New Vạn Cổ Tinh Không (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chapter 16 Chương 16: Cửa Thứ Hai

Cửa Thứ Hai.

Suy ngẫm một lúc, hắn liền đem toàn bộ đan dược cất vào chiếc hộp gấm chung một chỗ. Sau đó tiêu sái rời đi, thả người bước vào bên trong, tiến sang cửa thứ hai.

Đến khu thứ hai, lần này không phải nơi thế ngoại đào tiên, mà là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, kéo dài không thấy điểm cuối.

Vũ Thuần Tử như cũ cẩn thận quan sát chung quanh, từng bước thâm nhập đi vào.

Nơi này hoang vắng đến mức đáng sợ, hắn mơ hồ đoán ra được, nơi này còn đáng sợ hơn khu vừa nãy rất nhiều.

Quả nhiên hắn đoán không sai, vừa dẫm lên bãi cỏ, bàn chân Vũ Thuần Tử liền bị cái gì đó cứa vào, khiến máu tươi không ngừng chảy xuống. Vết thương sâu có thể thấy rõ xương cốt bên trong, hắn kinh hãi hít một ngụm khí lạnh. Cúi xuống mới phát hiện ra, từng cọng cỏ bên dưới đều là lưỡi dao sắc bén.

Quan sát kỹ hơn, càng khiến hắn nổi gai ốc, trong cánh đồng cỏ này, mỗi lá cây ngọn cỏ đều là dao găm, nếu không phát hiện sớm, có thể sẽ bị thảo nguyên này cắt đến chết.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết, Vũ Thuần Tử cảm giác bên trong các loại cỏ này có không ít yêu thú ẩn thân bên dưới. Cụ thể hắn phát hiện ra, cách đó không xa, có một con nhím to lớn, toàn thân nó màu xanh tương tự lá cây, những bộ lông sắc bén nhô lên như ngọn giáo, bên trong chắc hẳn kèm theo một ít độc tố, có thể gây nguy hiểm nếu bị nó cắm vào người.

Ngoài ra, hắn phát hiện có rất nhiều con nhím tương tự như vậy, hầu như bao phủ cả khu thảo nguyên này.

Rất may là, toàn bộ số nhím này đã lâm vào ngủ say.

Cái khiến Vũ Thuần Tử đau đầu nhất, làm sao để đi qua cánh đồng rộng lớn này? Trong khi bên dưới đầy lưỡi dao với gai nhọn?

Suy nghĩ một lúc, Vũ Thuần Tử mới bừng tỉnh đại ngộ, chỉ thấy hắn cúi xuống, từ bên trong người mang ra một thanh kiếm, chém thử vào đám cỏ này. Vậy mà phát hiện những cây cỏ ngay lập tức bị đứt.

"Thì ra là như vậy."

Vũ Thuần Tử chợt vui mừng, liên tục huy động thanh kiếm cắt bỏ phần gốc cây cỏ, sau đó có thể nhẹ nhõm đi qua. Những chỗ Vũ Thuần Tử mới cắt vừa rồi, chỉ chưa đầy hai phút sau liền mọc trở lại như cũ, Vũ Thuần Tử cũng không hề chú ý tới.

Hắn thuận thế một đường đi thẳng, gặp cỏ giết cỏ, gặp cây giết cây, không để cho mình bị va vào những nơi nào, cũng không có đụng chạm vào đám nhím bên dưới.

Lúc vừa đi ngang qua đám nhím, Vũ Thuần Tử nhìn thấy mỗi một con ôm chặt một bảo vật, say sưa nằm ngủ. Hắn liền đoán ra những thứ này chính là các loại đan dược công pháp.

Cũng không khỏi tò mò về chủ nhân của nơi này, có thể làm ra bảo tháp rộng lớn như thế, chắc không phải một người bình thường có thể làm được. Chí ít phải đạt tới cấp bậc đại thần nào đó, đây quả thật đúng là đại thủ bút.

Vũ Thuần Tử băng qua thảo nguyên rộng lớn này đã ba ngày, sau khi vượt qua được đám cỏ gây thương tổn người. Hắn liền đứng trước một vùng cỏ rộng lớn khác, nơi này, cỏ cao kín đầu người, cũng phải cao hơn hai ba mét, mỗi cây to như gốc mía, theo gió lắc lư qua lại.

Trên thân những cây cỏ này, xuất hiện vô số lông tơ cứng. Vũ Thuần Tử cảm giác không bình thường, liền nhặt tạm một viên đá, ném nó vào sâu bên trong cánh rừng cỏ này.

Bỗng chốc, cánh rừng cỏ này dường như có linh tính, viên đá đi tới đâu, những lông tơ như hàng vạn cây kim phóng ra, đem viên đá đâm xuyên.

Nhìn cảnh tượng này, Vũ Thuần Tử không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tràn ngập rung động, may mắn hắn cảm ứng được, nếu đi vào hậu quả không nói cũng biết.

Viên đá cứng như vậy, còn bị mũi kim xuyên thủng, thì da thịt như hắn chỉ là chuyện cỏn con.

Cánh đồng này dài đến mấy dặm đường, nếu tu vi không đủ cao, sẽ bị đám cây này xuyên thành con nhím.

Vũ Thuần Tử nhìn lên trên, chợt phát hiện có một đàn yêu thú bay ngang qua, đôi cánh rộng lớn, thân hình uy vũ, toàn bộ cơ thể đều là màu trắng như tuyết.

Hiển nhiên đây chính là Tuyết Ưng Thú, chỉ thấy bọn nó nhẹ nhàng bay qua lại đám cỏ, không có bị những tia lông cứng phát động tấn công.

"Xem ra đám cỏ này chỉ có thể nguy hiểm ở mặt đất, lên trên cao liền an toàn."

Hắn rốt cuộc cũng biết được cách để thoát khỏi, nhưng tình hình hiện tại rất không ổn, bản thân hắn chỉ là Hóa Đan cảnh, không thể tự mình phi hành, chí ít phải đạt tới Linh Tuyền cảnh mới được.

Suy nghĩ một hồi, Vũ Thuần Tử liền nhắm đến đám chim ưng trên cao. Hắn muốn đem bản thân làm con mồi, dụ bọn chúng lao xuống, sau đó canh chuẩn thời gian, kéo lên bọn chúng quá gian một đường.

Tuy nghe rất có lý, nhưng bọn chúng xuống hay không mới là một chuyện.

Vũ Thuần Tử đem vết thương dưới lòng bàn chân mở ra, máu tươi không ngừng tràn ra, mùi huyết sắc nồng nặc bốc lên cao.
Chapter 17 Chương 17: Tuyết Ưng Thú

Tuyết Ưng Thú.

Quả nhiên Vũ Thuần Tử đoán không sai, sau khi bọn nó lướt qua vài vòng, cảm giác được bên dưới có con mồi bị thương. Năm sáu con Tuyết Ưng Thú khép lại đôi cánh, dùng tốc độ như mũi tên, lao thẳng xuống vị trí Vũ Thuần Tử đang nằm

Tuyết Ưng Thú tu vi đạt tới Thông Linh cảnh, tốc độ đương nhiên không hề chậm, chỉ trong tích tắc liền muốn đến nơi.

Vũ Thuần Tử trong lòng nhảy loạn, chuẩn bị nắm chặt thời cơ.

Năm sáu con Tuyết Ưng Thú lúc này đột nhiên xảy ra tranh chấp, bọn nó tung cánh đánh nhau trên không trung, Vũ Thuần Tử nhìn thấy trong lòng không khỏi mắng thầm.

Đám yêu thú vỗ mạnh đôi cánh, đánh nhau một lượt, một con trong số đó bị đánh hạ rơi vào bên trong đám cỏ, vô số bộ lông tơ chi chít ngay lập tức đem Tuyết Ưng Thú xuyên thủng.

Kéc!!!

Con Tuyết Ưng Thú này kêu thảm một tiếng, sau đó chết dưới đám cỏ lau.

Đám yêu thú bên trên còn không có dừng lại, liên tục đánh giết lẫn nhau, thời gian trôi qua, dần có hai con yêu thú kế tiếp rơi xuống, bị cánh đồng cỏ giết chết ngay tức khắc.

Vũ Thuần Tử không ngừng thở dài, thịt yêu thú này bên trong có khá nhiều dinh dưỡng, tốt cho tu sĩ dưới Thông Linh cảnh. Bây giờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ba con yêu thú liên tục mất mạng, ngay cả cọng lông cũng không còn nguyên vẹn, đây đúng là phí của trời.

Bọn chúng đánh nhau cho tới khi chỉ còn lại hai con Tuyết Ưng Thú, bọn nó nhìn chằm chằm nhau đề phòng đối phương, tung đôi cánh rộng lớn, ưỡn cổ kêu lên một tiếng thật dài.

Éc…

Tiếp đó hai bên vỗ cánh lao vào tấn công, từng đòn móng vuốt không ngừng cào cấu thân thể nhau, khiến bọn nó đau đến rít gào.

Lúc này, Vũ Thuần Tử mơ hồ nhìn thấy, Tuyết Ưng Thú bên phải đang dần trở nên yếu sức, chỉ thấy cặp mắt của nó nhíu lại, máu từ trên đầu chảy xuống dưới, đem bộ lông trắng mượt thấm ướt một mảng lớn.

Không lâu sau, cuối cùng nó cũng chịu kết cục của chính mình, thả mình rơi tự do xuống rừng cỏ.

Con Tuyết Ưng Thú còn lại, ngẩng cao đầu hét một tiếng thét dài, chính là muốn tự thưởng cho bản thân chiến thắng.

Sau đó nó nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống, cặp móng vuốt to lớn nhanh chóng gắp thân thể hắn bay lên cao, bay về địa bàn của chính mình.

Móng vuốt Tuyết Ưng Thú bóp chặt hai bên hông, khiến Vũ Thuần Tử đau đến nghiến răng nghiến lợi, xương cốt cơ hồ muốn đứt gãy.

Cảm giác thân thể càng ngày càng bay lên cao, Vũ Thuần Tử cũng nhìn thấy rõ toàn bộ nơi này, cánh đồng cỏ này không phải ngắn, có thể nói nơi này dài hơn một trăm dặm.

Cho dù là Linh Tuyền cảnh, muốn phi hành mà nói, chưa bay qua được cánh đồng cỏ này đã cạn kiệt linh khí, bản thân cũng rơi xuống mất mạng.

Tuyết Ưng Thú thân mang trọng thương nặng, một đường mang Vũ Thuần Tử bay qua cánh đồng cỏ này, thân thể không ngừng lảo đảo, tựa như sắp sửa rơi xuống.

Trong lòng hắn chỉ hi vọng thoát khỏi khu rừng cỏ đầy nguy hiểm này, nếu Tuyết Ưng Thú hết sức lực hoặc tâm trạng không vui, liền đem hắn ném xuống dưới, thì đời này coi như bỏ.

Tuyết Ưng Thú tuy mang thân thể trọng thương, nhưng vẫn còn duy trì được, nó mang theo Vũ Thuần Tử bay liên tục hai ngày, khoảng cách tới điểm cuối còn một đoạn nữa.

Vũ Thuần Tử mơ hồ nhìn thấy phía xa xa, chỉ thấy rõ một đốm trắng đang hiển hiện trước mặt, tuy không rõ nơi đó là nơi nào, nhưng cũng đại khái đoán được, nếu tới đó liền sẽ an toàn hơn.

Chớp mắt Tuyết Ưng Thú đã bay sắp gần tới biên giới phía trước, hắn liền thấy rõ, nơi này lại là một tòa dinh thự, tòa biệt thự này vô cùng to lớn, toàn thân nó đều là màu vàng óng ánh, tỏa ra từng đợt khí tức tang thương cổ lão.

Trong lòng Vũ Thuần Tử chợt rung động nhè nhẹ.

Lúc này, Tuyết Ưng Thú đã rời khỏi cánh đồng cỏ, bản thân muốn hạ xuống trước sân viện cung điện bên trong, sau khi sắp sửa chạm đất, Vũ Thuần Tử bất ngờ rút thanh kiếm trong người ra, một kiếm đâm thẳng vào yết hầu của nó.

Tuyết Ưng Thú bị tấn công bất ngờ, nó đem Vũ Thuần Tử ném ra xa, khiến hắn va đập vào bức tường bên cạnh. Chỉ thấy trên cổ nó không ngừng tràn ra máu tươi, nhiễm đỏ cả khuôn viên, Tuyết Ưng Thú lão đảo muốn đứng dậy, đôi cánh liên tục vỗ, cơ thể vừa bay lên được đôi chút liền rơi oạch xuống đất.

Sau một lúc giãy giụa, thân thể Tuyết Ưng Thú nằm bất động trên nền đất, đôi mắt nó vẫn còn mở lớn.

Vũ Thuần Tử ho khan một búng máu, cố gắng đứng dậy, tiến lại gần xác của con Tuyết Ưng Thú sau đó sảng khoái cười lớn.

"Đồ bổ."

Hắn nhanh chóng đem thi thể Tuyết Ưng Thú làm sạch, sau đó chia ra thành nhiều phần, vừa đi vừa vác lên vai. Thể trọng của con yếu thú này cũng không lớn lắm, đối với Vũ Thuần Tử mà nói, vẫn còn có thể chịu đựng được.
Chapter 18 Chương 18: Tấn Cấp

Tấn Cấp.

Nhanh chóng tìm được một nơi thích hợp, liền đem thịt Tuyết Ưng Thú thú bắt đầu nướng lên.

Một bên thành thạo chế tác món ăn, một bên nước thịt, rất nhanh mùi hương thơm từ đó bay xộc vào mũi, khiến bụng của hắn đói cồn cào.

Vũ Thuần Tử không nhịn được nữa đem nó tiến vào trong miệng nhai ngấu nghiến.

Vừa vào bụng, Vũ Thuần Tử cảm giác bên trong có thể bắt đầu nóng dần, sau đó lại dịu đi, nó cứ liên tục trải qua nhiều lần, khiến đan điền bên trong phóng thích ra linh khí, đem toàn bộ số năng lượng đã thu nạp, thanh lọc qua một lần.

Cũng vì vậy mà tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên, chớp mắt đạt đến Hóa Đan cảnh tam trọng.

Vũ Thuần Tử cực kỳ kinh ngạc, xem ra lời đồn đãi về dinh dưỡng của con yêu thú này là thật.

Ngay lập tức đem toàn bộ số thịt còn lại nướng, đếm sơ qua cũng phải hai trăm cân, hắn vậy mà nhẹ nhõm ăn hết toàn bộ, nhưng bản thân lại không có dấu hiệu phình to ở bụng.

Ngược lại tu vi đã đạt tới Hóa Đan cảnh lục trọng.

"Thật sảng khoái, đáng tiếc… Ài…"

Hắn ưỡn người ngáp dài một cái, sau đó nghĩ đến bốn con yêu thú bị rơi vào cánh đồng cỏ, liền không khỏi thở dài tiếc hận. Nếu có thể gom hết toàn bộ năm con Tuyết Ưng Thú, có lẽ giờ đây hắn đã đột phá đến Thông Linh cảnh.

Sau khi một bữa no nê, Vũ Thuần Tử liền chú ý đến cung điện vàng này, kỳ lạ là ở trước không có cánh cửa, có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong dễ dàng.

Hắn nhẹ nhàng bước vào bên trong, phát hiện hai bên toàn là kệ, mỗi kệ cao tới mười mét, theo Vũ Thuần Tử suy đoán, một kệ có hai trăm ngăn lớn nhỏ, tổng cộng bốn trăm ngăn.

Bên trong có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, cùng một ít khoáng sản được đặt mỗi thứ một nơi, nhưng cũng có những ngăn trống không, mười phần thì hết bốn phần không có đồ vật trưng bày.

Vũ Thuần Tử ánh mắt chợt lóe, tham lam đem tất cả mọi thứ thu vào cùng một bao tải lớn. Chỉ trong chốc lát tòa cung điện này trống rỗng, bên trong không còn lấy một thứ gì.

Lúc này hắn chú ý tới, tận cùng bên trong tòa cung điện, có một cánh cửa tương tự lúc đầu hắn vừa vào tháp thứ hai.

Vừa nhìn là đã đoán ra được, nơi này chính là thông đạo dẫn đi tới tầng kế tiếp.

Hắn không có chần chờ, lập tức bước chân vào bên trong, tiến nhập tầng thứ ba.

Bên ngoài lúc này, rốt cuộc đã trải qua mười ngày, đám tu sĩ bây giờ, ai nấy tâm thần căng thẳng lên. Bọn họ nhìn chằm chằm hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh, tựa như muốn xem đám người này sẽ làm như thế nào.

Chỉ thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhẹ gật đầu thầm hiểu ý.

Hai mươi cao thủ nhanh chóng đứng chung một chỗ, đan điền bên trong bắt đầu khởi động.

Dưới sự chứng kiến của rất nhiều tu sĩ bên dưới, hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh vội phóng xuất ra linh khí, từng luồng ánh sáng đủ màu đủ loại đánh thẳng vào phía trước cánh cửa.

Ầm… Ầm!!!

Vũ Thuần Tử ở bên trong, chợt nghe từng tiếng vang dội vang lên, khiến hắn có chút sửng sốt.

"Hẳn là đám cao thủ bên ngoài đang tìm cách chui vô."

Vũ Thuần Tử đột nhiên cười lớn, đối với đám người này ném ánh mắt khinh bỉ, đợi bọn họ đi vào thì chỉ có tranh đoạt cùng yêu thú mà thôi, những bảo tàng dễ lấy đều bị hắn cầm đi. Chỉ có những yêu thú mang trong người bảo tàng, nhưng mà kèm theo đó là vô số nguy hiểm đang rình rập.

Hắn xoay người bước đi tiếp, không để tâm đến đằng sau lưng, rất nhanh liền biến mất.

Bên ngoài, hai mươi cao thủ Phá Đan cảnh không ngừng cố gắng tạo ra một thông đạo, không ít đệ tử tông môn liền chuẩn bị sẵn sàng, những người này đều là tông môn đệ tử do hai mươi vị Phá Đan mang đến.

Chỉ thấy bọn họ đứng ra trước tiên, phía sau chính là hơn năm trăm vạn người, tất cả đồng loạt kéo căng tinh thần.

Ngay lúc này, cánh cửa bảo tháp đột nhiên lung lay, phong ấn cũng bị xuyên thủng, cánh cửa liền xuất hiện một chút khe hở.

Đám người bên ngoài thấy vậy, trong lòng tràn đầy hồi hộp lẫn chờ mong.

Hai mươi tu sĩ Phá Đan cảnh dồn toàn bộ sức lực, nhanh chóng đem cánh cửa mở rộng ra.

Nhã Huyền Cơ cả người run rẩy, đối với đám đệ tử phía sau lên tiếng.

"Mau chui vào!"

Đám đệ tử của nàng ngay lập tức chạy đi vào đầu tiên, sau đó biến mất bên trong cánh cửa, những người còn lại thấy thế, cũng vội vàng đi vào bên trong.

"Thời gian không còn lâu, nếu các ngươi không vào sớm, đến lúc bọn ta kiệt sức, cửa sẽ đóng lại liền không vào được, khi đó đừng có trách bọn ta."

Tịch Quỷ khuôn mặt đỏ bừng, nhìn đám người bên dưới nói.

Toàn bộ tu sĩ nghe vậy, mặc kệ là ai, liền chen chúc nhau chạy vào bên trong bảo tháp, vô số tu sĩ tràn vào như nước lũ, cũng có không ít người bị dẫm đạp bên dưới, sinh sơ liền biến mất, trực tiếp về với ông bà.
Chapter 19 Chương 19: Đám Đông Tiến Vào.

Đám Đông Tiến Vào.

Nhưng đám người không có quan tâm, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng vào được bên trong.

Đám tu sĩ rất nhanh đã tràn vào cũng gần một nửa dân số, hai mươi vị Phá Đan lúc này bắt đầu trở nên yếu ớt, bọn họ chỉ có thể cầm cự được năm phút. Nếu những người còn lại không thể vào được, đây cũng xem như vận khí bọn họ không tốt.

Thời gian trôi qua, bên ngoài vẫn còn không ít tu sĩ vẫn chưa vào được, Nhã Huyền Cơ cùng những cao thủ còn lại, cuối cùng cũng kiệt sức, bọn họ thu hồi linh khí, cánh cửa ngay lập tức đóng, phong ấn cũng vì thế mà tự động kết nối.

"Đóng?"

Không ít người tiếc nuối nhìn cánh cửa trước mặt, trong lòng tràn ngập không cam lòng.

Bên trong bảo tháp, một trăm vạn người đã xuất hiện ở tầng thứ nhất, trước mắt bọn họ chính là một khu thế ngoại đào tiên, vùng đất nơi đây cực kỳ rộng lớn, so với bên ngoài tháp cũng rộng rất nhiều. Bọn họ không thể nghĩ ra, bên trong bảo tháp nhỏ bé này, lại cất giữ một bí cảnh rộng như vậy.

Nhìn trước mặt cây cối xum xuê, thác nước hùng vĩ liên tục chảy xuống, kèm theo đó là, linh khí bên trong này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.

Một trăm vạn người phân tán khắp nơi, trong đó có cả Diệp Vô Song, tinh anh đệ tử Linh Bảo Tông.

Bọn hắn đồng loạt nhảy xuống vực, rất nhanh liền chạm đến mặt đất, nhìn khu rừng rậm rạp chằng chịt, trong lòng không khỏi hiện lên một tia bất an.

Ngay trước tầm mắt bọn họ, xuất hiện vô số quả trứng khổng lồ màu trắng, các đệ tử tông môn lớn, đã nghe trưởng bối dặn dò qua một lần, cho nên bọn họ không có làm bất kỳ cái gì, chỉ cẩn thận đi ngang qua.

Bọn họ biết, nhưng đám tu sĩ tán tu lẫn gia tộc thì khác, bọn họ không biết bên trong di tích có cái gì, đối với những thứ nơi đây cực kỳ lạ lẫm.

"Cái này là cái gì? Trứng yêu thú sao?"

Có không ít tu sĩ tò mò, đem bàn tay đặt lên đó sờ qua vài lần, bọn hắn nhìn đồng bọn bên cạnh dò hỏi.

Hai mươi đệ tử tông môn ngay lập tức phản ứng, vội vã hô lớn.

"Đừng động vào thứ đó!"

Đáng tiếc, khi bọn họ ý thức được đã quá muộn.

Chỉ thấy trên từng tán cây, mấy con yêu thú nằm ngủ đột nhiên tỉnh giấc, lần này không phải vài con, mà đồng loạt cả mấy ngàn con yêu thú đồng thời thức tỉnh. Bọn nó cảm giác được ba động từ trên quả trứng truyền đến, vội vã tung cánh bay lên cao rít gào.

Ngao…

"Không… Không Linh Thú! Đều là Linh Tuyền cảnh Không Linh Thú"

"Xong!"

Từng đám tán tu, gia tộc, lẫn tông môn nhỏ, sắc mặt xám như tro, bọn họ ý thức được lần này nguy hiểm.

Tu vi bọn họ chỉ vừa tới Thông Linh cảnh mà thôi.

Từng đệ tử của hai mươi tông môn lớn sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, hai trăm người bọn hắn tuy đều là Linh Tuyền cảnh, nhưng đấu với mấy ngàn yêu thú này, khó có thể bảo toàn tánh mạng, chứ đừng nói đi cứu những người khác.

Đám tu sĩ tràn ngập sợ hãi, yêu thú bay dày đặc trên bầu trời, từng âm thanh rít gào không ngừng vang lên.

Có không ít người phát hiện, trên cổ của những con yêu thú có mang theo pháp bảo công pháp, lẫn đan dược các loại.

"Các ngươi xem, trên cổ bọn nó có bảo tàng."

Từng người bình tĩnh lại nhìn lên, lúc này ai cũng thấy rõ ràng, hai trăm đệ tử Linh Tuyền cũng ý thức được, sắc mặt toàn bộ lúc này không còn vẻ sợ hãi. Mà thay vào đó là tràn đầy tham lam, nhìn đám yêu thú trên cao không ngừng suy nghĩ.

"Chúng ta người đông, liền lập một đội đem những yêu thú này chia ra đánh giết, nếu ai kết liễu được yêu thú liền nhận được đồ vật đó."

Đúng lúc này một người liền nảy ra ý tưởng, hắn tên là Lâm Kỳ Phong, tinh anh đệ tử xếp hạng Thiên Bảng thứ năm tại Linh Bảo Tông, đi cùng hắn là Diệp Vô Song, Hạ Uyển Nhi cùng mười tren đệ tử Tinh Anh khác bên trong tông.

Những tu sĩ chung quanh nghe Lâm Kỳ Phong nói vậy, ai nấy đều gật đầu đồng ý, bọn họ nhanh chóng phân chia ra, mỗi nhóm sẽ có hơn hai mươi người.

Tạo thành một đoàn thể, hai trăm cao thủ Linh Tuyền cảnh cũng hiểu được, bọn họ tu vi mạnh, nếu tập hợp lại chém giết, khả năng đoạt bảo sẽ càng nhanh.

Lúc này mấy ngàn con yêu thú Không Linh Thú bay vút xuống, bọn nó ngay lập tức tấn công đám người bên dưới.

"Mau chuẩn bị chiến!"

Diệp Vô Song sắc mặt lạnh lẽo hô lớn, thanh kiếm nắm chặt trong tay.

"Giết!"

Đám yêu thú rất nhanh tấn công bọn họ, rất nhiều tu sĩ còn chưa chuẩn bị, đã bị Không Linh Thú gắp bay lên cao, sau đó dùng móng vuốt xé toạc thân thể bọn họ ra làm nhiều mảnh, máu tươi từ không trung đổ xuống như mưa. Những con Không Linh Thú khác bay tới mở to chiếc mỏ dài nhọn của mình, đem xác tu sĩ đang rơi xuống nuốt vào trong bụng.

Máu tươi khiến vô số tu sĩ trở nên loạn, dần dần đã có hơn hai vạn người chết trong bụng yêu thú.
Chapter 20 Chương 20: Tu Sĩ Khốn Khổ

Tu Sĩ Khốn Khổ.

Bên Linh Bảo Tông lúc này tổn thất ba tên đệ tử Tinh Anh, bọn họ mới ý thức được nguy hiểm, nhờ có Lâm Kỳ Phong dẫn dắt, bọn họ bắt đầu kết nối lại với nhau, tạo thành một trận pháp, đem nguy hiểm tạm thời hóa giải.

Sau những chuyện này, tu sĩ cũng trở nên đoàn kết hơn, khiến tình thế hiện tại đã có chuyển biến tốt.

Yêu thú dần có không ít con bị đánh hạ.

"Ha ha ha… Lão tử giết được nó rồi, ta đạt nhị phẩm đan dược."

Một âm thanh tràn đầy kinh hỉ vang lên, tiếp đó là một chuỗi âm thanh khác tương tự kéo đến.

"Ta cũng giết được, Huyền Cấp Công Pháp này là của ta."

"Ta cũng thế! Lần này phát tài rồi."

"..."

Có không ít người giết được yêu thú, đoạt lấy bảo tàng từ trên người nó, vui sướng cười lớn, ngay lập tức thu vào trong người.

Cũng có không ít người không đạt được, nội tâm bọn họ tràn đầy ghen ghét lẫn bất lực, bọn họ rất muốn giết người cướp của, nhưng nếu giết sẽ khiến những người bên cạnh không đồng tình, lúc đó có khi người bị giết chính là bọn họ.

Hai trăm cao thủ Linh Tuyền lúc này tựa như hổ đói, không ngừng thi triển chiêu thức, từng con yêu thú liên tục ngã xuống,

Yêu thú ngã xuống trong tay bọn họ, con số cũng lên tới một trăm năm mươi con.

Linh Bảo Tông lúc này cật lực đánh giết, cũng chỉ có thể giết được hai con yêu thú, đều là do Diệp Vô Song cùng Hạ Uyển Nhi ra tay.

Lâm Kỳ Phong cùng những người khác chỉ giúp sức một chút, nhưng cũng hao tổn không ít thể lực, thương thế khó có thể tránh khỏi.

Diệp Vô Song đạt được môn kiếm quyết huyền cấp, gọi là Huyền Kiếm Trảm. Về phần Hạ Uyển Nhi, nàng nhận được một viên đan dược nhị phẩm trung cấp, Huyền Khí Đan.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đám tu sĩ đã chiến đấu tại tầng một cũng hai ngày liên tiếp.

Yêu thú lẫn nhân tộc ngã xuống rất nhiều, lúc này toàn bộ yêu thú đã bị giết gần hết. Bọn nó ý thức được nguy hiểm, vội vã tung cánh bay về phía xa, biến mất không còn bóng dáng.

Đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này chiến đấu, đã đem linh khí trong người bọn họ tiêu hao hầu như không còn. Nếu tiếp tục cầm cự đi xuống, không lâu sau liền chết trong bụng yêu thú.

Một trăm vạn tu sĩ, chớp mắt đã chết năm vạn người, nhưng như vậy vẫn không thay đổi được số đông hiện tại, có thể nói di tích này đúng là nơi chôn vùi tu sĩ.

Trước mặt bọn họ xuất hiện mười hai cái tế đàn cao năm mét, phía xa xuất hiện một cánh cửa rộng lớn.

Đám tu sĩ cẩn thận nhìn quanh một lượt, xác định nơi đây không có gì, liền trực tiếp bỏ qua, bước qua cánh cửa tiến vào tầng thứ hai.

Tại tầng thứ ba, Vũ Thuần Tử đứng trước tại một nơi cực kỳ khô cằn, nơi này toàn bộ đều là sa mạc hẻo lánh, ngay cả nước cũng không có. Dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nhiệt độ ở đây có khi lên đến hàng trăm độ c.

Vũ Thuần Tử nhờ vào đan điền liên tục vận chuyển, mới đem nhiệt độ trong cơ thể hạ xuống, nhưng với sức nóng gay gắt này, muốn trụ được lâu e là khó có khả năng. Đôi chân bên dưới lớp cát cũng bị phồng một mảng lớn, Vũ Thuần Tử phải cố gắng nhịn xuống.

Cửa thứ ba lần này dường như khó khăn hơn hắn nghĩ, lúc này một cơn gió đột nhiên ập đến, khiến cả người hắn giống như chịu phải lò lửa thiêu đốt, nếu là người bình thường, có lẽ đã bị nhiệt độ này nướng thành than.

Hắn một bên vận chuyển đan điền, một bên cố gắng bước đi, hắn có thể cảm nhận nhiệt độ càng ngày càng nóng, dường như bản thân đang đi tới trung tâm của mặt trời.

Không biết trải qua bao lâu, sắc mặt Vũ Thuần Tử trở nên tiều tụy chưa từng có, đôi môi khô quắt bong ra một lớp da. Lần này hắn thật sự khát nước, nếu không tìm được nguồn nước có lẽ sẽ phải ngã xuống ở đây.

Nhưng với một nơi tồi tàn hẻo lánh như thế này, làm sao có khả năng xuất biện nước?

Chưa nói, nhiệt độ ở đây có thể tan chảy băng chỉ trong chớp mắt, chứ đừng nói chứa được vũng nước.

Hắn gắng gượng bước đi qua sa mạc, lúc này sức lực còn lại của hắn không còn nhiều, tùy thời có thể ngã xuống.

Vũ Thuần Tử phát hiện, phía xa lớp cát trước mặt, xuất hiện vô số con bọ cạp to lớn, bọn chúng nằm ngửa phơi mình trên sa mạc. Dường như đã không còn sống, điều này cũng phải, với thời tiết khắc nghiệt như thế, tất nhiên sẽ không có ai có thể sống sót được.

Lúc này, đôi mắt Vũ Thuần Tử chợt ảm đạm, trong đầu đột nhiên ập tới cơn buồn ngủ, Vũ Thuần Tử cố gắng không để cho mí mắt sụp xuống, đáng tiếc dù hắn có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Cả người Vũ Thuần Tử ngã trên bãi cát nóng bức, sau đó ngất đi.

Trong lúc Vũ Thuần Tử ngất xỉu, bên dưới lớp cát đột nhiên sụt lún, Vũ Thuần Tử bất ngờ bị rơi xuống bên dưới. Sau đó từ dưới lòng đất trồi lên một con Thằn Lằn to lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế
Vạn Cổ Chí Tôn
VẠN CỔ TỐI CƯỜNG TÔNG
  • Giang Hồ Tái Kiến

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom