tức trống rỗng, Linh sư muội đơn thuần như tiên mà lại là nữ nhân như vậy.

Lạch cạch!

Chân của Tiêu Vân đá phải một cục đá.

"Ai ở nơi đó!" Một tiếng gầm vang lên, một gã nam tử có thân hình cao tráng đi ra, khi nhìn thấy Tiêu Vân thì gã không khỏi ngẩn ra.

Linh sư muội còn đang vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cũng chạy tới, trên gò má ả còn có chút ửng đỏ, ả cũng hơi sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Vân: “Ngươi... Sao ngươi lại tới đây nhanh như vậy?"

Đây là nữ nhân mình thích...

Tiêu Vân theo bản năng siết chặt nắm tay, bởi vì dùng sức quá mạnh nên gân xanh không ngừng cộm lên.

"Xem ra là ta đến sớm nên phá hủy chuyện tốt của các ngươi. Linh Vũ, ta không ngờ ngươi lại là nữ nhân như vậy. Từ thời khắc này, ta và ngươi coi như chưa từng quen biết." Tiêu Vân cắn răng nói rồi dứt khoát xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ra tay đi!" Linh Vũ nói với tên nam tử trẻ tuổi kia.

Gã đột nhiên ra tay, tốc độ không những nhanh mà xuống tay còn rất tàn nhẫn, gã đá một cước vào đầu gối Tiêu Vân.

Răng rắc!

Đầu gối đùi phải của Tiêu Vân lập tức bị đá gãy, hắn không phòng bị nên ngã nhào xuống đất, đau đớn đánh úp đến, nhưng so với nỗi đau trên người thì trong lòng Tiêu Vân còn đau hơn.

"Tiếp tục đánh gãy hai tay và cái chân còn lại, đánh nát luôn Khí Hải của hắn cho ta." Giọng của Linh Vũ lại truyền đến.

Tiêu Vân không ngờ Linh Vũ lại ác độc như vậy, hắn như rơi vào hầm băng vạn năm, muốn phản kháng nhưng thực lực của nam tử trẻ tuổi kia lại hơn xa mình. Hai tay và chân hắn lập tức bị đánh gãy, cả Khí Hải cũng bị phá nát, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

"Tại sao lại đối xử với ta như vậy..." Tiêu Vân cố nén đau đớn mà cắn răng nhìn Linh Vũ.

"Vì sao?" Linh Vũ sửa sang quần áo xong thì ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Tiêu Vân và nói: "Ngươi nghĩ ta và ngươi ở bên nhau nửa năm là vì thích ngươi? Ngươi không nhìn xem mình là ai, chỉ là một tên đệ tử ngoại tông thôi, một đệ tử nòng cốt như ta sao lại thích thứ như ngươi được."

"Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, ta ở bên ngươi chỉ vì hạt giống Võ Linh của ngươi mà thôi."

"Hạt giống Võ Linh của ngươi đã đạt tới cấp 7, là thứ rất hiếm thấy. May mà nó còn chưa thức tỉnh nên có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Võ Linh Lôi Thú cấp 6 của ta, giúp lôi thú đột phá lên một cấp."

"Mỗi tháng ta đều đút phấn Hóa Linh cho ngươi, sáu tháng qua rốt cục hạt giống Võ Linh của ngươi cũng hóa linh đi ra, hiện tại là thời khắc tốt nhất để ta thu lấy nó."

"Đúng rồi, ta không phải Linh Vũ, ta tên là Linh Vũ Cơ..."

Ả vừa nói xong thì một cơn đau tột độ đã truyền đến từ bụng Tiêu Vân, chỉ thấy hạt giống Võ Linh cấp 7 trong cơ thể hắn đã bị Linh Vũ Cơ trực tiếp moi ra.

Vào thời khắc hạt giống Võ Linh bị moi ra, Tiêu Vân cắn chặt răng rồi dùng chút sức lực cuối cùng lăn xuống vách núi phía sau.

"Hắn nhảy vực rồi." Nam tử trẻ tuổi kia nói.

"Không sao, Huyền Phong Nhai này cao tới nghìn trượng, rớt xuống thì chắc chắn phải chết, ngươi cũng đi cùng hắn đi." Linh Vũ Cơ đột nhiên đâm một kiếm xuyên qua ngực nam tử trẻ tuổi kia.

"Vì sao..." Gã ngơ ngác nhìn Linh Vũ Cơ.

"Việc này không thể truyền ra ngoài được, chỉ có người chết mới giữ được bí mật, hơn nữa ngươi đã không còn giá trị lợi dụng." Linh Vũ Cơ lạnh lùng đẩy nam tử trẻ tuổi một cái.

...

Trên Vân Chu (Chiếc thuyền mây) trở về.

Vô số đệ tử ngoại tông cụt tay gãy chân chán nản ngồi trong khoang thuyền, đệ tử tông môn cạnh tranh rất tàn khốc, hơi vô ý thôi sẽ bị đào thải.

Mà đệ tử bị đào thải sẽ bị trục xuất về nguyên quán vào mỗi cuối tháng.

Một thiếu niên áo xám ngồi bệt trong góc khoang thuyền, hai mắt đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, tứ chi quấn đầy băng vải.

"Hắn không phải Tiêu Vân của Thiên Cơ Điện sao?"

"Đúng là Tiêu Vân rồi."

"Ba ngày trước Tiêu Vân vừa được chọn bước vào nội tông, sao lại bị đuổi về rồi?" Đệ tử trong khoang thuyền bàn tán ầm ĩ.

Ngoại tông có tất cả tám điện, Thiên Cơ Điện đứng hàng thứ tư và có khoảng ba vạn đệ tử ngoại tông, mà Tiêu Vân là người đứng thứ năm trong Thiên Cơ Điện.

Ba ngày trước trong buổi họp chọn lựa gia nhập nội tông, Tiêu Vân đứng trong tốp đầu nên được chọn làm đệ tử nội tông.

Lúc ấy không biết có bao nhiêu đệ tử ngoại tông hâm mộ đến đỏ cả mắt, hận sao mình không phải là Tiêu Vân.

Vốn nghĩ rằng sau khi Tiêu Vân đi vào nội tông sẽ một bước lên mây, kết quả không ngờ mới vài ngày đã bị đuổi về giống như bọn họ, thật làm người ta bất ngờ.

Phải biết rằng, bình thường đệ tử đã tiến vào nội tông thì rất ít bị trả về.

Dù sao phải trổ hết tài năng trong ba vạn đệ tử và trở thành những đệ tử đứng đầu cả một điện không phải là chuyện đơn giản.

Đệ tử bị trục xuất bàn tán ầm ĩ, Tiêu Vân ngồi trong góc lại không chút bận tâm, cứ như không nghe thấy gì cả.

Tiêu Vân không chết.

Hắn rơi xuống từ Huyền Phong Nhai, kết quả lúc ấy trùng hợp phía dưới có một dòng khí ngưng tụ bay lên giúp Tiêu Vân cản bớt lực rơi nên hắn còn sống sót.

Nhưng tứ chi hắn đã bị gãy, căn cơ Khí Hải cũng vỡ nát...

Tiêu Vân trọng thương rất nhanh đã bị người ta phát hiện, sau đó được nghi trượng ngoại vụ của Thiên La Tông đưa lên Vân Chu về nhà.

Vân Chu sẽ lên đường sau nửa canh giờ, các đệ tử ngồi ở đây dần dần chấp nhận số phận bị đuổi về nên bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Các ngươi có biết đệ tử nồng cốt Linh Vũ Cơ của Thiên La Tông không?" Một nam tử áo vàng mở miệng nói.

"Nói nhảm, ai không biết Linh Vũ Cơ."

"Sao thế? Có lời đồn về nàng à?"

Một đám nam đệ tử lập tức hưng phấn lên, phải biết rằng Linh Vũ Cơ này chẳng những là mỹ nữ tuyệt sắc đứng đầu của Thiên La Tông mà còn là một thiên tài. Người khác phải trải qua vô vàn vòng tuyển chọn mới trở thành đệ tử nội tông được, mà ả thì trực tiếp được nhận vào nội tông, đồng thời không đến một năm đã là đệ tử nồng cốt.

Một đệ tử tuyệt sắc lại là thiên tài, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Dù là lời đồn nào liên quan đến Linh Vũ Cơ cũng sẽ khiến rất nhiều đệ tử trong tông cảm thấy hứng thú, chẳng những là nam đệ tử mà một số nữ đệ tử cũng thế.

"Có tin tức truyền ra nói rằng hai ngày trước Linh Vũ Cơ thức tỉnh ra Võ Linh Lôi Thú cấp 7, Tông Chủ còn xuất quan vì chuyện này, có khả năng sẽ nhận nàng làm đệ tử thân truyền." Nam tử áo vàng nói.

"Thật hay giả vậy?"

"Võ Linh Lôi Thú cấp 7? Ngươi xác định?"

"Đương nhiên là thật, tin tức này còn do một vị chấp sự truyền ra, hơn nữa là ta chính tai nghe được, nhất định không phải giả." Nam tử áo vàng chắc chắn nói.

"Võ Linh Lôi Thú cấp 7... Không biết sẽ mạnh đến trình độ nào. Ta cũng không cần Võ Linh Lôi Thú cấp 7, cho ta Võ Linh cấp 3 là được rồi. Không, dù là cấp 2 cũng được." Có người hâm mộ nói.

"Ngươi đang nằm mơ à, Võ Linh dễ thức tỉnh như vậy sao."

"Nếu dễ thế thì chúng ta đều đã có Võ Linh." Những người còn lại nhao nhao lắc đầu, rất ít Võ Tu có thể thức tỉnh Võ Linh, xác suất chỉ có một phần ngàn mà thôi.

Nghe nói trong truyền thuyết Võ Linh là hạt giống Võ Linh mà thần linh để lại trong cơ thể Nhân Tộc, chỉ khi nào bước lên con đường Võ Tu thì mới có cơ hội thức tỉnh ra Võ Linh. Nhưng xác suất quá thấp, một ngàn Võ Tu mới có một người thức tỉnh.

Võ Linh có thể phụ trợ Võ Tu gia tăng tốc độ tu luyện, còn có thể tăng lên sức mạnh, thậm chí Võ Tu còn có thể tu luyện năng lực đặc thù của Võ Linh.

Tất cả Võ Tu có Võ Linh đều mạnh hơn Võ Tu không nhiều.

Bình thường đệ tử ngoại tông chỉ nhìn thấy nhiều Võ Linh cấp 1 cấp 2, đạt tới cấp 3 cấp 4 đã hiếm thấy, cấp 5 cấp 6 càng khó gặp.

Còn cấp 7... Đối với đệ tử ngoại tông thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Đám đệ tử ngoại tông chậm rãi trò chuyện, không ai chú ý tới Tiêu Vân đang ngồi trong góc. Thời khắc này khuôn mặt hắn vặn vẹo, thân thể run lên liên hồi, trên cánh tay nổi lên gân xanh, ngón tay bấu chặt lấy sàn thuyền.

Linh Vũ Cơ!

Tiêu Vân nghiến răng nghiến lợi.

Nội tạng sưng tấy, tứ chi sưng phù, Khí Hải vỡ vụn, cả hạt giống Võ Linh cũng bị cướp đi... Tất cả đều do Linh Vũ Cơ tạo thành.

"Linh Vũ Cơ! Con tiện nhân ngươi! Ta một lòng với ngươi mà ngươi lại coi ta như đỉnh lô (1), đoạt hạt giống Võ Linh của ta để tăng cường Võ Linh của ngươi thì thôi, ngươi còn phế đi căn cơ Khí Hải của ta..."

(1) Cách gọi này thường dùng để chỉ nữ (nam) tu sĩ có thể chất tốt, phù hợp song tu với người khác, khiến tu vi người đó tăng lên.

Móng tay Tiêu Vân đâm vào sàn khoang thuyền, bởi vì dùng sức quá mạnh mà đã gãy vỡ rướm máu.

Đầu ngón tay đau đớn, nhưng lại kém xa cơn đau khi bị phế.

Tiêu Vân muốn đi tố cáo, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.

Bởi vì chuyện này xảy ra bên ngoài tông ngoại, không có nhân chứng vật chứng nên tố cáo cũng không ai tin. Hơn nữa một khi bị Linh Vũ Cơ biết hắn chưa chết thì nhất định sẽ ra tay giết hắn lần nữa.

"Linh Vũ Cơ! Nếu ta có thể tu luyện lại thì ta nhất định sẽ để ngươi phải trả giá đắt vì những hành động hôm nay..." Mỗi câu mỗi chữ của Tiêu Vân đều tràn ngập thù hận vô tận.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên bên tai, đồng tử của Tiêu Vân lập tức co lại, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cái lỗ đen như lốc xoáy, hoa văn huyền ảo lần lượt thay đổi trong đó và toả ra khí tức cổ xưa.

Tiêu Vân chú ý tới đám đệ tử xung quanh không có phản ứng gì, bọn họ không nhìn thấy cái lỗ đen này.

Đột nhiên, một bóng dáng mông lung như sương khói nhào ra, lao vào mi tâm của Tiêu Vân.

Một hồn phách...

Tiêu Vân cảm nhận được trong đầu truyền đến đau nhức, sau đó ý thức dần dần biến mất, tầm nhìn trở nên mơ hồ, hồn phách kia đang cướp đoạt thân thể hắn.

Trong nhất thời, trong lòng Tiêu Vân dâng lên lửa giận hừng hực.

Đầu tiên là Linh Vũ Cơ cướp đi hạt giống Võ Linh và phế bỏ hắn, giờ ngươi lại đến đoạt cơ thể của ta, là muốn ép ta đến đường cùng sao?

Muốn đoạt thân thể ta à, ngươi nằm mơ!

Tiêu Vân cắn răng cố duy trì ý thức, hồn phách kia đang muốn đánh tan ý thức của hắn, vậy hắn dứt khoát cứ giữ ý thức đến bước cuối cùng đi.

Do dục vọng sống sót quá mãnh liệt, Tiêu Vân duy trì tận một khắc (15 phút), đau đớn truyền tới từ trong đầu dần dần yếu đi. Hồn phách kia phát ra tiếng gào thét và không cam lòng, hiển nhiên nó cũng không ngờ Tiêu Vân có thể chống chọi được tận một khắc rồi trực tiếp làm hao hết sức mạnh của nó...

"Ha ha... Muốn cướp thân thể ta à, cuối cùng cũng là ngươi chết thôi..."

Tiêu Vân nở nụ cười, đúng lúc đó hồn phách đã nứt ra, từng mảnh trí nhớ tràn vào trong đầu hắn.

Nhìn thấy những mảnh trí nhớ này, Tiêu Vân giật mình: "Không ngờ ta lại đánh tiêu hao giết chết hồn phách của Vân Thiên Tôn – Một trong sáu Thiên Tôn mạnh nhất của Cửu Thiên Thần Vực..."
Chương 02: Bí cảnh Hoang Cổ

Cửu Thiên Thần Vực là Võ Vực đứng hàng đầu nằm phía trên Phàm Vực và Linh Vực, đó là nơi mà người của Phàm Vực không thể với tới.

Mà sáu Thiên Tôn mạnh nhất chính là bá chủ của Cửu Thiên Thần Vực.

Vân Thiên Tôn là một trong số đó.

Tiêu Vân không ngờ mình có thể tiêu hao chết hồn phách của Vân Thiên Tôn. Tuy Vân Thiên Tôn đã mất nhưng dù sao cũng là bá chủ của Cửu Thiên Thần Vực, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa.

Đổi thành người khác thì Vân Thiên Tôn đã sớm chiếm được thân thể của đối phương, nhưng ông ta lại xui xẻo đụng phải Tiêu Vân, một thiếu niên đang trong giai đoạn mất hết hi vọng.

Khi đã không còn hi vọng, Tiêu Vân lập tức phóng ra tiềm lực cao đến tột độ đủ để đối kháng với hồn phách của Vân Thiên Tôn, trực tiếp làm hồn phách ông ta hao mòn đến chết.

"Thì ra ta đang ở Ly Châu nằm trong bảy châu của Phàm Vực, diện tích của Ly Châu rộng đến vạn dặm, do hoàng triều Đại Viêm thống trị, trong đó có một hoàng thành, sáu chủ thành, mười chín tông môn phân bố ở các nơi và một trăm mười bảy quận quốc trong khu vực hoàng triều."

"Thiên La Tông và quê quán của ta - Yến quốc nằm ở phía Đông Ly Châu, bỏ Thiên La Tông ra thì còn có bốn tông môn và mười bốn quận quốc tồn tại ở phía Đông."

Ký ức của Vân Thiên Tôn làm Tiêu Vân mở rộng tầm mắt.

Đây mới chỉ là ở Phàm Vực mà thôi, Linh Vực lớn hơn và Cửu Thiên Thần Vực thì càng đặc sắc, điều này làm Tiêu Vân không khỏi lộ ra vẻ mặt hướng tới.

Rất nhanh Tiêu Vân đã tìm được nguyên do làm Vân Thiên Tôn rơi vào hoàn cảnh chỉ còn lại hồn phách, đó là vì một thần vật vô thượng —— Bí cảnh Hoang Cổ .

Đây là thứ mà Vân Thiên Tôn tình cờ lấy được ở ngoại vực.

Vì mở ra bí cảnh Hoang Cổ, Vân Thiên Tôn bỏ ra tâm huyết cả đời, thậm chí không tiếc hao tổn tâm trí và tu vi, dùng thời gian trăm năm mới mở bí cảnh Hoang Cổ ra được.

Còn chưa kịp vui mừng thì Vân Thiên Tôn đã bị đám người đại đệ tử Hồng Liên phản bội và ám toán.

Vào thời khắc trọng thương ngã gục, Vân Thiên Tôn làm nổ tung Võ Thể Thiên Tôn, cuối cùng bí cảnh Hoang Cổ đã mang theo hồn phách của ông ta rơi vào hư không vô tận.

Khi hồn phách của Vân Thiên Tôn sắp bị tan biến do lạc lối trong hư không thì chấp niệm mãnh liệt của Tiêu Vân lại xuyên đến chỗ ông ta.

Vân Thiên Tôn cũng bị ám toán đã cảm nhận được chấp niệm của hắn nên lần theo dấu vết mà mang bí cảnh Hoang Cổ lao ra khỏi hư không vô tận.

Cuối cùng hồn phách của Vân Thiên Tôn đấu không lại Tiêu Vân nên đã tan vỡ biến mất, mà bí cảnh Hoang Cổ cũng sáp nhập vào cơ thể của Tiêu Vân.

Bí cảnh Hoang Cổ ...

Trong lòng Tiêu Vân khẽ rung động, tâm trí đột nhiên bị rút ra rồi tràn vào một không gian thần bí mà u ám.

"Đây là bí cảnh Hoang Cổ sao?" Tiêu Vân nhìn quanh bốn phía, ngoài hư vô ra thì không còn cái gì khác, nhưng sâu trong đó lại có một khí tức rất huyền diệu.

Thông qua trí nhớ của Vân Thiên Tôn, Tiêu Vân đã biết được tác dụng của bí cảnh Hoang Cổ chính là có thể bày ra căn nguyên của võ kỹ.

Thiên Quân Quyền!

Tiêu Vân đấm ra một quyền.

Từng quyền ảnh dâng lên, mỗi một quyền đều khác nhau, quyền ảnh đầu tiên đạt tới tiêu chuẩn Đăng Đường, sau đó là Tiểu Thành, Đại Thành, rồi đến trình độ Đỉnh Cao.

Sau Đỉnh Cao thì đã vượt qua phạm trù võ kỹ trụ cột, đã sánh ngang với võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm Đại Thành.

Tiêu Vân tung quyền theo quỹ đạo của quyền ảnh, sức lực vẫn như trước nhưng uy lực lại mạnh hơn rất nhiều.

Tiêu Vân tiếp tục tung quyền theo quỹ đạo quyền ảnh thì phát hiện mỗi quyền sẽ càng ngày càng mạnh lên, mà cảm ngộ và lý giải của hắn đối với Thiên Quân Quyền cũng càng ngày càng sâu.

Cảm giác tiến bộ nhanh chóng này làm Tiêu Vân cảm thấy rất vui sướng.

Tiêu Vân không ngừng ra quyền và không ngừng cảm ngộ.

Một vạn quyền qua đi, quyền thế của Tiêu Vân vang lên âm thanh sóng triều.

Đại Thành...

Tiêu Vân đánh ra quyền thứ một vạn lẻ một, lại có cảm giác như chống lại được ngàn quân.

"Một khắc thôi mà đã tiến dần đạt tới Đại Thành..." Tiêu Vân hít một hơi thật sâu, Thiên Quân Quyền là võ kỹ trụ cột của Thiên La Tông, thuộc về dạng dễ học mà khó tinh thông, Tiêu Vân tu luyện ba năm mà chỉ đạt tới tiêu chuẩn bình thườ Đăng Đường ng.

Nếu tu luyện từng bước mà muốn đạt đến tiêu chuẩn Đại Thành thì ít nhất cũng cần đến ba năm.

Võ kỹ trụ cột phải tốn ba năm mới Đại Thành mà đã thành công sau một khắc khi bước vào bí cảnh Hoang Cổ, giờ phút này Tiêu Vân mới ý thức được vì sao Vân Thiên Tôn liều chết cũng phải bảo vệ bí cảnh Hoang Cổ, có nó thì Võ Tu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Tương lai có hi vọng bước lên đỉnh cao võ đạo...

Tiêu Vân thu hồi tâm trí từ bí cảnh Hoang Cổ, không phải không muốn tu luyện tiếp, mà là thời gian của hắn không nhiều lắm, phải đi nhanh ra khỏi thuyền.

Một khắc sau Vân Chu sẽ xuất phát, nếu Tiêu Vân bị đưa về Yến quốc rồi quay ngược lại Thiên La Tông thì ít nhất cũng phải tốn ba tháng.

Hạt giống Võ Linh bị cướp đi có thể lấy lại trong vòng ba tháng.

Tiêu Vân cần đoạt lại nó trong thời hạn này nên phải ở lại Thiên La Tông.

"Khí Hải của ta bể nát bảy phần, muốn khôi phục rất khó. So với để lại thì không bằng triệt để phá ra, chỉ giữ lại ba phần Khí Hải hoàn chỉnh." Tiêu Vân nhanh chóng quyết định nên lập tức vận chuyển chân khí trong cơ thể.

Đùng!

Hắn vận chuyển chân khí, phần Khí Hải vỡ vụn bị xoắn cho dập nát, đợi đến khi quét qua một vòng thì Khí Hải chỉ còn lại ba phần hoàn chỉnh.

"Tu vi Luyện Khí Cảnh tầng chín ban đầu giờ chỉ còn lại tu vi tầng bốn..." Tiêu Vân không cảm thấy đáng tiếc, lấy căn cơ hắn có được bây giờ thì rất nhanh sẽ khôi phục tu vi thôi.

Vận chuyển chân khí xong, phần máu bầm trong lục phủ ngũ tạng sưng tấy đều bị đẩy ra, thương tích của Tiêu Vân đã đỡ nhiều.

Tiêu Vân đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa khoang thuyền.

"Đứng lại!" Đệ tử ngoại tông canh giữ ở cửa khoang ngăn cản Tiêu Vân.

"Ta muốn gặp nghi trượng." Tiêu Vân nói.

"Tiêu Vân, ngươi còn nghĩ mình là đệ tử ngoại tông đứng thứ năm của Thiên Cơ Điện sao? Bây giờ ngươi là phế vật, cút về đi, nghi trượng sẽ không gặp ngươi." Đệ tử ngoại tông thủ vệ hừ một tiếng rồi nói.

Kỳ thật chỉ cần Vân Chu chưa xuất phá thì đệ tử bị trục xuất có việc vẫn có thể trực tiếp đi gặp nghi trượng, nhưng tên thủ vệ này lười đi bẩm báo, hơn nữa Tiêu Vân đã bị phế, gã cảm thấy có thể chèn ép hắn nên mới cố ý ngăn cản.

Thời gian cấp bách, Tiêu Vân lười nói nhiều với tên thủ vệ này nên cất bước muốn đi.

"Phản rồi à? Cút trở lại cho ta!"

Tên thủ vệ giận tím mặt, côn sắt trong tay hung hăng quất về hướng Tiêu Vân, tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm cộng thêm sức mạnh của côn sắt sẽ đánh gãy xương cốt Tiêu Vân nếu hắn bị đánh trúng.

Thiên Quân Quyền!

Tiêu Vân đấm một quyền lên côn sắt, chỉ thấy côn sắt bị đánh cho lõm xuống, tên đệ tử ngoại tông kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi mang theo cả cây côn ngã nhào xuống đất.

"Nếu có lần sau thì ta nhất định không tha cho ngươi." Tiêu Vân nói xong thì bước nhanh đi ra ngoài.

Tên đệ tử ngoại tông thủ vệ che ngực, sắc mặt trắng bệch, vốn chỉ muốn dạy dỗ tên phế nhân Tiêu Vân này một chút, kết quả lại bị đánh một trận.

Không phải hắn bị phế rồi sao?

Tại sao còn có sức mạnh?

Tên thủ vệ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám trêu chọc Tiêu Vân nữa.

Nghi trượng béo đứng trên khoang thuyền đã nhìn thấy quá trình Tiêu Vân ra tay, ông ta cũng không ngăn cản mà nheo mắt nhìn Tiêu Vân đi tới.

"Đánh đệ tử Thiên Cơ Điện bị thương trước mặt ta, tội này phải nghiêm trị." Nghi trượng béo trầm giọng mà nói.

"Chấp sự đại nhân muốn phạt ta cũng được, nhưng có thể cho ta nói mấy câu trước không?" Tiêu Vân không chút hoang mang mà chắp tay chào một cái.

"Ngươi nói." Nghi trượng béo hơi bất ngờ mà nhìn Tiêu Vân, không ngờ hắn lại bình tĩnh như thế.

"Chấp sự đại nhân muốn đánh muốn giết ta chỉ là một cái nhấc tay. Đại nhân dạy bảo ta thì ta không có gì để nói. Nhưng nếu đại nhân chịu buông tha ta và để ta quay về ngoại tông thì coi như ta nợ chấp sự đại nhân một ân tình." Tiêu Vân nghiêm mặt mà nói.

"Ân tình của ngươi?" Nghi trượng béo quan sát Tiêu Vân một lượt rồi không khỏi cười lạnh và nói: "Khí Hải bị hủy bảy phần, còn lại ba phần nguyên vẹn, tu vi đã ngã xuống Luyện Khí Cảnh tầng bốn. Cho dù ngươi trở lại Thiên Cơ Điện thì tình trạng bây giờ của ngươi còn có cơ hội bước vào nội tông sao?"

"Không thử một lần thì làm sao biết ta không thể quay về nội tông?" Tiêu Vân nói.

"Thử?" Nghi trượng béo nhìn kỹ Tiêu Vân, sau đó mới lên tiếng: "Ngươi mạnh hơn đám phế vật trốn trong khoang thuyền nhiều, ít nhất ngươi không bỏ cuộc. Được rồi, ta cho ngươi cơ hội này, đây là lệnh bài của đệ tử ngoại tông, cầm đi."

Nói xong, ông ta ném ra một lệnh bài.

"Đa tạ chấp sự đại nhân, Tiêu Vân nhớ kỹ ân tình này." Tiêu Vân chắp tay hành lễ.

"Nhân lúc ta chưa thay đổi ý định thì cút nhanh lên đi." Nghi trượng béo không quay đầu lại mà phất phất tay.

Tiêu Vân không nói nhiều nữa mà nhanh chóng nhảy xuống Vân Chu.

Lúc này Vân Chu đã khởi hành, nghi trượng béo đứng trên đó híp mắt nhìn theo Tiêu Vân bước về hướng cổng Thiên La Tông, sở dĩ đưa lệnh bài cho Tiêu Vân là vì một quyền vừa rồi.

Quyền thế như nước, lực như ngàn quân.

Đây là biểu hiện khi Thiên Quân Quyền Đại Thành.

Rất ít người có thể tu luyện Thiên Quân Quyền đến Đại Thành khi mới nhập tông ba năm, cứ cách vài năm mới có một người như vậy và ngộ tính của người đó sẽ cao hơn kẻ bình thường.

Nghi trượng béo cảm thấy cho dù tương lai Tiêu Vân không thể vào nội tông, nhưng cũng sẽ lăn lộn ở ngoại tông không tệ, để lại một ân tình thì về sau làm việc cũng tiện hơn.
Chương 03: Sư huynh vô dụng

Diện tích của Thiên La Tông cực lớn, tám điện ngoại tông đều chiếm cứ một phương, mỗi một điện cách xa nhau ít nhất ba trăm dặm, nơi này là khu vực của Thiên Cơ Điện.

Mặc dù rời khỏi Thiên Cơ Điện chưa đến mấy ngày, nhưng Tiêu Vân lại có cảm giác đã đi rất nhiều năm.

"Tiêu... Tiêu Vân sư huynh?" Một đệ tử ngoại tông của Thiên Cơ Điện nhìn thấy Tiêu Vân thì không khỏi sững sờ, vội chắp tay hành lễ, vẻ mặt mang theo kích động.

Tiêu Vân khẽ gật đầu coi như đáp lại.

"Hắn đã là một phế vật, ngươi còn gọi hắn là sư huynh?" Một nam tử trẻ tuổi mặc võ bào màu lam châm chọc đi đến, có mấy nam nữ trẻ theo sát phía sau.

Đệ tử ngoại tông lúc nãy lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Nam tử trẻ tuổi mặc võ bào màu lam tên là Lưu Dã, từng đi theo Tiêu Vân một thời gian, về sau nghe nói là xảy ra mâu thuẫn nên mỗi người đi một ngã.

"Kẻ đã bị trục xuất còn chạy về làm gì? Có phải Tiêu gia Yến Quốc không cam tâm nên tìm cách mua lệnh bài đệ tử ngoại tông để ngươi trở về không?" Lưu Dã đứng trên bậc thang ngạo nghễ nhìn xuống Tiêu Vân, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa cợt.

"Tiêu gia thật là lắm tiền nhiều của, chịu hao phí nhiều như vậy cho một tên phế nhân như ngươi căn bản không đáng."

Nếu là Tiêu Vân của trước kia thì nhất định sẽ nổi giận ra tay.

Nhưng hiện giờ Tiêu Vân đã trải qua hai lần sinh tử nên tầm mắt không còn như xưa, sao lại lãng phí thời gian quý giá trên người Lưu Dã này.

Tiêu Vân không để ý mà quay người bỏ đi.

"Chờ một chút, ta cho ngươi đi rồi sao?" Lưu Dã ngăn Tiêu Vân lại.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Tiêu Vân cau mày hỏi.

"Ngươi đã không còn là Tiêu Vân của trước kia, hiện tại Thiên Cơ Điện cũng không phải Thiên Cơ Điện của trước kia, nể tình quan hệ trước kia giữa ngươi và ta, ta cho ngươi cơ hội tiếp tục ở lại Thiên Cơ Điện. Như vầy đi, bên cạnh ta thiếu một người rửa bô, về sau ngươi cứ rửa bô cho ta đi." Lưu Dã híp mắt cười nói.

"Ngươi bảo ta rửa bô cho ngươi? Ngươi cũng xứng?" Tiêu Vân cả giận nói.

Lúc này đám đệ tử ngoại tông sau lưng Lưu Dã cấp tốc lao đến bao vây Tiêu Vân, ai cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân với sắc mặt khó coi.

"Thế nào? Các ngươi muốn động thủ ở chỗ này? Hay các ngươi quên quy định của Thiên Cơ Điện là đệ tử cùng một điện không được tùy ý ra tay trong điện, nếu không trừng trị theo điện quy, nhẹ thì giam lại, nặng thì trục xuất Thiên Cơ Điện. Thế nào, các ngươi muốn thử đúng không?" Tiêu Vân lạnh lùng nói.

Đám đệ tử ngoại tông bao vây lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra kiêng kị.

"Tiêu Vân, ngươi dọa được họ nhưng không dọa được ta. Cho dù hôm nay không chơi chết ngươi, chỉ cần ngươi ở lại Thiên Cơ Điện một ngày thì ta sẽ có một trăm phương pháp chơi chết ngươi!" Lưu Dã lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân.

"Ngươi hận ta như vậy?" Tiêu Vân nhìn thẳng vào Lưu Dã, lúc trước hắn từng giúp đỡ Lưu Dã giải quyết không ít phiền phức, mặc dù về sau có ân oán nhưng cũng chỉ là mỗi người đi một ngã mà thôi.

"Ta hận không thể giết ngươi, ngươi có nhớ lúc trước đã mắng ta trước mắt bao người, làm ta mất hết mặt mũi không. Trước kia không có cơ hội, hiện tại rốt cục ta cũng báo thù được rồi." Lưu Dã lạnh lùng nói.

Lúc trước Tiêu Vân mắng Lưu Dã là vì tên này mượn danh của mình đi làm một vài chuyện chẳng ra gì, nhưng không ngờ Lưu Dã lại ghi hận trong lòng.

"Ngày mai vào thời điểm này, ta và ngươi quyết trận tử chiến trên đài Âm Dương, ngươi có dám không? Không dám thì dẫn người cút đi, đừng lãng phí thời gian của ta." Tiêu Vân trầm giọng mà nói.

"Được! Ngày mai ta chờ ngươi trên đài Âm Dương." Lưu Dã nhếch miệng cười, phất phất tay ra hiệu cho đám đệ tử ngoại tông bao vây nhao nhao tránh ra để Tiêu Vân rời đi.

Lưu Dã đưa mắt nhìn Tiêu Vân đi xa rồi hơi nhếch khóe môi lên, một tên phế vật mà dám ngông cuồng với gã, xem ngày mai có đánh chết hắn hay không.

Khi Tiêu Vân bị đá ra khỏi nội tông thì Lưu Dã đã đi thăm dò và biết được Tiêu Vân thật sự bị phế, Khí Hải bị hủy bảy phần.

Mất đi bảy phần Khí Hải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Võ Tu, dù là tu luyện hay giao thủ với Võ Tu khác đều sẽ rơi vào hoàn cảnh yếu thế.

Dù sao ba phần Khí Hải không chứa được bao nhiêu chân khí.

Lưu Dã đã tính ra, lấy ba phần Khí Hải còn lại hiện tại của Tiêu Vân thì tu vi cao lắm cũng chỉ đến Luyện Khí Cảnh tầng năm, mạnh hơn một chút thì đến tầng sáu mà thôi.

Còn Lưu Dã thì đã lên đến Luyện Khí Cảnh tầng bảy, đủ để đánh chết Tiêu Vân.

Nghĩ đến ngày mai có thể hành hạ Tiêu Vân đến chết trên đài Âm Dương, Lưu Dã cảm thấy rất hưng phấn và kích động.

Phải biết rằng Tiêu Vân từng là đệ tử ngoại tông đứng đầu Thiên Cơ Điện, đánh bại hắn trước mắt bao người nhất định có thể làm danh tiếng của gã càng mạnh lên, còn có thể trải đường cho sau này.

...

Tiêu Vân đi vào nơi ở ngày trước.

Đình viện này nằm ở một nơi hẻo lánh phía Bắc Thiên Cơ Điện, bởi vì Tiêu Vân thích yên tĩnh nên lúc đầu cố ý chọn nơi này.

Bởi vì quá xa xôi nên cái sân độc lập này có rất ít người đi tới.

Hơn nữa nhóm đệ tử dẫn đầu cùng thế hệ với Tiêu Vân đã trở thành đệ tử nội tông, tạm thời còn chưa có đệ tử mới đến đây nên nơi này sẽ để trống trong thời gian rất dài.

Dưới một gốc cây, Tiêu Vân đào ra một cái hộp.

Sau khi mở hộp ra, Tiêu Vân nhìn thấy bốn viên linh thạch hạ phẩm được đặt ngay ngắn trong đó.

Ba năm trước khi Tiêu Vân rời khỏi Tiêu gia, Tiêu gia đã đưa bốn viên linh thạch hạ phẩm hơn trăm năm này cho hắn.

Tiêu Vân vẫn luôn không nỡ dùng, vốn chuẩn bị chờ xung kích đến Dung Nguyên Cảnh mới xài, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy trong nội tông.

Cũng may lúc ấy hắn để bốn viên linh thạch hạ phẩm này ở đây, không thì khó giữ được chúng.

Linh thạch hạ phẩm cực kì hiếm thấy, đừng nói đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện mà cho dù là nội tông cũng rất ít người có được.

Linh thạch rất quý giá nên hiếm khi được lấy ra giao dịch, phần lớn đều dùng để tu luyện.

Trên con đường tu luyện võ đạo, trừ thiên phú và chăm chỉ khổ luyện ra thì còn cần đủ tài nguyên tu luyện, ví dụ như thứ ẩn chứa linh khí nồng đậm như linh thạch.

Tiêu Vân khoanh chân ngồi trong phòng, hít sâu một hơi rồi bóp nát bốn viên linh thạch hạ phẩm.

linh khí nồng đậm tràn đến, Tiêu Vân vận chuyển chân khí hút những linh khí này vào cơ thể, sau đó dẫn dắt linh khí rót vào Khí Hải.

Khi Khí Hải không ngừng được đổ đầy thì trong cơ thể hắn cũng sinh ra số lượng lớn chân khí.

Qua chừng một khắc, trong người Tiêu Vân hơi chấn động lên, cảnh giới từ Luyện Khí Cảnh tầng bốn bước vào tầng năm, mà linh thạch hạ phẩm đã bị tiêu hao khoảng hai viên.

Hai viên còn lại vẫn không ngừng rót vào Khí Hải.

Đợi đến cuối cùng sau khi dùng hết hai viên linh thạch này, trong cơ thể Tiêu Vân lại chấn động, cảnh giới tiếp tục từ Luyện Khí tầng năm bước vào tầng sáu.

Ba phần Khí Hải thật sự ảnh hưởng rất lớn, nếu là Khí Hải hoàn chỉnh trước kia thì bốn viên linh thạch hạ phẩm này ít nhất cũng giúp Tiêu Vân khôi phục lại Luyện Khí Cảnh tầng bảy, thậm chí là tầng tám.

Mặc dù chỉ có tầng sáu, nhưng tạm thời cũng đủ dùng cho Tiêu Vân của hiện tại.

Dù sao tiêu chuẩn đệ tử ngoại tông cũng chỉ mới đến tầng năm tầng sáu, tốt một chút thì đạt tới tầng bảy, ưu tú thì tầng tám, đệ tử đứng đầu là tầng chín.

Tiêu Vân tiến vào bí cảnh Hoang Cổ.

Thiên Quân Quyền – Hắn tung ra một quyền, quyền thế dâng trào.

Mặc dù bí cảnh Hoang Cổ có thể bày ra bản nguyên võ kỹ, nhưng không phải cứ bày ra là có thể trực tiếp tu thành, nhất định phải thông qua tu luyện, dựa vào cảm ngộ của bản thân mới học được.

Võ kỹ Đại Thành đã đạt tới trạng thái mạnh nhất, mà Đỉnh Cao là vượt qua cực hạn của võ kỹ.

Cho dù chỉ là võ kỹ trụ cột thì cũng hiếm ai trong Thiên La Tông có thể tu luyện Thiên Quân Quyền đến trình độ Đỉnh Cao, chỉ có nhân vật thế hệ trước mới làm được thôi.

Hắn cứ đấm một quyền rồi lại một quyền, quyền thế càng ngày càng mạnh.

Ba năm qua Tiêu Vân luôn chú trọng vào chuyện gia tăng tu vi, rất ít tu luyện võ kỹ, bởi vì làm như vậy phải tiêu hao rất nhiều tâm tư và thời gian.

Võ kỹ trụ cột chia ra thành Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp và Thiên cấp, mỗi một cấp bậc đều chia thành ba bậc là hạ trung thượng.

Đây là phạm trù đẳng cấp võ kỹ mà lúc trước Tiêu Vân biết được, nhưng trong trí nhớ của Vân Thiên Tôn thì còn có võ kỹ vượt qua cả Thiên cấp.

Nhưng loại võ kỹ kia không liên quan gì đến Tiêu Vân của hiện tại.

Ký ức của Vân Thiên Tôn đã tiêu tán, bên trong ghi chép rất nhiều công pháp và võ kỹ mạnh đến cực điểm, nhưng Tiêu Vân không thể nhớ kỹ vì những công pháp và võ kỹ truyền thừa kia quá huyền ảo khó nghĩa, lấy cảnh giới tu vi của hắn căn bản không thể lý giải và tu luyện nổi.

Nếu không nhớ được và cũng không thể tu luyện thì Tiêu Vân sẽ không lãng phí thời gian về chuyện này.

Trước khi ký ức của Vân Thiên Tôn cấp tốc tiêu tán, Tiêu Vân chọn một vài ký ức mình cần hoặc là quan trọng rồi ghi lại.

Tiêu Vân tiếp tục tung quyền, quyền thế đang không ngừng ngưng tụ.

Thời gian trôi qua cực nhanh... Vào thời khắc quyền thứ mười vạn vung ta, một tiếng nổ đã truyền đến cuốn theo cả một luồng sóng khí.

Sau khi thu quyền về thì Tiêu Vân mới hiểu thế nào là Đỉnh Cao, đó là trực tiếp vượt qua võ kỹ trụ cột ban đầu để đạt tới trình độ cao hơn.

Uy lực của Thiên Quân Quyền Đỉnh Cao đã sánh ngang với võ kỹ Đại Thành Hoàng cấp hạ phẩm.
Chương 04: Một quyền là đủ

Nơi có con người sẽ có tranh chấp, nơi Võ Tu tụ hội thì tranh chấp càng nhiều, ví thế Thiên Cơ Điện đã cố ý lập nên đài Âm Dương để các đệ tử ngoại tông giải quyết ân oán.

Mỗi ngày sẽ có đệ tử ngoại tông lên đài Âm Dương xử lý thù hằn, thậm chí có người viết giấy sinh tử để liều mạng tranh đấu ngay nơi này.

Vì tạo thế, Lưu Dã sớm đã dẫn người đi vào đài Âm Dương, đồng thời còn kêu bạn gọi bè, rất nhanh xung quanh đài Âm Dương đã tụ tập hơn một trăm người.

"Lưu Dã sư huynh lên đài Âm Dương rồi? Huynh ấy muốn quyết đấu với ai?" Đệ tử ngoại tông đi ngang qua hiếu kỳ nói.

"Cũng là người nổi tiếng của Thiên Cơ Điện chúng ta." Bằng hữu của Lưu Dã bí hiểm mà nói.

"Người nổi tiếng?"

"Rốt cuộc là ai? Bật mí nghe xem nào."

Những đệ tử ngoại tông đến xem náo nhiệt bị khơi gợi hứng thú nên liên tục hỏi thăm, nhưng bằng hữu của Lưu Dã lại ngậm miệng không chịu nói.

Bị hỏi nhiều họ dứt khoát trả lời, chờ chút ngươi sẽ biết.

Càng không nói thì các đệ tử ngoại tông lại càng hiếu kì, những người vốn muốn đi đều nán lại, muốn xem thử người nổi tiếng kia là thần thánh phương nào.

Lưu Dã đứng trên đài cũng phát giác được tình huống đó, khóe miệng gã không khỏi nhếch lên thật cao, gã cố ý cho người làm như vậy để tạo khí thế cho mình.

Khi bốn phía bàn tán ầm ĩ, liên tục suy đoán thì đài Âm Dương đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Tiêu Vân đang đi tới.

"Tiêu Vân sư huynh?"

"Sao Tiêu Vân sư huynh lại tới đây? Chẳng lẽ là về Thiên Cơ Điện thăm bằng hữu, thuận đường sang đây xem náo nhiệt?" Không ít đệ tử ngoại tông tràn đầy bất ngờ.

"Còn kêu Tiêu Vân sư huynh cái gì? Hắn đã bị phế rồi, các ngươi đừng gọi hắn là sư huynh. Còn nữa, hắn không phải đến Ngoại Tông thăm bằng hữu mà là bị đuổi về Thiên Cơ Điện."

"Chắc các ngươi không biết, hắn vốn đã bị trục xuất về nguyên quán, kết quả Tiêu gia Yến Quốc hao phí tiền của mới kiếm được một vị trí đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện để hắn miễn cưỡng ở lại ngoại tông."

"Nói thật cho các ngươi biết, Tiêu Vân khiêu khích Lưu Dã sư huynh và còn nói muốn quyết đấu với Lưu Dã sư huynh trên đài Âm Dương." Đám bằng hữu của Lưu Dã bắt đầu phao tin.

Các đệ tử ngoại tông nghe mấy câu này đều kinh hãi, Tiêu Vân đã từng là một trong năm đệ tử ngoại tông đứng đầu Thiên Cơ Điện lại bị phế trong nội tông?

Hơn nữa còn suýt bị trục xuất về nguyên quán?

Đây là thật hay giả?

Khi các đệ tử ngoại tông nhìn thấy Tiêu Vân mặc võ bào của đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện thì chút hoài nghi còn lại cũng biến mất.

Bởi vì vài ngày trước Tiêu Vân đã được chọn làm đệ tử nội tông, làm sao một đệ tử nội tông còn tiếp tục mặc võ bào ngoại tông chứ?

Nghe bốn phía bàn tán ầm ĩ, Lưu Dã không khỏi lộ ra nụ cười vì đã đạt được hiệu quả mong muốn, hiện tại chuyện cần làm là giơ một chân đá Tiêu Vân xuống thần đàn, để hắn hiểu rằng thời đại của mình đã qua.

Đối mặt với tiếng bàn tán xung quanh, Tiêu Vân chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

"Tiêu Vân, lập tức cút lên đây nhận lấy cái chết!" Lưu Dã chỉ vào Tiêu Vân mà kêu gào.

"Sinh tử chiến?" Tiêu Vân nhìn về phía Lưu Dã.

"Lên đài Âm Dương thì tất nhiên là sinh tử chiến, hay ngươi cho rằng chỉ là luận bàn một chút?" Lưu Dã cười nhạo: “Tốt xấu gì ngươi cũng từng là năm đệ tử ngoại tông đứng đầu Thiên Cơ Điện, vậy mà ngây thơ đến mức nghĩ rằng lên đài Âm Dương thì người khác còn luận bàn với mình? Khó trách ngươi lại bị phế trong nội tông, lấy đầu óc này thì dù cho ngươi thêm một cơ hội trở về nội tông vẫn bị người ta phế bỏ mà thôi."

Đám bằng hữu Lưu Dã cười phá lên rồi chỉ trỏ về hướng Tiêu Vân.

Những đệ tử ngoại tông còn lại cũng không khỏi lắc đầu, hình tượng Tiêu Vân sư huynh trong suy nghĩ cũng hoàn toàn tan vỡ.

Tiêu Vân không hề dao động mà chậm rãi leo lên đài Âm Dương.

Hành động này càng làm người ta thất vọng, bởi vì trước kia Tiêu Vân đều nhảy lên thật cao, chẳng những linh động mà dáng vẻ còn tiêu sái.

Tiêu Vân quả nhiên đã bị phế!

Những đệ tử ngoại tông còn mang chút hi vọng lập tức thở dài.

"Lên đài Âm Dương thì mọi chuyện không do ngươi quyết định." Lưu Dã cười lạnh và nói.

"Ngươi rất hận ta?" Tiêu Vân nhìn Lưu Dã, lúc trước hai người cũng từng có giao tình.

"Hận tại sao ngươi không chết, ban đầu ngươi vào nội tông nên ta không có cơ hội, kết quả ngươi lại bị phế. Tiêu Vân, chắc ngươi cũng không ngờ mình có hôm nay đúng không?" Lưu Dã nói xong thì nhảy lên một cái, quất chân xuống như roi.

Tiêu Vân cấp tốc lùi lại phía sau.

Đùng!

Cú đá đập mạnh xuống đất, đài Âm Dương chấn động đến hơi run lên.

"Chạy cũng rất nhanh, ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, đừng cho là ta không biết Khí Hải của ngươi chỉ còn lại ba phần mà thôi." Lưu Dã hung hăng quét chân tới như quất roi, chiêu nào cũng đoạt mệnh, làm Tiêu Vân không ngừng lùi lại.

Tiêu Vân càng lui thì Lưu Dã càng hưng phấn, sức lực cũng càng mạnh.

Các đệ tử ngoại tông đã nhìn ra tu vi của Tiêu Vân, hắn thật sự bị phế rồi.

Hắn chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng sáu, hơn nữa chân khí rất yếu ớt, hiển nhiên Khí Hải của Tiêu Vân chỉ còn lại ba phần như Lưu Dã đã nói.

Tiêu Vân liên tục né tránh nên tạm thời có thể tránh thoát, nhưng đợi đến khi chân khí tiêu hao quá lớn thì hắn có thể trốn tiếp được sao?

"Một trong năm đệ tử ngoại tông đứng đầu bây giờ lại phế thành như vậy..."

"Thế sự vô thường, dù từng mạnh đến đâu thì hiện tại cũng là phế nhân."

"Tiêu Vân thua chắc rồi." Các đệ tử ngoại tông lắc đầu liên tục.

Lúc này Tiêu Vân đã bị buộc lui đến mép đài Âm Dương, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu rơi xuống thì chắc chắn phải chết.

"Tiêu Vân, ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!" Lưu Dã lộ ra vẻ mặt trêu tức rồi đá ngang về hướng Tiêu Vân.

"Ai!" Tiêu Vân đột nhiên thở dài một tiếng rồi tung ra một quyền.

Thiên Quân Quyền!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra.

Các đệ tử ngoại tông xung quanh đài Âm Dương chỉ nghe lỗ tai vang lên oang oang rồi không nghe thấy tiếng động gì nữa.

Nắm đấm xuyên qua cú đá mà đập ầm ầm lên ngực Lưu Dã, Lưu Dã cảm thấy mình như bị một con dã thú ma hóa lao vụt đến tông vào, lồng ngực hõm sâu, xương sườn vỡ nát tại chỗ.

Phốc!

Lưu Dã bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, nhịn không được liên tục hộc máu.

Các đệ tử ngoại tông đứng nhìn đã choáng váng.

"Vừa rồi là võ kỹ gì..."

"Hình như là Thiên Quân Quyền..."

"Đánh rắm, Thiên Quân Quyền đâu có uy lực mạnh như vậy."

"Uy lực của một quyền kia đã ngang với võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm, nhất định không phải Thiên Quân Quyền, chỉ nhìn giống mà thôi, có thể là võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm tương tự." Một đệ tử ngoại tông trông có vẻ già dặn nói.

Lúc này Tiêu Vân đã đi đến trước mặt Lưu Dã.

Lưu Dã bị thương nặng nên sắc mặt trắng bệch, vô thức lùi về phía sau.

"Đánh bại ngươi thì dùng một quyền là đủ, vừa rồi ta không ra tay là do giao tình ngày xưa, xem ngươi có mềm lòng hay không. Nếu ngươi không ép ta đến đường cùng thì ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng ngươi làm tới cùng thì ta không thể không tự tay tiễn ngươi một đoạn đường." Tiêu Vân chậm rãi nói.

"Đừng giết ta..." Lưu Dã hoảng loạn nói.

Tiêu Vân giẫm một chân lên cổ Lưu Dã, tiếng xương vỡ vụn truyền ra, Lưu Dã đứt hơi ngay tại chỗ.

Tiêu Vân không cảm thấy khó chịu gì khi giết Lưu Dã.

Nếu lần này bỏ qua cho gã thì lấy tính cách của người này nhất định sẽ tiếp tục tới gây sự với mình, thậm chí còn trả thù trầm trọng hơn.

So với để lại hậu hoạn, không bằng dứt khoát giải quyết luôn.

Tiêu Vân lục soát trên người Lưu Dã một lượt rồi tìm ra một cái túi tiền và một bộ võ kỹ.

Túi tiền thì Tiêu Vân không xem kỹ, chỉ vội vàng liếc nhìn bộ võ kỹ kia rồi cất vào, dù sao ở đây có quá nhiều người, chờ lát nữa trở về lại từ từ xem.

Khi Tiêu Vân chuẩn bị đi xuống đài Âm Dương thì một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền đến từ trên cao.

Chỉ thấy pháo hoa đầy trời xuất hiện trên không trung Thiên Cơ Điện, pháo hoa kia rực rỡ đến đỉnh điểm, từ trên cao rơi xuống mà không tiêu tan, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lúc này giọng nói uy nghiêm của Thiên Cơ Điện chủ truyền đến từ trên cao: “Chúc mừng tông đệ tử nồng cốt Linh Vũ Cơ chính thức trở thành đệ tử thân truyền của Tông Chủ."

Cái gì?

Linh Vũ Cơ trở thành đệ tử thân truyền của Tông Chủ?

Thiên Cơ Điện lập tức truyền ra tiếng xôn xao động trời, đám người đều lộ vẻ mặt chấn động.

Đệ tử thân truyền của Tông Chủ không phải đệ tử bình thường mà có cơ hội rất lớn được bồi dưỡng thành người nối nghiệp Tông Chủ tương lai.

Linh Vũ Cơ một bước lên trời...

Trên mặt các đệ tử Thiên Cơ Điện tràn đầy ao ước, còn đố kị thì không dám.

Dù sao họ chỉ là đệ tử ngoại tông, muốn trở thành đệ tử nội tông còn khó chứ đừng nói là đệ tử nồng cốt, còn đệ tử thân truyền Tông Chủ thì mơ cũng không dám mơ nữa là.

Tiêu Vân ngóng nhìn pháo hoa trên không trung mà không khỏi siết chặt nắm đấm: “Mặc kệ ngươi là đệ tử thân truyền của Tông Chủ hay là gì, trong vòng ba tháng ta phải đoạt lại hạt giống Võ Linh, cũng làm ngươi trả giá đắt cho hành động lúc trước!"
Chương 05: Đao mạch

Cấp bậc trong Thiên La Tông rất nghiêm ngặt, đệ tử ngoại tông muốn trở thành đệ tử nội tông thì nhất định phải trải qua vô số lần tuyển chọn.

Mà đệ tử nội tông muốn trở thành đệ tử nồng cốt thì càng khó khăn, chỉ những đệ tử nội tông đứng đầu mới có cơ hội trở thành đệ tử nồng cốt.

Còn đệ tử thân truyền của Tông Chủ thì phải có thiên phú vượt trội hơn đệ tử nồng cốt mới được Tông Chủ coi trọng và thu nhận.

Tiêu Vân trở lại chỗ ở cũ, nơi này tốt ở chỗ không ai quấy rầy, có thể an tâm tu luyện.

Tiêu Vân móc túi tiền ra thì phát hiện bên trong chỉ có hai đồng kim tệ, mấy chục đồng ngân tệ và một chút đồng tệ, còn lại là mấy thứ lung tung lặt vặt.

Tiêu Vân cất túi tiền đi rồi nhìn về phía bộ võ kỹ kia, khiến người ta bất ngờ là đó là một bộ ‘Đao võ kỹ’ Hoàng cấp hạ phẩm tên là Phong Ảnh Trảm.

Đao võ kỹ là một loại binh võ kỹ.

Võ kỹ chủ yếu chia thành hai loại: Thể võ kỹ và binh võ kỹ.

Thể võ kỹ chủ yếu dùng quyền cước tứ chi để phóng thích ra võ kỹ; binh võ kỹ thì lấy binh khí đặc biệt để tu luyện võ kỹ.

Thiên Quân Quyền chính là thể võ kỹ.

Thể võ kỹ có số lượng nhiều hơn một chút, mà binh võ kỹ ít hơn nhiều, xét giá trị thì cái sau cao hơn, bởi vì uy lực của nó mạnh hơn thể võ kỹ nhiều.

Tiêu Vân đoán bộ Phong Ảnh Trảm này không phải là của Thiên La Tông, bởi vì trong tông trông giữ binh võ kỹ cực kì nghiêm ngặt, đệ tử ngoại tông không thể tiếp xúc binh võ kỹ trong tông, chỉ có thể tu luyện mấy loại thể võ kỹ có hạn.

Bình thường binh võ kỹ chỉ do đệ tử ngoại tông tình cờ lấy được hoặc là tiêu tốn tiền của lớn để mua cho mình tu luyện.

"Nếu chỉ có bí cảnh Hoang Cổ thì ta chỉ có thể tu luyện Phong Ảnh Trảm đến trình độ Đỉnh Cao, nhưng ta không chỉ có bí cảnh Hoang Cổ mà còn có một phần ký ức còn lại của Vân Thiên Tôn..." Tiêu Vân nhìn Phong Ảnh Trảm rồi dứt khoát đưa ra quyết định trước kia không dám nghĩ đến.

Trở thành Đao Tu!

Trên con đường võ đạo, tu luyện bản thân là dễ nhất, loại này gọi là Thể Tu, hơn chín phần chín võ giả đều đi con đường Thể Tu này.

Dù sao quyền cước là của mình, tu luyện không cần độ phù hợp.

Mà Đao Tu thì rất khó, bởi vì binh khí như đao không phải mọc ra từ trên người, nhất định phải phù hợp với đao trước thì mới có thể tu luyện.

Bởi vì rất khó trở thành Đao Tu nên số lượng Đao Tu rất ít ỏi, đồng thời họ cũng mạnh hơn Thể Tu nhiều.

Trước kia Tiêu Vân không có điều kiện này do muốn trở thành Đao Tu quá hà khắc, không có thiên phú cực cao là rất khó đạt thành.

Hiện tại Tiêu Vân đã có điều kiện.

Phải biết rằng Vân Thiên Tôn chính là Đao Tôn - Một trong sáu Thiên Tôn của Cửu Thiên Thần Vực.

Cái gì là Đao Tôn?

Lấy đao vấn đạo, trở thành tôn sư của Đao Đạo.

Ở lĩnh vực Đao Tu, trong Cửu Thiên Thần Vực không ai sánh vai được với Vân Thiên Tôn chớ nói chi đến mảnh Phàm Vực hiện tại của Tiêu Vân.

Ký ức của Vân Thiên Tôn chính là bảo tàng khổng lồ đối với Võ Tu, tùy tiện lấy ra một chút cũng đủ để Võ Tu điên cuồng.

Nhưng Đao Đạo của Vân Thiên Tôn không đạt tới trình độ hoàn mỹ nhất, bởi vì khi Vân Thiên Tôn trở thành Đao Tu thì tu vi đã rất cao, bỏ lỡ thời gian trúc cơ tốt nhất.

Cũng vì vậy mà Vân Thiên Tôn vẫn luôn tiếc nuối rằng không thể trúc cơ đến trình độ hoàn mỹ nhất, không thể tiến thêm một bước trên Đao Đạo để đạt tới cấp bậc cao hơn.

Đao Đạo hoàn mỹ nhất định phải bắt đầu từ khi mới tu luyện, phải trúc cơ hoàn mỹ trước.

Mặc dù những đồ đệ về sau Vân Thiên Tôn bồi dưỡng có thể trúc cơ hoàn mỹ thành công, nhưng những đồ đệ kia có thiên phú Đao Đạo kém xa ông ta nên cũng không thể đạt tới trình độ Đao Tu hoàn mỹ như trong suy nghĩ.

Tiêu Vân nhìn bí cảnh Hoang Cổ trong cơ thể, vật này có thể so với thiên phú hoàn mỹ nhất, cho dù là Vân Thiên Tôn cũng không thể sánh bằng.

Vân Thiên Tôn không làm được, nhưng mình có thể, có bí cảnh Hoang Cổ và những ký ức tu hành Đao Đạo của Vân Thiên Tôn thì mình hoàn toàn có thể đạt tới cực hạn của Đao Đạo...

Nghĩ tới đây, Tiêu Vân dứt khoát tiến vào bí cảnh Hoang Cổ.

Đao đến!

Tiêu Vân đưa tay, một thanh đao gần như trong suốt xuất hiện trên tay.

Phong Ảnh Trảm!

Ánh đao hiển hiện hết đợt này đến đợt khác, từ nhập môn đến Đăng Đường, lại đến Tiểu Thành, Đại Thành, cuối cùng ánh đao Đỉnh Cao đã triệt để được bày ra.

Tiêu Vân thuận theo ánh đao vung mạnh thanh đao trên tay, không ngừng thi triển ra Phong Ảnh Trảm.

Quá trình tu luyện cũng tương tự như Thiên Quân Quyền, nhưng bởi vì là đao võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm nên thời gian hao phí nhiều hơn một chút.

Thời gian chuyển dời, hai ngày trôi qua.

Tiêu Vân trừ ăn cơm nghỉ ngơi ra thì thời gian còn lại đều tập trung vào tu luyện Phong Ảnh Trảm, tốc độ tu luyện trong bí cảnh Hoang Cổ thật sự rất nhanh, hai ngày thôi đã Đại Thành.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Tiêu Vân nhất định phải tu luyện Phong Ảnh Trảm đến Đỉnh Cao.

Ngày thứ bảy.

Két!

Dòng khí cuồn cuộn quét đến, hàng trăm ánh đao như cuồng phong chém qua.

Trình độ Đại Thành chỉ có bảy mươi ánh đao, Đỉnh Cao lại đạt tới một trăm ánh đao, uy lực cũng hoàn toàn tăng lên một cấp bậc.

“Rốt cục cũng đạt tới Đỉnh Cao."

Tiêu Vân thở ra một hơi, đao võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm quả nhiên là khác biệt, nếu như bây giờ hắn giao thủ với bản thân của bảy ngày trước thì nhất định có thể đè bẹp chiến thắng.

Bảy ngày qua Tiêu Vân có tiến bộ rất lớn, chẳng những Phong Ảnh Trảm đạt tới Đỉnh Cao mà tu vi cũng bước vào Luyện Khí Cảnh tầng bảy.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu.

Bảy ngày khổ tu này chỉ là vì chuẩn bị cho việc đúc đao mạch.

"Thời cơ đã chín muồi, có thể đúc đao mạch." Tiêu Vân hít sâu một hơi rồi phóng ra sáu luồng kình khí.

Sáu luồng kình khí này là tạo ra từ Phong Ảnh Trảm, cũng là toàn bộ chân khí của Tiêu Vân ngưng kết thành, hắn điều khiển cho sáu luồng kình khí đâm vào đỉnh đầu mình.

Cứ như sáu chuôi đao cùng đâm vào khiến toàn thân Tiêu Vân run lên, sắc mặt trắng bệch đi, đau đơn cực hạn làm hắn không khỏi cắn chặt răng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống.

Sáu luồng kình khí từ từ di chuyển cứ như có thanh đao thật sự đang cắt chém trong đầu.

Đau đớn hơn là sáu luồng kình khí này không ngừng tách ra khi xê dịch, một thành hai, hai chia thành bốn...

Lát sau khi đao khí tràn ra quanh người, Tiêu Vân có cảm giác bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao chém vào thân thể, hơn nữa còn không phải một lần hai lần mà là liên tục không ngừng.

Sự đau khổ này còn ghê gớm hơn trăm lần so với lúc trước Tiêu Vân bị Linh Vũ Cơ đánh trọng thương, quả thực là tra tấn đáng sợ.

Có mấy lần Tiêu Vân nghĩ rằng mình ngất đi thì tốt biết mấy, không cần phải chịu đựng cơn đau này. Nhưng hắn không dám, bởi vì ngất đi thì đúc đao mạch sẽ thất bại.

Kết cục của thất bại chính là bị kình khí dội ngược đến chết.

Mỗi lần sắp chịu không nổi, Tiêu Vân sẽ suy nghĩ đến Tiêu gia Yến Quốc, nghĩ đến người nhà của mình, nghĩ đến Linh Vũ Cơ...

Mỗi lần nghĩ đến về sau có thể tìm Linh Vũ Cơ báo thù thì tinh thần của Tiêu Vân sẽ trở nên phấn chấn, sau đó chống chọi qua giai đoạn khó khăn nhất.

Không biết trôi qua bao lâu, nhưng cứ như đã qua rất nhiều năm, tứ chi bách mạch của hắn đột nhiên truyền đến tiếng vù vù.

Đồng tử của Tiêu Vân thu nhỏ lại, ý thức được thời khắc mấu chốt đã đến, bởi vì lúc này cơn đau nhức kịch liệt đã bắt đầu biến mất.

Chỉ thấy trong bách mạch phát sinh biến hóa mãnh liệt, thân thể Tiêu Vân khẽ rung động lên, trong cơ thể như có thứ gì trở nên rất sống động.

Rẹt!

Đao khí bá đạo xông ra từ đỉnh đầu Tiêu Vân.

Tiêu Vân mỉm cười, rốt cục cũng thành công hoàn thành giai đoạn trúc cơ thứ nhất, đao mạch đã thành hình trong cơ thể hắn.

Cảm nhận được đao khí hùng mạnh vờn quanh thân thể, Tiêu Vân đã thật sự cảm nhận được điểm đáng sợ của Đao Tu.

Mặc dù bây giờ chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, đồng thời Khí Hải còn sót lại ba phần, nhưng trình độ của hắn lại mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu.

"Giai đoạn đao mạch thành hình đầu tiên đã mạnh như vậy, nếu đao cốt và đao hồn thành hình thì sẽ đạt tới trình độ nào..." Tiêu Vân lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Đao mạch, đao cốt và đao hồn đều thành hình mới thật sự là trúc cơ hoàn mỹ, đến lúc kia Đao Ý tràn ra khỏi người, không gì không phá được.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
(Full) Vô thượng luân hồi
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN
Vô Thượng Kiếm Thần
  • Tiểu Ma Vương
Chương 16-20
Vô Thượng Tiên Đế
  • 4.00 star(s)
  • Long bất bại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom