• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Chàng vệ sĩ của tôi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 3 END

11

Ngày hôm sau, ba gọi tôi đến thư phòng (*).

(*): phòng đọc sách, văn phòng tại gia

Ông lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên bàn làm việc, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Nhiễm Nhiễm, chuyện giữa con và Thanh Dã là thế nào?”

Tôi cầm lấy ảnh chụp trên bàn làm việc lên xem. Hoá ra là ảnh chụp tối hôm qua Lục Thanh Dã đứng bên bờ biển ôm hôn tôi, mọi góc độ đều hoàn hảo, rõ từng chi tiết.

Tay nghề cũng không tồi, bầu không khí ngọt ngào tình cảm nên càng nhìn càng thấy đẹp đôi.

Tốt, mấy bức ảnh chính thức bị tôi tịch thu hết, sau này sẽ được đóng khung treo ở đầu giường.

Chờ sau khi tôi kết hôn với Lục Thanh Dã, tôi sẽ đăng hết lên, à có lẽ còn làm những bức này thành VCR (*) để đăng kèm. Thật sự là trông ngọt ngào quá đi mất thôi!

(*) video

Tôi cất ảnh chụp vào trong túi, trả lời lại ba: "Ba à, như những gì ba thấy rồi đó, con đang hẹn hò với Thanh Dã, mới xác định quan hệ yêu đương tối qua."

Ông giơ tay lên cao trông có vẻ giận lắm, nhưng ba tôi chỉ ra dẻ xíu thôi.

Tôi âm thầm đếm trong lòng ba tiếng, bàn tay ba giơ giữa không trung lại hạ xuống.

Ông nhìn tôi như kiểu hận rèn sắt không thành thép: "Nhiễm Nhiễm, con là đại tiểu thư Ngu gia đấy, tương lai sẽ kế thừa gia tài trăm tỷ. Sao con có thể lại yêu đương với một tên vệ sĩ chứ? Làm sao mà ba yên tâm để lại nhiều tài sản như vậy cho con?"

Tôi phản bác lại: "Ba, vệ sĩ tiểu thư gì ở đây? Năm đó nếu không phải có bác Lục đỡ súng cho ba, ba có giàu hơn nữa thì thế nào?"

Ba nhớ lại chuyện cũ năm đó. Thời đi học ông từng bị ám sát, là ba của Lục Thanh Dã đã giúp ông chắn viên đạn kia.

Nếu không có ba Lục Thanh Dã dùng mạng mình đổi lấy mạng của ba tôi thì ông đã không thể đứng đây.

Ba tôi thở dài: "Đúng là ba nợ Lục gia cái mạng này, nhưng cũng không đồng nghĩa rằng ba đồng ý gả viên ngọc quý trên tay ba cho Lục Thanh Dã."

Ba không cho tôi cơ hội phản bác lại, ông chốt thẳng một câu: "Nhiễm Nhiễm, con và Lục Thanh Dã chia tay đi. Ba sẽ bồi thường cho nó."

Tôi từ chối thẳng thừng: “Ba, thời đại nào rồi mà ba còn dùng tiền để chia rẽ uyên ương chứ? Con không đồng ý."

“Con... Con muốn làm ba tức chết có phải không? Nhiễm Nhiễm, con và Thẩm Trăn mới là môn đăng hộ đối, là mối lương duyên tốt đẹp. Con suy nghĩ cho kỹ càng, trước tiên cứ khóa thẻ của con đã.”

Thế mà ba lại dùng khoá thẻ để đe doạ tôi.

"Khóa thì khóa thôi, chả sao cả." Dù sao thì cũng có tiền tiết kiệm rồi.

Cuộc trò chuyện giữa tôi và ba tan rã trong không vui.

Ba thấy tôi mềm cứng đều không ăn bèn gọi Lục Thanh Dã vào thư phòng.

Sau khi Lục Thanh Dã đi vào, tôi dán lỗ tai vào cửa thư phòng nghe lén.

"A Dã, ba con đối với chú có ơn cứu mạng, đúng là nên tri ân báo đáp, nhưng Nhiễm Nhiễm là con gái bảo bối của chú, con bé sinh ra đã được chú chiều chuộng lên tận trời rồi. Hoàn cảnh của con bé và con lại khác xa nhau, con bé không thích hợp với con đâu..."

Lục Thanh Dã như có điều muốn nói nhưng lại thôi, những lời ông vừa nói lúc nãy Lục Thanh Dã đều hiểu, ba tôi chẳng qua là muốn ép anh ấy rời đi.

"Bác, con và Nhiễm Nhiễm là thật lòng yêu nhau..."

Lục Thanh Dã còn chưa dứt lời, ba tôi từ trong ngăn kéo lấy ra tờ chi phiếu trống, cắt ngang lời anh ấy: "A Dã, giới nhà giàu không tồn tại thứ gọi là tình yêu thật lòng. Chỉ cần con rời khỏi Nhiễm Nhiễm, số tiền trên chi phiếu tùy ý con điền."

Ba đúng là một người lòng dạ sắt đá.

Đúng như dự đoán, Lục Thanh Dã từ chối tấm chi phiếu của ba tôi: "Bác, con không cần tiền, con chỉ cần Nhiễm Nhiễm."

"Con..." Ba tôi giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nửa ngày mới phun ra một câu: "Thôi quên đi, con đường này còn dài lắm. Dù Nhiễm Nhiễm chấp nhận cùng con vượt qua khó khăn đi chăng nữa, một ngày nào đó con bé sẽ thấy mệt, các con sẽ tự động tách ra thôi.”

12
Còn muốn tiếp tục nghe lén, không ngờ cửa thư phòng mở ra, Lục Thanh Dã từ bên trong phòng đồng thời bước ra.

Anh ấy thấy tôi liền tới nắm chặt tay tôi, dưới cái nhìn chăm chú của ba tôi quay người rời đi.

Sau lưng có tiếng lẩm bẩm của ba: "Mấy cái người trẻ này toàn phí hoài thanh xuân, suốt ngày trong đầu chỉ toàn yêu với đương. Cầm lấy chi phiếu viết lên 2 triệu tệ không phải càng thực tế hơn sao?"

Lúc đi ngang qua vườn hoa, tôi nhìn thấy ông nội đang đánh Thái Cực Quyền.

Nhìn thấy tôi và Lục Thanh Dã tay trong tay, ông vuốt râu cười lớn: "Nhiễm Nhiễm, mắt nhìn người của con thật không sai. Chọn chồng thì phải chọn người có nhân cách tốt, tiền tài nói cho cùng chỉ là vật ngoài thân. Ta đã sớm nói với cha con đừng làm thông gia với mấy gia tộc lớn, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta.”

Ông nội lại cười nói với Lục Thanh Dã:

“Thanh Dã, đối xử với Nhiễm Nhiễm thật tốt nhé, chờ hai đứa kết hôn, ông nội sẽ tặng cho các con một bao lì xì thật to.”

Lục Thanh Dã có chút ngoài ý muốn, nghiêm túc hướng về phía ông nội, cam kết sẽ nâng niu tôi lòng bàn tay mà yêu thương.

Trở về phòng của Lục Thanh Dã, tôi hỏi anh ta: "A Dã, điền vào chi phiếu một, hai trăm triệu không phải tốt hơn sao?"

Anh ấy ôm tôi, dùng chóp mũi khẽ cọ lên má tôi: "Không tốt bằng em."

Tôi lại đưa ra giả thuyết: "Lỡ em chán rồi đá anh thì sao? Vậy chẳng phải là anh mất cả chì lẫn chài ư?”

Lục Thanh Dã nghiêm túc nói: "Anh sẽ cố gắng khiến em không chán, cũng sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em."

Tôi nghiêm túc thảo luận về tương lai: "Ừm, vậy anh định kiếm tiền nuôi em như thế nào?"

"Em chờ một chút." Lục Thanh Dã xoay người, lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong ngăn kéo ra, đặt vào lòng bàn tay tôi:

“Không phải ba em khoá thẻ của em rồi sao? Trong đây có hơn hai mươi triệu, em cứ dùng trước, hết thì anh đi kiếm thêm. Mật mã là sinh nhật của em."

Tôi không dám tin nhìn Lục Thanh Dã:

“Anh kiếm đâu ra hai mươi triệu thế?"

"Nghề chính của anh là làm vệ sĩ cho em, còn có thêm nghề tay trái nữa." Lục Thanh Dã thản nhiên nói: "Nghề tay trái của anh là hacker, có vô số cách để kiếm tiền nhờ nghề này."

Chợt nhớ tới trước kiếp trước, khi anh ấy chuẩn bị nhảy xuống biển tự sát đã từng hack tài khoản mạng xã hội của tôi.

Không ngờ rằng đấy không phải là ngẫu nhiên.

"Vậy anh có thể hack được mật khẩu tài khoản Wechat của Diệp Vũ Đường không?"

“Có thể.” Lục Thanh Dã lấy máy tính ra, làm mấy cái thao tác gì đó mà tôi không hiểu lắm, dễ dàng lấy được mật khẩu Wechat của Diệp Vũ Đường.

Sau khi đăng nhập, anh lại dùng kỹ thuật của mình để khôi phục lịch sử trò chuyện của Diệp Vũ Đường.

Xem rồi mới biết, nhìn mà giật cả mình.

Thế mà Diệp Vũ Đường lại trò chuyện bí mật với vài diễn viên nam, người mẫu nam, thậm chí có cả đạo diễn lẫn mấy người bạn hồi cấp 2 của chúng tôi. Hơn nữa cô ta còn thường xuyên nói xấu tôi với mấy người bạn chung của chúng tôi.

Tôi chụp màn hình tin nhắn rồi đăng xuất khỏi tài khoản của cô ta, bảo Lục Thanh Dã xóa dấu vết đăng nhập.

Lại đăng nhập vào Weibo, thấy Diệp Vũ Đường đang trên hotsearch.

Thì ra cô ta vừa đăng Weibo để kiếm sự thương cảm: "Tối hôm qua mình đã khóc cả đêm, chỉ vì chút chuyện nhỏ xíu mà tan rã, tạm biệt mười hai năm tình bạn của chúng tôi."

Kèm với bức ảnh cô ta khóc đỏ hai mắt, ra vẻ điềm đạm đáng thương.

Cô ta đúng là diễn viên “dày dặn kinh nghiệm”, lúc chân ướt chân ráo vào giới giải trí này, cô ta luôn tự nhận bản thân mình thích diễn xuất.

Quả thật cô ta thật sự rất thích diễn xuất, trong phim diễn đến cả ngoài đời cũng diễn, thế nên tôi mới không sớm thấy được bộ mặt thật của cô ta.

Fan an ủi cô ta trong phần bình luận.

[Chị, có chuyện gì vậy?]

[Đừng buồn mà, tụi em mãi ở bên chị.]

[Vừa rồi tôi đi soi lại toàn bộ Weibo của Vũ Đường, phát hiện ra bạn thân chị ấy là Ngu Sương Nhiễm đã xóa toàn bộ ảnh chụp chung giữa hai người, còn unfollow chị ấy.]

[Lúc trước ở trên Weibo chị ấy đã từng nói là đã quen biết Ngu Sương Nhiễm mười hai năm.]

[Theo những gì tôi thấy, chắc chắn Ngu Sương Nhiễm đã làm điều gì đấy có lỗi với chị ấy.]

Rất nhiều tài khoản của fan hâm mộ ào ào tràn vào Weibo của tôi, chất vấn tôi có phải đã làm Diệp Vũ Đường tổn thương, có kẻ còn khẳng định là tôi đã làm ra chuyện có lỗi với Diệp Vũ Đường.

Được lắm, kiếp trước còn giữ lại cho cô ta chút mặt mũi, kiếp này tôi đây không thể để bản thân phải chịu chịu ủy khuất nữa.

Lục Thanh Dã tâm linh tương thông với tôi, biết rõ mình nên làm gì.

Anh ta hack Weibo của Diệp Vũ Đường, hỏi: "Em muốn làm gì? Có cần anh giúp một tay không?"

13

"Gọi điện thoại cho Thẩm Cân trước." Gọi điện thoại cho hắn để lấy video đêm đó quay được.

Lục Thanh Dã ngăn lại: "Không cần, tối hôm qua khi ở trên núi, lúc điện thoại của Thẩm Cân kết nối với máy chiếu thì anh đã lấy được video rồi."

Tôi phục anh ấy sát đất luôn.

Lục Thanh Dã biến hình ảnh video thành màu đen, chỉ xuất ra âm thanh, cắt ngắn mấy đoạn rồi đăng lên chính tài khoản Weibo của Diệp Vũ Đường.

Khi đoạn âm thanh được đăng lên, hình tượng trong sáng mà Diệp Vũ Đường dày công xây dựng trước công chúng bị vỡ vụn.

Cư dân mạng ăn dưa phản ứng lại, quay qua Diệp Vũ Đường mà mắng: [Hóa ra Diệp Vũ Đường tơ tưởng đến vị hôn phu của bạn thân, ăn cắp còn la làng, mất mặt thật chứ.]

[Cái ghi âm này làm CPU của tôi đơ luôn rồi, thông tin này quá mức bùng nổ.]

[Từng là fan của Diệp Vũ Đường, bây giờ chính thức thoát fan.]

[Chân thành xin lỗi Ngu Sương Nhiễm vì những lời vừa rồi.]

[Diệp Vũ Đường mới là người nên xin lỗi nhất mới đúng.]

Nhìn bình luận ngày càng căng thẳng, Diệp Vũ Đường gọi điện thoại cho tôi.

Giọng cô ta vì quá tức giận mà trở nên run rẩy: "Ngu Sương Nhiễm, cậu tìm người hack tài khoản của tôi phải không? Đoạn ghi âm đó sẽ hủy hoại hết tiền đồ của tôi đấy cậu có biết không?"

"Diệp Vũ Đường, không có chứng cứ thì đừng có mà cắn tầm bậy, nếu tôi mà hack tài khoản của cậu á hả, tôi sẽ trực tiếp đăng video lên chứ không phải chỉ là ghi âm thôi đâu."

Ai mà chẳng chơi chữ được?

Quả thật là có hack đấy, nhưng mà là bạn trai tôi hack chứ không phải tôi, đây không tính là nói dối.

Bên kia im lặng một lát, hình như nghe được tiếng của người đại diện Diệp Vũ Đường nhỏ giọng dạy cô ta cách nói chuyện với tôi.

Diệp Vũ Đường đè nén lửa giận, không cam tâm tình nguyện nói: "Sương Nhiễm, tôi cầu xin cậu đấy, giúp tôi với! Giúp tôi làm sáng tỏ việc quyến rũ Thẩm Trăn, lúc đó tôi chỉ uống say nên nói nhảm mà thôi. Cậu tin tưởng tôi mà phải không, không phải chúng ta là bạn thân nhất sao?”

Tôi bình tĩnh: "Diệp Vũ Đường, con thuyền tình bạn giữa chúng ta đã bị chính cậu làm cho lật ngã rồi. Nếu là trước kia tôi sẽ giúp cậu, còn bây giờ ấy à, tự bảo trọng đi.”

"Ngu Sương Nhiễm, cậu..." Tính tình Diệp Vũ Đường nóng nảy, đang muốn trở mặt thì người đại diện của cô ta ở bên kia khuyên bảo.

Cô ta đổi giọng, nói: "Sương Nhiễm, hủy hoại tôi đối với cậu cũng chẳng có chỗ tốt gì, coi như cậu nể mặt tình bạn mười hai năm giữa chúng ta mà giúp tôi làm sáng tỏ. Gia đình cậu có quyền có thế, tôi chỉ là một minh tinh nho nhỏ, đừng bỏ đá xuống giếng nữa, cậu buông tha cho tôi đi.”

Bây giờ mới biết sợ đúng không? Lúc đầu ghê gớm lắm cơ mà?

Tôi lập lờ nước đôi, nói: "Cậu tự quản tốt chính mình, đừng tác oai tác quái nữa, tôi không có nhiều thời gian để chơi với cậu đâu."

Mọi chuyện phải phụ thuộc vào thái độ của cô ta thôi, nếu cô ta còn tiếp tục làm trò như vậy thì tôi đây bồi cô ta đến cùng.

Ngu ngốc một lần là quá đủ rồi.

14

Diệp Vũ Đường bên kia bận bù đầu bù cổ. Các thương hiệu nhao nhao tuyên bố muốn chấm dứt hợp đồng với cô ta.

Cô ta sắp phải đối mặt với các khoản bồi thường hợp đồng.

Những bộ phim sắp được công chiếu cũng bị gác lại, tài nguyên trong tay bị mất đi.

Ừ, vì bạn xứng đáng!

Chiều hôm sau, Thẩm Trăn gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài ăn một bữa tối dưới ánh nến.

Tôi nói với hắn qua điện thoại: "Thẩm Trăn, bữa tối dưới ánh nến thì miễn đi. Chúng ta gặp nhau ở sân thượng, nói rõ ràng mọi chuyện."

Ba giờ chiều, Lục Thanh Dã cùng tôi đến sân thượng - điểm hẹn với Thẩm Trăn.

Thẩm Trăn đúng hẹn mà đến. Hôm nay Lục Thanh Dã không đứng sau tôi như thường lệ mà đứng cạnh tôi với tư cách là một người bạn trai.

Thẩm Trăn thấy thế liền nổi máu ghen: "Sương Nhiễm, em quậy còn chưa đủ sao?”

Cười chớt, hắn ngang nhiên coi tất cả chỉ là đùa giỡn dù tối qua tôi đã nói rõ mọi thứ với hắn rồi.

"Thẩm Trăn, tôi nhắc lại lần nữa. Việc hai nhà Ngu và Trầm kết làm thông gia đã chấm dứt. Còn tôi, tôi đã có bạn trai rồi."

Tôi nói xong liền nắm tay Lục Thanh Dã, chính thức giới thiệu với Thẩm Trăn: "Đây là bạn trai của tôi, Lục Thanh Dã."

Tay Thẩm Trăn siết chặt thành nắm đấm, cố nén lửa giận: "Sương Nhiễm, anh và em đã từ nhỏ đến lớn đã ở cùng nhau. Em cũng muốn kết hôn với anh mà? Em muốn gì anh cũng sẽ cho em, đừng làm loạn nữa."

Tôi giữ chặt lấy tay Lục Thanh Dã, nói với Thẩm Trăn: "Sương Nhiễm tôi cái gì tôi cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi Lục Thanh Dã."

Ánh mắt Thẩm Trăn đặt trên mười ngón tay đan vào nhau của tôi và Lục Thanh Dã, giận dữ nói: "Quả nhiên, Diệp Vũ Đường nói không hề sai. Thì ra em đã sớm ở bên gã vệ sĩ của mình, chỉ trách anh quá ng.u ng.ốc, cứ mãi chờ ngày em gả cho anh, biến em thành bà Thẩm hạnh phúc nhất trên đời này."

Bà Thẩm hạnh phúc nhất trên đời? Thật không, hay là bất hạnh?

Lục Thanh Dã đi tới xách cổ áo Thẩm Trăn lên, hắn cao hơn Thẩm Trăn tận 8cm, mang lại cảm giác bức bách.

"Thẩm Trăn, đêm hôm qua ở bờ biển, tôi và Sương Nhiễm mới xác định quan hệ yêu đương. Anh luôn miệng nói muốn kết hôn với Sương Nhiễm nhưng lại lén lút chơi bời bên ngoài. Anh không thấy xấu hổ khi mở mồm nói muốn cho em ấy trở thành bà Thẩm hạnh phúc trên đời sao?”

Thẩm Trăn chưa bao giờ bị đối xử tệ như vậy, hắn giơ nắm đấm lên muốn đấm Lục Thanh Dã.

Lục Thanh Dã dễ dàng túm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng chế ngự lại hắn.

Thẩm Trăn vung vung tay, ra hiệu cho hai vệ sĩ xông vào, tức giận nói: "Dạy dỗ thằng oắt này một chút đi!”

"Vâng." Hai vệ sĩ tung nắm đấm, định dạy cho Lục Thanh Dã một bài học.

Lục Thanh Dã hất Thẩm Trăn ra, quay đầu đánh trả hai tên vệ sĩ.

Hai vệ sĩ của Thẩm Trăn cũng xem như là cao thủ được huấn luyện bài bản. Nhưng bọn họ trước mặt Lục Thanh Dã lại mong manh như miếng đậu hũ, chỉ có thể đứng im chịu đánh.

Không có gì bất ngờ ở đây cả, Lục Thanh Dã chưa bao giờ đánh thua. Hắn đã sáu lần liên tiếp dành chức vô địch Quyền Anh, được truyền thông nước ngoài ca ngợi là "người đàn ông có nắm đấm cứng nhất thế giới.”

Hai vệ sĩ của Thẩm Trăn bị đánh đến răng rơi đầy đất, ánh mắt của Lục Thanh Dã tiếp tục nhìn về phía Thẩm Trăn.

Thẩm Trăn sợ hãi, lên kế hoạch rút lui: "Lục Thanh Dã, nắm đấm cứng thì thế nào? Tóm lại mày cũng chỉ là con ch.ó của Ngu gia mà thôi, bác Ngu sẽ không bao giờ gả Sương Nhiễm cho mày, cứ chờ mà xem!"

Thẩm Trăn mang theo hai vệ sĩ “chồng chất vết thương” rời khỏi sân thượng.

Tôi vỗ tay khen ngợi: "A Dã, anh lợi hại quá!"

Lục Thanh Dã nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào trong ngực, nói: "Sương Nhiễm, anh không chỉ muốn làm vệ sĩ của em mà còn muốn làm chồng của em. Từ ngày mai trở đi, anh sẽ bắt đầu cho một hành trình mới, cố gắng nâng cao năng lực và tài chính để xứng đôi với em."

Tôi bắt đầu thấy bất ổn, không phải anh ấy định từ chức đấy chứ?

Ba đã nói sẽ để tôi thừa kế gia sản trăm tỷ, hai mươi triệu kia của Lục Thanh Dã... Đúng là chẳng đáng là bao.

Chắc chắn hắn cũng nghĩ tới chuyện này rồi, thế nhưng hắn vẫn nói lời hứa hẹn sẽ nâng cao bản thân để xứng đôi với tôi ư?

Chàng trai trẻ có tham vọng rất xứng đáng được khuyến khích.

"Được, em ủng hộ anh!" Tôi trả lại tấm thẻ mà Lục Thanh Dã cho tôi trước đó, mỉm cười nói: "Em sẽ chờ anh biến 20 triệu thành 200 triệu."

Lục Thanh Dã gật đầu: "Được, chờ anh kiếm đủ 200 triệu làm quà cưới rồi cưới em nhé."

15

Lục Thanh Dã từ chức, dọn ra khỏi nhà cũ của nhà họ Ngu.

Anh ấy mua một căn nhà gồm ba phòng ngủ, lấy số tiền còn lại dùng để mở một công ty vệ sĩ đa quốc gia.

Công ty vệ sĩ anh ấy mở cũng không phải công ty vệ sĩ thông thường, tiêu chuẩn đầu vào rất cao.

Vệ sĩ tuyển vào đều phải tốt nghiệp từ học viện võ thuật, từng thi đấu đạt được rất nhiều giải thưởng, phải là những võ sĩ chuyên nghiệp nhất cả nước.

Dịch vụ của công ty anh không chỉ phục vụ người có quyền có thế mà còn phục vụ cả những minh tinh và những doanh nhân giàu có.

Anh còn cử hai vệ sĩ đến bảo vệ tôi, bọn họ hay gọi tôi là “bà chủ”.

He he, xưng hô nghe mát lòng mát dạ đấy chứ.

Không lâu sau, một sự kiện gây chấn động đã xảy ra.

Một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nào đó do công ty Lục Thanh Dã phụ trách bảo vệ suýt bị bắn ch.ế.t khi đi thăm người thân ở nước ngoài. Cũng may đội ngũ vệ sĩ đã kịp phòng ngừa, thành công ngăn cản được bi kịch xảy ra.

Đội ngũ vệ sĩ trong chuyến đi ấy gồm hai mươi người. Lục Thanh Dã không chỉ được nhân vật kia thưởng cho rất nhiều tiền mà vị kia còn chọn ra sáu vệ sĩ từ công ty Lục Thanh Dã để hợp tác lâu dài.

Các thế lực sau lưng nhân vật kia cũng nhao nhao ném cành ô liu về phía Lục Thanh Dã để hợp tác.

Công ty của Lục Thanh Dã một bước thành danh, càng ngày càng có nhiều người nổi tiếng trong giới chính trị tuyển vệ sĩ từ công ty của anh ấy.

Tiền bạc và các mối quan hệ của Lục Thanh Dã khó có thể đo lường. Từ nay về sau, mỗi khi nhắc đến cái tên Lục Thanh Dã, ai nấy đều phải cho anh ấy vài phần mặt mũi.

Ba tôi cũng phải nhìn Lục Thanh Dã với cặp mắt khác. Khi đọc được tin tức, ông thường lẩm bẩm: “Mấy năm nay Thanh Dã làm vệ sĩ cho nhà họ Ngu chúng ta đúng là nhân tài không được trọng dụng, đúng là dùng d.ao m.ổ trâu để gi.ết gà mà.”

Một lần trong buổi tụ họp gia đình vào cuối tuần, ba tôi chủ động nói với tôi: "Nhiễm Nhiễm, nếu Thanh Dã không bận việc gì thì bảo nó cùng về luôn đi.”

Chậc, ba tôi đúng là gió chiều nào xoay chiều đấy mà.

Bắt đầu muốn “quan sát” con rể rồi?

Hay là do ba tôi bị ông nội trách móc nhiều quá nên đổi ý?

"Được, con sẽ nói với anh ấy." Tôi mỉm cười đồng ý, gọi điện thoại cho Lục Thanh Dã.

Bây giờ Lục Thanh Dã đang tham gia bữa tiệc của nhà họ Ngu với tư cách là bạn trai của tôi rồi.

Chỉ mới ba tháng thôi nhưng giờ anh ấy đã khác xưa.

Trong bữa tiệc, thái độ của ba tôi với anh đã khách sáo hơn rất nhiều, trước kia là phận chủ tớ, giờ là bạn trai của con gái yêu.

Tôi đến trước mặt ông nội, hỏi nhỏ: "Ông nội, sao ba con lại đột nhiên đổi tính thế?”

Ông nội cười hòa ái dễ gần: “Do gần đây ông cằn nhằn bên tai nó không ít lần đấy. Lời ông nói ba con dám không nghe sao?”

Tôi ôm lấy cánh tay của ông nội: "Ông nội, cảm ơn ông nhiều."

Không khí bữa tiệc rất hòa hợp. Trong bữa tiệc, ba tôi tuyên bố sẽ để tôi tiếp nhận công việc của công ty.

Ăn cơm trưa xong, Lục Thanh Dã đưa tôi đến rạp chiếu phim tư nhân ở tầng hầm để hẹn hò.

Mới xem được một nửa, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với Lục Thanh Dã: “A Dã, anh đưa em đến quán bar lúc trước đi.”

"Hửm, ban ngày ban mặt mà muốn uống rượu?" Dù Lục Thanh Dã có lầm bầm vài câu nhưng vẫn cầm áo khoác dắt tôi đứng dậy.

"Không có uống rượu, chỉ là tối hôm qua em có nằm mơ..." Giấc mơ gì đó chỉ là nói dối, tôi tính toán thời gian, nhớ ra đêm nay là ngày quán bar bị rò rỉ khí gas nên muốn ngăn chặn bi kịch xảy ra.

Tôi và Thẩm Trăn không đính hôn, mọi chuyện đã bị thay đổi. Nhưng sự kiện rò rỉ khí gas có thể vẫn sẽ xảy ra, những người đã chết hoàn toàn vô tội.

"Giấc mơ gì?" Lục Thanh Dã vừa đi vừa hỏi.

Tôi vừa đi vừa bịa đặt: "Em mơ thấy quán bar kia bị nổ tung, ch.ế.t rất nhiều người. Khi nãy đột nhiên trong lòng em rất bất an, có linh cảm không lành. Chúng ta đi xem thử đi.

"Được." Lục Thanh Dã gật đầu đáp.

Trên đường lái xe đến quán bar, anh ấy có nói với tôi: "Hai ngày trước, ông chủ của quán bar đó đã thuê vệ sĩ từ công ty."

Tôi gật gật đầu: "Ừm, có người bên mình ở đó, vậy thì càng tốt."

16

Ban ngày, quán bar đóng cửa để nhân viên hậu cần quét dọn, vận hành thiết bị, chuẩn bị rượu và đồ ăn cho khách.

Sau khi đến quán bar, Lục Thanh Dã gọi điện cho chủ quán.

Mười phút sau, chủ quán bar - ông Trương đi cùng vệ sĩ ra.

Ông Trương khách sáo hỏi có chuyện gì.

Lục Thanh Dã có nói buổi tối nay sẽ có vài người bạn xã giao của hắn đến quán bar nên hắn muốn kiểm tra tình hình an ninh của quán.

Ông Trương vội vàng bảo nhân viên quán bar kiểm tra cơ sở vật chất của quán, còn Lục Thanh Dã đích thân đi kiểm tra khí gas.

Sau khi kiểm tra xong, hắn lặng lẽ nói: "Đã cẩn thận kiểm tra hết rồi, khí gas của quán bar không có vấn đề gì cả."

Tôi có chút bối rối, nhìn vào điện thoại di động, hôm nay thực sự là ngày xảy ra tai nạn ở quán bar kiếp trước.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vẻ mặt ông Trương tươi cười, hỏi: "Lục tổng, ngài và những người bạn của ngài mấy giờ thì đến? Tôi sẽ sắp xếp phòng riêng cho ngài.”

Lục Thanh Dã trả lời: "9 giờ."

"Được." Ông Trương lập tức phân phó xuống dưới, chừa lại phòng VIP lớn nhất.

Tôi cảm thấy không an tâm cho lắm, đi vào sau bếp, nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam đang vùi đầu kiểm tra điện nước.

Bộ quần áo có chút quen thuộc.

Sau khi ra khỏi bếp, tôi hỏi ông Trương đó: "Tổng giám đốc Trương, người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam ở sau bếp đang làm gì thế?”

Ông Trương trả lời: "Cậu ta là thợ ông nước của quán bar, phụ trách mỗi ngày kiểm tra điện nước với khí gas, sao vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút." Tôi cố nhớ lại những chi tiết trước khi xảy ra tai nạn ở quán bar kiếp trước.

Trong khoảng thời gian đó, ông Trương tự mình đưa Lục Thanh Dã ra ngoài cửa.

Lúc lái xe trở về, tôi vẫn còn hoảng hốt.

Lục Thanh Dã kéo suy nghĩ của tôi trở lại: "Nhiễm Nhiễm, em đang nhớ đến giấc mơ tối qua sao? Lỡ đâu hiện thực trái ngược với giấc mơ thì sao?”

Tôi lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Sao có thể ngược lại được, rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu nhỉ? Không phải vấn đề ở khí gas thì vấn đề nằm ở chỗ nào?”

Lục Thanh Dã thấy tôi đang suy nghĩ, cũng không cắt ngang.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ở kiếp trước, Lục Thanh Dã cõng tôi chạy trốn khỏi quán bar.

Khi ấy, khóe mắt tôi nhìn người đàn ông mặc đồng phục màu lam đứng ở chỗ tối, miệng nở nụ cười quỷ dị.

Nghĩ đến nguyên nhân xảy ra tai nạn ở kiếp trước, nếu khí gas trong quán bar bị rò rỉ, vậy thì hắn không thể nào sống sót được.

Vừa rồi, người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam kia có vẻ rất suy sụp như gặp phải đả kích gì đó. Lỡ như hắn bị rối loạn nhân cách, chống đối xã hội, khả năng cao hắn chính là kẻ phá hoại đường ống của khí gas.

Nghĩ đến đây, tôi lo lắng nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, tên thợ sửa điện nước kia có vấn đề. Anh bảo người nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại phái thêm vài người điều tra thông tin của hắn, xem cuộc sống gần đây của hắn có gặp biến cố gì hay không."

"Được." Lục Thanh Dã gọi điện thoại cho vệ sĩ của ông Trương, bảo hắn để mắt đến người thợ sửa điện nước, anh ấy sẽ cử thêm hai vệ sĩ qua giúp đỡ.

Hắn còn dặn dò mấy người vệ sĩ khác của ông Trương đi điều tra tình hình gần đây của người thợ kia.

Sau nửa giờ, vệ sĩ gọi điện cho Lục Thanh Dã: "Ông chủ, người thợ kia tên là Lý Vinh, nửa tháng trước vợ hắn bỏ trốn theo người đàn ông khác. Hắn đi đánh bạc thua rất nhiều tiền, bị bên đòi nợ chặn cửa nhà mấy lần liền."

Lục Thanh Dã bật loa ngoài, tôi nghe xong liền biết mình đã đoán đúng.

Tai nạn ở quán bar kiếp trước là do người thợ sửa điện nước kia gây ra, chính hắn cũng ch.ế.t trong vụ tai nạn.

Bản thân hắn không muốn sống tiếp thì thôi đi, lại còn kéo theo nhiều người vô tội làm đệm lưng cho hắn.

Tôi hỏi Lục Thanh Dã: "Có thể khống chế hắn trước không?"

Lục Thanh Dã như đoán được tôi đang lo lắng cái gì, hắn phân tích:

"Bây giờ, nếu bắt hắn, chúng ta sẽ không có chứng cứ. Ngược lại còn đánh rắn động cỏ. Nếu như hắn đã muốn trả thù xã hội, dù lần này không thành công, thì vẫn có lần sau.”

"Đã có vệ sĩ ở bên nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn có động thái bất thường sẽ xông tới bắt lấy hắn, em đừng lo lắng."

Tôi gật đầu: "Ừm ừm, vậy thì coi chừng kỹ một chút, chúng ta tùy cơ ứng biến.”

17

Chín giờ tối, tôi và Lục Thanh Dã có mặt ở quán bar.

Anh gọi hai người vệ sĩ mà trước đó anh ấy có giao cho nhiệm vụ quan trọng tới để dặn dò.

Cả nhóm ngồi trong phòng chờ thời cơ mà hành động.

11 giờ tối là thời điểm không khí ở quán bar náo nhiệt nhất.

Gã thợ điện nước cầm da.o găm đi ra phía sau bếp chuẩn bị phá hoại ống dẫn khí gas.

Hai vệ sĩ được cử đi giám sát đã xông tới cướp lấy con d.ao găm trong tay gã, khống chế hắn ngay tại hiện trường.

Khu sau bếp lộn xộn, náo loạn, rối thành một đoàn. Gã thợ điện nước còn giấu con d.ao khác ở bên hông. Hắn dùng con d.ao đó cởi trói, bắt dì rửa chén làm con tin.

Tôi và Lục Thanh Dã ra ngoài sắp xếp những vị khách trong quán bar rời khỏi quán.

Thợ điện nước giữ chặt dì rửa chén đi về phía lối ra.

Dì rửa chén run rẩy nói: "Tiểu Trương, ngày thường dì đối xử với con cũng không tệ lắm mà. Con đừng xúc động, trong nhà dì còn mẹ già con thơ phải nuôi. Xin con đấy, buông tha cho dì đi!"

Chắc hẳn là ngày thường dì rửa chén đối xử với gã khá tốt nên gã lại thay đổi ý định.

Thợ điện nước đẩy dì rửa chén ra rồi chạy về phía lối ra.

Hắn định chạy trốn từ lối đi nhỏ cuối hành lang nhưng cánh cửa kia đã sớm bị Lục Thanh Dã khóa ch.ết.

Thợ điện nước rơi vào đường cùng, đẩy cửa căn phòng ở cuối hành lang ra rồi khóa trái.

Cảnh sát cũng chạy tới, vây quanh gian phòng kia, hô với bên trong: "Người trốn bên trong kia mau ra tự thú đi!"

Bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, cảnh sát từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, kinh ngac nói: "Không ổn rồi! Bên trong có hai người!"

Thợ điện nước biết mình không còn đường quay đầu nên ch.ém loạn bên trong.

Cảnh sát đang cạy cửa thì tôi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong phòng phát ra.

Diệp Vũ Đường khóc lóc nói: "Anh ơi, cầu xin anh đừng giết tôi. Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đều cho anh!"

Giọng Thẩm Trăn cũng run lên: "Đúng vậy, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, cậu đừng làm bậy! Tôi cho cậu mười triệu, không, chỉ cần cậu muốn thì hai mươi triệu cũng có!"

"Chúng mày cảm thấy hiện tại tao còn mạng mà tiêu tiền sao? Tụi mày lén lút đến quán bar chim chuột với nhau đúng không? Để tao tiễn cả hai xuống địa ngục tiếp tục hú hí với nhau đi." Gã gần như mất trí, tiếp tục vung da.o đâ.m loạn xạ.

"Đi thôi, đừng nhìn nữa." Lục Thanh Dã cõng tôi rời khỏi quán bar.

Tôi vừa ngồi vào ghế phụ của chiếc Ferrari, Lục Thanh Dã lái xe rời đi rất nhanh.

Tôi châm một điếu thuốc để bình tĩnh lại, nói với anh: "Ra biển đi, em muốn hít thở không khí."

“Được." Lục Thanh Dã lái xe về phía bờ biển.

Sau khi dừng xe, tôi và Lục Thanh Dã vai kề vai đi về phía bãi biển.

Lục Thanh Dã nhận điện thoại của cấp dưới, bên kia nói gã thợ điện nước đã được cảnh sát khống chế. Còn hai người Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường vì mất máu quá nhiều nên t.ử vo.ng tại chỗ.

Hiện trường tai nạn ngoại trừ hai người họ thì các hành khách khác đều an toàn rời đi.

Sau khi nghe xong, tôi chỉ muốn bật thốt lên rằng: Vì họ xứng đáng!

Trước khi đến, tôi cũng không ngờ Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường lại đến đấy chim chuột với nhau.

Bọn họ còn đến cùng một chỗ, cùng một địa điểm, làm cùng một chuyện. Dù bên ngoài có loạn như cào cào cũng không phát hiện.

Nước biển lạnh lẽo bao phủ lấy bắp chân tôi. Lục Thanh Dã nắm lấy tay tôi rồi ôm ghì lấy tôi: "Nhiễm Nhiễm, đừng đi về phía trước. Có tâm sự gì thì có thể kể cho anh nghe."

Tôi kề mặt sát vào lồng ngực Lục Thanh Dã chợt nhớ đến kiếp trước. Khi đó, mặc cho Lục Thanh Dã đứng ở ngoài cửa suốt đêm, tôi chưa bao giờ hé răng tâm sự với anh.

Có lẽ là do cảnh biển quá đẹp, nút thắt trong lòng tôi chợt lơi lỏng. Tôi chậm rãi kể về một “hiện tại" khác hoàn toàn ở kiếp trước.

"Thanh Dã, thật ra ở kiếp trước, chúng ta đều đã chết qua một lần. Em đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ch.ết. Sau khi em chết, anh ra biển t.ự.t.ử vì tình. Còn hai Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường lại ch.ết vì quán bar phát nổ do rò rỉ khí gas. "

Nghe giống như một câu chuyện cổ tích kỳ ảo nhưng Lục Thanh Dã lại tin.

Anh ấy càng ôm chặt tôi hơn, đặt lên môi tôi một nụ hôn trìu mến, đầy quyến luyến: "Nhiễm nhiễm, có được ngày hôm nay là do ông trời rủ lòng thương cho chúng ta cơ hội thứ hai. Vì thế chúng mình càng nên quý trọng lẫn nhau."

"Được!" Tôi gật đầu.

Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, gió biển ngân nga bên tai.

Sau này, công ty vệ sĩ do Lục Thanh Dã thành lập càng ngày càng có tiếng. Anh ấy còn mở một công ty an ninh mạng, thể hiện toàn bộ trình độ hack của mình. Cũng bởi vậy nên anh ấy càng ngày càng ăn nên làm ra, nhanh chóng phát đạt.

Còn ba tôi cũng đã chấp nhận chàng rể tương lai Lục Thanh Dã.

Đã thế, ba tôi còn hay lên vòng bạn bè trong giới nhà giàu hay những nơi mà người trong giới tụ hội mà khoe con rể tương lai. Ngày nào cũng mở miệng ngậm miệng hai tiếng “ con rể”, rồi gì mà hôn nhân môn đăng hộ đối quan trọng đấy nhưng càng quan trọng hơn là người đó phải có nhân phẩm. Vẫn là con gái mình mắt tinh, kiếm được người cưng chiều con bé như công chúa.

Xem ra ông nội cũng cho ba ăn không ít quả đắng. Ngoài ra, ông nội tôi mỗi ngày đều đánh Thái Cực Quyền, cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, còn thường kêu cháu trai của Lục Thanh Dã tới dạy ông nữa.

Sau khi tiếp quản công ty của gia đình, tôi đã rất chăm chỉ làm việc. Kết quả, thành tích tôi mang lại cho công ty không tồi chút nào.

Vì thế ba tôi khen không dứt miệng, kêu con gái không hề kém hơn con trai chỗ nào.

Lục Thanh Dã mua và trang trí một căn biệt thự rộng hai nghìn mét vuông, kêu đây xem như là phòng cưới của cả hai.

Địa vị Lục Thanh Dã càng cao, đám người giàu sang quyền quý càng muốn lôi kéo anh ấy về phe mình hơn.

Anh cũng tham gia Giải vô địch quyền anh cấp quốc gia và tiếp tục vinh dự giành chức vô địch quyền anh lần thứ bảy.

Anh đứng trên bục, cầm huy chương vô địch quyền anh mà cầu hôn tôi trước ống kính livestream trên mạng: "Sương Nhiễm, bây giờ anh có thể rước công chúa chúa của anh về nhà rồi, gả cho anh nhé!"

Khán giả la hét phấn khích: "Aaaa, nhà vô địch quyền anh, mau đồng ý lấy anh ấy đi!"

Trong tiếng hân hoan của quần chúng, tôi đi về phía khán đài, ôm chặt lấy Lục Thanh Dã: "Được, gả cho anh đấy."

Lục Thanh Dã dùng nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu cùng với huy chương vô địch quyền anh lần thứ bảy và 200 triệu quà cưới, à còn thêm một trái tim tràn đầy tình yêu mà cầu hôn tôi.

Lòng tôi phấn khởi, sung sướng đồng ý với anh.

Chúng tôi tổ chức đám cưới sau Tết Nguyên Đán trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè.

Sau khi đám cưới kết thúc, anh ôm lấy lấy tôi đi về phía phòng tân hôn mới tinh, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

Tôi hạnh phúc ôm lấy cổ anh, mỉm cười nói: "A Dã, đêm nay anh có muốn ngủ cùng không?"

Anh ấy kiềm chế bản thân, hận không thể lao vào hôn tôi: "Bà xã, kiếp này của chúng ta vẫn còn rất dài."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom