• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vệ Sĩ Ngổ Ngáo (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Tai nạn

Ngoại ô phía bắc của thành phố là khu biệt thự, cho nên xe cộ lưu thông cũng tương đối ít. Tiêu Ái Lệ mở nhạc trong xe hơi lên, trong nháy mắt xe đã vọt lên tốc độ cả trăm km/giờ, khiến Tần Mặc sợ xanh mặt. Mặc dù đây là ngoại thành, nhưng hoàn toàn không có nghĩa sẽ không xảy ra tai nạn đâu nhé.

“Cô hai à, chậm chậm chút được không? Tôi chưa có bạn gái đâu nha, không muốn hy sinh vì nhiệm vụ sớm vậy đâu!”, Tần Mặc ráng nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu hòng lung lạc cô chủ, nhưng Tiêu Ái Lệ hoàn toàn không thèm liếc nửa con mắt.

“Im đi! Nếu chết thì tôi và cậu chết chung, này chẳng phải là cậu thích nhất à?”, Tiêu Ái Lệ cười lạnh lùng.

Nhưng ngay lúc đó, ở phía trước không xa có một tảng đá lớn chặn hơn phân nửa mặt đường, với tốc độ hiện tại chắc chắn sẽ gây tai nạn! Tiêu Ái Lệ vội vàng thắng xe, nhưng cô đột nhiên phát hiện cô đã đạp thắng nhưng tốc độ không hề giảm bớt. Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

“Đứt thắng rồi!”, Tiêu Ái Lệ thất kinh hồn vía thốt lên. Chuyện xe mất thắng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bởi vì điều đầu tiên cần làm khi lên xe là kiểm tra tính năng! Tiêu Ái Lệ vừa rồi muốn lên mặt với Tần Mặc cho nên phớt lờ, đến bây giờ phải ăn quả đắng.

“Cậu nói cái gì? Đứt thắng?”, Tần Mặc cau mày thật chặt, quay phắt lại hỏi, thế nhưng dường như Tiêu Ái Lệ chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, cho nên cả người cứ ngẩn ra như mất hồn, hoàn toàn không nghe Tần Mặc nói gì. Tốc độ xe không giảm, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ tông thẳng vào tảng đá.

“Cô chủ à, nhanh lên đi! Đừng đờ ra đó nữa, nghe tôi điều khiển này!”, Tần Mặc quát lớn, lúc này Tiêu Ái Lệ mới thoáng hoàn hồn.

“Đầu tiên kéo hộp số, kéo hết hộp số luôn!”, Tần Mặc quát lên, lúc này Tần Mặc như biến thành một con người khác, vừa nãy còn làm ra vẻ hãi hùng nhắc Tiêu Ái Lệ giảm tốc độ, lúc này liền trở nên bình tĩnh, đụng chuyện không hoảng!

Tiêu Ái Lệ định buông bàn tay phải đang nắm chặt vô lăng làm theo lời Tần Mặc, thế nhưng lúc này, bàn tay của cô nặng như đeo chì, muốn nhúc nhích nhưng không thể nào động đậy được dù chỉ một chút!

Tình hình đã nguy cấp lắm rồi, khoảng cách giữa tảng đá và chiếc xe càng ngày càng rút ngắn, không tới ba giây nữa tai nạn khủng khiếp sẽ xảy ra, nhưng ngay lúc này Tiêu Ái Lệ vì quá sợ hãi không còn khống chế được bản thân nữa. Tần Mặc lập tức xông qua ghế lái, cũng may Tiêu Ái Lệ nhỏ con, nếu không chắc chắnc chen không lọt.

Thân người Tiêu Ái Lệ bị dồn vào sát cửa xe, bàn chân đang đạp thắng cũng tự động buông ra. Thế là Tần Mặc nhanh chóng tiến hành một loạt thao tác.

Chiếc xe hôm nay bọn họ lái là Mercedes Benz S350, đây là loại ô tô kết hợp hộp số thường và hộp số tự động, vì vậy Tần Mặc nhanh chóng chỉnh sang hộp số tự động, sau đó cài về chế độ P, đồng thời điều khiển vô lăng ngoặt sang phải hết cỡ. Ở khu vực ngoại thành này, hai bên đường có rất nhiều cây to.

Miễn cưỡng cài về chế độ P song thực tế cũng không thể dừng xe ngay lập tức được, cho nên Tần Mặc mới nhanh chóng ngoặt vô lăng, lợi dụng cây cối um tùm hai bên đường giảm xung lực xuống mức thấp nhất.

Chiếc Mercedes Benz màu đen tông vào một thân cây phong to khoảng bằng vòng tay người lớn. Xung lực theo quán tính tác động lên cây khiến lá rụng lả tả xuống chiếc xe.

Sau một tiếng ‘rầm’, chiếc xe đã chịu đứng yên trong tư thế húc đầu vào thân cây, động cơ xe cũng yếu dần rồi ngưng hẳn, Tần Mặc nhanh chóng rút chìa khóa, tay trái luồn qua người Tiêu Ái Lệ mở cửa xe ra, sau đó ôm cô lăn xuống.

Đầu xe húc vào thân cây đã biến dạng nghiêm trọng, Tần Mặc thở hắt ra một hơi, sau đó đẩy Tiêu Ái Lệ xuống đất.

Tiêu Ái Lệ bị đau kêu lên: “Nhẹ chút không được à?”

Tần Mặc cả giọng mắng: “Đã nói rồi, giảm cân đi! Nặng chết người! Đã vậy còn ngốc nữa! Bảo cậu buông chân ga, sao cậu còn nhấn thêm?”

“Sao tôi biết được? Lúc đó chân tôi có còn nghe tôi điều khiển nữa đâu?”, Tiêu Ái Lệ cúi đầu dùng tay xoắn xoắn mép váy, tủi thân nói.

“Thôi được rồi, được rồi! May mà không sao hết! Lần sau lái xe đừng có nhanh như vậy nữa!”, Tần Mặc nhìn Tiêu Ái Lệ tủi thân, lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai không ít, bởi vậy ngữ khí cũng không còn quá gay gắt. Nói xong hắn lấy di động, bước ra ngoài gọi điện thoại cho Tiêu Kính.Chương 17: Điều tra

Tần Mặc rốt cuộc là người như thế nào? Xuất thân quê mùa, vậy mà lại có thân thủ cao cường, khi đối mặt với nguy cơ, cậu ta vẫn có thể trấn tĩnh rất nhanh. Hơn nữa xem ra cậu ta còn có kinh nghiệm lái xe lão luyện. Vậy mà vừa rồi mình còn cười nhạo cậu ta chỉ biết lái máy cày! Có người lái máy cày nào giỏi được như vậy không cơ chứ? Tiêu Ái Lệ cười khổ trong lòng.

Tiêu Ái Lệ đang nghĩ gì, Tần Mặc không biết, lúc này đầu óc hắn đang không ngừng suy nghĩ. Chiếc Mercedes này hôm nay chú Quách vừa mới lái đến trường, nói cách khác lúc chú Quách sử dụng vẫn không có việc gì cả. Hơn nữa chắc chắn bọn họ rất thường xuyên mang xe đi bảo trì, cho nên linh kiện máy móc của xe sẽ không có vấn đề. Nhưng mà vừa rồi sao lại đột ngột mất thắng? Chẳng lẽ là có ai đó động tay động chân vào? Xe hơi dạng này đều dùng phương pháp thắng thủy lực, muốn phá dây thắng cũng không phải chuyện khó khăn gì, kẻ làm sát thủ như hắn vẫn làm thường xuyên.

Tần Mặc đi vài bước chung quanh chiếc xe, sau đó ngồi xổm xuống. Thấy dây thắng dưới sàn xe bị hở một lỗ to, nhớt thắng đen thui đang chảy ra tí tách, vừa nhìn là biết ngay bị người ta phá hoại!

Đây là chiếc xe chuyên dùng của Tiêu Ái Lệ, nói cách khác, kẻ này muốn dồn Tiêu Ái Lệ vào chỗ chết nên mới làm ra chuyện như vậy! Nếu hôm nay mình không có mặt ở đây, nói không chừng đã xảy ra tai nạn khủng khiếp rồi. Thế nhưng, rốt cuộc là ai làm? Trường Đế Tôn là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Kim Thạch, Tiêu Ái Lệ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn, lẽ nào trong trường còn có người muốn giết cô ấy?

Không được, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu mình đã được ủy thác làm cận vệ cho cô chủ, vậy thì phải chịu trách nhiệm về an toàn cho cô. Mình phải tìm cho ra kẻ đó, lần này thất bại, chắc chắn bọn chúng sẽ còn tiếp tục giở trò.

Không bao lâu sau, xe do Tiêu Kính điều đến đã tới nơi, Tần Mặc và Tiêu Ái Lệ ngồi trên xe có rèm che trở về biệt thự. Khi hai người về đến nhà đã là bảy rưỡi tối.

Tiêu Ái Lệ vẫn chưa kịp hoàn hồn sau sự cố, chỉ ăn qua loa rồi về phòng, còn Tần Mặc lúc này cũng chìm vào suy nghĩ. Hôm nay xe đứt thắng, rõ ràng là bị phá hoại, vậy rốt cuộc là ai đã ra tay? Nếu như kẻ thù đường đường chính chính xuất hiện thì chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ nhất là có âm mưu, rất khó đề phòng!

Trong lúc Tần Mặc đang trầm tư, điện thoại của hắn vang lên, là Tiêu Kính gọi đến. Tần Mặc hoàn hồn lại, sau đó nhấc máy.

“Tiểu Mặc, Ái Lệ vẫn còn ngồi bên cạnh cậu chứ?”

“Không, chắc cô ấy hoảng sợ quá nên đã về phòng rồi!”, Tần Mặc đáp.

“Ừm, như vậy càng tốt! Cậu nói cụ thể chuyện hôm nay cho tôi nghe một chút đi! Và cả… cậu có phát hiện gì không?”, giọng Tiêu Kính trong điện thoại vẫn bình tĩnh, dường như tất cả đều đã nằm trong dự liệu của ông ta.

“Hôm nay vốn là cô chủ tự lái xe, nhưng lạ ở chỗ hôm nay mọi đèn giao thông trong thành phố đều là đèn xanh khi xe chúng tôi đi tới, đó cũng là một trong những nguyên nhân chúng tôi không phát hiện thắng xe có vấn đề, có điều như vậy cũng khiến cho hậu quả sự việc giảm xuống mức thấp nhất, nếu như xảy ra tai nạn trong nội thành, có khi hậu quả không chỉ là thế này thôi đâu!”, Tần Mặc nhớ lại sự việc vừa rồi mà sợ hãi.

“Đúng vậy, xe cộ trong khu vực nội thành rất đông, nếu như phát hiện sớm, chắc chắn sẽ có tai nạn liên hoàn, đây cũng coi như trời thương rồi! Vậy cậu có điều tra được thắng xe gặp sự cố ở đâu không?”, Tiêu Kính thở dài nói.

“Thắng xe bị người ta cắt gần đứt lìa, chảy cả nhớt thắng ra, cho nên mới không sử dụng được. Buổi trưa lúc chú Quách lái xe tới chắc chắn là chưa xảy ra chuyện gì cả. Như vậy chỉ có thể bị giở trò trong thời gian buổi chiều mà thôi! Ngày mai tôi sẽ đi điều tra tiếp, xem xem có kết quả gì không!”, Tần Mặc nói.

“Được, Tiểu Mặc à, cả cậu cũng phải cẩn thận đấy! Tôi lăn lộn trong thương trường chắc chắn đã đắc tội nhiều người, mấy ngày nay tôi lại phải đi công tác, chắc chắn bọn chúng sẽ tranh thủ lúc này để ra tay! Cho nên ở nhà phải tăng cường đề phòng đấy nhé!”, Tiêu Kính nhấn mạnh.

“Bác Tiêu, tôi sẽ bảo vệ cô chủ an toàn! Cứ vậy trước đã nhé! Ngày mai tôi điều tra được gì sẽ gọi điện báo cáo ngay!”, Tần Mặc cam đoan.

“Được, tôi sẽ nói với phía trường học, bảo bọn họ phối hợp với cậu để điều tra! Hơn nữa chuyện này tốt nhất không nên động đến cảnh sát!”, Tiêu Kính dặn dò.

“Tôi biết rồi, cảnh sát bây giờ tôi cũng chẳng tin được!”, Tần Mặc cười nhạt.

“Được rồi, tôi cúp máy trước nhé!”, Tiêu Kính quay lại cười với chú Quách: “Chú Quách à, xem ra bọn họ đã rục rịch rồi! Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này thế nào hả?”

“Ông chủ, may là hôm nay có Tần Mặc, nếu không có khi bọn họ đã đạt được ý đồ rồi! Có cần tôi điều một số người âm thầm bảo vệ không?”, chú Quách nói.

“Chẳng phải tôi đã nói với chú rằng Tần Mặc chính là quý nhân có thể hóa giải nguy cơ của tập đoàn Kim Thạch chúng ta sao? Cho nên giao việc này cho cậu ta chắc chắn sẽ không sao hết! Hơn nữa, thân phận của Tần Mặc hiện giờ người ngoài vẫn chưa biết, vậy chúng ta càng thêm có lợi thế! Không cần điều người đi đâu, càng nhiều người càng dễ lộ chuyện! Chú đi làm việc với bên trường học, bảo bọn họ phải hết sức phối hợp với Tần Mặc để điều tra! Cái gọi là ngàn dặm đê điều sụp vì một tổ kiến chính là đây. Tôi muốn diệt trừ cây gai độc trong trường học này càng sớm càng tốt!”, Tiêu Kính nói một hơi.

Chú Quách tuân lệnh, sau đó bước ra ngoài.

Sáng hôm sau, Tần Mặc và Tiêu Ái Lệ thức dậy rất sớm. Ngồi trên bàn ăn, Tần Mặc nhìn hai bọng mắt đen thui của Tiêu Ái Lệ ngồi đối diện, hỏi với giọng quan tâm: “Cô chủ, tối qua ngủ không ngon sao?” Chương 18: Điều tra

“Gặp chuyện như vậy, sao tôi có thể nghỉ ngơi cho được? Đêm hôm qua suýt chút nữa tôi đã gặp Tử Thần rồi đấy!”, Tiêu Ái Lệ cười khổ.

“Không sao đâu, đã có tôi ở đây! Cậu sợ gì chứ? Tin tưởng anh Mặc sẽ trường sinh bất lão! Bọn họ muốn gây bất lợi cho cậu, thì nhất định phải bước qua xác tôi!”, Tần Mặc vỗ ngực nói.

Nếu một ngày đẹp trời, có một người đàn ông nói với bạn như vậy, chắc chắn bạn sẽ cảm động đến rơi nước mắt! Tiêu Ái Lệ cũng thế, cô rất ít tiếp xúc với phái nam, gần như chỉ có Tiêu Kính, chú Quách và Tần Mặc, thế nên những lời này của hắn khiến mắt cô có hơi đỏ lên. Ấn tượng về Tần Mặc trong lòng cô cũng trở nên tốt hơn, vì vậy, cô nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành và nói: “Cảm ơn!”

“Ha ha! Tôi là một vệ sĩ rất có trách nhiệm đấy, bảo vệ cậu vốn là việc của tôi mà!”, Tần Mặc cười nói.

Thật sự chỉ là công việc ư? Không có gì hơn? Tiêu Ái Lệ thầm hỏi.

Đúng lúc này, Tần Mặc đột nhiên bước đến bên cạnh Tiêu Ái Lệ và ngồi xuống, hắn duỗi tay về phía cô. Động tác này khiến cô càng thêm hoảng hốt, vội hỏi: “Cậu, cậu định làm gì?”

Tần Mặc không đáp, mà đưa tay kéo đầu Tiêu Ái Lệ ngã xuống đùi mình, tay còn lại cầm lấy một quả trứng gà vừa được luộc chính trên bàn, đặt lên mắt cô: “Nhắm mắt lại, tôi giúp cậu tiêu sưng! Để mắt như vậy khó coi chết đi được!”

Giọng Tần Mặc mang theo một chút mệnh lệnh.

Đáng kinh ngạc là Tiêu Ái Lệ lại không hề phản kháng, trái lại, cô còn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hơi nóng của trứng gà không chỉ tiêu sưng ở mắt mà còn làm ấm lòng cô. Không ngờ người đàn ông này lại chu đáo đến như vậy.

Thoáng chốc, vốn chỉ có mười phút dùng điểm tâm lại biến thành hai mươi phút để tiêu sưng cho Tiêu Ái Lệ. May là hôm nay hai người thức dậy khá sớm, cho nên cuối cùng vẫn không trễ.

Dùng bữa sáng xong, Tần Mặc lái chiếc Audi A8 màu đen trong bãi đỗ xe phía sau biệt thự đến trường học.

Còn riêng chiếc Mercesdes 350 kia thì hẳn là được đưa đi sửa rồi! Đến trường, sau khi đỗ xe vào bãi, Tần Mặc và Tiêu Ái Lệ cùng đi lên lớp. Hắn vẫn duy trì khoảng cách 3 mét với Tiêu Ái Lệ như trước, nhưng hiện tại, cô đã không còn chán ghét hắn như mấy ngày trước.

Chương trình học buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi dùng cơm chiều xong, Tiêu Ái Lệ về lớp trước, còn Tần Mặc thì bắt tay vào điều tra vụ việc của chiếc Mercedes.

Bãi đỗ xe của trường Đế Tôn được xây dựng độc lập phía bên trái trường, lúc này, ở đây đã đỗ đầy xe, phía ngoài bãi đỗ có một bảo vệ đang làm công việc tuần tra.

Bảo vệ nhìn thấy Tần Mặc thì cười nói: “Bạn học, sao cậu không đi nghỉ trưa đi, dưỡng sức cho tiết chiều!”

“Không sao đâu, sức khỏe của tôi rất tốt, một hai hôm không nghỉ trưa cũng chẳng sao. Anh trai à, có thể hỏi anh một việc được không?”, Tần Mặc cười hỏi.

“Ồ? Có chuyện gì, cậu cứ hỏi đi!”

“Bãi đỗ xe của trường luôn có bảo vệ tuần tra mỗi ngày à?”, Tần Mặc chỉ chỉ vào bãi đỗ xe phía sau anh ta.

“Ồ, thì ra là việc này! Không giấu gì cậu, trường của chúng ta có tổng cộng sáu bảo vệ, sáu người trông coi một ngôi trường lớn như vậy, hiển nhiên có rất nhiều vấn đề rắc rối. Lại nói, tuy bãi đỗ xe có rất nhiều xe, nhưng chúng tôi cũng không thể trông coi mỗi ngày được, thông thường, khoảng 10 hay 20 phút gì đó sẽ có người đến tuần tra một lần. Thật ra thì có tuần tra hay không cũng chẳng sao cả, bởi vì ở đây có trang bị camera giám sát khắp bốn phía, cho nên rất ít khi xảy ra vấn đề”, nói xong, bảo vệ liền chỉ vào camera giám sát xung quanh.

“Ồ? Ở đây còn có camera à?”, Tần Mặc có hơi kinh ngạc, nếu đã có camera thì chuyện này dễ xử lý hơn rồi. Chỉ cần đến phòng bảo vệ xem lại camera giám sát là có thể tìm ra kẻ phá hoại kia rồi.

“Anh trai bảo vệ, cám ơn anh! Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi không làm phiền nữa!”, nói xong, Tần Mặc rời khỏi bãi đỗ xe và chạy đến phòng bảo vệ.

Đội trưởng đội bảo vệ - Vương Phi Dương đã sớm nhận lệnh từ ban lãnh đạo nhà trường, cho nên khi thấy Tần Mặc đến, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ.

Vương Phi Dương nói: “Tần Mặc đúng không? Tôi là đội trưởng đội bảo vệ - Vương Phi Dương. Có việc gì cần đội bảo vệ hỗ trợ thì cậu cứ nói. Má nó, tên khốn nào dám phá hư xe của cô chủ chứ? Ông đây mà bắt được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Ha ha, anh Vương à, cấp dưới của anh có biết chuyện xe của giám đốc Tiếu xảy ra vấn đề không?”, Tần Mặc hỏi.

“Tôi không nói với bọn họ, dù sao đối với chúng ta mà nói thì chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ!”, Vương Phi Dương do dự nói.

“Ừm, rất tốt, nếu tôi đoán không sai thì chiếc Mercesdes của chủ tịch Tiêu xảy ra vấn đề lúc ở bãi đỗ xe. Cho nên tôi nghi ngờ kẻ ra tay ở ngay trong trường của chúng ta! Chuyện này càng ít người biết càng tốt! Hình như bãi đỗ xe có bốn camera giám sát đúng không?”, Tần Mặc nói.

“Đúng vậy, trường Đế Tôn vốn là nơi tàng long ngọa hổ. Nếu như xe xảy ra vấn đề gì đó, chắc chắn bọn họ sẽ tìm đến trường, vì tránh rắc rối phát sinh, cho nên nhà trường quyết định bố trí camera giám sát”, Vương Phi Dương gật đầu khẳng định.

“Được, giờ tôi cần băng ghi hình chiều hôm qua của bốn cái camera kia, hai người chúng ta cùng xem thử xem sao! Hi vọng có thể tìm ra kẻ kia!”, Tần Mặc nói.

“Ừm, cậu chờ một chút!”, nói xong, Vương Phi Dương liền ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính của mình lên, trích ra đoạn phim do bốn cái camera kia ghi lại được ngày hôm qua.

Tần Mặc và Vương Phi Dương bắt đầu xem.Chương 19: Kiểm tra băng ghi hình

Ngày hôm qua chiếc Mercedes màu đen đỗ ở ngay lối ra bãi xe, vì thế camera phía trước rất dễ dàng quay được hình ảnh của nó. Hai người Tần Mặc liền tập trung toàn bộ tinh lực vào băng ghi hình từ cái camera này.

Theo băng ghi hình có thể thấy được, khoảng ba giờ chiều, chú Quách lái Mercedes tiến vào bãi đỗ xe cùng lúc với một chiếc BMW 730 màu trắng, sau đó chú đã bước xuống xe và trò chuyện với tài xế BMW mấy câu rồi rời đi. Tầm 10 phút sau, chú Quách quay lại, ngồi lên chiếc BMW kia và rời khỏi bãi đỗ xe, nửa giờ sau đó, trong khung hình không có bất kỳ nhân vật nào xuất hiện.

Cứ kéo dài như vậy độ khoảng 1 tiếng, lúc này, có một người mặc đồng phục bảo vệ tiến vào bãi đỗ xe, hắn ta nhìn quanh một lượt, sau đó nhanh chóng đi khỏi. Màn hình lại quay về trạng thái như cũ.

Nhưng không lâu sau đó, một bóng người mặc đồng phục chợt xuất hiện trong màn hình khiến hai người chú ý. Tần Mặc nhíu chặt mày.

Trong màn hình, nữ sinh kia vô cùng xinh đẹp, dù hình ảnh quay được từ camera không quá rõ nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Vừa liếc nhìn Tần Mặc liền nhận ra nữ sinh này chính là Tô Phi – người ngày hôm qua đã hẹn hắn đi ăn cơm trưa lúc ở hành lang. Cô ta, sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chuyện hôm qua là do cô ta làm? Tần Mặc cảm thấy vô cùng khó hiểu, tuy hắn không có ấn tượng gì tốt với Tô Phi, nhưng cũng không xem là xấu. Nói gì đi nữa thì cô nàng cũng là hoa khôi giảng đường, cho nên hắn không hi vọng chuyện này có liên quan đến cô ta.

Nhưng chuyện thường không như những gì ta mong muốn, trong màn hình, Tô Phi xuất hiện trước ống kính camera, cô ta đứng nhìn chiếc Mercedes Benz 350 hồi lâu, dường như đang lẩm bẩm nói gì đó, không lâu sau đó, Tô Phi đi một vòng quanh chiếc xe, rồi mới rời khỏi bãi đỗ xe.

Mọi người đều biết camera luôn có một vài điểm mù, tuy bốn chiếc camera cùng ghi hình ở nhiều góc độ khác nhau có thể tăng thêm khả năng giám sát nhưng vẫn không cách nào quay rõ được hình ảnh cận xe Mercedes, cho nên ở vị trí điểm mù kia, Tô Phi có thật sự động tay động chân hay không thì vẫn là một bí ẩn. Lại nói, khoảng thời gian tuy ngắn, nhưng phá hỏng phanh là chuyện rất có khả năng, với thân thủ của Tần Mặc, hắn hoàn toàn có thể làm được việc này chỉ trong một giây, trong khi khoảng thời gian Tô Phi ở vị trí điểm mù kéo dài đến 6, 7 giây, chính vì điều đó, cô ta càng có hiềm nghi lớn hơn.

Khoảng thời gian sau đó, trong băng ghi hình ngoại trừ một bảo vệ tiến vào bãi đỗ xe tuần tra 1 vòng thì không còn bất kỳ ai khác.

Mãi đến năm giờ rưỡi chiều, vào thời điểm học sinh tan ca, lúc đó chắc chắn trong bãi đỗ xe có rất nhiều người, muốn phá hỏng phanh là chuyện không thể nào.

Tiếp đó, độ khoảng năm giờ bốn mươi lăm phút, Tần Mặc cùng Tiêu Ái Lệ đi vào, thông qua camera có thể thấy hai người đang trò chuyện, Tần Mặc vẫn còn ấn tượng về việc này.

Chẳng mấy chốc Tiêu Ái Lệ đã ngồi vào ghế lái, khởi động xe và lái ra khỏi bãi đỗ, trong khoảng thời gian có khả năng gây ra sự cố nhất, băng ghi hình chỉ ghi lại được như vậy. Tần Mặc nhíu mày đăm chiêu.

“Thế nào? Tần Mặc, cậu có phát hiện gì không? Trong khoảng thời gian xe của ông chủ đỗ ở bãi, chỉ có nữ sinh kia là đáng nghi nhất, chẳng lẽ do cô ta làm?”, Vương Phi Dương tắt video và hỏi.

“Không hẳn!”, Tần Mặc lẩm bẩm.

“Có cần gọi nữ sinh kia đến đây rồi hỏi rõ không?”, Vương Phi Dương đưa ra đề nghị.

“Không thể! Nếu chuyện do cô ta làm thì không còn gì để nói. Nhưng nếu không phải thì chẳng khác nào chúng ta đang bôi nhọ danh dự học sinh, hơn nữa rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ!”, Tần Mặc lập tức bác bỏ đề nghị của Vương Phi Dương.

“Tần Mặc, cậu nói phải, xem ra tôi đã không suy nghĩ chu đáo rồi!”, Vương Phi Dương cười nói.

Tần Mặc rơi vào trầm tư. Thật sự do cô ta làm ư? Động cơ là gì? Ghen tị với vẻ ngoài của cô chủ? Không thể nào! Vẻ ngoài của Tô Phi có thể nói là ngang tài ngang sức với Tiêu Ái Lệ, cùng lắm có thể do hồi bé uống sữa đu đủ quá nhiều cho nên phát triển tốt hơn Tiêu Ái Lệ một chút mà thôi. Nếu vậy, động cơ kia không có khả năng. Chẳng lẽ vì mình? Bởi vì mình thẳng thừng từ chối đã khiến cô ta thẹn quá hóa giận, nảy sinh ý định hủy hoại cô chủ? Ha ha, chuyện này cũng không thể nào! Tuy sức quyến rũ của mình rất lớn, những cũng không đến mức khiến một hoa khôi giảng đường phải làm ra chuyện như vậy.

Tần Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi sắp vào học rồi, làm phiền anh Vương copy đoạn video này giúp, tan học gửi cho tôi!”

“Ừ, được! Cậu cứ yên tâm! Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này!”, Vương Phi Dương mỉm cười tiễn Tần Mặc rời khỏi phòng bảo vệ. Lúc anh ta vừa ngồi xuống trước bàn làm việc thì một loạt tiếng đập cửa vang lên.

“Tần Mặc à? Cậu để quên gì ở đây hả?”, Vương Phi Dương mỉm cười mở cửa thì phát hiện người đến là bảo vệ Tiểu Trung.

“Tiểu Trung hả? Cậu không đi tuần mà đến đây làm gì?”, Vương Phi Dương thân thiện hỏi.

“Anh Vương, hôm nay có một bảo vệ vừa đến, anh đến xem đi!”, Tiểu Trung nói.

“Không phải chứ? Số lượng nhân viên bảo vệ của chúng ta đã đủ rồi, sao lại có thêm người mới?”, Vương Phi Dương khẽ nhíu mày. Chương 20: Hẹn gặp Tô Phi

“Anh Vương, trí nhớ của anh tệ thật! Không phải tối qua Lưu mập đã từ chức rồi sao?”, Tiểu Trung nhắc nhở.

“Ôi! Tôi quên mất! Vậy cậu đi xem thử xem sao! Tôi tin tưởng năng lực của cậu! Tôi còn có việc phải làm!”, chuyện copy lại băng ghi hình không thể làm công khai được, nên anh ta đành phải tự xử lý.

Tiểu Trung khẽ gật đầu rồi đi xuống, Vương Phi Dương lại tiếp tục công việc của mình.

Lúc Tần Mặc rời khỏi phòng bảo vệ chỉ mới một giờ mà thôi, trong khi tiết học chiều của trường Đế Tôn bắt đầu lúc hai giờ. Sở dĩ hắn kiếm cớ rời đi là vì muốn tìm Tô Phi.

Thân phận của Tần Mặc không giống Vương Phi Dương, hắn chỉ là một học sinh, còn Vương Phi Dương là đội trưởng đội bảo vệ. Thế nên, hắn đi nói chuyện sẽ không có vấn đề gì.

Đến lớp, Tần Mặc liền giao trách nhiệm hẹn Tô Phi cho Hoàng Trần.

Hoàng Trần là một cậu mập ba vòng đều 200, cặp mắt ti hí của cậu ta khiến người ta chẳng thể phân biệt nổi nó đang nhắm hay mở. Cậu béo này ngồi phía sau Tần Mặc, bởi vì hai người nói chuyện cũng khá hợp gu, cho nên cậu ta nghiễm nhiên trở thành một người bạn của Tần Mặc ở lớp 11A7.

Tên mập chết tiệt này cứ nắm lấy tay Tần Mặc mãi không buông, đây chính là cơ hội tiếp xúc với hoa khôi giảng đường hiếm có khó tìm, thế nên Hoàng Trần vui chết đi được. Hắn còn lắc lắc cái eo thô kệch cỡ đại của mình, hào hứng chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Tần Mặc chỉ biết cười lắc đầu, hắn liếc nhìn các bạn học đang nằm bò trên bàn nghỉ trưa, rồi sải bước rời khỏi phòng học.

Cạnh trường có một quán cà phê rất nổi tiếng, tên là cà phê Đôi Bờ. Tuy diện tích không quá lớn, chỉ độ khoảng 40 mét vuông, nhưng luôn luôn trong tình trạng chật kín, nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này có lắp đặt thiết bị điều hòa, hơn nữa ông chủ quán rất biết kinh doanh. Ông ta thiết kế quán thành vô số gian phòng nhỏ, khác với môi trường có tính kỷ luật cao như trường học, ở nơi này, các cặp tình nhân có thể ngồi trong các gian phòng nhỏ kia, thoải mái thể hiện tình cảm với nhau mà không sợ có người thấy được.

Tần Mặc vừa bước vào quán, liền có một nhân viên phục vụ bước tới và mỉm cười với hắn, sau đó dẫn hắn vào một gian còn trống.

“Bạn học, xin hỏi cậu muốn dùng gì?”, nhân viên phục vụ cười hỏi.

“Có trà đá không?”, Tần Mặc thản nhiên nói.

Nhân viên phục vụ ngớ ra, suýt nửa làm rơi menu xuống đất. Cậu ta không dám tin nhìn Tần Mặc. Trường Đế Tôn vốn là trường quý tộc nổi danh trong thành phố, có thể đến đó học không phú cũng quý, đương nhiên cũng có một số học sinh dựa vào thành tích, thế nhưng những học sinh đó thường chỉ ở trong trường lo chăm chỉ học tập, căn bản không rảnh rỗi chạy đến đây uống cà phê.

Cậu ta làm nhân viên phục vụ ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe có khách vào quán gọi trà đá đấy. Đương nhiên, ngày hè chói chang, uống trà đá là thích nhất, nhưng nói vậy thì cũng quá… xấu hổ!

“Bạn… bạn học! Cậu… cậu thật sự muốn uống trà đá?”, nhân viên phục vụ hỏi lại một lần nữa, cậu ta muốn đảm bảo tai mình không bị hỏng do hôm qua đeo tai nghe xem phim. Tuy nhiên, giọng của cậu ta đã được đề cao lên vài phần, giữa quán cà phê yên tĩnh được truyền đi rất xa.

Cách đó không xa, một vài khách đến uống cà phê không khỏi ló đầu ra nhìn về phía bên này.

“Chậc, không biết là tên ngốc nào chạy đến đây uống trà đá nữa, sao không uống ở trường luôn đi cho rồi, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiết kiệm thời gian!”

“Đúng đấy, lại còn uống trà đá! Làm chuyện mất mặt như vậy, nếu ai mà vừa ý tên kia thì kẻ đó đúng là không có mắt!”

“Loại mặt hàng này vậy mà lại mặc đồng phục của trường Đế Tôn chúng ta, đúng là mất hết thể diện mà!”

Tiếng xì xầm bàn tán vang lên trong quán cà phê, câu sau càng chói tai hơn câu trước, ý châm chọc rất rõ ràng và nặng nề. Thính lực của Tần Mặc rất tốt nên có thể nghe được hết, tuy nhiên, từ trước đến nay, hắn chẳng hề để tâm đến những lời như thế này.

“Sao hả? Chẳng lẽ uống trà đá không được?”, Tần Mặc hỏi ngược lại.

“Cũng không phải, chỉ là…”, nhân viên phục vụ ấp a ấp úng, chỉ có điều nếu tất cả mọi người đều uống trà đá như cậu thì quán cà phê này nên đóng cửa được rồi. Tuy nhiên, câu phía sau cậu ta chỉ có thể nói thầm trong bụng.

“Nếu được thì làm đi!”, Tần mặc cười nói, tiếp tục cúi đầu, tay gõ gõ lên mặt bàn để giết thời gian.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời đi.

“Đợi một chút, hai ly!”, Tần Mặc gọi cậu ta lại, đồng thời giơ lên 2 ngón tay.

Nhân viên phục trợn trừng mắt, rồi lập tức quay đi. Đúng là một tên keo kiệt, vậy mà lại mời người khác đến đây uống trà đá. Nữ sinh kia chắc cũng không ra gì, nếu không phải Xuân ca thì cũng là Phượng tỷ! Nhân viên phục vụ thầm nói.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ bưng hai ly trà đá đi về phía này, cậu ta đặt khay gỗ xuống bàn phát ra âm thanh nặng nè.

“Nước của cậu!”, giọng điệu nhân viên phục vụ không mấy gì tốt, nếu không phải ông chủ đã từng căn dặn phải niềm nở với tất cả khách hàng thì đoán chừng… cậu ta cũng lười nói lời này.

“Cảm ơn!”, Tần Mặc thờ ơ đáp. Ngay lúc đó, cửa quán cà phê mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục của trường Đế Tôn bước vào. Đồng phục trắng sáng, gọn gàng ôm trọn từng đường cong hoàn mỹ của cô gái kia.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom