• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (14 Viewers)

  • Chương 485-490

Chương 485: Dám đi không

Chúc độc giả của ReadMe và FindNovel một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý! Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành và ủng hộ App trong thời gian qua.

-------

Nhìn tình hình hiện tại, Vương Dật Quần cảm thấy gọi đám người này đến đây là một quyết định chính xác. Giờ thì đến lượt cậu ta ra mặt rồi.

“Mọi người yên lặng nào! Để tôi giới thiệu, vị này là Tổng giám đốc Tần của tập đoàn Triều Dương Trung Hải. Hiện tại, họ có quan hệ hợp tác thân thiết với Minh Đạt chúng tôi!”



Vương Dật Quần vừa dứt lời, ai nấy đều ngây ra, sau đó có vài người bắt đầu bàn tán.

“Cái gì mà Tổng giám đốc Tần của tập đoàn Triều Dương? Dật Quần, cậu quen tên lừa đảo này ở đâu thế? Tên này chắc chỉ đến đây để ăn chực thôi chứ nhỉ?”

“Đúng rồi đấy. Tôi chỉ biết Lâm Phong Dụ là người sáng lập tập đoàn Triều Dương thôi. Ông ta có cô con gái là Lâm Vũ Hân. Chưa nghe tên Tổng giám đốc Tần gì đó bao giờ!”

“Dật Quần, lần này cậu sai rồi. Bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, mời đến đây dùng bữa nữa chứ. Cậu ngốc thế!”



“…”

Vương Dật Quần đắc ý nhìn đám người kiêu ngạo trước mặt, lòng thầm thở dài. Người ta nói rằng chân lý thường nằm trong tay thiểu số. Bây giờ cậu ta cảm thấy chân tướng cũng nằm trong tay thiểu số nốt. Đám người này khiến Vương Dật Quần nhớ đến chính mình của ngày trước. Điều này khiến cậu ta bỗng nảy sinh cảm giác vượt trội họ về chỉ số IQ.

“Thế thì mọi người không biết rồi. Do bấy lâu nay mọi người không quan tâm đến giới kinh doanh ở Trung Hải thôi. Cách đây không lâu, Lâm Phong Dụ đã về nước và mở một cuộc họp báo. Ông ta chuyển toàn bộ tài sản và cổ phần, bất động sản, mọi thứ đứng tên con gái cho một thanh niên tên là Tần Hạo. Thanh niên này đã trở thành người sở hữu khối tài sản lên đến hàng tỷ. Và người đó, chính là Tổng giám đốc Tần đang ngồi trước mặt các vị.”

Ai nấy nghe xong đều choáng váng. Đối với họ, hàng tỷ là một con số rất xa vời.

Vương Dật Quần cũng chẳng phải con nhà giàu đời thứ hai hàng top gì cả. Người mà cậu ta quen đều chỉ là những nhân vật có gia thế tương đương mình, đa số đều rất trải đời. Chẳng qua, đám người này từ bé đã có gia thế vượt trội nên rất kiêu ngạo, cũng học được cái gọi là “quyền thế” từ bố mẹ.

Đám người này đều sững sờ sau khi biết kẻ mà họ vừa khinh thường lại có khối tài sản lên đến hàng tỷ. Họ ngẩn ra trong giây lát. Sau đó, những người này điềm tĩnh tiến lại gần Tần Hạo, mặc kệ những lời khó nghe vừa do chính miệng họ thốt ra.

“Xin chào, Tổng giám đốc Tần. Tôi là Tổng giám đốc của công ty XX… Rất hân hạnh được dùng bữa với anh. Đây là danh thiếp của tôi!”

“À thì, Tổng giám đốc Tần, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi. Ha ha, con người tôi vui tính lắm…”

“Thì ra là ông chủ Tần. Ha ha, tình cờ quá…”

Tần Hạo vô cùng bực bội trước sự quấy rầy của bọn họ. Ăn xong miếng cuối cùng, cảm thấy đã khá no, anh bèn lau miệng, rồi bắt đầu nổi cáu. Anh lật tung bàn ăn, giận dữ quát.

“Ồn ào quá! Không thể ngồi im ăn cơm à? Cứ oang oang như chợ vỡ vậy, cẩn thận ngày mai lở mồm đấy!”

Sau khi ăn uống no nê và mắng cho đám người họ ngây như phỗng, Tần Hạo phủi mông quay đi. Tàn cuộc anh để lại là bát đĩa vỡ tan tành trên sàn.

“Khốn kiếp, đây là phong thái của đám nhà giàu bạc tỷ à? Lại còn lật bàn! Đây là bữa cơm do người khác mời đấy!”

“Mẹ nó, tôi còn chưa ăn được miếng nào!”

“Ai bảo anh chỉ lo nói không chịu ăn. Nghe người ta mắng chưa? Cẩn thận ngày mai lở mồm!”

“Anh ơi, tôi biết tôi sai rồi. Mau kéo tôi ra với. Tôi bị bàn đè lên, ai da, đau quá!”

“…”

Tần Hạo rời khỏi khách sạn Trung Hải. Sau khi ăn uống no say, Tần Hạo ngậm một điếu thuốc trong miệng. Nhìn dòng người vội vã thoi đưa trên phố, anh cảm thấy cuộc sống của mình thật hạnh phúc. Vừa nhàn hạ vừa vui vẻ, lại còn có người mời cơm.

Anh bỗng nhớ đến cô cảnh sát suốt ngày ăn mì kia. Thế là anh nghĩ, liệu mình có nên mang mấy món ngon đến cho cô hay không. Lần trước cũng nhờ mấy lời nghe như triết lý của cô mà anh ngu ngốc chạy đến đấu với Trần Lạc Hà, cũng vì muốn tìm được phương hướng để cố gắng hơn.

“Chắc phải đến đó xem sao. Bằng không cô ấy sẽ mốc meo ở nhà mất.”

Ở nhà anh đã có em gái Lâm Vũ Nghi, vừa xinh đẹp trẻ trung lại còn rất có sức hút. Nhưng anh cảm thấy giữa hai người vẫn bị ngăn cách bởi một lớp rất mỏng. Nếu anh phá bỏ lớp ngăn cách ấy thì sẽ gặp rắc rối to.

Còn Thẩm Giai Oánh khá bận việc. Tuy rằng lần nào anh muốn thì cô đều đáp ứng, nhưng chủ đề trò chuyện giữa cả hai rất ít. Cô quá dịu dàng, luôn lo nghĩ cho anh, ngược lại khiến anh thấy hơi khô khan.

Yên Yên ngoan ngoãn lại thông minh, anh không có cơ hội ra tay, tạm thời vẫn chưa có ý định ấy.

Oanh Oanh thì thôi, bỏ đi!

Nghĩ ngược nghĩ xuôi, hình như anh cảm thấy khá vui khi ở cùng Lăng Ngạo Tuyết. Lúc bị anh chọc giận, trông cô đáng yêu cực kỳ.

Vừa nghĩ, anh vừa đến tiệm cơm mua vài món, sau đó vào siêu thị mua thêm đồ ăn nước uống. Sau đó, anh xách túi lớn túi nhỏ đến nhà Lăng Ngạo Tuyết.

Lần này, anh không mở cửa vào thẳng nhà mà gõ cửa.

Cứ nghĩ rằng Lăng Ngạo Tuyết sẽ không để ý đến anh, ngờ đâu một lúc sau, cửa đã mở ra.

Lăng Ngạo Tuyết đứng trước cửa, nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “Anh đến đây làm gì?”

Nói xong, cô vẫn để anh vào trong. Lăng Ngạo Tuyết ngồi im trên sô pha, tâm trạng có vẻ không được tốt.

Đặt mấy túi đồ ăn trước mặt cô, Tần Hạo tò mò hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt cô? Để tôi bắt nạt lại cho!”

Lăng Ngạo Tuyết liếc nhìn anh. Cô rất muốn nói rằng, cục trưởng bắt nạt tôi đấy, anh dám đi không?




Tất nhiên là cô không oán giận cục trưởng. Chẳng qua Lăng Ngạo Tuyết rất muốn đi làm mà thôi. Ở nhà quá buồn tẻ và ngột ngạt. Lăng Ngạo Tuyết có gọi điện xin phép đi làm. Nhưng cục trưởng lại bảo cô chưa khỏe hẳn, đất nước sẽ không bạc đãi cảnh sát giỏi, bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi một tháng, tiền lương vẫn trả!

Nghĩ đến việc phải trải qua thêm một tháng trong tình trạng buồn chán này, cô thấy mình sắp phát điên rồi.

Mặt mũi sa sầm, Tần Hạo chẳng biết nói gì. Lăng Ngạo Tuyết kỳ lạ thật đấy. Người ta còn muốn được trả lương khi nghỉ phép, cô thì lại chê bai.

Lăng Ngạo Tuyết mở hộp cơm mà Tần Hạo mang đến. Mùi thơm tỏa ra khắp nơi, mắt cô cũng sáng rỡ.

Tần Hạo hỏi: “Bình thường cô đi làm thì làm những việc gì vậy?”

“Điều tra vụ án, bắt tội phạm. Chứ còn làm gì nữa?”, Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu gắp mấy hạt cơm, uể oải đáp.

Anh cốc vào đầu cô: “Hai hôm trước tôi vừa làm rơi ví đấy. Mẹ nó, sao lại không thấy cảnh sát đến? Lúc ấy cô ở đâu?”

Lăng Ngạo Tuyết liếc nhìn anh: “Liên quan gì đến tôi? Tôi có ở cạnh anh đâu!”

Chương 486: Đủ rồi đấy

“Vì sao cô vội đi làm lại vậy? Vì lý tưởng cảnh sát? Vì muốn giúp đỡ kẻ yếu và bảo vệ công lý? Hay vì cảm thấy đi làm rất vui, hưởng thụ cảm giác được bắt tội phạm?”

Tần Hạo nói ra câu nào cũng thấy Lăng Ngạo Tuyết lắc đầu. Đợi anh dứt lời, cô mới ngại ngùng cất tiếng: “Vì tôi cảm thấy đồng phục cảnh sát rất đẹp!”

Anh ngả người lên sô pha, ra chiều buồn nôn: “Vậy bây giờ cô mặc đi. Rồi tôi sẽ chơi một trò với cô!”

Lăng Ngạo Tuyết tò mò hỏi: “Trò gì thế? Cảnh sát bắt cướp? Không vui tí nào. Tôi không bắt được anh. Bằng không thì đã nhốt anh lại từ lâu rồi!”



“Nên mới nói là cô ngốc. Cảnh sát bắt cướp là chuyện mà cô nên làm. Có ai quy định chỉ được bắt tội phạm trong thời gian đi làm đâu nào? Cục trưởng cho cô nghỉ thôi, cô có thể chủ động yêu cầu tăng ca mà. Cô ngốc hay là đầu bị kẹp cửa rồi?”, Tần Hạo lên tiếng phê bình cô cảnh sát có chỉ số IQ thiếu hụt.

Hiếm lắm mới nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cô. Bình thường ngoại trừ lãnh đạo, còn ai dám giở giọng bắt nạt cô như thế chứ? Đứng ra đi, cô bảo đảm không đánh chết kẻ đó!

Nghe những lời này của anh, đôi mắt cô liền sáng lên. Lăng Ngạo Tuyết hưng phấn thốt lên: “Anh nói rất có lý. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài bắt tội phạm ngay! Thế… tôi đi thay cảnh phục nhé!”

Mặt mũi sa sầm, Tần Hạo đành phải mắng tiếp.



“Dùng bộ não nhúng nước của cô nghĩ thử xem. Cô mặc cảnh phục thì bọn trộm cắp ấy có dám giở trò không? Bọn chúng đâu có ngốc hơn cô?”

Lăng Ngạo Tuyết sờ đầu, cảm thấy đối phương nói rất đúng. Giờ mà cô mặc cảnh phục thì sẽ không bắt được tội phạm. Nhưng mà vì mặc đồng phục cảnh sát rất đẹp nên cô mới muốn đi làm mà. Bây giờ không được mặc cảnh phục thì cô còn ra ngoài làm gì?

Tần Hạo cảm thấy nhân sinh quan của mình bị chấn động. Hóa ra phụ nữ mặc gì làm gì cũng lắm quy tắc như vậy.

Trước đây, Tần Hạo không biết Lăng Ngạo Tuyết còn có mặt tính cách thế này. Có lẽ trí nhớ của cô đã tổn hại sau lần va chạm ấy, những trải nghiệm ảnh hưởng lên tính tình của cô cũng bị niêm phong lại. Thế nên, con người cô mới thay đổi nhiều đến thế.

“Tội nghiệp thật!”

Tần Hạo không khỏi cảm thán. Đưa tay xoa đầu cô, anh nói: “Đi thôi, mình ra ngoài dạo phố!”

Lăng Ngạo Tuyết hất tay anh ra rồi ngồi nhích sang một bên: “Không đi. Ai thèm dạo phố với anh!”

Hiếm khi Tần Hạo chủ động hẹn phụ nữ ra ngoài đi dạo, vậy mà lại bị người ta từ chối thẳng thừng. Quả là mất mặt.

“Cô có đi không? Không đi thì sau này ngày nào tôi cũng làm tổ ở nhà cô đấy!”

Tần Hạo đành phải dùng đến biện pháp uy hiếp.

Lăng Ngạo Tuyết nghe vậy thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô tự nhủ, đi dạo thì đi dạo, cũng tốt thôi. Lát nữa cô phải cho anh biết tay mới được. Ở nhà thì chỉ có cô bị anh bắt nạt. Nhưng ở bên ngoài có nhiều người như vậy, chắc là anh không dám làm gì đâu.

Nghĩ vậy, Lăng Ngạo Tuyết bèn gật đầu, tỏ vẻ như bị ép buộc. Vào phòng thay quần áo, cô còn cẩn thận khóa cửa lại.

Cô chuẩn bị rất lâu, lâu đến mức suýt nữa Tần Hạo đã đạp cửa xông vào rồi.

“Cô mà không ra là tôi xông vào đấy nhé!”, Tần Hạo nói vọng vào. Anh nghĩ bụng, chắc cô không chạy trốn bằng đường cửa sổ đâu nhỉ? Làm gì đến mức đấy. Dù sao đây cũng là nhà của cô mà!

Nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ.

Tần Hạo đang định đạp cửa phòng thì cánh cửa đã được mở ra.

Lăng Ngạo Tuyết nghiêm mặt, trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ.

“Kêu ca cái gì? Thay quần áo thôi mà cũng không thấy an toàn nữa!”

Lúc này Tần Hạo đã chẳng còn tâm trí nghe mấy lời quát mắng nữa. Toàn bộ sự chú ý của anh đã bị Lăng Ngạo Tuyết hút vào mất rồi.

Trời ơi!

Cô ngốc này bị cửa kẹp vào đầu thật à? Sao lại mặc đồng phục học sinh!

Áo sơ mi trắng với khăn choàng cổ kẻ sọc, bên dưới là váy ngắn, đi kèm tất lụa màu da. Quá đỗi quyến rũ.

Một cô cảnh sát mạnh mẽ, sống tùy tiện qua loa, thoắt một cái đã biến thành một nữ sinh yêu kiều duyên dáng.

“Cô tính làm gì vậy?”

Tần Hạo nuốt nước bọt, mắt liếc nhìn đôi chân dài mịn màng của Lăng Ngạo Tuyết.

Muốn bị đôi chân này kẹp chết quá!

Lăng Ngạo Tuyết theo đuổi phong cách này từ bao giờ nhỉ?

Cô ăn mặc như nữ sinh cũng toát ra khí chất thuần khiết đấy chứ. Đặc biệt là chiếc áo bó sát kia lại càng tôn lên vòng một kiêu hãnh quyến rũ của cô.

Lăng Ngạo Tuyết trợn mắt nhìn anh đầy khinh bỉ: “Không phải anh nói là không thể để bọn tội phạm biết thân phận cảnh sát của tôi à? Tôi mặc như vậy thì chắc hẳn chẳng ai nhận ra đâu! Nào, đi dạo thôi!”

Tần Hạo nghĩ bụng: Trộm cướp thì không bắt được rồi, nhưng lưu manh thì chắc là cô sẽ bắt được một mớ đấy. Nói không chừng còn có thêm mấy tên quấy rối nơi công cộng nữa ấy chứ.

Cả hai cùng ra khỏi nhà. Bước chân họ hướng đến quảng trường – địa điểm tập trung đông người nhất ở trung tâm thành phố.

Tần Hạo không lái xe. Hai người buồn chán thả bộ cùng nhau, không giống người yêu cũng chẳng giống anh trai em gái. Tóm lại là cảm giác rất quái dị.

Thỉnh thoảng trên đường lại có những ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía họ. Tất nhiên, hầu hết đều nhìn Lăng Ngạo Tuyết.

Tàu điện rất đông người nên không còn chỗ ngồi.

Tần Hạo tự giác đứng nép vào một góc, chờ màn thể hiện của Lăng Ngạo Tuyết. Người phụ nữ này vừa lên tàu thì đã quét mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng bọn trộm cắp.

“Làm như cô thì còn lâu mới bắt được trộm. Bây giờ trên tàu đang có khá nhiều người. Chờ lát nữa dừng ở những trạm đông người lên tàu, thì may ra bọn chúng mới xuất hiện!”

Tần Hạo cẩn trọng nhắc nhở.




Lăng Ngạo Tuyết chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng, sau đó đột ngột xoay người tát vào mặt Tần Hạo rồi cất giọng mắng: “Lưu manh!”

Anh ngây ra, dễ dàng bắt lấy bàn tay của cô theo phản xạ có điều kiện.

Những người đang ở gần đó đều quay sang nhìn họ, trí tưởng tượng phong phú bắt đầu được phát huy. Thanh niên gian manh quấy rối nữ sinh trên tàu điện khiến quần chúng phẫn nộ.

Chắc hẳn ngày mai trên mạng sẽ bùng lên một tin tức như thế.

Nữ sinh xinh đẹp, ngây thơ lại gợi cảm như vậy, chẳng trách thanh niên kia lại giở trò.

Lăng Ngạo Tuyết vô cùng đắc ý khi giăng bẫy thành công. Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ tức giận, rút mạnh tay về, còn đạp lên chân anh.

Tần Hạo quát khẽ: “Này, cô đủ rồi đấy! Đùa xong chưa?”

Không đạp trúng chân anh, Lăng Ngạo Tuyết bèn nhào đến định đánh người. Kết quả là cô bị anh nhẹ nhàng đẩy ra. Động tay động chân với phụ nữ ở đây chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam!

Ngờ đâu, cú đẩy nhẹ ấy cũng nằm trong tính toán của Lăng Ngạo Tuyết. Cô lảo đảo ngã phịch xuống đất.

“Trời ơi! Đánh người kìa! Cứu tôi với!”

Chương 487: Gây nên sự phẫn nộ của mọi người

Lăng Ngạo Tuyết vừa xoa mông vừa hô to gọi nhỏ, làm ra vẻ như đau lắm.

Hành khách xung quanh thấy rất quá đáng, đã sờ mông người ta rồi, lại còn ra tay đánh người nữa chứ.

Ngay tức khắc có người dũng cảm đứng ra. Mấy người đàn ông đứng chặn giữa Lăng Ngạo Tuyết và Tần Hạo, có mấy cô gái đến gần đỡ Lăng Ngạo Tuyết dậy, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

"Này, anh có văn hóa không vậy? Bắt nạt một cô gái thì có gì hay?"



Tần Hạo sờ mũi, thầm cười khổ. Cô nàng xấu xa Lăng Ngạo Tuyết này biết quậy ghê.

Thấy anh không nói lời nào, tên còn lại bắt đầu dạy bảo.

"Mấy thằng choi choi như mày, trước kia ông đây thấy một là xử một. Mẹ nó, bây giờ mày cút qua đây xin lỗi, dập đầu nhận sai với cô gái này đi. Nếu không thì tao sẽ giết chết mày!"

Hành khách xung quanh đều chờ xem kịch vui. Vốn dĩ ai nấy đều cầm điện thoại di động lướt chơi, nhưng lúc này đều tập trung quan sát tình huống bên này.



Hiếm khi có cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không ít người còn cầm điện thoại di động lên chụp hình, chuẩn bị đăng lên weibo kiếm fan.

Tần Hạo chẳng muốn để ý đến mấy người thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm này, chỉ trừng mắt nhìn Lăng Ngạo Tuyết.

Nào ngờ người phụ nữ Lăng Ngạo Tuyết này lại nghiện đóng phim luôn rồi. Vừa thấy vẻ mặt đó của anh, cô càng phấn khởi hơn. Cô giơ hai tay lên che mắt, không ngừng khóc hu hu.

"Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, có nghe gì không hả?"

Thấy Tần Hạo còn dám trừng mắt nhìn con gái người ta, người đàn ông vạm vỡ có khẩu âm Sơn Đông cáu lên, giơ tay muốn bắt lấy anh.

Tần Hạo duỗi tay phải ra, khẽ đẩy một cái.

Người đàn ông thân bảy thước cao cảm thấy như bị một nguồn sức mạnh đánh vào người, lập tức lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ha, mày còn ngang ngược vậy sao! Mấy anh em, nó là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy, xử nó!"

Người đàn ông vạm vỡ vẫy tay, mấy người quen bên cạnh đồng thời chen lên, muốn xử đẹp Tần Hạo.

Cứ như vậy thì sẽ lớn chuyện, không chừng ngày mai là được lên tít báo.

Tần Hạo vội vã xua tay, bày ra dáng vẻ đau khổ, thậm chí còn lấy chiếc điện thoại di động xa hoa để làm màu ra rồi nói: "Mấy anh bạn ơi, mọi người hiểu lầm rồi!"

Nếu Tần Hạo chỉ lấy một chiếc điện thoại di động bình thường, phối hợp với bộ đồ không bắt mắt này thì chắc chẳng ai thèm nghe lời của anh.

Nhưng vừa thấy chiếc điện thoại di động trái táo mới nhất trong tay anh, tất cả mọi người đều cảm thấy người này không giống với mấy kẻ biến thái hèn hạ trên tàu điện, bèn chần chờ trong chốc lát.

Cũng chỉ trong chốc lát này đã cho Tần Hạo không gian phát huy.

"Mọi người hiểu lầm thật rồi. Thật ra cô gái này là vợ tôi, nếu không tin thì tôi có thể cho mọi người xem ảnh chụp chung!"

Nói rồi, Tần Hạo lập tức mở ảnh mình chụp chung với Lăng Ngạo Tuyết ra, giơ cho mọi người xem.

Trong ảnh, Lăng Ngạo Tuyết không mặc đồ như lúc này, nhưng nhìn khuôn mặt thì chính là cô. Ảnh chụp chung của hai người là do Tần Hạo lén chụp. Vốn dĩ anh muốn để nó làm kỷ niệm, bởi vì một lúc nào đó Lăng Ngạo Tuyết sẽ khôi phục ký ức, có lẽ cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy được thời gian mất trí nhớ thế này lần nào nữa.

Trong ảnh, Lăng Ngạo Tuyết đang ăn mì, Tần Hạo ngồi ở bên cạnh cô.

Người đàn ông vạm vỡ liếc qua, sau đó lập tức sửng sốt.

Hai người Tần Hạo cùng lên xe, đoàn người đều có ấn tượng với điều này.

Nếu hai người thật sự không quen biết nhau, vậy thì Tần Hạo chẳng thể chụp lén cô gái kia trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Hơn nữa trong tấm ảnh này còn không phải là bộ đồ hai người đang mặc hiện tại.

"Đây..."

Mấy thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm đều im lặng. Nếu là vợ chồng thì sờ mó có sao đâu, có vợ chồng nhà nào không cãi nhau chứ.

"Anh em, mặc dù là vợ anh thì đánh vợ cũng không đúng đâu. Sao đàn ông có thể đánh phụ nữ được!"

Tần Hạo cười áy náy, đáp: "Mọi người lại hiểu lầm rồi, vợ tôi giỡn với tôi thôi!"

Vừa thấy việc hãm hại này bị vạch trần, Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng khóc được nữa. Cô ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng hề có giọt nước mắt nào. Thế nhưng cô lại vờ giận dữ nói: "Ai là vợ của anh, nói chuyện đàng hoàng đi!"

"Ôi, Ngạo Tuyết, em đừng ầm ĩ được không. Cùng lắm thì lúc về nhà anh quỳ ván giặt đồ nhé? Lúc nãy anh đâu có đánh em. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, em muốn ầm ĩ thì về nhà ầm ĩ được không?"

Tần Hạo ra vẻ chín chắn thận trọng như vậy, càng khiến người xung quanh xác định anh không phải là kẻ thất bại mà là một người đàn ông thành công.

Quả thật như vậy. Dù sao Tần Hạo cũng là ông chủ của tập đoàn Triều Dương, muốn giả phong độ thì dư sức.

Vừa thấy cảnh tượng này, người đàn ông vạm vỡ cũng đoán được đại khái. Anh ta chẳng nói được gì nữa, đành bảo: "Vợ chồng hai người buồn chán quá nhỉ!"

Lăng Ngạo Tuyết tỏ vẻ không phục, đứng dậy định xông đến đánh anh tiếp.

Tần Hạo nhắm mắt bị đánh mấy cú, nhưng vẫn chỉ cười ha ha.

Ai cố tình gây sự, ai độ lượng khoan dung thì nhìn là biết ngay!

Người xung quanh nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt đồng tình.

"Được rồi được rồi, hôm nay anh không đến công ty làm việc, anh đi dạo phố, mua quần áo với em được không? Em muốn đi đâu thì anh đi với em!"

Lăng Ngạo Tuyết cả giận đáp: "Tôi không cần anh đi cùng!"

Tần Hạo chẳng đáp, chỉ ôm lấy cô, không cho cô làm ra động tác khác.

Trò hề kết thúc.

Đoán chừng trên weibo ngày mai sẽ có một tin.

Một cặp giận dỗi nhau trên tàu điện ngầm, kết thúc bằng phương thức này. Lại đột nhiên có một âm thanh kinh ngạc vang lên.

"Không phải anh là ông chủ của tập đoàn Triều Dương sao?"

"Tên gì nhỉ? Tần Hạo đúng không?"

Người kia chần chờ nhìn Tần Hạo, cau mày suy tư. Dường như anh ta không dám khẳng định rằng mình có nhớ lầm không, nhưng câu này thốt ra thì đương nhiên đã gây ra náo động.

Dù sao trước đó chẳng ai ngờ rằng Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương lại đi tàu điện ngầm!




Ở đây lập tức có người tìm ảnh về tập đoàn Triều Dương được lan truyền trên mạng. Vừa so sánh hình ảnh và người thì lập tức phát hiện là đúng là anh.

Trước đó mấy thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm cảm thấy mình hơn người vì suy đoán Tần Hạo là kẻ thất bại, nhưng bây giờ thì cảm giác hơn người đó đã hoàn toàn biến mất.

Nhất là người đàn ông vạm vỡ ở Sơn Đông tuyên bố muốn xử đẹp Tần Hạo, biểu cảm của anh ta có vẻ kính nể lắm.

Tần Hạo không ngờ rằng mình lại bị người ta nhận ra. Lúc này hình như cảm thấy có ầm ĩ tiếp thì cũng chẳng ai để ý nên Lăng Ngạo Tuyết trông rất yên tĩnh.

May là không lâu sau thì tàu điện ngầm đã đến trạm. Tần Hạo và Lăng Ngạo Tuyết nhìn nhau, không ai bảo ai mà xuống xe.

Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất đáng tiếc. Vốn dĩ cô muốn trừng trị tên kia, không ngờ lại khiến anh nổi tiếng. Lúc nãy ở trên ở trên tàu điện ngầm, mấy người phụ nữ khá xinh đẹp nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt như đang nhìn một đống vàng, hai mắt sáng bừng.

"Ngạo Tuyết, em xấu thật đấy! Lại dùng thủ đoạn này để chơi anh, may mà anh thông minh!"

Tần Hạo kéo tay cô, cười nói.

Lăng Ngạo Tuyết bất ngờ không hất ra, lại cười hì hì nói: "Đúng đấy, anh thật sự rất thông minh!"

Chương 488: Bỏ tôi xuống

Lăng Ngạo Tuyết vừa xoa mông vừa hô to gọi nhỏ, làm ra vẻ như đau lắm.

Hành khách xung quanh thấy rất quá đáng, đã sờ mông người ta rồi, lại còn ra tay đánh người nữa chứ.

Ngay tức khắc có người dũng cảm đứng ra. Mấy người đàn ông đứng chặn giữa Lăng Ngạo Tuyết và Tần Hạo, có mấy cô gái đến gần đỡ Lăng Ngạo Tuyết dậy, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

"Này, anh có văn hóa không vậy? Bắt nạt một cô gái thì có gì hay?"



Tần Hạo sờ mũi, thầm cười khổ. Cô nàng xấu xa Lăng Ngạo Tuyết này biết quậy ghê.

Thấy anh không nói lời nào, tên còn lại bắt đầu dạy bảo.

"Mấy thằng choi choi như mày, trước kia ông đây thấy một là xử một. Mẹ nó, bây giờ mày cút qua đây xin lỗi, dập đầu nhận sai với cô gái này đi. Nếu không thì tao sẽ giết chết mày!"

Hành khách xung quanh đều chờ xem kịch vui. Vốn dĩ ai nấy đều cầm điện thoại di động lướt chơi, nhưng lúc này đều tập trung quan sát tình huống bên này.



Hiếm khi có cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không ít người còn cầm điện thoại di động lên chụp hình, chuẩn bị đăng lên weibo kiếm fan.

Tần Hạo chẳng muốn để ý đến mấy người thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm này, chỉ trừng mắt nhìn Lăng Ngạo Tuyết.

Nào ngờ người phụ nữ Lăng Ngạo Tuyết này lại nghiện đóng phim luôn rồi. Vừa thấy vẻ mặt đó của anh, cô càng phấn khởi hơn. Cô giơ hai tay lên che mắt, không ngừng khóc hu hu.

"Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, có nghe gì không hả?"

Thấy Tần Hạo còn dám trừng mắt nhìn con gái người ta, người đàn ông vạm vỡ có khẩu âm Sơn Đông cáu lên, giơ tay muốn bắt lấy anh.

Tần Hạo duỗi tay phải ra, khẽ đẩy một cái.

Người đàn ông thân bảy thước cao cảm thấy như bị một nguồn sức mạnh đánh vào người, lập tức lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ha, mày còn ngang ngược vậy sao! Mấy anh em, nó là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy, xử nó!"

Người đàn ông vạm vỡ vẫy tay, mấy người quen bên cạnh đồng thời chen lên, muốn xử đẹp Tần Hạo.

Cứ như vậy thì sẽ lớn chuyện, không chừng ngày mai là được lên tít báo.

Tần Hạo vội vã xua tay, bày ra dáng vẻ đau khổ, thậm chí còn lấy chiếc điện thoại di động xa hoa để làm màu ra rồi nói: "Mấy anh bạn ơi, mọi người hiểu lầm rồi!"

Nếu Tần Hạo chỉ lấy một chiếc điện thoại di động bình thường, phối hợp với bộ đồ không bắt mắt này thì chắc chẳng ai thèm nghe lời của anh.

Nhưng vừa thấy chiếc điện thoại di động trái táo mới nhất trong tay anh, tất cả mọi người đều cảm thấy người này không giống với mấy kẻ biến thái hèn hạ trên tàu điện, bèn chần chờ trong chốc lát.

Cũng chỉ trong chốc lát này đã cho Tần Hạo không gian phát huy.

"Mọi người hiểu lầm thật rồi. Thật ra cô gái này là vợ tôi, nếu không tin thì tôi có thể cho mọi người xem ảnh chụp chung!"

Nói rồi, Tần Hạo lập tức mở ảnh mình chụp chung với Lăng Ngạo Tuyết ra, giơ cho mọi người xem.

Trong ảnh, Lăng Ngạo Tuyết không mặc đồ như lúc này, nhưng nhìn khuôn mặt thì chính là cô. Ảnh chụp chung của hai người là do Tần Hạo lén chụp. Vốn dĩ anh muốn để nó làm kỷ niệm, bởi vì một lúc nào đó Lăng Ngạo Tuyết sẽ khôi phục ký ức, có lẽ cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy được thời gian mất trí nhớ thế này lần nào nữa.

Trong ảnh, Lăng Ngạo Tuyết đang ăn mì, Tần Hạo ngồi ở bên cạnh cô.

Người đàn ông vạm vỡ liếc qua, sau đó lập tức sửng sốt.

Hai người Tần Hạo cùng lên xe, đoàn người đều có ấn tượng với điều này.

Nếu hai người thật sự không quen biết nhau, vậy thì Tần Hạo chẳng thể chụp lén cô gái kia trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Hơn nữa trong tấm ảnh này còn không phải là bộ đồ hai người đang mặc hiện tại.

"Đây..."

Mấy thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm đều im lặng. Nếu là vợ chồng thì sờ mó có sao đâu, có vợ chồng nhà nào không cãi nhau chứ.

"Anh em, mặc dù là vợ anh thì đánh vợ cũng không đúng đâu. Sao đàn ông có thể đánh phụ nữ được!"

Tần Hạo cười áy náy, đáp: "Mọi người lại hiểu lầm rồi, vợ tôi giỡn với tôi thôi!"

Vừa thấy việc hãm hại này bị vạch trần, Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng khóc được nữa. Cô ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng hề có giọt nước mắt nào. Thế nhưng cô lại vờ giận dữ nói: "Ai là vợ của anh, nói chuyện đàng hoàng đi!"

"Ôi, Ngạo Tuyết, em đừng ầm ĩ được không. Cùng lắm thì lúc về nhà anh quỳ ván giặt đồ nhé? Lúc nãy anh đâu có đánh em. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, em muốn ầm ĩ thì về nhà ầm ĩ được không?"

Tần Hạo ra vẻ chín chắn thận trọng như vậy, càng khiến người xung quanh xác định anh không phải là kẻ thất bại mà là một người đàn ông thành công.

Quả thật như vậy. Dù sao Tần Hạo cũng là ông chủ của tập đoàn Triều Dương, muốn giả phong độ thì dư sức.

Vừa thấy cảnh tượng này, người đàn ông vạm vỡ cũng đoán được đại khái. Anh ta chẳng nói được gì nữa, đành bảo: "Vợ chồng hai người buồn chán quá nhỉ!"

Lăng Ngạo Tuyết tỏ vẻ không phục, đứng dậy định xông đến đánh anh tiếp.

Tần Hạo nhắm mắt bị đánh mấy cú, nhưng vẫn chỉ cười ha ha.

Ai cố tình gây sự, ai độ lượng khoan dung thì nhìn là biết ngay!

Người xung quanh nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt đồng tình.

"Được rồi được rồi, hôm nay anh không đến công ty làm việc, anh đi dạo phố, mua quần áo với em được không? Em muốn đi đâu thì anh đi với em!"

Lăng Ngạo Tuyết cả giận đáp: "Tôi không cần anh đi cùng!"

Tần Hạo chẳng đáp, chỉ ôm lấy cô, không cho cô làm ra động tác khác.

Trò hề kết thúc.

Đoán chừng trên weibo ngày mai sẽ có một tin.

Một cặp giận dỗi nhau trên tàu điện ngầm, kết thúc bằng phương thức này. Lại đột nhiên có một âm thanh kinh ngạc vang lên.

"Không phải anh là ông chủ của tập đoàn Triều Dương sao?"

"Tên gì nhỉ? Tần Hạo đúng không?"

Người kia chần chờ nhìn Tần Hạo, cau mày suy tư. Dường như anh ta không dám khẳng định rằng mình có nhớ lầm không, nhưng câu này thốt ra thì đương nhiên đã gây ra náo động.

Dù sao trước đó chẳng ai ngờ rằng Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương lại đi tàu điện ngầm!

Ở đây lập tức có người tìm ảnh về tập đoàn Triều Dương được lan truyền trên mạng. Vừa so sánh hình ảnh và người thì lập tức phát hiện là đúng là anh.




Trước đó mấy thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm cảm thấy mình hơn người vì suy đoán Tần Hạo là kẻ thất bại, nhưng bây giờ thì cảm giác hơn người đó đã hoàn toàn biến mất.

Nhất là người đàn ông vạm vỡ ở Sơn Đông tuyên bố muốn xử đẹp Tần Hạo, biểu cảm của anh ta có vẻ kính nể lắm.

Tần Hạo không ngờ rằng mình lại bị người ta nhận ra. Lúc này hình như cảm thấy có ầm ĩ tiếp thì cũng chẳng ai để ý nên Lăng Ngạo Tuyết trông rất yên tĩnh.

May là không lâu sau thì tàu điện ngầm đã đến trạm. Tần Hạo và Lăng Ngạo Tuyết nhìn nhau, không ai bảo ai mà xuống xe.

Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất đáng tiếc. Vốn dĩ cô muốn trừng trị tên kia, không ngờ lại khiến anh nổi tiếng. Lúc nãy ở trên ở trên tàu điện ngầm, mấy người phụ nữ khá xinh đẹp nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt như đang nhìn một đống vàng, hai mắt sáng bừng.

"Ngạo Tuyết, em xấu thật đấy! Lại dùng thủ đoạn này để chơi anh, may mà anh thông minh!"

Tần Hạo kéo tay cô, cười nói.

Lăng Ngạo Tuyết bất ngờ không hất ra, lại cười hì hì nói: "Đúng đấy, anh thật sự rất thông minh!"


Chương 489: Nhớ lại quá khứ

Cô nhớ lại những ngày tháng ở bên cạnh Tần Hạo. Từ lúc bắt đầu quen nhau, cho đến mọi chuyện họ cùng trải qua sau đó. Tất cả tựa như một thước phim điện ảnh hiện lên trong đầu cô.

Từng sự kiện ghép thành một câu chuyện hoàn chỉnh!

Những ký ức khắc cốt ghi tâm, về một người phụ nữ đau khổ muốn yêu mà chẳng dám yêu, đối với một người đàn ông đã có người phụ nữ khác.

Tần Hạo không biết nói gì, thậm chí cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ!



Đúng lúc này, Lăng Ngạo Tuyết bỗng ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt buồn bã thương tâm của cô khiến Tần Hạo nhất thời ngơ ngẩn.

Cách đây rất lâu, Lăng Ngạo Tuyết của ngày trước vẫn thường nhìn anh như thế. Cả đời này, anh cũng không quên được ánh mắt ấy.

“Cô, nhớ lại rồi à?”, Tần Hạo thấp giọng dò hỏi.



Lăng Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu. Bỗng nhiên, cô đau đớn ôm đầu rồi xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Tần Hạo vội vã đuổi theo!

Đồng nghiệp trong công ty đều chứng kiến cảnh tượng này.

Cô cảnh sát Lăng Ngạo Tuyết gợi cảm xinh đẹp ôm đầu chạy ra ngoài, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Tổng giám đốc Tần – ông chủ công ty thì lo lắng đuổi theo sau.

Quả là một cặp đôi điên dại vì tình!

Lúc này Tần Hạo chẳng hơi đâu quan tâm người ta nghĩ gì nữa. Anh muốn giữ Lăng Ngạo Tuyết lại, nhưng không biết phải nói gì với cô, đành để cô từ từ ổn định cảm xúc.

“Đừng đi theo tôi nữa. Để tôi yên tĩnh một mình, được không?”

Vừa chạy ra khỏi tòa nhà, Lăng Ngạo Tuyết đã ngoái đầu hét vào mặt Tần Hạo.

Khuôn mặt cô bây giờ đã ướt đẫm nước mắt.

Tần Hạo đành phải dừng bước. Anh khẽ gật đầu, nhìn cô chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt của mình.

“Hầy, buồn thật. Nhớ lại gì rồi sao?”

Tần Hạo thở dài. Anh trở vào công ty, không biết Thẩm Giai Oánh vừa tìm mình có việc gì.

Mới đi được vài bước, anh đã nghe tiếng cười đùa bên tai.

“Uầy, quả là một đôi yêu nhau nồng thắm. Sao Tổng giám đốc Tần không đuổi theo thế?”

Tần Hạo xoay người lại. Không biết Oanh Oanh đã đến bên cạnh anh từ khi nào. Cô ấy đặt hai tay sau lưng, nheo mắt nhìn anh cười khì.

Biết cô ấy lại chuẩn bị nói mấy câu nhảm nhí, Tần Hạo trợn mắt rào trước: “Lại ngứa miệng tính nói gì đây?”

“Tổng giám đốc Tần thô lỗ quá nhé. Sao lại nói như thế chứ? Người ta tốt bụng, thấy anh không vui nên muốn giúp anh mà!”

Oanh Oanh ở trước mặt người khác thì rất nghiêm chỉnh. Nhưng chỉ cần gặp Tần Hạo, cô ấy lại hệt như hồ ly tinh vậy.

Tần Hạo đi thẳng, chẳng buồn ngó ngàng đến đối phương.

“Đừng như vậy mà. Người ta không giúp được anh, vậy chị Thẩm Giai Oánh có thể giúp nhỉ?”

Oanh Oanh chạy theo anh, tiếng giày cao gót cũng “lộp cộp” vang lên. Vừa đuổi kịp Tần Hạo, cô ấy đã cản đường anh lại.

Mặc kệ Oanh Oanh, Tần Hạo vẫn bước thẳng vào thang máy, nhấn nút lên tầng cao nhất.

Cô ấy cũng kịp lách người vào.

Trong thang máy chỉ có hai người!

Ban nãy là anh và Lăng Ngạo Tuyết, bây giờ là với Oanh Oanh!

“Tổng giám đốc Tần, anh đã làm gì cô gái xinh đẹp vừa rồi thế? Người ta cũng muốn nữa!”

Oanh Oanh chu môi nũng nịu, còn bày ra tư thế gợi cảm, cố tình quyến rũ anh.

Tuy anh đã biết tính cô lả lơi từ lâu, nhưng lúc này họ đang ở một không gian rất chật hẹp. Mùi hương từ cơ thể Oanh Oanh phảng phất trong thang máy. Làm gì có người đàn ông nào phớt lờ được sự kích thích này cơ chứ.

Tần Hạo chỉ liếc nhìn cô một cái, nhưng như vậy đã đủ khiến anh không thể rời mắt khỏi đối phương.

Oanh Oanh đang mặc sơ mi trắng và vest đen, toát ra vẻ nữ tính hấp dẫn của một cô công chức.

Cô ấy còn cố ý nghiêng người, khoe ra ba vòng hoàn hảo cho anh nhìn ngắm.

Anh đưa mắt nhìn xuống. Chẳng biết đôi chân dài nuột nà kia đã thu hút biết bao ánh nhìn của cánh đàn ông.

“Bớt mấy trò này lại đi. Đùa lâu như vậy mà vẫn chưa chán à? Đừng tưởng tôi thật sự không dám làm gì cô. Bây giờ tôi đang vui vẻ làm người độc thân. Tôi có làm gì cô thì Thẩm Giai Oánh cũng không ý kiến gì được. Nhưng còn cô, có dám công khai chuyện của chúng ta với cô ấy hay không?”

Tần Hạo cứ nghĩ lời đe dọa này sẽ khiến Oanh Oanh bớt phóng túng hơn.

Ngờ đâu, Oanh Oanh quả là kiểu phụ nữ mà người bình thường không thể lý giải được.

Cô ấy đưa một chân ra, dùng bắp chân trắng mịn cọ vào chân của Tần Hạo, còn trưng ra biểu cảm vô cùng quyến rũ.

“Nào, làm tôi ngay tại đây đi!”

Tần Hạo bực bội giơ ngón giữa lên: “Không biết xấu hổ!”

Đúng lúc này, thang máy đã đến nơi. Cửa vừa mở, Tần Hạo bèn bước ra ngay tức khắc.

Ở đằng sau, Oanh Oanh nở nụ cười đầy gian xảo. Chờ Tần Hạo đi xa rồi, cô ấy mới ngáp một cái rồi than thở: “Ầy, mấy hôm nay chán quá đi mất. Khi nào mới kết thúc đây? Ngày nào cũng trêu chọc anh ấy, càng lúc càng thấy vô vị!”

Tất nhiên Tần Hạo không nghe được những lời cô ấy nói, bằng không sẽ tức đến hộc máu. Người phụ nữ này dám lấy chuyện trêu đùa, chọc ghẹo anh ra làm thú vui cơ đấy.

Đúng là bi ai!

Đến phòng làm việc của Thẩm Giai Oánh, anh thấy cô đang tập trung xử lý công việc. Vừa ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh, Thẩm Giai Oánh khẽ mỉm cười, áy náy nói: “Anh ngồi xuống trước, đợi em làm xong cái này nhé!”

Nhìn cô bận bịu như vậy, anh thật sự cảm thấy hơi hổ thẹn.

Tần Hạo ngồi bên cạnh Thẩm Giai Oánh một lúc, quan sát cô đang nghiêm túc làm việc. Thật xinh đẹp. Càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ như cô chính là người thích hợp cưới về nhà làm vợ nhất.

So với Lâm Vũ Hân lúc làm việc luôn lạnh lùng vô cảm, Thẩm Giai Oánh thật sự dịu dàng hơn rất nhiều. Thi thoảng cô ngẩng đầu lên đều mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.

Ở nhà cũng vậy, Thẩm Giai Oánh luôn là người rất chu đáo và ấm áp.

Bất giác, Tần Hạo nghĩ đến rất nhiều thứ.

Có lẽ việc Lâm Vũ Hân rời đi cũng không hẳn là chuyện xấu. Ít nhất thì không còn cãi vã, những ngày vừa qua anh cũng sống yên ổn hơn nhiều.




Anh giật thót trước chính suy nghĩ này của mình!

Trong lúc anh đang tự trách, Thẩm Giai Oánh đã giải quyết xong công việc. Cô mệt mỏi đứng dậy vươn vai.

“Có chuyện gì thế?

Rót cho cô một cốc nước, Tần Hạo ân cần hỏi.

Thẩm Giai Oánh chớp mắt nhìn anh, hiếm khi thấy cô nở một nụ cười tinh nghịch: “Anh đoán xem!”

Tần Hạo sờ đầu, cảm thấy khá căng thẳng. Sao phụ nữ thích chơi trò này thế nhỉ?

Anh quan sát nét mặt của Thẩm Giai Oánh, chắc không phải là bàn chuyện công việc rồi. Còn chuyện riêng tư thì rất khó nói!

Bình thường phụ nữ rất để tâm đến chuyện sinh nhật, ngày lễ này kia. Chẳng lẽ hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?

Sinh nhật?

Không phải!

Thấy anh băn khoăn, Thẩm Giai Oánh bèn đưa tay ấn nhẹ lên đầu anh, tỏ vẻ không hài lòng: “Đồ vô lương tâm. Hôm nay là kỷ niệm nửa năm chúng ta quen biết nhau đấy!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom