• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot VA PHẢI TÌNH YÊU TRỜI ĐỊNH (1 Viewer)

  • Chương 1-2

Chương 1: Gặp Nhau


Cuộc đời mỗi người ít nhất nên có một lần vì nửa kia của mình mà hy sinh trao ra…Không cầu mong được đơm hoa kết trái, không cầu mong được cùng nhau sánh bước, không cầu mong được đáp lại, thậm chí không cầu mong anh phải yêu em, mà chỉ nguyện ước trong những năm tháng đẹp nhất của đời em luôn có anh xuất hiện….’


Trong phòng ngồi chờ, nét chữ xinh đẹp bay bổng uốn lượn trên tờ giấy trắng, Tô Duyệt uốn nắn viết xong một chữ cuối cùng sau đó còn cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần mới nở nụ cười hài lòng.


Chữ mình viết đúng thật là càng ngày càng tiến bộ.


Thẩm Gia Dũng thường hay nói nói chữ cô viết như giun bò, hứ, bộ giun biết viết chữ đẹp thế này ư?


Vừa nghĩ tới gương mặt điển trai của người yêu, trên gương mặt mịn màng trắng nõn của cô gái liền nở nụ cười ngọt ngào. Chắc bây giờ anh ấy vẫn còn đang bận làm việc, đồ đáng ghét này, không lúc nào biết tự chăm sóc cho bản thân hết, tối nay mình sẽ làm một bữa cơm tình yêu mang đến công ty cho anh ấy.


Thẩm Gia Dũng, hãy đợi em nhé!


Hôm nay công ty cử cô ra sân bay đón một vị khách quý, còn dặn đi dặn lại không được phép có bất kỳ sai sót nào, mà họ chỉ cho cô biết thời gian lịch bay và mô tả sơ sơ về người đó. Tới hôm nay Tô Duyệt mới biết người mình đi đón là đàn ông, còn lại cái gì cũng không biết, ngay cả tên cũng quên hỏi luôn.


Nếu bây giờ gọi điện thoại về hỏi, Tô Duyệt biết chắc mình sẽ bị chửi cho té tát.


“Hả, đã mười giờ rồi?” Tô Duyệt đứng bật dậy như lò xo, một tay cầm tờ giấy trắng, tay còn lại xách chiếc túi nhỏ màu xanh vội vàng đi nhanh về phía cửa ra vào.


Tô Duyệt kiễng chân rướn cao cổ, ló đầu nhìn dáo dác hy vọng có thể dựa vào trực giác của mình để tìm ra người nọ.


Nhưng cửa ở lối đi vừa được mở ra, người ở bên ngoài đổ xô ào ào để chen vào bên trong, còn người ở bên trong thì đang cố luồn lách để được ra ngoài. Tô Duyệt bị xô đẩy kẹt cứng trong đám đông, bên tai đầy những âm thanh ồn ào ầm ĩ khiến cô không nhìn thấy cũng không nghe được gì cả.


“Anh Ninh, người bên kia tới giờ vẫn không thấy xuất hiện, có cần gọi điện thoại hỏi xem thế nào không?” Trong sân bay đông đúc ồn ào, Từ Đống cố gắng che chắn cho người đàn ông đang cố đứng nép sang một bên ở lối đi.


Ánh mắt đang nhìn văn kiện chuyển sang nơi cổ tay, anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói từ tốn trầm ấm vang lên, “Đợi thêm một chút!”


“Nhưng mà…..” Từ Đống đang tính nói tiếp nhưng đã bị ánh mắt lành lạnh của người đàn ông đứng cạnh ngắt lời. Người đàn ông ấy không cần nói câu nào nhưng vẻ uy nghiêm bẩm sinh tự nhiên mà có cũng đủ làm cho người khác không dám nghịch ý anh ta.


“Vậy để em đến trung tâm phục vụ tìm thử xem, có thể người bên kia đang đứng đợi ở đâu đó.” Từ Đống dè dặt nói, len lén quan sát sắc mặt của anh.


“Ừ!”


Có được sự đồng ý của cấp trên, Từ Đống rời đi rất nhanh, còn hít mạnh một hơi, có cảm giác như được hưởng thụ không khí trong lành.


Người phía trước ở lối ra vào đột nhiên lùi bước, Tô Duyệt loạng choạng lui lại kết quả va mạnh vào người đứng ở phía sau, văn kiện trong tay người nọ rơi tơi tả như những bông tuyết tung bay không khí.


“Ôi, xin lỗi anh, để tôi nhặt lại cho anh.” Tô Duyệt vội vàng nói xin lỗi rồi cúi người xuống nhặt lên từng tờ tài liệu, sau đó đưa tới trước mặt người mình vừa đụng phải, lúc ngước mắt lên chỉ vô tình nhìn thoáng qua rồi không thể nào dời mắt đi được.


Anh chàng trước mắt mặc bộ tây trang màu xám bạc, dáng người cao ráo, chỉ mới đứng trước mặt anh ta mà đã có thể cảm nhận được hơi thở khó gần từ trên người anh ta phát ra, tầm mắt lơ đãng liếc xuống lại nhìn thấy trên đôi giầy da Sal¬va¬tore¬ Fer¬rag¬amo màu đen còn in rõ dấu chân cô đã không cẩn thận giẫm lên, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy rất chói mắt, hai gò má Tô Duyệt ửng hồng lên vì xấu hổ.


Dường như đọc được vẻ áy của cô gái trước mắt, người đàn ông đang tính lên tiếng thì bất ngờ vào lúc này điện thoại Tô Duyệt bất ngờ đổ chuông, cô vội vàng nói tiếng xin lỗi rồi xoay người nghe điện thoại.


“Anh hả, có chuyện gì?” Do trong sân bay quá ồn nên Tô Duyệt vừa bịt một tai vừa sải bước đi nhanh ra ngoài, người đàn ông ở phía sau dường như có gọi cô lại nhưng tiếng kêu đó trong tít tắt đã bị tiếng người lấn át, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia đã sắp biến mất trong tầm mắt anh ta.


Mảnh giấy trắng nằm im trong lòng bàn tay rộng lớn, nét chữ xinh đẹp như đang nhảy múa trước mắt anh ta, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, quan sát mãi cho đến khi điện thoại di động rung không biết bao nhiêu lần, mảnh giấy trắng kia được anh rất cẩn thận kẹp giữa sấp văn kiện, lúc này mới lấy ra điện thoại di động ấn nút nghe.


***


Tô Duyệt đi như chạy đến khách sạn Sofitel, xấu hổ đi vào dưới cái nhìn soi mói sầm sì và chỉ chõ của người đi đường, mặc dù trên mặt đang cười nhưng trong bụng thì không ngừng thầm rủa cái người bệnh thần kinh Tô Đông Thần kia, lại dám hẹn gặp mặt mình ở chỗ này!


Khách sạn Sofitel (*) này chỉ dành cho những cặp tình nhân yêu nhau đến nghỉ ngơi, vừa bước vào sảnh khách đã cảm nhận ngay được bầu không khí mờ ám nhưng rất lãng mạn không thể che giấu của khách sạn mang lại, đâu đâu cũng thoang thoảng mùi hương của hoa hồng, tạo nên một không khí vô cùng sinh động. (* Sofitel là thương hiệu của một tập đoàn kinh doanh những chuỗi khách sạn cao cấp quốc tế, Sofitel hiện có mặt trên 40 quốc gia và khu vực, tổng cộng có 192 khách sạn.)


Trong điện thoại Tô Đông Thần bảo cô phải chạy tới đây ngay lập tức, giọng điệu nói chuyện như đang có chuyện gì rất khẩn cấp đợi cô vậy, báo hại cô phải dùng tốc độ cực nhanh chạy tới nơi này mà không dám dừng lại nghỉ lấy hơi miếng nào.


Tô Duyệt bước ra khỏi thang máy đi tới căn phòng như đã hẹn, cửa phòng chỉ khép hờ, giống như đã mở sẵn từ rất lâu đang đợi cô đến.


“Tô Đông Thần?” Tô Duyệt thử lên tiếng gọi, nhưng không có ai đáp lại, vì vậy tiếp tục đi vào bên trong xem thế nào.


“Ưm……Nhẹ thôi…….”


Trong phòng ngủ vọng ra hàng loạt tiếng rên rỉ khiến ai nghe thấy cũng nhiệt huyết sôi trào, Tô Duyệt đành phải bịt tai mình lại, Tô Đông Thần này cũng thiệt tình, không biết kiềm chế gì hết, ban ngày ban mặt mà đã hăng hái như vậy rồi.


Động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, mặc dù đã bịt tai nhưng vẫn có thể nghe được tiếng vang vọng của đàn ông và tiếng thở dốc không kém phần quyến rũ của phụ nữ. Hai gò má Tô Duyệt bỗng chốc đỏ bừng, cô chưa từng trải qua những chuyện như thế, cho nên khi nghe được âm thanh này tự nhiên sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Tuy là anh em với nhau, nhưng vẫn có cảm giác như mình đang quấy rầy chuyện tốt của người khác ấy, cô vội vã chạy ngược ra cửa, nhưng ngay sau đó khựng lại nơi ngưỡng cửa.


Khoan đã, nếu như Tô Đông Thần quả thật đang XXOO với phụ nữ, vậy anh ấy bảo mình tới đây làm gì?


Anh ấy cố tình bảo mình phải tới đây cho bằng được, rốt cuộc là vì chuyện gì?


Ngập ngừng một lát Tô Duyệt cũng xoay người đi trở ngược vào trong phòng, nhìn qua khe hở cánh cửa, tròng mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn vào bên trong, cô thấy mặt của người đàn ông đang gục trên người cô gái, có điều nhìn không rõ mặt của cả hai.


“Thiến Tuyết, chỉ có em mới có thể làm cho anh vui sướng được, duy nhất chỉ mình em thôi….” Giọng nói đê mê len lỏi trong không khí từ từ bay thẳng vào tai Tô Duyệt, cô bất giác lùi về phía sau một bước, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu, hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.


Cô không thể nào nghe lầm giọng nói quen thuộc đó, đáp án bi thương đột nhiên xuất hiện châm chích trái tim cô.


Tay thả lỏng như mất đi hơi sức, chiếc túi nhỏ màu xanh cũng theo đó rơi xuống đất, nghe được tiếng động cô gái nằm trên giường ngạc nhiên ngước nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy người tới trong mắt cô ta thoáng hiện vẻ bàng hoàng, nhưng ngay sau đó rất nhanh trên môi lại nở nụ cười hả hê độc ác.


Từ từ thu hồi ánh mắt khiêu khích, chuyển sang quấn lấy người đàn ông đang nằm trườn trên người cô, dùng ánh mắt quyến rũ đưa tình ngăn cản lồng ngực đang đè lên mình nũng nịu thỏ thẻ nói, “Dũng, chúng ta làm chuyện này sau lưng Tô Duyệt có vẻ không hay lắm, lỡ như bị chị ấy phát hiện, chắc sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu.”


Gã đàn ông khinh thường hừ lạnh ra tiếng, “Cô ta rất tin tưởng và không hề nghi ngờ gì anh, sao có thể phát hiện được chứ……Đừng nói tới cô ta nữa, chỉ cần nghĩ tới cô ta thôi là anh lại bị mất hứng, em yêu, mau đến đây thỏa mãn anh đi, xin em đấy!”


“Hứ…..Thấy ghét!” Cô gái giả vờ thẹn thùng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là nét âm hiểm cay độc.


Tô Thiến Tuyết nhướn nhướn mắt với vẻ khiêu khích, đôi môi bị hôn đến sưng mọng mấp máy khẩu hình nói với Tô Duyệt, “Nhìn đi, người đàn ông của chị đang ân ái với tôi đấy.”


Tô Duyệt, tôi nói rồi, cả đời này tôi sẽ quyết lấy đi những thứ mà chị yêu thích nhất.


Người đàn ông mà chị yêu thương nhất hôm nay lại lên giường với tôi, tôi thật sự rất muốn biết, giây phút này trái tim của chị đau đớn đến cỡ nào?




Chương 2: Cái Nhìn Thoáng Qua


Hốc mắt ầng ực nước, dáng người nhỏ nhắn loạng choạng lắc lư, Tô Duyệt siết chặt hai nắm tay, sao lại như vậy, bạn trai của mình sao có thể như vậy…..


Anh ấy từng nói sẽ yêu thương mình và sẽ chăm sóc lo lắng cho mình cả đời, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội.


Không, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều không phải sự thật!


Tay Tô Duyệt bấu chặt cánh cửa buộc mình phải trấn định lại, nhưng cơ thể thì vẫn đang run lên bần bật, cố mở to hai mắt ép mình phải nhìn cho thật rõ hình ảnh trước mắt, và nhìn rõ luôn mặt của người đàn ông đó.


Mặc dù đang dây dưa triền miên ở trên giường nhưng ánh mắt Tô Thiến Tuyết vẫn luôn để ý tới sắc mặt của Tô Duyệt, cô ta khinh thường cười lạnh, sao hả, còn luyến tiếc tới vậy sao?


Tô Duyệt, nếu chị cứ muốn tự lừa gạt mình như thế, vậy tôi chỉ đành phải phá vỡ tia hy vọng cuối cùng của chị mà thôi!


Tô Thiến Tuyết duỗi cánh tay dài quấn lên cổ thì thào gì đó ở bên tai của người tình, vẻ lẳng lơ mê hoặc khiến cho người bạn tình càng thêm say đắm.


“Tiểu yêu tinh, em hư quá.” Người đàn ông vươn tay véo nhẹ chiếc cằm thon gọn, nhìn đôi mắt quyến rũ đưa tình kia khàn giọng nói, “Nhưng anh rất thích sự táo bạo này của em.”


Đôi tay mạnh mẽ giữ chặt vòng eo thon thả của cô gái, bất thình lình trở người đổi lại thành tư thế nữ trên nam dưới, khoảnh khắc đó dáng vẻ của người đàn ông hoàn toàn đập vào mắt Tô Duyệt, tia hy vọng cuối cùng cuối cùng như tháp băng sụp đổ.


Đúng vậy, người đàn ông đang triền miên ân ái với người con gái kia….Chính là Thẩm Gia Dũng mối tình luôn nồng nàn hạnh phúc suốt ba năm qua của cô.


Cô luôn coi anh ta là người quan trọng nhất, thế nhưng hôm nay anh ta lại có quan hệ mờ ám với người phụ nữ khác, mỗi một câu ‘em yêu, em yêu’ của anh ta như cứa nát trái tim cô, nỗi đau ồ ạt kéo tới như bị một cuộc tấn công bất ngờ.


Tô Duyệt lảo đảo xoay người nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi đó, coi như chưa từng có xảy ra chuyện gì.


Nghe tiếng bước chân loạng choạng chạy đi, Tô Thiến Tuyết nhếch môi nở nụ cười thâm độc, Tô Duyệt, trong lĩnh vực tình yêu này, chị đã thua rồi.


Chị vốn không hiểu được người đàn ông chị yêu cần gì muốn gì, cứ a tầm phù như đồ ngốc mà chạy tới đây, cho nên chị nhất định sẽ thua, hơn nữa còn thua một cách ê chề thảm hại.


Tô Duyệt, chị có biết hay không, nhìn bộ dạng bỏ chạy trốn tránh của chị mà tôi cảm thấy vô cùng vui sướng, bởi vì chị cũng sẽ có ngày hôm nay, cái gì cũng không dám làm, thậm chí ngay cả việc bước ra chất vấn sự phản bội của người đàn ông mình đã yêu suốt ba năm cũng không dám.


“Thiến Tuyết, chuyển động nhanh lên!” Cơ thể người đàn ông đổ mồ hôi như mưa, thở dồn dập hổn hển, vẫn hồn nhiên không hề hay biết về mọi chuyện đang diễn ra.


“Dạ!” Tô Thiến Tuyết nũng nịu đáp lại, thân thể uốn éo quằn quại như rắn mang đến niềm vui sướng cực hạn cho bạn tình.


Tại một quán cà phê.


Người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc ngồi im lắng nghe người đối diện kể lể thiên thu bất tận về thành tích vĩ đại ngày hôm nay của mình.


“Ninh này, cậu nói xem, nếu con bé nhìn thấy cảnh đó, sẽ có chuyện gì xảy ra?” Tô Đông Thần bắt chéo hai chân, lười biếng ngã người dựa vào thành ghế, đôi mắt xếch hơi nhướn nhướn lên thể hiện sự quan tâm sâu sắc lúc này của mình.


Ninh Duệ Thần cười khẽ nói, “Cậu gọi tôi đến gấp như vậy chỉ vì muốn nói cho tôi biết cậu đã đối xử tàn ác với em gái mình như thế thôi sao?”


Tuy chưa từng gặp mặt Tô Duyệt, nhưng mỗi khi nói chuyện qua mail với Tô Đông Thần, thỉnh thoảng cậu ta sẽ vô tình nhắc đến cô em gái cưng của mình. Anh và Tô Duyệt mặc dù chưa gặp mặt nhưng qua Tô Đông Thần nên những chuyện có liên quan về cô anh đều rõ như lòng bàn tay.


Nhưng không hiểu tại sao, dáng vẻ cô gái đã đụng phải sáng nay cứ lởn vởn mãi trong đầu anh, thậm chí có lúc anh còn tưởng cô chính là cô em gái mà Tô Đông Thần vẫn hay khen không ngớt lời.


“Ác hả? Nếu như đợi con bé ngốc đó tự phát hiện ra bạn trai mình có qua lại mờ ám với cô gái kia thì chắc còn phải đợi thêm vài năm nữa. Giải quyết dứt khoát đối với con bé mà nói, như vậy cũng là một chuyện tốt.” Tô Đông Thần dùng muỗng bạc chầm chậm khuấy ly cà phê thong thả nói, người thân quan trọng nhất của anh trên đời này chỉ có mỗi cô em gái này, nhìn thấy nó đau khổ anh còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần.


Nhưng người trong cuộc thì lúc nào cũng u mê, chỉ có người đứng ngoài cuộc mới sáng suốt tận tường. Chính vì hiểu được điều đó nên Tô Đông Thần biết mẫu đàn ông nào mới thích hợp với em gái mình, loại người đứng núi này trông núi nọ như Thẩm Gia Dũng căn bản là không xứng với em gái bảo bối của anh.


“Vẫn uống không đường sao?” Tô Đông Thần khẽ cười nói, từ ngày anh biết Ninh Duệ Thần cho tới nay, mặc kệ là uống cà phê đắng cỡ nào anh chàng này cũng không khi nào cho đường vào, cũng như một số người dù cho trong lòng có đau khổ đến mấy nhưng ngoài mặt vẫn giữ được vẻ tự nhiên tươi sáng như bầu trời.


“Quen rồi.” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, đã bao năm đi qua, một thân một mình trải qua biết bao sóng gió, từ lâu coi như đã làm bạn với mùi vị đắng cay cơ khổ.


Tô Đông Thần thở dài để ly cà phê trong tay xuống nghiêm túc nói, “Thần, có thời gian thì hãy đến thăm ông cụ nhà mình, ông ấy cứ nhắc đến cậu suốt.”


“Ừ, nếu có thời gian chắc chắn mình sẽ đến.” ánh mắt Ninh Duệ Thần đột nhiên trở nên hiền hòa hơn, khi còn bé có lần chạy sang nhà Tô Đông Thần chơi, ông Tô đặc biệt rất thích anh, thậm chí khi đó ông còn bảo anh hãy gia nhập quân ngũ làm lính dưới trướng của ông, nhưng vì một vài lý do cá nhân nên anh đã khéo léo từ chối.


Đối với sự việc lần đó, ít nhiều gì Ninh Duệ Thần cũng có chút áy náy.


“Thời gian không còn sớm nữa, Thần, chắc mình về trước, nếu không khi về mình sẽ bị phạt đứng tư thế hành quân ba tiếng đấy.” Tô Đông Thần pha trò nói, Ninh Duệ Thần gật đầu đứng dậy, “Mình đi với cậu.”


“Ừ, vậy mình đi tính tiền trước, bữa này mình mời coi như đón gió tẩy trần cho cậu, đợi hai cậu ấm Thẩm và Hạ có thời gian rảnh thì bốn người chúng ta sẽ tụ tập làm một chầu thật hoành tráng.” Tô Đông Thần cười nói. Ninh Duệ Thần không bận tâm so đo tính toán với cậu bạn mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng một dáng người nho nhỏ đột nhiên hiện rõ ngay trước tầm mắt anh. Người ngoài cửa sổ vòng tay ôm lấy cơ thể, mái tóc dài đen nhánh bay lất phất, môi mím chặt, mũi hít hít, mặc dù không trang điểm nhưng vẻ đẹp của cô rất gây ấn tượng cho người khác.


Lại là cô ấy, là thế giới này quá nhỏ hay bởi do duyên phận kỳ diệu không thể tả bằng lời, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà được gặp nhau tới hai lần.


“Thần, đi thôi!” Tô Đông Thần lên tiếng gọi từ đằng xa, Ninh Duệ Thần chỉ hờ hững đáp lại, mãi đến khi cô gái hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh mới xoay người đi về phía Tô Đông Thần.


***


Tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên ầm ĩ bên ngoài khách sạn Sofitel, nhưng hai người trong phòng vẫn mê mẩn quấn lấy nhau, chỉ xem âm thanh đó như khúc nhạc đệm cho mình, tốc độ cũng tăng nhanh theo tiếng còi hụ của cảnh sát, nhưng vào đúng lúc này cửa đột nhiên bị người bên ngoài đạp mạnh xông vào.


“Người ở bên trong giơ tay lên, không được nhúc nhích!” Giọng nói rất uy nghiêm vang lên, một người mặc đồng phục cảnh sát vọt nhanh vào bên trong, nghiêm mặt nhìn tới hai người đang khiếp sợ kia nói: “Có người tố cáo nơi này đang mua bán dâm, mời hai người đến đồn cảnh sát để điều tra làm rõ.”


“Bán dâm? Mấy người có lầm hay không?” Tô Thiến Tuyết thét lên, đôi mắt vốn đang lúng liếng đưa tình nhưng lúc này chỉ có phừng phừng lửa giận.


“Ai bán dâm cũng nói mình vô tội, hai vị, mời lấy chứng minh thư ra!”


Do vội đi nên Tô Thiến Tuyết vốn không có mang theo giấy tờ tùy thân nào, cô ta không kềm chế được cơn giận, âm thanh ré lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ người nghe, “Chứng minh thư? Thứ đồ quỷ đó ai thèm mang theo làm gì chứ, có biết tôi là ai không mà dám đòi bắt tôi hả? Đúng là không biết sống chết mà!”


“Thưa cô, mong cô chú ý lời nói của mình, nếu bỏ qua chuyện cô có phạm tội mua bán dâm hay không, chỉ riêng tội nhục mạ cảnh sát thôi cũng đủ để bắt giam cô rồi.” Vị cảnh sát nói chuyện mà mắt vẫn không hề chớp, lấy máy ghi âm ra chuẩn bị bấm nút.


Thẩm Gia Dũng giữ tay Tô Thiến Tuyết ra dấu bảo cô nên bình tĩnh, sau đó mới gằn giọng hỏi, “Nếu mua bán dâm, vậy chắc sẽ có tiền giao dịch, xin hỏi, các anh có tìm thấy tiền hay chứng cứ nào khác ở chỗ này không?”


Nhưng vào lúc này, một anh cảnh sát trẻ vội vã chạy tới báo cáo, “Cảnh sát Hạ, phía bên chúng tôi phát hiện ra trong phòng có một túi giấy da vàng chứa mười vạn tệ ạ!”


“Cảnh sát Hạ, chuyện này chắc chắn là có người muốn vu cáo chúng tôi!” Thẩm Gia Dũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa lớn tiếng rống lên.


“Ý anh muốn nói có người tự móc tiền túi ra mười vạn tệ chỉ vì để vu cáo hai người ư? Thưa anh, những lời này để dành tới đồn cảnh sát rồi hãy trình báo sau đi.” Cảnh sát Hạ không kiên nhẫn phất phất tay, lập tức liền có hai anh cảnh sát trẻ tiến lên còng tay cả hai lại.


Đến nước này, cho dù cả hai có nói đến rách miệng cũng không có khả năng bào chữa được.


Tô Thiến Tuyết tức giận nghiến răng ken kén, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng một người….


Thì ra chị ta lẳng lặng bỏ đi như thế không phải là muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, mà giả bộ coi như không biết gì để tranh thủ cơ hội trả thù mình!


Tô Duyệt, coi như chị lợi hại!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom