• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Võ Giả Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Cậu ta chính là thần thoại

"Dạ Minh!", Tô Giản Hề nhẹ nhàng gắt: "Anh có biết mình đang làm gì không vậy? Hồi đó ông nội vì cứu anh mà bao năm qua nhà họ Tô mới bị nhà họ Cố chèn ép ở mọi mặt như vậy".

"Anh đang ở yên nơi biên giới, tại sao lại trở về? Đã thế còn chủ động liên lạc với nhà họ Cố?"

"Anh làm thế là đang đi chịu chết đó biết không vậy? Chẳng những mình anh, mà còn liên lụy đến nhà họ Tô chúng tôi nữa".

Tô Giản Hề nói hết ra mọi oán giận trong lòng, cho rằng Dạ Minh làm vậy quả thật là ngu ngốc.

Tôi và ông nội đội trời nắng nóng chờ anh cả nửa ngày, anh cứ thế đền đáp chúng tôi?

"Đúng vậy, không có bản lĩnh còn giả vờ cái gì".

"Mặc kệ anh ta đi, lát nữa người nhà họ Cố đến, tên đó sẽ biết chữ chết viết như thế nào thôi".

"Haiz, không biết lát nữa người nhà họ Cố đến có xử chúng ta luôn không".

"Đều tại tên Dạ Minh kia!"

...

Mọi người sôi nổi chỉ trích, bên ngoài bỗng vang lên từng tiếng động cơ ô tô.

Nhìn theo tiếng thì thấy khoảng mười chiếc Land Rover dừng lại trước cửa biệt thự.

"Cạch".

"Cạch".

Cửa xe mở ra, mười mấy gã vệ sĩ áo đen đồng loạt bước xuống rồi đứng bên cạnh.

Một gã mở một cách cửa trong số những chiếc xe kia ra, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tóc vuốt keo đeo kính chậm rãi bước xuống, lấy một điếu xì gà ra ngậm trong miệng, thoáng chốc đã có một gã vệ sĩ đứng cạnh giơ tay châm lửa.

Thanh niên tên là Cố Trạch Hạo, là cháu đích tôn của gia chủ Cố Trường Phong, rất có quyền trong nhà họ Cố, có xu thế lên làm người nắm quyền.

Sắc mặt Tô Vạn Sơn sa sầm, ông ta không ngờ người nhà họ Cố đến nhanh như vậy, còn là Cố Trạch Hạo đến.

"Hít... hà..."

"Ô... ông Tô!", Cố Trạch Hạo phun ra một ngụm khói, nhấc chân đủng đỉnh đi về phía Tô Vạn Sơn.

Sau khi đi đến bên cạnh Tô Vạn Sơn bèn hỏi: "Ông vẫn khỏe à?"

"Hỗn xược!", Tô Vạn Sơn quát: "Bố cậu ở đây cũng không dám ăn nói với tôi như vậy, tên nhóc như cậu vậy mà lại chẳng có chút phép lịch sự nào".

"Vâng vâng vâng, ông Tô dạy đúng", Cố Trạch Hạo câng câng mặt nói: "Nhưng giờ khác xưa rồi".

"Gọi ông một tiếng ông Tô đã là nể mặt ông lắm rồi, mấy năm nay nhà họ Tô ông thế nào, trong lòng ông không biết chắc?"

"Nếu không phải ông nội của tôi suy xét đến tình cảm bao năm nay thì trong cái thành phố Kinh Hải này còn có thể có nhà họ Tô?", Cố Trạch Hạo nói xong bèn nhả một ngụm khói thuốc lá lên mặt Tô Vạn Sơn.

Nhưng giây kế tiếp, bỗng dưng có một bàn tay đập xì gà lọt thỏm vào trong miệng anh ta, sức mạnh khủng khiếp khiến nó chui tọt vào họng rồi lọt xuống bụng.

"Á!"

Cố Trạch Hạo hét thảm một tiếng, sau đó lại có một quyền đấm thẳng vào cằm khiến anh ta chợt ngậm miệng lại.

Hàm răng bị đánh nát, máu me bắn tung tóe.

"Ưm...Ưm!"

Cố Trạch Hạo một tay che miệng, một tay ôm bụng, đau đến nỗi nhảy tưng tưng.

"Cậu chủ!"

Vệ sĩ của nhà họ Cố hoảng sợ, xông đến bao vây lấy Cố Trạch Hạo. Họ thật sự không kịp phản ứng với sự việc xảy ra trong thoáng chốc ban nãy, càng không đoán được tại đất Kinh Hải này lại có người can đảm dám đụng vào người nhà họ Cố như thế.

"Cút hết đi!", Cố Trạch Hạo ú ớ nói, bỗng dưng đẩy vệ sĩ trước mặt ra, tức giận nhìn chằm chằm Dạ Minh, ban nãy là người này ra tay.

"Dạ Minh! Quả nhiên là mày! Con mẹ nó, mày thế mà còn dám trở về!", ánh mắt Cố Trạch Hạo tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

Hồi đó, cô chủ nhà họ Cố bị người ta hiếp, tuy họ đã cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Chuyện đó vẫn trở thành đề tài câu chuyện của vô số con hẻm ở Kinh Hải, khiến cả nhà họ Cố xấu hổ bảy năm.

"Giết chết nó cho tao!", Cố Trạch Hạo dữ tợn quát.

Mười mấy gã vệ sĩ theo lệnh xông lên.

"Ai dám!", Tô Vạn Sơn gầm lên, vệ sĩ nhà họ Tô ngăn cản trước mặt họ.

Đôi bên giằng co, Cố Trạch Hạo bụm miệng nói: "Ông già kia, có phải tôi nể mặt ông quá rồi đúng không! Một khi đã vậy, hôm nay tôi sẽ diệt luôn nhà họ Tô các người! Lên cho tôi!"

Vệ sĩ nhà họ Cố rút gậy ra xông lên.

"Tiêu rồi...", mọi người trong nhà họ Tô mặt mày trắng bệch, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Giờ nhà họ Tô hoàn toàn không có khả năng chống lại nhà họ Cố.

"Cút!'

Dạ Minh trầm khàn quát một tiếng, cùng với đó là một khí thế vô hình thoáng chốc bùng nổ.

Cây cối xung quanh đều gãy rạp, mười mấy vệ sĩ nhà họ Cố bay ngược ra sau, thoáng chốc bóng người bay đầy trời.

Mọi người nhà họ Tô nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ dựa vào một chữ đã đẩy lui mười mấy người, kia phải là sức mạnh cỡ nào chứ? Đó là điều mà con người có thể làm được ư?

"Võ... võ giả!"

Cố Trạch Hạo kinh ngạc đến ngây người, cơ thể không kiềm được run lẩy bẩy.

Người bình thường không biết võ giả, nhưng anh ta lại biết rất rõ. Bởi vì ông nội là một võ giả, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nhà họ Cố có thể trở thành gia tộc đứng đầu Kinh Hải.

Võ giả có thể bổ nát bia đá một cách dễ dàng, người bình thường hoàn toàn chẳng thể địch nổi.

"Mày, mày muốn làm gì, đừng, đừng!", Cố Trạch Hạo thấy Dạ Minh bước từng bước đến gần thì sợ tới mức xụi lơ tại chỗ.

Có lẽ, đêm đó bố mẹ cũng tuyệt vọng như vậy.

Trong lòng Dạ Minh đau đớn không thôi.

Anh rút chiến đao trên eo ra, ngửa đầu nhìn lên trời rồi chợt đau buồn khôn nguôi.

"Đừng, đừng mà...", Cố Trạch Hạo thấy Dạ Minh cầm chiến đao thì sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, mắt thấy đao bổ xuống vội vàng hô lên: "Đừng, tao biết con mày đang ở đâu!'

Chiến đao khựng lại, đi lính bảy năm, anh chưa từng lên giường với phụ nữ thì lấy đâu ra con?

Cố Trạch Hạo thấy đối phương không tin bèn vội nói: "Cái đêm vào bảy năm trước, sau khi mày đã cùng với con đĩ, à không, cùng với Cố Thanh Uyên lên giường, cô ta đã có thai rồi bị đuổi khỏi nhà họ Cố và sinh được một cô con gái".

Dạ Minh lập tức như bị sét đánh, sững sờ ở tại chỗ.

Đêm đó, anh quả thật đã lên giường với Cố Thanh Uyên.

Ngoài lần đó ra, trong bảy năm này, anh chưa từng đụng vào bất cứ một cô gái nào.

"Giờ hai người họ đang ở đâu?", là thật hay giả thì anh cũng phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng.

"Ở, ở trong một cửa hàng bán hoa tại đường Minh Hải", Cố Trạch Hạo thấy có hy vọng sống sót thì vội đáp.

Anh ta vừa nói xong, Dạ Minh đã biến mất không thấy.

Cố Trạch Hạo há miệng thở hổn hển, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

"A! Chân của tôi!'

Cố Trạch Hạo hét thảm, bấy giờ mới phát hiện không biết từ bao giờ mà hai chân đã bị gãy, lòi cả xương cốt ra ngoài, cơ thể không chống đỡ được nghiêng người ngã xuống đất.

Cảnh tượng máu me ấy khiến cô chủ nhà họ Tô sợ tới mức giơ tay bụm mặt thét chói tai.

"Ông nội ơi, rốt cuộc thì tên kia là ai vậy! Không ngờ lại có can đảm đụng vào người nhà họ Cố", Tô Giản Hề che mắt, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Tô Vạn Sơn im lặng nhìn phương hướng Dạ Minh biến mất một lúc lâu.

"Lúc cậu ta trở về thì cũng là lúc nhà họ Cố sụp đổ".

"Đừng nói một nhà họ Cố cỏn con, dù là cả Kinh Hải thì bất cứ ai bên cạnh cậu ta cũng có thể san bằng một cách dễ dàng".

"Cậu ta chính là một thần thoại".

Tô Giản Hề kinh ngạc, anh ta thật sự lợi hại như lời ông nội ư?
Chương 7 : Xin hãy cứu con gái tôi

Tiệm hoa Tâm Ngữ nằm trên đường Minh Hải, Kinh Hải.

Tiệm hoa rất nhỏ, một cô gái đang bận rộn trong cửa hàng.

Cô gái trong tiệm có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt như trăng dưới nước, mờ ảo, trong sáng và sâu thẳm, cử chỉ duyên dáng, từng động tác uyển chuyển tao nhã, thoăn thoắt như đóa phong lan.

“Tránh ra!”

Một thanh âm thô lỗ và bá đạo đột ngột vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.

Có khoảng bảy, tám người đàn ông cao to, khuôn mặt dữ tợn xông vào tiệm hoa, không nói hai lời liền đập phá đồ đạc.

“Choang!”

“Loảng xoảng!”

“...”

Bình lọ bị đập vỡ, hoa tươi vương vãi đầy đất, bị những bàn chân giẫm đạp thành bùn, trông vô cùng thê thảm.

“Đừng đập nữa, hoa của tôi, hoa của tôi…”

Cố Thanh Uyên sốt ruột, tất cả chi phí sinh hoạt đều trông chờ vào mỗi tiệm hoa này, nhưng bây giờ toàn bộ đều đã bị đập vỡ.

“Làm cái gì vậy?”

Một giọng nói gắt gỏng vang lên, một người đàn ông đầu trọc, tay đeo chuỗi hạt, cổ đeo sáp ong tiến vào.

“Mẹ nó chứ!”

Nhìn thấy trên mặt đất như một bãi chiến trường, lão đầu trọc lớn tiếng chửi rủa, giơ chân đá mấy tên to cao.

“Ui da, ông Hổ, đừng đánh nữa!”

“Đau quá! Chúng tôi biết sai rồi…”

“Đừng đánh nữa!”

“...”

Mấy tên đàn ông lực lưỡng liên tục kêu gào, thi nhau né tránh.

“Đúng là một lũ không có não, ông đây kêu bọn mày đến giúp một tay, con mẹ nó, bọn mày lại đến đây đập phá cửa hàng, chán sống rồi à!”

Ông Hổ trừng đàn em bằng con mắt hình tam giác của mình rồi mắng mỏ, khi lão quay sang nhìn Cố Thanh Uyên, vẻ mặt lập tức biến hóa, cười nheo mắt nói:

“Ây da, cô Cố, đám đàn em này thật không hiểu chuyện, chậc chậc!”

Cố Thanh Uyên mím môi, trong mắt tràn đầy căm phẫn, nhưng cũng đành bất lực.

Kẻ ngốc cũng biết đây hoàn toàn là cố ý!

“Ông Hổ, tôi sẽ cố gắng trả nợ cho ông, chỉ cầu mong ông cho tôi một con đường sống”.

Thanh âm đầy khẩn cầu và có vẻ đặc biệt khiêm tốn.

“Cô Cố, sao tôi lại có thể không cho cô đường sống được chứ?”

“Chỉ cần cô nghe lời tôi, món nợ này coi như xong. Tiền cô nợ tôi một đồng cũng không cần trả, ngược lại tôi còn cho cô tiền chữa bệnh cho con gái, vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao!”

“Tiền tôi nhất định sẽ trả!”

Cố Thanh Uyên nghiến răng nói, đứng giữa đống lộn xộn trông vô cùng nhếch nhác.

“Phải, tôi biết cô sẽ trả, nhưng bệnh tình của con gái cô không thể kéo dài thêm nữa”.

Ông Hổ cầm chuỗi hạt, cười toe toét, để lộ hàm răng ố vàng vì hút nhiều thuốc.

“Ép cô trả tiền thì tôi chẳng khác nào tên khốn, không bắt cô trả tiền thì đó lại là cho đi mồ hôi công sức của tôi”.

“Nếu như cô có cách thì đã không phải vay nặng lãi ở chỗ tôi phải không?”

“Tôi thật lòng muốn giúp đỡ cô! Nếu cô đồng ý, bệnh của con gái cô sẽ có hi vọng được chữa khỏi”.

Ông Hổ cười giả tạo, lời nói đầy uy hiếp, đưa tay chạm vào mặt Cố Thanh Uyên.

Cố Thanh Uyên nhanh chóng lùi ra sau, dựa vào tường, trong mắt hiện lên sợ hãi.

“Chà… thật thơm!”, ông Hổ tỏ vẻ si mê.

Cố Thanh Uyên ghê tởm ra mặt, hai tay vô thức nắm chặt cổ áo.

“Đương nhiên cô có thể không nghe theo, nhưng mà…”. Ông Hổ nheo cặp mắt hình tam giác nói: “Hiện giờ con gái cô đang nằm trong tay tôi, con bé đó còn mang trong mình loại máu Rh- quý hiếm… chậc chậc”.

“Có lẽ sẽ bán được rất nhiều tiền, đợi tôi rút cạn máu của nó, rồi đem bán nội tạng, nợ nần giữa chúng ta sẽ được giải quyết”.

Cố Thanh Uyên nghe xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, cô không ngờ đối phương lại tàn ác tới như vậy, ngay cả con gái cô chúng cũng không bỏ qua.

“Ông Hổ, tôi cầu xin ông, bỏ qua cho con tôi, ông nói gì tôi cũng nghe!”. Cố Thanh Uyên điên cuồng cầu xin ông Hổ, con gái là tất cả đối với cô, nếu con bé có mệnh hệ gì, cô cũng không sống nổi.

“Ôi cha, sao lại khóc rồi!”, ông Hổ làm bộ đau lòng: “Sớm nghe lời có phải tốt hơn không, hiện tại cô đang làm khó tôi rồi, cô cũng thấy đấy, những anh em này của tôi lại không quá để bụng chuyện đó”.

“Nhưng không sao, đứa này chết rồi, chúng ta có thể sinh đứa khác, cô muốn sinh mấy đứa cũng được”.

Nói xong, ông Hổ liếm môi, duỗi móng vuốt về phía Cố Thanh Uyên.

“Ông Hổ, cầu xin ông, bỏ qua cho con gái tôi, xin ông hãy cứu con bé…”

Cố Thanh Uyên tuyệt vọng, chỉ cần cứu được con gái, cô có thể đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương.

Nhưng cho dù bản thân đã đáp ứng, đối phương có trả lại con cho cô không?

“Bụp!”

Đúng lúc này, tiếng gót chân đập vào cơ thể vang lên, một lão đàn ông nặng hai trăm cân bay lên sau đó va mạnh vào tường.

“Phụt!”

Phun ra một ngụm máu, người đàn ông nặng nề ngã xuống đất rồi bất tỉnh.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!’

“..”.

Trong nháy mắt, bảy, tám tên to cao đều hộc máu nằm rạp ra đất, không rõ sống hay chết.

“Con mẹ nó mày là ai? Muốn chết à?”, ông Hổ giận dữ: “Biết tao là ai không?”

Lời còn chưa nói xong, một chân Dạ Minh đá vào đùi ông Hổ.

“Bùm!”

Chỉ thấy thân mình ông Hổ bay ngược lên, cả người đập mạnh vào bức tường ngay cửa ra vào với một lực vô cùng mạnh.

Sau đó rơi xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất.

“Bang!”

Quỳ cố định trên mặt đất, đúng lúc đối diện với Cố Thanh Uyên.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra, ông Hổ hoảng sợ, cố gắng muốn đứng dậy, lại phát hiện xương đùi đã gãy.

“Aaaaaa!”

Những tiếng la thét thảm thiết phát ra từ miệng lão.

“Mày đợi đấy, xem tao có giết chết mày không...”. Ông Hổ miệng đầy máu lôi điện thoại ra: “Tất cả qua đây cho tao, mau lên, ông đây sắp chết tới nơi rồi!”

Cúp máy, lão hung hăng lau máu trên mặt, nhe răng trông vô cùng hung ác.

“Hahaha, mày cứ chờ đấy, mày xong đời rồi…”

Dạ Minh tâng chậu hoa ngay chân lên, đá thẳng vào mồm ông Hổ.

“Bang!”

Chậu hoa vỡ tan, hàm răng vàng khè của ông Hổ cũng đi hết, lão lập tức ngất đi.

Tiếng ồn im bặt, Dạ Minh quay mặt về phía Cố Thanh Uyên, bốn mắt nhìn nhau.

Một giây, hai giây…

“Dạ, Dạ Minh?”. Nhìn thân hình cường tráng trước mặt, Cố Thanh Uyên chỉ cảm thấy choáng váng, Dạ Minh vội vàng tiến tới ôm lấy cô.

“Xin anh, cứu, cứu Tâm Ngữ!”, Cố Thanh Uyên nắm chặt quần áo của Dạ Minh.

“Tâm Ngữ là ai?”, Dạ Minh liền hỏi.

“Con gái, con gái của anh! Nó, nó ở trong tay ông Hổ, đang, đang gặp nguy hiểm!”, Cố Thanh Uyên lúc này không còn sức mà đi tính toán ân oán, cố hết sức để nói xong, không chịu nổi nữa đã ngất đi.

Ầm!

Dạ Minh như bị sét đánh, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe từ miệng Cố Thanh Uyên nói rằng mình đã có một đứa con gái, anh vẫn không tránh khỏi run rẩy.

Dạ Minh này, có con gái rồi…

Nhìn ông Hổ bất tỉnh trên mặt đất, rõ ràng không thể hỏi được gì, mắt Dạ Minh đỏ như máu.

“Diệt toàn tộc lão! Mau điều tra cho tôi! Một phút sau tôi muốn biết con gái tôi hiện đang ở đâu!”

“Rõ!”

Lữ Trung Nguyên vội lấy điện thoại vệ tinh ra, gửi đi một dãy số.

Cùng lúc dãy số được gửi đi, tại một tòa nhà cao tầng ở Kinh Hải, hàng trăm người ngồi trước máy tính đang điên cuồng gõ bàn phím để lấy dữ liệu từ camera giám sát trong toàn thành phố.

Ngụy Sâm lo lắng đi tới đi lui, ông ta là uỷ viên Sở Thanh tra của Kinh Hải, vừa rồi nhận được cuộc gọi từ An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, có thể thấy được tính cấp bách của sự việc lần này.

“Cô bé này là ai?”

“Không biết, tôi chưa từng nghe nói đến”.

“Mau điều tra nhanh lên, xem ra gia thế không hề nhỏ”.

Một số người bàn tán xì xào, bọn họ chưa bao giờ thấy trưởng phòng của mình lo lắng đến thế.

“Mau điều tra cho tôi! Trong vòng một phút mà không tìm ra thì hãy biến khỏi đây!”, Ngụy Sâm hét lên, nếu An Quốc Sứ trách tội, thì dù có mười trưởng phòng như ông cũng không gánh vác nổi.
Chương 8: Là bố đó sao?

Lữ Trung Nguyên vận dụng toàn bộ quyền lực của mình, anh ta phải tìm ra tung tích của con gái điện chủ trong vòng một phút.

"Cái gì? Con gái của điện chủ bị bắt cóc?"

“Điện chủ có con gái từ khi nào?”

Tin tức nhanh chóng truyền đến biên giới, bốn đại sứ nghe Lữ Trung Nguyên nói điện chủ có con gái thì còn vui mừng hơn cả ngạc nhiên.

Con gái của điện chủ chính là công chúa của cả Tru Thần Điện.

"Mẹ nó! Tôi thực sự muốn xem thử là tên đáng chết nào dám bắt cóc công chúa nhỏ của tướng sĩ tây cảnh chúng ta! Theo tôi đánh vào Kinh Hải!", trên màn hình video call, bộ râu của Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây, Thịnh Hổ bị thổi bay theo cơn tức giận lôi đình.

Dám bắt cóc con gái của điện chủ, không diệt toàn tộc kẻ đó thì bọn họ không thể nào hả giận.

"Thịnh Hổ, đừng kích động!", Hộ Quốc Sứ biên giới phía Bắc, Lạc Phong vội vàng khuyên can.

Mọi người đều biết rõ tính tình của Thịnh Hổ, nếu như để anh ta đi thì nhất định Kinh Hải sẽ trời long đất lở.

"Thịnh Hổ, điện chủ không có mệnh lệnh, cho nên mấy người chúng ta không được tùy tiện hành động", Định Quốc Sứ biên giới phía Nam, Nam Cung Yến lập tức nói. Anh ta lúc này cũng chỉ hận không thể lập tức đánh vào Kinh Hải, băm kẻ bắt cóc công chúa ra làm trăm mảnh, nhưng điện chủ vẫn chưa hạ lệnh cho nên không ai được phép tự tiện hành động, nếu không chính là làm trái với quân lệnh.

"Con mẹ nó chứ! Cái gì mà quân lệnh với không quân lệnh, tôi đếch quan tâm", Thịnh Hổ nói xong liền nhảy lên phi cơ chiến đấu Hắc Ưng, bắt đầu nổ máy.

"Tên võ biền này, điện chủ không hạ lệnh tất nhiên là có lý do của anh ấy, nếu như anh tùy tiện hành động, lỡ như phá hỏng chuyện của điện chủ, gây ảnh hưởng gì đến công chúa thì anh nhất định khó thoát tội chết!"

Những lời của Cô Bại Thiên, Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông, trong nháy mắt đã khiến Thịnh Hổ bình tĩnh lại.

Nhưng bình tĩnh thì bình tĩnh, tiểu công chúa vẫn đang bị bắt cóc, sống chết không rõ, anh ta làm sao có thể chịu đựng được, lửa giận trong lòng đã bùng lên dữ dội.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!", Thịnh Hổ đấm mạnh vào phi cơ chiến đấu.

"Mẹ nó! Tâm trạng của ông đây đang vô cùng khó chịu! Lạc Phong! Nghe nói anh phát hiện hơn chục chiến thuyền của Đông Doanh đang neo gần đảo Kim Ngư ở biên giới phía Bắc đúng không? Bây giờ ông đây lập tức đi giết đám chó khốn nạn đó!"

Thịnh Hổ nói xong liền khởi động phi cơ chiến đấu Hắc Ưng bay hết tốc lực, tiếng máy nổ ầm ầm trên không trung, phi cơ nhắm thẳng đến hải vực Kim Ngư.

Trong một bệnh viện tư nhân nằm ở ngoại thành Kinh Hải.

“Anh Thiên, không ngờ con nhóc này lại mang nhóm máu Rh- quý hiếm”, một gã bác sĩ trẻ hưng phấn nhìn mấy xấp tiền một trăm tệ lớn trước mặt.

"Con mẹ nó!"

Gã tóc vàng tên anh Thiên đứng bên cạnh gã ta tát đầu hắn ta một cái rồi nói: "Nhìn bộ dạng vô dụng của mày kìa!"

“Máu của con nhóc này chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nội tạng trên người nó mới là phần lớn!”

"Nhanh lên, gia đình tiếp theo đã liên hệ xong rồi, đang chờ nội tạng của chúng ta. Một khi nội tạng đến tay khách thì tối nay chúng ta có thể điên cuồng ăn chơi rồi".

Trên giường mổ, sắc mặt cô bé tái nhợt như tờ giấy, vô cùng yếu ớt, cố gắng hết sức hí mắt ra một chút.

Cô bé là con gái của Dạ Minh, Tâm Ngữ.

“Mẹ, Tâm Ngữ xin lỗi mẹ, con không thể ở bên mẹ nữa rồi”, Tâm Ngữ thầm lẩm bẩm trong lòng, cô bé chỉ mới sáu tuổi mà đã rất hiểu chuyện.

“Sau này mẹ phải ăn cơm đúng giờ, con chết rồi mẹ không cần vất vả kiếm tiền cho con đi khám bệnh”.

"Bố…"

"Con vẫn chưa được nhìn thấy mặt bố. Chắc là bố vẫn còn sống phải không?"

"Tâm Ngữ chỉ hi vọng có thể được gặp bố một lần..."

Nước mắt không ngừng chảy dài trên khóe mắt cô bé.

Điều khiến cô bé cảm thấy tiếc nuối nhất chính là đời này vẫn chưa được nhìn thấy mặt bố của mình.

Nhìn thấy con dao mổ đến gần, Tâm Ngữ từ từ nhắm mắt lại.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa ngay lập tức bị đánh vỡ ra.

Hai người bị tiếng động lớn làm cho giật mình run rẩy, con dao mổ run lên lướt qua một đường, da của Tâm Ngữ bị rạch trúng nhưng không có máu chảy ra.

"Ah!"

Cảnh tượng bên trong phòng ngay lập tức khiến cho Dạ Minh trở nên điên cuồng.

Anh ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng dài, sau đó đánh ra một quyền, đầu của gã tóc vàng ngay lập tức vỡ nát, não lẫn máu bắn tung tóe khắp phòng.

Gã bác sĩ trẻ tuổi thì sợ đến mức té phịch xuống đất, cho dù là bác sĩ thì cảnh tượng đẫm máu trước mặt cũng khiến cho bụng của gã quặn thắt và gã đã nôn mửa tại chỗ.

"Sao tụi mày dám đụng vào con gái của Dạ Minh tao!", đôi mắt của Dạ Minh như sắp nứt ra, khí tức chiến thần trong nháy mắt đã phóng ra ngoài.

Gã bác sĩ trẻ tuổi chỉ có thân thể của người bình thường thì sao có thể chịu được áp lực này, thân thể gã ta nặng nề đập mạnh vào tường, sau đó quỳ xuống rồi phun ra một ngụm máu lớn.

"Thưa… thưa ngài, tôi chỉ lấy một ít máu từ cô bé, tất cả đều là do bọn chúng bắt tôi phải làm như vậy".

“Máu của con gái tao sao?”, Diệp Minh đè nén lửa giận trong lòng, việc cấp bách nhất lúc này chính là cứu con gái mình.

Gã bác sĩ trẻ tuổi quỳ gối trên mặt đất, không ngừng run rẩy nói: "Bán... bán đi, nhóm máu Rh- thường hút hàng..."

"Đáng chết!", hai tiếng này vừa gầm lên thì gã bác sĩ trẻ tuổi lại phun ra một ngụm máu lớn rồi chậm rãi ngã xuống đất không nhúc nhích. Toàn bộ nội tạng của gã đều đã bị chấn nát vụn.

Dạ Minh vội vàng rút kim truyền mạch máu từ bên cạnh ra, một đầu đâm vào cổ Tâm Ngữ, đầu còn lại đâm vào động mạch của chính mình.

"Điện chủ!", Lữ Trung Nguyên kinh hãi.

Dạ Minh không kịp để ý nhiều, nhìn máu trong huyết mạch chậm rãi chảy vào cơ thể con gái mình.

Lúc nãy anh đã nghe gã bác sĩ kia nói cô bé có nhóm máu Rh- giống với nhóm máu của chính anh, cô bé chính là con gái của Dạ Minh anh.

Giống, thật sự rất giống.

Dạ Minh nhìn chăm chú vào cô bé đang nằm trong vòng tay của anh, trên mặt nở nụ cười hiếm có.

Mười phút sau, Tâm Ngữ từ từ mở mắt.

“Bố, bố, là bố phải không?”, giọng nói yếu ớt của Tâm Ngữ vang lên.

Cô bé đã vô số lần ôm ảnh của bố đi ngủ, hình dáng của bố từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí cô bé.

“Là bố đây, Tâm Ngữ, bố của con đây”, Dạ Minh vui mừng đến phát khóc.

"Thật sự là bố sao, không phải là con đang nằm mơ đó chứ?", Tâm Ngữ cố gắng giơ tay lên.

Dạ Minh nhẹ nhàng nắm tay con gái rồi đưa lên mặt anh.

"Oa, con không phải đang nằm mơ, đúng là bố rồi, bố! Khụ khụ...", cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, Tâm Ngữ vui vẻ hét lên.

Nhưng cô bé đã mất máu quá nhiều, cơ thể quá yếu, chỉ kịch liệt ho khan hai tiếng rồi lại bất tỉnh.

"Tâm Ngữ!"

Dạ Minh kêu lên một tiếng, sau đó nín thở, tăng tốc độ lưu chuyển của dòng máu.

"Điện chủ!", Lữ Trung Nguyên vô cùng lo lắng, theo anh ta ước tính thì lúc này điện chủ đã truyền được 2000 ml máu.
Chương 9: Tôi sẽ bù đắp

Dạ Minh sao có thể không biết, nhưng trong lòng anh lại càng đau hơn, những kẻ cặn bã này đang muốn hút máu con gái anh!

"Trung Nguyên, điều tra kỹ càng cho tôi. Tôi muốn đám cặn bã này phải biết nếu như dám động vào vợ con Dạ Minh thì sẽ trả giá như thế nào", giọng điệu của Dạ Minh bình tĩnh đến dị thường.

"Vâng!"

Lữ Trung Nguyên sửng sốt, giọng điệu của điện chủ càng bình tĩnh thì chứng tỏ đường chủ càng tức giận.

Bầu trời ở Kinh Hải này sắp sụp đổ rồi.

Thời gian dần trôi qua, sắc mặt Dạ Minh cũng dần tái nhợt.

Anh không thể tự vận khí chữa thương cho mình, bởi vì chân khí sẽ theo mạch máu chảy vào cơ thể con gái anh, cơ thể còn non nớt của con gái anh chắc chắn hoàn toàn không chịu nổi.

"Tâm Ngữ!"

Cố Thanh Uyên nghiêng ngả lảo đảo lao vào bên cạnh con gái, không ngừng khóc.

"Không sao đâu, đừng lo lắng, Tâm Ngữ mất quá nhiều máu nên tạm thời hôn mê, một lát nữa sẽ tỉnh lại", Dạ Minh an ủi.

Nhìn con gái vẫn đang hôn mê, Cố Thanh Uyên ôm mặt khóc lóc thảm thiết.

"Cô Cố, thực xin lỗi, lời xin lỗi này đến quá muộn".

“Từ giờ trở đi, Dạ Minh tôi sẽ bồi đắp tất cả những tổn hại mà cô và con gái đã phải chịu trong bảy năm qua”, ánh mắt Dạ Minh chân thành, trong hốc mắt còn ngấn lệ.

Sau đêm đó, anh không bao giờ ngờ rằng Cố Thanh Uyên lại mang thai chứ đừng nói đến chuyện cô sinh ra con gái.

Mang thai trước khi kết hôn, điều này đã mang đến bao nhiêu áp lực cho hai mẹ con trong xã hội, chưa kể Cố Thanh Uyên vốn là thiên kim của nhà họ Cố, gia tộc càng lớn lại càng chú trọng thể diện.

Anh đã nợ hai mẹ con quá nhiều, quá nhiều.

"Không cần!", giọng nói của Cố Thanh Uyên cực kỳ lạnh lùng: "Nếu như anh đã cứu con gái của tôi thì xem như chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa. Từ nay anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa".

Đúng lúc Dạ Minh đang định nói gì đó thì anh đột nhiên cảm thấy choáng váng, cho nên vội vàng cắn đầu lưỡi, máu tràn vào khoang miệng, lúc này mới ổn định thân thể.

Lúc này Cố Thanh Uyên mới nhìn thấy mạch máu của hai người đang nối với nhau, dòng máu đang từng chút một chảy vào cơ thể con gái cô.

Nội tâm của cô lúc này vô cùng phức tạp.

Cô hận người đàn ông trước mắt mình! Hận anh đã hủy hoại sự trong sạch và cuộc sống của mình.

Còn người đàn ông khiến cô hận thấu xương lúc này đang bất chấp tính mạng tự dùng máu mình để cứu con gái cô.

Cô nhất thời quên mất Tâm Ngữ cũng là con gái của Dạ Minh, con gái chung của họ.

"Mẹ…"

Một giọng nói yếu ớt vang lên, Tâm Ngữ từ từ mở mắt.

"Tâm Ngữ, con có làm sao không?", Cố Thanh Uyên vội vàng hỏi.

"Tâm Ngữ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, mẹ, bố đã về rồi", Tâm Ngữ chỉ vào Dạ Minh nói, nở nụ cười ngọt ngào.

Cố Thanh Uyên giật mình, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, không khỏi giật lấy con gái mình khỏi vòng tay Dạ Minh rồi ôm chặt lấy cô bé.

"Tâm Ngữ, người này không phải là bố của con, bố của con đã chết rồi".

“Mẹ nói dối, mẹ nói dối, ở nhà con đã nhìn thấy hình chụp của bố, đây chính là bố con”, Tâm Ngữ khóc, tuổi của cô bé còn quá nhỏ cho nên không thể hiểu được ân oán tình thù của người lớn.

"Tâm Ngữ ngoan, hiện tại con vẫn còn rất yếu, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện", Cố Thanh Uyên ôm con gái đứng dậy đi ra cửa.

“Mẹ, bố có đi không?”, Tâm Ngữ nhìn Dạ Minh, trong mắt tràn đầy sự không nỡ.

Cố Thanh Uyên vẫn im lặng.

“Tâm Ngữ yên tâm, bố đương nhiên sẽ đi, bây giờ con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lát nữa bố sẽ đến tìm con”.

Nghe Dạ Minh nói vậy, Tâm Ngữ mới vui vẻ rúc vào lòng mẹ ngủ ngon lành.

Nhìn bóng lưng hai mẹ con rời đi, hai bóng lưng cô đơn gầy yếu lại càng khiến cho Dạ Minh cảm thấy áy náy.

Anh hiểu tâm trạng của Cố Thanh Uyên lúc này, thương tổn trong bảy năm qua không thể hóa giải được chỉ trong một sớm một chiều.

Bây giờ anh chỉ có thể bù đắp, bù đắp gấp bội.

Trong trang viên đổ nát, cơn gió thổi qua đầy hiu quạnh ảm đạm.

Dạ Minh đứng trong sân rất lâu, đây là ngôi nhà cũ của nhà họ Dạ, là nơi anh sống cùng bố mẹ ngày xưa.

Nhà họ Dạ diệt vong trong bi thảm, nơi này trở thành ngôi nhà ma trong miệng người đời, cho nên không có ai dám mua.

Đã bảy năm trôi qua, khắp nơi trong khoảng sân rộng lớn đều đã đổ nát, trong lòng Dạ Minh càng trở nên bi thương.

Anh đường đường là Tru Thần Điện Chủ, bảo vệ trăm vạn biên giới Hoa Hạ, nhưng không thể bảo vệ bố mẹ mình.

Vợ và con gái của anh cũng suýt bị người ta bức hại...

"Điện chủ", Lữ Trung Nguyên đứng ở phía sau anh, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt đỏ bừng.

"Đã điều tra xong rồi sao?", Dạ Minh không quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt ve cây lựu mà mình cùng cha trồng.

"Vâng!"

Lữ Trung Nguyên nắm chặt tay, cơ thể không thể kiểm soát mà run lên vì tức giận, bộc phát sát khí kinh hoàng, cây cối xung quanh không gió tự động, lá cây cũng lần lượt rơi rụng xuống.

Dạ Minh nhìn lá rơi, có chút thất thần.

Lữ Trung Nguyên là người trầm ổn nhất trong số năm chiến thần, đó là lý do tại sao Dạ Minh giữ anh ta lại.

Lúc này Lữ Trung Nguyên luôn luôn trầm ổn cũng không cách nào khống chế sát khí của mình, may mắn là xung quanh không có người, nếu không thì trong phạm vi trăm mét đã có xác chết khắp nơi rồi.

Theo điều tra của Lữ Trung Nguyên, Dạ Minh quả thực đã bị gài bẫy, bị chuốc thuốc mê, nhưng điều mà anh không bao giờ ngờ tới chính là người gài bẫy anh lại là cậu ruột của anh, Tôn Chính Minh.

Vào ngày sinh nhật của Dạ Minh, bố của Dạ Minh đã tuyên bố muốn giao công ty cho Dạ Minh, cho nên cậu ruột của anh, vốn là phó chủ tịch công ty, đã sinh lòng đố kị cho nên đã giở thủ đoạn để tranh đoạt công ty.

Nhưng gã không thể nào khống chế được sự phẫn nộ của nhà họ Cố, cuối cùng nhà họ Cố đã ra tay diệt cả nhà họ Dạ.

Cố Thanh Uyên từ đó cũng bị nhà họ Cố ghét bỏ đến cực điểm, cho rằng Cố Thanh Uyên đã mang đến nỗi nhục nhã cho cả nhà họ Cố, cho nên một nhà 3 người đã bị đuổi thẳng ra khỏi gia tộc.

Sau khi Cố Thanh Uyên phát hiện ra mình có thai, cô không nỡ phá thai cho nên đã sinh ra con gái Tâm Ngữ.

Điều này lại càng khiến cho nhà họ Cố thịnh nộ hơn, cho nên đã ra lệnh cho tất cả các công ty ở Kinh Hải không được thu nhận ba người, để cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Cố Thanh Uyên phải mở một cửa hàng hoa nhỏ để kiếm sống, nhưng cô không ngờ con gái của mình mới 3 tuổi mà đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim, mỗi năm đều phải tốn rất nhiều tiền để duy trì sự sống, không thể phẫu thuật cho đến khi cô bé đủ mười tuổi.

Cố Thanh Uyên đã vô số lần về nhà cầu cứu nhưng đều bị mắng chửi đuổi đi.

Cố Thanh Uyên không còn cách nào khác, đành phải tìm đến ông Hổ vay nặng lãi để cứu con gái mình.
Chương 10: Quà mừng thọ

"Nhà họ Cố! Hay cho nhà họ Cố!", trong mắt Dạ Minh hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

"Điện chủ, tối mai là tiệc mừng thọ của gia chủ Cố Trường Phong, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn người đến giết sạch không còn manh giáp", Lữ Trung Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Dạ Minh xua tay.

"Thù của bố mẹ tôi sẽ tự mình báo".

Khu vực náo nhiệt nhất Kinh Hải tấp nập xe cộ qua lại, cũng là trung tâm kinh tế của Kinh Hải.

Chỉ cách đó một con phố, có một trang viên có diện tích hơn một trăm mẫu cực kỳ hoành tráng, có công viên, hồ bơi, sân gôn,... cái gì cần cũng có, hoàn toàn đối lập với các tòa nhà cao tầng cứng nhắc xung quanh.

Đây là nơi ở của một gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, nhà họ Cố.

Lúc này trước cổng trang viên có rất nhiều xe cộ ra vào, toàn là những mẫu xe phiên bản giới hạn toàn cầu nhưng ở đây lại có thể dễ dàng nhìn thấy.

“Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”, Cố Trường Phong mặc một bộ quần áo truyền thống, nhưng ở độ tuổi sáu mươi trông ông ta vẫn không hề già nua, thân hình vẫn thẳng tắp đầy khí phách.

"Vâng thưa ông, đã sắp xếp ổn thỏa, người đã bị giữ ở trong phòng", quản gia trả lời.

Ánh mắt của Cố Trường Phong lạnh lùng, hai chân của cháu trai lớn bị Dạ Minh chém đứt, chuyện này khiến cho ông ta vô cùng phẫn nộ, đây chính là nỗi nhục nhã của nhà họ Cố.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, dù thế nào cũng không thể để cho người ngoài biết việc này.

"Tổng giám đốc của công ty thương mại Thế Đạt đến, kính tặng một tượng Phật vàng".

"Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân đến, tặng một bộ gốm sứ thời nhà Đường".

"Tổng giám đốc tập đoàn Hồng thị đến, tặng một bức “Gia Liên Đồ”.

...

Quà tặng của những người đến mừng thọ đều vô cùng trân quý, không có món nào dưới chục triệu, điều đó chứng tỏ nhà họ Cố có thế lực mạnh thế nào ở Kinh Hải.

"Gia chủ, xin hãy cho con mượn một trăm ngàn, hoặc năm mươi ngàn cũng được, con thật sự không còn cách nào khác".

Cố Trường Phong ngồi trên ghế cao ở chính giữa đại sảnh, đang chuẩn bị sửa sang quần áo chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón khách quý, vừa nghe thấy thanh âm này thì sắc mặt lập tức tối sầm xuống.

"Cô làm gì ở đây vậy! Ai cho cô ta vào, mau đuổi cô ta ra ngoài!"

Hai vệ sĩ nhanh chóng tiến đến kéo thốc người phụ nữ lôi ra cửa.

"Gia chủ, Tâm Ngữ bị bệnh, cần được chữa trị gấp, xin hãy thương tình con bé cũng là con cháu của nhà họ Cố mà cứu mạng con bé".

Vương Tuệ Chi vừa khóc vừa nói, bà ấy là mẹ của Cố Thanh Uyên, bà nội của Tâm Ngữ.

Bà ấy đã từng vô số lần đến nhà của Cố Trường Phong để cầu xin sự trợ giúp nhưng đều bị từ chối, bà ấy cứ tưởng tranh thủ tiệc mừng thọ của Cố Trường Phong thì sẽ dễ dàng hơn nhưng không ngờ đối phương vẫn tuyệt tình như vậy.

"Ôi, chị dâu hai, sao chị lại như vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ, người khác đều đến tặng quà, chị lại đến xin tiền là sao?", một người phụ nữ nhà họ Tô châm biếm nói.

"Đúng vậy, cho dù chị không biết xấu hổ thì chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ lắm".

"Mau quay về đi, đừng làm hỏng bầu không khí vui vẻ của chúng tôi".

...

Mọi người trong nhà họ Cố đều tỏ ra chán ghét.

"Hừ! Các người đã bị đuổi khỏi gia tộc, bị loại khỏi gia phả, cho nên tất nhiên thứ nghiệt chủng kia cũng không phải là con cháu nhà họ Cố".

"Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có tới chỗ của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn! Mau ném cô ta ra ngoài cho tôi!"

Cố Trường Phong sửa sang quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, còn không thèm ngoái lại nhìn Vương Tuệ Chi.

Trước sân, dòng người đến chúc mừng không ngớt.

"Nhà họ Dạ đã đến tặng một chiếc Maybach... cái gì nhỉ, ôi, một chiếc Maybach Uranus!", người quản gia hô to.

Khi thanh âm này vừa dứt thì một chiếc Maybach mới toanh đã dừng lại trước cổng nhà họ Cố.

"Cái gì?! Maybach Uranus!?", một thanh niên con nhà quyền quý ngạc nhiên kêu lên.

"Làm sao vậy? Không phải chỉ là một chiếc Maybach thôi sao?", cô gái bên cạnh chế nhạo, cô ta xuất thân từ một gia đình giàu có, trong nhà có vô số xe hơi hạng sang nên không thiếu những chiếc Maybach.

Thanh niên kia nuốt nước bọt, hưng phấn nói: "Cô thì biết cái gì, Maybach Uranus không phải là một chiếc xe bình thường đâu!"

"Maybach Uranus, Sao Thiên Vương, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Tôi nghe nói nó được chế tạo đặc biệt dành riêng cho một người. Nó chắc chắn là một biểu tượng của địa vị! Có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được nó".

"Cái gì? Người đến là ai vậy? Lại có thể tặng đến một món đồ quý giá như vậy sao?", cô gái sửng sốt.

"Vừa rồi quản gia nói cái gì… nhà họ Dạ?"

"Nhà họ Dạ!?"

Hai người đồng thời kêu lên, ở Kinh Hải chỉ có một nhà họ Dạ, đó chính là nhà họ Dạ của Dạ Minh đã bị tiêu diệt bảy năm trước.

Không chỉ hai người mà cả những người xung quanh cũng đang bàn tán và nhìn về phía cổng vào.

Trước sự nghi ngờ của mọi người, một chiếc máy xúc lớn từ từ tiến tới, vươn cần vượt qua hàng rào, đào ra một cái hố lớn trong trang viên.

Sau đó, điều khiến mọi người sốc hơn nữa là chiếc máy xúc đã cẩu chiếc Maybach lên và ném xuống hố.

"Chết tiệt!!!"

Mọi người đều khiếp sợ.

“Là con cái nhà ai mà bại gia như vậy? Chiếc xe này không cần thì tặng tôi đi chứ!”, thanh niên vỗ ngực dậm chân, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó là chiếc xe độc nhất trên thế giới, không phải là thứ có thể dùng tiền để cân nhắc.

Người nhà họ Cố cũng cảm nhận được điều dị thường, một người đàn ông trung niên mặt vuông bước tới cổng, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía.

"Kẻ nào dám đến đây gây sự?"

Hắn là Cố Bảo Tùng, người quản lý thế hệ thứ hai của nhà họ Cố, sau gia chủ Cố Trường Phong thì hắn là người có nhiều quyền lực nhất.

Thấy không có người đáp lại, Cố Bảo Tùng cầm sổ ghi chép quà tặng lên.

"Nhà họ Dạ!"

"Có vẻ như con chó rách đó đã trở về rồi".

"Chúng ta không đi tìm nó, nó lại tự động dâng đến cửa".

Sắc mặt Cố Bảo Tùng âm trầm, con trai ông ta bị Dạ Minh chém đứt hai chân, ông ta vốn muốn đợi kết thúc tiệc mừng thọ của bố mình thì liền đi giải quyết để bớt phiền toái.

"Không biết nhà họ Cố có hài lòng với món quà này không?"

Bên ngoài đám đông, Dạ Minh chậm rãi xuất hiện, mọi người theo bản năng nhường đường.

“Đây, đây chính là đứa con trai của nhà họ Dạ sao?”, có người nhìn thấy rõ người tới liền kêu lên.

“Đúng vậy, chính là hắn”.

"Nghe nói trong một đêm bảy năm trước hắn cưỡng bức thiên kim nhà họ Cố cho nên bị nhà họ Cố tiêu diệt cả nhà".

"Suỵt... không muốn sống nữa sao? Dám ở trước cửa nhà họ Cố bàn luận chuyện này!"

...

Đám đông náo loạn, mọi người xôn xao bàn tán.

"Thằng khốn nạn này sao còn dám quay về đây?", đám thanh niên nhà họ Cố chỉ vào Dạ Minh chửi rủa.

Không có ai trong nhà họ Cố không căm ghét Dạ Minh.

"Chát!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh
  • 5.00 star(s)
  • Vương Lãnh
ReadMe
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ thần
  • An An

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom