• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Võ Giả Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 29-30

Chương 29: Tôi khát

Dạ Minh kinh ngạc.



Từ trong phòng, bố mẹ Cố Thanh Uyên bước ra với vẻ mặt u ám.



Bố của Cố Thanh Uyên không màng ai phân trần gì, thẳng thừng bước tới tát cho Dạ Minh một cái.



Cảnh tượng này vừa hay bị Thịnh Hổ đang quay trở lại, nhìn thấy.



“Chết tiệt!”



Thịnh Hổ lập tức nổi giận, vung một nắm đấm thật mạnh như bao cát to, xông vọt tới.



Dám động vào Điện chủ, ông đây giết chết cả nhà mày!!



“Trung Nguyên, vả mồm!”, Dạ Minh lạnh lùng quát một tiếng.



Lữ Trung Nguyên ngay lập tức đứng chắn ngang trước mặt Thịnh Hổ, đưa tay ra tát một cái thật mạnh vào miệng anh ta.



“Anh! Đồ ngốc họ Lữ kia, sao anh lại đánh tôi?”, Thịnh Hổ bị choáng váng bởi đòn đánh bất ngờ kia.



Lữ Trung Nguyên khẽ thì thầm vào Thịnh Hổ mấy câu, anh ta lập tức cứng đờ người.



Thì ra là bố mẹ vợ của Điện chủ, ây da, đúng là hồ đồ quá!



Lữ Trung Nguyên thầm cười trong lòng, anh chỉ là bị tát vào miệng một cái, còn nhẹ chán so với hình phạt của tôi mấy hôm trước.



“Anh vừa nói gì thế?”. Trong giọng nói trầm thấp của Dạ Minh lộ rõ sự tức giận.



Bố mẹ của Cố Thanh Uyên đều ở đây, anh với tư cách là một Điện chủ còn hành động cẩn thận, không có chút lỗ mãng nào, vậy mà anh ta lại ở đây hùng hổ chửi bới.



“Tôi, tôi, tôi khát!”, Thịnh Hổ hét lên một tiếng thật to.



Dạ Minh tiện tay xách một bình nước tinh khiết bên cạnh: “Khát thì uống đi, uống hết cho tôi!”



“Vâng!”



Thịnh Hổ đỡ lấy bình nước bằng cả hai tay, ngẩng đầu lên, uống 'ừng ực' từng ngụm một cách mạnh mẽ.



Nhìn thấy bộ dạng của Thịnh Hổ, Lữ Trung Nguyên cố nhịn cười, thầm nghĩ: Cũng chỉ có Hổ mới nghĩ ra cách này để che giấu...



Chẳng mấy chốc, một bình nước đã bị Thịnh Hổ dốc ngược, uống cạn sạch.



“Ợ..”.



Cơn nấc cụt còn chưa kết thúc, Thịnh Hổ đã vội vàng lấy tay bịt chặt miệng, suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài.



“Còn khát không?”, Dạ Minh hỏi.



Thịnh Hổ lắc đầu lia lịa, số nước trong bụng anh ta ít nhất cũng bằng lượng nước cả tuần.



“Ra ngoài!”



Nhờ sự dìu đỡ của Lữ Trung Nguyên, Thịnh Hổ từng bước từng bước được dìu ra ngoài.



“Ọe...”



Ngoài cửa vang lên âm thanh giống như tiếng trẻ con nôn.



“Sao thế? Cậu Dạ, mấy năm không gặp, bên trái một người bạn, bên phải một người bạn, cậu đã gia nhập bang phái xã hội đen rồi à?”, Cố Hải lạnh lùng chế nhạo.



Sự bất hạnh mà gia đình họ gặp phải đều là phước mà người trước mặt ban tặng, bọn họ đối với Dạ Minh chỉ có mối hận thù thấu xương.



“Đó chính là người hôm trước giơ dao lên định chém tôi ở bệnh viện!”, Vương Tuệ Chi vội vàng bổ sung thêm.



“Chú Cố, dì Vương, hai người hiểu lầm rồi”. Dạ Minh đang định giải thích thì bị Cố Hải giơ tay ra cắt ngang.



“Tôi không quan tâm thế cậu là xã hội đen hay xã hội trắng, tránh xa con gái của tôi ra, bảy năm nay cậu biệt vô âm tín, thế cũng tốt, sau này cũng cứ tiếp tục như vậy đi”.



Dạ Minh không nói nên lời.



Lúc này, Cố Thanh Uyên đi tới bên cạnh Dạ Minh nói: “Bố, mẹ, Dạ Minh không phải người như bố mẹ nghĩ, anh ấy đã giúp con mấy lần, hơn nữa cũng là anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Ngữ”.



“Bố nói con nghe, sao con ngốc thế!”. Gương mặt Cố Hải hiện lên vẻ bất lực, hận mình đã không dạy dỗ con gái khôn ngoan hơn: “Con quên rằng năm đó Dạ Minh ức hiếp con thế nào rồi sao? Thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc, nó còn có thể làm, vậy thì còn gì nó không thể làm nữa chứ?”



“Bố, chuyện chuốc thuốc là do người khác hại anh ấy”. Cố Thanh Uyên vội vàng giải thích.



“Mẹ nói này Thanh Uyên, con lại bị thằng nhãi này cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi à, làm sao cứ phải lên tiếng nói đỡ cho nó thế, đúng là ăn cây táo rào cây sung mà!”, Vương Tuệ Chi không nghe được nữa, chỉ vào mũi con gái mình trách móc. .



“Con...”



Cố Thanh Uyên một mình sau đấu lại hai cái miệng, huống chi đối phương lại là bố mẹ cô, hai mắt cô đỏ hoe đầy tủi hờn, nước mắt chảy dài trên má.



“Bà ngoại, ông ngoại, con không cho phép ông bà ức hiếp bố mẹ!”



Một câu nói của Tâm Ngữ bỗng khiến mọi người giật mình thức tỉnh, đứa trẻ vẫn còn ở đây ư?



“Tâm Ngữ ngoan, sao ông bà ngoại có thể bắt nạt mẹ con chứ, ông bà đang nói chuyện nhà người khác, ồ đúng rồi, không phải Tâm Ngữ vẫn luôn muốn chơi con ngựa gỗ ở ngoài đầu phố sao? Nào, đi, bà ngoại dẫn con đi chơi”, Vương Tuệ Chi vừa nói vừa nắm tay Tâm Ngữ bước ra khỏi cửa.



Tâm Ngữ thật sự rất muốn chơi, nhưng lòng vẫn có chút lo lắng, cô bé hét lớn với ông ngoại đang ở trong nhà: “Ông ngoại, ông đừng bắt nạt bố mẹ con”.



Cố Hải cười một tiếng với Tâm Ngữ: “Yên tâm, không có chuyện đó đâu”.



Lúc này Tâm Ngữ yên tâm, nhảy chân sáo theo bà ngoại ra ngoài đầu phố.



Đợi Tâm Ngữ đi xa một chút, sắc mặt Cố Hải lại đột nhiên trầm xuống, nói: “Tôi vẫn nói như vậy, tránh xa con gái tôi ra”.



“Chú Cố, tuy rằng cháu chưa kết hôn với Thanh Uyên nhưng dù sao cháu cũng là bố ruột của Tâm Ngữ”. Dạ Minh cố gắng thuyết phục.



“Cậu cũng biết cậu và Thanh Uyên chưa kết hôn, vậy tại sao cậu lại bỏ thuốc nó!”



“Cháu...”



Cố Hải lại đưa tay ngăn cản, nói: “Cậu là bố ruột của Tâm Ngữ, chuyện này tôi không phủ nhận, nhưng tại sao lại chơi trò biến mất? Cậu sợ phải chịu trách nhiệm đến vậy sao? Đi một cái là đi liền bảy năm. Nếu như lúc đó cậu chịu trách nhiệm chuyện này, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bây giờ, lão già tôi kiên quyết không đồng ý!”



Dạ Minh im lặng.



Anh cũng hận chính mình, hận bản thân không phát hiện ra mình có con gái là Tâm Ngữ sớm hơn, nếu như anh biết mình có con gái, đừng nói là bị nhà họ Cố truy sát, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng nhất định quay lại.



“Lời tôi cũng nói xong rồi, tôi nghĩ cậu cũng không còn gì để nói nữa. Thanh Uyên, con cũng đã làm mẹ rồi, chuyện này con có thể tự mình xử lý. Hôm nay bố mẹ sẽ đưa Tâm Ngữ về nhà trước, con xử lý chuyện của con cho xong đi”. Cố Hải nói sau, thì thở dài một tiếng rồi chắp tay bước ra ngoài.



Hai người còn lại nhất thời im lặng không biết nói gì.



Cố Thanh Uyên nhẹ nhàng nói: “Dạ Minh, những gì bố mẹ tôi nói, anh đừng để trong lòng. Mấy năm nay họ cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Đồng lương ít ỏi mỗi tháng của hai người họ, cũng không dám ăn không dám mặc. Toàn bộ đều để cho Tâm Ngữ đi chữa bệnh”.



Dạ Minh gật đầu, anh biết rất rõ điều này.



Cũng chính vì điều này mà Dạ Minh kính trọng bố mẹ Cố Thanh Uyên, nếu như anh biết được bố mẹ Cố Thanh Uyên có một chút ý đồ ngược đãi hai mẹ con cô, anh nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ.



“Tôi hiểu, cô yên tâm, tôi sẽ không để bụng đâu, à đúng rồi, hôm nay đi khám rồi chứ, Tâm Ngữ khỏi bệnh rồi chứ!”. Dạ Minh không muốn quá vướng mắc ở vấn đề này nữa.



“Ừm!”
Chương 30: Tới chỗ bố

Cố Thanh Uyên gật đầu, khuôn mặt lập tức rạng rỡ vui mừng, không tự chủ được kéo tay Dạ Minh: “Bệnh của Tâm Ngữ khỏi rồi! Hôm nay đi kiểm tra, bác sĩ nói tất cả các chỉ số của Tâm Ngữ đều bình thường, chỉ là cân nặng hơi nhẹ, về sau chú ý tăng cường dinh dưỡng là được”.

“Vậy là tốt rồi”, Dạ Minh cười khẽ.

“Dạ Minh, anh đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Ngữ như thế nào vậy? Tôi đã hỏi rất nhiều bác sĩ, đều nói cần phải phẫu thuật?”, Cố Thanh Uyên từ đầu đến cuối vẫn chưa thể hiểu rõ điều này, Dạ Minh cũng không phải là bác sĩ, làm sao có thể chữa khỏi bệnh cho con gái vậy?

Dạ Minh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có thể hôm đó Tâm Ngữ mất máu quá nhiều, tôi truyền máu cho con gái, tình cờ, đã chữa khỏi bệnh cho con bé”.

Hiện tại Dạ Minh vẫn chưa muốn cho Cố Thanh Uyên biết thân phận thật sự của mình, đây cũng là một cách bảo vệ cô và Tâm Ngữ.

Đợi đến lúc bên này tất cả đều yên ổn, Dạ Minh tự nhiên sẽ nói cho cô biết.

Cố Thanh Uyên vắt óc suy nghĩ một lúc, chỉ có khả năng này thôi.

Lúc này, không trung truyền đến tiếng ầm ầm cực lớn, lập tức thu hút không ít người đến vây xem.

Tâm Ngữ đứng chỗ đầu đường rõ ràng đã nghe thấy, lớn tiếng gọi: “Bà ngoại ông ngoại mau nhìn, máy bay, máy bay kìa!”

Hai người Cố Hải Vương Tuệ Chi cũng giật mình trong lòng, chẳng lẽ thật sự là máy bay do gã Hổ gì đấy lúc nãy gọi đến?

Máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen chậm rãi tới gần, Cố Hải cười bỏ qua, dù sao ông ta cũng xuất thân từ gia tộc lớn, chiếc máy bay trước mặt rất rõ ràng là máy bay chiến đấu, cái này không phải người bình thường có thể tùy tiện điều phối.

Bởi vì không có chỗ đáp xuống, máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen chỉ có thể lơ lửng trong không trung cách mặt đất một khoảng, cánh quạt cực lớn xoay tít với tốc độ cao, làm nổi lên cuồng phong dưới mặt đất.

Cửa khoang máy bay mở ra, một người nhảy xuống, làm cho đám người xung quanh một trận kinh hô.

Chỉ thấy người này vừa chạy vừa không ngừng phun nước.

“Công chúa nhỏ... máy bay của cháu đến rồi”.

Phía Đông Kinh Hải, một trang viên diện tích không lớn, phong cách cổ xưa nhưng khắp nơi lại lộ ra vẻ xa hoa.

Trong phòng trà lớn, Vương Diệu Tường siết chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá mức mà hơi run rẩy, gân xanh nổi lên, sắc mặt cực kỳ nham hiểm lạnh lùng.

Đứa con trai duy nhất bị người ta giết chết, ông ta - người vẫn luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt, lúc này rốt cuộc khó nén sự phẫn nộ trong lòng.

Nỗ lực phấn đấu trong giới kinh doanh Kinh Hải nhiều năm như vậy, ông ta đã ổn định nền móng một cách vững vàng, tiền đối với ông ta mà nói, chỉ là một con số mà thôi.

Ông ta vốn định cuối năm sẽ giao lại công ty cho con trai quản lý, bản thân lui xuống dưới hưởng phúc.

Bây giờ con trai bị giết, dù có bao nhiêu tiền tài cũng có ích gì?

“Ông chủ, theo người trở về nói, cậu chủ là bị Dạ Minh giết chết”. Quản gia ở bên cạnh cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Dạ Minh!”

Vương Diệu Tường nghiến răng “Ken két”, mắt trừng to như muốn nứt ra.

Ông ta cũng có nghe nói về Dạ Minh này, năm đó nhà họ Dạ bị nhà họ Cố tiêu diệt, sau lại treo giải thưởng đuổi giết người này, cũng đã gây ồn ào xôn xao trong Kinh Hải.

Một con chó chết chủ* bị truy giết khắp nơi, vậy mà dám chọc tới đầu Vương Diệu Tường này.

*Nguyên ý là chỉ con chó nhà có tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân, lang thang đây đó.

Không xé xác mày thành nghìn mảnh, khó giải nỗi hận thù trong lòng!

“Ông chủ, nếu không, để cho Cổ Nghiêu và Công Nam Viêm đi bắt Dạ Minh về đây?”, quản gia hỏi dò.

Vương Diệu Tường cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Liên hệ với Hắc Viên, bảo hắn ta ra tay”.

Quản gia giật mình.

Ông ta đã theo bên cạnh Vương Diệu Tường hơn ba mươi năm, xem như là tâm phúc của Vương Diệu Tường.

Ông ta đương nhiên biết Hắc Viên mà Vương Diệu Tường nói.

Người này là thủ lĩnh của tổ chức thế lực ngầm tại Kinh Hải, là kẻ chỉ nể mặt tiền chứ không nể mặt ai.

Năm đó ông chủ nhà mình cũng đã từng mời hắn ta, muốn hắn ta trở thành người cung phụng cho nhà họ Vương.

Người này tuy đã đạt đến cấp bậc Võ Tôn trung cấp, nhưng đòi giá quả thật quá cao, hơn nữa kiêu ngạo bất cần vô cùng hung hăng.

“Ông chủ, bảo Hắc Viên ra tay có phải là dùng dao mổ trâu để giết gà không, giết một tên Dạ Minh mà thôi, để Cổ Nghiêu và Công Nam Viêm đi là đủ rồi”.

Cổ Nghiêu và Công Nam Viêm là hai Võ Tôn khác được nhà họ Vương cung phụng của nhà họ Vương, Tang Khôn phụ trách bảo vệ Vương Thiên Hào, hai người này phụ trách sự an toàn của Vương Diệu Tường.

Cung phụng ba Võ Tôn, từ đó có thể thấy thế lực nhà họ Vương không bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó chủ nhân của nhà họ Cố cũng không dám đắc tội.

Vương Diệu Tường đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét: “Từ khi nào đến lượt ông ý kiến ý cò? Có cần tôi nhường vị trí này cho ông ngồi không! Tôi bảo ông làm thế nào thì cứ làm như thế, cút!”

Người này lưu vong bảy năm, sau khi trở về, ngay cả Tang Khôn mà cũng có thể giết, không biết con chó chết chủ này đã trải qua những chuyện gì, để cho ổn thỏa, ông ta mới bảo Hắc Viên ra tay, Dạ Minh này chắc chắn không có đường sống.

“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay ạ”. Quản gia xoay người chắp tay vội vàng đáp, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông chủ nổi giận với ông ta.

“Nói với Hắc Viên, giá cả tùy ý, nhất định phải bắt được Dạ Minh cho tôi, tôi muốn người sống!”

Người đã giết chết con trai, ông ta nhất định phải tự tay từng đao từng đao lột da của đối phương xuống, xoa dịu mối hận trong lòng.

...

Trong trời đêm bao la, máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen đang bay với tốc độ cực kỳ từ tốn.

“Ô... Tâm Ngữ bay lên rồi... Oa..”. Tâm Ngữ vẻ mặt hưng phấn kêu lên.

Thịnh Hổ ôm chặt Tâm Ngữ, đập binh sĩ một cái: “Cậu lái vững vàng một chút! Dọa công chúa nhỏ sợ rồi”.

“Vâng!”

Binh sĩ sắp khóc đến nơi, bình thường mỗi ngày huấn luyện đều là bay trên không với độ khó cực cao, hơn nữa máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen này đã trải qua chế tạo đặc biệt, mã lực rất lớn. Tốc độ, tính linh hoạt, giá trị vũ lực đều dẫn đầu toàn cầu.

Khuyết điểm duy nhất chính là sự vững vàng.

“Chú Thịnh Hổ, lúc trước mẹ nói bố ở nơi rất xa rất xa luôn, chỗ chỉ có máy bay mới có thể đến được, bây giờ cháu có máy bay rồi, muốn đến đó xem, có được không?”, Tâm Ngữ hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh
  • 5.00 star(s)
  • Vương Lãnh
ReadMe
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ thần
  • An An

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom