• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Vạn Cổ Tinh Không (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-15

Chapter 11 Chương 11: Di Tích Tin Tức

"Cái này cũng rất quan trọng rồi còn gì, nếu Linh Bảo Tông ta đạt được một phần bảo vật bên trong, sẽ trở nên mạnh mẽ."

Người kia giọng điệu có chút chờ mong nói.

Vũ Thuần Tử lắng tai nghe, trong lòng không khỏi tò mò.

"Di tích? Từ đây đến đó năm mươi dặm, chắc cũng mất một ngày thời gian là cùng

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên muốn đi vào đó.

"Thời gian tới tuyển nội môn cũng gần nửa năm nữa, thôi đành rời núi đến nơi đó xem sao, chỉ hy vọng tìm được vận khí tốt."

Hắn thầm nghĩ, nhìn về phía xa xăm bắt đầu suy tính.

Vũ Thuần Tử vừa đi khỏi ngoại môn. Rất nhiều đệ tử thấy vậy không khỏi tò mò, bọn hắn thấy Vũ Thuần Tử người này rất kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng bọn họ cũng không có quan tâm lắm, ngoại môn đệ tử như bọn hắn, cũng có lúc thường xuyên xuống núi kiếm cơm. Bình thường, trong tông không có ưu đãi dành cho đệ tử ngoại môn như bọn hắn, đều là tự cung tự cấp.

Vũ Thuần Tử một đường đi thẳng xuống núi, trên vai chỉ mang theo một ít hành lý và một số tiền trang khác.

Coi như lần này ra ngoài lịch luyện, nếu không gặp vấn đề nguy hiểm liền có thể trở về.

Hắn như cũ đi xuyên qua một khu rừng rậm, nơi này không có yêu thú sinh sống, là lối đi an toàn dành cho đệ tử Linh Bảo Tông, cho nên có thể dễ dàng ra vào, chỉ có một vấn đề, đó là con đường này diện tích xa hơn một chút.

Vũ Thuần Tử đi một ngày một đêm rốt cuộc đi tới Hòa An thành, nơi này Vũ Thuần Tử đã từng đi qua vài lần, lúc Bàng lão còn tại thế, từng mang hắn ra ngoài, tiến về Hòa An thành mua ít đồ lặt vặt.

Khi đó Hòa An chỉ là một thị trấn nhỏ, không ngờ hôm nay lại nhộn nhịp chưa từng có, tửu lâu, khách sạn dày đặc người, thậm chí bọn họ đều tự mình dựng lều ở phía ngoài.

Đông đến không thấy lối đi!

Những người này đa số đều là tu sĩ, khí tức bọn họ mạnh hơn Vũ Thuần Tử rất nhiều, ít nhất cũng là Thông Linh cảnh.

Hắn cũng biết bản thân tu vi, liền im lặng làm một người qua đường.

Ngay lúc này, một người không rõ lai lịch bất ngờ đụng vào hắn.

Vũ Thuần Tử nhíu mày nhìn người trước mặt.

"Nhìn cái gì?"

Một giọng nói ngông nghênh vang lên, người này khuôn mặt hình chữ u, đôi mắt thâm trầm, quan sát sơ qua, độ tuổi chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu.

Lúc này nhiều người đi đường cũng chú ý tới.

"Ngươi vừa đụng phải ta, đáng lẽ ta nên nói vậy."

Khí tức người này là Thông Linh cảnh, Vũ Thuần Tử không có sợ hãi liền đáp trả.

"Hừ! Ta bận việc, lần sau gặp ngươi sẽ không dễ dàng như thế."

Cảm giác bốn phía đều tập trung về phía hắn, ý thức được không hay, ngay lập tức ném ánh mắt thị uy cho Vũ Thuần Tử, sau đó cũng rời đi.

"Người này thật đáng ghét!"

Trong lòng Vũ Thuần Tử đột nhiên nói.

Ở nơi này được bốn ngày, Vũ Thuần Tử thu được một tin tức, một tháng tới di tích sẽ lộ ra. Khi đó toàn bộ cao thủ tại Nam Hoàng vương triều đều tập trung về đây, cũng có rất nhiều cao thủ từ các quốc gia khác tiến đến.

Kèm theo không ít cao thủ Phá Đan cảnh tự mình đi tới, xem ra lần này khó có cơ hội đoạt được báu vật.

Ngoại trừ Linh Bảo Tông, Thái Ất Tông, Bá Thương Tông, Vạn Lực Tông cũng đang trên đường đi tới.

Thời điểm di tích nổi lên, chính là ngay bên dưới sườn núi, cách Hòa An thành hai dặm.

Đây cũng không phải lần đầu tiên di tích xuất hiện, cứ mỗi hai trăm năm sẽ nổi lên một lần, như vậy kéo dài tới tận ba tháng, sau đó lặn xuống.

Vũ Thuần Tử trong lòng chờ mong, đối với di tích cực kỳ tò mò.

Trong ngày này, Hòa An thành dường như đã chật cứng, nhiều cường giả mang theo khí tức mạnh mẽ tràn vào không ngừng, khiến tu sĩ tu vi nhỏ yếu rút lui về một phương hướng khác. Trong đó có tán tu, có gia tộc, tông môn, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng tới.

Vũ Thuần Tử đếm sơ sơ, chí ít cũng hơn năm trăm vạn người, kéo dài tận mười dặm.

Thời gian di tích xuất hiện chỉ còn hai ngày, lúc này các cao thủ cơ hồ đã tụ tập đông đủ.

Đúng lúc này, một âm thanh hừ lạnh đột nhiên vang lên.

"Hừ! ta tưởng ai, hóa ra là Gia Cát tiên sinh, nhiều năm ẩn nấp trong tông môn, hôm nay rốt cuộc cũng xuất quan, đúng là kỳ lạ."

Người này tuổi đã hơn ba trăm, khuôn mặt có chút già nua, tu vi đạt tới Phá Đan cảnh nhị trọng, chỉ thấy hắn nhìn một người ăn mặc tựa như đạo giáo nói lời châm chọc.

"Hồng lão nhân, ngươi không ở nhà ôm ấp tiểu thiếp, chạy đến đây chĩa mõm vào làm gì?"

Gia Cát tiên sinh khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn Hồng lão nhân mở miệng đối chọi.

"Hừ! Chỉ giỏi mồm mép, nếu không phải khi xưa ngươi chạy thoát, thì giờ khắc này đã nằm trong quan tài."

Hồng lão nhân hừ một tiếng, liền cười lạnh nói.
Chapter 12 Chương 12: Cao Thủ Tề Tụ

Sắc mặt Gia Cát Lượng lúc này trầm xuống, năm xưa hắn bị Hồng lão giả truy sát, đến mức phải trốn vào bên trong tông, không dám bước ra ngoài, cũng vì chuyện này mà thanh danh của hắn bị tổn thất.

Khiến Gia Cát Lượng trong lòng ôm hận.

Nếu không phải tông môn nhờ hắn mang theo đám tiểu tử đi ra ngoài thăm dò di tích, thì hắn cũng không muốn xuất quan.

"Không nói được chứ gì?"

Hồng lão nhân cười giễu, phủi phủi tay lên tiếng.

"May cho ngươi hôm nay, nếu không phải muốn đoạt di tích, ta hiện tại đã sớm đem ngươi giết."

"Ngươi cũng không giết được ta."

Gia Cát Lượng tức giận nói.

"Uy… Uy Hồng tiên sinh cùng Gia Cát tiên sinh, hai người cũng xuất hiện sao?"

Đột nhiên, một âm thanh từ phía xa truyền đến, người đến là một vị trung niên, thân cao một mét chín, trên tay cầm một thanh bảo kiếm hình lưỡi cưa, khuôn mặt hắn vô cùng xấu xí, nhìn hai người cười nói.

"Tịch Quỷ?"

Cả hai người đồng thanh kinh ngạc, trong mắt bọn họ mang đều theo vẻ kiêng kị, hiển nhiên đối với Tịch Quỷ trung niên này, vô cùng cẩn thận.

Đừng nhìn bề ngoài hắn bốn năm mươi tuổi, thực chất đã sống ngoài bốn trăm năm, tu vi đạt tới Phá Đan cảnh ngũ trọng.

Người này tu luyện tà đạo công pháp, chuyên hấp huyết kẻ địch để bồi bổ bản thân mình, kèm với đó, hắn ưa thích nữ sắc, chuyên môn đi tìm các thiếu nữ có vóc dáng xinh đẹp.

Khi đó Tịch Quỷ từng bị rất nhiều tu sĩ chính đạo truy sát, nhưng sau khi hắn tiến nhập Huyễn Sát Môn, liền không có ai dám đối với hắn truy sát.

Huyền Sát Môn là thế lực lớn, nằm trong tứ đại tông môn, bọn họ chủ yếu bồi dưỡng sát thủ, phân tán đệ tử ra khắp âu Lạc châu lục. Mỗi khi có nhiệm vụ đến, liền xuất thân đi làm, có thể nói, Huyền Sát Môn là nơi chứa đựng những sát thủ ưu tú hàng đầu nhất. Cho nên toàn bộ âu Lạc Châu Lục vừa nghe tên đã sợ hãi, không có ai dám đắc tội với Huyền Sát Môn.

Không cẩn thận chọc giận, liền bị Huyền Sát Môn nhắm vào chỉ có con đường chết.

Tịch Quỷ cũng vì thế mà sống an nhàn cho đến hôm nay, nhưng khi gia nhập Huyền Sát Môn, hắn không thể đi ra ngoài làm loạn, trừ khi có nhiệm vụ được giao. Nếu không nghe lệnh, Huyền Sát Môn có quyền thanh lý môn hộ, cho nên mới khiến Tịch Quỷ thu mình lại.

"Hai vị, chúng ta đến cũng là vì một mục tiêu, hà cớ gì phải tổn thương hòa khí."

Tịch Quỷ nhẹ nhàng cười nói, làm khuôn mặt của hắn biến dạng, càng trở nên xấu xí hơn, đám tu sĩ thấy vậy vội vàng quay đầu đi nơi khác. Bọn họ thật không dám nhìn thêm lần nào nữa, đơn giản là quá xấu xí.

Vũ Thuần Tử bên cạnh kém chút nôn mửa, hắn không ngờ trên đời này lại có tên vừa xấu xí vừa ghê tởm như vậy, nếu nhìn mỗi ngày chắc hắn sẽ tự vẫn chết sớm.

"Đây là chuyện của chúng ta, không cần Huyền Sát Môn các ngươi nhúng tay."

Hồng lão nhân không có nhân nhượng, trực tiếp nói thẳng.

Gia Cát Lượng cũng rời đi, không có cùng bọn họ nán lại.

Nhìn hai người tìm cách né tránh, Tịch Quỷ không nhịn được nhếch mép cười nhẹ.

Đúng lúc này, Tịch Quỷ đột nhiên cảm giác được một khí tức mạnh mẽ đang tiến đến, Hồng lão nhân cùng Gia Cát Lượng cũng chú ý tới, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Trên trời nhanh chóng xuất hiện một đám người, toàn bộ đều là nữ nhân, đi đầu là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua tưởng chừng hai mươi hai mươi mấy.

Tịch Quỷ con ngươi không khỏi nhíu lại, người này hắn biết.

Tông môn đứng thứ hai trong tứ đại tông môn, Tịnh Thất Tông, đại trưởng lão Nhã Huyền Cơ!

Chỉ thấy nàng mặc y phục màu trắng hoa lệ, dung nhan cực kỳ đẹp đẽ, tựa như một tiên nữ, rất nhiều tu sĩ không kìm lòng được thầm khen một tiếng.

Vũ Thuần Tử cũng bị nàng làm cho hút hồn, không nhịn được nhìn chiếc đùi ngọc của nàng quét qua một lần, cảm giác bản thân thất lễ, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.

Nhã Huyền Cơ chậm rãi đáp xuống, bên cạnh nàng có một thiếu nữ hồng y, dung nhan không kém Nhã Huyền Cơ bao nhiêu, có thể nói là ngang tài ngang sắc. Nàng chính là đệ tử chân truyền, Kỷ Huyên Nhi.

Đoàn nữ nhân gồm mười một người đáp xuống đất, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của vô số tu sĩ.

Trừ hai người Nhã Huyền Cơ cùng Kỷ Huyên Nhi ra, chín người còn lại cũng được xem là mỹ nhân.

"Nhã Huyền Cơ?"

Tịch Quỷ trong lòng thầm kêu khổ, hết lần này tới lần khác, nữ nhân này lại xuất hiện. Xem ra, kế hoạch thâu tóm bảo tàng của hắn phải đình chỉ.

"Tịch Quỷ? Xem ra đi tới đâu cũng gặp ngươi."

Nhã Huyền Cơ âm thanh rung động lòng người, nhìn chằm chằm Tịch Quỷ hỏi.

"Nào có, nơi nào có bảo tàng nơi đó có Tịch Quỷ ta."

Hắn chột dạ cười một tiếng.

Nhã Huyền Cơ thu hồi ánh mắt, mang theo đám đệ tử chọn một nơi để dừng chân.

Trong ngày này, tất cả mọi người tinh thần trở nên căng thẳng, bọn họ dõi theo phương hướng phía dưới sườn núi, chờ đợi di tích nhô lên, ai nấy cũng tràn ngập chờ mong.
Chapter 13 Chương 13: Xâm Nhập Di Tích

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tại thời điểm giữa trưa, dưới sườn núi đột nhiên rung động, mặt đất rung chuyển càng ngày càng mạnh, tất cả mọi người đều có thể cảm thấy đại địa thay đổi.

Vũ Thuần Tử cùng tất cả cao thủ tông môn gia tộc chăm chú nhìn vào nơi đó, dưới sườn núi, mặt đất đột nhiên nổi lên mụn đất rộng lớn.

Ầm… Ầm!!!

Mặt đất lúc này nứt toát ra, di tích ngay lập tức nhô lên một phần, đỉnh đầu di tích vừa xuất hiện, Vũ Thuần Tử liền thấy rõ, trên mái của di tích có gắn chín viên ngọc sáng lấp lánh, bên trên tỏa ra từng đợt quang mang ánh sáng. Tổng cộng có chín màu sắc, xanh dương, xám, đỏ, nâu, vàng, bạc, trắng, đen, trong. Từng màu ánh sáng đột nhiên bạo phát, phóng thẳng lên trời cao, tựa như một trụ cầu vồng thẳng tắp.

Di tích cũng theo đó ầm ầm nhô lên, toàn bộ di tích đồ sộ ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, chung quanh tòa tháp bao phủ đầy rong rêu, trên bốn vách bức tường được điêu khắc những hình họa cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả chữ viết cũng không rõ ngôn ngữ nào. Trên thân tòa tháp này, mơ hồ có từng đợt đường vân lưu chuyển qua lại.

Cái này chính là trận pháp phong ấn, ngoại trừ trận pháp bên ngoài ra, bên trong còn ẩn giấu vô số trận pháp lớn nhỏ khác.

Di tích tổng cộng có mười hai tầng, được xếp chồng lên nhau theo hình kim tự tháp, bên trên cánh cửa to lớn, có ghi Thập Nhị Thiên Cổ Tháp, cái này hẳn là tên của nó.

Thập Nhị Thiên Cổ Tháp vừa lộ, toàn bộ tu sĩ khởi động chân khí áp sát lại gần di tích.

Lúc này đám hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh ngay lập tức đứng ra trước tiên, bộc phát khí tức, mạnh mẽ đem đám tu sĩ đẩy lùi.

Con ngươi Nhã Huyền Cơ tràn đầy sát khí, nhìn đám tu sĩ lạnh giọng nói.

"Tất cả dừng lại, người nào dám bước lên nữa bước, ta sẽ giết người đó!"

Đám tu sĩ bị khí thế của hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh dọa sợ, ai nấy đều nhao nhao dừng chân lại.

Bọn họ nhìn đám cao thủ trong lòng không khỏi hiện lên tia phẫn nộ, một người tức giận lên tiếng phản bác.

"Di tích xuất hiện không phải các người có thể đem nó nuốt trọn, tại đây ai cũng có quyền sở hữu, âu Lạc Châu lục không chỉ mình các ngươi mạnh mẽ, dù các ngươi mạnh, lại không thể nào chống lại đông đảo tu sĩ ở đây."

"Hừ! Bọn ta ở đây chính là bá chủ, lời Nhã cô nương nói, chính là lời bọn ta muốn nói, các ngươi không phục cứ bước lên."

Tịch Quỷ khuôn mặt tràn đầy tức giận, khí thế mạnh mẽ lập tức chèn ép người này, sau đó lạnh giọng lên tiếng. Toàn bộ tu sĩ đem Tịch Quỷ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ta biết các vị nôn nóng, nhưng cửa tháp còn chưa có mở ra, các vị muốn đi vào cũng vô dụng, những người mới đến có lẽ chưa biết, nhưng bọn ta đã từng đi vào một lần nên biết rõ. Tháp di tích sau khi xuất hiện, trong vòng mười ngày sau mới có thể tiến vào, không phải bởi vì cửa tháp tự động mở, mà là toàn bộ hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh, cùng nhau hợp lực đem cánh cửa mở ra một khoảng."

Nhã Huyền Cơ khí tức dịu xuống, liền hướng mọi người giải thích, sau đó lại nói.

"Trận pháp bảo vệ Tháp di tích, trong vòng mười ngày tới sẽ trở nên suy yếu, thời điểm đó chính là lúc thích hợp để tiến vào. Khi toàn bộ đi vào, hai mươi cao thủ Phá Đan sẽ thu hồi linh khí, cửa tháp tự động đóng lại chúng ta sẽ ở trong thời gian này dưỡng sức, đợi ba tháng sau đem cánh cửa một lần mở ra."

Đám tu sĩ nghe vậy liền hiểu rõ nguyên do, nội tâm mới hòa hoãn đi một ít.

Nhã Huyền Cơ lại nói thêm.

"Trước hết ta thông báo, lần tiến vào đầu tiên sẽ ưu tiên Tông Môn đệ tử bọn ta, sau đó mới tới các người."

"Cái gì?"

Toàn bộ tu sĩ nghe xong đồng loạt phản ứng gay gắt.

"Chúng ta chỉ đi phía sau sao? Không công bằng."

"Hừ! Tông môn bọn họ đây là muốn chèn ép tu sĩ nhỏ yếu, ý thế hiếp người."

"..."

Bên dưới tu sĩ không ngừng bạo loạn, đối với hai mươi vị Phá Đan cảnh ý kiến không đồng tình.

"Nếu các ngươi không nghe theo, bọn ta liền không mở cửa, đến khi đó liền không ai đạt được bảo vật."

Nhã Huyền Cơ sắc mặt lạnh lẽo nhìn đám người nói.

Những người này nghe vậy, liền trở nên im lặng, tất cả ai nấy đều rơi vào trầm tư.

Nếu Nhã Huyền Cơ nói là thật, không chịu mở ra cửa tháp, như vậy bọn họ đi đến đây quả thực uổng công phí sức. Nếu mở cửa, đợi sau khi đám đệ tử tông môn đi vào, bọn họ ít ra còn có thể tìm được cho mình một vài kiện bảo vật nho nhỏ.

Hoặc, cùng đám đệ tử tông môn này tiến hành tranh đoạt!

Nghĩ ngợi một hồi, bọn họ liền an tĩnh xuống, đồng ý với thỏa thuận của đám Phá Đan cảnh.

Nhã Huyền Cơ cùng Phá Đan Cảnh cao thủ cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu bọn hắn không đồng ý, mà quay lại đánh trả, thì lần này khó mà an toàn rời khỏi.
Chapter 14 Chương 14: Hạ Thủy Thảo

Hạ Thủy Thảo.

Đối diện hơn năm trăm vạn người, hai mươi cao thủ như Nhã Huyền Cơ cũng không thể giết hết, có khi còn bị số đông đè bẹp.

Vũ Thuần Tử ở yên một bên lắng nghe, trong lòng hắn không có cảm xúc nào, đối với ý kiến của Nhã Huyền Cơ cũng không lung lay hay nổi giận.

Bởi vì khi tòa tháp này xuất hiện, tâm trí của hắn một mực dừng tại Thập Nhị Thiên Cổ Tháp.

Hắn cảm giác được, tòa tháp này có gì đó rất quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu rồi, nhưng vẫn không có nhớ ra.

Trầm tư một hồi, lúc này đỉnh đầu bảo tháp đột nhiên ong ong vang lên, rơi vào trong tai hắn, khiến đại não chịu ảnh hưởng. Vũ Thuần Tử ngơ ngác nhìn chung quanh, phát hiện những người này vẫn cùng đám cao thủ xảy ra cự cãi, không có nghe được thanh âm nào.

Ong!!! Ong…

"Lại nghe?"

Vũ Thuần Tử giật mình, lần này lại nghe rõ ràng hơn, cảm giác tòa tháp đang không ngừng kêu gọi hắn, theo bản năng mà đi theo tiếng chuông.

Những người chung quanh không hề chú ý tới Vũ Thuần Tử, bởi vì tu vi Vũ Thuần Tử quá nhỏ yếu, không lọt vào tầm ngắm của ai, mọi người chỉ tập trung vào Thập Nhị Thiên Cổ Tháp.

Men theo tiếng kêu vang lên, Vũ Thuần Tử đi một vòng qua chung quanh tòa tháp, rất nhiều người cũng chú ý tới, nhưng lại không chú ý quá nhiều, cũng không hề để ý đến một tu sĩ Hóa Đan cảnh nhỏ yếu.

Vũ Thuần Tử ung dung đi ra phía sau dò xét, tiếng chuông mỗi lúc cũng càng rõ hơn.

Qua một lúc, hắn đã đi cách xa tòa tháp này hơn hai dặm, bản thân dừng chân tại một mõm đá lớn, tiếng chuông không còn đứt quãng nữa mà liên tục kêu lên vang dội.

Ong, ong, ong, ong…

Vũ Thuần Tử nhíu mày, quan sát chung quanh một lượt vẫn không thấy dấu hiệu khả nghi nào, trong lòng nghĩ chắc hắn đang nhầm lẫn.

Tiếng chuông trong đầu dần dần hạ xuống, Vũ Thuần Tử chợt ngưng ý niệm trong mình, lắc đầu thở dài, thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Ngay khi Vũ Thuần Tử bước đi, đột nhiên dưới chân hắn lún xuống, đem toàn bộ thân thể Vũ Thuần Tử lọt vào sâu bên dưới Mõm Đá.

Vũ Thuần Tử không kịp phản ứng, cả người rơi tự do xuống dưới.

Ầm!!!

Không lâu sau, Vũ Thuần Tử liền rơi xuống một mặt đất bằng phẳng, cảm giác bên trong xương cốt ê ẩm, mặt mày không khỏi nhăn nhó.

"Ta thiên, nơi này là nơi nào?"

Sau khi phản ứng lại, Vũ Thuần Tử ý thức được bản thân tới một nơi không rõ lai lịch

Hắn ngơ ngác nhìn chung quanh, bên trong nơi này toàn màu tối đen như mực, khó có thể nhìn rõ ràng, đúng lúc này, hai bên vách đá tự động phát sáng, kéo thẳng một đường dài nối vào sâu bên trong.

Ánh mắt hắn chợt nheo lại, hai bên con đường toàn là đá lởm chởm, bên trên bám đầy rong rêu, kèm theo hơi nước. Nhưng cũng không gọi là quá khó đi, đối với Vũ Thuần Tử mà nói chỉ là chuyện đơn giản.

Hang động trên đầu đã tự phong bế từ bao giờ, Vũ Thuần Tử bất lực chỉ đành đi thẳng về phía trước.

Dọc đường đi, hắn phát hiện có rất nhiều loại thảo dược non mọc dại trên vách đá, tại thời gian rảnh rỗi hắn hay đến Tàng Thư Các đọc qua cổ sách, cho nên hắn mới dễ dàng nhận biết được.

"Hạ Thủy Thảo! Thật là nhiều."

Vũ Thuần Tử không ngừng cảm thán, nếu đem đám này gom lại một chỗ chắc cũng đạt đến mấy tấn. Hạ Thủy Thảo mọc dại khắp nơi, hầu như chỗ nào cũng có, đủ loại cây non cùng cây trưởng thành.

Đi qua một lượt, Vũ Thuần Tử suy đoán bản thân đã đi qua hai dặm, Hạ Thủy Thảo mọc lít nha lít nhít hai bên, phía trước vẫn còn khá nhiều. Ban đầu Vũ Thuần Tử còn mê muội nhặt hái, cho đến hiện tại, tâm trí thu thập Hạ Thủy Thảo cũng không còn, nơi này nhiều đến mức biến thái, tựa như Hạ Thủy Thảo của toàn bộ âu Lạc Châu lục tập hợp lại nơi đây vậy.

Vũ Thuần Tử lần này lười thu thập chúng nó, trong đầu hắn bây giờ, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cái lối đi không có ngã rẽ này.

Không biết đi bao lâu, Vũ Thuần Tử cảm giác tựa như một cực hình, đi một mực hết năm dặm đường.

Đổi lại là ai khác, có lẽ đã sớm nản chí.

Đột nhiên, Vũ Thuần Tử phát hiện phía trước có tia sáng nhỏ len lỏi chiếu vào, hắn ngay lập tức trở nên vui mừng.

Vội vàng chạy một mạch tới đó.

Sau khi đến nơi, Vũ Thuần Tử vừa bước ra khỏi lối đi, liền phát hiện toàn bộ phong cảnh trước mặt mình.

Chỉ thấy trước mặt là một mảnh thế ngoại đào tiên, nơi này cây cối xum xuê không đếm xuể, từng cây cổ thụ cao chót vót, chắc cũng phải tầm một ngàn mét trở lên, tán cây rộng lớn che phủ cả một khu vực. Thác nước đồ sộ cao năm ngàn mét ào ào chảy xuống, bên dưới chính là con suối rộng lớn, chạy dọc vào sâu bên trong khu rừng.

Vũ Thuần Tử triệt để kinh ngạc, từ nhỏ đến giờ, hắn chưa bao giờ chứng kiển cảnh đẹp hùng vĩ đến như vậy.
Chapter 15 Chương 15: Tầng Thứ Nhất

Lúc này Vũ Thuần Tử nhảy xuống vách núi, hai chân ngay lập tức chạm mặt đất, tuy là cảnh đẹp, nhưng hắn vẫn muốn rời khỏi nơi này hơn.

Vũ Thuần Tử vừa đi dạo vừa cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện hai bên đường đi đầy ắp trứng non, cách hai mươi mét sẽ có một ổ như vậy, mỗi một ổ tổng cộng có năm trứng, có khi xuất hiện sáu trứng, bên trên còn xuất hiện sinh mệnh khí tức, dường như sắp tới thời kỳ nở ra.

Mỗi quả to của nó to bằng hai người lớn cộng lại, khiến Vũ Thuần Tử trong lòng tràn ngập kinh hãi, ánh mắt hắn đặc biệt cẩn thận.

Hắn không hề biết, đây rốt cuộc là trứng của sinh vật nào, nhìn qua lại khắp nơi, nó tựa như nấm mọc sau mưa, dày đặc đến không thấy điểm cuối. Quan trọng hơn là, Vũ Thuần Tử đi nửa canh giờ, vẫn không thấy yêu thú trưởng thành xuất hiện.

"Kỳ lạ!"

Vũ Thuần Tử không khỏi tấm tắc lưỡi, khi vào mùa sinh sản, yêu thú trưởng thành sẽ ở tại ổ để bảo vệ trứng của nó, khi có kẻ địch lại gần liền lao ra tấn công. Đằng này lại không hề thấy một con yêu thú nào xuất hiện, Vũ Thuần Tử không khỏi nghĩ, có khi nào bọn họ đi hưởng tuần trăng mật?

Hắn đem suy nghĩ ném ra sau đầu, bước chân vẫn cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ vạn nhất yêu thú trở lại, khi đó hắn muốn chạy trốn cũng khó khăn.

Một mực tiến về phía trước, Vũ Thuần Tử đã đi qua đám trứng kỳ lạ kia, tâm thần mới thả lỏng được một hơi.

Sau khi đi qua khu rừng, Vũ Thuần Tử đi đến con suối nhỏ, nhẹ nhàng uống một ngụm nước, ngẩng đầu đem khuôn mặt rửa qua một lượt.

Vừa ngẩng đầu lên, Vũ Thuần Tử triệt để kinh ngạc, sau đó biến thành kinh hãi. Bởi vì hắn thấy, trên những tán cây cổ thụ rộng lớn, có hai ba con yêu thú lạ lẫm nằm cuộn tròn trên cao, thể trọng cao đến bốn năm mét.

Điều đặc biệt là, thân thể bọn chúng không có xương cốt, toàn bộ đều trong như nước, mờ mờ ảo ảo không thấy rõ được nội tạng, đôi cánh sau lưng cuộn tròn lại, bao phủ cả thân thể, giống như một chiếc chăn lớn.

Khắp nơi trên tán cây đều có bọn chúng nằm ngủ, đôi mắt nhắm chặt, tựa như bước vào thời kỳ ngủ đông.

Vũ Thuần Tử một phen kinh hãi, vội vàng du dọn chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện, trên cổ của bọn chúng, có đeo lủng lẳng đồ vật trang sức, mỗi một con đều mang theo mình từng loại trang sức.

Nhưng trang sức mà bọn nó dùng, lại là công pháp, đan dược, thảo dược, binh khí cùng các loại đồ vật khác… Đây đúng là quá xa xỉ.

Vũ Thuần Tử trong lòng thèm thuồng chảy nước dãi, muốn tiến lên đoạt lấy bảo vật, nhưng nghĩ lại bản thân không thể chính diện chiến đấu cùng một đám yêu thú, mà một đám này, ít nhất cũng phải hơn mười nghìn con.

Hắn tự nhận bản thân không có mạnh mẽ tới bước đó.

Và cũng ý thức được nơi này địa danh.

Vũ Thuần Tử có thể trăm phần trăm chắc chắn, nơi hắn đến, chính là bên trong Thập Nhị Thiên Cổ Tháp, có thể nhìn đám yêu thú mang bên mình đồ vật là biết được.

Tuy là bản thân vẫn không biết đang ở nơi nào trong Cổ Tháp, nhưng cũng vui mừng một phần, chính là bản thân hắn vậy mà đi vào trước đám người ngoài kia.

Nghĩ đến viễn cảnh này, Vũ Thuần Tử không nhịn được muốn cười to thành tiếng.

Chỉ một điều khiến hắn buồn bực đó là, bản thân thấy bảo vật ngay trước mắt, vẫn không thể chạm tới, cũng không thể đi tới đoạt, cú sốc này đối với hắn quả thật là rất lớn.

Vũ Thuần Tử mang tâm trạng buồn bực rời đi, hắn tạm thời bỏ qua những món đồ này, nếu có dịp sẽ quay lại đoạt lấy.

Lúc này bên ngoài đã trải qua hai ngày, rất nhiều người trong lòng tràn ngập nôn nóng, bọn họ rất muốn tiến vào bên trong tìm kiếm vận khí.

Các cao thủ Phá Đan cảnh vẫn nhàn nhã ngồi tu luyện, chỉ có số ít là ra ngoài đi dạo.

Thời gian hai ngày trôi qua, Vũ Thuần Tử đi khắp nơi bên trong Cổ Tháp, nơi hắn đi chính là cửa thứ nhất.

Sau khi vượt qua cửa ải đám yêu thú kia, hắn đã đi tới một nơi, nơi này hoàn toàn không có yêu thú, chỉ là một vùng trống không.

Chung quanh ngoại trừ mười hai cái cột cao bốn năm mét, cùng với cánh cửa lớn trước mặt, thì không còn thứ gì khác. Vũ Thuần Tử nhìn mười hai tế đàn trên cao, phát hiện trên đỉnh mỗi một trụ có một viên đan dược.

Bên trên còn tỏa ra nồng nặc mùi hương, khiến tâm thần hắn tràn đầy sảng khoái.

Tuy là không biết đan dược loại gì, nhưng đã thấy được thì hắn không có lý do gì bỏ qua.

Lần này xác định không có yêu thú thủ hộ, Vũ Thuần Tử vận dụng linh lực nhảy lên cao, đem toàn bộ đan dược cầm xuống, quan sát tỉ mỉ từng viên đan dược một hồi, cảm giác bên trong chứa nồng nặc linh khí, khiến hắn có chút hít thở không thông.

Hiển nhiên, loại đan dược này cực kỳ mạnh mẽ, với tu vi hiện tại của hắn còn chưa có khả năng phục dụng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế
Vạn Cổ Chí Tôn
VẠN CỔ TỐI CƯỜNG TÔNG
  • Giang Hồ Tái Kiến

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom